← Ch.063 | Ch.065 → |
"Nổi tiếng ư? Ồ, hóa ra là chị."
An Gia Gia cũng học ở trường trung học Tín Đức này nhưng không học ở lớp một mà là lớp hai.
Họ không phải bạn học và cũng không liên lạc với nhau.
Từ khi đẩy đồng nghiệp ngã xuống lầu, An Gia Gia mang tiếng xấu trên người. Dù video trên mạng đã bị xóa mất nhưng ai cũng nhớ đến khuôn mặt vặn vẹo của cô ta.
Cô ta chưa bao giờ ra ngoài đi chơi nhiều, cũng không dám khoe khoang mình làm trong giới giải trí như hồi còn đi học.
Huống chi, cho dù trước đây có vướng mắc thì cũng chỉ là tranh chấp với Lâm Nhã ... Cô ta hy vọng nhà họ Lâm có thể giúp cô ta tẩy trắng sự việc, đồng thời hỗ trợ cô ta chứ không phải phong sát.
Nhưng sau đó, nhà họ Lâm đã quyết định chấm dứt hợp đồng nên cô ta đã rời khỏi Lâm Thị Entertainment và ký hợp đồng với một công ty giải trí lớn khác.
Sau khi hợp đồng được đồng thuận, toàn bộ video trước đó đã biến mất khỏi mạng xã hội.
Mới đây, cô ta được tuyển chọn vào vai nhân vật nữ... số 18 trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Tuy chỉ là một vai phụ nhỏ, không xuất hiện quá hai tập nhưng nhờ sự nổi tiếng của bộ phim tiên hiệp nên cô ta đã được công nhận và có chút danh tiếng.
Cô ta lại nổi lên trong trường một lần nữa, nghe nói gần đây rất đắc ý.
Vấn đề này khiến Lâm Nhã rất tức giận.
Vì An Gia Gia nhận ra dù có quỳ xuống cũng không thể ôm đùi lớn nhà họ Lâm, nên cô ta quyết định sẽ tìm cái đùi mới để ôm.
Cô ta không còn nịnh nọt Lâm Nhã như trước nữa, thậm chí còn không thèm khách sáo.
Tô Trầm Hương không hề nghĩ gì khi thấy người xấu đứng trước mặt và khoe khoang sự thành công của mình. Nhưng còn Lâm Nhã, người đang ăn súp nấm trắng và lê tuyết lại tức giận và trở nên nóng nảy. -
Cô ấy đứng phắt dậy và nhìn chằm chằm vào An Gia Gia.
Bản năng sợ hãi khiến An Gia Gia nao núng nhưng cô ta lại ưỡn ngực cười nói với Lâm Nhã: "Tiểu Nhã, tôi chỉ lo rằng cậu không biết bộ mặt thật của Tô Trầm Hương và bị cô ta lừa gạt mà thôi. Thật ra Tô Trầm Hương rất mưu mô, tính cách thì xấu xa. Cô ta cố tình tiếp cận các bạn vì mục đích riêng đấy."
"Cút khỏi đây." Lâm Nhã dùng vẻ ngoài của một cô gái ngoan ngoãn để nói những lời mà cô ấy chỉ nói khi tức giận.
"Không sao đâu, cứ để cô ta nói đi." Tô Trầm Hương không có gì đáng lo ngại.
Cô thậm chí còn biết An Gia Gia muốn nói gì.
Về việc An Gia Gia muốn nói xấu mình, cô cảm thấy không nên bảo cô ta ra ngoài.
Thà trực tiếp vạch trần điều gì đó còn hơn là tung tin đồn sau lưng rồi khiến cô không thể tự biện minh cho bản thân.
"Có cảm thấy tội lỗi không?" An Gia Gia cười khẩy.
Vì sự nổi tiếng của mình, cô ta cao ngạo nhìn đám bạn cùng lớp tầm thường, kiêu ngạo đến mức cố ý lớn tiếng nói: "Vẫn có người không biết Tô Trầm Hương là một người yêu giàu ghét nghèo sao?"
Cô ta ghét Lâm Nhã, người nhìn mọi người bằng nửa con mắt.
Nhưng so với Lâm Nhã đại tiểu thư không thể với tới, cô ta càng ghét Tô Trầm Hương hơn.
Rõ ràng cô chỉ là con ghẻ nhưng tại sao lại được nhiều thiếu gia, tiểu thư nhà giàu quý mến?
Tại sao?
Lời nói của An Gia Gia làm vẻ mặt Lâm Nhã thay đổi, hiển nhiên cô ấy biết An Gia Gia đang định nói gì.
Cô ấy vội vàng nhìn Tô Trầm Hương, tỏ vẻ cảnh cáo bạn cùng lớp đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Hôm nay, An Gia Gia muốn khiến cho Tô Trầm Hương bị tẩy chay.
Cô ta lờ đi ánh mắt của Lâm Nhã, nhìn vào mắt Tô Trầm Hương và phấn khích nói: "Để được sống trong căn biệt thự rộng lớn, chẳng phải cô đã quỳ xuống và khóc lóc van xin nhà họ Lâm nhận cô làm con nuôi sao? Hơn nữa, vì cha cô nghèo nên cô không thích ông ta, cô nóng lòng muốn gọi ông Lâm là cha, không phải sao?"
Những lời này khiến các bạn học sinh trong lớp choáng váng.
"Nhớ lại cách đây không lâu, trong buổi họp phụ huynh giữa kỳ, cha Tô Trầm Hương đến trường, mối quan hệ giữa cha và con gái rất tốt mà."
"Tớ không nhận ra Tô Trầm Hương lại là loại người tham phú phụ bần đấy. Còn gì nữa không?"
"Thế còn chưa đủ à? Cô ta chỉ là kẻ ham hư vinh, tham phú phụ bần. Thậm chí để trở nên giàu có mà sẵn lòng bỏ lại cha ruột của mình. Tiểu Nhã, Trần thiếu, " Cô ta nói với Trần Thiên Bắc, người đã không thèm nhìn cô ta mà chỉ nhìn Tô Trầm Hương: "Cô ta tiếp cận cậu chỉ vì cậu có tiền mà thôi!"
Cô ta rõ ràng biết Trần Thiên Bắc, cậu bật cười một tiếng châm biếm.
"Trần thiếu?"
"Những gì cô nói, chẳng hạn như việc tôi muốn sống ở nhà họ Lâm, tôi thừa nhận." Tô Trầm Hương không bao giờ phủ định những chuyện mà chủ nhân cơ thể này đã làm.
Cô chưa bao giờ khinh thường cô ấy, nhưng cũng không ca ngợi hay minh oan.
Đó là tất cả dấu vết của thế giới mà cô ấy từng sống, là những gì chân thực của cô gái đó.
Mọi thứ của mình, cô chấp nhận gánh chịu.
Cho nên tại sao Tô Trầm Hương phải phủ nhận, tại sao phải xấu hổ?
Người khác mới phải xấu hổ.
Cô chỉ chậm rãi đứng dậy, đắc ý nhìn chính mình, giống như An Gia Gia ngày đó kiêu ngạo đứng trong biệt thự sáng rực của nhà họ Lâm, nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: "Tôi ở chung với mẹ thì có gì sai sao? Bà ấy không có nghĩa vụ phải nuôi nấng tôi sao? Cha tôi đã nuôi tôi hơn mười năm, đến lượt bà ấy. Vậy thì sống với bà ấy và để bà ấy nuôi mình thì có gì sai?"
"Nhưng khi họ ly hôn, tòa án đã trao cô cho cha cô!" An Gia Gia không ngờ Tô Trầm Hương lại bình tĩnh như vậy.
Không còn giống như lúc trước, mỗi lần không biết phải giải thích như thế nào, cô chỉ có thể sợ hãi rụt rè, khóc thút thít mà lắc đầu phủ nhận.
Nhìn vào mắt Tô Trầm Hương, cô ta cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Tòa còn buộc bà ấy phải trả tiền trợ cấp cho cha tôi! Bà ấy đã trả chưa?" Tô Trầm Hương nghiêm túc hỏi.
"Tiền trợ cấp?"
"Bà ấy sinh ra tôi thì có phải nghĩa vụ chu cấp nuôi con, đúng không? Nhưng bà ấy chưa bao giờ đưa một cắc nào, để một mình cha tôi nuôi tôi nhiều năm như vậy. Bà ấy lại tái giá lần hai, tại sao chứ? Hoặc trả tiền nuôi con hoặc để tôi sống với bà ấy, không thể có được tất cả những điều tốt đẹp trên đời mà, phải không?"
Tô Trầm Hương sốt ruột nói: "Tôi muốn sống ở biệt thự lớn thì sao? Ai lại không muốn sống trong một căn biệt thự rộng lớn chứ? Cô không muốn sống ở đó à?"
Cô thẳng thắn nói mình muốn sống trong biệt thự, bình tĩnh và tự tin đến mức khiến Lâm Nhã choáng váng.
An Gia Gia cũng sửng sốt.
"Cô, cô nói gì?" Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng chủ đề này sẽ khiến chính mình khó xử, nó khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Trong trí tưởng tượng, Tô Trầm Tường sẽ xấu hổ, bị người khác coi thường, trở thành một đứa trẻ bị mọi người tẩy chay.
Cô sẽ bị các bạn cùng lớp coi thường và xa lánh, sẽ không thể ngẩng cao đầu trong trường. Cô sẽ bị người thân xa lánh, và sẽ bị Trần tổng đuổi ra ngoài.
Nhưng...
"Cô không hiểu những gì tôi nói à? Tôi muốn sống trong biệt thự lớn nhưng tôi vẫn phải sống với mẹ. Còn cô thì sao? Cô có cha có mẹ, tại sao lại muốn sống ở nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô không? Cô bỏ lại cha mẹ và sống trong biệt thự lớn của nhà họ Lâm, đó không phải là cô tham phú phụ bần sao?"
Tô Trầm Hương nói một cách không nhân nhượng: "Mặc dù tôi là đứa con của chồng trước mà mẹ tôi dẫn theo khi tái hôn, nhưng ít ra tôi vẫn là con riêng. Cô thậm chí còn không phải con riêng mà cứ mặt dày sống ở nhà họ Lâm, cô đã trả cái gì cho nhà họ Lâm chưa?"
"Chính dì nhỏ của tôi đã cho tôi sống ở đây!"
"Dì nhỏ của cô cho phép cô sống ở đây nên cô có thể sống ở đó sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến bố mẹ mình à? Nếu dì nhỏ của cô yêu cầu cô nhảy khỏi toà nhà, chắc cô cũng sẽ đồng ý đúng không?"
Tô Trầm Hương tràn đầy tự tin.
Cô còn cho rằng An Gia Gia có miệng lưỡi sắc bén hay như nào đó.
Hóa ra chỉ là đồ vô dụng.
Nhưng mắt An Gia Gia đã đỏ hoe.
"Cô, cô bắt nạt người khác!" Cô ta khóc, che mặt thút thít nói: "Cô ghen tị với sự nổi tiếng của tôi, ghen tị vì dì nhỏ thích tôi hơn. Cô ức hiếp tôi, sao cô có thể tồi tệ như thế!"
Kỹ năng diễn xuất của cô ta giả tạo đến mức Tô Trầm Hương cũng phải thở dài ngao ngán... Kỹ năng diễn xuất này kém hơn cô rất nhiều.
Cô đột nhiên mất hứng thú với An Gia Gia, cúi xuống, từ trong ngăn bàn lấy ra một tờ giấy rồi mở ra.
Vật lý.
Chín mươi lăm điểm.
Cô đẩy bài thi đến trước mặt An Gia Gia đang khóc.
"Cô thi được bao nhiêu điểm?" Cô hếch cằm lên và hỏi An Gia Gia một cách kiêu ngạo.
An Gia Gia:...
Cô ta không thể tin được mà buông tay xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn một vệt nước mắt, bối rối nhìn Tô Trầm Hương.
"Cô ta đạt được mười lăm điểm trong kỳ thi vừa rồi." Từ giữa đám học sinh đang tụ tập xung quanh, khuôn mặt đẹp trai như ánh nắng mặt trời của Hứa Phi thò ra và nói.
Cậu ta và An Gia Gia học cùng lớp.
"Chỉ được mười lăm điểm trong bài kiểm tra vật lý, vậy mà cô vẫn còn đủ can đảm để bày mưu tính kế với tôi."
Tô Trầm Hương thở dài, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của An Gia Gia và nói với giọng điệu đầy cảm thông: "Nếu tôi là cô, với bộ não này, tôi sẽ đi đọc công thức nhiều hơn, ít nhất sẽ tốt hơn bây giờ. Đọc nhiều sách lên nhé!"
Cô chậm rãi đặt bài kiểm tra xinh đẹp của mình vào ngăn bàn, nụ cười dè dặt như thể cô là học sinh đứng đầu và biết mọi thứ.
Bị bao nhiêu ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm, lần này An Gia Gia khóc thật.
Cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Rõ ràng là cô ta đã nổi tiếng rồi.
Nhưng có vẻ như ở trường, cô ta vẫn không được người khác ngưỡng mộ.
Kết quả, kết quả là...
Chẳng lẽ ở trường không có gì có thể sánh được với điểm số!
Cô ta đỏ mặt, tức giận rời khỏi lớp, Tô Trầm Hương mỉm cười ngồi lại vào chỗ ngồi, cô cũng cười với Hứa Phi vì đã vạch trần điểm số của An Gia Gia: "Cảm ơn! Tại sao cậu lại đến lớp của chúng tôi?"
Trước đây, cô và Hứa Phi đã từng kết bạn trên Wechat, mặc dù đôi khi cậu ta hơi phiền nhưng khi chụp ảnh phong cảnh, cậu ta sẽ hỏi cô xem phong cảnh có đẹp không... Nhưng hầu hết thời gian, cậu ta có thể chia sẻ mọi thứ với cô, cùng nhau thảo luận những bài tập khó.
Cô cảm thấy tính cách này của Hứa Phi có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
"Không có gì, tôi đến văn phòng để lấy một ít phấn." Hứa Phi giơ tay lên, đưa hộp phấn trên tay cho cô xem, cười nói. Cậu ta vừa đi qua thì nhìn thấy An Gia Gia trong lớp của cô.
Đi ngang qua lớp Một và lớp Hai của trường trung học, cậu ta nghe thấy An Gia Gia đang nói chuyện với Tô Trầm Hương bằng giọng nói sắc bén từ ngoài cửa.
Bởi vì gần đây, quan hệ giữa cậu ta và Tô Trầm Hương không tệ, cậu ta biết An Gia Gia từng gặp rắc rối trong giới giải trí nên cũng tới xem.
Chỉ là không ngờ rằng Tô Trầm Hương sẽ không đi theo lối mòn.
Đối với An Gia Gia, người hiện tại đã là một nhân vật nổi tiếng, việc hỏi về điểm số của cô ta là một đòn chí mạng.
Nghĩ đến đây, Hứa Phi không khỏi bật cười.
"Vậy thì cảm ơn cậu."
Hứa Phi là một người khá chính trực.
Tô Trầm Hương cảm ơn Hứa Phi.
"Không có gì, dù tôi không nói thì kết quả của cô ấy vẫn ở đó, ai mà chả biết." Hứa Phi không nói chuyện với Tô Trầm Hương quá lâu mà cầm lấy hộp phấn rồi vội vàng trở về lớp.
Nhìn thấy Tô Trầm Tường đi ra cửa nói chuyện với cậu ta, Vương Lập Hằng vừa biến mất liền thò đầu ra ngoài, vội vàng nói với Trần Thiên Bắc: "Nhìn kìa, đại ca, Hứa Phi là một chàng trai đáng yêu!"
Cậu ta ngay thẳng, đẹp trai và dám nói lên sự thật, ai mà lại không thích một nam sinh như vậy chứ?
Vương Lập Hằng đã hết lòng vì đại ca của mình.
Nhưng những gì chào đón cậu ta chỉ là một lời chào lạnh lùng của Trần Thiên Bắc.
"Còn cậu thì sao?"
"Em cái gì cơ?"
"Lần này cậu được bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra vật lý?"
Vương Lập Hằng:...
Cũng không khá hơn An Gia Gia bao nhiêu.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |