Ghen tị và hãm hại
← Ch.008 | Ch.010 → |
Cố An Kỳ rất nhanh đã hòa nhập, không lâu sau đã hoàn toàn nắm được quá trình, không như lúc trước có chút bối rồi, ngược lại còn có thời gian rảnh.
"Cố An Kỳ, cô thật đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng thích ứng mọi thứ như vậy."
Tiếu Lăng Phong thật lòng bội phục cô gái nhỏ này. Không chỉ là do sự thích ứng của cô mà còn là do nghị lực của cô. Ban đầu anh chỉ xem cô như người ngoài, có vài lần thấy giáo viên châm chọc khiêu khích Cố An Kỳ ở ngoài sân, dùng nhiều từ ngữ khó nghe để hình dung, cứ nghĩ cô sẽ bỏ cuộc. Nhưng cô không hề bỏ cuộc, mà càng cố gắng, không trở thành học sinh nhưng cũng nghĩ hết biện pháp lên làm trợ lý chụp ảnh.
Có khi ở đây nhìn cô chạy tới chạy lui không ngừng, chính bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô lại không như vậy, không hề rên rỉ một tiếng. Cô cũng không hề mở miệng bảo thái giáo viên đi chậm một chút mà cố gắng chạy nhanh cùng ông ta.
Mà cũng không phải chỉ mình anh, mà còn có rất nhiều người khác kinh ngạc và bội phục Cố An Kỳ. Tuy rằng mọi người và cô có chút ngăn cách không thể cùng nói chuyện, nhưng không thể nào xem nhẹ chuyện của cô như vậy.
"Nếu không thích ứng thì để bị ép đi nơi khác sao?" Cố An Kỳ lắc đầu, nói đùa một câu.
"Hừ, nhanh như thế lại có thể thích ứng tốt, còn không phải do quan hệ sao?" Tống Lộ Lộ từ nơi giữ đạo cụ bước ra, nhìn Tiếu Lăng Phong cùng Cố An Kỳ nói chuyện, trong lòng hoảng loạn, yếu ớt nói.
"Cô nói bậy, Cố An Kỳ không phải là loại người như vậy." Tạ Vũ Phỉ tức giận cãi lại, cùng đối phương lí luận.
"Tống Lộ Lộ, không có căn cứ thì đừng nói bậy. Cố An Kỳ cố gắng nhiều, mọi người đều thấy rõ." Tiếu Lăng Phong nhăn mặt nói.
"Cố gắng cái gì? Thấy rõ điều gì? Ta nói bậy? Ta nói bậy cái gì? Cô ta được cô giáo Diệp Lâm đặc biệt dạy dỗ, không phải do có quan hệ sao? Ỷ mình đằng sau có Âu Dương tiên sinh thì luôn giả bộ, thật ghê tởm." Tống Lộ Lộ bị Tiếu Lăng Phong nghi ngờ thì kích động, giống như nghiện quá, một câu lại tiếp một câu nói quá "Cùng với Âu Dương Thừa, bây giờ còn muốn với người đàn ông khác, đúng là hồ ly tinh."
Cố An Kỳ ngẩng mặt lên, im lặng đứng một bên không nói gì, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, giống như là chờ đối phương nói tiếp. Đột nhiên thấy người đứng bên cạnh Tống Lộ Lộ không ngừng giật giật tay áo của cô ta, cô bất giác nhếch mép.
"Lộ Lộ, đừng nói nữa..." Thái Nhược Lâm có chút xấu hổ, cúi đầu mở to mắt điềm đạm nói.
"Nhược Lâm, cậu chính là quá hiền nên mới bị cô ta ngồi trên đầu. Hừ, chỉ bằng hành động như vậy mà lại được cô Diệp yêu quý? Đùa à?
"Cô ấy nhất định là có chỗ hơn người, cô Diệp mới có thể nhìn trúng của cô ấy." Thái Nhược Lâm chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng thương kia, ngập ngừng nói.
"Nhược Lâm, cậu sao lại ngốc như thế? Cô ta không phải là dựa vào người đằng sau mà ép cô Diệp giúp mình sao?"
"Tống Lộ Lộ, nói lời phải chịu trách nhiệm!" Liêu Nhã Hân thật sự không chịu được nữa, "Nếu Cố An Kỳ có quan hệ, lúc trước có thể bị đuổi khỏi công ty sao? Cô nhìn lại đi, cô Diệp sẽ vì thế lực đằng sau là Âu Dương tiên sinh mà đi lấy lòng Cố An Kỳ sao? Không bằng thẳn tanh thành khẩn một chút, đừng bao giờ mở miệng là bảo người khác đi bằng cửa sau."
"Tớ...Tớ...Thật sự xin lỗi. Tớ thay Lộ Lộ xin lỗi. Rất xin lỗi mọi người" Thái Nhược Lâm khóc như mưa, mỗi một giọt rơi xuống trong suốt như ủy khuất, một bên cúi đầu xin lỗi.
"Nhược Lâm, cậu đừng khóc, sao lại cúi đầu trước người khác như vậy? Cậu đừng như thế, đứng lên ngay! Đứng lên!"
Mọi người nhìn Thái Nhược Lâm khóc đến hít thở không thông thì nhanh chóng xong tới. Thái Nhược Lâm bình thường ở trong lớp là dịu dàng yếu đuối, cá tính từ nhỏ đã nhu thuận, rất được mọi người yêu thích. Hơn nữa, cô ấy thỉnh thoảng đúng thời điểm lại mời mọi người uống đồ uống, ăn cái gì cũng chia sẽ với mọi người. Nay thấy cô khóc như vậy, mọi người đều đem tất cả trút lên Cố An Kỳ.
"Nhược Lâm, cô đừng khóc, bọn họ bắt nạt cô như thế nào, kể lại tôi nghe."
"Không có, không có, Cố An Kỳ không bắt nạt tôi." Thái Nhược Lâm lắc đầu, liên tiếp cắn môi nói không có.
Đã bị dọa như vậy, còn nói không có? Mọi người nhìn Cố An Kỳ nhíu mày, mấy ngày nay thấy cô có điểm đổi mới, xem ra là mình có hồ đồ quá rồi. Như vậy mà được làm ngôi sao hạng ba, không xứng đáng!
"Nhược Lâm, cô còn giúp cô ta làm gì? Cô ta thật ghê tởm, dựa vào cô Diệp yêu quý thì dọa nạt cô, cô có điểm nào không bằng cô ta?"
"Nhược Lâm, đừng sợ, có chúng tôi bọn họ không bắt nạt được cô đâu."
"Nhược lâm, đừng sợ."
Cố An Kỳ từ đầu đến cuối chỉ là một người đứng xem, đừng nói là chen vào, ngay cả nói cũng không có, nay trở thành là điểm để người ta nói. Nhìn những vẻ mặt phẫn hận, hèn mọn kia, cô đôt nhiên muốn cười lớn.
"Các người đừng nói bậy, Cố An Kỳ từ đâu cũng chưa nói câu nào." Tiếu Lăng Phong nhăn mặt, nói một câu công bằng.
Nhưng mà anh không nghĩ tới ngay lập tức bị mọi người nói lại.
"Tiếu Lăng Phong, không lẽ anh bị con hồ ly kia mê hoặc rồi ư. Thế nào lại thay cô ta nói chuyện?" Tống Lộ Lộ hung hăng "Cố An Kỳ chính là đồ khốn, chỉ biết bắt nạt người tốt. Nhược Lâm lương thiện như vậy, cô ta cũng không buông tha."
"Các người..." Liêu Nhã Hân tức đến nghẹn lời, định đi đến trước cùng họ nói lại.
Cố An Kỳ ngăn cản, chính bản thân đi lên vài bước nhìn đối phương "Tống Lộ Lộ sao? Cô nói tôi mắng Thái Nhược Lâm, vậy cô nói cho tôi biết, tôi mắng cô ấy cái gì? Cô nói thật, chỉ cần tôi nói thì sẽ không phủ nhận."
Lời nói của cô thật bình thản, nhưng mà Tống Lộ Lộ không dám nhìn vào ánh mắt của cô. Ánh mắt kia giống như có lưỡi giao lạnh như băng, sắc bén có thể xuyên qua nội tâm của cô, cả ngươi hoảng hốt, khí thế cũng bị dập mất.
"Cô... Cô nói, Nhược Lâm cậu ấy..." Tống Lộ Lộ đầu óc hỗn loạn, không biết nên nói cái gì. Vốn định nói vài câu nói xấu đả kích Cố An Kỳ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô ta thì cô lại càng hoang mang, lo sợ, không thể nói dối, ngay cả một câu bình thường cũng không thể nói.
"Á.... Không cần, không cần đâu...." Thái Nhược Lâm khóc nức nở
"Các người xem những người này làm Nhược Lâm bị tổn thương một lần nay lại muốn cô ấy bị tổn thương lần thứ hai sao?" Thấy Thái Nhược Lâm rơi nước mắt mọi người đều đồng tình, một lần nữa đứng ra nói chuyện.
"Đúng thế...Đúng thế..." Tống Lộ Lộ như tỉnh ra, vội nói theo.
"À..." Cố An Kỳ lạnh lùng cười, không nói gì, chỉ nhìn mọi người đang không ngừng chỉ trỏ vào cô xầm xì to nhỏ.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |