Kí ức
← Ch.065 | Ch.067 → |
Chương 66:
Trong căn biệt thự nhà họ Ngô, chỉ còn cô và anh ngồi trong phòng khách sáng đèn. Cô không lên tiếng trước, chỉ lặng lẽ đưa mắt chờ đợi người đàn ông đối diện cô, người chồng mà cô tin tưởng nhất sẽ giải thích ra sao. Trên gương mặt Kiến Lương là những nét mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ không còn giống như một tổng tài oai phong hằng ngày... mái tóc anh rũ xuống, râu mọc rậm trên gương mặt hóc hác, bàn tay đan vào nhau, ánh mắt kia lại không dám nhìn thẳng vào cô.
- Tú... Tâm... - Kiến Lương khẽ gọi.
- Em vẫn đang đợi anh. - Cô đáp.
- Anh sắp mất hết mọi thứ... nếu anh trở thành một kẻ trắng tay, em vẫn ở bên anh phải không? - Kiến Lương nhìn cô nói. - Đêm nay, chúng ta sẽ đi... anh sẽ làm lại mọi thứ, anh tin tưởng bản thân anh cỏ năng lực bao bọc em, chỉ là thời gian đầu sẽ khó khăn một chút.
- Kiến Lương, đã có chuyện gì xảy ra ư. - Cô lo lắng hỏi.
- Người của công ty Phong Vũ ép anh vào đường cùng, hắn muốn chúng ta ly hôn... nếu không sẽ không ngừng tay lại. Các ngân hàng bỗng dưng thu hồi vốn, các cổ đông cũng quay lưng với anh... chính là do hắn, Uy Phong. - Kiến Lương nắm chặt tay cô.
- Vì sao anh biết Phong Vũ hại anh? - Cô hỏi, con ngươi đó lại làm ra những chuyện xấu xa như vậy.
Kiến Lương rút trong túi xách tập hồ sơ mà thư kí Hạ để lại, chính là hợp đồng ép Kiến Lương phải ly hôn cùng cô, Phong Vũ sẽ chuyển hết số cổ phần trong tay cho anh. Cô thẫn thờ, vì sao người đàn ông đó lại tàn độc như vậy... là yêu cơ ư, không phải... chỉ là muốn thỏa mãn sự chiến thắng mà thôi.
- Kiến Lương, Ngô Kiên là tâm huyết cả đời của anh... vì sao anh lại lựa chọn em mà không phải là nó. - Cô bật khóc, lắc đầu nói. - Em không muốn nhìn thấy anh vì em mà mất hết tất cả, Kiến Lương... em rất đau lòng.
- Vì em là vợ anh, là mẹ của con anh... anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. - Kiên Lương ôm cô vào lòng.
- Nhưng... Tâm Hà, vì sao con bé lại nói em không phải là Tú Tâm... ngay cả cô bé kia cũng mang những bức ảnh trước đây đến làm chứng cứ... Kiến Lương, em thật sự rất rối trí.
- Tú Tâm... không có chuyện gì là Uy Phong kia không dám làm... có lẽ hắn ta đã dùng tiền và thế lực mà dụ dỗ Tâm Hà, còn những tấm ảnh ư... công nghệ bây giờ rất hiện đại.
- Nhưng... em những bức ảnh giữa anh và cô gái khác trong tủ gỗ... và em luôn thắc mắc vì sao em và anh không hề có bức ảnh nào chụp chung? - Cô lại hỏi.
- Vì em đã quên hết mọi chuyện nên anh đã không nhắc đến, vì em và anh trước khi xảy ra tai nạn đã cải nhau... Em đã giận anh đến mức mang hết những bức ảnh kỉ niệm của chúng ta ra đốt toàn bộ... khi anh quay về chỉ còn lại đóng tro tàn. Anh và em lại tiếp túc cải vã... đó là lỗi của anh đã khiến em tức giận đến mức bỏ đi... không ngờ chính ngày hôm đó em đã bị tai nạn, trời thương nên đứa trẻ trong bụng em vẫn không ảnh hưởng... anh xin lỗi, vì đã giấu em nhưng anh nghĩ mọi chuyện đã qua và anh chỉ muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không nhớ đến quá khứ buồn kia nữa.
- Chúng ta mâu thuẫn về việc gì, vì sao em lại tức giận đến như vây. - Cô hơi bất ngờ, trước kia bản thân lại nóng nảy đến như vậy ư?
- Là vì những bức ảnh mà em đã nhìn thấy... em cho rằng anh vẫn còn yêu thương cô gái đó... thật ra đó chỉ là quá khứ và anh chỉ lưu giữ lại mà thôi. - Kiến Lương đáp.
- Kiến Lương, xin lỗi vì đã không tin tưởng vào anh. - Cô nắm lấy bàn tay anh mà mỉm cười. - Anh thật tốt, em hứa với anh, dù chuyện gi xảy ra... em sẽ luôn bên cạnh anh."
Kiến Lương ôm cô vào lòng, đôi môi khẽ cười mỉm nhếch lên.... trận chiến này, anh mới chính là người chiến thắng.
Mang thất bại quay về biệt thự nhà họ Uy, không ngờ Ngọc Hân dù là Ngọc Diệp cũng không thể thuyết phục cô quay về, Uy Vũ ngồi trên xe nói đưa mắt nhìn Ngọc Diệp đầy nét chê bai.
- Tiểu muội à, thế mà có ai nói là việc gì cũng có thể làm, cứ an tâm tin tưởng.
- Vũ ca à, cũng tại huynh xuất hiện không đúng lúc, muội đã bảo huynh ở trong xe đợi muồi mà. - Ngọc Diệp cũng lườm lại. - Chinh huynh đã là hư hết chuyện của muội.
- Còn đổ lỗi cho ta, ngụy biện. - Uy Vũ đáp.
Hai người bọn họ một lớn một nhỏ cải nhau cả đoạn đường cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Uy khiến không gian yên ắng mọi ngày náo động. Ngọc Diệp chính là quá ấm ức, vừa gặp được chị lại không mang chị về đươc, lại còn bị Uy Vũ chê bai khiến Ngọc Diệp tức giận vừa bước vào cửa liền dẫm mạnh chân vào chân Uy Vũ rồi chạy vọt vào phòng khóa chặt cửa.
- Này... á... - Uy Vũ chỉ kịp hét lên. - Con bé kia, để anh bắt được thì liệu hồn.
Không mang được Ngọc Hân về, hợp đồng kia xem ra Kiến Lương cũng đã xé bỏ... Uy Phong hơi nhếch môi cười:" Xem ra cũng đáng mặt nam nhân, không bán vợ để cứu lấy danh. Xem ra cũng còn may mắn cho hắn ta, nếu hắn dám mang cô ấy ra trao đổi... xem như Uy Phong này cho Ngô Kiên xóa sỗ mãi mãi."
- Phong, không phải đây là kế hoạch của chúng ta ư. Nếu hắn không chấp nhận điều kiện, chúng ta làm sao có thể mang Ngọc Hân về. - Uy Vũ tựa lưng vào ghế mà nói.
- Theo lịch trình chuyến bay, chiều mai bọn họ sẽ ra sân bay... chúng ta cướp người ngay tại sân bay. - Uy Phong nói. - Còn Kiến Lương, sẽ có cách khiến hắn ta trùng chân.
- Là cách gì. - Uy Vũ nhíu mày.
Uy Phong nhếch môi cười, đưa chất lỏng màu đỏ trong chiếc ly thủy tinh sang trọng lên môi, sau đó lại khẽ nói:" Em nghĩ... ai có thể khiến hắn ta trùng chân."
Uy Phong nào đâu ngờ đến... lịch bay đã chuyển... khi anh đang chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch thì cô và Kiến Lương đã có mặt ở sân bay chuẩn bị rời đi...
*****
Sau khi từ bệnh viện quay về, Bích Trân quay trở về cuộc sống hiện tại mà không có chạm mặt phải Uy vũ nữa, tuy cô nói với cha mình không nên trả thù gia đình Trọng Kiên làm gì, nhưng cuối cùng cha cô dùng quyền lực mà ép gia đình của Trọng Kiên lâm vào tình trạng trắng tay. Vì mất hết quyền thế, Trọng Kiên cũng bị đuổi khỏi Đại Uy... Bích Trân trở thành đàm tiếu của mọi người trong trường, ai dính vào cô đều trở nên xui xẻo.
Buổi sáng, cô được vệ sĩ đưa đến trường... vì cha cô không muốn cô bị trói buộc quá nên chỉ để vệ sĩ bên ngoài chờ Bích Trân đón về... không đi theo cô vào trường, sự khác biệt đó sẽ khiến cô bị cô lập... Nhưng ông nào đâu hay biết, chính là Bích Trân đang bị cô lập tại Đại Uy.
- Ô! Đại tiểu thư kìa, tớ nói các cậu biết, dính vào cô ta xem như là mất hết tất cả, tán gia bại sản. - Những cô gái nhìn thấy Bích Trân liền nói.
- Nhìn như đứa trẻ con, bao nhiêu tuổi lại còn mèo kitty... cưa sừng lám nghé à cô gái. - Cô gái khác nói.
Bích Trân không để tâm, tiếp tục bước đi thẳng....
- Nghe nói là mất rồi, vào khách sạn với cả Uy Vũ và Trọng Kiên mà. - Bọn họ bắt đầu xì xầm.
- Cậu nói thật sao... thân hình của cậu ta... có thể khiến bọn họ hứng thú ư? - Cả bọn cười ầm lên.
Nụ cười trên môi bích Trân nhếch lên trông thấy, cô khựng người lại, quay mặt về phía cô gái vừa nói những điều ghê tởm kia... Cô cười khẩy, bước về phía cô gái kia trước ánh mắt nhìn của nhiều người tại trường trung học Đại Uy.
- Cậu... chẳng phải bộ ngực của cậu là bơm silicon ư? - Sau đó quay sang cô gái bên cạnh. - Còn cậu, chẳng phải từng bị Uy Vũ từ chối ư, thật đáng thương... cậu có biết anh ấy tuyệt vời thế nào không... có lẽ cậu cũng đã từng ước mơ được như tôi nhỉ.
Cô bước ra chính giữa đám đông đang xầm xì về cô gái mới trường mới đến nơi này, Bích Trân nói lớn:" Các người, giỏi thì nói trước mặt tôi đây... lén lút phía sau thật không đưng đắn."
Từ phía xa, một quả trứng ném thẳng vào mặt Bích Trân... khiến gương mặt cô bị xướt một đường và đồng phục dính đầy mùi trứng tanh hôi kia... Sau đó, bọn họ đều ném những thứ dơ bẩn như sữa, trứng, bột... vào người Bích Trân, hệt như là đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ cơ hội cô lên tiếng sẽ hạ nhục cô.
- Bọn tao sợ mày sao, mày giỏi thì nói ba mày làm cho cả trường này phá sản như Trọng Kiên đi... đúng là đồ đáng ghét, vì mày mà anh ấy phải rời khỏi trường.
- Đồ con gái lẳng lơ, mày còn dám công khai với Uy Vũ...
Bị quản sinh phát hiện, bọn họ nhanh chóng chạy khỏi bỏ lại Bích Trân đang đứng im hứng chịu mọi thứ. Mặc kệ vị quản sinh hỏi han, Bích Trân chỉ im lặng bỏ đi... Sau khi vào nhà vệ sinh lau rửa mọi thứ, nhưng mùi tanh của trứng và sữa không thể nào hết được nữa. Bích Trân nhìn xuống chiếc túi xách mèo Kitty mà khẽ nói:" Ôi... bẩn hết túi rồi, mình vừa mua hôm qua mà."
- Quần áo bẩn rồi, hay là cúp nhỉ. - Cô nhìn bản thân vào trong gương mà tự hỏi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định trèo tường trốn ra khỏi trường, cũng là thoát khỏi sự theo dõi của bọn vệ sĩ kia.
- Này, em kia... làm gì đó. - Quản sinh thấy cô trốn liền hét to.
Bích Trân nhìn về phía bên kia tường, nhe răng ra cười lớn:" Thầy à, tạm biệt." - Sau đó nhảy ra khỏi bức tường...
Cô đi vào một shop thời trang gần đó, bị mọi người dị nghị vì mùi hôi bốc ra từ cơ thể, lại mặc trên người trang phục của học sinh trung học. Chọn một bộ trang phục hợp với sở thích của mình nhất, nhưng khi nhìn thấy một bộ trang phục khá sexy được mặc trên người manocanh liền thay đổi ý định.
- Chị... tôi muốn thử bộ này. - Bích Trân chỉ.
- Đây là hàng nhập, em có đủ tiền không? - Cô bán hàng ái ngại nói.
- Nếu không có tiền em đã chẳng vào đây cho mất thời gian. - Bích Trân nói. - Em muốn bộ váy đó, em sẽ mua nó.
Ra khỏi cửa hàng quần áo với chiếc váy ống cúp ngực khá sexy, thật ra cô nhìn trong gương cũng không quen mắt cho lắm nhưng được mọi người trong cửa hàng khen tấm tắc nên cô cũng quyết định mặc bộ váy này bước ra ngoài.
- Ai còn dám nói Bích Trân này trẻ con.
Cô đi trên con đường đông người qua lại, những ánh mắt kì lạ đều nhìn về phía cô giống như cô rất khác biệt mọi người xung quanh. Là một con người vô tư vô lo, Bích Trân vui vẻ bước đi mà mặc kệ những người xung quanh. Cô ghé vào những quán ăn vặt lề đường, thử những món mà từ trước đến nay đều chưa từng ăn qua.
Ghé vào một quán kem, đang đợi người bán hàng lấy kem, vô tình Bích Trân quay đầu ra ngoài... cô phát hiện một bóng dáng thật giống mẹ mình... đang chuẩn bị leo lên một chiếc xe hơi bên đường.
- Mẹ... mẹ... - Cô vội vàng chạy theo...
Ngưới phụ nữ giữa phố xá đông người, không thể nghe được tiếng gọi của cô... Bích Trân từ phía xa len qua dòng người chạy về phía mà cô thương nhớ nhất. Chiếc xe vụt đi, khi cô chưa kịp đến nơi... bờ mi cô ướt đẫm... hai dòng lệ tuông rơi...
- Mẹ... vì sao lại bỏ rơi con. - Bích Trân khóc òa giữa dòng người đông đúc, họ chỉ nhìn rồi lại vội vã bỏ đi... không một ai quan tâm đến cô gái kì lạ kia.
Ngồi trong một góc đường, cô thật sự cảm thấy cô đơn... cô không hề quen ai trong thành phố lớn này. Mở điện thoại, cô nhìn thấy số của ba và Uy Vũ... nhưng, anh ta đã từng nói đừng bao giờ xuất hiện và làm phiền anh ta nữa... Bích Trân buồn bã tắt màn hình đi, chóng cắm nhìn dòng người qua lại.
Cô đứng lên bắt đầu đi về phía trường học, là cô quá chán nản không biết phải đi về đâu nữa, Bích Trân quyết định quay về vòng quản lí của cha mình, xem như hôm nay tự thưởng cho bản thân một chút tự do là đủ.
Trên đường về cô nhìn thấy một tóp nữ sinh cấp 2 đang bao vây một cô bé... trông cô bé kia khá là quen mắt... thì ra là đã từng gặp ở biệt thự nhà họ Uy...
- Mày có phải là người đã lên án chị tao vì chị ấy tỏ tình cùng với anh Uy Vũ đúng không? - Một cô bé nói.
- Không ngờ chỉ là một đứa con nít ranh, mày quá hỗn láo rồi. - Bọn chúng bắt đầu đẩy người Ngọc Diệp.
Ngọc Diệp không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, lại bật cười:" Thì ra là em gái của kẻ thất bại à, nói cho mấy chị biết... anh Uy Vũ không thích những cô gái tầm thường như chị của các chị đâu."
- Bốp. - Năm ngón tay in lên gương mặt Ngọc Diệp.
- Chị cứ đánh đi, sự thật không thể thay đổi được, các chị chính là kẻ thua cuộc. - Ngọc Diệp nhếch môi cười nói.
Bọn chúng đẩy Ngọc Diệp té ngã bắt đầu đánh thì Bích Trân nhanh chóng chạy tới hét lên:" Mấy đứa con nít ranh này, không lo học hành lại lo đánh nhau à, chị mày lôi về méc ba mẹ hết bây giờ."
Nhìn thấy cái vẻ hung dữ của Bích Trân, bọn chúng nhanh chóng bỏ chạy hết... để một mình Ngọc Diệp vẫn còn ngồi dưới đất...
- Em không sao chứ. - Bích Trân hỏi.
- Không sao, lần sau không nhờ chị xen vào. - Ngọc Diệp đeo balo lên người mà bước đi.
- Không ai đưa em về sao? - Bích Trân hỏi, con bé này cô đã xác định chắc chắn là có dòng họ với Uy Vũ rồi, cái cách trả lời không thể khác anh ta.
- Đừng bận tâm đến chuyện của tôi. - Ngọc Diệp bỏ đi.
Bích Trân theo sau:" Chị sẽ đưa em về, bọn chúng có thể sẽ quay lại tìm em."
- Chị muốn theo tôi về để gặp anh Vũ chứ gì, chẳng có gì tốt lành. - Ngọc Diệp bĩu môi.
- Không phải đâu, chị và anh ấy đâu có mối quan hệ gì. - Bích Trân khoát vai Ngọc Diệp. - Chúng ta là bạn bè được không?
Ngọc Diệp đưa mắt nhìn Bích Trân, sau đó bỏ đi một mạch...
Bích Trân đuổi theo sau:" Sao lại không trả lời chị chứ?"
Hai người bọn họ cứ thế, kẻ xua đuổi người cứ bám theo... cho đến khi tới trước cửa nhà họ Uy...
- Chị muốn vào không? - Ngọc Diệp hỏi.
- Không. - Bích Trân lắc đầu. - Chị đã nói chỉ muốn đưa em về an toàn thôi mà.
- Để cảm ơn chị đưa em về, mời chị một ly nước. - Ngọc Diệp nham hiểm kéo tay Bích Trân vào nhà.
Bên trong, Uy Vũ đang ngồi xem truyền hình. Nhìn thấy Ngọc Diệp bước vào, đang quay mặt tiếp về hướng tivi thì nhìn thấy Bích Trân đang theo từ phía sau. Trên tay đang uống nước, Uy Vũ phun đầy sàn.
Mang cho cô một ly nước, Ngọc Diệp đưa ánh mắt dò xét về phía Uy Vũ... chỉ trừ thái độ khác thường lúc đầu, xem ra anh ấy không có một chút để mắt tới cái bộ dạng của Bích Trân.
- Chị uống xong rồi, chị về đây. - Bích Trân cũng không nhìn về phía Uy Vũ.
- Nhưng bộ váy của chị, rất đẹp đó. - Ngọc Diệp nói.
- Vậy sao, các chị trong cửa hàng thời trang cũng nói nó hợp với chị. Em nghĩ chị có nên đổi phong cách thời trang hay không?
Ngọc Diệp gật đầu:" Rất tốt, rất tốt."
- Có người nói trang phục chị thường mặc hệt như trẻ con, chị đã muốn thay đổi từ lâu rồi.
- Đúng đó, em thấy chị rất thích hợp với phong cách này...
Cô gái ngây thơ kia, xem ra quá ngây thơ để một đứa học sinh tiểu học lừa gạt.
Bích Trân rời khỏi biệt thự nhà họ Uy, Ngọc Diệp thất vọng vì không dò xét được thái độ của Uy Vũ ra sao nên bước về phòng mình mà đọc truyện tranh. Còn anh, nhanh chóng rời khỏi biệt thự khi Ngọc Diệp vừa bước vào phòng.
Trên con đường ít người qua lại... Bích Trân một mình bước đi dưới cái ánh nắng chiều tan. Một chiếc xe hơi lao vút trong gió, thắng gấp lại ngang với cô, Uy Vũ bước xuống đưa ánh mắt đầy chán ghét mà nhìn cô. Anh bước tới, cởi chiếc áo khoát bên ngoài khoác lên người cô...
- Cô tìm đâu ra bộ trang phục dị hợm này chứ. - Uy vũ nói. - Mắt thẩm mĩ cũa cô thật tỷ lệ thuận với chiều cao mà.
- Này... ai cần anh quan tâm chứ. - Cô đẩy anh ra.
- Tóc tai nữa... sao không kẹp tóc lên như mọi ngày chứ. - Uy Vũ nói.
- Anh là gì chứ, liên quan gì đến anh? - Cô ngước mặt lên hùng hổ.
Từ trong túi quần, Uy Vũ mang chiếc kẹp có hình mèo Kitty kẹp lên mái tóc của cô.. Bích Trân trong chút lát cảm thấy có chút rung động, anh ta... vì sao lại có chiếc kẹp đó chứ.
- Đừng thay đổi gì cả, cứ là một chú mèo kitty đáng yêu... - Uy Vũ vuốt mái tóc cô mà nói.
Cô khẽ cuối đầu, gương mặt đỏ ửng... nhịp tim bấn loạn... rất đặc biệt, đập rất mạnh nhưng không hề đau đớn.
***
Cô ngồi bên cãnh Kiến Lương chờ đến giờ bay, không ngờ chuyến bay trục trặc nên giờ bay lại dời lại hết một giờ. Cô muốn rửa mặt để tỉnh táo một chút, đành đứng lên mà đi về phía nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh, cô đang rửa mặt thì một cô gái khác từ phía sau đứng ngang cô.
- Tâm Hà. - Cô khẽ thốt lên.
- Chị là ai, dám biến thành chị gái tôi hả. - Tâm Hà kia tức giận lao đến đẩy Ngọc Hân mà nói. - Anh ta phải trả giá, không được sống hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
Ngọc Hân hoảng hốt thoái lui... cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, bên ngoài Tâm Hà đã đặt tấm biển đang sửa chữa....
- Tâm Hà, là chị mà... chị là Tú Tâm đây... em làm sao vậy. - Ngọc Hân hoảng hốt, ánh mắt cô gái kia như muốn giết người.
Trên tay Tâm Hà là một con dao sắt nhọn, cô gái kia đang lăm lăm con dao kia về phía Ngọc Hân... Cô sợ hãi, bỗng dưng trong đầu nhớ đến hình ảnh một nam nhân bịt mặt vung gươm về phía cô... một nơi rất lạ lẫm, trang phục kia cũng thật lạ... đầu cô đau nhứ búa bỗ, Ngọc Hân quỵ xuống sàn... một nam nhân mặc trang phục cổ xưa xuất hiện trong đầu.
- Cô phải chết, để tên Kiến Lương đó mãi mãi phải sống trong đau khổ. - Tâm Hà vung dao lên cao...
Ngọc Hân nhìn qua tấm gương trong nhà vệ sinh... một triều đại Triệu Quốc hiện ra trước mắt cô... một Triệu Tuấn Phong đang trầm ngâm đứng đó... và dường như anh đang nhìn về phía cô...
← Ch. 065 | Ch. 067 → |