Gặp nguy hiểm
← Ch.15 | Ch.17 → |
Trường Ngọc chà xát gương mặt, đang muốn lấy điện thoại điện xe, một chiếc ô tô màu đen bỗng dừng ngay trước mặt.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, người bên trong vừa lịch sự lại văn nhã, cong môi cười với cô.
"Trường tiểu thư, xin chào."
Tay căng thẳng nhéo lấy túi xách, Trường Ngọc cắn môi, đang định đáp lại, cửa sổ phía sau xe cũng hạ xuống theo.
"Ngọc Nhi đi đâu đó, lên xe chúng ta đưa con đi." Dì Hồ nhiệt tình nói.
Nhấp môi, cô mỉm cười ngọt ngào, "Không cần đâu ạ, con định về nhà, không cùng đường với mọi người đâu, phiền lắm."
"Không sao, dì sắp xuống xe rồi, chờ sau đó Tư Tùng liền đưa con về, dù sao tên tiểu tử này cũng không có gì làm."
Hồ Tư Tùng cười không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại phụ họa theo.
Trường Ngọc đời nào chịu, nhưng dì Hồ lại quá nhiệt tình, đành bị lôi kéo lên xe.
Cô định mở cửa sau, ai ngờ Hồ Tư Tùng đã ngay lập tức mở cửa trước, nếu lúc này cô vẫn khăng khăng mở cửa sau sẽ rất kỳ quái, chỉ đành đẩy cửa chui vào trong.
Thắt dây an toàn xong, cô đặt bao nilon bên chân, tận lực không cho người bên cạnh nhìn thấy chữ ở mặt trên.
Trường Ngọc cứ tưởng không ai để ý, ai ngờ người đàn ông ngồi bên lái xe dùng dư quang nhìn lướt qua, khóe miệng ý cười như có như không.
"Đúng rồi Ngọc Nhi, sao lại từ bệnh viện ra vậy, sinh bệnh sao, bên người cũng không có ai chăm sóc con ư?" Dì Hồ hỏi.
"Chỉ là cảm nhẹ nên đi một mình thôi ạ." Cô trả lời, dừng một chút như là không chút để ý đổi đề tài, "Đúng rồi, dì Hồ định đi đâu vậy ạ?"
Dì Hồ không nghi ngờ cô, đáp: "Đi gặp mấy người bạn già ấy mà, nhiều năm như vậy không về, cũng không biết bọn họ thế nào rồi."
Trường Ngọc lại cùng bà hàn huyên một hồi, thực mau đã đến nơi. Dì Hồ xuống xe kêu Hồ Tư Tùng đưa Trường Ngọc trở về, bất quá bà thích con trai mình dẫn người ra ngoài đi dạo hơn, thằng bé lớn vậy mà còn chưa có bạn gái, trong thâm tâm bà mong hai đứa có thể bên nhau biết nhường nào.
"Ngọc Nhi, nếu con không có việc gì thì cùng đi dạo với Tư Tùng đi, thành phố thay đổi nhiều quá, hôm nay nếu không có bảng chỉ dẫn chắc chúng ta bị lạc đường mất. Con phụ trách đem tiểu tử này dắt đi cho quen đường quen nẻo nhé."
Dì Hồ nói giỡn.
Trường Ngọc tươi cười bỗng có chút cứng đờ.
Hồ Tư Tùng thấu kính hiện lên một đạo ánh sáng, hắn ôn nhuận gật đầu, hư tình giả ý mà nhìn về phía cô, "Trường tiểu thư, có thể chứ?"
Trường Ngọc cơ hồ nghiến răng, có thể, có thể em gái anh!
Cô đã nói như thế nào, buổi sáng cự tuyệt hắn xong lúc sau cũng không có động tĩnh gì, ai dè đã ở đây ôm cây đợi thỏ, không đạt mục đích liền không bỏ qua.
Cô tức giận lên, đồng thời hàn ý cũng từ phần lưng một chút xâm nhập, kích thích trái tim.
Cô cắn răng, bình tĩnh tươi cười: "Đương nhiên có thể."
Hồ Tư Tùng: "Cảm ơn nhé, Trường tiểu thư."
Trường Ngọc::)
Dì Hồ thấy hai người hài hòa ở chung mới vừa lòng rời đi, lưu lại Trường Ngọc kinh hồn táng đảm cùng Hồ Tư Tùng lòng muông dạ thú.
Xe chậm rãi lăn bánh.
Phần lưng Trường Ngọc kề sát vào chỗ tựa, cứ như có thể mang cho cô một chút dũng khí vậy.
Hồ Tư Tùng coi như không phát hiện, khóe miệng gợi lên, một bộ dáng tâm tình rất tốt.
Xe một chút rơi vào yên tĩnh.
Không khí phảng phất đọng lại, Trường Ngọc mỗi lần hô hấp đều có thể cảm nhận được áp lực ập vào trước mặt, phảng phất như đang bị mãnh thú rình mò, sợ giây tiếp theo liền bị ăn đến xương cốt không còn.
Cô chịu không nổi cảm giác này, cố lấy dũng khí nói:
"Tôi bỗng nhiên nhớ ra mình còn có việc, muốn xuống xe."
"Đúng vậy, tôi muốn đi tìm bạn, anh cho tôi xuống."
Hơi thở âm lãnh của người đàn ông thổi quét qua cảm quan cô. Hắn lướt qua khoảng cách giữa cả hai, dáng người của hắn đối với cô mà nói là khổng lồ, chuẩn xác mà nắm lấy cằm cô.
"Cô đây là bức tôi ở trên đường thao cô."
"Cũng không phải không được." Ngón tay lạnh băng của hắn lôi kéo trước ngực cô, tay kia cũng với xuống dây lưng, "Vốn định mang cô đi khách sạn, dù sao tôi cũng không phải người thích ở trước mặt thiên hạ làm việc, nhưng nếu cô nhiệt tình như vậy..."
"Không!" Trường Ngọc vội vàng bảo vệ trước ngực mình."Buông ra, thả tôi xuống xe mau! Anh là tên biến thái!"
Địa phương bị ngón tay chạm vào phảng phất như bị rắn quấn quanh, ghê tởm dính nhớp, thiếu chút nữa khiến cô buồn nôn, trong mắt chán ghét không thèm che dấu, muốn mở cửa xe.
Nhưng cửa xe đã bị Hồ Tư Tùng khóa, cô dùng đủ mọi cách cũng mở không ra.
"Ngọc Nhi, ngoan một chút. Cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm cô thoải mái." Hắn không hề ngại biểu tình của cô, vuốt khuôn mặt cô, đuôi mắt hắn đỏ đậm, trên mặt mang theo tươi cười bệnh hoạn.
Trường Ngọc bị bộ dạng đáng sợ của hắn dọa đến da đầu tê dại, thở dốc kinh ngạc.
"Anh... anh không sợ tôi nói với dì Hồ sao!" Cô ý đồ uy hiếp hắn.
Ai dè hắn lại cười: "Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, mẹ tôi vì cái gì mà phản đối, rõ ràng bà cũng muốn hai ta ở bên nhau."
Đánh rắm, đó là do bà ấy không biết anh cầm thú cỡ nào, nếu biết, tuyệt đối dì Hồ sẽ không mong như vậy.
"Ngoan, tôi đưa cô đi khách sạn, trong đó tuyệt đối có đồ vật mà cô sẽ thích." Hắn ái muội chớp chớp mắt, một tay nhanh chóng rút di động trong túi cô.
"Cái này tôi giúp cô bảo quản, phòng ngừa có người chướng mắt quấy rầy chúng ta."
Sau khi lấy đi, Hồ Tư Tùng sờ sờ đầu cô, ánh mắt sủng nịch y như nhìn sủng vật đang chờ lệnh.
Trường Ngọc nắm chặt ngón tay, nước mắt rơi xuống, trước mắt từng đợt phát lạnh.
Xe lần nữa khởi động, ở trên đường chạy như bay.
Không chú ý phía trước, lúc này cô mới phát hiện ra chung quanh ít người đến đáng thương, ngay cả cửa hàng đều không có, xe lại chạy nhanh, nếu kêu lên hoặc nhấc tay cầu cứu phỏng chừng người ta cũng không nhìn thấy, huống chi rất có khả năng chọc giận Hồ Tư Tùng.
Rốt cuộc cô nên chạy thoát như thế nào?
Trường Ngọc cứng đờ cả người, trong đầu xoay tròn nghĩ biện pháp, thiết tưởng các loại khả năng.
Nếu đoạt tay lái cùng Hồ Tư Tùng, đừng nói sức lực không lớn bằng hắn, vạn nhất xe mất khống chế xảy ra chuyện thì làm sao?
Cô cúi đầu, thân thể tận lực dán vào cửa xe, có chút hối hận vì sao mình không mang theo bình xịt hơi cay.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu không muốn, chính là xe vẫn thực mau dừng lại, Hồ Tư Tùng cho xe chạy đến cửa khách sạn, Trường Ngọc suy nghĩ chỉ cần hắn mở cửa mình liền lao ra ngoài hô to kêu cứu, tuy rằng người đi đường không nhiều lắm, nhưng ít ra có còn hơn không.
Thế nhưng, Hồ Tư Tùng cư nhiên đánh xe chậm rãi xuống gara dưới tầng hầm, Trường Ngọc gấp đến độ chụp đánh cửa sổ xe kêu gọi.
Toàn bộ quá trình Hồ Tư Tùng cũng không ngăn cản cô, mỉm cười dung túng, như là chắc chắn sẽ không ai chú ý đến. Trên thực tế đích xác cũng như thế, không biết do cách âm quá tốt, hay là khoảng cách quá xa, người đi đường hoàn toàn không nghe được, chỉ lo chơi điện thoại.
Chạy đến gara, Hồ Tư Tùng xuống xe, tiếng đóng cửa chấn động đến Trường Ngọc cả người phát run, hắn từ đầu xe vòng qua, đôi mắt chăm chú nhìn cô, cũng không biết có phải tầm mắt trong gara bị mờ đi không, cô thấy con ngươi hắn nguyên bản u ám càng trở nên đen nhánh.
Cửa xe mở ra.
Người đàn ông đứng trước cửa, thân mình đem cửa ra che hơn phân nửa, chỉ lưu lại một khe hở vừa đủ nửa người, Trường Ngọc còn định tính toán tử thủ trên xe, nói không chừng có thể chờ được ai đó lái xe tới. Nếu mà chờ đến khi vào phòng rồi, cô thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Trường Ngọc đánh giá, sợ hãi nếu chui qua không lọt bị bắt được, nhưng cơ hội lại khó có được...
Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có chiếc xe tới, đèn xe chói mắt ngày thường khiến người ta căm ghét cỡ nào, giờ phút này cô chỉ thấy hy vọng.
Không có thời gian! Cô khẽ cắn môi, cầm bao nilong liền hướng mặt Hồ Tư Tùng mà ném, nhân lúc hắn theo bản năng tiếp lấy, miêu eo liền chui ra, đồng thời hướng về phía chiếc xe kia hô to.
"Cứu mạng với!"
"Cứu mạng! Có người muốn cưỡng gian... Ưm!"
Hô hấp nóng cháy của người đàn ông phun lên cần cổ cô, bàn tay to che lại miệng nhỏ, một cái tay khác khóa chặt cô không cho động đậy, đem cô giam cầm vào trong lồng ngực.
"Ngọc Nhi không ngoan sao?"
Thanh âm ác ma truyền đến, Trường Ngọc chỉ cảm thấy cả người như bị rắn gắt gao quấn quanh, đầu ngất đi, thở không nổi.
Đèn xe chói lọi chiếu về đây, Trường Ngọc cảm giác thân thể bị kéo về sau, vội vàng dùng chân đá hắn, hy vọng có thể ngăn cản hành vi của hắn.
Người trong xe tựa hồ thấy được tình huống, tốc độ giảm xuống, Trường Ngọc hai mắt sáng ngời, "Ưm ưm" hai tiếng, ánh mắt khẩn cầu.
Trường Ngọc nhìn không thấy ánh mắt của Hồ Tư Tùng, nhưng người trong xe lại thấy rất rõ, nam nhân gắt gao ôm lấy Trường Ngọc, tư thế giam cầm bệnh hoạn, cho dù cố tình mang mắt kính khiến ánh mắt hắn mềm đi, cũng không ngăn được lệ khí hung tàn, người tới run run một cái, dẫm chân ga.
Xe ở trước mắt cứ vậy rời đi.
Trường Ngọc gần như tuyệt vọng nhìn người trong xe dời mắt, biểu tình mọi việc không liên quan đến mình.
Dưới háng Hồ Tư Tùng phồng lên, cọ cọ mông mềm mại của cô.
"Thấy chứ, sẽ không ai tới cứu cô." Hắn thân mật ôm lấy nhân nhi, con ngươi rũ xuống hiện lên một tia hàn ý.
Trường Ngọc bỗng nhiên minh bạch, khe hở kia là do hắn cố ý lưu lại, chính là hy vọng cô có thể chết tâm. Động tác của hắn làm cô buồn nôn, liền không ngừng giãy giụa, nhưng chỉ có thể bị hắn kéo vào thang máy.
Người đàn ông ôm cô, một tay khác ấn nút thang máy, Trường Ngọc miệng không dừng lại, một ngụm chụp lấy yết hầu gần ngay trước mắt, hận không thể đem cổ hắn cắn thủng.
Hồ Tư Tùng lại như không có việc gì, phảng phất người bị cắn không phải hắn, cười tủm tỉm tùy ý cô cắn mình.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Tuyệt đối không!"
Răng nanh bén nhọn cắn phá làn da hắn, máu tươi uốn lượn chảy xuôi, hắn thanh âm trầm thấp.
"Hiện tại tôi đổ chút máu, chờ lát nữa liền thao cô chảy máu nhiều hơn, rốt cuộc là do cô thân xử nữ nên không thể trách tôi nha..."
Đây là uy hiếp trần trụi!
Cô nghĩ chờ mình cắn hắn đủ rồi liền cắn đầu lưỡi mình, nghĩ là làm, cô cắn đến mức máu chảy đáng sợ, hắn tổng không có khả năng không cho cô đi bệnh viện, đợi đến bệnh viện cô liền lập tức báo nguy!
Nhưng cô không chú ý tới, máu cô đỏ thắm nhỏ đến trên mảnh ngọc, phát ra hồng quang nhàn nhạt.
Thang máy thực mau dừng đến lầu 11, nam nhân sải bước ra ngoài, nhưng một khắc bước ra cửa kia, bỗng nhiên dừng lại.
Bất quá thời gian thực ngắn ngủi, ngắn đến Trường Ngọc hoàn toàn không phát hiện.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra Hồ Tư Tùng có điểm khác khác. Hắn buông cô ra, đôi tay có điểm luyến tiếc rồi lại quyết đoán mà buông ra. Trường Ngọc hai chân chạm đất liền bay nhanh rời khỏi ôm ấp của hắn, vội vàng chạy hướng thang bộ bên cạnh, đầu cũng không quay lại.
Người đàn ông vậy mà lại không đuổi theo cô, hắn nhìn vách thang máy phản chiếu khuôn mặt mình, nhớ tới một màn vừa thấy kia, trong lòng liệt hỏa hừng hực bốc cháy, hắn bước ra thang máy, nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó có một cái cửa sổ.
Hồ Tư Tùng cuối cùng vẫn không nhảy xuống, một khắc hắn chuẩn bị nhảy xuống liền tỉnh táo lại, gió lạnh lẽo thổi vào mặt hắn, theo bản năng hắn bấu chặt khung cửa sổ, ánh mắt lãnh đến lợi hại.
Thời điểm Trường Ngọc chạy xuống còn sợ Hồ Tư Tùng đi thang máy chặn mình, cố ý mỗi tầng lầu dừng lại một lát, xác định thang máy không có động tĩnh mới chạy như bay xuống dưới lầu.
Lúc gặp được tiếp tân, Trường Ngọc cơ hồ rơi nước mắt, một bên khóc một bên nói cái gì, tiếp tân căn bản là nghe không rõ, an ủi cô đừng nóng vội, có gì từ từ nói.
Trường Ngọc nức nở kể muốn báo nguy, có người muốn cưỡng gian cô.
Tiếp tân tức khắc sửng sốt, bất quá vẫn ấn số điện thoại mà Trường Ngọc nói.
Tay chân luống cuống, bộ đàm bỗng vang lên.
Bên kia hô to, có người muốn nhảy lầu.
Tiếp tân hoàn toàn ngây ngốc.
(*Kang: này thì dám rờ tới vợ anh:v)
Có người muốn nhảy lầu.
Thời điểm Trường Ngọc được cảnh sát mang đi tựa hồ nghe như vậy, lúc ra khách sạn theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên cửa sổ lầu 11 kia, người nọ ăn mặc tây trang, giống như chú ý tới tầm mắt cô, ngón tay vừa động, có thứ gì đón ánh sáng rơi xuống.
Trên đất bằng rách nát cách mình năm mét, Trường Ngọc nhìn lại, trong nháy mắt hô hấp bị gắt gao túm chặt.
Mắt kính vỡ thành từng khối, còn có gọng viền vàng bị biến dạng.
Cô không dám nhìn, quay đầu đi, thấy cảnh sát đến càng gần.
Cúi thấp đầu, trong lòng ước gì hắn nhảy xuống mới tốt.
Nhưng nhiều nhất vẫn là che dấu không được sợ hãi.
Người đàn ông này, thật là đáng sợ.
Lúc ba mẹ Trường nhận được điện thoại kêu đón người còn không dám tin tưởng, hỏi lại vài lần có phải báo sai tên rồi không, thời điểm biết được thật là do Hồ Tư Tùng, vẻ mặt phức tạp chạy tới đồn cảnh sát.
Trường Ngọc lúc này đã nói rõ tình huống, đôi tay phủng một ly nước ấm, rõ ràng mùa hè mà tay lại lạnh đến lợi hại, đôi môi cũng trắng bệch.
Mẹ Trường nhìn thấy con gái nhà mình bộ dáng sợ hãi cuộn tròn trên ghế, đau lòng mà nhào đến.
Trường Ngọc thiếu chút nữa đẩy ra bà, thẳng đến khi nghe được tiếng khóc mới phát hiện ra là mẹ Trường, hai mắt đẫm lệ ôm lấy bà.
"Mẹ, con sợ."
"Đừng sợ đừng sợ, mẹ đây, cái tên đáng chết không biết xấu hổ kia, mẹ nói hắn lớn lên không giống người tốt, cư nhiên có thể làm ra chuyện súc sinh như vậy..."
Trường Ngọc run run, "Mẹ, đừng nói đến hắn nữa."
"Đúng đúng đúng, không nhắc đến hắn không nhắc đến hắn, Trường Ngọc có bị thương không, nơi nào bị chạm vào, cho mẹ kỹ lưỡng nhìn một cái."
Ba Trường cũng không có nhàn rỗi, cau mày dò hỏi chi tiết, hỏi xong đôi mắt đều đỏ, hận Hồ Tư Tùng không thể xuất hiện ngay trước mắt, trực tiếp đem hắn đánh chết.
Mẹ Trường an ủi hồi lâu mới miễn cưỡng giúp Trường Ngọc bình phục tâm tình, tính toán dẫn con gái về.
Về đến nhà, mẹ Trường sợ cô nghĩ đông nghĩ tây, muốn bồi cô thêm một lát. Trường Ngọc đồng ý, nằm ở trên giường khóc, khóc đến hôn mê.
Mẹ Trường nhìn mà đau lòng, đắp lại chăn cho con gái rồi rón ra rón rén rời khỏi phòng.
Trùng hợp có người điện thoại tới.
Mẹ Trường nhìn tên nhảy trên màn hình liền phiền lòng, Hồ Tư Tùng làm ra sự tình này, ba mẹ Hồ cũng phải chịu trách nhiệm, bà lạnh mặt tiếp, nhưng thật ra là muốn xem bọn họ giải thích như thế nào.
"Nhiếp Hồng, Ngọc Nhi có khỏe không?" Bên kia truyền đến thanh âm ba Hồ.
Mẹ Trường nghiến răng nghiến lợi, "Ông còn mặt mũi mà hỏi, ông nhìn xem con trai tốt của ông làm ra chuyện gì, súc sinh đều không bằng!"
"Ai như thế nào, vốn dĩ hai đứa lưỡng tình tương duyệt, vậy mà con gái bà đổi ý muốn báo nguy, ép con tôi nhảy lầu, bà một chút cũng không nói lý gì hết."
Mẹ Trường tức đến mũi méo xệch, trước kia còn không phát giác, hiện tại bà liền biết tính Hồ Tư Tùng là di truyền từ ai.
"Ông còn biết xấu hổ hay không!"
"Tôi như thế nào liền không biết xấu hổ, người trẻ tuổi tư tưởng cởi mở, Hồ Tư Tùng nhà tôi là lần đầu tiên thích con gái, cái gì cũng không hiểu, hết thảy đều nghe theo Trường Ngọc nhà các người, kết quả Trường Ngọc trở mặt không nhìn người, con tôi thấy cảnh sát sợ đến độ muốn nhảy lầu, bà nói có phải Trường Ngọc nhà bà sai hay không?"
Mẹ Trường cũng lười đôi co, trực tiếp quăng một câu "Gặp nhau trên tòa" liền cúp máy.
Hai nhà vừa mới hoan thiên hỉ địa gặp lại, ngày hôm sau bỗng trở mặt thành thù.
Ba Hồ cúp điện thoại, cười nhạo một tiếng, bất quá nhìn đến con trai mặt mày xám tro đứng trước mặt liền đem điện thoại ném qua.
Hồ Tư Tùng cũng không né, bị điện thoại ném trúng trán, chảy máu.
"Nói mày một chút, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, một mình mày đã nháo ra chuyện lớn như vậy, mày không biết lúc mẹ mày nhận được điện thoại còn bị dọa đến ngất xỉu."
"Ba, lần này con sai." Hắn cúi đầu, nhu thuận nói.
Ba Hồ thấy hắn bộ dáng nghe lời nhận lỗi, tức giận cũng bay đi phân nửa.
"Con không phải nói muốn con gái người ta vui vẻ sao, như thế nào liền gấp đến độ ngay cả công phu này cũng chưa?"
Hồ Tư Tùng lúc này mới ngẩng đầu, "Nhìn thấy ánh mắt cô ta, suy nghĩ đầu tiên liền muốn thao, chờ không được."
"Hừ, về điểm này thì con có tiền đồ rồi." Ba Hồ liếc mắt, bất quá ông cũng biết đứa con trai này là đức hạnh gì, chỉ nói hai câu liền buông tha.
"Được rồi, việc này để ba xử lý, con ở trong nhà hai ngày, đừng đi ra ngoài, lo mà tu tâm dưỡng tánh đi."
"Dạ."
Chuyện này đối với Hồ Tư Tùng không sao cả, chỉ là ở nhà hai ngày mà thôi, trong nhà hầu gái cũng có mấy đứa lớn lên xinh đẹp, bất quá hắn đã hai ngày không khai trai, phải gọi hai đứa đến mới được.
Khuôn mặt hắn bỗng trầm xuống, nhớ lại khoảnh khắc bản thân bỗng nhiên mất đi ý thức kia.
(*Kang: edit xong chương này xỉu:>>>)
← Ch. 15 | Ch. 17 → |