← Ch.094 | Ch.096 → |
Lâm Nhã trừng mắt nhìn Tô Trầm Hương, người đã giới thiệu cho cô ấy một con quỷ.
"Là quỷ phó của cháu sao?" Chu sư thức hiểu ra nên hỏi.
Thiên sư ấy mà.
Thực ra việc có một quỷ phó dưới trướng mình để giúp làm việc nhà là chuyện hết sức bình thường.
Chu sư thúc cảm thấy dùng quỷ phó làm người hầu cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng có vẻ như nhà họ Lâm khó có thể chấp nhận được.
"Là cô ấy ạ. Sắp tới cô ấy sẽ kết hôn."
"Quỷ cũng có thể kết hôn sao?"
"Rất mới mẻ." Tô Trầm Hương nghiêm khắc lên án chủ nghĩa phân biệt chủng loài của Lâm Nhã, trịnh trọng nói:
"Quỷ đương nhiên có thể kết hôn, yêu đương, còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình đấy! Nếu Tiểu Bạch nhà tôi không hết lòng yêu thương đối tượng của cô ấy, muốn cùng nhau làm gì đó để chia sẻ thì tôi cũng không giới thiệu cô ấy cho cậu đâu."
Mặc dù bạn đời của Tiểu Bạch làm việc rất chăm chỉ, nói rằng muốn kiếm tiền nuôi gia đình nhưng Tiểu Bạch lại cảm thấy đau lòng, không muốn giữa hai vợ chồng với nhau mà mình thì lại nằm nhàn nhã để cho người yêu của mình phải làm việc vất vả.
Cô ấy cũng muốn cùng hắn ra ngoài làm việc, cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng họ.
Mặc dù Tô Trầm Hương vẫn luôn cho Tiểu Bạch tiền tiêu vặt nhưng Tiểu Bạch cảm thấy nếu kết hôn, cô ấy sẽ không thể tiếp tục ăn bám Tô Trầm Hương thêm nữa...
Cô ấy muốn tìm việc.
Tiểu Bạch thực sự là một con quỷ rất chân thành tìm kiếm công việc.
"... Cô ấy nấu ăn có ngon không?" Lâm Nhã nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Hương một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi.
"Không tệ, trước đây cô ấy đã dạy tôi nấu ăn, khi còn sống, cô ấy rất hiền lành." Tô Trầm Hương chậm rãi nói: "Nếu không phải hiện tại đã có căng tin rồi thì tôi cũng không nỡ giới thiệu cô ấy cho cậu đâu."
Trước khi gặp được Trần Thiên Bắc, Tiểu Bạch thường xuyên tám chuyện cùng hàng xóm, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc giúp cho cô tìm được quỷ.
Nhưng hiện tại Trần Thiên Bắc luôn cung cấp cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, Tô Trầm Hương cảm thấy Tiểu Bạch nên được giải phóng rồi. -
Tuổi thọ của quỷ vốn rất dài, thật ra Tiểu Bạch cũng nên làm một số chuyện mà bản thân cô ấy cảm thấy hứng thú, từ đó có thêm không gian và cuộc sống của riêng mình.
Tô Trầm Hương tính toán một chút rồi hỏi Lâm Nhã: "Nhà cô trả tiền lương cho người giúp việc bao nhiêu?"
Cô đang âm thầm thám thính bí mật thương nghiệp nhà người ta.
Lâm Nhã lập tức trả lời cô một con số.
Tô Trầm Hương nghe xong thì hít một hơi, ôi nhìn những người giàu tiêu tiền này.
Cô nghi ngờ giá thuê người giúp việc trên thị trường cao như vậy là do bọn nhà giàu đầu cơ.
Tiền lương của người giúp việc còn cao hơn tiền lương Tiểu Bạch nhận ở công ty mình.
"Nếu cô muốn thuê cô ấy thì cô ấy sẽ lấy mức lương như vậy. Tuy nhiên, năng lực của cô ấy rất mạnh, có thể làm công việc của hai người!" Tô Trầm Hương quyết định dấn thân vào thị trường người giúp việc này, cô xấu bụng bắt đầu giăng lưới với Lâm tổng đang bắt đầu dao động: "Ngài nghĩ thử xem, người sống sao có thể nhanh nhẹn như quỷ chứ? Ngài ở tầng hai gọi một tiếng, người sống phải mất công chạy lên nhưng quỷ phó còn có thể tiện đường bưng trà nóng lên cho ngài đấy! Đây chính là một mũi tên trúng hai đích, hơn nữa, nếu ngài muốn cô ấy biến mất thì nhất định cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người!"
Mặc dù vẫn còn sợ hãi với chuyện quỷ dị này nhưng Lâm tổng vẫn có chút lung lay.
"Nếu như vậy, ta sẽ dùng thử trước."
"Được thôi, để tôi về hỏi xem cô ấy có đồng ý tới làm công cho ngài không đã."
"Được thôi." Công việc là quan hệ hai chiều, đương nhiên việc hỏi xem quỷ phó của Tô Trầm Hương có đồng ý làm thử công việc này hay không là hợp lý.
Lâm tổng không có vấn đề gì nhưng Lâm Nhã hơi do dự một chút, cô ấy hỏi Tô Trầm Hương: "Cô ấy sống chung với chúng tôi có thể..." Cô ta lo lắng kéo áo khoác, con người vốn cao ngạo giờ đang cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi và cha tôi không?"
Không phải người ta hay nói người và quỷ không chung đường sao.
"Không đâu. Tôi sẽ đưa bùa cho cô ấy, cô ấy mang bùa này thì âm khí trên người cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến các người." Tô Trầm Hương an ủi bọn họ. Lúc này, cô mới quay đầu nói nhỏ với Chu sư thúc: "Hơn nữa, dù sao Tiểu Bạch cũng là lệ quỷ. Nếu nhà họ Lâm có gặp chuyện gì thì cô ấy có thể nhanh chóng chạy tới báo với chúng ta."
Cô định đưa cho Tiểu Bạch một sợi tóc của mình để đảm bảo an toàn cho cô ấy, sau đó cẩn thận trông chừng nhà họ Lâm.
Dù sao, người phụ nữ Tư Lệ này, Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy bà ta rất quỷ quái.
Nếu như có thể tìm kiếm manh mối về Từ Lệ ở nhà họ Lâm, vậy thì quá tốt.
Cô chỉ hy vọng Từ Lệ đừng đến làm phiền Tô Cường, làm tổn thương tới người nhà mình.
"Có lẽ cô ấy không phải là đối thủ của những người đó." Chu sư thúc trầm ngâm nói.
Mặc dù Tiểu Bạch là quỷ chết oan, lệ khí rất nặng nhưng bộ dạng của cô ấy không giống những lệ quỷ mạnh mẽ và hung ác khác.
"Con cũng không muốn cô ấy phải liều mình bảo vệ người sống. Đó là công việc của chúng ta, không phải của cô ấy." Tô Trầm Hương nghiêm túc nói: "Cô ấy là lệ quỷ, rất nhạy cảm với âm khí và quỷ khí, chỉ cần nhận thấy có vấn đề, cô ấy cứ chạy trốn ngay lập tức là được."
Sau đó, cô ấy chạy đến nói với cô một tiếng là được.
Hơn nữa, Tô Trầm Hương mơ hồ cảm nhận được sau này nhà họ Lâm sẽ không có bất kỳ vị khách nào không mời mà đến nữa.
Suy cho cùng, chuyện này đã kinh động đến Bạch Vân quan, nhà họ Lâm đã trở thành tâm điểm của Bạch Vân Quan, kẻ ngu cũng biết không nên chui đầu vào lưới.
Hiện tại, nhà họ Lâm tương đối an toàn.
Vì vậy, bây giờ Tô Trầm Hương mới bằng lòng cho Tiểu Bạch đến làm công.
"Cũng được." Chu sư thúc vui mừng nói với Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương, mặc dù con còn nhỏ nhưng lại có thể lo mọi chuyện chu toàn, rất giỏi. Con đúng là một đứa bé ngoan khiến người ta an tâm."
Ông ấy cảm thấy có thể nhìn thấy tương lai của Bạch Vân Quan từ trên người của Tô Trầm Hương.
Lệ quỷ không hề cảm thấy chột dạ, cô ngẩng đầu: "Ôi! Cũng bình thường thôi ạ!"
Cô được khen thì cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì quá vui nên cô đã nhấm nháp một chiếc bánh mì mochi, tự thưởng cho lệ quỷ có tấm lòng lương thiện và xinh đẹp.
Sau khi cô ăn xong bánh mì mochi, xe của nhà họ Lâm đã dừng bên ngoài một biệt thự sang trọng.
Bên trong biệt thự này đang có rất nhiều cảnh sát, bên ngoài đã dựng hàng rào ngăn cách rất dài.
Chu sư thúc đưa bọn họ vào bên trong, các cảnh sát nhanh chóng rút lui khỏi biệt thự để lại hiện trường cho những người có chuyên môn.
Cô nhẹ nhàng đi trên tấm thảm lông trong phòng khách, nghe nói được làm bằng lông dê thuần rất quý giá.
Cô khịt khịt mũi, trong đầu đã có phán đoán.
Biệt thự này bình thường.
Nhưng lại bình thường đến kỳ lạ.
Không có chút u ám nào.
Cảm giác có gì đó không đúng, muốn không nhìn thấy cũng không được.
Đối với người đã quen với chuyện kỳ lạ này thì sao có thể không biết nhà ông ta có bị âm khí quấy phá hay không.
Cô chậm rãi đi trong biệt thự, ánh mắt lướt qua bức ảnh lớn của hai vợ chồng đặt trên kệ cổ. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn một mảng tĩnh mịch tối tăm trong căn biệt thự.
"Đã từng có một con lệ quỷ thông minh sống trong căn biệt thự này."
"Ý của con là..."
"Trước đó con đã từng gặp một lệ quỷ, chắc Chu sư thúc cũng biết cô ta." Thấy Chu sư thúc ngỡ ngàng nhìn mình, Tô Trầm Hương kiên nhẫn nói: "Là lệ quỷ váy đỏ đã dẫn chúng ta đến giải quyết vụ minh hôn."
"Thì ra là cô ta." Chu sư thúc chợt nhớ ra.
"Cô ta rất tỉnh táo, hoàn toàn khác với những lệ quỷ chỉ biết giết chóc, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho con người. Cô ấy thông minh đến mức có thể che dấu âm khí trên người mình."
Tô Trầm Hương nghĩ đến lệ quỷ váy đỏ keo kiệt đến một giọt âm khí cũng không để lại cho mình, cô oán giận nói: "Thật ra nơi ở hiện tại của cô ta cũng khá sạch sẽ, đến mức không ai có thể cảm nhận được."
Có những lệ quỷ hung ác có nội tâm tràn đầy sự hỗn loạn và ác ý, còn coi thường những người bình thường, không quan tâm âm khí trên người chúng sẽ thu hút cái gì, cũng không kiêng kỵ mà phóng thích khí tức của mình.
Cũng có loại lệ quỷ có thể buông bỏ những hỗn loạn trong nội tâm, sẽ ngày càng trở nên xảo quyệt và rất lý trí, đương nhiên cũng trở nên nguy hiểm hơn.
Dĩ nhiên, Tô Trầm Hương không nói đến cô đâu.
Cô, cô không phải là loại lệ quỷ che dấu âm khí đáng sợ của mình để hại người khác.
Cô làm vậy chỉ để có bữa ăn no thôi.
Cô và bọn họ hoàn toàn khác nhau!
"Đúng vậy, con nói rất đúng. Nếu như trong biệt thự này có một con lệ quỷ như vậy thì đúng là người khác sẽ không phát hiện ra. Nhưng loại lệ quỷ này..." Nếu như nó không chủ động để lại dấu vết thì đi đâu để tìm nó đây!
Tô Trầm Hương vận động cơ thể bé nhỏ, hừ hừ... Thật ra cô vẫn có biện pháp.
Nhớ lúc cô vẫn còn ở nhà cổ, trong số lệ quỷ ở đó cũng có loại xảo quyệt như vậy, che dấu âm khí trên người không để cô phát hiện, nhưng bọn họ vẫn bị cô tìm ra.
Mặc dù mấy thứ cô tìm ra chỉ là mấy củ khoai nướng nhưng lại có mật rất ngọt khiến cô nhớ nhung đến tận bây giờ.
Tô Trầm Hương nói nhỏ với Chu sư thúc: "Vẫn có cách. Ví dụ như..."
"Con muốn sinh hồn rời khỏi cơ thể sao!" Sắc mặt Chu sư thúc lập tức thay đổi.
Đúng là sinh hồn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của lệ quỷ.
"Không, con không muốn!" Khuôn mặt của Tô Trầm Hương lập tức trắng bệch, cô phản bác.
Không phải cô không muốn sinh hồn rời khỏi cơ thể.
Mà cơ thể của Tô Trầm Hương có vấn đề.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc có vấn đề gì nhưng cơ thể này có thể trói chặt cô bên trong nó, không có cách nào thoát ra được.
Nghĩ đến đây, Tô Trầm Hương cảm thấy tiếc nuối.
Nếu có biện pháp rời khỏi cơ thể này thì cô đã để cơ thể ngủ trên giường mỗi ngày sau khi tan học về nhà, sau đó sinh hồn cô sẽ rời khỏi cơ thể và vui vẻ chạy đến phòng ăn để ngủ.
... Có thể ngủ trong phòng ăn, cuộc sống của quỷ hạnh phúc đến nhường nào.
Cô phàn nàn một chút rồi mới nói với Chu sư thúc đang căng thẳng bên cạnh: "Vẫn còn một cách nữa. Chính là cần sự hỗ trợ mạnh mẽ của tinh thần, con sẽ phải gắng sức rất nhiều đó."
Cô đang cố gắng ám chỉ.
Chu sư thúc lập tức nhận ra.
"Lúc trở về, Bạch Vân Quan sẽ cho con đồ ăn!"
"Lệ quỷ bị bắt đó..."
"Khi ta hỏi xong vấn đề quan trọng thì nó sẽ là của con." Tô Trầm Hương còn biết suy nghĩ về bát cơm dành cho quỷ phó của mình, đúng là một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành và tốt bụng mà.
Chu sư thúc cười vui vẻ, Tô Trầm Hương cũng nở nụ cười khéo léo.
Cô đi thẳng đến thư phòng của biệt thự này, bảo mọi người ở ngoài chờ. Một mình cô ngồi trên ghế của ông chủ trong thư phòng, đôi mắt đột nhiên chuyển thành màu đen nhánh.
Đôi mắt đen quỷ dị có thể nhìn thấy được nhiều thứ không thể thấy bằng mắt thường, cho dù không có chút âm khí nào thì cô vẫn cảm nhận được có điều gì đó đang tới.
Khí tức u ám đang di chuyển trong người cô, mái tóc giống như sinh vật sống đang lay động trong âm khí rồi chỉ về một hướng.
Tay của Tô Trầm Hương cố gắng thoát khỏi trói buộc của cơ thể, xuyên qua không gian biến thành một móng vuốt nhỏ màu đen, chộp tới hướng đó.
Một tiếng hét thảm thiết từ thư phòng vang lên.
Có tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên trong thư phòng.
Chu sư thúc hô một tiếng, còn có tiếng hét chói tai của Lâm Nhã.
Tô Trầm Hương nhanh chóng thu hồi móng vuốt âm khí màu đen. Đôi bàn tay trắng nõn mập mạp và đôi mắt xinh đẹp đã khôi phục như ban đầu.
Cô sửa lại mái tóc rối rồi mở cửa thư phòng.
Từ trong thư phòng chạy ra, cô đã nhìn thấy Chu sư thúc đang đứng trước cha con nhà Lâm tổng, ông ấy đang chỉ vào một người đàn ông co mình ở hành lang tầng hai, trên lưng còn có một nữ quỷ đang giận dữ quấn lấy ông ta.
Khi nhìn thấy kiếm gỗ đào của Chu sư thúc đang chém về phía mình, nữ quỷ kia lập tức sợ hãi kêu lên. Người đàn ông trung niên hốc hác mặc bộ âu phục bạc màu đột nhiên đứng lên chặn trước mũi kiếm của Chu sư thúc, ông ta lớn tiếng kêu lên: "Muốn làm tổn thương Tiểu Ưu thì phải bước qua xác của tôi trước."
Đây chính là tình yêu cảm động trời đất.
Nhưng tình yêu có thể lấy mạng người khác sao?
Tô Trầm Hương bĩu môi, cô đi nhanh tới đá một phát vào người sống khiến ông ta ngã lăn ra đất.
"Ông mau cút đi!"
← Ch. 094 | Ch. 096 → |