Vay nóng Tinvay

Truyện:Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới - Chương 78 (cuối)

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới
Trọn bộ 78 chương
Chương 78 (cuối)
Ngoại truyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-78)

Siêu sale Shopee


Hai năm sau, lại là một mùa hè, tháng sáu tiếng ve kêu từng trận tại bóng cây.

Đinh Nhược Kỳ đứng tại cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn hoa mộc lan mới trồng dưới lầu. Từ xa không biết ở đâu truyền đến tiếng sửa chữa, từng đợt máy khoan điện vang lên đứt quãng, ngay cả điều hòa trong phòng cũng hanh khô.

Bác sĩ Chung đẩy cửa ra tiến vào, khách khí quen thuộc cất tiếng chào hỏi: "Ồ, tới rồi à?"

"Vâng, " Đinh Nhược Kỳ xoay người đi tới, nhưng không ngồi trên sofa. Tối qua đóng máy xong, cô liền chạy về trong đêm, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhưng sống lưng vẫn thẳng, rất có tinh thần.

"Làm xong hết thủ tục xuất viện rồi?" Bác sĩ Chung đặt hồ sơ bệnh án trên bàn.

"Vẫn chưa." Đinh Nhược Kỳ nhíu mày, do dự nói, "Có thể để em ấy ở lại thêm một khoảng thời gian nữa không? Nửa tháng là được."

Bác sĩ Chung sửng sốt, lập tức cười nói như vui đùa: "Ai muốn ở bệnh viện mãi chứ? Cũng không phải là chỗ tốt gì, hơn nữa lại là bệnh viện tâm thần."

"Bởi vì sắp sửa đến ngày bạn trai trước của em gái tôi ——" Đinh Nhược Kỳ quay đầu trông thấy Lệ Duy An không hề gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào, "Sao anh lại tới đây?"

"Không phải nói hôm nay Đinh Huyên xuất viện à?" Lệ Duy An gật đầu chào hỏi bác sĩ Chung, lại nhìn một vòng, "Bố cô không tới ư?"

"Không có, " Đinh Nhược Kỳ cố ý bảo ông Đinh ở nhà, bởi vì cô muốn thương lượng với bác sĩ để Đinh Huyên ở bệnh viện thêm mấy hôm nữa, "Bạn gái của anh đâu?"

"Cô ấy và người nhà đi đảo Fiji nghỉ phép rồi." Lệ Duy An cũng không muốn nhiều lời, liền hỏi bác sĩ, "Bây giờ có thể xuất viện chưa?"

"Tôi muốn để em ấy ở thêm hai tuần nữa." Đinh Nhược Kỳ nói.

"Thêm hai tuần? Cô không đến mức đó chứ?" Lệ Duy An cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh quan sát sắc mặt của cô, "Bệnh tình của cô ấy đã tốt lên có thể kiểm soát rồi."

"Nói anh cũng không hiểu."

"Hôm nay nên làm thủ tục xuất viện đi." Bác sĩ Chung ngồi sau bàn, mở máy tính ra, nhập vào hệ thống thông tin của bệnh viện, tin tức mới về bệnh nhân, hiển nhiên ông ta hiểu được lý do mà Đinh Nhược Kỳ không nói ra, "Tránh được ngày này năm nay, thế sang năm thì sao? Sau đó nữa thì sao? Không thể nào mỗi lần đến thời điểm này thì sẽ đưa đến bệnh viện. Tuy rằng từng xảy ra vấn đề, nhưng Đinh Huyên là một người rất kiên cường. Là người nhà bệnh nhân, cô phải tin tưởng cô ấy."

Đinh Nhược Kỳ mím môi, không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn khó coi. Cuối cùng cô đột nhiên quay đầu đi về phía cửa vào, "Vậy đi thôi." Là cô gây sức ép cho người cha không đành lòng, quyết tâm đưa Đinh Huyên vào bệnh viện, thế thì cũng để cô đón Đinh Huyên về nhà.

Việc làm thủ tục thật ra rất nhanh chóng, sau đó đi qua từng cánh cửa sắt, lại đi lên lầu, vòng qua hành lang, rốt cuộc tới phòng bệnh riêng của Đinh Huyên. Có một y tá mới đi ra, nhìn thấy bọn họ bèn không đóng cửa lại.

Trên hành lang ánh sáng hơi mờ, ánh sáng chói lọi trong phòng chiếu ra, biến thành hình chữ nhật trên mặt đất.

Lệ Duy An đi đằng sau Đinh Nhược Kỳ, anh ta ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô, trông thấy Đinh Huyên ngồi bên trong cửa sổ.

Ánh mặt trời dừng trên người Đinh Huyên, chiếu rọi đến mức khiến khuôn mặt cô càng trắng bệch hơn, không mang theo chút màu máu, nhúm tóc bên tai buộc lên cột ra sau, tự nhiên buông xuống, xen lẫn với mái tóc còn lại nằm phía sau, mang theo tông màu nhạt dưới ánh sáng. Cô rất gầy, gầy tới nỗi mạch máu màu xanh trên bàn tay hiện ra rất rõ rệt, có điều cũng bởi vì do tiêm thuốc; trên mũi cô đeo mắt kính, bởi vì thị lực không rõ, mà đây là do tác dụng phụ của thuốc trị bệnh tâm thần. Cô lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cũng giống như không nhìn gì, chỉ là đắm chìm trong thế giới của mình. Mà thế giới kia, không ai đi vào được, cũng không ai hiểu được.

Đinh Nhược Kỳ luôn phiền muộn, khoảnh khắc bước vào cửa cô liền tươi tắn giống như khi đạo diễn hô tiếng quay phim, nụ cười treo bên môi.

"A Huyên?" Giọng cô cũng rất cao, bước qua khom lưng nói với em gái, "Hôm nay có thể xuất viện rồi. Bác sĩ nói với em chưa?"

"Em biết rồi." Đinh Huyên dần dần hoàn hồn, khẽ cười một cái —— có lẽ là cười, bởi vì khóe môi cô quả thật hơi cong. Cô nhìn sang cạnh bàn, nơi đó đã đặt hành lý mà sáng nay y tá giúp cô thu dọn.

"Duy An cũng qua đây, " Đinh Nhược Kỳ lập tức nói, sợ bầu không khí gượng gạo, "Em còn nhớ anh ấy không?"

Đinh Huyên nhìn người ở cửa vào đi tới, cho đến khi anh ta đến gần, cô mới đứng dậy vươn tay về phía anh ta, vẫn mang theo nụ cười giống như làn gió có thể thổi bay: "Đã lâu không gặp."

"...Đã lâu không gặp." Lệ Duy An nắm bàn tay cô hơi lành lạnh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Bản thân anh ta cũng không nói rõ.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Đinh Nhược Kỳ kéo va ly hành lý, nhưng lập tức lại hỏi một câu, "Sáng nay uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." Đinh Huyên thản nhiên nói, đã thành thói quen rồi.

......

Về đến nhà vừa lúc còn kịp bữa trưa. Ông Đinh đã về hưu, hai năm nay già đi rất nhiều, nửa mái tóc bạc đã không nhuộm lại, nhìn thấy Đinh Huyên bình an trở về, ông nói tốt, rồi xoay người vừa lau mắt vừa đi tới phòng bếp. Mà Lệ Duy An cũng cùng qua đây, khách khách khí khí cũng được ông Đinh giữ lại dùng cơm.

Ông Đinh bận rộn trong phòng bếp, Đinh Nhược Kỳ trải chăn trong phòng của Đinh Huyên, sau khi đi ra cô nhìn thấy Đinh Huyên ngồi trên băng ghế nhỏ tại ban công, vun đất cho mấy chậu cây mọng nước*, đây là sở thích cô hình thành trong lúc nằm viện. Lệ Duy An ngồi xổm bên cạnh cô, nghiêm túc cùng cô trò chuyện, thỉnh thoảng đưa xẻng qua.

(*) thực vật mọng nước, cũng được gọi là cây mọng nước hoặc đôi khi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn.

"Đây là bích quang hoàn, là cái loại sau này sẽ mọc thành đầu thỏ, có hai lỗ tai dài."

"Tôi còn tưởng là hùng đồng tử."

"Hùng đồng tử là chậu này." Đinh Huyên kéo qua một chậu cây mọng nước khác, "Mập mạp giống như chân gấu."

Đinh Nhược Kỳ nhìn một lúc, sau đó vào phòng bếp giúp đỡ, lúc bưng đồ ăn ra thì suýt nữa đụng phải Lệ Duy An.

"Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô." Lệ Duy An kéo cô đến cạnh cửa.

"Chuyện gì?" Đinh Nhược Kỳ hoài nghi.

"Có phải hồi trước Đinh Huyên viết một kịch bản không? Tôi nghe bác sĩ nói."

Đinh Nhược Kỳ lập tức sa sầm mặt: "Anh muốn làm gì?"

"Đưa kịch bản cho tôi xem, có lẽ có thể hợp tác."

"Sau này tốt nhất bớt nhắc tới chuyện này, ở trước mặt Đinh Huyên không được phép nói tới chữ nào." Đinh Nhược Kỳ trực tiếp đưa ra quyết định cho em gái, "Sau này nó mặc kệ việc biên kịch này. Dù sao cũng không thiếu tiền, Đoàn ——" cô không muốn nhắc tới cái tên này, nhưng vẫn nói ra, "Trước khi Đoàn Luật Minh mất tích đã chuyển toàn bộ tài sản của mình sang tên của Đinh Huyên. Bây giờ nó còn có tiền hơn tôi."

"Nhưng mà ——"

"Không nhưng nhị gì cả. Anh cũng không phải không biết lúc trước tại sao tôi đưa Đinh Huyên đến bệnh viện. Bác sĩ Đoàn mất tích tôi cũng rất khó chịu, nhưng mà nó giống như điên rồ nào là viết đề cương lại viết kịch bản, còn mỗi ngày chạy khắp nơi xem Đoàn Luật Minh có 'dựa theo kế hoạch của nó trở về' không, bây giờ anh nhẫn tâm nhắc tới chuyện này sao?" Đinh Nhược Kỳ nói ra phiền muộn trong lòng, "Đoàn Luật Minh ra biển mất tích hai năm trời, sắp sửa sẽ tuyên cáo tử vong. Đây là điểm tôi lo lắng nó còn chưa ổn định."

"Được rồi, " Lệ Duy An vốn xuất phát từ lòng tốt, "Coi như tôi chưa nói."

Món ăn trên bàn rất phong phú, đều là những món Đinh Huyên thích ăn. Nhưng bởi vì tác dụng phụ uống thuốc thường xuyên, dạ dày của cô không tốt, cũng chỉ có thể gắp chút rau cải và trứng thịt băm.

"Chiều nay con muốn về trường một chuyến." Đinh Huyên múc một muỗng canh rong biển bí đao vào trong bát, không lấy sườn lợn trong canh.

Lời vừa thốt ra, ba người còn lại đều đặt đũa xuống.

"Qua mấy hôm nữa đi, trước tiên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe." Ông Đinh lên tiếng.

"Cô Uông sắp phải đi Anh Quốc làm phỏng vấn học giả." Đinh Huyên nói, không phát hiện điểm khác thường trên bàn ăn, lần trước Uông Ninh đến bệnh viện thăm cô có nói chuyện này. Mà Đinh Huyên đã tạm nghỉ học hai năm, trở về làm thủ tục nhất định phải thông qua Uông Ninh.

"Buổi chiều tôi lái xe đưa cô đi." Lệ Duy An hắng giọng nói.

"Không cần, tôi tự đi."

"Vậy chị đi cùng em." Đinh Nhược Kỳ nói.

"Một mình em đi." Đinh Huyên nhấn mạnh, sau đó không nói nữa.

Đinh Nhược Kỳ và bố đưa mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu ăn cơm.

......

Hoa Đại vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, một hàng xe đạp đậu lộn xộn cạnh bồn hoa, giữa thân cây là biểu ngữ màu đỏ lay động trong gió, anh chàng đưa hàng chạy xe lướt qua, trên sân thể dục có sinh viên quốc phòng đang huấn luyện dưới ánh nắng chói chang.

Đinh Huyên mang theo chậu cây hùng đồng tử xinh đẹp do mình trồng, ở đại sảnh tòa lầu học viện tại cửa thang máy cô gặp được hai người nữ sinh, hỏi cô văn phòng Uông Ninh ở lầu mấy.

"Lầu ba." Cô nói chuyện rất chậm rãi, "Tôi cũng đi tìm cô ấy."

"Bọn em đi tìm cô Uông cố vấn chuyện bảo vệ luận án nghiên cứu sinh." Một nữ sinh nhếch miệng cười.

"Dù sao tớ chỉ xin bảo vệ luận án, nếu không được thì sẽ không học." Đi cùng nữ sinh kia là cô bạn tóc ngắn đang lướt di động, "Học cũng chẳng thú vị bao nhiêu. Học viện chúng ta có một đàn chị học đến điên rồ. Chậc, thật đáng thương. Khẳng định là một con mọt sách học đến chết."

"Nói vậy không tốt đâu." Nữ sinh kia lặng lẽ liếc nhìn đàn chị cũng cùng bọn họ đi tìm Uông Ninh. Trên mặt đàn chị vẫn lộ ra nụ cười, giống như không nghe thấy gì.

"Là sự thật mà." Nữ sinh tóc ngắn xòe tay, đi ra thang máy, "Tớ đâu có nói bừa. Cả trường đều biết có một đàn chị học đến điên rồ ——"

Vương Thu đã sắp tốt nghiệp bác sĩ đúng lúc đang đứng chờ thang máy, trông thấy Đinh Huyên quả thật không thể tin nổi, nụ cười trên mặt còn chưa hình thành liền lập tức khựng lại: "Hai em đang nói bậy bạ gì đó!"

Hai nữ sinh hoảng sợ, vâng dạ hô lên: "Cô Vương." Vương Thu thường xuyên dạy thế cho lớp bọn họ.

"Vương Thu." Giọng Đinh Huyên không lớn.

"Cậu đã đến rồi sao không nói trước cho tớ biết." Vương Thu đột nhiên hít hít mũi, vươn cánh tay về phía cô.

Đinh Huyên rất vui ôm cô bạn thân một cái.

Tới văn phòng Uông Ninh, Vương Thu cũng theo vào. Mà hai nữ sinh kia thì ngồi đợi tại băng ghế ở bên ngoài.

Uông Ninh nhìn thấy Đinh Huyên đến đây, bà rất vui mừng, nhất thời cũng có chút luống cuống, vừa châm trà vừa lấy ra đồ ăn vặt từ trong ngăn tủ mà lần trước con gái qua đây để lại, rồi lấy chậu hùng đồng tử Đinh Huyên mang tới đặt lên bàn, sau đó bà mới ngồi xuống cạnh cô, ân cần hỏi: "Sức khỏe đã khôi phục rồi?"

"Vâng." Đinh Huyên gật đầu, thổi hơi trên cái tách, lá trà trong cái tách màu xanh biếc chậm rãi xoay tròn rồi chìm xuống, "Em muốn nhân dịp trước khi cô xuất ngoại, qua đây trao đổi về việc thôi học." Lần trước Uông Ninh đến bệnh viện thăm cô, cô đã từng nói chuyện này.

"Cậu muốn thôi học? Không học bác sĩ nữa à?" Vương Thu kinh ngạc, hay là ban nãy vừa nghe hai con bé kia nói vớ vẩn nên mới quyết định?

"Tớ không muốn học nữa." Đinh Huyên lẳng lặng nói.

"Vậy thì tiếc bao nhiêu, chuyên ngành của chúng ta hiện tại bác sĩ là trọng điểm quốc gia..." Âm thanh Vương Thu càng ngày càng thấp.

"Không sao, không học thì không học, " Uông Ninh quan tâm vỗ đùi Đinh Huyên, "Bên này cô giúp em làm thủ tục trước, hai hôm nữa em tới ký tên là được. Không cần lo đến chuyện khác."

"Cám ơn cô." Đinh Huyên cầm tách, cười giống như loài vật nhỏ bé dễ thương, khiến Uông Ninh nghĩ tới con thỏ hoặc là hươu sao.

"Khách sáo với cô làm gì." Uông Ninh đột nhiên nhớ tới một người, hốc mắt nhất thời hơi đỏ, nhưng bà nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, nói đùa, "Nếu cô kết hôn sớm chút, con gái cũng lớn gần bằng em rồi."

Trước khi đi, Uông Ninh tiễn cô tới đại sảnh tòa lầu học viện, rốt cuộc nhịn không được nói: "Có một số việc, đã là quá khứ thì hãy để nó qua đi. Cuộc sống luôn phải đi về phía trước. Sống cho tốt, làm việc, yêu đương, kết hôn, sống chết... Đây chính là những gì cậu ấy muốn nhìn thấy."

"Em biết ạ." Đinh Huyên gật đầu. Cô đang cười, ánh mắt cũng cong lên.

Cô không khóc.

Ra khỏi tòa lầu học viện, Đinh Huyên nhận được điện thoại của Đinh Nhược Kỳ, hỏi cô đang ở đâu, bảo cô làm xong chuyện thì trở về nhà. Đinh Huyên đi về phía cổng trường, nhưng tới chỗ ngoặt, bước chân cô quẹo lại, hướng về con đường bên phải.

Cô đứng im thật lâu dưới lầu học viện y học.

Rất lâu rất lâu.

Lâu đến mức cô cảm thấy mình giống như một pho tượng điêu khắc.

Lâu đến mức cô đã bắt đầu hoài nghi tính chân thật của câu chuyện.

Lâu đến mức cô phát hiện thế giới này rất xa lạ.

Có lẽ...là đã tới giờ uống thuốc rồi.

Dưới tàng cây liễu ở ven đường, một đôi tân nhân đang chụp ảnh cưới, cô dâu nhấc làn váy cười rất rạng rỡ, chú rể đứng phía sau vuốt tóc cô dâu, cùng nhà nhiếp ảnh trao đổi về tư thế chụp ảnh.

Là Tôn Văn.

Đinh Huyên đẩy gọng kính trên mũi hơi tụt xuống, cô nhìn cặp tân nhân tràn đầy hạnh phúc. Dừng chân một lúc, cô mới đi về phía cổng trường.

Buổi tối về đến nhà, ăn xong cả nhà ngồi trên ban công hóng gió, ngắm bầu trời đêm lạnh như nước, nhìn máy bay chợt lướt qua.

"Cằm chị sao vậy?" Đinh Huyên vẫn hí hoáy với chậu cây của mình, lúc này mới để ý chiếc cằm của Đinh Nhược Kỳ không giống hồi trước.

Đinh Nhược Kỳ ngồi trên ghế mây đong đưa, chơi cờ với bố: "Lấy đồ giả ra rồi."

"..." Đinh Huyên nghĩ nghĩ, "Vậy nếu khán giả phát hiện ——"

"Thích thì làm thôi, chị mặc kệ. Không thích chị thì bỏ thôi." Đinh Nhược Kỳ không ngẩng đầu.

"Diễn viên có thực lực mới lâu dài, dáng vẻ có đẹp đến mấy cũng sẽ già." Ông Đinh nói.

"Đợi đã con đi lại nước này."

"Ngày nào chị đi?" Đinh Huyên lại hỏi.

"Không đi. Cho đến tết chị vẫn không có phim mới." Đinh Nhược Kỳ nói, "Nghỉ ngơi cho khỏe." Thật ra là vì ở cùng Đinh Huyên. Hơn nữa...hiện tại cô không hề quan tâm đến một thứ mình đã từng để ý. Nhận phim, quay phim, cơ thể khỏe mạnh, người nhà khỏe mạnh, đây là tất cả mục tiêu của cô.

Cô đã sớm hạ quyết tâm, sau này sẽ không kết hôn. Bởi vì ở một mình cũng rất tốt, cô hoàn toàn không cần phái nam có năng lực để nương tựa và chèo chống trong cuộc sống, công việc rất nhiều có thể đi du lịch nói đi là đi, cuộc sống phong phú mà độc lập, phấn khích lại tự do. Là nhân cách độc lập, cô không tiếp nhận quan niệm hôn nhân mà xã hội này truyền bá cho phái nữ, cũng không để ý ánh mắt của người khác, lại càng không yêu cầu bản thân làm một người vợ mẫu mực, hoặc là người mẹ gương mẫu. Cô chính là cô, sẽ làm theo quyết định của mình.

"Đẹp không?" Đinh Huyên bưng lên một chậu đào mỹ nhân.

"Đẹp." Ông Đinh luôn cổ vũ.

"Béo quá." Đinh Nhược Kỳ nói, "Hồng hơn một chút mới đẹp."

"Chị nói là nhuộm màu." Đinh Huyên cẩn thận đặt chậu cây trên giàn hoa.

Đinh Nhược Kỳ nâng cằm nhìn em gái hết sức chuyên chú: "Bằng không em mở một cửa hàng bán hoa đi, chị thấy rất thích hợp."

"Em đã từng nghĩ qua." Đinh Huyên điềm nhiên như không nói.

"Thật không?"

"Chị nhìn nữa này." Đinh Huyên còn nói, bưng lên một chậu nguyệt lượng tiên tử khác, "Cái này đẹp không?"

"Không béo đẹp như ban nãy."

"Cái đó gọi là đào mỹ nhân..."

*****

Tiệm chăm sóc thú nuôi.

Đinh Huyên đứng ngoài tủ kính thủy tinh, chơi đùa với chú chó Chow Chow ở ngăn thứ ba. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe, Lệ Duy An từ trong xe bước xuống, lập tức đi tới.

"Sao anh ở đây?" Đinh Huyên hỏi.

"Làm việc vừa lúc đi ngang qua." Lệ Duy An tiến gần sang đây cũng gõ tủ kính, "Cô làm gì đó?"

"Tôi mang chó đến chỗ này tắm rửa, " cô nói, "Mùi động vật trong tiệm nặng quá, tôi chờ bên ngoài."

"Tôi nhớ là loài chó Corgi? Đặt tên gì?"

"Gọi là Đới Duy." Đinh Huyên nhìn thấy chú cún con lùn xủn ba tháng của nhà mình được dắt ra, cô đẩy cửa đi vào. Bình thường Corgi vừa mới sinh thì sẽ bị người ta cắt đuôi. Cắt đuôi cắt đuôi, đặt cái tên đồng âm gọi là Đới Duy.

(*) đoạn vĩ (cắt đuôi) "断尾 – duàn wěi" / đới duy "戴维 – dài wéi"

"Ồ, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên kìa." Lệ Duy An theo cô vào.

Vừa mới tắm xong, mùi thơm trên người ngào ngạt, thần thái của Đới Duy trông rất sảng khoái. Nếu không bị buộc dây thừng dắt đi, nó có thể lập tức chạy ra ngoài. Đinh Huyên lại mua hai túi đồ ăn chó, Lệ Duy An cầm giúp cô.

Ra khỏi tiệm thú nuôi, Đinh Huyên híp mắt nhìn ánh nắng chói mắt: "Bạn gái anh còn chưa về nước à?" Cô đã nghe Đinh Nhược Kỳ nói qua.

"Ừm, cuối tuần trở về." Lệ Duy An vẫn nhìn Đới Duy chạy ở đằng trước, đôi chân ngắn ngủn lẹp xẹp, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, tốn sức chạy đi nhưng chỉ được một đoạn rất ngắn, sợi dây dắt đi cũng chưa căng ra, "Con này sao không cao nhỉ, không thích ăn à?"

"Đâu có, cái gì nó cũng ăn. Ngày hôm qua thừa dịp chúng tôi ra ngoài, nó ăn vụng nửa quả dưa hấu." Đinh Huyên nói, "Ăn trọn nửa quả, vết cắn còn rất có thẩm mỹ, xung quanh để lại dấu răng cưa, ở giữa thì bị cắn thành mặt bằng phẳng. Xung quanh không để lại một giọt nước nào. Ban đầu tôi còn tưởng không biết nửa quả bị nó lăn đi đâu. Sau đó mới phát hiện nó nằm một chỗ, cái bụng to như mang quả dưa hấu." Cô dừng một chút, "Sau đó, bị ăn đòn một trận."

Lệ Duy An cười đến mức đau sốc hông. Đới Duy quay đầu không hiểu tình hình nhìn anh ta một cái.

Tuy nói lải nhải rất ghét bỏ, nhưng Đinh Huyên vẫn thích nó, tuy Đới Duy luôn trưng ra khuôn mặt ngớ ngẩn nhìn trân trân, vừa mới nãy thích cắn gót chân người ta lại thích lục thùng rác, cả ngày nhóp nhép không biết đang nhai cái gì, lúc tĩnh lặng lúc thì như động kinh, thỉnh thoảng từ phòng khách chạy tới phòng bếp rồi từ phòng bếp chạy vào phòng ngủ rồi dừng lại ngay lập tức.

"Muốn đến cửa hàng thực vật của nhà tôi xem thử không? Vẫn đang trang hoàng. Bây giờ chắc là Nhược Kỳ đến rồi. Buổi sáng phân công Nhược Kỳ trông cửa hàng, còn Đinh Huyên thì dắt chó đi tắm.

"Được." Lệ Duy An gật đầu.

"Không xong, đằng trước có con chó Alaska đi tới." Đinh Huyên túm giữ dây thừng.

"Yên tâm, chó lớn sẽ không bắt nạt chó nhỏ." Lệ Duy An nói.

"Anh không biết đâu, " Đinh Huyên lùi đến vách tường, túm chặt dây thừng, "Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của Đới Duy có vấn đề." Đây là lần thứ hai dắt nó ra ngoài, bởi vì chó còn quá nhỏ, hơn nữa chân ngắn hoàn toàn không xuống lầu được, vả lại đi ra còn đầy khí thế, vừa đến bên ngoài liền khởi động chiêu thức đánh nhau, muốn đánh mèo còn chưa tính, nhưng ngay cả con chó to gấp hai lần nó trong tiểu khu, nó cũng dám trêu chọc, thế thì có chút vấn đề rồi.

Cô đứng dựa tường, khẩn trương túm dây thừng. Dáng vẻ của cô khiến Lệ Duy An nhớ tới đóa hoa màu trắng mảnh khảnh nào đó, dễ gãy, hơi lay động theo gió. Anh ta bất giác tiến một bước về phía trước, nhưng hoàn hồn dừng bước chân.

Quả nhiên, đợi khi nhìn thấy con chó Alaska ngoan ngoãn đi tới. Đới Duy giống như sung sức xông lên, kéo căng dây thừng, liên tục nhảy lên, vừa nhảy vừa sủa. Lúc đầu chú chó Alsaka chẳng hề nhìn thấy con vật nhỏ ở bên này, nghe được tiếng sủa nó mới cúi đầu tìm thấy con chó Corgi gây hấn kia. Chủ nhân của chú chó bên kia cũng rất xấu hổ, túm lấy chó nhà mình muốn đi đường vòng.

"Ngại quá ngại quá." Đinh Huyên cười lúng túng.

"Cô thả dây thừng đi." Lệ Duy An trực tiếp túm lấy dây thừng trong tay cô, ném xuống đất, ngăn cản không cho cô nhặt lên, "Chó cậy thế chủ, biết không?"

Sức lực trên cổ đột nhiên buông lỏng, Đới Duy lảo đảo suýt nữa ngã xuống, nó đột ngột quay đầu nhìn Đinh Huyên không dắt nó, rồi lại quay đầu ngửa mặt lên nhìn con chó Alaska đang thè lưỡi ra từ trong cái miệng rộng, che ánh mặt trời kín mít, trong nháy mắt nó quay đầu vèo một cái chuồn sang bên này chui qua giữa hai chân Đinh Huyên, lộ cái mông ra ngoài.

Giờ thì ngoan ngoãn rồi. Sau đó nó liền ngoan ngoãn đi trên đường.

"Dạo này anh không bận à?" Đinh Huyên cảm thấy mấy hôm nay cứ gặp được anh ta, ban đầu còn tưởng Lệ Duy An và Đinh Nhược Kỳ... kết quả nghe nói người ta có bạn gái rồi.

"Cũng ổn, rất nhiều việc được phân công. Dạo này tôi đang xem kịch bản, không có bao nhiêu cái quay được." Lệ Duy An thuận miệng nói.

"Hồi trước tôi có viết một bộ, ba mươi chín tập. Anh muốn xem không?" Đinh Huyên nhìn anh ta. Bộ phim mạng hợp tác lần trước, cô chỉ viết được mười một tập, sau đó bởi vì nhập viện nên không viết tiếp, sau đó công ty tìm biên kịch khác bổ sung chín tập sau.

"Ặc..." Lệ Duy An cẩn thận quan sát biểu tình của cô, hình như cũng không có gì không ổn, nhưng ngữ khí của anh ta vẫn rất chần chừ, "Kịch bản đầy đủ?"

"Ừm, " Đinh Huyên dắt Đới Duy tiếp tục đi về phía trước, "Thù lao không quan trọng, chỉ cần anh không sửa đổi gì cả trong kịch bản." Cô ngầm thừa nhận Lệ Duy An cảm thấy hứng thú, lại hỏi, "Hòm thư của anh ta là gì? Đêm nay tôi gửi cho anh."

"Gửi thẳng weixin của tôi đi." Lệ Duy An cười cười.

"Tới rồi." Đinh Huyên chỉ mặt tiền của một cửa hàng ở ven đường. Bên trong cửa kính trong suốt bóng loáng hiện ra một hàng cây xanh mọc um tùm cao thấp. Tại cửa còn đặt hai chú người lùn, trên màn cửa treo một tấm bảng thật to, trên đó viết ——

"Nhục Nhục?" Lệ Duy An nghĩ mãi không hiểu, "Cửa hàng thực vật gọi là Nhục Nhục?"

"Bởi vì chủ yếu bán loại cây mọng nước nhiều thịt mà." Đinh Huyên vừa nói vừa đẩy cửa kính ra đi vào, đây là tên do cô đặt.

"Không có bách hợp hoa hồng?" Lệ Duy An phát hiện trong đây chỉ toàn một màu xanh, xanh đậm xanh nhạt, chỉ là không có hoa.

"Vì sao phải bán thứ này?" Đinh Huyên tỏ vẻ kỳ lạ nhìn anh ta.

"Qua rồi à." Đinh Nhược Kỳ từ phòng trong ló đầu ra, nhìn thấy Lệ Duy An ánh mắt cô liền sáng lên, "Ồ, sau này công ty anh cần cây xanh thì qua đây đặt hàng nhé."

"Biết rồi, không cần cô nhắc nhở." Lệ Duy An đặt đồ ăn của Đới Duy lên bàn, nhìn thấy có công nhân đang ở khoảng trống phía sau cùng lắp đặt giàn hoa trên mặt tường.

"Cửa hàng này khẳng định sẽ không phá sản." Đinh Nhược Kỳ rất hứng khởi, bưng một chậu phong lan treo ở cạnh cửa.

"Nhược Kỳ, sáu tháng sau chị không có việc phải không?" Đinh Huyên tháo ra dây thừng của Đới Duy, để nó chạy lung tung trong cửa hàng.

"Phải."

"Nếu kịch bản của em thông qua, chị tới diễn vai nữ chính của em được không?" Đinh Huyên thuận miệng nói, lấy di động ra nhìn thấy Tiên Đam đã lâu không gặp gửi qua một tin nhắn, nói cậu ta đã tới Thanh Hải. Đinh Huyên trả lời một câu chú ý an toàn.

Đinh Nhược Kỳ nghe được lời cô liền sửng sốt, mau chóng nhíu mày nhìn chằm chằm Lệ Duy An, ánh mắt giống như muốn bốc lửa, cô dùng khẩu âm hỏi có phải anh ta làm trò gì không.

Lệ Duy An chỉ chỉ Đinh Huyên, ý bảo là Đinh Huyên chủ động nhắc tới.

"Chính là 'Bóng đêm tựa như anh' đó, em viết lâu rồi." Đinh Huyên không phát hiện điểm khác thường của bọn họ, cô bình thản nói tiếp, cũng không cảm thấy kịch bản có vấn đề gì, "Đã viết rồi, không muốn lãng phí...cơ mà em sửa lại tên."

"Sửa...sửa thành tên gì?" Đinh Nhược Kỳ quan sát sắc mặt của em gái.

"Suỵt, " Đinh Huyên đặt một ngón tay trên môi, nháy mắt mấy cái, giống như thì thầm, "Ngòi bút đưa anh tới."

Chỉ có cô biết, anh đến từ ngòi bút.

......

Lệ Duy An làm việc nhanh chóng, sau khi xem xong kịch bản lập tức bắt tay thực hiện, bắt đầu mau chóng chuẩn bị công việc quay phim. Nửa tháng sau thiết lập đoàn phim, đạo diễn Doãn Trường Kiêu, nam nữ chính đều là người mới. Đinh Nhược Kỳ từ chối vai nữ chính, lựa chọn vai phụ chị của nữ chính.

"Chào cô, tổng cộng năm mươi hai tệ ba xu." Sau quầy, nhân viên thu ngân đem tất cả bánh mì bánh sừng bò mà Đinh Huyên mua bỏ vào trong túi giấy.

Đinh Huyên đang ngẩng đầu xem tin tức trên tivi, đang nói về đoàn phim "Ngòi bút đưa anh tới" chính thức quay phim, Lệ Duy An là nhà sản xuất, cùng diễn viên đạo diễn tham gia buổi họp báo.

"Bộ phim này rất lớn đó, ngay cả Đinh Nhược Kỳ cũng bằng lòng diễn vai phụ." Nữ sinh trả tiền ở bên cạnh cũng xem tivi thảo luận với bạn mình.

"Gần đây Doãn Trường Kiêu quay phim rất ổn, đoán chừng bộ này cũng hay! Phải chờ tới tết mới chiếu."

"Có hứng thú, tớ cũng định theo dõi!"

"Có Đinh Nhược Kỳ tớ cũng muốn xem. Tớ là fan cứng của cô ấy —— wow, mau nhìn bên cạnh nhìn bên cạnh! Bộ dạng của cô ấy giống như Đinh Nhược Kỳ!"

Đinh Huyên xõa mái tóc đen xuống ngăn chặn ánh mắt tò mò bên kia, nhưng vẫn không nhịn được cong khóe môi. Cô thanh toán tiền, một tay ôm túi giấy, một tay dắt Đới Duy ra cửa. Nhân viên phục vụ tại cửa vừa theo thói quen nói xin đi thong thả, vừa đẩy cửa ra cho cô.

"Cám ơn." Cô gật đầu mỉm cười.

"Đừng khách sáo." Đối phương sửng sốt, cười tươi lộ ra hàm răng.

Theo ánh mặt trời tản bộ trên đường trở về "Vườn cây Nhục Nhục" mới khai trương, Đinh Huyên cố ý buộc Đới Duy ở cửa —— bởi vì nếu ở bên trong, nó thích gặm cắn lá cây trầu bà vàng, đã cắn hỏng mấy chậu.

Bật hết đèn tường, đeo tạp dề, tưới nước cho mỗi chậu cây, cắt tỉa cành lá, vun đất bón phân. Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng rất im lặng.

Chuông gió ở cửa đột nhiên vang lên, cánh cửa kính bị đẩy ra.

"Chào mừng quý khách ——" Đinh Huyên đứng thẳng lưng, xuyên qua chậu hoa lan tươi tốt trên giàn hoa cô lờ mờ thấy được một người đàn ông mặc đồ đen.

Cô không đeo mắt kính, từng bước ra khỏi giàn hoa, thị lực vẫn mơ hồ, cách năm sáu mét chỉ ngờ ngợ thấy được bóng dáng mảnh khảnh đứng che khuất ánh sáng chói chang.

Dù cho như thế, trái tim cô lại đập lỡ nhịp.

"Em không thấy rõ anh." Cô nói, âm thanh rất nhẹ, sợ kinh động...kinh động đến tinh linh có thể tồn tại, còn chưa ngủ say trong lá cây.

Anh đi từng bước đến gần, cho đến khi cô nhìn thấy rõ ràng, cho đến khi cách rất gần.

Đinh Huyên rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt chảy thành một hàng lệ. Sức lực kiên trì cho tới giờ đều tan biến, tay cô chống trên bàn, đụng vào túi giấy bên cạnh, bánh mì rớt xuống đất.

"Anh đã trở về..." Anh ôm cô vào lòng, âm thanh run rẩy. Dùng hết sức lực muốn khảm cô vào trong xương máu của mình, hòa vào sinh mệnh của mình.

"Em biết anh sẽ trở về." Cô tựa đầu vào vai anh, muốn cố gắng lộ ra nụ cười, nhưng chỉ là nước mắt không ngừng, "Thế nên em chờ anh." Em chờ anh, bằng lòng chờ cả đời.

Dưới ánh mặt trời, trong căn phòng đầy cây xanh thời gian dần dần lên men.

Đới Duy ngồi dưới đất cạnh cửa, dùng chân sau giống như đùi gà gãi lỗ tai. Đột nhiên một bàn tay trắng nõn với qua, tháo ra dây thừng. Đới Duy tò mò nhìn anh ta, trong con mắt chiếu ra khuôn mặt của anh ta không phân biệt rõ nam nữ nhưng đầy khí khái.

"Cậu thích cái này không?" Anh ta nói, "Cầm đi chờ tới lúc cậu biến thành hồ ly, tôi dắt cậu đi trên phố."

"Hừ, tôi không thích." Phía sau anh ta truyền đến một âm thanh thiếu niên còn hơi non nớt.

Dưới ánh nắng rạng rỡ, cái bóng đằng sau cậu thiếu niên chuyển động, hình dáng trống rỗng có thêm bảy cái đuôi.

......

Vườn hoa mới nằm phía sau thư viện của Hoa Đại, tại phim trường "Ngòi bút đưa anh tới" người đến người đi. Xung quanh có rất nhiều sinh viên vây xem.

Tôn trọng nguyện vọng của biên kịch, cùng với yêu cầu "tuyệt đối không thay một chữ nào" của Lệ Duy An, tất cả cảnh quay đạo cụ đều dựa theo kịch bản chuẩn bị kỹ lưỡng.

Mà cảnh quay hiện tại, là đoạn nữ chính sau khi được giáo sư hướng dẫn giới thiệu, lần đầu gặp được nam chính.

Ngoài đám đông, có hai người đứng ở phía xa xa, cạnh khóm hoa, dưới đèn đường.

"Lần đầu chúng ta gặp mặt là ở văn phòng." Đoàn Luật Minh nhìn bên kia, ánh mắt khẽ động. Tuy rằng là mùa hè, anh vẫn ăn mặc kín mít, thói quen giống y như trước. Mà cách ăn mặc hồi trước...nghe nói có chút kiêng khem, là vì hoàn toàn không sợ nóng, mà hiện tại bởi vì anh là một con người, cơ thể hơi suy yếu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

"Cũng không thể cái gì cũng giống thực tế." Đinh Huyên nói, lấy ra bàn tay nằm trong túi áo, buông thỏng bên người.

Anh theo thói quen nắm tay cô, lại như ho nhẹ hỏi: "Vậy kết cục thì sao?"

"Kết cục...kết cục là chúng ta sống hạnh phúc bên nhau. Không có những tranh chấp kia. Anh cho là thế nào?"

"Anh cho rằng, " anh dừng một chút, mới nói, "Trong cuộc chiến không thể tránh được, Cửu Vĩ vì cứu anh mà trao ra cái đuôi cuối cùng của cậu ta. Trong lúc vô tình viết ra tiểu hồ ly, nó lại cứu cậu ta, sử dụng một cái đuôi, bản thân bị thương cũng mất một cái đuôi. Cho dù được hồi sinh, anh và Cửu Vĩ đều bị đánh trở về trạng thái vô tri vô thức... Hai năm sau, anh mới miễn cưỡng khôi phục, khi tỉnh lại trở thành một người bình thường, mà Cửu Vĩ vẫn là hồ ly, nhưng có một con hồ ly bảy đuôi ở cùng cậu ta. Còn anh...thì có em."

Đinh Huyên lắng nghe lời tự thuật của anh, cô nắm tay anh thật chặt, dùng hết sức lực.

"Em cảm thấy..." Cô hít sâu một hơi, đôi mắt rưng rưng, nhưng tươi cười nhìn anh ở bên cạnh, "Em cảm thấy em rất hạnh phúc."

Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt cô, trong mắt ánh lên trời chiều xán lạn cùng với tương lai của rất nhiều ngày đêm, mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, ánh trăng tròn khuyết chuyển giao huyền ảo, bạn đời và yên vui khi về già.

Tại phim trường cách đó không xa, Đinh Nhược Kỳ ngồi trên ghế xếp ở một bên, vừa mới ký tên cho một người hâm mộ xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn, trong nháy mắt cô sững sờ, giật mình chậm rãi tháo kính râm xuống.

Còn nhớ ngày đầu tiên đưa Đinh Huyên đến bệnh viện, cô bị bắt mặc quần áo trói buộc, tuyệt vọng quỳ xuống đất khóc lóc: "Anh ấy sẽ trở về, anh ấy sẽ trở về! Em phải về nhà đợi anh ấy..."

"Tiêm thuốc an thần cho cô ấy." Đinh Nhược Kỳ cắn môi, xoay người vội vàng bỏ đi, nước mắt rơi liên tục, xương vai gầy yếu co ro.

Sau đó cô nghe bác sĩ nói, mỗi ngày Đinh Huyên đều nói, anh ấy sẽ trở về, thế nên cô chờ đợi.

Hai tháng sau, rốt cuộc cô không nói mỗi ngày.

Nửa năm sau, rốt cuộc cô chỉ thỉnh thoảng nhắc tới.

Một năm sau, rốt cuộc cô không nói nữa.

Lúc này Đinh Nhược Kỳ mới hiểu được, có lẽ Đinh Huyên không nói gì, nhưng cô vẫn ngoan cố kiên trì. Cô đang chờ đợi, dùng sự kiên nhẫn tựa như hổ phách mất ngàn vạn năm hình thành cùng sự chờ đợi bất diệt.

Mà người kia, lại thật sự trở về.

Thật sự đã trở về...

Trong trời chiều mang màu máu, Đinh Nhược Kỳ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt lệ. Tại ven đường cách đó không xa, Lệ Duy An mới xuống xe, anh ta lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn. Đừng đi, anh ta đừng đi. Lệ Duy An hoàn hồn, cửa xe còn chưa đóng lại, anh ta liền xoay người lên xe, lựa chọn rời khỏi.

Bóng người xa xa, cô khoác cánh tay anh, nghênh đón ráng chiều rạng rỡ càng chạy càng xa.

Mà dưới ánh đèn trắng, trên con đường đá sỏi, mặt cỏ hình gợn sóng cùng bên cạnh bồn hoa dành dành màu trắng ——

Nam nữ chính vội vàng gặp nhau.

"Chào giáo sư Đoàn, em là Đinh Huyên năm hai nghiên cứu sinh của học viện nghệ thuật, xin phỏng vấn thầy."

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-78)