38: Tiểu Nhược Điểm Khiến Người Ta Ái Mộ
← Ch.037 | Ch.039 → |
Ánh sáng mặt trời buổi sớm dần xuyên qua khe cửa sổ, chiếu rọi khắp căn phòng.
Đôi mắt nặng trĩu của cô gái cũng dần dần hé mở.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt, bỗng khiến cho cô gái giật mình mà ngồi bật dậy.
Căn phòng với tông màu lạnh, được trang trí theo phong cách tối giản, đặc biệt là vô cùng sạch sẽ.
Mộ Nhược Vi nhanh chóng kiểm tra quần áo trên người mình, rất may là mọi thứ vẫn con nguyên vẹn như đêm qua.
Lúc này cánh cửa phòng được đẩy ra, bóng dáng một người đàn ông chậm rãi bước vào.
"Tỉnh rồi sao? Đêm qua em vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn chút gì đó cùng anh không?"
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến cho nơi nào đó trong đầu cô lại đau lên âm ỉ.
Rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông kia rất bình thường, nhưng khí chất toả ra từ người anh ta rất bất thường.
Gương mặt có vẻ như rất đẹp nhưng cặp kính gọng bạc lại như muốn dìm vẻ đẹp ấy xuống.
Rõ ràng anh ấy rất cao, nhưng quần áo trên người lại rất luộm thuộm và lôi thôi, trái ngược với tính cách sạch sẽ của anh.
Bất giác Mộ Nhược Vi khẽ nhíu mày:"Anh là ai?"
Người đàn ông không tỏ thái độ gì, vẫn giữ nụ cười hiền hoà trên môi mà đáp:"Ồ, chuyện này anh phải hỏi em trước nhỉ?"
Tính cảnh giác trong người của Mộ Nhược Vi rất cao, cô đề phòng nhìn về phía anh:"Vì sao tôi lại ở đây?"
Nhận ra sự cảnh giác trong ánh mắt của cô gái, người đàn ông cũng tinh ý mà lùi về sau mấy bước, giơ hay tay lên nhầm trấn an cô.
"Đừng căng thẳng, nghe anh giải thích đã."
Nhìn thấy người đàn ông thật sự không có ý đồ gì xấu, Mộ Nhược Vi cũng thả lỏng được đôi chút, bình tĩnh ngồi xuống mà nghe anh nói.
"Được, anh nói đi!"
Bất chợt một âm thanh vô cùng ngượng ngùng vang lên, gương mặt của cô gái cũng đỏ lên vì xấu hổ, còn người đàn ông thì cố nhịn cười để cô không phải cảm thấy quá mất mặt.
"Khụ... khụ... hay là ăn gì đó trước, vừa ăn vừa nói được không?"
Người đàn ông lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Mộ Nhược Vi thì cảm thấy quá mất mặt rồi, không dám ngẩng mặt lên chỉ dám gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
Cô theo anh ra phòng khách, thức ăn trên bàn dường như vừa được nấu nên vẫn còn chút hơi nóng bóc lên.
Người đàn ông rất cũng rất ga lăng tiến lên kéo ghế ra mời cô ngồi xuống.
Mộ Nhược Vi cũng khá ngượng ngùng trước hoàn cảnh này, dù sao hai người cũng mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, đã vậy còn ngủ trên giường người ta, ăn đồ người ta nấu.
Người đàn ông kia nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, không nhìn nỗi mà bật cười, gắp cho cô một cái bánh bao:"Mau ăn đi!"
Hai người rất hoà bình mà ăn với nhau bữa cơm nhưng lại không ai lên tiếng nói chuyện, đến khi dọn dẹp, Mộ Nhược Vi liền giành lấy việc dọn và rửa chén, dù sao ăn của người ta cô cũng không thể ngồi không được.
Nhưng người đàn ông lại đẩy cô về phía ghế sofa mà ôn nhu nói:"Việc nặng nhọc như thế, làm sao có thể để con gái làm chứ, qua đó ngồi trước đi."
Mộ Nhược Vi:"..."
Rửa chén nặng nhọc lắm sao? Nhưng cũng không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác rất quen thuộc với cách hành xử của anh ta, thậm chí việc anh ta phải làm như hiện tại, tất cả như là điều hiển nhiên vậy.
Anh ta bận trong phòng bếp rửa chén, còn cô đi loanh quanh trong phòng.
Căn phòng thật sự rất sạch sẽ, phải nói là sạch sẽ quá mức, cô thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải mắc bệnh sạch sẽ hay không?
Căn nhà của anh ta không phải quá rộng, nhưng nếu sống một mình thì cũng khá là thoáng, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, chắc chắn là anh ta cũng sống một mình rồi!
Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng nói:"Xem xong chưa?"
Mộ Nhược Vi hơi ngượng ngùng khẽ vuốt vuốt tóc mái của mình, rồi sang ghế sofa ngồi xuống.
"Uống trà không?" Người đàn ông ân cần đẩy tách trà vừa pha về phía cô.
"Không cần đâu... trước hết có thể cho tôi biết anh là ai không?" Không còn cảm giác quá đề phòng như ban nãy, Mộ Nhược Vi cũng hạ giọng xuống mà hỏi.
"Hừm... Em bỏ nhà đi bụi đúng không?" Người đàn ông nheo mắt nhìn cô.
Mộ Nhược Vi:"..."
"Hahaha, chẳng phải ngày hôm qua em đói đến mức ngất ở ngoài đường sao? Nhìn dáng vẻ của em cũng không giống như người nghèo không có tiền ăn uống.
Vậy nên trừ mấy đứa nhóc phản nghịch tuổi dậy thì thích bỏ nhà ra đi, còn có thể là gì à?"
Mộ Nhược Vi tức giận:"Nè! Anh không biết thì đừng có nói, vậy vì sao tôi ở đây?"
"Anh không biết nhà em ở đâu, cũng không thể đem cô gái còn đang mặc đồng phục học sinh đến khách sạn được, nên anh chỉ có thể đưa em về nhà anh thôi!"
Phải, anh nói rất hợp lí, làm sao cô có thể cãi lại đây? Người ta còn là ân nhân của cô nữa mà.
Cô khẽ mím môi, cúi mặt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
"Không biết xưng hô thế nào?"
Người đàn ông liền nở một nụ cười vô cùng gian manh:"Nhóc con, không ai dạy em là, trước khi hỏi tên một ai đó, thì em phải giới thiệu bản thân trước sao?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tại sao cái tên này, luôn khiến cô phải cứng họng như vậy.
Người có khả năng như thế trước đây chỉ có một mình Tịch Cảnh Dương, nay lại thêm một tên lưu manh này nữa!
"Mộ trong ái mộ, Nhược trong nhược điểm, Vi trong phạm vi nhỏ!"
"Tiểu nhược điểm khiến người ta ái mộ?"
Mộ Nhược Vi trừng anh ta một cái:"Anh muốn hiểu sao thì hiểu, vậy tên anh là gì?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, anh đưa tay chầm chậm tháo kính xuống.
"Kỷ trong kỷ nguyên, Hàn trong lạnh lẽo, Phi trong phi thường."
... ----------------....
← Ch. 037 | Ch. 039 → |