Thành thân
← Ch.061 | Ch.063 → |
Triệu Quốc xinh đẹp
Người dân ở kinh thành hân hoan vì Hoàng thượng anh minh xử tội những bọn phản nghịch, mang lại một bầu trời tươi đẹp cho Triệu quốc, không còn những tên tham quan vơ vét của dân làm giàu cho bọn chúng núp dưới bóng cây của Tể tướng. Nay ông ta bị bắt vào ngục, Hoàng Thái Hậu bị nhốt vào lãnh cung chờ ngày Tuấn Phong xét xữ.
Mọi việc đều trở về đúng với vị trí của nó, nhưng mọi người xung quanh đều nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt của vị Hoàng thượng trẻ tuổi. Người ngoài có thể không hiểu nỗi lòng anh, nhưng những người thân thiết bên cạnh không ai là không hiểu nguyên do... vì sự mất tích kì là của Tịnh Yên, dù có cho bao nhiêu thị vệ tìm kiếm đều nhận lấy cái lắc đầu đầy thất vọng.
Tuấn Phong một mình ngồi trong thư phòng, trên bàn đặt một bộ bình rượu tạc rồng được làm từ vàng khối do các nghệ nhân nổi tiếng thời ấy tạo nên, bên trong là loại rượu thượng hạng chỉ dành riêng cho vua chúa. Rượu không thể làm anh say, càng uống lại càng nhờ người con gái mang tên Tịnh Yên, cạn một bình rượu đầy... Tuấn Phong nằm dài trên bàn trong lòng vô cùng đau đớn:" Tịnh Yên... Tịnh Yên... nàng nỡ bỏ trẫm mà rời đi như vậy ư?"
Buổi sáng hôm sau, Tuấn Phong đang an giấc trong cung Thượng Uyển, liền nghe giọng nói ríu rít của Thanh Vân bên ngoài... đúng là đại công chúa Triệu quốc có khác, cả gan làm ồn trước của cung vua, thị vệ có can ngăn cũng bất chấp. Tuấn Phong sau một đêm say khướt tỉnh lại vì tiếng ồn bên ngoài, toàn thân mệt mỏi, đầu nhức nhói vì mem say đêm qua. Anh khoác chiếc áo khoác màu vàng bước ra ngoài, chưa kịp lên tiếng thì Thanh Vân đã nhào đến bên cạnh.
- Hoàng thượng, bọn người họ không cho muội vào. - Thanh Vân chỉ vào bọn thị vệ mà nói, sau đó nũng nịu. - Hoàng thượng, muội cóm chuyện muốn cầu xin.
- Đừng nghịch ngợm nữa, theo huynh vào trong rồi nói. - Triệu Tuấn Phong quay đầu bước vào bên trong.
Sau khi an vị trên ghế, Triệu Tuấn Phong đưa mắt nhìn về Thanh Vân đang tủm tỉm cười, để đại công chúa dịu dàng trước mặt anh, có lẽ lại muốn xin anh ân điểm chuyện gì đó, phải mau chóng gả đi thôi, không lại phá tan Hoàng cung.
- Hoàng Thượng, Thanh Vân muốn cầu xin người ân điểm cho Thanh Vân xuất cung. - Thanh Vân khe khẽ nói.
Triệu Tuấn Phong lắc đầu, ánh mắt không vui lộ ra:" Không được, muội không nhớ lần đó bọn người của Hồng Môn hội đã nhận ra muội ư, ra ngoài như vậy rất nguy hiểm"
Thanh Vân khẽ buồn, đã lâu rồi không được ra khỏi hoàng cung, cô giống như một chú chim non nhốt trong lòng chỉ muốn bay nhảy bên ngoài thoải mái. Cứ ngỡ Hoàng thái hậu không còn quản cô nữa, sẽ được tự do không ngờ Hoàng huynh lại không muốn cô gặp nguy hiểm... ôi thật là cuộc sống trong Hoàng cung thật tẻ nhạt.
- Thanh Vân, thật hay muội ở đây, trẫm có việc muốn bàn luận với muội
- Hoàng thượng, người muốn nói điều gì?
- Chuyện hôn sự của muội. - Tuấn Phong nghiêm mặt. - Hiện tại Hoàng Thái Hậu đã không còn thế lực tại Hoàng cung, hôn sự đó trẫm có thể thay muội mà hủy bỏ. Chuyện hôn sự là chuyện quan trọng nhất cuộc đời của muội, không nên mang điều đó ra mà đùa giỡn. Khi muội về nhà của phò mã, không còn trẫm bên cạnh bảo vệ muội nữa, phải biết kiềm chế một chút.
- Hoàng huynh, từ khi muội lọt lòng... có lẽ chỉ có Hoàng phi, huynh và Tứ ca là yêu thương muội nhất. Muội thật sự không muốn rời xa huynh và Tứ ca, Thanh Vân muốn suốt cuộc đời ở bên cạnh Hoàng huynh.
- Muội muội ngốc nghếch, gái lớn gả chồng, muội cũng phải nhanh chóng xuất giá thôi. Trẫm sẽ hạ chỉ hủy bỏ hôn sự giữa muội và nhà họ Hán... muội không cần thực hiện theo lệnh của Hoàng thái hậu.
Thanh Vân đang tựa vào lòng Hoàng thượng, nghe anh nói muốn hủy bỏ hôn lễ liền nhảy dựng lên mà nói:" Ai nói là muội muốn hủy hôn chứ, Hán Thành hắn ta ngoài muội ra không được phép thành thân cùng cô gái khác."
Tuấn Phong bật cười, xem ra đại công chúa họ Triệu đã phải lòng công tử nhà họ Hán, lần di hành đó đã khiến bọn họ gần nhau hơn, đây cũng là một việc tốt... nếu là một hôn nhân đến từ tình yêu thì tiểu muội của anh sẽ sống trong hạnh phúc. Còn anh, có phải đã là mất cô mãi mãi hay không.
Hôn lễ giữa Thanh Vân và Hán Thành được diễn ra hoành tráng theo đúng quy tắc trong Hoàng cung, Hán Thành được phong làm phò mã Triệu Quốc, thăng quan nhị phẩm, ban vàng bạc châu báu và hưởng rất nhiều bổng lộc từ triều đình.
Nhà họ Hán tưởng rằng từ khi Hoàng Thái hậu thất thế, Hán Thức sẽ không còn chỗ dựa nữa ngờ đâu lại được làm thông gia với Hoàng thượng, lần này là trới giúp ông ta, dù sao con trai cũng là phò mã Triệu quốc, thế lực sẽ được củng cố... bọn quan trên triều đình sẽ nể sợ ông một bậc.
Đêm động phòng hoa chúc, Hán Thành uống say cùng quan khách, khi bước vào phòng tân nương thì mùi rượu đã tràn ra khắp căn phòng.
- Công chúa, nàng sao lại ngồi đây. - Hán Thánh đóng cửa, quay lại đã nhìn thấy Thanh Vân đang ngồi trên bàn vừa uống rượu vừa ăn các bánh bánh mứt trên bàn.
- Ngươi ở bên ngoài thoải mái uống rượu, bắt bổn công chúa đợi nhà ngươi... đáng chết. - Thanh Vân uống rượu say khướt, nhìn thấy Hán Thành đi vào liền quay người lại nói.
- Thật là, nàng say ngồi... ta đưa nàng đi nghĩ ngơi. - Hán Thành bước tới muốn dìu cô đi nghĩ ngơi.
- Hán Thành, chàng mau ngồi xuống đây... chúng ta đã thành thân rồi, chàng là phu quân của ta, chúc ta chúc mừng nào. - Thanh Vân đưa ly rượu trên tay về phía Hán Thành. - Cạn ly.
Hán Thành cầm ly rượu trên tay Thanh Vân, đưa lên môi uống cạn.
- Công chúa, nàng có thật sự muốn thành thân cùng ta hay không?
Lục công chúa đưa ly rượu trên tay uống cạn mà bật cười... Sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn khẽ đáp:" Chàng nghe cho rõ lời Thanh Vân nói, trên đời này không ai có thể cưỡng ép được ta... nhưng chàng, trong lòng chàng có thật sự đồng ý hôn sự này hay chỉ là ý chỉ của bật bề trên."
Anh không đáp, đưa bàn tay lên gương mặt của Thanh Vân ngắm nhìn cô... công chúa này thật khác lạ, đêm động phòng không ngồi trên giường độikhăn chờ tân lang lại tự ý vứt khăn đỏ đi mà ngồi một mình uống rượu. Cô gái này cũng có sự thu hút, cũng có nét đáng yêu... chỉ là Hán Thành chưa thể thừa nhận tình cảm của riêng anh, vì hình bóng của Đồng Hân kia quá lớn ư.
Họ cùng nhau ngồi trên bàn trong phòng tân hôn, vừa uống vừa nói chuyện rơm rả cho đến khi cả hai cùng nhau say khướt mang nhau lên giường ngủ không biết trời mây ra sao một giấc cho đến sáng và như vậy đã kết thúc một đêm động phòng của công chúa và phò mã.
***
Năm 2015...
Chiếc xe hơi màu vàng chanh lái vào cổng biệt thự nhà họ Uy, nghĩ đi nghĩ lại mang cô ta về nhà là an toàn nhất, tránh được bọn báo chí chụp hình lại.
Uy Vũ bế Bích Trân từ bên ngoài vào trong biệt thư dưới những ánh mắt kinh ngạ của mọi người, và người hốt hoảng hả to miệng nhất chính là Ngọc Diệp. Anh bế Bích Trân đi ngang qua bé con, liền quay đầu lại nói với gương mặt đầy nghiêm nghị:" Em mà dám đưa anh lên cái trang nhảm nhí đó, lần này đừng trách anh đây ác độc."
- Em biết rồi ạ. - Ngọc Diệp khẽ nói, nhưng vẫn chạy theo. - Nhưng chị ấy bị làm sao vậy ạ, anh thật sự thích chị ấy ạ, đúng là chị ấy cắm sừng anh ạ.
- Con nít biết gì, mau đi ngủ cho anh. - Uy Vũ lớn giọng.
- Anh chỉ giỏi bắt nạt em. - Ngọc Diệp đáp, bỏ vào phòng.
Đưa Bích Trân vào phòng mình, ngửi thấy mùi hôi kinh dị trên người cô liền không thể chịu đựng được. Cái gì nhìn thấy cũng đã thấy rồi, gọi người làm thì bọn họ lại nhiều chuyện nên tự tay anh thay bộ váy bên ngoài của Bích Trân ra, mặc vào cho cô chiếc áo sơ mi của mình. Phải nói cô ta có cơ thể học sinh tiểu học mặc dù đang học lớp 11, hình mèo kitty là khiến anh buồn cười nhất. Với cái thân thể kém hấp dẫn này, đúng là không có một chút hứng thú.
Lau qua người cô bằng nước ấm, nhìn Bích Trân nằm trên giường anh mà ngủ say... cô gái này, một chút nữa là bị lừa gạt, thật là quá ngốc. Trên đời này làm gì có hoàng tử, chỉ có những tên lưu manh, chỉ là có thể hiện ra bản chất hay không.
Buổi sáng khi Bích Trân tỉnh lại nhìn thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông, chiếc váy cô mặc đêm qua bị vứt xuống đất. Cô khẽ rùng mình nhớ lại chuyện đêm qua, là cô và Trọng Kiên đi chơi... sau khi uống một loại nước mà Trọng Kiên nói rằng rất tốt, cái vị cay cay the the rất dễ chịu... cô uống đến ly thứ ba thì đầu ốc quay cuồng... không còn nhớ điều gì nữa.
Xung quanh căn phòng này không nhìn thấy một ai, đây hình như không phải là khách sạn... cách bài trí giống như một căn phòng của một công tử giàu có. Nhưng... đây là đâu, vì sao cô lại mặc chiếc áo này, chẵng lẽ đêm qua Trọng Kiên đã chạm vào người cô... Cô lắc đầu hoảng hố, chạy ra tới cửa thì vô tình làm rơi một khung ảnh trên bàn. Nhặt khung ảnh kia lên, một trong những người bên trong bức ảnh kia chính là Uy Vũ.
Từ bên trong phòng tắm, Uy Vũ theo như thói quen chỉ choàng chiếc khăn quấn ngang người mà bước ra với mái tóc ướt sũng... gương mặt trắng không tỳ vết cùng đôi môi đỏ ửng tự nhiên... ánh mắt Uy Vũ nhìn về phía cô đang trợn mắt nhìn anh như không một chút quan tâm.. anh bước qua phòng thay đồ.
Cái thái độ thờ ơ kia chính là khiến Bích Trân tức giận nhất ở Uy Vũ. Cô không biết đó là phòng thay đồ, nhanh chóng mở toang cửa ra...
- Á.... á... á.... - Bích Trân hét lên.
Uy Vũ nhếch môi nói:" Tôi biết tôi hoàn hảo, nhưng không nghĩ rằng cô lại muốn nhìn cơ thể tôi như vậy."
Bích Trân quay mặt ra ngoài, đóng ầm của lại...
Mặc trên người bộ vest màu đen lịch lãm, vừa rời khỏi phòng thay quần áo thì đã nhận được một cái tát tai khá mạnh từ Bích Trân lên gương mặt không tỳ vết kia. Uy Vũ không kịp phản ứng vì không hề lường trước sự việc.
- Cô bị điên ư? - Uy Vũ tức giận nói.
- Anh còn dám to mồm. Nói cho anh biết, tôi sẽ kiện anh vì dám động vào người tôi. - Cô hét lên.
Uy vũ tiến về phía Bích Trân, cô lúc đầu thì rất hung hăn nhưng nhìn vào ánh mắt cô thì mọi hung hãn khi nãy đã tan hết... cô lùi về phía sau cho đến khi không còn đường lui.
- Anh... muốn làm càng ư?
- Tiểu thư Bích Trân, xem ra cô lại xem thường con mắt chọn người của Uy Vũ tôi rồi. - Uy Vũ tiến sát gương mặt mình lại gần tai cô mà nói. - Nữ nhân dưới thân Uy Vũ này, ít ra chân phải dài hơn cô một chút, gương mặt phải thật xinh đẹp... À, phải mặc những bộ nội y vô cùng gợi cảm, tuyệt đối không phải là hình con mèo xấu xí như cô em.
- Anh... - Cô đỏ mặt, hắn ta nói như vậy ý là không hề chạm vào cô, nhưng vì sao lại biết nội y cô mặc hình mèo kitty mà châm chọc.
Sau đó, Bích Trân nhìn xuống dưới thân mình... chiếc áo này là của anh ta...
- Nếu anh không làm gì tôi, vì sao phải cởi bỏ bộ váy trên người tôi. Anh muốn qua mặt tôi để trốn tránh luật pháp ư... đừng hòng. - Bích Trân nói. - Uy Vũ, ai cho phép anh lấy đi lần đầu của tôi... đồ sở khanh...
Bàn tay cô đưa lên, nhưng lần này là bị Uy Vũ chụp lại kịp. Gương mặt của anh là bị cô tát 2 lần, cô ta còn dám cả gan muốn lần thứ 3 ư?
- Cô mau về nhà mà nhớ lại mọi chuyện đêm qua đi... chiếc váy hôi hám của cô vẫn ở y nguyên đó... Còn nữa, đây là lần cuối cùng tôi thương hại cô, lần sau dù sống hay chết tôi cũng sẽ mặc kệ.
Anh gọi một người làm đến mang quần áo cho cô, sau đó đưa cô quay về nhà... Cả đoạn đường anh không nói câu nào, gương mặt lạnh như tiền... Cô vừa bước xuống xe liền phóng xe đi ăn cướp khiến cô hoảng hốt. Bích Trân vừa vào nhà vừa suy nghĩ, đêm qua cô đi cùng Trọng Kiên, vì sao khi tỉnh lại lại ở nhà của Uy Vũ... chuyện lần này có điều gì đó không đúng.
Bích Trân quay về nhà liền bị chat trách mắng vì tội trốn ra ngoài, lại đi cả đêm không về. Cho đến khi nhân viên của khách sạn gửi chi phí bồi thương về Hoàn Cầu thì ông nổi trận lôi đình.
- Con mau nói, đêm đó ra ngoài đã gây ra chuyện gì hả, vì sao lại liên quan đến khách sạn The Queen.
Cô nhíu mày, cái tên khách sạn xa lạ cô chưa từng bước vào làm sao có thể gây chuyện ở đó, có nhầm lẫn ở đây sao? Cô gọi điện liên lạc với Trọng Kiên nhưng vẫn không liên lạc được, chỉ muốn hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đang đi vơi anh vì sao anh lại để Uy Vũ bắt cô đi như vậy chứ.
- Ba, con không có... không phải con. -Cô lắc đầu.
- Vậy đêmqua con ngủ ở đâu hả, thật là hư hỏng mà.
Cô không dám nói mình ngủ ở nhà họ Uy, sợ cha lại đến đó gây chuyện mà mất mặt.
Sau một lúc chối quanh co, cha Bích Trân đưa cô đến khách sạn yêu cầu họ giải thich1ve62 các hóa đơn... Khi xem lại camera ghi hình... Bích Trân chết trân người, thì ra Hoàng tử chính là kẻ xấu, còn tên đáng chết kia lại là người cứu cô thoát khỏi yêu râu xanh, ấy vậy mà cô lại hiểu lầm anh, xem ra lần này cô sai thật rồi.
- Con đi đâu? - Cha cô gọi lớn khi Bích Trân chạy vụt đi.
- Con sẽ về ngay, ba đừng lo. - Cô nhanh chóng trèo lên taxi. - Đi đến khu biệt thự thành phố.
*******************
Ngọc Hân đang ngồi trang điểm trong phòng, một cô gái liền chạy vào đưa cho cô một gói quà lớn.. khi mở ra lại chính là chiếc váy cưới lần trước cô rất thích. Ngọc Hân chỉ nghĩ là quà của Kiên Lương, có lẽ vì thấy cô thích nên anh đã tìm mua cho bằng được.
Tuy đã miễn cưỡng lựa các bộ váy khác, nhưng cuối cùng cô lại chọn bộ váy mà cô thích nhất để mặc trong lễ cưới của mình. Cô tin rằng ở bên cạnh Kiên Lương cô sẽ nhanh chóng nhớ lại kí ức của hai người mà sống một cuộc sống trọn vẹn niềm vui.
Lễ đường đông người tham dự, đôi tang lang và tân nương nắm tay nhau bước lên khán đài dưới sự chúc phúc của rất nhiều người có mặt... ở khuất một nơi xa xa có hình bóng của một người đàn ông, hai tay đặt trong túi quần, dáng vẻ có chút đau buồn... anh tựa người vào chiếc xe hơi sáng bóng mà ngắm nhìn cô dâu trong buổi tiệc cưới ngoài trời...
- Hân, hạnh phúc nhé.
Chiếc xe hơi màu đỏ thắng lại gần đó, Uy Vũ cũng bước ra khỏi xe... chỉ quá đau lòng cho anh trai mình... có lẽ vì Uy Phong quá yêu Ngọc Hân.
Kiên Lương ngạc nhiên với bộ váy trên người Ngọc Hân liền khẽ hỏi:" Bộ váy này, vì sao em có nó." - Thật ra anh ta cũng đã đi tìm khắp nơi, nhưng lại là kiểu thiết kế riêng nên không có cái thứ hai.
- Không phải do anh nhờ người mang đến để em bất ngờ ư? - Cô cũng không kém phần kinh ngạc.
Kiên Lương lắc đầu, gương mặt tối sầm lại khi nhớ đến lời nói của Uy Phong tại studio.
- Là người đàn ông lần đó ư, nhưng vì sao anh ta biết chúng ta tổ chức tại nơi này?- Cô thắc mắc. - Và vì sao lại mang tặng cho em.
Kiên Lương khẽ cười lắc đầu:" Kệ hắn ta đi, hôm này là ngày vui của chúng ta... đừng suy nghĩ nhiều."
Cô khẽ gật đầu mìm cười... nhưng trong lòng có nhiều cảm xúc khi nhớ đến người đàn ông ở studio ngày đó đã từng nhìn vào mắt cô mà hỏi:" Em có hạnh phúc không?"
Đám cưới diễn ra suông sẽ, Uy Phong chỉ nhìn qua rồi nhanh chóng ra về...
- Anh... anh quyết định như vậy thật ư? - Uy Vũ hỏi.
Uy Phong gật đầu:" Xem như chúng ta chưa tìm ra cô ấy vậy, hãy để cuộc sống của cô ấy bình an như vậy... "
- Phong... tất cả là lỗi của em. - Uy Vũ khẽ nói.
Uy Phong đặt tay lên vai em trai mình mà khẽ cười chua xót:" Anh và cô ấy như hai chiếc thuyền trôi trên cùng một dòng sông vậy... Đến khi gặp nhau, một chiếc lật ngã và một chiếc sẽ trôi đi tiếp... anh sẽ để cô ấy trôi đi tiếp trên dòng sông ấy còn anh sẽ đắm chìm trong dòng nước lạnh lẽo kia."
Uy Vũ hiểu lời Uy Phong muốn nói... anh lặng người không nói thêm điều gì.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |