Vay nóng Homecredit

Truyện:Sung Sướng Bên Đại Lão - Chương 048

Sung Sướng Bên Đại Lão
Trọn bộ 208 chương
Chương 048
0.00
(0 votes)


Chương (1-208)

Siêu sale Shopee


Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt cô gái mở to.

Bị hù dọa, cô cúi đầu xuống ngay.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cô nhưng đây ཞõ ཞàŋɠ là sợ hãi. Nụ cười trên khuôn mặt bức chân dung càng thêm nham hiểm, từng giọt máu tươi từ khóe miệng chảy dọc theo tấm vải, sắp rơi xuống vai cô gái...

Cô gái tóc đen quay đầu nhìn cửa biệt thự đóng chặt, co rúm lại, bước hai bước về phía nam sinh đẹp trai với vẻ mặt khó coi.

Tránh được mấy giọt máu tươi đó.

Sau khi cô sợ hãi di chuyển, những bức chân dung trên tường từ từ nheo mắt liếc tới.

Trong chốc lát, tất cả các khung hình đều rung lên lạch cạch, như thể có thứ gì đó đang cố bò ra khỏi khung ảnh.

"Quần áo của tôi rất đắt tiền, dính máu rồi thì sao mặc được nữa! Mấy người có biết cha tôi chăm chỉ làm việc như nào để kiếm tiền nuôi gia đình không? Vậy mà mấy người còn muốn làm hỏng quần áo của tôi... Mấy người hơi quá đáng rồi đó."

Ngay khi cả biệt thự trở nên quỷ dị, tiếng kháng nghị nhẹ nhàng đầy thân mật vang lên.

Những bức chân dung tạm dừng lại.

Ánh mắt của chúng đều đổ dồn về phía cô gái.

Ngược lại, cô không ngẩng đầu, kháng nghị xong liền quay đầu đi tới trước cửa biệt thự, bàn tay nhỏ bé đặt trên tay nắm cửa biệt thự, như là muốn mở cửa chạy trốn.

Nhìn thấy hành động này của cô, từ khi tiến vào biệt thự đã ɕảɷ giác được cơ thể lạnh như băng, Trần Thiên Bắc khó thở nói: "Đây là năng lực của lệ quỷ nên cậu không mở được cửa đấy."

Vì lệ quỷ đã đóng cửa, nếu không xử lý con quỷ đã dùng năng lực để khóa chặt cửa này thì họ sẽ không có cách nào mở cửa ra.

"Không, tôi chỉ muốn khóa cửa lại thôi." Ổ khóa cửa biệt thự kêu cạch cạch.

Trong biệt thự tĩnh mịch, âm thanh này ཞõ ཞàŋɠ đến mức đáng sợ.

Những tấm chân dung:?

Tô Trầm Hương đang bận xoay tay nắm cửa một lần nữa, phát hiện cửa đã khóa, khó mà mở ra được, lúc này mới quay đầu, nheo mắt cười với Trần Thiên Bắc, 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nói: "Nếu để nó thoát, vậy chẳng phải tôi tới đây vô ích rồi sao!"

Cô phải chắc chắn rằng cơm của mình không thể chạy thoát được, đúng không?

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy lệ quỷ trong biệt thự này đặc biệt chu đáo.

Còn biết đóng cửa giúp mình.

Cô gần như quên mất.

Thật hiếm khi gặp được lệ quỷ có giác ngộ như vậy.

Phải trân trọng.

Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ!

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương, khóe miệng lạnh cứng co giật điên cuồng.

Trong đại sảnh biệt thự u ám, cô gái tóc đen với khuôn mặt trắng như tuyết giống như búp bê đứng cạnh bức chân dung nhỏ máu cười tủm tỉm, thoạt nhìn... Cậu khó khăn xoa nhẹ ngực mình, nhớ ra.

Đúng rồi, Tô Trầm Hương còn nguy hiểm hơn mấy thứ trong biệt thự này nhiều.

Nhưng cô gái lại rất sắc sảo, không hề sợ hãi hay hoảng loạn, làm cho một loạt bức chân dung với nụ cười quỷ dị, đảo mắt đã đóng băng trong giây lát.

Chính vào lúc này, Tô Trầm Hương vẫn nắm chặt tay nắm cửa của biệt thự, âm u lạnh lẽo, khí tức của cô tỏa ra, lan rộng dọc theo khắp các bức tường của biệt thự.

Gần như ngay lập tức, biệt thự bị bao quanh bởi một luồng khí tức âm u lạnh lẽo.

Trong cái lạnh thấu xương, nụ cười trên mặt Tô Trầm Hương vẫn ngọt ngào như cũ.

"Chỉ là vài tiểu quỷ mà thôi... Tất cả ở lại làm cơm của tôi, không được sao?"

Trong khoảnh khắc âm khí xâm lấn dọc theo bức tường, Trần Thiên Bắc nhìn cô gái đứng trong biệt thự mỉm cười ngọt ngào nhưng tư thế của cô còn quỷ dị hơn cả bức chân dung, khóe miệng nhếch lên.

Lúc này, những bức chân dung trên tường đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Âm khí xẹt qua, một hạt dưa ngũ vị hiện ra, khi tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ biến mất, Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ lấy một cái túi nilon từ trong cặp sách ra, nhìn hạt dưa ngũ vị rơi vào trong túi nilon lắc lư.

Ồ! Ít nhất hai cân rưỡi!

"Năm nay có đồ ăn vặt xem Đêm hội mùa xuân rồi. Cậu lạnh à?" Tô Trầm Hương hài lòng cất hạt dưa ngũ vị đi, quyết định nhẫn nhịn, để dành tới tết xem Đêm hội mùa xuân và ăn hạt dưa lệ quỷ, đó mới gọi là hương vị năm mới, có phải không?

Trong mắt cô tràn ngập ý cười, chu đáo tiến lại gần, quan tâm căng tin của mình một chút.

Cảm nhận được khí tức âm u lạnh lẽo của cô, Trần Thiên Bắc lại nhìn cặp sách phồng lên của cô, khẽ lắc đầu.

"Tôi không sao. Bây giờ tốt hơn rồi." Khi ác ý thuần túy cùng âm khí đè nén biến mất, điều làm cậu ngạc nhiên chính là ngoại trừ việc âm khí của Tô Trầm Hương làm cho người ta ɕảɷ ŧɦấy hơi lạnh, cũng không có ɕảɷ giác nguy hiểm nào khác có thể làm tổn thương cậu.

Cậu bình tĩnh lại, không khỏi nhìn vào bức tường của phòng khách hiện giờ, chỉ thấy vô số tấm chân dung của các nhân vật vốn dĩ tươi sáng sống động như thật nhưng bây giờ đã phai màu, như thể chúng đã trở nên xỉn màu và mục nát sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng.

Phía dưới bức chân dung, những hình người méo mó cũng lần lượt vỡ vụn, mất đi loại ɕảɷ giác mâu thuẫn khó hiểu đó.

Trong biệt thự yên tĩnh.

Hoàn toàn không có tiếng động.

Cậu lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi cho Trương sư huynh.

"Tầng một không có người." Âm khí của Tô Trầm Hương đã bao trùm khắp biệt thự, hơn nữa, cô tập trung lục soát tầng một trước, không thèm để ý đến những bức chân dung và pho tượng đã không còn giá trịđó, nói: "Khó trách lúc trước Tiểu Bạch tới đây lại nói nó rất kì quái, đúng là quỷ dị thật."

Trong mỗi bức chân dung và tác phẩm điêu khắc đều có tiểu quỷ đang vặn vẹo.

Nhưng Tiểu Bạch đã đề cập trước đó, không có tiểu quỷ nào trong những đồ trang trí quỷ dị mà cô ấy từng thấy trong biệt thự cả.

Điều này cho thấy, chỉ trong vài ngày gần đây, ai đó đã phong ấn những tiểu quỷ này trong các bức chân dung và tác phẩm điêu khắc, hội tụ thành một khu quỷ nhỏ với quỷ khí dày đặc.

Hơn nữa, ðột nhiên truyền thuyết đô thị lan truyền khắp nơi, như thể đang thu hút người tới...

Bởi vì mới tổn thất một con quỷ vô diện, quá nóng nảy nên muốn nhanh chóng nuôi dưỡng một con quỷ lớn hùng mạnh khác sao?

Gấp gáp tới mức không có ɕảɷ giác nhẫn nhịn thận trọng như trước nữa.

Suy cho cùng, lúc trước quỷ vô diện ở trong căn biệt thự lâu như vậy cũng không có truyền thuyết đô thị gì, không làm người khác chú ý.

Nhưng bây giờ, cho dù là biệt thự thật sự có vấn đề hay chỉ là truyền thuyết đô thị thì đều gay go.

Cậu gấp, người sau lưng anh cũng gấp.

Tô Trầm Hương hầm hừ.

"Lên lầu hai đi." Khí tức trên người cô đã bò đến lầu hai. Suốt dọc đường, cô tìm kiếm cẩn thận, thu thập quỷ khí trong biệt thự và biến nó thành hạt dưa ngũ vị, còn có một túi hạt thông rang bơ nhỏ.

Thu hoạch cực lớn này làm Tô Trầm Hương thở phào. Cô gật đầu với Trần Thiên Bắc rồi cùng nhau đi lên lầu hai, sau đó thì nhìn thấy lầu hai hơi vặn vẹo.

ɕảɷ giác méo mó của không gian vô cùng bất thường, nhưng không gian bốn chiều do loại lệ quỷ này hình thành không là gì đối với Tô Trầm Hương.

Trong nhà cổ, lệ quỷ mà không biết không gian bốn chiều là gì thì còn mặt mũi nào để nói mình là lệ quỷ?

"Chẳng trách bị mất liên lạc. Chúng ta tiến vào không gian bốn chiều của lệ quỷ rồi."

"Cậu... cậu ổn không?" Trần Thiên Bắc bước tới trước mặt Tô Trầm Hương, che chở cho cô, nhìn chằm chằm hành lang trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến người ta ɕảɷ ŧɦấy sợ hãi một cách khó hiểu.

Tô Trầm Hương nghiêng đầu, tò mò nhìn sườn mặt tuấn tú của cậu.

Cho dù là Trần Thiên Bắc, hay là Lý Yên, hay là cha và anh cô... Người sống yếu đuối, dẫu biết rõ cô rất mạnh mẽ nhưng vẫn muốn đứng trước để bảo vệ cô.

Giống như cừu non đang bảo vệ sư tử.

Nhưng cô lại không kiềm được mà nở nụ cười.

"Không sao đâu. Nói là không gian lệ quỷ, thực chất là để bắt nạt người sống như mấy người... bắt nạt người bình thường thôi." Tô Trầm Hương chẳng chút để tâm mà đứng ở hành lang, trong đôi mắt hơi hằn lên màu đỏ máu.

Ánh mắt đỏ như máu ấy nhìn đến đâu, Trần Thiên Bắc sẽ mơ hồ nghe được những tiếng vụn vỡ rất nhỏ vang lên trong hành lang hoàn toàn trống rỗng.

Tựa như trong hư vô vang lên một tiếng khóc thê lương không nghe rõ là nam hay nữ, trước mắt cậu mờ đi, rồi lại phát hiện ra hành lang trước mặt vẫn là hành lang đó.

Không có gì thay đổi cả.

"Gọi điện thoại đi." Tô Trầm Hương cúi đầu, mái tóc dài thướt tha rũ trước mặt. Cô đưa lưng về phía Trần Thiên Bắc, chậm rãi nói.

Cô cúi đầu, che đi toàn bộ gương mặt trắng như tuyết, cứ như vậy đứng thẳng mình giữa hành lang.

Trần Thiên Bắc không nói một lời, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương sư huynh. Cậu vừa gọi điện vừa nói với Tô Trầm Hương: "Đợi ra ngoài, tôi cho cậu... bồi bổ cho cậu."

Cô vất vả như thế.

Đợi về nhà, cậu sẽ thả âm khí ra và cho cô ăn một bữa no nê.

Bóng lưng thẳng tắp của cô gái vẫn lặng thinh như cũ.

Có vẻ thờ ơ.

Gống như vừa mới dùng hết sức lực nên không thể nói nổi thành lời.

Trần Thiên Bắc không khỏi ɕảɷ ŧɦấy bản thân đã đi quá xa.

Thứ trong biệt thự này hung dữ như vậy, vô cùng nguy hiểm, vậy mà cậu chỉ muốn dùng một bữa cơm để lừa gạt Tô Trầm Hương...

"Ba bữa!" Trong phút chốc, một ngón tay với khí đen nhàn nhạt giơ lên, cò kè mặc cả với Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc trừng mắt nhìn ngón tay cực kì nhợt nhạt có khí đen lượn lờ vây quanh.

"Mời cô năm bữa!"

Một tiếng hoan hô.

Tô Trầm Hương vén mái tóc đen nhánh che trước mặt, chạy quanh Trần Thiên Bắc với đôi mắt sáng lấp lánh.

"Trần Thiên Bắc, cậu là người tốt bụng nhất thế giới!"

"Cậu, chẳng phải vừa rồi cậu..." Bộ dạng kiệt sức, thậm chí còn bị âm khí xâm nhập, đánh đổi rất nhiều, ngay cả cơ thể cũng không thể khống chế được vừa rồi của Tô Trầm Hương, trong chớp mắt đã trở nên đắc chí như vậy.

Trần Thiên Bắc khó tin nhìn cô, chợt thấy cô nhóc này đã 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nói với mình: "Tính ra giành chiến thắng rất khó đó, không dễ gì mới nhận được sự đồng cảm với chú ý mà! Nếu không, làm sao mọi người biết tôi làm việc cũng rất vất vả."

Giả vờ, kể khổ!

Trần Thiên Bắc chỉ ɕảɷ ŧɦấy con tim đang xúc động bồi hồi của mình bị dội một chậu máu chó đen.

Nếu không phải tín hiệu điện thoại được kết nối vào lúc này thì Trần Thiên Bắc đã treo Tô Trầm Hương lên đánh rồi.

Cậu bỗng chốc hiểu được cảm xúc chịu đựng của anh trai Tô Trầm Hương, Tô Minh.

"Đừng quên đó, năm bữa ăn nha. Cậu đồng ý rồi đó." Tô Trầm Hương không hề quan tâm mình vừa lừa người ta bao ăn bao uống.

Tính toán nhỏ trong việc ăn uống thôi mà, nó có thể gọi là lừa gạt sao?

Trần Thiên Bắc ôm chầm lấy ngực, nghiến răng nghiến lợi nghe cuộc gọi đã được kết nối. Bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Trương sư huynh, theo chỉ dẫn của anh ấy, cậu tiến vào gian phòng thứ hai ở hành lang tầng hai.

Ngay khi cửa phòng được mở ra, họ thấy ngay Trương sư huynh, cùng với một người đàn ông trung niên trông rất bình thường nhưng đang đeo một thanh kiếm gỗ đào khổng lồ bên người ngồi dưới đất.

Ở giữa hai người bọn họ, một người thanh niên đeo mắt kính trông rất đỗi lịch thiệp nằm im lặng trên mặt đất.

"Sư huynh!" Trần Thiên Bắc nhìn thoáng qua thanh kiếm gỗ đào khổng lồ, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đã bước tới mà chẳng thèm để ý. Cô đón lấy ánh mắt đau khổ của Trương sư huynh, rồi nhìn người thanh niên không chút tiếng động trên mặt đất kia.

"Tiểu Hương, sao mọi người lại tới đây?" Trương sư huynh mặc kệ bản thân, vội vàng hỏi Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương: "Đã liên lạc với quan chủ chưa? Biệt thự này rất nguy hiểm, không ngờ con quỷ kia có thể tạo ra không gian bốn chiều."

Anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương sẽ chạy vào biệt thự, thậm chí còn chạy đến không gian của lệ quỷ. Anh ấy sợ rằng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm nên đã vội vàng dẫn họ tới căn phòng mình dừng chân.

Mặc dù không thể ra khỏi đây nhưng ít nhất bọn họ đều sẽ an toàn trong căn phòng này.

"Không nhìn thấy sinh hồn của anh ấy nữa, nhưng cũng may là còn sống." Tô Trầm Hương lại cẩn thận quan sát người thanh niên xanh xao, không còn ý thức kia. Cô nhìn Trương sư huynh, hỏi: "Muốn tìm lại sinh hồn của anh ấy không?"

Cô nhớ rõ em họ của Vương Lập Hằng từng nói, lúc trước khi gặp phải nguy hiểm, có một con quỷ đã xông vào trong gương để giúp bọn họ trốn thoát.

Gương... Điều này chứng tỏ thứ trong gương mới là lệ quỷ. Tô Trầm Hương phớt lờ Trương sư huynh và đi ra khỏi phòng. Cô khịt mũi, chậm rãi đi tới một gian phòng khác đang mở cửa.

Trước cửa, một quả táo hơi queo quắt đang nằm đó.

Hai mắt Tô Trầm Hương sáng lên. Cô cúi người, cầm quả táo và dao gọt hoa quả trên mặt đất lên, tiếp đó đi vào phòng, trực tiếp ngồi trước bàn trang điểm vô cùng dễ thấy. Cô đối diện với tấm gương, nuốt nước miếng, cong mắt cười.

Cô cầm con dao lên.

Thích ăn táo đến vậy à?

Cô gọt cho nó ăn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-208)