Moscow - Thiêu đốt
← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit: Nguyệt Sắc
* Moscow (moskva) (phiên âm: Mát-xcơ-va), ngày nay là thủ đô của Liên bang Nga, nằm trên bờ sông Moskva, giữa lưu vực của hai con sông lớn là Volga và Oka, có diện tích 878, 7 km² thuộc khu Trung tâm Nga. Các địa điểm, địa danh lịch sử nổi tiếng nhất của Moskva phải kể đến là: điện Kremli (Кремль) trụ sở của Nhà nước Liên bang Nga, bên cạnh nó là Quảng trường Đỏ (Красная площадь), nhà thờ lớn Vasily Blazhenny (храм Василия Блаженного) với mái vòm hình củ tỏi.
Trời chạng vạng, đoàn tàu màu đỏ chậm rãi tiến vào nhà ga Moscow, giống như đang nghênh đón khách đến, bầu trời u ám lúc này lại tung bay những bông tuyết, giống như lông ngỗng bay lơ phơ lất phất rơi xuống phải kín cả nền gạch của quảng trường Đỏ [1], hóa thành nước vài giây sau đã không thấy nữa.
Trời cành lúc càng về chiều, xung quanh Quảng trường Đỏ rực rỡ ánh đèn không biết đã được thắp sáng từ khi nào. Đèn đuốc sáng trưng trên gác chuông của điện Kremlin [2], đoàn người kéo dài ở phía tây của nhà thờ Basili [3], thành phố cổ xinh đẹp hoa lệ này về đêm vẫn thật rực rỡ.
Phía đông của Quảng trường Đỏ là một trung tâm thương mại, giờ phút này cũng đèn đuốc sáng trưng, trước cửa hiên là phong cách điển hình của Nga, có một cô gái đứng một mình thật lâu, cô mặc áo lông lớn màu trắng, quần bò màu đen, ủng ngắn da dê màu đen, trên đầu mang một chiếc mũ len tròn màu trắng, che hai cái lỗ tai, cả người trong rất ấm áp. Nhưng hình như cô vẫn rất lạnh, đôi tay bỏ trong túi áo, không ngừng nhảy lên nhưng vẫn lạnh như trước.
Có một vị phu nhân trung niên nhìn thấy không nỡ thì dùng tiếng Nga pha trộn thêm tiếng Anh cùng với dùng tay chỉ cho cô ở lầu ba có một quán trà và cửa hàng bán đồ ăn, có thể lên đó uống chén trà cho ấm. Cô gái ngẩng đầu, kéo chiếc mũ trắng xuống thấp để lộ ra khuôn mặt trắng nõn lúc này đã hồng hào, cái mũi vì lạnh mà đỏ ửng, tươi cười lại rất ấm áp, cô nói cảm ơn, cô đang chờ người.
Lại gần một phút nữa đi qua, một chiếc xe Mercedes màu đen dừng trước trung tâm thương mại, một cô gái có màu da lúa mạch cao gầy xuống xe, bên ngoài cái váy lễ phục dài màu vàng nhạt chỉ có cái áo lông cáo màu bạc, cô dặn tài xế vài câu rồi rời xe, đạp giày cao gót lanh lảnh mà đi tới, trang phục không phù hợp với hoàn cảnh thế này khiến nhiều người để mắt.
Cô dừng lại trước mặt cô gái áo trắng kia cười nói: "Ngại quá, mới ở nhà hát kịch ballet ra, tiểu thư Chris đợi rất lâu sao?"
Chris đứng ở chỗ ấy, nhìn cô nói: "Lầu ba có nhà hàng ăn uống."
Trong trung tâm thương mại rất ấm áp, Chris không cần phải rụt cái cổ run run nữa, cô gái kia thậm chí cởi áo khoác ra: "Tôi nghĩ chúng ta cần giới thiệu lại lần nữa." Cô gái cười nói: "Tôi là Lisa, là người của cục điều tra Liên Bang Mỹ, rất vui được gặp cô, tiểu thư CL."
Chris chỉ cuối đầu uống trà, cô đang uống một cốc trà đen, người Moscow thích cho thêm mật ong vào trà đen, vị ngọt an lành, uống xong thì cô ngẩng đầu, vẫn không có biểu tình gì nhìn Lisa: "Giao dịch cái gì?"
Lisa dường như không tức giận với sự thiếu lễ phép của cô, cười nói: "Tôi thích sự sảng khoái của cô." Từ trong chiếc túi lấy ra một cuộn băng ghi hình, đẩy tới trước mặt Chris: "Hình ảnh không tệ, so với mấy tấm hình còn rõ hơn, đương nhiên..." Lisa uống một ngụm trà rồi nói: "Đây chỉ là bản sao."
Chris nhìn băng ghi hình trước mắt không nhân lấy mà hỏi tiếp: "Giao dịch cái gì?"
"Chắc cô cũng biết Seven Don Buonaparte đang ở Moscow? Cô biết hắn tới làm gì không?" Lisa vén mái tóc dài, dáng vẻ quyến rũ: "Tôi cần hắn ký hợp đồng làm ăn vũ khí với Mikhail."
Chris nhanh chóng nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chén trà: "Tôi dựa vào cái gì mà tin cô."
Lisa lại vén mái tóc dài lên, ném một ánh mắt cho Chris: "Bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác, nếu tôi mang cái này bàn giao cho cấp trên...Đương nhiên, tôi với vai phụ như cô không có hứng thú."
Chris tiếp tục vuốt ve hoa văn trên tách trà, không nói chuyện.
"CL tiểu thư do dự sao?" Lisa nghiêng người tới ghé sát vào cô, chậm rãi thổi ra một hơi: "Vì cái thứ buồn cười gọi là tình yêu sao, tiểu thư siêu trộm?"
Chris hơi ngửa thân thể ra sau, Lisa cũng cười ngồi thẳng: "Nói cho cô biết một bí mật, tuy rằng vẫn chưa có chứng cứ nhưng cấp trên của tôi đã quyết định xong hình phạt dành cho cô." Lisa càng cười tươi hơn: "Là tử hình."
Giờ phút này Chris cúi mắt, nhìn không thấy được ánh mắt của cô, trên mặt cũng không có biểu tình gì, Lisa vừa định mở miệng: "C..."
"Thành giao." Chris ngẩng đầu, cắt ngang lời nói của Lisa.
Lisa sững sờ một chút sau đó cười đứng dậy: "Tôi chờ tin tức của cô, sắp có một buổi yến tiệc, tôi phải đi." Vừa xoay người lại quay đầu: "Chắc hẳn Buonaparte không biết cô ở Moscow? Hôm nay hắn dẫn theo một vị tiểu thư người Nga rất xinh đẹp, nghe nói là tiểu thư quý tộc, là ký giả của tạp chí nhiếp ảnh địa lý xuyên quốc gia, rất có tài hoa a!" nhìn Chris nháy mắt mấy cái, đong đưa người rời đi.
Sắc trời đã tối đen hoàn toàn, tuyết càng rơi càng lớn, gió lạnh xuyên thấu xương cốt. Khách sạn Oriental nằm ở gần Quảng trường Đỏ, sảnh yến hội trong khách sạn lại trái ngược với sự trang nghiêm bên ngoài, rượu ngon cùng các món ăn rực rỡ màu sắc, mọi người đều mặc lễ phục sang trọng trò chuyện vui vẻ, gió xuân như phảng phất cả căn phòng.
Đây là yến tiệc giao tiếp xã hội lớn nhất của năm nay bởi vì có sự tham gia của người kế thừa hai gia tộc lớn là Romanov và Lev. Mikhail Lev đang nắm tay bạn gái của hắn nói chuyện cùng người quen. An Phi Á Romanov cùng là tiêu điểm của yến hội, một mặt là vì cô rất ít khi xuất hiện trong các bữa tiệc giao tiếp xã hội, mặt khác là bởi vì bạn nam đi theo cô, Seven Don Buonaparte, tổng giám đốc tập đoàn Simon nổi tiếng.
Lầu một của khách sạn có quán café, ánh đền mờ tối, trên mỗi cái bàn chỉ để một cây nến, ngọn lửa nhảy nhót thiêu đốt cùng với hương thơm của café khiến mọi người cảm thấy ấm áp.
Cô gái mặc áo len màu đen ngồi ở trong góc, áo lông màu trắng để ở bên cạnh, vẫy tau muốn gọi thêm một cốc café, đây đã là cốc café thứ năm trong đêm nay của cô, phục vụ tự ý quyết định đưa cho cô một cốc Latte, cùng với một miếng bánh mì nhỏ: "Tiểu thư, uống quá nhiều café không tốt cho dạ dày."
Cô gái cười, miệng cười dưới ánh nến ảm đạm: "Cốc cuối cùng."
Bởi vì tuyết rơi rất lớn nên chính phủ quyết định phong tỏa mọi con đường, rất nhiều trong yến hội có biệt thự ở vùng ngoại ô nên không thể về nhà, nhưng mà không sao, khách sạn Oriental có thể cung cấp đủ phòng cao cấp cho họ.
Yến hội kéo dài từ nửa đêm đến rạng sáng mới tan cuộc, những người khách lần lượt trở về căn phòng của mình. Tại khu phòng khách sạn cao cấp xa hoa, hành lang sáng ngời lại yên tĩnh, ánh đèn màu trắng có thể in bóng người trên sàn nhà, có một cô gái cô đơn đứng đó.
Chris tựa vào một góc của hành lang, đôi tay bỏ trong túi quần, cúi đầu, giống như đang nhìn khuôn mặt của mình được phản chiếu từ sàn nhà, đứng như vậy rất lâu.
Chợt đột nhiên quyết định điều gì đó, cô cất bước đi đến căn phòng đối diện, gõ cửa.
"Ai?" Trong phòng truyền tới giọng của một cô gái, Chris nhăn mi nhẹ nhàng lui ra sau một bước nhìn trên cánh cửa, 8310, không sai.
Cửa phòng bị mở ra, người mở cửa là một cô gái rất xinh đẹp, khí chất rất sang trọng, mặc quần áo ngủ màu trắng, hẳn là mới tắm rửa qua nên mái tóc còn ướt, cô đang cầm khăn lông chuẩn bị lau tóc, tư thế biếng nhác khêu gợi.
Cô gái cũng rất bất ngờ: "Xin hỏi cô là ai?"
Chris há mồm không nói lời, lúc này từ trong phòng tắm có người hỏi một câu: "Là ai?" Tuy rằng có tiếng nước ồn ào hòa lẫn khiến giọng người đàn ông này không rõ ràng lắm, nhưng Chris lập tức đã nhận ra, bởi vì nó rất quen thuộc.
"Thực xin lỗi, gõ nhầm cửa."Chris nhanh chóng biến mất trên hành lang, không còn do dự như khi gõ cửa.
Cô gái thấy kỳ quái đóng cửa lại, tiện tay quăng khăn lông lên ghế sofa, đi đến quầy bar lấy một ly rượu, không lâu sau thì cửa phòng tắm mở ra, Seven chỉ quấn quanh người một cái khăn tắm màu đen bước tới, thân thể trần truồng tráng kiện, trên cái cổ có sợi dây chuyền đặc biệt: "Vừa rồi là ai?"
"Tìm lầm phòng." Cô gái lắc đầu: "Seven, chị thật là càng lúc càng không hiểu sao em lại mang sợi dây chuyền kém chất lượng như vậy, uống rượu thì toàn uống rượu năm 84, chị hỏi này, sao lại là rượu năm 84?"
Seven không nói chuyện, cầm lấy bình rượu trong tay cô rót cho mình một lý: "Trở về phòng của chị đi."
"Cho chị ở lại đây một đêm, không phải ở đây có hai phòng sao?"
"Tùy chị."
"Này! Thái độ em sao vậy! Tháng trước chị đi Ấn Độ, mẹ nói cũng rất lâu không gặp em, gần đây em bận cái gì vậy?"
Seven đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "An Phi Á."
"Sao?"
"Em muốn kết hôn."
"Ừ...... Sao???"
Seven cười: "Vì thế gần đây rất bận." Đặt chén rượu xuống trở về căn phòng, để An Phi Á đang trợn mắt há mồm ngồi ngây ngốc tại chỗ, hắn nằm lên giường rồi mới nghe tiếng gầm lên giận dữ bên ngoài: "Tiểu tử thúi kia! Sao lại có thể giành kết hôn trước với chị!!!"
Seven cười dịu dàng, trước khi đi ngủ lại hôn lên mặt dây chuyền chim ưng lần nữa. Lúc này, giữa băng tuyết ngập trời, có một chiếc xe cảnh sát đang đi trên đường, có thể qua được mọi trạm kiểm soát, chạy thẳng đến khu nhà ở ngoại ô của gia tộc Jixieliefu, nhân viên cảnh sát ở trong gió rét đè thấp mũ gõ cửa: "Có người báo lâu đài của Jixieliefu bị trộm."
Người giữ cửa đang buồn ngủ bị đánh thức, vẻ mặt mơ hồ: "Không có a! Không có ai gọi điện thoại!"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ rằng có người vui đùa, ai cũng không chú ý đến có một thân ảnh lặng lẽ tiến vào lâu đài.
Lâu đài Jixieliefu bắt đầu xây dựng vào thời nữ hoàng Catherine II hơn hai trăm năm trước, tuy đã sửa chữa nhiều lần nhưng bức tường phù điêu bên ngoài lâu đài vẫn không thể nào tránh khỏi sự tang thương loang lổ của vận mệnh, bóng đêm lúc ẩn lúc hiện không ai phát hiện ra một thân ảnh nhỏ nhắn đi dán sát mặt tường.
Chris cúi đầu xem màn hình điện tử trên tay, cô nhìn kết cấu của lâu đài đã hiểu ngay nguyên tắc của hệ thống an ninh, bởi vì nơi đây có dân ở, so với những nơi cô từng hành động trước đây an toàn đơn giản hơn nhiều.
Cô nhanh chóng suy nghĩ đường đi nước bước, cởi áo khoác ném trong bụi cỏ, chỉ mặc có một cái da mỏng nên bị gió lạnh đâm vào đến run lên, thật lạnh!
Mục tiêu là ở lầu ba, ngậm một con dao nhỏ, cô nhẹ nhàng bò lên, bức tường phù điêu lồi lóm rất thuận tiện để mượn lực, chỉ là có tuyết rơi nên hơi trơn, còn lạnh nữa.
Cửa sổ rất hẹp, nhưng như thế cũng đủ rồi, cô cố định bàn chân dùng dao găm mở cửa sổ nhảy vào trong, thảm trải sàn quả nhiên thật mềm mại, một chút tiếng động cũng không có.
Tuyết đã ngưng một lúc, giờ phút này trăng sáng lộ ra từ các tầng mây, ánh trăng rơi trên tuyết phản quang chiếu xuyên vào cử sổ, hiện ra một căn phòng có ánh sáng nhàn nhạt. Đây là căn phòng ngủ hoa lệ xinh đẹp, giữa phòng ngủ có một chiếc giường cổ thật lớn, dưới tấm nệm có một cô gái đang say ngủ. Lúc này gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, nhưng mà Chris không hề lo lắng cô gái sẽ thức dậy, bởi vì lúc chạng vạng cô ấy đã uống một cốc trà.
Chính Chris lại sợ lạnh, quay đầu đóng cửa sổ, chợt thấy có hai luồng ánh sáng hướng về phía cô, cô nhanh chóng xoay người dựa sát tường rút súng ra, thì ra luồng ánh sáng ấy chỉ đôi là đôi mắt con mèo nằm trên ghế sofa. Cô cười với con mèo, duỗi ngón tay ra suỵt một tiếng, con mèo cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Bên cạnh con mèo, trên tay vịn của ghế sofa là một bộ váy lễ phục màu vàng, trên vạt áo có đính kim cương, dưới bóng đêm vẫn lộng lẫy như trước. Chris đi đến bên sofa cẩn thận lấy kim cài áo có giấu webcam cỡ nhỏ ra, lúc trước khi cô bỏ vào chỉ là muốn đánh cược một phen không ngờ vận may lại tốt như vậy. Đương nhiên vận may của cô cũng cần phải cảm ơn hai người, cảm ơn Mikhail không có thói quen ở khách sạn, cảm ơn sự cảnh giác của Lisa, trước khi trở lại phòng ngủ thay quần áo còn kiểm tra xem thiếu thứ gì hay không. Chris nhìn qua tư liệu trong webcam có thể thấy được lâu đài này.
Căn phòng ở phía đông có một cái lò sưởi rất lớn, lò sưởi đối diện lại trống không, băng ghi hình giấu ở bên trong đó.
Không thể xác định từng nơi, Chris dùng tay sờ soạng tìm tòi, dùng dao găm mở ra được một khe hẹp, chỉ có thể cho một ngón tay đi vào sau đó chậm rãi rút ra.
Tiếng "lộp bộp" rất nhỏ, lòng cô trầm xuống một chút, quay đầu nhìn, thì ra là một chiếc đồng hồ cổ trên bàn, đến thời gian báo giờ thì có một con chim hoàng yến bắn ra từ cái cửa sổ nhỏ, đây là loại đồng hồ cổ từng rất thịnh hành ở Nga.
Nhìn cái đồng hồ cổ ấy, trong lòng cô đột nhiên hốt hoảng, đầu óc thoáng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái Nga ấy, kèm với tiếng nước chảy mang theo giọng nói của hắn...Cô lập tức lắc đầu, khi hành động điều tối kỵ nhất chính là tinh thần không tập trung.
Sợi dây được lấy ra cho vào túi áo, sắp xếp mọi thứ lại như cũ, xử lý xong mọi vết tích, cô đẩy cửa sổ ra, trong tay lôi ra một cái móc khóa treo lên cửa sổ. Con mèo đã tỉnh lại ngẩng đầu nhìn cô, cô cho nó một cái hôn gió rồi nhảy xuống.
Sau khi hạ xuống thì thu hồi dây thép, cầm lấy áo khoác trong bụi cỏ mặc vào, mặc được hơn một nửa thì dừng lại. Ngón áp út trên tay trái trống không.
Không có bất kỳ do dự nào, cô bỏ lại áo khoác bò lên trên thêm một lần nữa, người trên giường vẫn ngủ rất ngon, con mèo không biết đã đi dâu. Cô ra tay chưa bao giờ quay trở lại hiện trường, trực giác thật bất an, nhưng lại không có thời gian để quan tâm đến sự bất an này.
Cô tiến tới chỗ khi nãy lần nữa, ngón tay chậm rãi tiến và, hẳn là khi nãy đã bị mắc kẹt lại, khi cô đang vui vẻ cầm lấy chiếc nhẫn thì một vật cứng chạm vào ót, lạnh như băng, là họng súng.
Phía sau truyền tới giọng nói ôn hòa của người đàn ông, trong ôn hòa cũng có phong độ tao nhã: "Tiểu thư Chris, hoàn nghênh đến lâu đài Jixieliefu làm khách."
Cô không hề lên tiếng, chỉ là không nhanh không chậm chuyên chú mang chiếc nhẫn lên ngón tay áp út.
Đèn thủy tinh chiếu sáng khắp căn phòng, đâm vào mắt người, lò sưởi thiêu đốt rạo rực, trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ trừ tiếng lửa tí tách.
Mikhail tao nhã dựa vào ghế sofa, nhìn cô gái đối diện, tóc ngắn, làn da cực trắng, đầu mũi có chút đỏ, bây giờ màu đỏ ấy đã choáng đầy hai gò má, áo da bó sát người, vẽ ra đường cong của khuôn ngực cùng bờ eo cùng cái mông tròn và đôi chân dài...Lửa trong lò đêm nay sao có thể cháy mãnh liệt như vậy, đốt khiến người ta cảm thấy khô nóng, nuốt từng ngụm nước miếng.
Bưng một cốc trà đen trên bàn uống xong, càng uống càng khát, trong lòng vẫn có một sự khó chịu, cực kỳ khô nóng.
Mikhail hắng giọng một cái, mở miệng vẫn nho nhã lễ độ: "Tiểu thư Chris, mời uống trà."
Chris đang nhìn lò lửa quay mặt về nhìn hắn, đôi mắt vẫn đen như nước, có thể đem tâm tư của người ta nhìn thấu, Mikhail vô thức cúi đầu, tức cười một chút rồi lại ngẩng lên nhìn cô: "Tiểu thư Chris có chuyện muốn nói sao?"
Chris nhìn hắn rất nghiêm túc nói: "Tôi có thể đi không?"
Như là nghe đến một chuyện rất vui, Mikhail cười rất khoái trá: "Sợ rằng không thể."
Biểu tình của Chris cũng không có gì ngạc nhiên, khi nói chuyện lông mày cũng không nâng lên: "Điều kiện?"
Mikhail chỉ nhìn cô cười, một lúc mới nói: "Gia tộc Jixieliefu là cấp bậc công tước, là một trong những gia tộc giàu có nhất của Nga." Chris nhăn mày tiếp tục nghe Mikhail nói: "Dáng vẻ của tôi không tệ, công phu trên giường rất được phụ nữ khen ngợi." Sắc mặt của Chris dần trắng. Mikhail chậm rãi đứng lên, lướt qua cái bàn dài đến bên cạnh cô, duỗi tay muốn sờ mặt cô: "Làm người phụ nữ của tôi."
Chris ngồi trên ghế bành, đùi dùng sức một cái cả người liền trượt sâu vào ghế trước khi tay Mikhail đụng đến.
Mikhail thuận thế vươn tay cầm cốc Vodka trên lò sưởi uống một ngụm: "Peter." Quản gia mặc áo màu xanh đậm lập tức xuất hiện ở cửa phòng khách.
"Dẫn tiểu thư Chris đến phòng ngủ của tôi." Nói với Peter nhưng đôi mắt lại nhìn Chris cười: "Đêm nay cô ấy mệt mỏi, có việc cần suy nghĩ."
Peter sững sờ một chút, sau đó tao nhã làm ra tư thế mời mọc với Chris. Chris nhìn chòng chọc lò lửa không nhúc nhích. Vẻ mặt Mikhail nhàn nhã đặt chén rượu xuống...Peter đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau một trận lách cách thì nhìn thấy trên sofa lộ ra thân thể hai người. Chris bị Mikhail áp dưới thân, mặt rất đỏ, là tức giận. Mikhail cúi đầu hôn lên mí mắt của cô: "Dáng vẻ tức giận của cô rất mê người, hắn chưa từng nói qua sao?" Chris cắn chặt môi dưới, bởi vì cố gắng giãy dụa mà trên trán có một lớp mồ hôi. Mikhail để sát môi vào môi cô, tựa như hôn nhưng lại không phải: "Nóng vội vậy sao? Muốn lập tức làm người phụ nữ của tôi?"
Chris đột nhiên quay đầu nhìn Peter, xem như không có chuyện gì xảy ra dù hiện tại đang bị Mikhail áp dưới thân: "Tiên sinh, mời dẫn tôi đến phòng."
Peter đứng ở cửa phòng khách, không nói chuyện. Mikhail chậm rãi đứng lên, duỗi tay muốn đỡ Chris, lại thấy cô xoay người chui qua khe hở ở bên cạnh, đứng lên bước ra khỏi phòng khách.
10 phút sau, Mikhail đang ngồi ở phòng khách uống Vodka thì Peter đến: "Ngủ rồi sao?"
"Vâng."
"Ngoan như vậy?"
"Cưỡng chế tiêm thuốc ngủ."
Mikhail cười: "Đối với cô ấy khách khí một chút, về sau có khả năng sẽ là nữ chủ nhân."
Peter lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, không nói chuyện cũng không đi, Mikhail nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"
"Đầu tuần nay, Phổ Lâm tiên sinh ở trong nhà của mình tại Ottawa đã bị người ta móc mắt."(đây là cái người đã nói vừa thấy Chris đã muốn lôi lên giường ý)
Mikhail gật đầu: "Chuyện này tôi biết."
"Buonaparte tiên sinh đang ở tại Moscow."
"Tôi biết."
"Hắn sẽ không buông tha cho ngài cùng gia tộc."
Khuôn mặt Mikhail lạnh dần: "Nơi này là Moscow."
"Ngài biết người thực tế nắm quyền gia tộc Romanov là ai, ngài cũng biết thủ đoạn của hắn, ngài làm như vậy sẽ hủy đi gia tộc."
Mikhail cười lạnh, bên canh hắn có một mô hình nhỏ, hắn thuận tay động vào một chút, mô hình quả cầu chuyển động: "Buonaparte làm ăn rất lớn, cũng nên kiềm tay đi rồi...Bao gồm cả người phụ nữ của hắn."
Lâu đài Jixieliefu là lâu đài cổ, tất nhiên sẽ có tầng hầm, mà công dụng của tầng hầm chính là nơi để rượu hoặc là nhà giam dưới đất, nơi này yên lặng u ám, tất nhiên chính là địa lao.
Một cô gái bị trói tay ngồi trong góc ẩm ướt, trên người chỉ mặc áo ngủ, hơn nửa bộ ngực đều lộ ra, da thịt phủ đầy bụi, nửa điểm khêu gợi cũng không có.
"Sao có thể đối xử thô bạo với phu nhân như thế?" Một giọng nam lạnh lẽo rét buốt vang lên trong địa lao, Mikhail lắc đầu, đem ngọn nến trong tay thả trên bàn gỗ, tự mình đỡ Lisa lên, mở trói cho cô, Lisa cảnh giác nhìn hắn.
"Thả lòng đi, tiểu thư FBI, tôi càng thích dáng vẻ trên giường của cô."
"Anh phát hiện ra khi nào?" Giọng nói Lisa có chút run.
"Tôi nghĩ......" Ác ý tạm dừng: "Đại khái là ngày thứ ba khi cô trèo lên giường của tôi."
Tiếng kinh hô nho nhỏ của Lisa nghẹn trong cổ họng: "Vì sao không giết tôi?"
Mikhail cười sờ tay lên ngực cô: "Thật lãng phí, hơn nữa nhìn cô cố gắng như vậy..." Mikhail duỗi tay, thuộc hạ phía sau đưa lên một tập văn kiện: "Đây là thứ cô muốn, chứng cớ Buonaparte đầu cơ chế tạo vũ khí phi pháp."
Lisa kinh ngạc, không nhận.
"Nghe cho rõ, chỉ Buonaparte cùng với gia tộc của hắn thôi."
Lisa có chút rõ ràng, thần sắc chậm rãi thả lỏng xuống.
"Tôi sẽ sắp xếp cho cô bay đi Washington, tôi cùng cô đều mong đợi Buonaparte sa lưới."
Dù sao cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, Lisa nhanh chóng tỉnh táo, tiếp nhận tập văn kiện trên tay Mikhai hôn lên mặt hắn một chút: "Thật không nỡ rời xa anh, my darling."
Mikhail cười, cũng hôn lên mặt cô một cái: "Tôi cũng thế, Sweetheart."
Sáng sớm tuyết rơi, trong hơi thở của gió có hương vị bạc hà nhạt. Seven mở cửa sổ, nghĩ đến lúc ở Cairo, Chris chê sữa tắm của hắn nên không chịu dùng chung, chính cô đi mua một loại có hương vị bạc hà, thế là mỗi ngày hôn hít cô trong miệng hắn cũng đầy vị bạc hà thơm mát...Suy nghĩ quá nhiều dẫn đến kết quả chính là giữa sáng sớm rét lạnh của Moscow Seven lại phải đi tắm nước lạnh.
Bữa sáng dùng bữa cùng An Phi Á ở trong phòng, sắc mặt An Phi Á không tốt, vẫn rầu rĩ không nói chuyện. Seven thì sáng mới rút ra khỏi hồi ức, bởi thế nên biểu tình rất dịu dàng, trong ánh mắt chứa sự say mê.
Khi Wells gõ cửa rồi tiến vào phòng thì thấy hai chị em với hai thần sắc khác nhau này đang yên lặng ăn bữa sáng.
"Tiên sinh?"
Seven ngẩng đầu, Wells đưa ra một tấm hình để ở trước mặt hắn: "Dưới kia có một người tên là Jack đưa đến. Tại cuộc họp ở Cairo ngày ấy, hắn cùng với một số người đã lén chụp, hắn không biết tiểu thư Chris có quan hệ với ngài."
Trên tấm hình là một cô gái mặc áo đen, cằm khẽ nhếch, khóe mắt quyến rũ, khêu gợi như yêu tinh, nhưng lại có khí chất nữ vương khiến người ta không thể khinh thường. Đại khái là Seven không có tâm tư nghe Wells giải thích, chống cằm nhìn bức hình, cũng không phát hiện bản thân mình đang cười.
An Phi Á chịu không nổi đứa em trai luôn lạnh lùng giờ lại bày ra dáng vẻ si tình thế này nên hỏi Wells: "Hình của ai thế? Cô gái mà Seven muốn cưới sao?"
Wells đứng thẳng trả lời: "Vâng, đại tiểu thư."
An Phi Á quăng cho Seven một ánh mắt khinh thường, sau đó tiếp tục bình tĩnh ăn bữa sáng, nhưng cô thật sự rất thấy hứng thú với người trên hình, nhịn không được mà kéo cái mặt qua đó: "Dáng vẻ thế nào a? Sao em nhìn say mê như thế?" Thấy tấm hình, cô sửng sốt.
Seven mỉm cười một cái nhìn An Phi Á, trong giọng nói không giấu được sự khoe khoang: "Xinh đẹp không?"
An Phi Á vẫn sững sờ: "Người này...Đây không phải là cô gái gõ nhầm cửa tối qua sao..."
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên lặng, không khí dường như cũng ngừng chuyển động, lúc An Phi Á ngẩng đầu, sắc mặt Seven đã đông cứng.
"Điều tra."
"Vâng."
Tiếng chuông từ nơi xa xôi truyền đến, mỗi âm thanh nặng nề mà thong thả, Chris tỉnh lại từ trong mộng, mở to mắt, lọt vào mắt cô là màn giường bằng gấm xanh đậm, cô đột nhiên xốc mền tơ lên, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng, vẫn là bộ quần áo của cô.
"Tiểu thư đã tỉnh sao? Muốn ăn bữa sáng chưa?" Một cô gái chẳng biết đứng từ bên giường lúc nào, Chris không nói chuyện, lẳng lặng đánh giá căn phòng. Cô hầu gái lại hỏi có muốn tắm rửa hay không, Chris nhanh chóng liếc mắt toàn căn phòng rồi nói: "Phòng tắm ở đâu?"
Phòng tắm cực kỳ lớn, bên trong phân thành hai phòng, cô hầu gái ở mở nước trong bể tắm, sau đó vẫn đứng tại chỗ không đi ra, Chris biết rõ ý của cô hầu gái nên cười lạnh: "Tắm rửa cũng phải giám sát sao?"
Cô hầu gái vẫn là một cô bé nhỏ tuổi nên đỏ mặt cúi đầu nói: "Mời tiểu thư đưa y phục cho tôi." Chris không động, cô hầu gái lại khó xử, cúi đầu càng thấp: "Lát nữa tôi sẽ mang trở lại cho tiểu thư, tiểu thư, tôi cũng chỉ là làm theo..."
Cắt ngang tiếng nói chuyện của cô hầu gái là tiếng khóa kéo trượt xuống, sau đó quần áo bằng da đã nằm trên tay cô hầu gái, cô bé ngẩng đầu: "Tiểu..." Cô nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết chỉ còn mỗi cái quần lót màu đen, lập tức lại đỏ mặt cúi đầu. Chris đi đến bên bể tắm thử nước, ánh mắt tìm kiếm ống thông gió ở khắp nơi, ngữ khí không đếm xỉa tới: "Vẫn muốn tôi cởi sao?"
"Không, không cần." Cô hầu gái mang y phục đỏ mặt chạy ra ngoài.
Đương nhiên Chris không định tắm rửa thật, cô vừa mới phát hiện, trừ bỏ bộ y phục khi nãy, trên người cô không còn thứ gì, bao gồm cả bản đồ điện tử, dây kéo, dao găm, lưỡi dao, súng gây mê, camera...Cô phải nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây.
Hai mươi phút đồng hồ sau, Chris mở hé cửa hỏi: "Có người không? Quần áo của tôi đâu?" Một cái váy ngủ màu trắng đưa tới, Chris không nhận: "Đồ của tôi."
"Hoặc là mặc nó, hoặc không mặc." Một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang ở cửa, Chris tím váy ngủ qua, đóng cửa lại.
Áo ngủ theo phong cách của phụ nữ quý tộc, làm bằng lụa màu trắng mượt mà, cổ áo có đường viền tinh xảo, đai lưng rộng dễ dàng thắt nơ bên eo. Đương nhiên Chris sẽ không thắt nơ thắt bím gì mà chỉ thắt một nút chết bên hông. Lòng bàn tay tiếp xúc với nước vỗ vỗ vào mặt, nếu như có thể, cô sẽ không mặc thế này mà xuất hiện trước mặt người đàn ông Nga đó, nhưng trong phòng tắm không có con đường trốn nào, cô phải ra ngoài tìm cơ hội.
Trong phòng ngủ, Mikhail ngồi nhàn nhã ăn sáng bên cửa sổ, thấy cô thì hí mắt cười, sau đó chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu cô ngồi xuống. Chris ngồi lên một ghế sofa khác ở trong phòng, Mikhail cũng không bức bách cô, mỉm cười lẩm bẩm: "Nghe nói, sáng sớm hôm nay Buonaparte đã trở về Roma."
Chris khoanh tay ở trước ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mikhail không chút hoang mang ăn xong bữa sáng của mình, cằm khăn lụa lên lau miệng sau đó đi đến ngồi xuống cạnh Chris, đưa ra một tấm thẻ vàng ở trước mặt cô: "Vốn dĩ cũng muốn cho cô xe hay nhà gì đó, nhưng tôi cảm thấy chúng ta đều là người thích dùng phương pháp dứt khoát, tấm thẻ này có thể sử dụng vô hạn, chờ cô gả cho tôi, cô có thể có được một nửa tài sản của gia tộc Jixieliefu. Tôi cam đoan, những thứ tôi cho cô sẽ không ít hơn những gì mà Buonaparte có thể cho cô.
Chris lấy ánh mắt như nhìn người ngu ngốc mà nhìn hắn: "Anh có bệnh."
Mikhail lại cười rất vui vẻ, không biết là người này thích cười như vậy, hay là sau khi gặp Chris thì mới cười dễ dàng thế: "Cô ở cùng với Buonaparte, không phải là nhìn trúng tiền cùng với dáng vẻ của hắn sao? Những cái này tôi đều có."
Chris hơi nhướng mi, đánh giá Mikhail từ trên xuống dưới, sau đó nhăn lông mày: "Anh quá xấu."
Mikhail vẫn không ngừng cười, chỉ là nụ cười bây giờ đã có chút miễn cưỡng: "Bảo bối thật dễ thương."
Sắc mặt Chris đột nhiên thay đổi: "Đừng dùng cái từ này để gọi tôi, ghê tởm."
Nụ cười miễn cưỡng của Mikhail rốt cuộc biến thành cười lạnh: "Sao? Bởi vì Buonaparte cũng gọi cô như thế? Cô thích hắn sao? Sao tôi nghe nói lúc trước hắn cưỡng bức cô?"
Chris vốn dĩ đang quan sát khóa cửa đột nhiên quay đầu, ánh sáng từ đôi mắt như những con dao nhỏ bay vèo vèo ra, nâng cằm lên: "Không liên quan tới anh."
Mikhail đứng lên, sắc mặt âm trầm từng bước áp sát tới cô, khóe miệng nở nụ cười âm lãnh: "Thì ra cô thích như vậy." Đột nhiên hắn tiến lên một bước đè Chris lên mặt tường, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, lập tức không thể khống chế hứng thú, điên cuồng hôn cô gặm cô, thô bạo kéo vạt áo của cô, đáng tiếc, trong lúc hỗn loạn, Chris lại rút được súng bên hông Mikhail, dùng toàn lực đánh lên đầu hắn...
"A!!!!" Trong phòng ngủ truyền ra tiếng thét chói tai của người phụ nữ, bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy thì mở cửa xông vào, nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ dáng vẻ suy yếu dựa trên tường, Mikhail té xỉ bên chân của cô. Mấy người bảo vệ vội tiến lên, nhưng nháy mắt sau đã không còn thấy cô gái đâu nữa.
Mikhail cũng không có yếu đến mức không chịu nổi một kích, chưa đến một phút sau đã tỉnh, sau đó ra lệnh toàn bộ lâu đài lập trạng thái canh gác nghiêm ngặt, hơn nửa người được phái ra, lùng sục khắp bốn phía của lâu đài.
Nửa giờ sau, không thu hoạch được gì.
Peter báo cáo tình huống với Mikhail, hắn đứng ở bên cửa sổ trầm tư: "Chung quanh không có xe cũng như không có vật nào để che chắn, cô ấy không thể chạy thoát, hoặc nếu có trốn được thì nhất định vẫn ở xung quanh lâu đài, tìm."
Lisa vốn dĩ đã lên máy bay đi Washington lại không biết vì sao mình ngất đi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện tay chân đang bị trói, lần này còn thống khổ hơn, bị trói vào một khung sắt.
Có một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn ngồi đối diện với cô, đang lật xem văn kiện trong tay, nhàn nhã như đang xem báo kinh tế tài chính vào bữa ăn sáng vậy. Trong lòng Lisa biết không ổn, cố gắng nịnh hót kêu một tiếng: "Buonaparte tiên sinh."
Seven ngẩng đầu, để xuống văn kiện xuống: "Nghe nói ngày hôm qua vợ của tôi cùng uống trà với tiểu thư Lisa, hiện tại cô ấy ở đâu?"
Thật ra Lisa chẳng hề biết chuyện tối hôm qua Chris vào phòng của cô, đương nhiên cũng không biết hiện tại Chris đang ở nơi nào, đầu óc thông minh lanh lợi của cô nói: "Buonaparte tiên sinh muốn nói chuyện, hay là chúng ta nói về điều kiện đi."
"Điều kiện?"Seven cười, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, cầm lấy cái muỗng nhỏ trên bàn nhẹ nhàng ném về phía Lisa, giữa tiếng hét chói tai, cái muỗng lướt qua khuôn mặt Lisa cắm trên khung sắt, vài sợi tóc của cô rơi xuống.
Lisa cố tự trấn định, hừ một tiếng: "Đây chính là thái độ hợp tác của Buonaparte tiên sinh sao?"
"Đương nhiên không phải." Seven vỗ vỗ tay: "Federline." Một người da đen thân hình khôi ngô đi tới, lúc xoay người Seven căn dặn: "Bắt đầu từ đầu ngón tay của cô ta, cắt từng đốt cho đến khi cô ta khai ra thì thôi, nhanh lên, chúng ta không có thời gian."
"Vâng tiên sinh." Federline cầm lấy dao đi về phía Lisa, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô.
Chris nhớ tới khi nhỏ, đã từng nghe bà nội nói về một câu tục ngữ, tuyết rơi xuống không lạnh nhưng chạm vào người thì lạnh, lúc ấy cô còn đang ở cạnh mẹ, tại một thành phố ấm áp của miền nam Trung Quốc, rất ít khi nhìn thấy tuyết, bởi vậy không thể hiểu nỗi câu nói này, nhưng bây giờ thì cô hiểu.
Mặc mỗi bộ áo ngủ, núp trên nóc lâu đài, ống khói ở bên cạnh nóng hổi hòa tan tuyết chảy xuống thân thể của cô, chậm rãi thấm vào y phục, xen lẫn cùng máu loãng, thân thể run run, không thể phân biệt rõ là lạnh thấu tim hay đau thấu tim.
Khi cô bò ra từ trong ống khói, bởi vì xem nhẹ cái lâu đài cũ kỹ này mà bị một mảnh đá sắc bén trong ống khói đâm cánh tay bị thương, tuy rằng không tổn thương động mạch chủ nhưng nếu không cầm máu kịp thời thì...Nhìn người tụ tập ở bên ngoài càng lúc càng nhiều, Mikhail chắc chắn không từ bỏ việc tìm kiếm, cô hoài nghi trước khi chảy khô máu thì đã chết vì lạnh cóng.
Cười khổ, hai kiểu chết này đều vượt ngoài dự đoán của cô, bởi vì chết thế này có hơi ghê cũng như không đẹp.
Lúc từ dưới lầu truyền đến tiếng chó săn, cô biết mình đã không còn thời gian, trên người chỉ còn mỗi cái điện thoại, là lúc chạy thoát cô thuận tay lấy trên người của bảo vệ.
Ngón tay lạnh cóng cố gắng bấm số, bên kia chỉ vang lên một tiếng chuông đã nghe thấy giọng nói trầm thấp vững vàng của hắn: "Ai?"
"Là em." Cô lén lút làm cổ họng thanh một chút, che lồng ngực, cố gắng làm giọng nói của mình vững vàng.
Bên kia ngừng một chút: "Em ở đâu?"
"Em có gửi tiết kiệm tại ngân hàng Thụy Sĩ, tài khoản là tên của em, mật mã là Seven5201314, mặt khác anh hãy mang đồ em cất ở Hague bán lấy tiền mặt, đưa hai trăm vạn cho một cảnh sát ở Trung Quốc gọi là Lê Tư Thành, kí tên là Tiểu Vũ...Thôi, không cần kí tên, anh nghĩ cách để hắn đừng nghi ngờ, số tiền còn lại quyên góp cho hội Chữ Thập Đỏ." Cô lo lắng nên nói nhanh, lúc này mới ngừng lại một chút, nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi: "Em ở đâu?"
Tiếng sủa của chó săn càng ngày càng gần, tiếng người cũng lớn hơn, dặn dò xong mọi chuyện, ý thức của mơ hồ của cô mới dần thả lỏng: "Seven." Cô dịu dàng vô hạn gọi tên hắn, bên kia vì tiếng kêu này của cô mà yên lặng lại, toàn thế giới như lắng đọng, yên lặng đến mức cô dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn: "Em yêu anh."
Điện thoại trong tay xẹt qua không trung theo quỹ đạo parabol, bị ném xuống, ngăn chặn tiếng gầm giận dữ của hắn, cũng chặn luôn nửa câu cuối cùng của cô, trọn đời trọn kiếp.
Năm con chó săn của Đức xông lên nóc nhà, duỗi cái lưỡi thật dài bao vây lấy cô, đôi mắt lộ ra ánh sáng tham lam, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh liền xé nát cô. Cô đỡ ống khói miễn cưỡng đứng lên, nhìn thấy Mikhail đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn cô. Cô cho hắn một nụ cười khinh thường, cách xa như vậy, cũng không biết hắn có thể thấy hay không, chợt nghe một tiếng nổ, trước mắt cô tối đen, thế giới biến mất.
Khi Chris mở mắt lần nữa thì phát hiện mình nằm trên một cái giường mềm mại trắng tinh, trên tủ đầu giường có cắm mấy bình hoa Tulip màu đỏ, bình thủy tinh trong suốt, cô nhìn chòng chọc hoa tulip, mất một khoảng thời gian vẫn nghĩ không ra mình là ai, đây là nơi nào.
Trung Quốc? Hague?...... Moscow!
Đột nhiên lật người, cô nhìn thấy sofa bên cửa sổ có người đàn ông đang lẳng lặng ngồi. Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông chiếu lên khuôn mặt hắn, mơ hồ không thể nhìn rõ.
Rèm cửa sổ mở ra một nửa, bên ngoài là bầu trời màu xám trắng, nhìn không ra là sớm hay muộn. Ánh sáng mơ màng thúc giục người ta muốn đi vào giấc ngủ, mí mắt mở ra không được, giường thật mềm mại nha, như là rơi vào trong kẹo đường vậy...
"Em nhắm mắt lại thử xem." Giọng nói đàn ông trầm thấp bình tĩnh vang lên, không biết từ đâu lại có một luồng hơi thở nguy hiểm, cô khẽ run rẩy, tỉnh táo triệt để. Sau khi tỉnh táo lại mới thấy đói, dạ dày khó chịu, cổ họng cũng bốc lửa: "Em muốn uống nước." Cô nói nhẹ nhàng.
Đợi nửa ngày vẫn không có phản ứng, người đàn ông vẫn yên lặng ngồi đó, khiến người ta hoài nghi người mở miệng nói chuyện khi nãy có phải là hắn hay không.
Khóe miệng cô nhếch lên, lông mày cũng nhíu lại, giọng nói nhỏ càng mềm mại: "Muốn uống nước." Cô mang cằm chôn sâu trong chăn nói.
Đợi rất lâu, khi cô đã vô vọng thì người đàn ông này mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, chậm rãi rót ly nước cho cô.
Cầm cái gối lớn lót ra sau lưng để cô dựa vào, đưa nước lên đến bờ môi, cô đưa cái cổ qua thử nước, sau đó dựa vào gối nói: "Nóng."
"Ầm!" Ly thủy tinh liền bị hắn ném, là ném lên trên giường nhưng do dùng quá nhiều lực nên văng xuống đất vỡ thành từng miếng nhỏ. Cô giật mình một cái, ngây ngốc nhìn hắn, mắt trừng trừng, sau đó có hơi nước chậm rãi dâng lên trong mắt, hai hạt nước mắt đã tràn đầy nhưng cô lại nhịn không cho nó rơi xuống.
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn dáng vẻ của cô, lại rót thêm ly nước khác, thử độ nóng rồi mới đưa đến bên môi cô. Cô không còn tâm tư để uống nước, nhưng không dám không uống, liền uống ừng ực một hơi. Khi cái ly hết nước hắn muốn rót thêm nhưng cô nói không cần, hắn thả ly xuống, đứng ở bên giường, không trở về sofa ngồi, cũng không ngồi xuống giường, chỉ đứng bên giường.
Cô cúi đầu, cảm giác thân ảnh cao lớn của hắn đã che hết ánh mặt trời thưa thớt, hoàn toàn bao cô lại. Ngón tay nắm khăn trải giường, cô chậm rãi nghiêng thân thể, nghiêng thân thể, cẩn thận dè dặt ôm eo hắn, mở miệng than nho nhỏ: "Anh tức giận à?"
Đợi rất lâu, vẫn không được trả lời, cô biết làm nũng không có tác dụng, hắn đang rất tức giận, trong lòng hoang mang nghĩ đến lý do hắn tức giận, gấp gáp giải thích: "Em cho rằng anh đã trở về Roma, cho nên...Thật ra không có chuyện gì, chỉ là em làm rơi nhẫn nên muốn tìm về..."
Bỗng nhiên tay trái bị hắn nắm lấy, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, cô bị dọa đến mức nước mắt cũng rút trở về, đè chặt tay hắn lại, bất chấp vết thương trên tay đau nhói: "Anh muốn làm gì?"
Hắn lạnh mặt không nói chuyện, thật ra sức lực của cô không bằng hắn, chiếc nhẫn thuận lợi trượt khỏi ngón tay, cô gấp đến mức nhảy dựng lên, rống hắn: "Là của em!" Động tác của hắn hơi ngừng lại, tầm mắt nhìn cô, hai con mắt âm u không nhìn thấy đáy. Cô không kịp suy nghĩ gì nữa đột nhiên vòng tay qua cổ hắn, ngẩng đầu hôn, không cho hắn cơ hội đẩy cô ra.
Học theo động tác hôn hít liếm môi của hắn, đầu lưỡi với vào, cuốn lấy hắn từng vòng khiến hắn choáng váng. Đương nhiên hắn cũng không nhịn nữa, đoạt lấy quyền chủ động, người cũng bị hắn đè dưới thân, kịch liệt hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, mệt đến không thở nổi.
Cô cho rằng lúc này nguy cơ đã được giải trừ, đến khi cảm nhận được nóng bỏng cứng rắn của hắn cọ sát trên bụng mới trốn tránh: "Không được, em bị thương!" Hắn đương nhiên nhớ rõ vết thương của cô, cũng không nhất định phải muốn cô, chỉ là lần này cô thật sự quá đáng.
Sợ rằng vĩnh viễn cô cũng không biết, khi hắn từ xa nhìn thấy cô, một người đứng trên nóc lâu đài, váy ngủ màu trắng tung bay trong gió, thân thể yếu ớt như lúc nào cũng có thể bị cuốn đi, trên cánh tay nho nhỏ là máu tươi nhuộm đỏ...Cô vĩnh viễn cũng không biết tâm tình lúc ấy của hắn như thế nào.
Khi cô nói em yêu anh, khi cô ném điện thoại đi, khi cô ngã xuống...Quả thật hắn rất hận cô.
Nghĩ đến điều này ánh mắt của hắn trở nên tàn nhẫn, ôm cô hôn hung hăng kịch liệt, như là muốn mang cô hòa vào thân thể, đương nhiên hắn vẫn tránh đi vết thương của cô.
Cô hiểu sai ý hắn, cho rằng hắn muốn cô nên cau mày đẩy ra: "Không được đâu!"
Hắn mạnh mẽ áp chế hành động của cô, triệt để hôn một trận, sau đó buông cô ra, lúc này cô mới hốt hoảng nhanh chóng nắm chặt eo hắn: "Anh muốn đi đâu?"
Hắn không nói chuyện, từ sau khi cô tỉnh lại, hắn chỉ nói có một câu, cô lo lắng nếu mình buông tay, hắn thật sự sẽ bỏ cô lại.
Nhưng mà cô có làm cái gì sai đâu? Có sai cũng không đáng để tức giận vậy chứ? Cô vừa ủy khuất suy nghĩ, vừa ủy khuất đưa tay lên tháo từng nút áo trên áo ngủ. Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nước mắt khi nãy bị dọa rút về nay lại nảy lên hốc mắt, lần này không kiêng nể gì mà rơi xuống. Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong căn phòng yên tĩnh nghe thật rõ ràng, csai mũi của cô đỏ bừng, cắn môi, không tình nguyện mà cởi áo ngủ ra.
Bởi vì trong phòng mở máy điều hòa nên cô ngủ cũng thoải mái, phía dưới áo ngủ không mặc cái gì, sau khi cởi xuống thì nửa thân thể không bị che đậy gì.
Hắn biết cô hiểu sai ý của hắn mới có dáng vẻ ủy khuất thế này, tức giận ngập trời cũng chỉ có thể hóa thành một ngụm máu tươi nuốt vào trong bụng. Hắn cắn răng nhặt áo ngủ lên phủ trên người cô, cô càng hoảng sợ, cho rằng ngay cả điều này hắn cũng không muốn, không quan tâm gì khác chui vào lòng hắn, khóc lóc nhận sai, thân thể mềm mại cọ tới cọ lui trên người hắn. Vốn dĩ hắn định nhẫn nhịn nhưng hiện tại đã không còn cách nào nhịn nữa.
Hắn hung hăng nhốt chặt cái eo của cô, chui đầu vào ngực cô, vừa hôn vừa gặm. Cô yêu kiều rên rỉ mấy tiếng, nước mắt nước mũi chùi hết vào áo sơ mi của hắn, vểnh môi, thì thầm dặn dò: "Nhẹ một chút."
Cầm mấy cái gối lót dưới người cô, hắn nói với cô: "Cánh tay đừng dùng lực." Cô đỏ mặt gật đầu, cái mũi nhỏ đỏ lên, mí mắt cũng đỏ, xoay mặt cọ xát vào cái gối đầu.
Hắn nhanh chóng phủ lên thân thể của cô, lúc này trên người cả hai đã không còn mảnh vải, hắn hôn cô đến mức toàn thân mềm nhũn, cả người không có sức lực. Không biết có phải hắn cố ý hay không, nụ hôn cùng sự vuốt ve của hắn đều ngứa hơn so với trước kia. Cả người ngứa ngáy khiến cô chủ động bò hai chân lên eo hắn: "Seven."
Seven.....
Hắn tiến vào, cô gần như là nâng người nghênh hợp, có chút trướng đau, có chút mềm yếu, lại rất thỏa mãn, mỗi lần hắn tiến sâu vào là thân thể cô cũng đạt khoái cảm. Thân thể thỏa mãn tâm hồn hay tâm hồn ảnh hưởng thân thể, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, cô thích, cô muốn ở cùng hắn.
Lúc vong tình, cô nâng tay vòng qua cổ hắn, ngửa đầu hôn hắn. Khoảnh khắc hắn triền miên cùng cô, đột nhiên nghĩ đến cánh tay bị thương của cô, mặt lạnh trở lại: "Để tay xuống!"
Lúc này cô không còn sợ hắn nữa, cười tít mắt tiếp tục ôm hắn, hai bắp chân dài căng thẳng, hoàn toàn quên mất sự xấu hổ khi nãy của mình, cũng không biết hiện tại mí mắt cùng lỗ mũi có đỏ hay không, cười tự nhiên lại mãn nguyện: "Cái mặt thật thối!"
Hắn lại tăng thêm chút lực, lập tức đánh nát tự mãn của cô: "Nhè nhẹ, haha!" Cô hơi đau mà run lên, vẻ mặt đau khổ đánh hắn: "Không phải bảo anh nhẹ chút sao? Sao lại không nghe lời!" hắn rốt cục cũng cười
Hắn chỉ muốn cô một lần, sau đó đi vào phòng tắm nước lạnh, cô thoải mái nằm trên giường, hào lòng thỏa dạ chuẩn bị đi ngủ, choáng váng mơ hồ, tựa như nghe hắn nói gì đó, chuông đầu giường vang lên, tới giờ ăn. Giọng nói của hắn ngăn cách bởi tiếng, rất quen tai...
Cô bỗng nhiên mở to mắt, nhìn trần nhà cao cao, trên mặt chốc đỏ chốc trắng, tại sao lại có thể bị hắn hù dọa mà quên đi? Cô không tức giận thì thôi chứ hắn bực bội cái gì!
Lúc Seven đi ra khỏi phòng tắm, nghĩ rằng sẽ thấy một con heo ngủ như chết trên giường, không ngờ tới con heo đã tự mình mặc xong quần áo, đang muốn đi ra ngoài. Hắn tiến lên giam cô vào ngực: "Đói sao? Trên thân thể có vết thương, cho người đưa đồ ăn tới là được."
Cô quay mặt đi: "Cút ngay!"
Hắn nghi ngờ nhìn mặt cô, tiểu tổ tông này hình như đang bực bội, hắn thấy kỳ lạ, đương nhiên sẽ không cút đi như mong muốn của cô, bồng cô lên đặt lại trên giường: "Sao thế? Khi nãy làm đau em sao?"
Cô "Hừ" một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Hắn cười mở nút áo của cô: "Không nói sao? Vậy phải làm dịu dàng một lần nữa, khiến công..."
Cô hung hăng đảo mắt qua, thở phì phì đè bẹp tay hắn lại: "Anh từng đồng ý cái gì với em?"
Hắn nhăn mi nghiêm túc suy nghĩ: "Cưới em sao?"
"Anh dám gạt em tìm người phụ nữ khác! Em không cần anh nữa! Cút ngay!"
"Phụ nữ?" Hắn híp mắt lại, bỗng nhiên giật mình, nhịn cười ôm cô nói: "Bảo bối, em đói chưa, đi ăn cơm."
"Buông em ta!"
"Anh buông ra!"
Ra khỏi phòng ngủ rẽ trái, lầu hai có một nhà ăn nhỏ, đúng lúc đang là thời gian ăn tối, một cô gái mặc đồ ở nhà ngồi bên bàn ăn kinh ngạc hỏi: "Hai người làm gì thế?" Cô gái áo xanh là Sophie Na ngồi đối diện nhún nhún vai, giả vờ như không thấy.
Chris sững sờ ở trong lòng Seven, nghe Seven nói: "Gọi chị đi." Tiếp theo Seven nói với An Phi Á: "Đây là Chris, người yêu của em." Sau đó hắn thấy An Phi Á nhìn chòng chọc vào lồng ngực của hắn, ánh mắt lóe sáng. Seven cúi đầu, thì ra người yêu bé nhỏ biết vâng lời núp ở trong lòng ngực hắn đang đỏ mặt như quả táo.
Sau khi ngồi vào bàn Seven cũng không buông Chris ra, ôm cô ở trong lồng ngực, mấy lần Chris muốn giãy ra đều bị Seven ngăn cấm: "Tay em bị thương, như thế này sẽ thuận tiện hơn. Đều là người trong nhà, không cần thẹn thùng."
An Phi Á theo góc độ luân lý học mà nói: "Đúng a đúng a, đều là người nhà."
Sophie Na từ góc độ y học nói: "Trên tay tiểu thư Chris có vết thương, tốt nhất đừng lộn xộn."
Chris cúi đầu không giãy nữa, tuy rằng trong lòng đã sớm duỗi móng vuốt đạp Seven một cước.
Sophie Na nhanh chóng tỏ vẻ mình đã ăn no, hẹn tối sẽ kiểm tra lại cho Chris, cáo lui trở về phòng. An Phi Á lại ăn say sưa ngon lành, ăn xong còn nói với quản gia: "Điểm tâm ngọt hôm nay làm thật ngon." Sau đó vừa ăn điểm tâm ngọt vừa nhìn Chris, một chút cũng không kiêng dè.
"Chris, làn da của em thật đẹp, đêm đó chị rất buồn bực nha, sao lại có một búp bê gốm đến gõ cửa."
Chris hé miệng cúi đầu, thật ra hiện tại cô không giống búp bê sứ chút nào, rõ ràng là một quả táo thanh tú a.
"Chris, sao em lại chạy đến nhà của Mikhail? Thằng nhóc Mikhail đó chị đã sớm không ưa, nhưng mà cũng xem như em may mắn, người Trung Quốc không phải có câu nói nào đó gọi là "Giận đỏ mặt vì hồng nhan" sao, Seven vì em mà..."
Nhớ lại thì An Phi Á cười hai tiếng, nhanh chóng nói tiếp: "Chris, em ngất đi thật không đúng lúc, Seven trực tiếp cầm ống phóng rocket (tên lửa) toanh tạc cái lâu đài ấy, lúc ấy em trai chị thật đẹp trai nha, em không thấy thật là đáng tiếc."
"Chris, em đừng thấy Seven mỗi ngày nghiêm mặt như pho tượng mà sợ nó, thật ra trước đây nó gây chuyện cũng không ít, năm ấy..."
Chris đang muốn vểnh tai nghe thì Seven lại ôm cô đứng lên, dặn dò quản gia: "Mang bữa tối đến phòng ngủ." Ôm người rời đi, để lại An Phi Á một mình ăn điểm tâm ngọt với quyết tâm trong lòng năm nay phải gả được bản thân mình ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Chris dựa vòng lòng Seven, vừa ăn vừa cười trộm.
"Vui mừng cái gì?" Seven tranh thủ lúc rãnh rỗi nhéo cái mũi nhỏ của cô.
"Chị gái của anh thật dễ thương."
"Thật ra chị ấy già rồi, chỉ là tuổi tâm lý nhỏ hơn tuổi sinh lý hai mươi tuổi mà thôi."
"Vì sao anh cùng chị gái không cùng họ?"
"Anh theo họ ba, chị gái theo họ mẹ."
Chris sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái, há mồm ăn trứng cá muối salad, nhai nhai rồi nhăn mày hỏi: "Cha mẹ anh..." Chris cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Cũng thân thiện như chị ấy sao?"
Seven thổi khí bên tai cô: "Nghĩ gả anh sao?"
"Không phải." Khóe miệng Chris vểnh lên: "Tùy tiện hỏi thôi."
"Cha anh đã qua đời, còn về phần mẹ..." Cố ý ngừng một chút, quả nhiên ngầm để ý thấy cô nắm lại nắm tay nhỏ, hắn cười bao chặt tay của cô: "Mẹ anh đã sớm giục anh kết hôn, cười heo con về nhà cũng không có ý kiến."
"Ai là heo con!" Chris dựng thẳng mi muốn nhảy dựng lên rống với hắn, nhìn thấy Seven cười vui vẻ thì thở phì phì cắn cổ hắn một cái.
Đút cô ăn no xong thì tới hắn ăn, cô dựa lưng vào hắn, rảnh rang ngắm sao.
"Chris."
"Vâng?"
"Sinh cho anh một đứa bé."
"......"
"Chris?"
"Bảo bối?"
Seven xoay người ôm cô vào ngực: "Sao thế? Không đồng ý sao?" Một lúc lâu Chris rũ mắt, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đen chợt lóe sáng long lanh: Seven xoay người ôm nàng ở trong ngực, "Như thế nào? Không đồng ý?"Chris nửa buổi rủ con mắt, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm chợt lóe sáng: "Em vẫn còn nhỏ nha!"
"......"
Chú thích:
[1] Quảng trường Đỏ: Quảng trường Đỏ hay Hồng trường là tên gọi của quảng trường nổi tiếng nhất tại Moscow.
[2] Điện Kremlin: Kremli tại Moskva cũng được gọi với tên Hán Việt là Cẩm Linh một dạng thành quách kiểu Nga (kreml) được biết đến nhiều nhất. Nó là trung tâm địa lý và lịch sử của Moscow, nằm trên bờ trái sông Moscow, trên đồi Borovitskii, là một trong những phần cổ nhất của thành phố, trong thời kỳ hiện nay là nơi làm việc của các cơ quan tối cao nhất của chính quyền Nga và là một trong những kiến trúc lịch sử-nghệ thuật chính của quốc gia này.
[3] Nhà thờ Basili: Nhà thờ chính tòa sự Bảo trợ của Đức Mẹ Rất Thánh trên hào lũy, được biết đến nhiều với tên Nhà thờ chính tòa thánh Basil, là một thánh đường Chính thống giáo Nga, được xây dựng trên Quảng trường Đỏ, Moscow từ năm 1555 tới 1561 theo lệnh của Ivan Hung Đế để kỷ niệm sự chiến thắng ở Kazan và Astrakhan. Nhà thờ này là công trình cao nhất ở Moscow cho tới khi Tháp chuông Ivan Đại Đế được hoàn thành năm 1600.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |