Ngoại Truyện 1
← Ch.47 | Ch.49 → |
<images>
Ngoại truyện
1
Cố Yến Thanh ở Hàng Châu thi hành chính sách mới của ân sư mình.
Sau đó, hắn lại được luân chuyển qua vài huyện lớn.
Kết quả rất tốt, năm năm sau, hắn được điều trở về kinh thành.
Lại một mùa đông nữa, sau khi báo cáo sự vụ xong, tân hoàng và hắn trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng hỏi han về chuyện hôn nhân đại sự của hắn.
Hắn chợt nhớ lại bản thân ngày trước, một chàng trai trẻ, đầy hoài bão muốn làm nên nghiệp lớn, muốn có một người nhạc phụ quyền thế để giúp đỡ cho sự nghiệp của mình.
Nhưng hắn vẫn không làm gì, luôn nghĩ có thể đợi thêm xem sao.
Đáng tiếc là nàng sẽ không đợi hắn lâu.
Cuối cùng, vì hắn đắn đo quá nhiều, không đủ kiên định, nên không xứng có được tình yêu của nàng.
Hắn vốn xuất thân nghèo khó, y phục rách rưới.
Khi đứng cùng những người khác, dù có chút tự ti nhưng trong lòng vẫn ngạo nghễ, luôn cảm thấy nhiều người chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong chẳng có gì.
Lúc mới quen Tư Mã Túc, trong mắt hắn, Tư Mã Túc chỉ là một công tử bột được nuông chiều.
Thế nhưng chính là một công tử bột như vậy, lại chẳng màng đến ánh mắt người đời, xem một nha hoàn như bằng hữu của mình, sẵn sàng cùng một nữ nhân dân buôn dạo phố, chẳng sợ bị dèm pha, cười chê.
Thậm chí còn muốn lấy Từ Lục Muội làm chính thê.
Nhưng mà nàng đã không còn tên Từ Lục Muội từ lâu rồi.
Đến cả họ cũng đã đổi thành một cái khác rồi.
2
Trong kinh thành, quan niệm môn đăng hộ đối ăn sâu vào tiềm thức, người ta chia làm ba bảy loại.
Cố Yến Thanh cho rằng Tư Mã Túc chỉ đùa vui mà thôi.
Cho dù Tư Mã Túc có thật lòng, hắn cũng không tin Hạnh Hoa sẽ đồng ý.
Hắn nhận ra, trong hơn hai năm bên hắn, Hạnh Hoa đã thích hắn.
Ánh mắt nàng thi thoảng nhìn hắn đầy dịu dàng và trìu mến, nhưng lại kìm nén nỗi thất vọng.
Nàng chăm sóc hắn từng li từng tí, như một người thê tử hiền thảo.
Chỉ là hắn chưa từng đáp lại tình cảm đó.
Hắn không rõ tại sao, tình cảm và lý trí cứ giằng xé trong mình.
Từ Lục Muội ở thôn Hạnh Hoa bề ngoài là một nữ nhi dịu dàng, hiền thục, rất thích hợp để rước về làm thê tử.
Hắn cũng đã gặp nàng vài lần từ xa, cũng đã lướt qua nhau, thậm chí còn mạo phạm nàng trong những giấc mộng xuân.
Nhưng nàng không có gia thế hiển hách, thậm chí phụ mẫu và gia quyến của nàng còn như những con đỉa, sẽ bám riết lấy nàng không buông.
Nếu hắn ở bên nàng, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Hắn không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện phiền phức như vậy.
Hắn cũng không phải kẻ sát nhân cuồng loạn, hễ gặp ai không vừa ý là phải g. i. ế. c ngay.
Con người không phải cỏ cây, ban đầu hắn nghĩ vậy.
Nhìn gương mặt đáng thương của nàng, cố gắng giữ bình tĩnh, vai mang bọc hành lý chuẩn bị rời đi, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi xót xa.
Một nữ nhi yếu đuối bước ra ngoài, hoặc là chết, hoặc là tàn tật, hoặc là rơi vào chốn lầu xanh, hắn không tin nàng có thể tìm được cách nào để mưu sinh.
Hắn cũng nhớ lại bản thân bị gia quyến bạc đãi, cõng bọc hành lý bước vào màn sương mù mịt, trên đường đã phải chịu biết bao đắng cay.
Thôi vậy, hắn đành mềm lòng một lần.
Hạnh Hoa rất tháo vát..
← Ch. 47 | Ch. 49 → |