Cạnh Tranh
← Ch.013 | Ch.015 → |
Bầu trời hôm nay vô cùng trong xanh, ánh nắng ban sáng xua tan những làn sương mù mờ mịt. Cô dắt chiếc xe quen thuộc ra khỏi con hẻm nhỏ không tên, trời đẹp như vậy nhưng cô lại không hề muốn đến trường như mọi ngày, cô miên man nhớ lại chuyện đêm qua... lại càng không muốn chạm mặt tên biến thái ngồi bên cạnh.
- Này, tôi ở đây. - Uy Vũ đứng trước mặt cô, hôm nay hắn ta không đi chiếc xe hơi màu đỏ nữa mà thay vào đó là chiếc xe đẹp thể thao, trên vai mang một chiếc balo màu xanh... hắn ta đội một cái nón lưỡi trai ngược về phía sau, chân mang đôi giày thể thao vô cùng năng động.
- Cậu... làm gì ở đây chứ. - Ngọc Hân kinh ngạc nhìn Uy Vũ...
- Tôi đến để đi học cùng cô. - Uy Vũ đáp.
Ngọc Hân dắt chiếc xe đạp đi về phía Uy Vũ đang đứng đợi mình, cô lườm hắn ta rồi khẽ nói:" Cậu đi xa tôi một chút, chúng ta không quen không biết." - Nói rồi cô lên xe chạy trước.
Uy Vũ nhếch môi cười... bắt đầu chạy theo cô.
*********
Chuyện đêm qua...
Uy Vũ hôn cô... là một chuyện kinh thiên động địa và vô cùng không thể nào chấp nhận được. Hai anh em nhà hắn ta, nghĩ cô là loại gì thích là chạy đến hôn ư. Môi hắn vừa chạm vào môi cô đã bị cô đẩy mạnh hắn ra đến mứt Uy Vũ ngã nhoài ra đường.
- Cậu dám tùy tiện một lần nữa, tôi sẽ không nhẹ tay như vậy. - Ngọc Hân trừng mắt nói.
- Anh ta hôn cô thì được... còn tôi thì lại không ư. - Uy Vũ nhếch môi cười nói.
- Đố điên. - Ngọc Hân tức giận lại không muốn phân bua với Uy Vũ, dắt xe đi nhưng hắn ta vẫn cố chấp không buông tha.
- Ngọc Hân, vì sao cô lại từ chối tôi chứ. - Uy Vũ dai dẳng.
Cô không đáp chỉ hướng mắt đi thẳng.
- Phải cho tôi biết lí do chứ. - Vẫn không chịu bỏ cuộc.
Cô ngừng lại, quay mặt về phía Uy Vũ... cô nhìn hắn từ đầu đến chân liền nói.
- Trước tiên là tôi không thể nào thích nỗi cái mái tóc cháy nắng của cậu, nhìn nó như một tổ quạ vô cùng kinh dị. Tôi không thích cái chiếc xe hơi màu đỏ quá chói lóa kia của cậu... có vẻ cậu đã hết màu để chôn. Tôi không thích cái điệu cười nhếch môi, cái nháy mắt như một tên điên và cuối cùng là cái bản tính không thua gì kẻ thần kinh... À không, vẫn còn nữa... tôi ghét cái kiều mặc đồng phục của cậu, ghét cái bộ dạng cậu xách chiếc túi xách như một kẻ chán đời, ghét luôn cái thời trang rách rưới mà cậu đang mặc. - Ngọc Hân làm một hơi. - Như vậy đã đủ lí do tôi không hề có một chút tình cảm gì với cậu chưa nhỉ.
Cô bước đi... để lại trong lòng Uy Vũ như bị rơi xuống vực thẩm. Phong cách của anh chưa có bất kì cô gái nào chê thảm hại như cô ta.
********
- Này, cậu xem hôm nay tôi có khác mọi ngày không? - Uy Vũ đạp xe song song cô mà nói.
Cô quay sang nhìn Uy Vũ... hắn ta bỏ chiếc nón lưỡi trai trên đầu xuống, mái tóc đã được nhuộm lại màu đen, thật không dám nghĩ đêm qua cô chỉ tùy tiện chê bai hắn từ đầu đến chân thì hắn ta liền thay đổi.
- Uy Vũ... cậu biết không, đêm qua tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi. - Ngọc Hân bật cười đáp. - Thật ra tôi không thích cậu là vì một lí do khác.
- Cô.... - Uy Vũ bị cô chọc tức.
- Tôi không thích mẫu đàn ông dễ dàng thay đổi bản thân chỉ vì một cô gái, đàn ông phải giữ vững lập trường của mình như thế sau này mới thành công. - Ngọc Hân lại nói. - Còn cậu, đúng là còn khá trẻ con.
- Ngọc Hân, cô nghĩ mình là ai... - Uy Vũ gắng giọng.
- Tôi không là gì cả, đối với cái thế giới rộng lớn này tôi còn chưa bằng một hạt cát... - Cô nhìn lên bầu trời mà nói. - Nhưng Vũ, phong cách hiện tại của cậu cũng không đến nỗi nào.
Ngọc Hân dắt xe vào tầng hầm gửi xe... để lại Uy Vũ đứng trước cổng trường mang đầy sự tức giận.
Cô bước vào trong tầng hầm liền chú ý một chiếc xe hơi màu đen khá quen mắt, hôm nay anh ta đến trường ư... nhớ lại sau đêm lễ hội của trường anh ta bỗng dững tìm cô rồi bỏ đi một cách kì lạ. Cô nhìn qua chiếc xe hơi màu đen kia, nhưng cuối cùng cũng phớt lờ mà quay đi.
Lớp 12A rất đông các nữ sinh ở bên ngoài tụ tập nhìn vào, giống như là bên trong có hiện tượng gì đó lạ lắm. Cô chen mãi cũng không thể đi qua đám đông kia mà đến lớp 12B của mình. Đến khi một người nhào vào người cô, khiến cô té ngã vào cửa lớp 12A. Mọi ánh mắt bên trong lớp nhìn vào cô, có cả Uy Phong.
- Cậu không sao chứ. - Thanh Duy nhanh chóng chạy đến đỡ cô đứng lên.
- Không sao, cảm ơn cậu. - Ngọc Hân lùi ra xa Thanh Duy một chút.
- Ngọc Hân, có vẻ như khó mà đi qua đám đông ngoài kia. - Vân Du ngán ngẩm nhìn đám đông bên ngoài, sau đó lại nhìn sang Uy Phong. - Anh Phong... anh đến lớp liền xảy ra tình trạng này.
Uy Phong không đáp lời Vân Du, chỉ nhìn về Ngọc Hân với mái tóc ngắn ngủn trên đầu... nhưng nhìn kĩ cô ta cũng khá hợp với mái tóc này. Ngọc Hân không nhìn về phía anh, cô muốn tránh né cái nhìn từ anh.
- Mình về lớp đây. - Cô bước ra khỏi lớp 12A.
Tiếng chuông vào giờ học như giải quyết được mọi việc, bọn con gái đứng bên ngoài nhanh chóng chạy về lớp của mình khiến đám đông được giải tán. Cô cũng nhanh chóng quay về lớp 12B bên cạnh, cô có cảm giác ánh mắt của Uy Phong vẫn đang nhìn vào mình, như muốn thiêu đốt cô...
Hôm nay có vẻ như Uy Vũ không đến trường, không thấy chiếc balo màu xanh đặt trên bàn cậu ta, như vậy cũng tốt cô không phải cảm thấy khó khăn khi đối diện với anh em nhà họ nữa. Ngọc Hân luôn suy nghĩ đến lời hứa với ông, cô thật sự không có khả năng làm việc đó... ngay cả nhìn cô còn không dám nhìn Uy Phong.
Giờ ra chơi, cô đi vào bên trong nhà vệ sinh để rửa mặt một chút... khi bước ra ngoài đã nhìn thấy Uy Phong đang đứng bên ngoài như chờ đợi ai đó. Cô đi ngang qua anh thì anh bước lên phía trước bàn tay nắm lấy tay cô mà lôi đi.
- Này... anh kéo tôi đi đâu hả?
- Nếu cô muốn mọi người chú ý hãy nói lớn lên đi. - Uy Phong đáp.
Ngọc Hân đành im bặt... lần trước chẳng phải vì anh ta hôn cô mà bị đánh đến phát ốm, cô thật chẳng muốn tự chuốc thêm phiền phức. Anh đưa cô lên trên sân thượng của trường học, gió trên sân thượng rất mạnh... chiếc váy cô bay theo chiều gió, tóc của anh và cô đều bị đánh tung tóe.
- Anh kéo tôi lên đây để làm gì. - Ngọc Hân nói.
- Cô nghe cho rõ những lời tôi chuẩn bị nói đây. - Uy Phong đưa hai tay lên vai cô, giữ chặt cô đối diện anh, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô. - Tôi yêu em, chính là em Ngọc Hân.
Trong một giây nào đó, trái tim bé nhỏ của cô như ngừng đập khi nghe câu nói kia từ cửa miệng anh. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của cô hai người không bao giờ xuất hiện cái thứ gọi là tình yêu, cô tự ép bản thân mình không phù hợp, tự cho rằng anh và cô ở hai thế giới khác nhau.
Cô đứng im bất động nhìn vào đôi mắt anh, anh từ từ cuối đầu xuống về phía gương mặt cô... nhưng bờ môi chưa kịp chạm phải môi cô thì giọng cười từ trong miệng cô chợt vang lên.
- Hai anh em nhà họ Uy các người, ngay cả trêu đùa người khác cũng có một kiểu... anh nghĩ anh cũng thích hôn anh ư. - Cô bước lùi về phía sau một bước, đưa ra lời châm biếm.
- Hân... tôi không trêu đùa em. - Uy Phong đáp.
- Tôi không tin. - Ngọc Hân lắc đầu.
- Tôi cũng không tin. - Từ phía góc khuất của sân thượng, một giọng nói quen thuộc vang lên... Uy Vũ đứng lên đi về phía hai người họ đang đứng mà nói tiếp- Tôi không tin anh yêu cô ta.
Ngọc Hân kinh ngạc nhìn Uy Vũ... hắn ta làm gì ở đây...Gió mạnh thổi bay mái tóc màu đen của Uy Vũ, hắn ta đã cởi chiếc áo vest đồng phục ra ngoài nên trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi bay theo cơn gió, hai tay được đặt vào bên trong túi quần tây sau đó đặt một tay lên vai Uy Phong mà vỗ vỗ nhẹ nhếch môi nói:" Anh trai, chúng ta phải cạnh tranh công bằng chứ nhỉ."
- Cạnh tranh. - Uy Phong đưa mắt nhìn Uy Vũ.
- Em cũng rất thích Ngọc Hân... lí do thì cũng giống như anh. - Uy Vũ nhìn về phía Ngọc Hân mà nói:" Chẳng phải anh em chúng ta có chung sở thích sao?"
- Hai người ở đây mà nói chuyện với nhau, tôi phải về lớp. - Ngọc Hân quay đầu bước đi để lại hai anh em nhà họ Uy đứng đó nhìn theo bóng dáng cô khuất đi sau cánh cửa
Uy Phong bề ngoài chững chạc nam tính, sự tài giỏi của anh nổi tiếng khắp cả ngôi trường Đại Uy này, còn Uy Vũ bề ngoài trẻ con hay cười trêu chọc người khác nhưng trong lòng chất chứa nhiều nỗi đau buồn u uất khó ai mà khiến anh tan biến. Hai con người đó đang đứng trên sân thượng đầy gió mà nhìn nhau không ai nói với ai một lời nào, vì họ có nhiều thứ để nói nhưng hiện tại nói ra cũng không còn ý nghĩa gì.
- Vũ, đừng làm những việc không có ý nghĩa gì nữa... - Uy Phong khẽ nói.
- Không có ý nghĩa ư. - Uy Vũ cười lớn... - Tất nhiên đối với anh thì Minh Minh không hề có ý nghĩa gì, nhưng tôi nhất định sẽ không cho anh hạnh phúc bên bất cứ cô gái nào.
- Ngọc Hân không giống những người con gái khác... - Uy Phong nói. - Nếu mày làm tổn thương cô ấy, tao sẽ không tha cho mày.
- Anh yêu cô ta cũng chỉ bởi vì cô ta mang hình bóng của Minh Minh mà thôi... Nhưng đối với tôi Minh Minh đã chết đi trong sự đau đớn thốn khổ, còn cô gái kia không bao giờ xứng đáng thay thế vị trí của Minh Minh...
Uy Phong đấm mạnh vào mặt Uy Vũ nói lớn:" Minh Minh đã mất rồi, mày hãy để cô ấy yên nghĩ đi... đừng mang cô ấy ra để làm lí do cho những bốc đồng của mày nữa. Tao chưa bao giờ xem NGọc Hân là Minh Minh... hai con người họ hoàn toàn khác nhau."
Anh nói xong thì tức giận mà bỏ đi về phía cửa ra vào, để mặc Uy Vũ đang nằm trên sân thượng mà cười lớn... giọng cười như lạc đi của Uy Vũ chỉ có trời thấu. Anh nhìn lên bầu trời xanh trong, anh nhớ nụ cười của Minh Minh, nhớ lần cuối cùng cô nhìn anh trong sự đau đớn về thể xác và tinh thần... giọt nước mắt từ bờ mi lăn ra...
Đối với Ngọc Hân, trái tim cô tất nhiên không phải làm từ sỏi đá... nó cũng chịu ảnh hướng của các dây thần kinh trên não. Vậy nên không hiểu sao từ khi bước xuống khỏi sân thượng trái tim cô đập mạnh liên hồi... là đập mạnh vì lời tỏ tình của Uy Phong hay là Uy Vũ... ôi hai cái con người nhà họ Uy đó khiến cô không còn làm chủ được cảm xúc nữa. Ngọc Hân gục đầu xuống bàn, cô phải quên hết đi... bọn họ không phải dành cho cô.
Đêm hôm đó trên đường đi về nhà, Ngọc Hân dắt xe lên con dốc quen thuộc... ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tắt khiến cô cảm thấy hơi ghê sợ. Sau cơn mưa ban chiều, nên nơi này còn trở nên ẩm ướt vào vắng vẻ hơn mọi khi. Nhìn trên đoạn đường chỉ có một mình bóng dáng cô mà thôi... ấy vậy mà cô nghe phía sau có tiếng bước chân... càng lúc càng lại gần mình hơn. Ngọc Hân lại khá nhát gan, về khoản tâm linh thì không bao giờ dám nghe truyện ma... cô không dám quay đầu lại chỉ vì sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy, cứ thế mà bước chân đi nhanh hơn.
Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai cô, Ngọc Hân lạnh hết sống lưng... bàn chân rung rẩy không thể bước đi được nữa.
- Hân, là tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Uy Phong. - Ngọc Hân thốt lên. - Anh dọa ma tôi đó hả.
Uy Phong chỉ kịp chạm tay vào người Ngọc Hân rồi đổ sập lên người cô. Ngọc Hân nhanh chóng ôm chầm lấy toàn thân anh ta.. mùi rượu trên người anh bốc lên nồng nặc. Không biết xữ lý thế nào, đành hất anh ta nằm giữa đoạn đường vẫn còn ẩm ướt.
- Uống rượu say thì đi về nhà mình đi, tìm tôi để làm gì chứ. - Cô lay lay toàn thân anh nhưng anh dường như đã quá say.
- Này... tôi phải về nhà rồi... anh mau về nhà đi. - Cô lại nói. - Tôi về trước nhé, khi nào tỉnh lại thì nhanh chóng về nhé.
Có chút lòng từ bi thương hại, cô kéo anh vào trong lề đường nằm khéo thì xe đi ngang qua cán chết anh ta, chỉ tội nghiệp cho người tông phải anh. Cô đi về nhà nhưng trong lòng có chút bất an, lại nghĩ đi nghĩ lại mặc kệ mà thôi, ai bảo anh ta tự tìm đến.
- Chị hai về rồi ạ. - Ngọc Diệp reo lên.
- Ừ, hôm nay Ngọc Diệp đi học vui chứ. - Ngọc Hân ôm lấy em gái mà nói.
- Không vui lắm ạ, bố của bạn em vừa mới qua đời nên cả lớp đều chia buồn cùng bạn ấy. - Ngọc Diệp nói.
Ngọc Hân mỉm cười, từ ngày Ngọc Diệp đến ngôi trường tiểu học Đại Uy thì em gái cô không còn bị ức hiếp và kết giao được với rất nhiều bạn bè, cô cũng phải công nhận môi trường giáo dục ở những trường danh tiếng không phải là hữu danh vô thực.
- Em nghe bạn bè trong lớp nói, ba của bạn ấy đi tiếp khách hàng uống say ngất xĩu giữa đường vắng không ai giúp đưa về nhà... ngủ một đêm ngoài trời lạnh bị trúng gió mà chết. - Ngọc Diệp có vẻ lo sợ. - Thật là nguy hiểm chị nhỉ.
Ngọc Hân nghe em gái mình hới thì hơi giật mình...
- Chị ra ngoài một chút, em đóng cửa lại đến khi nào chị về nhé. - Cô nhanh chóng chạy ra nơi gặp phải Uy Phong khi nãy.
Đúng là không ai thích dính vào một tên say sĩn cho lắm nên anh ta vẫn năm y nguyên chỗ cũ nơi mà cô kéo vào trong lề đường. Cô đưa tay lay lay người anh gọi:" Này, dậy về nhà anh đi... Uy Phong."
Hơi nóng từ người anh ta lan sang bàn tay cô, Ngọc Hân rụt rè đưa tay mình lên trán anh...
- Nóng quá. - Cô khẽ thốt lên.
Đúng là làm người tốt cũng thật là cực thân. Anh ta cao như vậy, cô thấp như vậy... anh ta to lớn như thế còn cô lại nhỏ bé như thế vậy mà cô phải dùng mọi cách từ lôi, kéo, lếch đẩy để đưa anh ta về đến nhà mình thì mồ hôi trên người cô cũng đổ ra như vừa mới tắm xong.
Từ phía xa, vị quản gia ái ngại nhìn Uy lão gia mà nói.
- Lão gia... đại thiếu gia có vẻ phải chịu cực rồi.
- Không sao, con đường đi đến tình yêu thường chong chênh và đầy thử thách. - Uy lão gia nhìn cách mà Ngọc Hân đưa cháu trai yêu quý mình về nhà thì không thể không xót nhưng còn hơn con bé lạnh lùng mặc kệ.
- Lão gia tin tưởng cô bé đó như vậy sao?
- Con bé đó sẽ khiến Uy Phong vượt qua được cái cảm giác tội lỗi mà nó nghĩ nó buộc phải gánh lấy... hãy để tình cảm bọn trẻ tự nhiên đến, chúng ta đã già rồi. - Uy lão gia nói xong thì chiếc xe hơi cũng lăn bánh vụt đi trong màn đêm tĩnh lặng.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |