Hạ Bình Đáng Thương
← Ch.025 | Ch.027 → |
Triệu Tử Văn và Bảo Nhi lưu luyến chia tay, hắn đi thẳng về hạ phủ, khi đi qua chiếc cầu đá, hắn lơ đãng nhìn về phía hoa viên, chợt thấy một thân ảnh xinh đẹp đứng ở đó, người kia khuôn mặt tiều tụy, vàng vọt, tái nhợt, đứng dưới ánh trăng.
- Hạ Bình, tại sao ngươi lại tới đây?
Triệu Tử Văn đi tới gần, nhìn thấy khuôn mặt của người con gái, hắn kinh ngạc hỏi.
Hạ Bình dường như không thấy hắn, ngơ ngác nhìn ánh trăng đến xuất thần, vẻ mặt thảm thiết khiến người ta đau xót.
- Hạ Văn, ta nhớ mẫu thân
Hạ Bình nương mắt tuôn rơi, từng giọt nước mắt trong suốt long lanh dưới ánh trăng, lập lòe ánh sáng, khuôn mặt nàng như hoa lê dưới mưa, tê tái, động lòng người.
Hóa ra là giả bộ không nghe thấy, nhưng nghe Hạ Bình nói nhớ mẫu thân, trong lòng Triệu Tử Văn không kìm nổi, thầm thở dài, nàng mỗi ngày đều hoạt bát, lại khờ dại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái đáng thương.
- Mẫu thân?
Triệu Tử Văn hiếu kỳ hỏi.
- Khi ta sinh ra, mẫu thân ta đã mất
Hạ Bình vừa nói vừa khóc.
- Còn phụ thân?
- Phụ thân ta?
Hạ Bình cười khổ vài tiếng:
- Ta chưa bao giờ biết phụ thân là ai, ta vừa sinh ra đã là nha hoàn của Hạ phủ, mười mấy năm qua làm bạn cùng tiểu thư.
Hóa ra nàng không phải được bán vào Hạ phủ, khó trách quan hệ của nàng và Đại tiểu thư quan hệ tốt như vậy, hóa ra đã ở Hạ phủ mười mấy năm, ngẫm lại cô bé này cũng thật đáng thương. Triệu Tử Văn trong lòng có chút thương tiếc, an ủi:
- Ngươi cũng không cần bi thảm như vậy, ta so với ngươi còn bi thảm hơn.
- Ngươi?
Hạ Bình lau nước mắt, hỏi
- Ai....
Triệu Tử Văn thở dài:
- Ngươi không có gia đình, còn ta có gia đình nhưng không thể quay về, ngươi nói ai thảm hơn ai?
- Có gia đình không thể quay về?
Hạ Bình nhìn Hạ Văn, gắt giọng:
- Ngươi lại nói bừa, phu nhân rõ ràng đồng ý cho ngươi có thể tự do ra vào Hạ phủ, sao lại không thể quay về.
Cô bé kia không hiểu, cũng không ai có thể hiểu được, Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng, xoay người lại, phất tay:
- Hạ Bình, ta về phòng ngủ.
- Không được
Hạ Bình kéo tay áo Hạ Văn, đôi mắt đẹp duyên dáng ngấn lệ, nàng nhìn Hạ Văn nói:
- Có thể ở lại đây với ta không? Đêm nay phu nhân, thiếu gia và tiểu thư đều đi ngắm trăng, ngày hội Trung thu mà không có ai chơi với ta
Hạ Bình không kìm nổi thương tâm, nức nở.
Triệu Tử Văn không đành lòng cự tuyệt tiểu nha đầu đáng thương này. Trước kia, hắn có thể nói là không thích cô bé này, một nữ tử đanh đá mồm miệng chua ngoa, bây giờ hắn chợt phát hiện nội tâm nàng thật thiện lương, yếu ớt.
Hắn nằm bên cạnh Hạ Bình, ngồi trên ghế đá trong đình, vô tình nhìn lên bầu trời sao, chỉ thấy trăng sáng treo trên cao, ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng bầu trời. Cảnh đẹp vĩnh hằng kia khiến Triệu Tử Văn thầm cảm thán.
Thấy Hạ Văn nửa ngày không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng Hạ Bình có chút buồn bực, hạ giọng nói:
- Hạ Văn, ngươi hát một bài đi?
- Hát?
Triệu Tử Văn lắc đầu:
- Không, ta không biết hát
- Hừ, hạ nhân đều nói rằng ngươi biết, ngươi lại nói không, có phải định lừa gạt ta?
Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn nói
Thời đại này, các tiểu khúc đều là dạng kinh kịch, ta làm sao có thể hát nổi cái loại này, tuy nhiên Triệu Tử Văn lại nghĩ, nàng không nói rằng nàng yêu thích ca hát, khi hắn vào Hạ phủ đã ngẫu nhiên hát qua vài bài, tiểu nha hoàn trong phủ rất thích những bài hát có giai điệu nhanh, cả ngày quấn quit lấy hắn, chẳng lẽ ý nàng muốn nói tới những bài hát này?
Hạ Bình thấy hắn lắc đầu suy nghĩ, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh, lắc lắc cánh tay hắn:
- Hát cho ta nghe một lần thôi, một bài thôi!!
Hạ Bình giơ tay, quệt cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đáng yêu kia khiến Triệu Tử Văn không nhịn được cười vài tiếng.
Triệu Tử Văn cảm giác bộ ngực sữa vừa dậy thì của Hạ Bình đang kề sát cánh tay của hắn, con thỏ ngọc mềm mại theo hoạt động của nàng mà thong thả rung động, chậm rãi chà sát vào cánh tay hắn.
Cảm thủ được con thỏ ngọc mềm mại, co dãn, Triệu Tử Văn cảm thấy hạ thân có chút...bứt rứt, con thỏ này nhỏ hơn so với Bảo Nhi, nhưng hắn có thể không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của nàng sao?
Hắn vội vàng dịch sang bên cạnh, nhưng Hạ Bình lại dịch theo, trong lòng hắn thầm kêu khổ, cái này không phải là bức mình phạm tội sao, mặc dù ở thời đại này không có tội danh dụ dỗ, gian dâm thiếu nữ vị thành niên, nhưng ta cũng không thể bán đứng lương tâm...
- Khụ khụ
Triệu Tử Văn làm bộ ho khan vài tiếng, thấy nàng không có phản ứng, thầm nghĩ, thật đúng là một tiểu cô nương không hiểu chuyện.... mặc kệ, giả bộ chính nhân quân tử làm quái gì chứ, đưa đậu hủ mà không ăn, lại phải giả bộ, dù sao ta không động thủ là được, nghĩ vậy, hắn liền mặc kệ Hạ Bình tiếp tục ngồi một cách rất thân thiết bên cạnh hắn.
- Hạ Văn, ngươi hát đi
Hạ Bình tiếp tục lắc lắc cánh tay Hạ Văn, làm nũng.
Trước kia, Hạ Bình luôn đối nghịch với hắn, không nghĩ tới hôm nay lại làm nũng bên cạnh hắn, biến hóa quá nhanh, Triệu Tử Văn cười ha hả:
- Vây ngươi muốn nghe bài hát gì, ta không thuộc nhiều bài....
- Bài gì cũng được, ta chỉ muốn nghe một chút mà thôi
Hạ Bình nhìn bầu trời, thản nhiên nói.
Triệu Tử Văn cũng nhìn trăng sáng, lại nhớ tới Hạ Bình đang nghĩ tới mẫu thân của nàng, liền nhẹ nhàng hát:
-:" Đả ấn dự lãm dạ dạ tưởng khởi mụ mụ đích thoại, thiểm thiểm đích lệ quang lỗ băng hoa, thiên thượng đích tinh tinh bất thuyết thoại, địa thượng đích oa oa tưởng mụ mụ, thiên thượng đích nhãn tình trát nha trát, mụ mụ đích tâm nha lỗ băng hoa, gia hương đích trà viên khai mãn hoa, mụ mụ đích tâm can tại thiên nhai, dạ dạ tưởng khởi mụ mụ đích thoại, thiểm thiểm đích lệ quang lỗ băng hoa..."
(Bài hát: Dull-ice Flower, Nhạc: Trần Dương, Lời: Diêu Khiêm, do Ca sĩ: Chân Ny trình bày.
Hoa trong Lỗ Băng là 1 bài hát trong film The Dull-ice Flower)
Các bạn có thể nghe bài hát tại đây:
youtube/watch?v=MuaTBz-qYg8)
Hạ Bình nghe tiếng ca khàn khàn, động lòng người của hắn, dần dần ngả xuống nằm vào lòng Triệu Tử Văn, ngủ thiếp đi, nhưng nước mắt vẫn chực chờ tuôn rơi, trong mộng nàng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Mẫu thân, mẫu thân.
Triệu Tử Văn nhìn Hạ Bình say ngủ trong lòng mình, hắn thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh trăng, làn lông minh khẽ rung trong gió nhẹ, khóe miệng hơi nhướng, đôi môi đỏ tươi chu lên, bộ dạng thật yêu kiều khiến Triệu Tử Văn mỉm cười tán thưởng, cô bé này khi dịu dàng thật là đáng yêu. -
Hiện giờ cũng đã là canh ba, mặc dù Triệu Tử Văn không biết gì về thời gian cổ đại, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán, đã rất khuya, tiểu nha đầu kia lại ngủ thế này, không cảm mạo mới là lạ, hắn đánh ôm lấy nàng, lén lút đưa trở về phòng.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng ôm nàng, đi tới căn phòng nhỏ của nàng, nhưng khi vừa đi tới khu Tây Sương, hắn bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn, hắn kìm không nổi, rùng mình một cái, rồi lại cười nói:
- A, Đại tiểu thư, sao cô còn chưa ngủ?
← Ch. 025 | Ch. 027 → |