Vay nóng Homecredit

Truyện:Song Sinh (Vô Ba) - Chương 20

Song Sinh (Vô Ba)
Trọn bộ 57 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


"A......" Tôi chợt bật dậy khỏi giường khiến cái chăn đắp ngang ngực trượt đến thắt lưng, khắp nơi toàn là màu đen, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc đang vây quanh tôi.

"Uyển Uyển, làm sao vậy, em gặp ác mộng à?" Cánh tay ấm áp lại một lần nữa ôm tôi vào trong ngực.

"Anh, em sợ......" Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chỉ còn bốn ngày nữa là đến mười ngày nghỉ dài hạn, tôi sợ cái ôm dịu dàng nãy sẽ mãi mãi rời khỏi tôi. Tôi không dám tưởng tượng nếu mẹ biết tôi và anh như vậy thì sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Xuỵt...... , nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi, bây giờ còn sớm, em phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì anh sẽ giải quyết, tin tưởng anh được không?" Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mí mắt tôi, tôi nhắm mắt lại lần nữa, vùi mặt vào trong ngực anh, hơi thở và mùi hương quen thuộc một lần nữa đưa tôi trở vào trong giấc mộng. Lần này trong mơ tôi không cònnhìn thấy ba mẹ đang trách móc hay tức giận mắng mỏ nữa, cũng không có ai cười nhạo tôi làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, chỉ có anh, người anh trai dịu dàng, từ nhỏ đã thương yêu tôi, cưng chiều tôi, yêu tôi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang, tôi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mười giờ rưỡi! Tôi chợt ngồi dậy từ trên giường, cái đồng hồ báo thức thối tha này tại sao lại không kêu? 9h sáng hôm nay tôi còn có tiết đó, không biết bây giờ đi có kịp hay không. Ah nội y của tôi đâu rồi, tôi nhớ rõ ràng tối hôm qua còn để ở chỗ này cơ mà? Sao hôm nay lại không thấy rồi.

"Uyển Uyển, rời giường rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa." Anh khoanh tay đứng nhìn tôi đang lật tung giường lên.

"Hôm nay cái đồng hồ khốn khiếp này không kêu, sáng nay em còn có tiết, trễ rồi."

Tìm được rồi, nhìn nghiêng qua người anh. Tôi mạo hiểm đi qua người anh lấy đồ lót, còn chưa kịp chạm tới thì đã bị anh xoay người đè xuống dưới. Còn chưa kịp phản ứng bàn tay man mát đã chuẩn xác len vào áo ngủ nắm lấy vòng 1 đẫy đà của tôi, bờ môi ướt át ngậm lên vành tai mềm mại của tôi.

"Anh, em phải đi học, không phải hôm nay anh cũng có tiết sao?" Tôi giùng giằng né tránh ngón tay đang định cởi thắt lưng áo ngủ của tôi.

"Sáng nay anh đã gửi tin nhắn nhờ Từ Tiều Nhã xin nghỉ bệnh cho em rồi. Tối nay anh mới có tiết."

"Nhưng..." Lời nói chưa ra khỏi miệng thì môi đã bị áp lên, tôi nhẹ nhàng hơi hé môi, mời mọc môi lưỡi anh quấn quýt. Vạt áo bị mở ra, áo ngủ bị ném xuống dưới giường, tay và môi của anh như mang theo dòng điện, đi đến đâu là bén lửa dục vọng đến đó. Ngón tay từ trước ngực trượt đến thắt lưng, dây buộc quần lót bị tháo ra. Ngón tay thon dài không chút trở ngại nhẹ nhàng xoa vuốt nơi mềm mại giữa hai chân tôi. Tôi có chút buồn cười thầm nghĩ, lần nào anh cũng đều đề cử tôi mua loại quần lót dây buộc này có phải là bởi vì rất dễ cởi hay không?

Giữa hai chân dần dần bắt đầu ướt át, tôi vươn cánh tay vòng chặt lấy cổ anh, khẽ nâng eo lên mong đợi anh tiến vào. Khi cảm giác lấp đầy và nóng rực chôn thật sâu vào cơ thể tôi, tôi liền không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, tôi phóng túng dục vọng của mình, hai chân thon dài trắng nõn vòng thật chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh, mỗi một lần nóng rực đẩy vào rút ra đều kéo theo một chuỗi tia lửa huyễn lệ, tiếng rên rỉ mang theo cám dỗ của tôi vang vọng khắp cả phòng ngủ. Trong khoái cảm của dục vọng tôi chợt cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lên cao, cuối cùng bộc phát ra tia lửa rực rỡ. Tôi cũng cảm thấy anh đâm vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nóng, khi cảm thấy anh dường như muốn rút lui ra thì tôi liền ôm anh thật chặt không để cho anh rời đi.

"Uyển Uyển......" Mắt anh thâm sâu không nhìn ra cảm xúc gì nhìn tôi chằm chằm.

"Không sao, mấy ngày nay là kỳ an toàn, sẽ không mang thai." Tôi ngẩng đầu lên lè lưỡi cám dỗ khẽ liếm môi dưới của anh một cái. Khi tinh dịch cực nóng vọt vào bên trong cơ thể của tôi thì tôi liền cảm thấy tia lửa rực rỡ này lại một lần nữa bộc phát ngay trước mắt. Tôi toàn thân đẫm mồ hôi vùi vào trong lòng anh, dán mặt trước lồng ngực ướt mồ hôi của anh, không biết những ngày như thế này còn được bao lâu, vài ngày sau mẹ sẽ tới. Nếu mẹ phát hiện chuyện này nhất định bà sẽ dẫn tôi trở về thành phố T, chắc chắn sẽ không bao giờ để cho tôi gặp anh lần nữa, cái trường học rách nát nát mà tôi thi đậu này ngay từ đầu mẹ đã không muốn cho tôi tới học, bây giờ liền có lý do để dẫn tôi rời đi.

"Tiểu Uyển Uyển, sao dạo này cậu hay thất thần vậy, có phải là quá háo hức không kịp đợi đến kỳ nghỉ nên muốn đi chơi rồi đúng không? Cậu và anh cậu đã dự định đi đâu chơi chưa?" Từ Tiểu Nhã ngồi ở một bên dùng bút nhẹ nhàng gõ lên đầu của tôi kéo tôi khỏi những suy nghĩ không biết đang bay tới nơi nào.

"A, bọn mình không đi đâu cả, ngày nghỉ mẹ mình sẽ lên đây xem hai anh em mình." Tôi cúi đầu tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

"Mẹ cậu tới hả, tớ còn định nếu cậu không bận thì sẽ dẫn cậu đến miếu Nguyệt Lão nữa cơ, miếu Nguyệt Lão ở đó rất linh, có thể phù hộ cho cậu tìm thấy bạch mã hoàng tử trong lòng cũng nên." Từ tiểu Nhã khoác một tay lên vai tôi, một tay thì múa máy giữa không trung.

"Tiểu Nhã, thầy đang nhìn cậu kìa."

"Nhìn cho kỹ nha, em cũng khá xinh đẹp đó nha thầy." Từ Tiểu Nhã nghiêng mặt đá lông nheo với thầy giáo trên bục giảng, khiến thầy sợ đến mức hễ bước vào lớp là vùi đầu vào sách giảng bài.

"Tiểu Nhã, cậu......" Tôi có chút không chịu nổi sự tự kỷ của Từ Tiểu Nhã. Tôi lắc đầu một cái rồi tiếp tục chép bài giảng vào vở.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha, mày nhất định phải chết!" Vốn trong lớp cũng không phải là yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một trận cười quái dị.

"Tiểu Nhã, điện thoại reo kìa." Thật là không chịu nổi cô ấy, ai lại dùng cái tiếng vừa kỳ quặc vừa dài như thế để làm chuông tin nhắn chứ? Mỗi lần điện thoại cô ấy đổ chuông là y như rằng dọa tôi sợ giật mình. Từ tiểu Nhã thần bí đọc tin nhắn sau đó lại nhắn trả lời một tin, sau đó giống như nhặt được tiền, còn không quên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của tôi mà cười xấu xa. Tuy có lúc tôi sẽ không chịu nổi cô ấy, tính tình giống như con trai, nhưng cô ấy là bạn tốt duy nhất mà tôi kết giao được lúc này. Sẽ mang tôi đi dạo khắp nơi khi tôi đang phiền não, sẽ làm tôi quên đi những chuyện buồn.

"Tiểu Uyển Uyển, tan giờ học cậu có đi đâu không? Đừng nói với mình là cậu phải trở về nấu cơm cho anh trai ăn đấy, hôm nay bọn họ có tiết đến chín giờ tối. Lát nữa mình dẫn cậu đến chỗ này hay lắm."

"Được." Tôi gật đầu một cái, nói không chừng mấy ngày nữa tôi sẽ bị mẹ dẫn về, có thể quen biết với người bạn như Từ Tiểu Nhã khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

"Tiểu Nhã, cậu nói chính là chỗ này hả?" Tôi chỉ vào hẻm nhỏ toàn là dầu mỡ.

"Đúng vậy, đúng vậy, nơi này bán lẩu cá ăn rất ngon, mình vẫn muốn dẫn cậu tới đây nếm thử một chút. Đi vào đi, nói không chừng một lát nữa là không còn chỗ ngồi đâu."

"Cậu chắc là ăn ngon chứ?" Nhìn trong ngõ toàn là đầu mỡ, đạp lên có chút cảm giác nhơn nhớt trơn trượt, cả ngõ hẻm này giống như đã từng bị lửa đốt thành màu đen, ở đây mà có thể sẽ bán đồ ăn ngon ư?

"Thật sự ăn rất ngon, mình lấy danh dự của mình ra bảo đảm. Mau vào đi thôi, lát nữa sẽ không còn chỗ ngồi đâu." Tôi thận trọng từ từ theo Từ Tiểu Nhã đi vào ngõ hẻm, đi qua một ngóc ngách không mấy đáng chú ý thì đến một cái sân cỡ trung, trong sân bày hơn mười cái bàn, bàn nào cũng ngồi đầy người. Vất vả lắm tôi và Từ Tiểu Nhã mới tìm được một cái bàn trống. Đợi hơn nửa buổi thì người phục vụ mới chậm rãi bưng một cái nồi đất đi tới. Hơn nửa nồi là canh, nồng nồng mang theo vị cay xông vào mũi với phía trên có một lớp ớt và hạt tiêu thật dày.

"Nếm thử một chút, ăn rất ngon đấy, thật sự là ăn rồi còn muốn ăn nữa." Từ Tiểu Nhã gắp một miếng cá trong nồi lẩu đặt ở trong chén tôi. Tôi nhẹ nhàng cắn một cái, mặc dù hơi cay, nhưng quả thật rất ngon và mềm, nếu như có cơ hội tôi sẽ mang anh tới ăn một lần, nhưng chỉ là nếu như còn có cơ hội.

"Uyển Uyển, làm sao thế?" Anh về đến nhà đã thấy tôi đang nôn trong toilet lần thứ ba.

"Không có gì, dạ dày không thoải mái một chút thôi." Tôi nôn ra mấy thứ trong dạ dày nên đã cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng cổ họng vẫn đau rát như cũ.

"Nghỉ ngơi rồi uống một chút nước đi, lát nữa anh đưa em đi bệnh viện." Anh dìu tôi đến ghế sofa rồi đưa ly nước ấm cho tôi.

"Không cần, nôn xong thì đỡ hơn nhiều rồi." Tôi uống nước ấm xong, đã cảm thấy cổ họng không còn đau rát như ban nãy nữa.

"Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút." Anh cầm chìa khóa lên định đỡ tôi ra cửa.

"Thật sự không sao mà, chỉ là dạ dày không thoải mái thôi. Nghỉ một lát nữa là ổn rồi."

"Hay là đi kiểm tra một chút cho yên tâm." Anh vẫn kiên trì muốn đưa tôi tới bệnh viện.

"Anh à, anh đừng quá lo lắng......" Tôi ngẩng đầu nhìn anh đang cau mày vì đau lòng.

"Ừ......" Anh nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi tái nhợt của tôi.

"Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là hôm nay cùng với Từ Tiểu Nhã ăn nồi lẩu cay quá, anh cũng biết mà, chỉ cần em ăn phải một quả ớt cũng sẽ như vậy." Tôi dựa nửa người vào anh, bây giờ đã khá hơn nhiều, không còn cảm giác buồn nôn như ban nãy nữa.

"Em lại ăn đồ lung tung ở bên ngoài, biết rõ dạ dày của mình không tốt rồi mà còn như vậy." Anh có chút đau lòng ôm tôi vào trong ngực.

"Hiếm khi mới có một lần thôi mà. Hơn nữa ăn thật ngon, lần sau anh em mình cùng đi." Chỉ là không biết có còn cơ hội hay không. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn, theo lời mẹ nói như trong điện thoại thì sẩm tối sẽ đến thành phố A. Từ buổi sáng bắt đầu tôi đã đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng, giống kiến bò trên chảo nóng.

"Uyển Uyển, đừng lo lắng, ăn ít đồ trước đi, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu, tất cả đều sẽ không thay đổi." Anh ôm tôi đang chạy tán loạn khắp nơi ngồi lên trên ghế sa lon.

"Nhưng... " Tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu biết sẽ làm ra chuyện như thế nào nữa, nói không chừng trực tiếp cầm dao làm thịt thôi không đắn đo cũng nên.

"Không cần lo lắng, em không tin anh sao? Chờ sau khi mẹ nghỉ dài hạn xong, hai anh em mình vẫn sẽ như thế này." Hai tay anh ôm chặt hông tôi để tôi không chạy tới chạy lui trong nhà nữa.

"Ting ting tinh, ting ting ting, Bắc Kinh bây giờ là 18 giờ." Tại sao điện thoại di động của tôi lại vang lên. Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, số hiện trên màn hình là của mẹ. Sao mẹ lại điện thoại cho tôi, không phải bà biết cái gì chứ? Tôi khẩn trương nắm chặt điện thoại không biết nên nhận hay không nên nhận. Tôi do dự đưa điện thoại cho anh, trong giây phút điện thoại được chuyến tới anh, tim tôi nhất thời như nhảy lên họng, mẹ sẽ nói gì? Mẹ sẽ hỏi cái gì? Mẹ có thể đã biết gì hay không?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)