Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tử Kiến - Chương 10 (cuối)

Sinh Tử Kiến
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


"Ha ha, a a a, thật buồn cười..." Một tiếng cười âm trầm đột nhiên vang lên trong mật đạo, tựa như gần mà lại tựa như xa khó phân biệt. Cô cả kinh, Đông Phươn Khuynh Quốc đã kéo cô vào trong ngực.

"Các ngươi thật sự nghĩ rằng, ta sẽ để cho các ngươi chết chung với nhau sao?" Một bức tường bắt đầu dịch chuyển, Du Nhận từ vách tường bên cạnh bước ra.

"Không thể nào! Cho dù chết ta cũng muốn chia rẽ các ngươi!" Du Nhận dữ tợn nhìn chằm chằm bọn họ, giơ khẩu súng trên tay lên.

Văn Tri Lai thấy bi ai trong lòng, có lẽ, người chịu nguyền rủa sâu nhất, chính là bản thân Du Nhận.

Đông Phương Khuynh Quốc chắn trước che chở cho Văn Tri Lai, từ từ lui về phía sau.

"Ông cũng thật phiền phức, bản thân không chung thủy thì chưa từng nhắc tới, chỉ một mực trách người khác cướp đi người ông yêu, nói ra, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ích kỷ cặn bã!" Hắn lạnh nhạt nói, đối với sự quấy rầy lằng nhằng của Du Nhận đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.

"Cái gì?" Du Nhận biến sắc mặt.

"Ông đặt thê tử năm đó của mình ở đâu? Một nữ nhân yêu ông đến sâu đậm vì ông thống khổ đến chết, lương tâm của ông không thấy bất an sao?" Đông Phương Khuynh Quốc chán ghét nói gã.

"Câm miệng lại!" Du Nhận biết, trong lòng gã hận công chúa, nhưng cũng sợ nhìn thấy nàng.

"Ông cho rằng công chúa không hận ông sao? Nỗi đau của nàng ấy ông hiểu được mấy phần?"

"Đáng chết, ta bảo ngươi câm miệng lại!" Du Nhận mắng to.

"Muốn chết, một mình ông đi mà chết, tới địa ngục tìm công chúa mà sám hối đi! Ta thấy nàng đang đứng ở phía sau ông, dùng ánh mắt đau thương buồn bã nhìn chằm chằm ông đấy!" Khuynh Quốc cố ý chỉ vào phía sau lưng gã.

Du Nhận kinh hãi, tâm thần bất an quay về phía sau liếc mắt một cái, Đông Phương Khuynh Quốc nhân cơ hội đó đem Văn Tri Lai lui về phía sau, một mình lao nhanh về phía Du Nhận.

Du Nhận cảm giác sát khí ập tới, hoảng sợ quay đầu, thấy hắn lao tới, lập tức giơ súng ra bắn.

"Đoàng đoàng!"

Văn Tri Lai lui lại mấy bước chỉ nghe hai tiếng súng vang lên, lo lắng hô to: "Khuynh Quốc!"

Đông Phương Khuynh Quốc tránh thoát phát súng đầu tiên, nhưng bả vai vẫn bị phát súng thứ hai lướt qua bên trái, hắn nhịn đau, một quyền đánh tới cằm Du Nhận.

"A" Du Nhận bị đau, lùi lại ba bước, định nổ súng, thì chân của Đông Phương Khuynh Quốc đã quét tới. Súng rời tay rơi xuống, gã vội vàng khom người muốn nhặt đã bị Đông Phương Khuynh Quốc một cước đem súng đá đi xa, gã giận dữ, trở tay đánh trả, Đông Phương Khuynh Quốc dễ dàng chống đỡ, một quả đấm nặng nề giáng xuống mặt gã.

"A..." Sống mũi Du Nhận bị gãy, đau đớn ôm lấy mũi. Đông Phương Khuynh Quốc đang chuẩn bị giáng thêm một kích trí mạng, Du Nhận đột nhiên giơ tay lên, ném ra một nhúm bột.

"Đây là?" Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi không kịp né tránh, chỉ cảm thấy đôi mắt mình tràn ngập nóng rực đau nhói, khẽ kêu lên lùi lại, đụng phải Văn Tri Lai.

"Khuynh Quốc?" Văn Tri Lai không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hừ, hôm nay ta sẽ cho gương mặt yêu diễm ghê tởm của ngươi nát bấy!" Du Nhận nói xong, nhặt súng nhắm thẳng mặt của Đông Phương Khuynh Quốc nổ súng.

Văn Tri Lai kinh hãi cả ngươi run lên.

Mặt? Thiên Nhãn đoán được khuôn mặt Khuynh Quốc sẽ bị hủy! Không ~

"Không được!" Cô hoảng sợ hô to, trong lúc chỉ mảnh treo chuông, bản năng đem Đông Phương Khuynh Quốc kéo về phía sau mình, trực tiếp dùng thân thể che phía trước hắn.

Đoàng!

"Tri Lai" Đông Phương Khuynh Quốc sợ hãi thét lên cơ hồ áp cả tiếng súng vang.

Thân thể mảnh khảnh của Văn Tri Lai rung động bay về phía sau, cô mở to cặp mắt, thời gian phảng phất trở lại ngàn năm trước trong nháy mắt bị pháp kiếm cắm vào ngực đó, vị trí giống nhau, đau đớn giống nhau, hung thủ giống nhau, ... Cô sớm đã biết, cô không trốn thoát khỏi cái chết, đây chính là lời nguyền rủa, là nỗi sợ hãi của cô, cũng là kết cục mà Thiên Nhãn đã báo trước.

Trái tim, giống như muốn nứt ra, đoạn pháp kiếm bị chặt đứt kia, đang ngâm nga lời nguyền rủa....

"Ha ha ha.... Văn Tri Lai, ta đã biết, cô sẽ vì tình yêu mà chết, đây chính là số mệnh của cô, bất luận đời nào kiếp nào, một khi cô đã động tình thì sẽ chết ở trong tay ta, cô yêu càng sâu đậm, thì chết càng thống khổ! Ha ha..." Du Nhận âm ngoan cười điên cuồng.

Yêu càng sâu thì chết càng thống khổ sao? Có phải là như thế này không? Khó trách cô lại đau đớn như vậy... Luyến tiếc như vậy....

Cô luyến tiếc Đông Phương Khuynh Quốc...

"Tri Lai! Tri Lai!" Đông Phương Khuynh Quốc run rẩy vươn tay ôm lấy cô, đau đớn kêu lên, hắn muốn nhìn thấy cô, nhưng đáng chết, mắt lại không thể mở ra được.

"Thiên nữ tán hoa"...

"Thiên nữ tán hoa" sẽ biến ngực của cô thành một lỗ thủng to!

"Khuynh... Quốc..." Cô khó khăn cố gắng nặn ra âm thanh.

Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi thờ hổn hển, ngây dại.

Cô còn sống, còn có thể lên tiếng....

Du Nhận lại biến sắc mặt thấp giọng hô: "Tại sao? Tại sao đạn của 『 thiên nữ tán hoa 』không nổ tung?" Đông Phương Khuynh Quốc ngẩn ra, thì ra là đạn.... không nổ.

"Vậy ta bắn thêm phát nữa, xem cô có chết hay không!" Du Nhận cuồng nộ nói. Đông Phương Khuynh Quốc nghe vậy kinh hãi, lập tức lật người ôm chặt lấy Văn Tri Lai, dùng toàn thân mình ngăn chặn che chở cho cô. Văn Tri Lai ý thức được động tác của hắn, hé miệng dật ra một tiếng kêu đau đớn " Không..."

Không thể! Một mình cô chết là đủ rồi, cô không muốn hắn cũng mất mạng!

Không muốn! Không muốn!

"Đoàng!"

Phát súng chí mạng kia, vang lên trong mật đạo, giống như khúc nhạc dạo của tử thần trước khi tới.

Trong một khắc khi viên đạn cắm vào lưng hắn, lực đạo cường đại xỏ xuyên qua lồng ngực hắn, đau đớn khiến hai tay hắn phát run, nhưng hắn vẫn không buông cô ra, cho dù có đau đớn hơn nữa, cũng không buông tay.

Cho dù "Thiên nữ tán hoa" sẽ khiến lồng ngực hắn nổ tung, ngũ tạng không còn, hắn cũng muốn cùng cô bên nhau chặt chẽ không rời.

Song, viên đạn vẫn không hề nổ tung, hai viên đạn giống như kỳ tích vậy không hề nổ tung!

Nhìn Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai ôm nhau trong vũng máu, Du Nhận kĩnh hãi đến tột đỉnh.

Tại sao lại như vậy? Một trên một phần nghìn tỷ số xảy ra sai sót kia, tại sao có thể hết lần này đến lần khác phát sinh vào lúc này, lại hết lần này đến lần khác phát sinh trên người bọn họ.

"Chết tiệt, làm sao không giết chết được các ngươi? Ta không tin!" Gã không cam lòng, rống to, định sẽ nổ súng cho đến khi bọn họ nát ra mới thôi. Nhưng "Tạch" một tiếng, bên trong băng đạn đã không còn viên nào. Sự trùng hợp này làm trong lòng gã cảm thấy vừa kinh hoàng vừa lo giận, gã ném súng qua một bên, rút ra một hanh đoản đao giấu dưới giày, vẻ mặt xanh mét đi về phía bọn họ, lành lạnh nói "Đạn không nổ, các ngươi cũng không thể sống được, ta sẽ cho mỗi đứa một đao, chia rẽ các ngươi, cho các ngươi đến chết cũng không thể ở chung một chỗ."

Chẳng qua là, gã vừa mới giơ cao tay lên muốn đâm Đông Phương Khuynh Quốc, một tiếng nổ lớn mãnh liệt đột nhiên vang lên!

"Ầm!"

Trong lòng hắn kinh hãi, sắt mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn mật đạo đang chấn động lợi hại, càng thêm hoảng sợ, trong đầu linh quang chợt lóe, nhanh chóng cúi đầu cuồng nộ nhìn chằm chằm vào Đông Phương khuynh Quốc

Là hắn!

Trong chiếc rương da tiểu tử này mang đến, còn có một quả bom khác, một quả bom đã được hẹn giờ từ trước!

Hắn... ngay từ đầu đã muốn nổ tung kho vũ khí của gã....

Hắn.. căn bản đã ôm quyết tâm nhất định phải chết mà tới đây...

"Ngươi..." Sợ hãi cùng tức giận xỏ xuyên qua toàn thân gã, lần đầu tiên gã gặp phải một đối thủ điên cuồng như vậy

"Chúng tôi chết... ông.... cũng không trốn thoát..." Đông Phương Khuynh Quốc thoi thóp nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

"Không! Ta không muốn chết! Không lấy được Mỹ nhân từ ta không thể chết được" Du Nhận cả kinh mở miệng hét to, lồng lộn nhấc chân chạy như điên về phía cửa ra.

"Oành!" Lại là một cơn chấn động rung chuyển, quả bom của Đông phương khuynh Quốc làm cho thuốc nổ trong kho vũ khí cũng nổ theo, nhất thời thành phản ứng dây chuyền, uy lực mạnh mẽ rung chuyển cả địa đạo, vách tường bốn phía đã biến hình. Nơi này sắp sụp đổ, Đông Phương Khuynh Quốc biết, nhưng hắn chẳng cần quan tâm.

Hắn đang cười.

"Tri Lai.... em sợ sao?" Hắn hỏi Văn Tri Lai còn chút hơi thở yếu ớt trong lòng.

"Sợ......" Văn Tri Lai suy yếu nói

"Có anh ở đây, em còn... sợ cái gì?"

"Sợ... anh chết..." Cô nghẹn ngào.

"Cùng chết... không tốt sao?"

"Không tốt..... em muốn anh... còn sống." Cô biết, không gặp cô, hắn sẽ không chết.

Bời vì cô, hắn ngay cả lời nguyền còn sống đến năm ba mươi tuổi cũng không sống được.

"Thế giới không có em, anh cũng không muốn sống nữa" Hắn muốn ôm chặt lấy cô, những đã không còn đủ khí lực.

Cô nghe mà toàn thân kích động, hai hàng lệ màu đỏ trên mặt tuôn trào.

"Đừng khóc..... bất luận là người hay quỷ, anh cũng sẽ ở bên cạnh em..."

Cô cảm động nhắm mắt lại tựa sát người hắn vừa khóc vừa cười. Trời long đất lở, từng đoạn trong mật đạo sụp xuống, cuối cùng cũng sẽ chôn vùi bọn họ. Đông Phương Khuynh in lên trán cô một nụ hôn cuối cùng, vẻ mặt không chút sợ hãi tràn đầy thỏa mãn. Lại nói, nếu như không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết. Như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.

Hạnh phúc mà hắn muốn...

Bởi vì cửa ra đã bị đóng kín, Du Nhận hoảng hốt luống cuống chạy về một cái cửa ngầm trong mật đạo, lại đụng phải một người ở chỗ rẽ cuối cùng, người nọ hình như là từ cửa ngầm đi tới, cầm đèn pin trong tay, ánh sáng rọi lên mặt khiến hắn kinh hô: "Là ai?"

"Thật là, xây cái địa đạo quỷ quái gì thế này, tối mò như vậy, vào đã phiền toái, ra cũng phiền toái..." Một giọng nữ trong sáng hơi trầm thầm oán giận vang lên.

"Cô rốt cuộc là ai?" Du Nhận tức giận hỏi.

"Này chắc ông là Du Nhận? Bọn họ ở nơi nào?" Người nọ lại hỏi.

"Bọn họ? Cô.... muốn tìm Đông Phương khuynh Quốc và Văn Tri Lai?" Du Nhận cảnh giác lui về phía sau, rút đoản đao ra.

"Đúng vậy, bọn họ đâu rồi?"

"Chớ tìm nữa, bọn chúng đều chết rồi, bị ta dùng 『 thiên nữ tán hoa 』 bắn chết!" Du Nhận cười lạnh

"『 thiên nữ tán hoa 』? Ông lại dùng cái thứ vũ khí tàn khốc tạo nghiệp đó? " Giọng nói cô gái kia trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Lại thêm một trận chấn đông, Du Nhận biến sắc, hô to "Chờ rầy rà, biến ngay! Mật đạo sắp sụp đổ, ta muốn đi ra ngoài....." Nhưng gã lời còn chưa dứt, một hơi thở bén nhọn trong nháy mắt ép sát, tiếp, đao trong tay bị đá rớt xuống, mặt bị trúng một quyền, bụng lại bị đạp cho một cái mạnh mẽ.

"Ah..." Gã phun ra một búng máu, đau đến co quắp nằm trên mặt đất, vạn vạn không ngờ được cô gái xa lạ này lại có thân thủ kinh người như thế.

"Không cho phép nói anh Ba chết, anh ấy không yểu mệnh như vậy" Cô gái cúi đầu lạnh giọng nói.

Lúc này bên ngoài cửa ngầm có một người chui vào, vội vã hô to " Tiểu Cửu, mau, địa đạo sắp sập rồi!"

" Thập Tứ, anh mang vị『 Phò mã 』này ra bên ngoài giao cho Đại thiếu gia, em muốn vào xem một chút." Tiểu Cửu quát lạnh một tiếng, nghiêm túc giao phó.

"Cô muốn vào bây giờ sao? Quá nguy hiểm!" Thập Tứ kêu lên.

"Anh Ba còn ở bên trong, sống phải thấy người, chết phải thấy xá. c" Tiểu Cửu trong miệng nói.

Thập Tứ biến sắc.

Điều cấm kỵ thứ nhất của Đông Phương lang, tuyệt đối không được bỏ lại Lang Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

"Muốn đi cũng là tôi đi, tôi là hộ vệ của Tam thiếu gia, lại không để ý đến cậu ấy cẩn thận..." Thập Tứ trầm giọng tự gánh chịu.

"Ha ha... bọn chúng sẽ bị chôn sống ở đây! Đây là kiệt tác của Đông Phương Khuynh Quốc, ai bảo hắn đánh nát kho vũ khí của ta... Là hắn tự làm tự chịu, hắn cùng Văn Tri Lai phải chết không thể nghi ngờ! Bọn họ không thoát khỏi lời nguyền rủa của ta, không thể nào sống, tuyệt đối không thể sống được ...ha ha ha.." Du Nhận nhịn đau, âm ngoan cười to. Chẳng qua là gã mới cười được mấy tiếng, Tiểu Cửu liền níu lấy cổ áo gã, hung hăng ném gã lên tường, gã mới há mồm kêu lên, đã bị một họng súng nhét thẳng vào miệng.

"Còn sủa linh tinh nữa, tôi bắn cho nát họng!"

Gã hoảng sợ hít một hơi, theo ánh đèn, nhìn chằm chằm gương mặt rõ ràng rất trẻ, lại khiến cho người ta không rét mà run.

Trên mặt kia, rõ ràng có một vết sẹo dài...

"Tiểu Cửu, Đại thiếu gia giao phó, phải để gã sống." Thập Tứ vội nói.

"Sống? Như vậy chỉ cần không chết là được rồi." Tiểu Cửu cong khóe miệng lên, xoay mình nhắm trúng đùi Du Nhận nã một phát súng

Du Nhận đau đến ngã quỵ, ôm lấy bắp đùi điên cuồng la hét.

Thập Tứ lắc đầu thở dài nói: " Cô mau đưa hắn lên, tôi đi tìm người."

Dứt lời, Thập Tứ phóng về phía mật đạo.

Tiểu Cửu biết rõ Thập Tứ đi lần này lành ít dữ nhiều, nhưng chân mày cũng không nhăn lại, bởi vì chín hộ vệ phải bảo vệ cho Lang vương là chuyện đương nhiên. Cô không trì hoãn nữa, một tay túm lấy cổ áo Du Nhận, kéo đi, lấy súng áp giải gã ra khỏi cửa ngầm. Ngoài mật đạo, hầu như toàn bộ thành viên Đông Phương gia đã có mặt đông đủ, Đông Phương Phong Hoa đến sân bay nhận được điện thoại trên đường trở về nhà, biết được Đông Phương Khuynh Quốc hành tung không rõ, liền phái người đưa mẹ về Đông Phương cư trước, mà Đông Phương Thiên Kiêu, Hắc Tĩnh và Triệu Mộ Hiền lại kiên quyết muốn đi cùng anh, cùng nhau gia nhập hàng ngũ tìm kiếm.

Lại vừa đúng lực Tiểu Cửu trở về, cô chỉ huy Đông Phương Lang đi tìm khắp Đài Loan, bởi vì kho quân hỏa của Du Nhân được giấu dưới mặt đất, khiến bọn họ tốn không ít thời gian mới tìm được nơi này, toàn bộ nhân viên tập kết ở đây, cùng thủ hạ của Du Nhận triểu khai một cuộc đại chiến.

Chẳng qua là, trên mặt đất là một nông trường bình thường, Tiểu Cửu từ trong miệng Mã Hải bức hắn nói ra cửa ngầm địa đạo, vừa mới vào liền nghe thấy một tiếng vang lớn rất rõ ràng.

Vậy nên, lúc cô đem Du Nhận ra ngoài, Đông Phương Phong Hoa lập tức vội hỏi:

"Tiểu Cửu, Khuynh Quốc cùng Tri Lai đâu?"

"Anh Ba cùng Tri Lai tiểu thư có thể đã trúng đạn, Thập Tứ đang ở trong tìm bọn họ:" Tiểu Cửu nhẽ nhíu mày.

"Trúng đạn?" Sắc mặt mọi người biến đổi.

"Du Nhận dùng 『 thiên nữ tán hoa 』, đó là loại đạn nổ, nếu như bọn họ thật sự trúng đán rất có thể đã..." Tiểu Cửu không nói tiếp...

Đông Phương Phong Hoa cả kinh hít một hơi lạnh, chẳng lẽ Khuynh Quốc cùng Tri Lai đã...

Đông Phương Tuyệt Thế sớm đã lửa giận ngứt trời, hắn trực tiếp nắm ở cổ Du Nhận lạnh lùng quát hỏi "Là ông giết anh Ba của tôi?" Cặp mắt Du Nhận đột nhiên chấn động, có nói cũng không ra tiếng. Trên thực tế gã vừa nhìn đám lính đánh thuê cùng bọn thủ hạ toàn bộ ngã xuống đất, đã kinh hãi vạn phần, lại gặp được nam nhân của Đông Phương gia người nào cũng tuyệt sắc bức người, càng thêm sợ hãi không thôi.

Đây chính là lời nguyền của Thiên Công đối với Đông Phương gia bọn họ sao?

"Nói mau! Bọn họ ở đâu?" Đông Phương Tuyệt Thế gia tăng lực đạo.

"Tuyệt Thế, cậu buông hắn ra trước đã." Đông Phương Phong Hoa quát nhẹ.

Đông Phương Tuyệt Thế bực tức buông tay, Du Nhận nằm trên mặt đất thống khổ ho khan thở dốc

"Ông muốn có sứ mỹ nhân đúng không? Đáng tiếc ông đã uống phí tâm cơ rồi, sứ mỹ nhân đã sớm bị bể nát." Đông Phương Thiên Kiêu ngồi ở xe lăn nhìn chằm chằm Du Nhận.

Du Nhận lập tức ngẩng đầu lên, khàn khàn nói "Không thể nào..."

Đột nhiên gã ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái ở bên cạnh Đông Phương Thiên Kiêu, cả ngươi cứng lại

Gã nhận ra... Nhận ra linh hồn tương tự kia, nhưng... tại sao lại xa lạ như vậy?

"Là thật, bởi vì sứ mỹ nhân là do tự tay tôi đánh vỡ" Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt lên.

"Mỹ nhân từ bị đánh vỡ? Bị cô đánh vỡ?" Gã thủy chung không chớp mắt một cái, chăm chăm nhìn cô gái xinh đẹp, nhìn tay cô trước sau vẫn nắm lấy bàn tay người đàn ông bên canh, nhìn cô... lạnh nhạt, giống như cho tới giờ chưa từng biết gã.

"Cô... là Thiên Công?" Du Nhận run giọng hỏi, trong lòng thất vọng vừa đau vừa hận, Thiên Công của gã làm sao có thể biến thành nữ nhân.

"Tên tôi là Hắc Tĩnh." Hắc Tĩnh mặt không chút thay đổi.

"Không, cô là Thiên Công, ta biết." Du Nhận kích động kêu,

"Đó đều là chuyện đã qua, tôi cũng đã quên rồi, cả đời này tôi chính là Hắc Tĩnh." Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt ra.

"Không thể, cô không thể quên ta! Ta là... " Du Nhận vội la lên.

"Tôi biết ông là phò mã của công chúa năm đó, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút ấn tượng nào với ông cả, tôi cho tới giờ còn chẳng nhớ rõ trông ông như thế nào." Hắc Tĩnh không chút tình cảm nào nói.

Du Nhận giống như bị đánh lén một cái, sắc mặt chết trắng.

Người gã tha thiết yêu thầm tưởng niệm đến ngàn năm, đến chết cũng không thể quân, thế mà tới giờ chưa từng chú ý đến gã.

Thì ra, gã ở trong lòng Thiên Công, căn bản không có chút ấn tượng nào, từ đầu tới cuối cũng chỉ là tự gã đơn phương tình nguyện....

Như vậy, gã rốt cuộc đang làm gì? Một ngàn năm qua, đau khổ đi tìm cuối cùng chỉ là một đám bọt nước, một phần hư vô sao?

Thật buồn cười... quá buồn cười... một trận tức cười, gã điên dại cười to, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều không còn ý nghĩ nữa, kiếp trước, kiếp này gã lãng phí bao nhiều thời gian bao nhiêu năm tháng bị đau đớn hành hạ? Làm sao gã có thể cam tâm? Gã không cam lòng! Sau khi đã trải qua vô số thống khổ hành hạ, tại sao gã không có được bất cứ cái gì? Ông trời không thể đối với gã như vậy được, cho dù một chút thôi cũng được, một chút hận.. cũng được...

"Cô không nhớ ra được sao? Vậy ta sẽ để cho cô bắt đầu từ bây giờ ra sức mà nhớ ta! Nhớ con người của ta." Gã điên cuồng kêu gào, lấy ra một quả lựu đạn được giấu trong người, mở chốt ra.

Trong nháy mắt, hai tiếng súng vang lên, cộng thêm ánh bạc lóe lên, viên đạn của Tiểu Cửu găm lên bờ vai của gã, đao hồ điệp của Đông Phương Tuyệt Thế chặt đứt ngón tay gã, mà một phát sung trí mạng trúng ngực, là đến từ khẩu súng trên tay Hắc Tĩnh.

Ánh mắt của cô như băng, tuyệt đối lạnh lùng, không có chút cảm giác nào, ngay cả một chút xíu trí nhớ cũng không muốn lãng phí vì gã.

Gã trợn to đôi mắt, khó tin rằng, mình sẽ chết ở trong tay của Thiên Công...

"Hết hy vọng đi! Trên thế gian này, chỉ có duy nhất tình yêu, là không thể cưỡng cầu"

"Là ai?" Ai đang nói chuyện với gã

Gã quay đầu nhìn nơi âm thanh phát ra, công chúa! Thê tử của gã năm đó, đang cùng bóng dáng của một cô gái chồng lên, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt, không còn hận thù nữa, lại càng không có tình yêu.

Cả người gã run lên, quá khứ đủ chuyện thoáng qua như một giấc mộng, mà gã, nên tỉnh lại rồi... Nhắm mắt lại, gã rốt cuộc cũng buông xuống chấp niệm, ngã xuống phía sau, chết ngay tại chỗ. Cũng ngay lúc đó, lại một tiếng nổ tung, cả mật đạo ầm ầm sụp đổ rơi xuống, Đông Phương Phong Hoa sợ hãi kêu lên, thanh âm khàn khàn "Khuynh Quốc!"

Cát bụi quay cuồng, tràn ngập cả bầu trời, cùng quấn trái tim mọi người vào bi thương kinh hoàng.

Chẳng lẽ cuối cùng phải hy sinh mạng người, mới có thể giải trừ lời nguyển rủa, mà yêu hận tình thù kia trải qua ngàn năm, nhất định phải đổ máu mới có thể hóa giải.

Mỹ nhân từ đã bị hủy, Du Nhận đã chết, tất cả ân oán, có phải đến đây là kết thúc chăng?

Không ai có đáp án.

Trong bóng tối, có chút ánh sáng yếu ớt. Giống như là lối ra, dẫn dắt cô. Đó... là cái gì?

"Là một nguyện vọng ta tặng cho cô, Tịnh Y" Một thanh âm mềm mại truyền vào trong tai cô.

"Công chúa?" Là công chúa đang nói với cô

"Ngàn năm trước, cô giúp ta, đây là tạ lễ của ta."

"Tạ lễ?"

"Tịnh Y, cô không có tâm nguyện gì sao?"

"Tâm nguyện? Ta..." Tâm nguyện của cô?

Có! Đương nhiên cô hy vọng ông trời có thể để cho cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc cùng nhau còn sống.

Không phải là yêu nhau sau đó cùng chết, mà là còn sống để yêu nhau.

Không cần lâu dài, chỉ cần cho bọn họ một khoảng thời gian, một khoảng thời gian tốt đẹp hạnh phúc.

"Đã vậy thì cầu xin đi!"

"Cầu xin?"

"Trong mắt cô vẫn còn pháp lực, chỉ cần cô thành khẩn cầu xin, sẽ được thực hiện, cho nên, cầu đi..." Trái tim cô khẽ kích động.

Chỉ cần cầu xin là được sao?

Chỉ cần cầu xin thành tâm, cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc có thể cùng sống sao?

Nếu như có thể, vậy cô nguyện ý dùng kiếp sau của mình, cầu xin thiên địa, cầu xin quỷ thần, cầu xin sức mạnh vô hình kia...

Đời này, có thể cho cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc một chút thời gian cùng sinh mệnh.

Để cho cô, có thể dùng đôi mắt chân chính của mình, nhìn hắn...

Giống như đáp lại lời thỉnh cầu của cô, hai mắt cô nóng rực lên, nhất thời, trong mắt cô xuất hiện một hình ảnh, trong đó, Đông Phương Khuynh Quốc nắm tay cô, bước vào vườn xoan xinh đẹp vô cùng trong Đông Phương gia...

Đây là mộng sao?

Vẫn là dự đoán cuối cùng của Thiên Nhãn dành cho cô?

Hình ảnh trong nháy mắt biến mất, đôi mắt của cô đau như dao đâm, hai đạo hồng quang huyết sắc tóe ra trong mắt, hóa thành hai đoạn kiếm, lóng lánh trước mặt cô....

"Kiếp sau giảm thọ, đổi lại lời cầu nguyện của cô, kiếp này các người còn có mười năm... hãy yêu nhau hết mình đi..." Âm thanh của công chúa bay xa, cuối cùng cùng mảnh vụn đồng thời biến mất vô hình! Mười năm... là đủ rồi... Cảnh vật, tối lại sáng, sáng lại tối. Sau đó, không biết qua bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng tim đập.

Thình thịch! Thình thịch!

"Đạn trong thân thể hai người không hề nổ, hơn nữa còn có thể bình yên lấy ra, thật đúng là kì tích" Có người đang nói.

"Kinh người hơn là, mật đạo bị sụp mà không có đè đến bọn họ, ngay cả Thập Tứ cũng thấy quá thần kỳ."

"Chứng tỏ mạng của hai người bọn họ còn chưa tận, đúng không?"

"Đúng vậy, cảm tạ ông trời, bọn họ còn sống."

Còn sống sao! Cô cùng Khuynh Quốc đều còn sống...

Thật tốt quá... thật tốt quá...

"Tri Lai..." Một tiếng gọi vô cùng thân thương vang lên cạnh cô.

Khuynh Quốc tỉnh lại, hắn đang gọi Văn Tri Lai

Ngực cô rung động mạnh mẽ, quay đầu, từ từ mở mắt ra, trước mặt một mảnh sáng lạn, mà trong khung cảnh đẹp mắt đó, tuyệt mỹ dung nhan mà cô yêu chân thành, trọn đời khó quên đó, đang mỉm cười đối diện với cô.

HẾT



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)