Không ngủ không nghỉ
← Ch.095 | Ch.097 → |
Chuyện của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ không thể cứ buông tay như vậy. Nói thế nào thì Tiêu Thắng Hinh gặp họa cũng do cô, vì vậy cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô hiện tại thân là Cố An Kỳ không có nhiều mối quan hệ, các mối quan hệ của Lâm Huyên Di thì lại không thể dùng được, nhưng nếu cô muốn xoay chuyển cục diện thì cũng không phải là chuyện không thể.
Muốn xoay chuyển cục diện, không chỉ dựa vào quyền thế, quan hệ, mà còn dựa vào đầu óc.
"Thời đại tinh thượng" không phải cảm thấy Hứa Toa Toa đang là cây rụng tiền của họ, còn Tiêu Thắng Hinh không còn sự che chở của Lâm Huyên Di thì không còn giá trị lợi dụng gì sao? Nếu "Thời đại tinh thượng" chỉ quan tâm đến lợi ích, vậy giả sử như Tiêu Thắng Hinh cũng có bản lĩnh hút tiền ngang ngửa, "Thời đại tinh thượng" sẽ làm gì ai cũng đoán được.
Tiêu Thắng Hinh chưa chắc có thể lập tức xoay người thành lãnh đạo của "Thời đại tinh thượng", nhưng cô chắc chắn có thể giữ lấy quyền lợi nói chuyện của mình ở đó, không đến mức bị người ta áp chế, xúc phạm.
Cố An Kỳ cười lạnh, khóe miệng không mang chút ấm áp nào. Đừng tưởng Lâm Huyên Di cô đã chết thì không còn gì nữa. Cho dù không thể vận dụng các mối quan hệ để kiếm tiền, song cô biết được cách làm việc của rất nhiều người, mà đây cũng chính là lợi thế trở mình lớn nhất cô có được.
Vài ngày sau đó Cố An Kỳ vẫn hoạt động như trước khiến người ta không thể phát hiện chỗ nào bất thường hay kỳ lạ, nhưng hành động trong tay cô đã được bắt đầu...
Cố An Kỳ một mặt giúp đỡ Tiêu Thắng Hinh, mặt khác lại xử lý chuyện quay phim và quảng cáo của "Octavia".
Về chuyện "Octavia", Cố An Kỳ vẫn không đi tìm Hàn Dịch Phong. Hàn Dịch Phong cũng không đến tìm Cố An Kỳ, tình hình như thế kéo dài khoảng một tuần, mắt thấy tuần sau sẽ có cuộc họp quảng cáo, Chu Á Kiệt không nhịn được nữa.
"An Kỳ, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì nhưng cứ moi thông tin từ bụng Hàn Dịch Phong về rồi nói sau. Tuần sau sẽ mở cuộc họp quảng cáo, cô không phải không biết." Giọng điệu Chu Á Kiệt hơi nhanh, Cố An Kỳ nghe ra Chu Á Kiệt đã sốt ruột lắm rồi. Cái này cũng không trách anh được, lợi ích quảng cáo đem lại quá lớn, đối với sự nghiệp của Cố An Kỳ cũng rất hấp dẫn.
"Chờ thêm đã." Cố An Kỳ mở tờ báo ra, nhẹ nhàng nói.
"Cô định chờ đến ngày cuối cùng à?" Chu Á Kiệt cau mày, "Cô nên biết vài thông tin đã được quyết định từ lâu rồi, ngày cuối cùng chỉ kiểm tra lại rồi thông báo thôi."
"Ừ, tôi biết, vi thế mới bảo chờ." Cố An Kỳ không nhanh không chậm nói, tuyệt không sốt ruột.
"Cô có muốn nhận được quảng cáo này không?" Giọng nói Chu Á Kiệt không quá xác định, ánh mắt nhìn Cố An Kỳ cũng có nghi ngờ.
"Muốn chứ, tất nhiên là muốn. Chẳng qua, Chu tiên sinh, anh nghĩ xem, kể cả ngay bây giờ tôi đi tìm Hàn Dịch Phong đi chăng nữa, anh ta sẽ vì một bữa cơm tối mà giúp tôi thay đổi chủ đề của quảng cáo sao?" Cố An Kỳ cười khẽ gập tờ báo lại, nhưng trong đôi mắt nâu không hề có ý cười, "Tôi và anh ta không thân thiết đến mức độ đó."
"..." Chu Á Kiệt thấy dáng vẻ nhãn nhã của Cố An Kỳ cũng không nói gì nữa, dường như chờ cô tiếp tục nói.
"Cứ thả lỏng mà chờ đi, tôi sẽ nhận được quảng cáo lần này." Cố An Kỳ chỉ nói một câu, giọng điệu chắc chắn. Chu Á Kiệt cũng không hỏi lại, vì anh hiểu cách anh và Cố An Kỳ hợp tác là quan hệ lợi dụng lẫn nhau giữa quản lý và nghệ sĩ. Cô có kế hoạch hay tính toán gì sẽ không nói cho anh biết, mà anh có toan tính bí mật gì cũng sẽ không nói cho cô mà trực tiếp hành động. Họ chỉ cần biết mục tiêu cuối cùng giống nhau là được.
"Tự cô làm đi, nhớ hứa hẹn của cô đó." Chu Á Kiệt nói thêm một câu, "《 Hình xăm 》 cô quay cũng thuận lợi, đạo diễn Đậu hài lòng với biểu hiện của cô, đây là dấu hiệu tốt, cô phải nắm cho chắc. Mặt khác, tài chính cho《 Tình yêu cuối cùng》 dự trù chưa được nhiều nhưng công ty đã quyết định tiến hành đầu tư, tuy không nhiều lắm nhưng gộp cả phần được tài trợ trước kia, chắc cũng có thể quay một bộ phim điện ảnh được đầu tư nhỏ."
"Ừ, sau khi quay xong《 Hình xăm 》thì hãy bắt đầu 《 Tình yêu cuối cùng 》. Trước khi quay ba ngày thì giúp tôi hủy toàn bộ lịch trình, tôi muốn yên tĩnh." Cố An Kỳ thản nhiên nói, bộ phim này cô muốn dốc hết toàn lực, vận dụng bản lĩnh thực sự.
Ban đầu che giấu là cần thiết, nhưng cô không thể che giấu cả đời để mãi mãi chỉ là một nghệ sĩ hạng ba được. Còn nữa, theo như lời Chu Á Kiệt, diễn mà cứ áp lực thì sớm hay muộn cũng nghẹn thành bệnh. Cô muốn thả lỏng rồi nhìn mình đã tiến bộ bao nhiêu.
"Được, tôi sẽ giúp cô sắp xếp. Còn nữa, nam chính phim này vẫn chưa xác định được, cô có muốn đề cử ai không?" Chu Á Kiệt hỏi.
"Không." Cố An Kỳ trả lời thẳng.
"Được, tôi biết rồi." Chu Á Kiệt nghe ra trong lời Cố An Kỳ nói có sự cảnh giác, cũng không nói nữa, chỉ thoải mái trả lời.
Chu Á Kiệt không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ của Cố An Kỳ, Cố An Kỳ nhìn bóng dáng anh rời đi, mày nhíu lại. Sau khi quay xong《 Hình xăm》, có lẽ cô không có nhiều cơ hội về thăm Tiêu Thắng Hinh. Cô và Tiêu Thắng Hinh bây giờ không thân đến mức phải đi thăm đoàn làm phim của nhau, ai... Nghĩ đến tình cảnh hiện nay của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ lại không an tâm.
Khác với lúc cô đối mặt với Chu Á Kiệt, lạnh nhạt nói về chuyện quảng cáo, đối với chuyện của Tiêu Thắng Hinh, cô luôn lo lắng bất an.
Xem ra cô lại phải thức vài đêm nữa để xử lý nốt vài chuyện. Xử lý nhanh bao nhiêu thì Tiêu Thắng Hinh lại càng nhiều cơ hội trở mình bấy nhiêu.
Cố An Kỳ uể oải ngáp một cái, cố gắng mở to mắt, cuối cùng tinh thần cũng tỉnh táo một chút. Không sai, cô đã bận việc ba ngày không ngủ, làm việc liên tục không ngủ không nghỉ không phải chuyện đơn giản. Không chỉ như thế, thời gian nghỉ ngơi hàng ngày cô cũng không dám ngủ vì không muốn để lộ sự khác thường. Cố An Kỳ mệt chết nhưng vẫn phải nâng cao mười hai vạn phần tinh thần để làm việc, lúc nào cũng "diễn" mình đang tràn đầy tinh thần, vì vậy Chu Á Kiệt không nhận ra Cố An Kỳ bất thường.
Cố An Kỳ liên tục một tuần không nghỉ ngơi nhưng trông vẫn ổn như trước. Mặc dù sắc mặt hơi kém, nhưng tối nào cô cũng đắp mặt nạ ban đêm nên không ai nhận ra. Cố gắng trong một tuần không hề uổng phí, những phần quan trọng cô đã xử lý xong hết, còn phần kết thúc nhỏ không có gì đáng ngại.
Tình hình làm việc như vậy kéo dài một tuần, sau đó được giảm bớt không ít. Cuộc họp quảng cáo của"Octavia" sắp diễn ra nên Chu Á Kiệt bớt đi không ít lịch trình của Cố An Kỳ, để cô dốc lòng chuẩn bị cho "Octavia".
Chu Á Kiệt không hỏi Cố An Kỳ về chuyện liên quan đến Hàn Dịch Phong nữa, vì anh biết cho dù anh nói rách cả môi thì Cố An Kỳ cũng sẽ không làm theo. Nếu cô có kế hoạch của mình, vậy anh tạm thời cứ đứng xem từ xa thôi.
Buổi tối trước hôm cuộc họp quảng cáo một ngày, Cố An Kỳ ăn no ngủ kỹ cùng với chăm sóc da. Hôm diễn ra cuộc họp, Cố An Kỳ không gọi điện thoại cho Hàn Dịch Phong hay hẹn anh ta ra ngoài, chỉ đi với Chu Á Kiệt đến "Octavia" một mình.
"Cô cứ ở đây, tôi đi lấy ít thông tin." Chu Á Kiệt khẽ nói.
"Ừ, anh đi đi." Cố An Kỳ thảnh thơi trả lời.
Chu Á Kiệt đứng dậy đi về một hướng khác, Cố An Kỳ tựa vào góc tường chờ anh. Chu Á Kiệt có mối quan hệ ở "Octavia", Cố An Kỳ hiểu rõ, lúc này chắc đi tìm người kia khai thác thông tin. Cố An Kỳ chỉ nhàn nhã dựa vào tường, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Xoạt" Cố An Kỳ đột nhiên mất trọng tâm, hình như có người ôm thắt lưng cô, kéo cô về phía sau. Cô kinh hãi, gần như huých khuỷu tay lên theo phản xạ.
"Ối..." Hàn Dịch Phong bị đau ngã trên mặt đất.
Cố An Kỳ thấy người đến là Hàn Dịch Phong, thu lại trạng thái phòng bị. Thấy anh đau đến mức ngồi trên mặt đất, Cố An Kỳ cũng không đỡ lên, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
"Cô gái kia, em không thể đỡ anh đứng lên được sao?" Hàn Dịch Phong đợi một lúc lâu không thấy Cố An Kỳ giơ tay đỡ anh, cảm thấy bức bối.
"Ừm, sức khỏe dồi dào, chắc cũng không sao." Cố An Kỳ nói mát, "Chơi đủ rồi thì đứng lên đi."
"Một thời gian không thấy em bình tĩnh hơn không ít." Hàn Dịch Phong thấy Cố An Kỳ không dìu mình, đành phải tự đứng lên, giọng điệu cũng không tốt, "Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Nghe anh chất vấn Cố An Kỳ khó hiểu nói: "Vì sao tôi phải gọi cho anh? Anh cũng đâu là gì của tôi."
"Em, em vẫn đang tức giận đấy à?" Hàn Dịch Phong cau mày, không kiên nhẫn giải thích, "Không phải anh đã nói với em anh chỉ gặp dịp thì chơi sao? Chiến tranh lạnh ba tháng em vẫn chưa thấy đủ à?"
Cố An Kỳ bĩu môi, cô mặc kệ Hàn Dịch Phong "Gặp dịp thì chơi" với ai. Cho dù anh ta từng có quan hệ gì với Cố An Kỳ thì cũng không liên quan đến cô. Cô có cuộc sống, tương lai của mình, cô không muốn bị Hàn Dịch Phong trói buộc.
"Không phải anh còn phải chuẩn bị cho cuộc họp quảng cáo sao? Vì sao lại có thời gian ở đây?" Cố An Kỳ chuyển đề tài.
"Anh ư? Tất nhiên là anh đến tìm em." Hàn Dịch Phong vẻ mặt không sao cả, "Lâu chưa gặp nhau rồi, lát nữa ra ngoài ăn cơm đi."
Anh làm như muốn ôm vai Cố An Kỳ, Cố An Kỳ nghiêng người tránh ra.
Hàn Dịch Phong đột nhiên sa sầm mặt, tức giận gầm nhẹ: "Cố An Kỳ! Ý em là sao? Em thích thằng nhãi Trịnh Văn Quân kia?!"
Cô thích Trịnh Văn Quân? Cái gì với cái gì cơ? Cố An Kỳ nhăn mày, khó hiểu ngẩng đầu lên. Hàn Dịch Phong thừa dịp Cố An Kỳ thất thần, bước một bước dài nắm chặt lấy tay cô: "Em ghê tởm phải tiếp xúc với anh chứ gì?! Em thích cái tên Trịnh Văn Quân vóc dáng nhỏ bé tầm thường kia đúng không?!"
← Ch. 095 | Ch. 097 → |