Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Thư Đồng - Chương 032

Siêu Cấp Thư Đồng
Trọn bộ 423 chương
Chương 032
Quần Phương Các
0.00
(0 votes)


Chương (1-423)

Siêu sale Lazada


Dịch Giả: OneFriendOneLov

Biên Dịch: Như Trên

Triệu Tử Văn vừa ra khỏi nội đường đã nhìn thấy Hạ Văn Đăng đang đi tới. Hắn thấy vậy bước về phía Hạ Văn Đăng:

- Thiếu gia, sao thiếu gia lại tới đây?

Hạ Văn Đăng tức giận nói:

- Ta tới xem ngươi chết hay chưa. Tiểu tử ngươi ngay cả Dư bộ khoái cũng dám đắc tội, giờ tỷ tỷ của ta cũng hận ngươi thấu xương, ta nghĩ ngươi về sau sẽ không có một ngày lành.

Không có ngày lành? Chờ ta về học công phu của Điền Hổ, luyện cho thật tốt, còn sợ yêu vật kia ư? Triệu Tử Văn cười khẩy:

- Mấy ngày tới đây, ta nên ít ra ngoài ....

Hạ Văn Đăng cười ha hả nói:

- Đêm mai ngươi không thể không ra ngoài, ta tới tìm ngươi vì việc này ....

Thiếu gia không phải ngày mai sẽ đưa đầu ta vào miệng cọp chứ? Mẹ kiếp, chắc là thiếu gia sẽ không vô đạo đức như vậy, Triệu Tử Văn cười nói:

- Không biết thiếu gia muốn đưa ta đi đâu....

- Đêm mai ngươi bồi tiếp thiếu gia đi Quần Phương Các

Hạ Văn Đăng cũng không biết học ai, lấy một cây quạt nhỏ ra phe phẩy vài cái rồi dừng lại nói:

- Vừa rồi có phải ngươi cãi nhau với tỷ tỷ ta không? Tiểu tử ngươi cũng quá lớn mật, ỷ vào Tần đại nhân, ngay cả tỷ tỷ ta cũng dám mắng. Về sau ngươi sẽ không dễ chịu đâu.

Triệu Tử Văn cũng không muốn cãi nhau cùng Đại tiểu thư, nhưng Đại tiểu thư này quá điêu man, hàng ngày thì giả bộ tâm cao khí ngạo, khuôn mặt lạnh như băng, không thèm để ý tới ai, hắn nhìn không vừa mắt mới cùng nàng đối nghịch gay gắt như vậy.

Hạ Văn Đăng lắc đầu thở dài:

- Thôi, ai bảo ngươi là thư đồng của ta. Ta sẽ giúp ngươi nói với tỷ tỷ ta vài câu.

- Thiếu gia, Quần Phương Các là cái gì, không phải là chi nhánh của Bách Hoa Lâu chứ?

Triệu Tử Văn thấy thiếu gia dậm dậm chân mới để ý tới.

- Đêm mai ngươi sẽ biết, ngươi chuẩn bị cho tốt, phải làm cho thiếu gia vẻ vang.

Thiếu gia xếp cây quạt nhỏ lại cho vào tay áo, tiêu sái bước vào nội đường.

Thiếu gia trưởng thành, mày rậm mắt to, thân thể rắn chắc, lại ra vẻ giống như một tài tử phong lưu khiến Triệu Tử Văn nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Quần Phương Các, chẳng lẽ là kỹ viện? Tuy nhiên thứ này lại cần chuẩn bị sao? Không phải là chỉ cưỡi .... ngựa sao? Ngươi bảo ta lên, ta sẽ ra sức tiến lên, ngươi bảo ta dừng, ta sẽ dừng. Nhưng ta không kém như vậy, ngươi .... kêu dừng thì cũng phải mười phút sau mới xong. Triệu Tử Văn dâm đãng nghĩ.

Tuy nhiên câu nói "phải làm cho ta vẻ vang" khiến Triệu Tử Văn không hiểu. Triệu Tử Văn trước giờ chỉ nghe qua "vì nước ghi công, quét sạch Nhật Bản", chưa từng nghe qua "vì thiếu gia mà làm cho vẻ vang, quét sạch.... kỹ nữ"

Tuy rằng Triệu Tử Văn rất tà dâm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm việc đó, nhiều nhất là chỉ đứng xem. Hắn và bạn gái trước đã từng lên giường, cả hai cùng là lần đầu, tâm trí hắn không khác gì xử nam, sẽ không bao giờ hắn tới lầu xanh để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Tuy nhiên, thiếu gia lại bảo hắn đi, hắn không thể cự tuyệt, miễn cưỡng đáp ứng, coi như là trải đời vậy.... (Dịch giả bình: khó đỡ khó đỡ.... ôi cái thằng.... xử nam =))

Triệu Tử Văn đứng ở hoa viên, kiên nhẫn chờ đợi. Tuy Hạ Văn Đăng nói là canh một phải tới chờ hắn, nhưng Triệu Tử Văn lại không biết cách xem giờ thời cổ đại, hắn chỉ đợi tới lúc trời tối đã tới đây đợi Hạ Văn Đăng.

Lúc này bầu trời tối đen, mùa thu, trời đêm có chút thê lương, trên mặt đất lá khô phủ dày, hoa sen trong ao cũng héo tàn, làn gió thu lành lạnh vi vu thổi khiến Triệu Tử Văn không khỏi rùng mình. Suối nước nhỏ róc rách chảy bốc hơi nước khiến hắn thấy lạnh cả người.

- Tiểu tử kia sao chưa tới, không phải là chưa tới giờ chứ?

Triệu Tử Văn đêm nay kêu cả Điền Hổ tới. Hộ vệ cung đình hẳn là phải cao thủ hơn nhiều so với bộ khoái, mang theo bảo tiêu trong lòng sẽ thoải mái hơn.

- Đại ca, sao lại tới sớm vậy?

Điền Hổ đột nhiên xuất hiện, vỗ vai Triệu Tử Văn.

- Mẹ kiếp, muốn hù chết ta hả!!!

Triệu Tử Văn quay đầu, căm giận nói.

- Ha ha...

Điền Hổ vò vò đầu cười

Thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Triệu Tử Văn nhất thời cáu giận ngập đầu:

- Nơi này không có ai, tiểu tử ngươi đừng giả ngu. Sáng nay ta nói chuyện với ngươi, nhớ rõ chứ?

Điền Hổ biến sắc, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm túc, nói:

- Với thân thủ hiện tại của Triệu huynh, đối phó với thường dân hẳn không thành vấn đề, tuy nhiên nếu gặp cao thủ thì thật khó khăn. Triệu huynh muốn học võ cần phải có cao nhân chỉ điểm, tại hạ chỉ có thể dạy vài chiêu mà thôi.

Cao nhân? Ta đâu có quen cao nhân. Hắn chợt nhớ lại, Lý chưởng quỹ lần trước gặp có vẻ giống cao nhân, nhưng lão lại lên núi hái thuốc, tới giờ cũng chưa về...Triệu Tử Văn thở dài:

- Chỉ điểm mấy chiêu cũng được, đa tạ Điền huynh ...

- A, không phải thiếu gia đang đến kia sao?

Điển Hổ lại ngây ngốc cười.

Triệu Tử Văn ngẩng đầu nhìn, thấy tên gia đinh này cười rộ, thầm nghĩ, Tần đại ca không hiểu sao lại phân nhiệm vụ không rõ ràng, cũng không hiểu là hắn "muốn giám thị Hạ phủ" hay muốn làm gì, thật là điên đầu.

- Hạ Văn, ngươi tới sớm nhỉ, a, sao Hạ Hổ lại ở đây?

Hạ Văn Đăng có chút kinh ngạc nhìn Điền Hổ, hỏi.

Đêm nay Hạ Văn Đăng ra ngoài, hắn đã sửa soạn rất kỹ, trên đầu chít khăn màu vàng, trong tay cầm cây quạt nhỏ, đeo một cái túi dài, khí thế, phú quý không cần phải nói. Triệu Tử Văn buồn bực lẩm bẩm: Đi chơi gái không cần phải ăn diện như vậy chứ? Hắn tùy tiện tìm một lý do:

- Nếu một mình ta theo thiếu gia, sẽ không đủ, cần một người thể hiện uy vũ của thiếu gia!!!

Nhưng khi hắn lơ đãng nhìn ra phía sau thiếu gia, thấy một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, hắn kinh ngạc nói:

- Hạ Bình, sao ngươi lại tới đây...

Hạ Bình đứng sau lưng thiếu gia, thấy hắn phát hiện ra mình, nàng cũng không trốn nữa, từ phía sau bẽn lẽn đi ra, khuôn mặt đỏ ửng, cười nói:

- Đêm nay tiểu thư đi ngủ cùng Dư tiểu thư, ta đi theo thiếu gia đi du ngoạn.

Dư tiểu thư? Hai cô bé kia ban đêm đi đâu.... không lẽ đi bàn luận làm sao chỉnh ta.. ? Nhưng thấy Hạ Bình mặc quần áo hoa lệ, mày hoa da phấn, đôi môi phớt một tầng son, mái tóc vấn cao đính một cây trâm bạc, duyên dáng, yêu kiều như hoa sen mới nở, xinh đẹp tuyệt trần. Thật không ngờ nàng lại giỏi trang điểm như vậy.

Triệu Tử Văn khẽ cười, khuôn mặt nghiêm túc không có chút khinh nhờn, trong lòng thầm đoán, vị thiếu gia này không ngờ lại thích tiểu thư đồng này. Nhưng hắn kêu Hạ Bình đi làm gì? Không lẽ muốn chơi 3P (3 persons)?

Hạ Văn Đăng thấy mọi người đã đông đủ liền cười, phe phẩy cây quạt nhỏ, nở nụ cười tiêu sái hạ giọng nói:

- Mọi người đã đông đủ, chúng ta xuất phát!

Tất cả mọi người gật đầu, theo thiếu gia ra khỏi phủ, thấy thiếu gia đi thẳng qua cửa chính, bộ dạng nghiêm nghị khiến Triệu Tử Văn không khỏi chột dạ, xem ra thiếu gia không phải đi kỹ viện...Nếu đi kỹ viện hắn nhất định không dám nghênh ngang như vậy, nhất định việc này có liên quan tới phu nhân.

Con đê thứ hai của Tây Hồ chính là Tô đê (1), phủ một lớp băng mỏng màu lục, chiếc cầu bắc ngang hồ hiu quạnh, cành liễu bên hồ thướt tha rủ xuống khẽ lay động trong gió, cảnh đẹp mê người. Xa xa, con đê như tràn ngập trong sương khói, nhìn kỹ, màn sương mỏng như bao phủ bờ đê lại như là hoa đào đang nở rộ.

Tô đê chính là cây cầu nối liền thành thị, là nơi ca múa, cưỡi ngựa, du thuyền suốt đêm tấp nập, là nơi phồn hoa nhất của Tây Hồ. Quần Phương Các, một tòa cổ lâu vững vàng tọa lạc trên con đê, ánh đèn màu sáng trưng, đình đài, lầu các, người qua lại tấp nập, quang cảnh phồn hoa xinh đẹp không thể không tán thưởng.

" Xử xử hồi đầu tẫn kham luyến, tựu trung nan biệt thị hồ biên hảo" (2)

Ở ngoài của Quần Phương Các có bốn người đang đứng, si mê ngắm nhìn cảnh đẹp Đê Tô, Hạ Văn Đăng phe phẩy ngọc phiến:

- Chúng ta vào thôi

Một nữ tử diễm lệ thấy Hạ Văn Đăng đi đến liền tươi cười quyến rũ nói:

- Quý khách...a.... hóa ra là Hạ Công Tử tới, mời vào!!!

Hạ Văn Đăng mỉm cười gật gật đầu, nhưng trong mắt không hề có chút dâm tà.

Chẳng lẽ đây là tú bà trong truyền thuyết? Tuy nhiên có vẻ không đúng, tú bà thường mặt mũi dâm đãng, thường mặc bộ đồ tơ lụa mỏng manh bao quanh ngực, nhũ câu ẩn hiện rất chọc người, lại nghe nói tú bà đều khoảng năm mươi tuổi, còn nàng thì nhìn chỉ khoảng ba mươi...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-423)