← Ch.105 | Ch.107 → |
Phí sư huynh không khỏi cảm thấy xúc động, hiện tại các sư đệ thật sự là có năng lực hơn so với mình khi đó.
Hiện tại chỉ muốn giữ chặt sư muội.
Anh ấy vui mừng mỉm cười, trên khuôn mặt tròn trịa chứa đầy vẻ nuông chiều và hòa nhã.
Tô Trầm Hương không hiểu sao nhìn thấy sư huynh mập mạp này cười lại thấy như một bông hoa loa kèn.
Bác nông dân nở nụ cười nhìn ruộng lúa đã đến mùa thu hoạch là tình huống gì?
Nhưng quả thật là cô đã quen hành động cùng với Trần Thiên Bắc.
"Chúng em qua đó xem thử trước."
Cô đã tranh thủ nhìn nó từ xa.
Trên ngã tư đường chật hẹp, nơi nơi đều đổ nát, có ba cửa hàng.
Nhưng thứ khiến cho Tô Trầm Hương chú ý không chỉ là mấy cửa hàng nhỏ này.
Ngoài ra còn có phòng tầng trệt phía trên những cửa hàng nhỏ này vẫn chưa được dỡ xuống hoàn toàn, rồi cả khung cửa sổ dường như đã rất cũ nát.
Rõ ràng là đã không có ai ở trong những căn phòng đó từ rất lâu rồi, cửa sổ tối tăm phủ đầy bụi bặm nhưng dựa vào cái mũi nhạy bén của mình, Tô Trầm Hương đã ngửi ra được, căn phòng có vẻ yên tĩnh, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không thể chiếu vào bên trong khung cửa sổ lại lộ ra âm khí lạnh lẽo.
Bọn họ đứng ở ngã rẽ phía xa xa một lúc không lâu, đột nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên lảo đảo vui vẻ như điên đi ra từ trong một cửa hàng.
Nếu chỉ là vui quá dẫn đến thất lễ thì đã không ai để ý đến bà ta.
Nhưng đúng là trên lưng người phụ nữ này còn cõng một bóng quỷ hoàn toàn không nhận dạng được, vậy là có vấn đề lớn rồi.
Tô Trầm Hương đột nhiên nheo mắt lại.
"Đào tổng." Cô ngửi mùi hương từ xa xa kia, đột nhiên thấp giọng nói.
"Ai?" Phí sư huynh không trải qua chuyện nhà họ Lâm, cho nên không rõ Đào tổng là cọng hành nào*. -
*Ý chỉ không biết là ai.
Nhưng Trần Thiên Bắc lập tức phản ứng lại.
"Chân giò hun khói Kim Hoa!"
Tô Trầm Hương cảm động nhìn anh Bắc của cô.
Không uổng công là căng tin riêng của cô.
Thật sự biết rất rõ những món hàng tích trữ của cô.
"Chính là loại cảm giác này."
Ánh mắt Tô Trầm Hương tham lam nhìn chằm chằm vào bóng người đang lảo đảo kia, thỉnh thoảng nở nụ cười hạnh phúc, nhìn thoáng qua bóng quỷ trên lưng người phụ nữ trung niên. Suy nghĩ một chút, chờ đến khi bà ta đi đến gần, cô liền loạng choạng bước ngang qua, đột nhiên va vào người phụ nữ.
"Trời ơi!"
Cô gái yếu đuối ngã xuống đất, chiếc mũ trên đầu che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn trông vô cùng yếu ớt.
Người phụ nữ vội vàng chạy tới đỡ cô, cô hoảng hốt đứng lên giống như bị mộng du, lại lảo đảo rời đi.
Dường như chỉ ngã một chút, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Phí sư huynh nghi ngờ nhìn tiểu sư muội đáng yêu nhà anh ấy, ngỡ ngàng.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc âm thầm run rẩy.
Tô Trầm Hương đúng là kẻ lừa đảo. Không chỉ lừa người mà còn lừa cả quỷ!
"Cô gái!" Thấy quần áo đắt tiền của Tô Trầm Hương bị rách, người phụ nữ này vừa mới từ trong ngõ nhỏ đi tới, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, cảm thấy rất có lỗi.
Bà ta vội vàng bước nhanh tới, ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi dì... quần áo của cháu bị rách rồi, đều là vì va phải dì. Hay là để dì bồi thường cho cháu nhé."
Tiếng khóc thút thít của cô chợt dừng lại.
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất dưới chiếc mũ của cô gái nhưng trông cô vẫn xinh đẹp như trước.
"Không sao ạ." Cô gái nghẹn ngào nói.
Vì đang khóc nên cô không thể không nhớ lại khoảng thời gian nghèo đói đau khổ ở ngôi nhà cổ.
Nghĩ lại, đói đến mức ngay cả chút mùi máu tươi của xác người chôn dưới đất trong nhà cổ cũng phải liếm ăn, lệ quỷ thật sự chảy nước mắt.
Chưa từng bị đói sẽ không biết cuộc sống hiện tại tốt đẹp đến nhường nào.
Cô mất hồn mất vía xoay người, lại muốn rời đi.
Vẻ mặt buồn bã, giống như cuộc sống không còn gì luyến tiếc này làm cho bà dì trung niên nhất thời trở nên lo lắng.
Nhìn thấy cô gái này không còn để ý đến thứ gì, bộ dạng đau khổ, chơi vơi khiến bà ta nghĩ tới bản thân mình không lâu trước kia.
"Cô gái, gặp phải chuyện gì cũng không được nghĩ quẩn trong lòng."
Bà ta quay đầu lại nhìn bóng quỷ trên lưng, trong mắt lộ ra biểu cảm hạnh phúc, muốn quay lại khuyên bảo cô gái kia nhưng không hiểu sao lại bất giác rơi nước mắt.
Tô Trầm Hương vô thức bước đi trên đường, bà ta đi theo cô, nhẹ giọng nói: "Dì không biết cháu đã xảy ra chuyện gì nhưng cháu còn nhỏ như vậy, đừng từ bỏ chính mình..."
Bóng quỷ trên lưng bà ta hơi giật giật, kề sát tai bà ta, thấp giọng nỉ non.
Người dì trung niên nghe được lời nói của nó xong hơi hoảng hốt.
Chồng của bà ta nói, ông ta đói bụng rồi.
Chỉ cần, chỉ cần ăn cô gái này...
Nhưng bà ta ra sức lắc đầu.
Chồng đói bụng, về nhà bà ta sẽ nấu cơm cho ông ta!
Cho dù là gầy gò, chịu đói, cũng không thể để cho ông ta ăn hồn phách của người khác.
Cho dù có đói bụng, có tiều tụy, không được anh tuấn như trước kia nhưng là một cặp vợ chồng già, bà ta cũng sẽ không ghét bỏ ngoại hình khó coi này của ông ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của người dì trung niên thư thái hơn vài phần.
Hình dạng của bóng quỷ trên lưng bà ta đột nhiên trong suốt hơn.
Tô Trầm Hương đang giả vờ buồn bã, bi thương, sống không bằng chết, nhìn lại thấy kịch bản không đi đúng ý mình nên nhất thời nôn nóng, vội vàng ra sức gật đầu, nói: "Dì à, dì nói rất đúng. Cháu không nên cảm thấy không sống nổi nữa..."
Cô lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi người phụ nữ tốt bụng này: "Cảm ơn dì đã giúp cháu phấn chấn lại. Nên xưng hô với dì thế nào ạ?"
"Dì họ Tiền, nhà dì ở ngay cửa hàng tiện lợi cách đây không xa kia. Sau này nếu cháu cảm thấy có chuyện gì khó chịu thì cứ tới tìm dì, dì sẽ cho cháu lời khuyên." Người phụ nữ trung niên mỉm cười chỉ về một hướng, lúc này mới xoay người rời đi.
Bà ta không nhìn thấy được sau lưng bà ta có một ánh mắt tham lam, đói khát nhìn theo hướng bà ta rời đi.
Khi bà ta đi rồi, Tưởng sư huynh nhanh chóng đi tới hỏi: "Sao lại thả bà ta đi vậy?"
Sư muội của anh ấy mà ra tay thì sẽ không để cho lệ quỷ chạy thoát.
"Đừng đánh rắn động cỏ. Sư huynh coi chừng bà ta giúp em trước, vừa rồi bà ta không nghe con quỷ kia xúi giục hại người, nhân phẩm còn rất tốt. Bây giờ con quỷ vẫn còn phải dựa vào bà ta, sẽ không làm tổn thương bà ta. Em vào trong cửa hàng xem thử tình hình trước."
Tô Trầm Hương cúi đầu phủi chiếc áo khoác đã rách, thì thào nói: "Hẳn là trong quan sẽ bồi thường cái này cho em nhỉ?"
Cô vừa nói vừa rẽ vào một lối ngoặt, tiếp tục lảo đảo, hốt hoảng đi vào ngã tư đường kia.
Ngã tư đường u ám, hai bên đều là dấu tích đổ nát, phá dỡ, một cô gái giống như linh hồn lang thang, hồn bay phách lạc đi trên ngã tư đường.
Cô cực kỳ mỏng manh, trên người bẩn thỉu, thoạt nhìn trông rất đáng thương.
Nhưng lại như có mục đích, đi tới bên ngoài một cửa hàng đang mở cửa.
Trong cửa hàng có một người chàng trai trẻ tuổi và đẹp trai bực bội bước ra, nhìn thấy Tô Trầm Hương đang rơi nước mắt đứng trước cửa hàng, ánh mắt anh ta sáng lên, mỉm cười tiến tới.
Thái độ phục vụ rất tốt.
Tô Trầm Hương vô cùng cảm động.
"Cô gái, cô..."
"Sao tôi lại đi đến nơi này nhỉ?" Tô Trầm Hương cất tiếng nói trong sự ngỡ ngàng.
Người thanh niên nhìn thấy cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt hơi nheo lại, lộ ra nụ cười càng thêm thân thiết.
"Đúng vậy. Nơi này rất hẻo lánh, cô không nên tới đây một mình. Sao không có ai đi cùng cô?"
Nhìn cô gái chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi này có vẻ như mới bước vào đời, nghe câu hỏi này xong đột nhiên che miệng lại rồi rơi nước mắt. Trên mặt người thanh niên lộ ra vẻ đồng cảm, quan tâm hỏi: "Tôi nói gì sai rồi sao? Thật xin lỗi, khiến cô nghĩ đến chuyện đau lòng à?"
Trên mặt anh ta là biểu cảm xin lỗi nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ ra nụ cười ác ý.
Cô gái cúi đầu, cầm khăn tay tùy tiện lau những giọt nước mắt giả vở trên mặt.
Cô thật lợi hại.
Nước mắt từ trong mắt và miệng đều điên cuồng chảy ra.
Thật sự là... rất thơm!
Ức khổ tư điềm* khiến cô gái khóc vì thèm ăn.
*Ức khổ tư điềm: nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi
"Tôi, tôi chỉ muốn tới tìm anh trai của tôi."
Vừa mới xem xong "Tôi là thế thân của Bạch Nguyệt Quang của tổng tài", Tô Trầm Hương nghẹn ngào, cúi đầu nói: "Anh ấy tốt như vậy, đồng ý cùng tôi đi dạo phố, dạy tôi học bài, còn cho tôi tiền tiêu, nhưng người tốt như vậy, vì sao lại gặp phải tai nạn giao thông chứ?"
Cô tùy tiện cầm lấy chiếc mũ của mình, kinh ngạc nói với người thanh niên đang lộ ra vẻ mặt đồng cảm: "Nhìn anh như này trông rất giống anh ấy. Anh có thể... có thể để tôi sờ mặt của anh được không?"
Bởi vậy, cô bất giác đi vào trong cửa hàng.
Một cô gái đáng thương, khổ sở như vậy khẩn cầu anh ta để được sờ vào mặt anh ta, có thể từ chối sao?
Người thanh niên mỉm cười rồi đưa mặt lại gần cho cô sờ.
Cô gái bước đi loạng choạng, bàn tay mềm mại khẽ sờ lên mặt anh ta.
Xác nhận đúng là hương vị của đồ Tết.
Chuyến này không bị lỗ rồi.
Nước mắt của Tô Trầm Hương càng chảy xuống dữ dội hơn.
"Anh thật tốt!"
"Cô rất nhớ người ấy của cô sao?"
Dường như bởi vì người mà cô yêu sâu đậm vừa xảy ra tai nạn, người thanh niên để cô tùy ý nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, dịu dàng nói: "Thật ra, cô có thể gọi anh ấy trở về bên cạnh cô."
Cảm thấy cô gái hơi chấn động, tựa như bị khiếp sợ, anh ta càng ngày càng đưa mặt mình lại gần hơn, giống như lệ quỷ đột nhiên thì thầm bên tai cô bé đang run rẩy, nói: "Không bao giờ... rời khỏi cô nữa, vĩnh viễn ở bên cạnh cô."
Tình yêu thật sự có thể lừa gạt rất nhiều người.
Chỉ cần động tới chuyện tình cảm, không ai có thể từ chối sức hấp dẫn như vậy.
Nhất là ở độ tuổi này, một cô gái đơn thuần lại nóng nảy.
"Nhưng như vậy... không phải, không phải..."
"Là quỷ." Nhìn thấy cô gái sợ đến mức không dám nói ra chữ kia, người thanh niên dịu dàng nói lời mê hoặc với cô gái đang đặt những ngón tay cứng đờ trên mặt mình: "Nhưng chỉ cần nuôi dưỡng anh ấy dần dần, tìm kiếm cơ thể thích hợp, anh ấy có thể có được cơ thể ấy, sống lại một lần nữa."
Nụ cười trên mặt anh ta hơi vặn vẹo, cô gái cúi đầu im lặng trong chốc lát, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Giống như anh vậy, đi cướp cơ thể của người khác sao?"
Người thanh niên anh tuấn đột nhiên ngây người ra.
Cô nâng khuôn mặt của anh ta lên, ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười vô cùng lạnh lẽo với anh ta.
"Không ngờ thật sự bị nuôi dưỡng thành lệ quỷ."
Ánh mắt hưng phấn hơi trợn tròn của cô nhìn chằm chằm người thanh niên anh tuấn này, đột nhiên cất cao giọng nói: "Nhưng lại để tôi bắt được! Tang vật của quỷ cũng lấy được!"
Cánh cửa của cửa hàng vẫn đang mở toang phía sau cô đóng rầm lại. Bên ngoài cửa hàng, hai nhà khác đang mở cửa cũng đồng thời truyền đến tiếng đóng cửa kẽo kẹt.
Trong phòng trở nên âm u, cô gái vừa rồi còn đau khổ, hoảng hốt trong mắt người thanh niên để lộ con người đen láy kinh khủng dưới chiếc mũ xinh đẹp, trên người tỏa ra âm khí cuồn cuộn, tràn đến tất cả những ngôi nhà trên ngã tư đường.
Trong khung cửa sổ tối tăm ở tầng trệt phía trên cửa hàng vang lên một tiếng thét chói tai.
"Cô là..." Người thanh niên bị cô giữ chặt khuôn mặt, không thể động đậy.
Anh ta hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt, người đang để lộ ra một khuôn mặt kinh khủng và hơi tái nhợt.
Dĩ nhiên, cô là một con...
"Tôi là chuyên gia ẩm thực!"
Tô Trầm Hương tát một cái vào mặt người thanh niên, chỉ thấy người thanh niên anh tuấn này vừa rồi còn tươi cười thân thiết bỗng ngã xuống đất không một tiếng động, tắt thở rồi nhanh chóng thối rữa.
Một bóng quỷ gào thét thảm thiết từ trong cơ thể bị rút ra, ngã xuống đất cùng với một tiếng vang thật lớn.
Tô Trầm Hương che mặt, chiếc cổ nhỏ hơi cứng ngắc phát ra tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Nửa tảng thịt lợn!
Giàu to rồi!
← Ch. 105 | Ch. 107 → |