← Ch.053 | Ch.055 → |
Nhìn vẻ mặt không hiểu phong tình, luôn treo bốn chữ học tập chăm chỉ lên miệng mà nói của đại ca, Vương Lập Hằng muốn nói lại thôi.
Cậu ta ɕảɷ ŧɦấy đại ca mình rất xứng đáng với việc cô đơn cả đời.
"Con gái muốn nói chuyện yêu đương với anh mà anh chỉ muốn làm bài tập cùng với nữ sinh thôi sao?"
"Được rồi, biến nhanh đi."
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, nhìn thấy Tô Trầm Hương thỏa mãn ôm vài quyển sách hướng dẫn đi vào, Trần Thiên Bắc cảnh cáo nói: "Ít nói lời kỳ quái trước mặt Tô Trầm Hương thôi."
Tô Trầm Hương đơn thuần như một tờ giấy trắng, cả ngày chỉ biết ăn và ăn, hoàn toàn không có cái nết như kia, đừng để Vương Lập Hằng làm hư.
Sắc mặt cậu trở nên lạnh lùng, Vương Lập Hằng rụt cổ, nhanh chóng rời đi.
Cậu ta sợ Tô Trầm Hương lại tặng cho cậu ta một câu: Trần Thiên Bắc cũng đẹp trai hơn cậu.
Tuy rằng đây là sự thật nhưng đời khổ lắm rồi, đừng vạch trần nhau như vậy chứ!
"Dù sao em cũng đã nhắc nhở anh rồi." Cậu ta thì thầm rồi bỏ đi.
Trần Thiên Bắc hừ một tiếng.
Đừng nói Tô Trầm Hương không có cái nết như kia.
Cho dù có một ngày nào đó cô muốn trải nghiệm ɕảɷ giác yêu đương, những nam sinh bình thường kia cũng sẽ làm cô chướng mắt!
Nếu không dụ dỗ được lệ quỷ thì không có giá trị.
Người sống... Vậy càng không có giá trị.
Trần Thiên Bắc không thể tưởng tượng nổi khoảng khắc Tô Trầm Hương muốn nói chuyện yêu đương.
Nếu đối tượng đó là người sống, đến nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Nếu là lệ quỷ... Không nói được lời yêu thương mà chỉ sợ trực tiếp đi vào bụng của nhóc con kia.
Đến khi Tô Trầm Hương ăn được thức ăn ngon ngọt, chưa biết chừng còn có thể tự mình lĩnh hội mỹ nhân kế, sau đó mỗi ngày lừa lệ quỷ về ăn.
Nghĩ tới hình ảnh đáng sợ này, khóe miệng Trần Thiên Bắc điên cuồng co giật, ɕảɷ ŧɦấy vì một miếng ăn, rất có thể Tô Trầm Hương sẽ không có giới hạn mà làm ra chuyện này.
Cậu đang không nhịn được mà đau dạ dày, Tô Trầm Hương đã trở về chỗ ngồi, nhét vài quyển sách hướng dẫn vào trong ngăn bàn, nghiêng đầu nhìn sắc mặt phức tạp của Trần Thiên Bắc, tò mò hỏi: "Sắc mặt cậu rất lạ, không thoải mái sao?"
Nghĩ tới căng tin bị bệnh, bỗng nhiên Tô Trầm Hương căng thẳng.
Điều này liên quan trực tiếp đến chất lượng thức ăn.
"Không sao." Nhìn thấy Tô Trầm Hương vừa về, Lý Yên và Lâm Nhã cũng đi tới, Trần Thiên Bắc cố chịu đựng.
Cậu ghét nhất con gái phiền phức lải nhải bên tai.
Nhưng hai người này là tới tìm Tô Trầm Hương.
Cậu miễn cưỡng chịu đựng.
"Nếu không thoải mái thì phải nói cho tôi biết đấy. Trần Thiên Bắc, tôi rất lo lắng cho cậu." Tô Trầm Hương vội vàng nói.
Điều này nghe có vẻ đặc biệt cảm động.
Trần Thiên Bắc hừ một tiếng.
"Tôi không khó chịu."
Một bàn tay nhỏ mềm mại hơi lạnh dán lên trán cậu.
Trần Thiên Bắc mở to hai mắt.
Lý Yên vấp ngã, suýt ngã vào người Lâm Nhã!
"Vẫn ổn, không sốt." Trong tâm trạng lo sợ căng tin tạm đóng cửa, Tô Trầm Hương xem thử nhiệt độ trên trán Trần Thiên Bắc, ɕảɷ ŧɦấy không sốt, vậy mới yên tâm, cười híp mắt nói với Trần Thiên Bắc đang kinh ngạc nhìn mình: "Tôi đã nói rồi mà, bùa Cửu Trọng An Thái mà tôi cho cậu có thể bảo vệ sức khỏe."
Nếu Trần Thiên Bắc không sao thì cô cũng không quan tâm nữa, phải cho căng tin thời gian riêng tư chứ.
Nên cô nói chuyện với Lý Yên.
Lý Yên nhanh chóng điều chỉnh nét mặt của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, đề xuất với Tô Trầm Hương: "Ngày mai tôi mang cho cậu một cái nhiệt kế, khi cậu lo lắng cho Trần Thiên Bắc thì sẽ không cần phiền phức như vậy nữa."
"Nhà tôi cũng có. Ngày mai tôi sẽ mang một cái đến để ở lớp, mọi người đều có thể dùng." Gần đây Tô Trầm Hương có tiền, vô cùng hào phóng!
"Chỉ là nhiệt kế thôi mà, không phải là vấn đề lớn."
Cô ngẩng cái đầu nhỏ lên.
"Tiểu Hương tốt bụng quá." Lý Yên cảm động nói.
Lâm Nhã nhìn cô, ɕảɷ ŧɦấy lời tâng bốc này quá ư là đúng chỗ.
Biết Tô Trầm Hương thích nghe lời êm tai nhất, cô ta cũng giỏi lắm.
"... Cô là bạn học tốt nhất." Lâm tiểu thư chưa bao giờ khen ngợi người khác, cô ta gượng gạo nói xong một câu, phát hiện việc này cũng cần có chuyên môn, nhưng bản thân không hợp nói mấy lời kiểu này nên nhanh chóng đổi chủ đề nói với Tô Trầm Hương: "Hôm qua gia sư vật lý của tôi giao cho tôi vài câu hỏi, tôi ɕảɷ ŧɦấy rất khó, cậu xem thử giúp tôi đi."
Cô ấy đưa tới một tờ giấy có vài câu hỏi vật lý trên đó.
Đúng là Tô Trầm Hương đã bị cô ấy thu hút sự chú ý, cầm lên rồi mỉm cười nói: "Tôi cũng thích dạng câu hỏi khó, cảm ơn Lâm Nhã đã chia sẻ."
Lâm Nhã cong môi rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Lý Yên trầm tư, cân nhắc có phải mình cũng nên thuê gia sư hay không, sau này còn có tiếng nói chung với Tô Trầm Hương.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng quan sát, lại nhìn trong lớp còn có vài nữ sinh khác thường xuyên nhìn Tô Trầm Hương, họ đều muốn nói chuyện với cô, trong lòng rất mệt mỏi.
Sức hấp dẫn của Tô Trầm Hương vô cùng lớn.
"Tô Trầm Hương!" Ngay khi Trần Thiên Bắc đang che miệng nhìn Tô Trầm Hương thành thạo lừa dối người sống thì đột nhiên, một nam sinh đẹp trai tỏa nắng xuất hiện tại cửa lớp học, gọi lớn.
Cậu ta đứng đó đã thu hút sự chú ý của mọi người, làm ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn trên người cậu ta, vô cùng đẹp trai.
Ngay khi Tô Trầm Hương ngơ ngác đi tới cửa, dưới ánh nhìn của hàng chục đôi mắt, cậu ta đã tắm rửa sạch sẽ, trên khuôn mặt đẹp trai tươi tắn lộ ra nụ cười rạng rỡ, đưa một cốc trà sữa cho Tô Trầm Hương.
"Chuyện hôm nay, xin lỗi cậu nhé."
Cậu ta đặc biệt mua trà sữa tới xin lỗi.
Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy nam sinh này lịch sự tới mức làm cho lệ quỷ bối rối, chẳng qua nếu từ chối cậu ta thì giống như chính mình vẫn đang tức giận, cô nhận lấy trà sữa, xua tay nói: "Không sao, không sao."
"Chúng ta kết bạn wechat đi." Hứa Phi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nói với Tô Trầm Hương.
Mắt cậu ta sáng lên, ánh mắt sáng rực.
Tô Trầm Hương hơi do dự.
Nam sinh này cũng chỉ là một người sống, thậm chí không học cùng lớp và cũng không quen biết cô.
"Kết bạn đi." Tuy rằng cậu ta không có giá trị gì nhưng kết bạn cũng không sao, trong cuộc sống trung học, quen biết nhiều bạn bè hẳn là chuyện bình thường.
Cô không để tâm đến việc kết bạn wechat với Hứa Phi, lúc này, nam sinh mới mỉm cười, vẫy tay với mình rồi chạy sang lớp học bên kia hành lang, cô chậm rãi cầm theo trà sữa trở về.
Trong lớp học, ánh mắt của mọi người vẫn dán trên người cô.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng ngước mắt, nhìn từng người một.
Rất nhanh, mọi người đều thu lại ánh mắt đang dán trên người Tô Trầm Hương.
Thấy không ai dám nhìn qua nữa, lúc này Trần Thiên Bắc mới liếc nhìn Tô Trầm Hương, chỉ thấy Tô Trầm Hương vẫn lấy cốc trà sữa ra sờ nhẹ... Là trà sữa ấm.
Cậu nhìn chằm chằm hơi lâu, cô ngập ngừng đặt xuống trước mặt Trần Thiên Bắc.
"Cậu muốn uống à. Hay là cậu nếm thử xem?"
Trần Thiên Bắc: ...
Cậu biết mà!
"Cậu có thể ɕảɷ ŧɦấy thoải mái hơn nếu uống chút trà sữa ấm đấy."
"Đây là người ta mua cho cô."
"Tôi biết. Nhưng vừa rồi không phải cậu thấy không thoải mái sao. Thật ra trước đó cậu ta đã xin lỗi tôi rồi. Hơn nữa đó chỉ là sơ suất mà thôi, tôi thật sự ɕảɷ ŧɦấy cậu ta không cần phải xin lỗi tôi mãi như thế."
Tính cách Tô Trầm Hương không phải kiểu người thích tính toán chi li, chẳng qua thấy Trần Thiên Bắc không uống, cô nhận lại trà sữa rồi uống vài ngụm để chứng tỏ bản thân không phụ tấm lòng của nam sinh đó, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: "Tôi ɕảɷ ŧɦấy anh chàng đẹp trai này khách sáo quá rồi. Trà sữa cũng khá ngon."
"Cậu ta tên gì?" Đột nhiên Trần Thiên Bắc nhìn cô chăm chú, hỏi.
"Hả?" Tô Trầm Hương nghi hoặc đáp.
Dưới ánh mắt dò xét của Trần Thiên Bắc, cô cố gắng suy nghĩ.
Hứa, Hứa...
Nhìn thấy cô cũng không nhớ tên của Hứa Phi, Trần Thiên Bắc ẩn giấu một tia hài lòng.
Nhớ lúc trước, nhóc con Tô Trầm Hương này cũng không nhớ tên của cậu.
"Con người Hứa Phi coi như khá tốt." Cậu biết chút chuyện của Hứa Phi, nói với Tô Trầm Hương: "Thành tích cũng rất tốt. Không phải hai người có wechat rồi sao, sau này có thể trao đổi bài tập với nhau." Cậu nhếch khóe miệng, tiếp tục nói với Tô Trầm Hương: "Cậu ta là một minh tinh khá có tiếng nhưng không hề mắc bệnh ngôi sao, có tính cách hòa nhã, độ nổi tiếng hiện tại đang rất cao."
Quả thực, nhân phẩm của Hứa Phi rất tốt.
Ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, thiếu niên hiểu biết rộng rãi như Trần Thiên Bắc cũng chưa từng nghe thấy tin tức xấu nào về cậu ta.
Nếu chỉ là bạn bè, Trần Thiên Bắc yên tâm về Hứa Phi.
"Cậu ta học giỏi không?" Tô Trầm Hương lại rất thiết thực hỏi.
"... Thành tích tốt."
"So với cậu thì sao?" Tô Trầm Hương hỏi thẳng thắn hơn.
"Gần bằng." Khóe miệng Trần Thiên Bắc co giật nói.
"Vậy tôi có cậu rồi, có gì thì trao đổi với cậu là được, không cần phiền phức như vậy, tôi cũng không quen cậu ta mà."
Tô Trầm Hương thích bạn bè quen thuộc... Chưa bao giờ có mới nới cũ, có lẽ cô ɕảɷ ŧɦấy giá trị của Trần Thiên Bắc... thích hợp với cô hơn.
Cô nhanh trí tính toán một chút, ɕảɷ ŧɦấy vẫn là Trần Thiên Bắc tốt hơn, dù sao Trần Thiên Bắc vẫn đang phụ trách đồ ăn của cô mà!
Cô không quan tâm tới Hứa Phi nữa.
Mặc dù vài ngày sau đó, mỗi lần đi ngang qua sân bóng hoặc là nhìn thấy ở hành lang, cậu ta đều rất nhiệt tình với cô, chẳng qua Tô Trầm Hương lại ɕảɷ ŧɦấy rất phiền muộn, dường như bản thân càng ưa thích Trần Thiên Bắc hơn.
Cô vẫn thích người sống ít nhiệt tình hơn.
"Vẫn là cậu tốt nhất." Cô chống đỡ không nổi kiểu người sống lạc quan vui vẻ như Hứa Phi, xúc động nói với Trần Thiên Bắc.
Hiện giờ, Trần Thiên Bắc rất muốn thở dài.
"Tô Trầm Hương..." Vậy không cần lo lắng cô yêu sớm rồi.
Nhưng cậu thật lo lắng rằng sau này Tô Trầm Hương sẽ không tìm được đối tượng.
"Đúng rồi, Bạch Vân Quan đã tra ra được chuyện trong biệt thự rồi."
"Thế nào?" So với người sống tràn đầy nhiệt huyết làm lệ quỷ thấy mệt mỏi, vẫn là ẩm thực chữa lành lệ quỷ quan trọng hơn, Tô Trầm Hương vội vàng thò đầu ra, kiên nhẫn lắng nghe.
Trần Thiên Bắc nhìn đầu dưa nhỏ của cô thò ra trước mặt, dụi khóe mắt, thấp giọng nói: "Quả thật là do người nuôi quỷ dựng lên. Hắn luyện hóa tấm gương đó, gương chính là "Mắt", lấy gương nuôi quỷ. Hắn đã nuôi con quỷ vô diện trưởng thành đầu tiên đó mười lăm năm rồi!"
Cậu kể cho Tô Trầm Hương nghe một câu chuyện bi thảm về người nuôi quỷ độc ác đã gặp phải Tô Trầm Hương.
"Hắn nuôi lệ quỷ trong biệt thự một cách yên ổn, vì là biệt thự bỏ hoang không người, không có ai quản lý nên hắn nhanh chóng cải tạo biệt thự thành hang ổ của mình."
"Vì quỷ vô diện mà hắn nuôi đã trưởng thành, bình thường hắn sẽ không bị cầm chân trong biệt thự, chỉ thỉnh thoảng đưa người mình muốn sát hại tới biệt thự là được."
"Thủ đoạn hắn làm chính là lấy người sống nuôi quỷ."
"Có một số người ác độc sẽ trả số tiền lớn cho hắn, chỉ định giết một vài người chướng mắt."
"Hắn nhận tiền rồi sau đó dùng lệ quỷ hại chết những người được chỉ định này, vừa để lệ quỷ được máu tươi của người sống nuôi dưỡng, bản thân cũng có thể nhận được khoản tiền thù lao lớn."
"Khi cuộc sống thoải mái như vậy trôi qua, bỗng nhiên có một ngày, hắn nhận được nhiệm vụ của người đàn ông ở rể nhà họ Lý là muốn lấy mạng của vợ mình."
"Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này vô cùng đơn giản, hắn cũng không để trong lòng."
"Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, lệ quỷ hắn nuôi mười lăm năm, nuôi đến sáng bóng mịn màng lại một đi không trở lại."
"Quỷ của hắn không còn cũng không sao, điều làm hắn hoảng sợ chính là mấy năm nay, dựa vào quỷ vô diện mà hắn đã đắc tội với quá nhiều người trong giới nuôi quỷ."
"Khi quỷ vô diện hung ác còn sống, những người cùng nghề dù tàn nhẫn không kém, hai tay đẫm máu cũng phải kiêng dè hắn, không dám ra tay với hắn."
"Nhưng nếu hắn mất đi lệ quỷ vô diện, rất nhanh, hắn sợ tới xương cốt cũng không còn."
"Để bảo vệ tính mạng, cũng để trở lại thời huy hoàng ngày xưa, hắn buộc phải nuôi dưỡng một con quỷ vô diện mới càng nhanh càng tốt để bảo vệ mình."
"Hắn quá sốt ruột, chỉ có thể phạm tội trong hang ổ của hắn, bất chấp nguy hiểm là sẽ thu hút thiên sư chính trực tới đây."
← Ch. 053 | Ch. 055 → |