← Ch.045 | Ch.047 → |
Bầu trời một màu xanh thẫm, trên mặt hồ rộng lớn, những con thuyền lắc lư, ánh đèn phản chiếu ánh sáng màu cam ấm áp.
Thẩm Tinh Ngữ nổi trong nước, ngẩng đầu lên, nước từ đỉnh đầu chảy xuống làm mắt nàng đau nhức, nàng vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía con tàu, nhìn thấy Cố Tu lao ra, nhảy vào trong hồ, bơi theo hướng của Thịnh Như Nguyệt.
Một ánh mắt cũng không dành cho nàng.
Vai hắn cắt vào mặt nước, vẫn cùng một dáng vẻ giống như ngày hôm đó, khi nàng bị bỏ lại, hắn cùng Thịnh Như Nguyệt cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Hoá ra người hắn coi trọng nhất là Thịnh Như Nguyệt, trân trọng đến nỗi đích thân đẩy nàng ta lên vị trí hoàng hậu, làm nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.
Nực cười, mình lại giống một tên hề nhảy nhót, lại còn muốn vọng tưởng đối kháng cùng Thịnh Như Nguyệt.
Nàng nên sớm nghĩ tới.
Nghĩ đến việc mình ngu ngốc như thế nào, bám theo từng bước chân của hắn, lần lượt buông bỏ tự trọng để lấy lòng hắn, có phải hắn cảm thấy nàng rất nực cười hay không?
Hắn đối xử với nàng giống như với một sủng vật, cao hứng thì thưởng cho nàng một cục xương, mất hứng thì phát tiết xong, mặc quần áo bỏ đi, ngay cả chuyện động phòng cũng phải do nàng chủ động.
Nàng tự cười nhạo, mỗi lần hắn đối xử tốt với mình, nàng lại lo lắng, muốn đối xử tốt với hắn gấp mười lần.
Nhưng còn Thịnh Như Nguyệt thì sao?
Hắn cho phép nàng ta quản lý phủ Trấn Quốc công, lúc nguy nan không chút do dự chọn nàng ta đồng sanh cộng tử, quăng nàng xuống đất.
A Điều bị bạo hành, nàng cầu xin hắn như vậy, nhưng hắn không hề hoài nghi Thịnh Như Nguyệt một chút nào, chỉ cho rằng nàng kiếm chuyện vô lý.
Tim nàng đau nhói, hết thảy những chuyện này, hoá ra là bởi vì không thương.
Trong nháy mắt nàng nghĩ, nếu như nàng chết, chết dưới đáy nước này, nhìn thấy thi thể nàng, liệu hắn có hối hận hay không?
Hối hận vì đã không quý trọng nàng?
Nàng nhắm mắt, chìm dần xuống, mặt nước gợn từng vòng sóng.
Nước hồ lại một lần nữa che kín mũi miệng, dòng nước mềm thấm vào khắp nơi, quấn lấy nàng nhẹ nhàng như dây leo, bồng bềnh theo sóng.
Không khí trong lồng ngực nàng ngày càng ít đi, đầu óc trống rỗng, nàng như nhìn thấy phụ thân đang vẫy tay:
- --"Trân Châu,
"Con phải sống thật tốt, chăm sóc tỷ tỷ con"
Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên mở mắt ra, đúng vậy, còn có A Điều, tỷ tỷ.
Nàng không thể chết được.
Mạng của nàng, là do phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ ba người giành cho.
Nàng muốn sống!
Nàng còn muốn chăm sóc tỷ tỷ.
Thẩm Tinh Ngữ bắt đầu vùng vẫy, thở ra bong bóng, bơi đến phía bờ.
Nàng không biết ở bên kia, trên thuyền, mỗi tuồng kịch đều được tính toán chính xác thời gian.
Cảnh tượng này, chẳng qua chỉ là nàng chết một cách tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết nào.
Cố Tu nhảy vào trong nước cứu Thịnh Như Nguyệt, Cố Trạm bên trên phát hiện mấy tên thuỷ phỉ không biết lên thuyền lúc nào, ăn trộm, đục thuyền.
"Đại ca, có thuỷ phỉ trà trộn, bọn chúng đục khoang thuyền, rò rỉ ít nước, đã bắt được hai tên, đang cho hạ nhân đi kiểm tra"
Cố Tu cứu Thịnh Như Nguyệt lên bờ, Cố Trạm đỡ vai hắn.
Thịnh Như Nguyệt còn đang ho khạc ra nước, Cố Tu nhíu chặt mi: "Tẩu tử ngươi đâu?"
Cố Trạm: "Chắc là ở trong phòng, nàng vẫn luôn ở trong phòng không phải sao?"
Cố Tu không quan tâm cả người ướt sũng nước, nhanh chóng chạy lên lầu hai, đạp tung cửa, nhìn thấy đầu tiên là cửa sổ bị mở ra, trong phòng trống không, có dấu vết của giằng co.
Con ngươi hắn co rút, thò ra ngoài cửa sổ: "... Tinh Ngữ!"
Bên ngoài chỉ có mặt nước mênh mông, ở phía xa là mảng bóng tối.
Đầu óc hắn ong ong, huyết dịch như ngừng lại, chỉ còn trực giác hoạt động: "Người đâu,
"Tìm thiếu phu nhân!"
Hắn hy vọng nàng vẫn ở trên khoang thuyền, lục tìm từng phòng, tìm từng gian.
Cố Trạm chạy tới: "Đại ca, không xong, tẩu tử có thể ở dưới nước, thuỷ phỉ có đi qua phòng nàng..."
Con ngươi hắn co rút lại, không nói một tiếng, nhảy luôn vào trong nước.
Đáy hồ một mảnh xanh thẫm, nước hồ đâm vào mắt, hắn không có cảm giác, chỉ trợn to mắt, cố gắng tìm kiếm khắp nơi.
Không nhìn thấy!
Tại sao không thấy bóng dáng nàng?
Thẩm Tinh Ngữ, nàng ở chỗ nào?
Nàng ra đây cho ta!
Ta ra lệnh, nàng ra đây ngay!
Nàng ra đi, cái gì ta cũng nghe theo nàng.
Hắn muốn nhanh một chút, bơi nhanh một chút, tại sao mình lại chậm như vậy, áp lực đè nặng, hắn không biết mình đã bơi bao lâu, giống như thời gian đã rất dài, mà cũng rất ngắn, ngực như có tảng đá đè nặng.
Cố Trạm ở dưới nước tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được Cố Tu, kéo cổ hẳn ngoi lên mặt nước, Cố Tu cố sức vùng vẫy, không được, hắn còn phải tìm Thẩm Tinh Ngữ.
"Mặt nước này thật sâu, ta không biết bơi, thật là sợ, nhỡ ngã xuống thì làm thế nào, chàng phải dắt ta..."
Hắn không thể rời đi.
Nàng không biết bơi!
Hắn phải đưa nàng ra khỏi nước, về nhà.
Cố Trạm cảm thấy mình sắp chết ngạt! Ca ca hắn đã ở trong nước lâu như vậy mà làm sao vẫn còn nhiều sức như thế!
Ở hơi cuối cùng, suýt chút nữa thì ngạt, cuối cùng cũng lôi được Cố Tu lên mặt nước, thở hổn hển.
"Ca, đừng đi!"
Cố Trạm gắt gao ôm lấy hắn: "Ta đã thẩm vấn qua thuỷ phỉ, từ thời gian đó suy đoán, lúc Như Nguyệt rơi xuống nước thì tẩu tử cũng rơi lúc đó, không cứu được"
"Ngươi nói bậy!" Cố Tu đấm tới một quyền, mũi Cố Trạm đổ máu: "Nàng không bị sao hết!
"Ta đi tìm nàng!"
Cố Tu lại hướng xuống đáy nước, Cố Trạm cắn răng, cùi chỏ dùng hết sức, Cố Tu hoàn toàn ngất đi.
Thẩm Tinh Ngữ bơi ở dưới nước rất lâu, cuối cùng cũng lên được bờ, mệt đến không còn một chút sức lực nào. Nàng nằm trên bờ, dưới lưng là lớp bùn xốp ẩm ướt, thở hổn hển, màn đêm thật sâu, tối nay một vì sao cũng không có, rất lâu sau nàng mới hồi phục được một ít sức.
Nàng tháo bông tai, vòng tay, trâm cài đầu, nhét vào trong ngực, có những thứ này, sinh kế trước mắt không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy tình huống trước mắt cũng không tệ lắm.
Chờ mình nghỉ ngơi tốt, tìm cách đưa A Điều ra, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống có triển vọng.
Cách đó không xa có một thôn trang, nàng theo hướng ánh sáng đi tới, cố gắng đi bộ một hồi lâu cũng đến được thôn trang.
Bơi lội vốn đã mất sức, lại đi bộ lâu như thế, thể lực nàng đã đến cực hạn, nhưng cũng không thể tuỳ ý đập cửa tìm chỗ nghỉ, nếu gặp kẻ xấu, tức là tự mình tìm đến cái chết.
Nàng nên chậm rãi quan sát một chút!
"Gâu"
Con chó trong sân sủa lên một tiếng, Thẩm Tinh Ngữ sợ hãi lùi lại, tìm hướng khác.
Thôn trang này nhìn cũng không lớn, nông dân cũng đã sớm đi ngủ, chỉ có một nhà vẫn còn sáng đèn, lộ ra bóng người bên cửa sổ, giống như thư sinh đang khổ luyện, loáng thoáng có tiếng đọc sách.
Không biết thư sinh này nhân phẩm như thế nào, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ thầm suy đoán, cũng may vận khí nàng không tệ, mẫu thân của thư sinh xoa mắt, giục hắn đi ngủ:
"Ngày mai còn phải đánh xe mang vật phẩm đến Niệm an đường, nghỉ ngơi sớm đi, kiệt sức sẽ không tốt..."
Niệm an đường có gần đây không?
Thẩm Tinh Ngữ suy tính một chút, có lẽ không sai biệt lắm, so với việc tìm một nông hộ xa lạ xin nghỉ trọ, tìm đến am ni cô có lẽ an toàn hơn.
Nương vào ánh sáng yếu ớt từ trong nhà hắt ra, nàng phát hiện ở góc tường có một cây thạch lựu, quả trên cây đã chín, cành vươn ra, nàng nhón chân hái được bốn quả, bỏ vào trong áo, vừa đi vừa ăn.
Một mình lảo đảo mò mẫm, cuối cùng nàng cũng tìm được Niệm an đường.
"Sư phó, ta đang trên đường tìm người thân, có thể cho ta vào tá túc một đêm được không?"
Vì quanh năm tiếp khách lễ phật nên gương mặt ni sư luôn hiền hậu, không hề tức giận khi bị gõ cửa lúc nửa đêm: "Bần ni pháp danh Bính Trần, xin hỏi thí chủ họ gì?"
"... Ta họ Bạch"
- -- Trên đời từ bây giờ không còn Thẩm Tinh Ngữ, chỉ còn Bạch Trân Châu.
"Thí chủ vào đi"
Bính Trần nhìn thấy nàng một thân chật vật, mệt mỏi nên đưa cho nàng một bộ đồ ni cô sạch sẽ để thay, sau thời gian một chung trà thì bưng đến cho nàng một chén mỳ chay.
"Đa tạ sư phó"
Cuối cùng, Thẩm Tinh Ngữ cũng có một chỗ ngủ yên ổn, ăn xong chén mỳ, vì quá mệt mỏi nên nàng lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một ngọn đèn dầu, một chiếc tủ trong góc phòng, chiếc bàn gỗ trước bệ cửa sổ, giường gỗ, chăn bông đơn giản, so với phủ Trấn Quốc công, phòng này đơn sơ như dành cho tỳ nữ, từ khi A Điều xảy ra chuyện, đây là giấc ngủ an ổn nhất mà nàng có được.
- --
Nước, nước xanh vô tận, trắng xóa mênh mông, nước nặng như ngàn cân trên người.
"Tinh Ngữ --
"Thẩm Tinh Ngữ!"
Cố Tu tỉnh dậy trên xe ngựa: "Tinh Ngữ,
"Tinh Ngữ đâu?"
Không có cái nhìn của thượng đế, nhiều chuyện chỉ có thể góp nhặt từ những mẩu thông tin thu gom được, Cố Trạm hỏi được một ít từ chỗ bọn thuỷ phỉ, một ít từ Thịnh Như Nguyệt gom góp được như vậy:
Thuỷ phỉ lặng lẽ lẻn lên thuyền, vào phòng Thẩm Tinh Ngữ, nàng bị buộc phải nhảy xuống nước, hoặc cũng có thể vô tình rơi xuống, mà đúng lúc đó, Thịnh Như Nguyệt vì né tránh thuỷ phỉ nên cũng ngã xuống nước. Bởi vì Thẩm Tinh Ngữ vẫn ở trong phòng nên không ai biết, lúc đó Thịnh Như Nguyệt ở trên mạn tàu, Kỳ Vận nhìn thấy, hốt hoảng chạy vào cầu cứu, cho nên Thịnh Như Nguyệt được cứu kịp thời.
"... Đại ca, thời gian quá lâu, tẩu tử khó có thể sống được"
"Ngươi nói bậy!" đáy mắt Cố Tu tràn đầy điên cuồng.
"Ta đã sai tất cả người hầu lặn xuống nước tìm. Ta cũng tự mình đi tìm, xác thực không có ở dưới đó."
"Cho nên ngươi trở về? Bỏ mặc nàng ở đó?"
"Không phải, tên sai vặt vẫn còn tìm kiếm, nhất định phải tìm thấy thi..."
Chữ "thể" chưa kịp nói ra, Cố Trạm đã bị một đấm vào mũi, Cố Tu nắm cổ áo hắn: "Nàng sẽ không chết!
"Ngươi còn nguyền rủa nàng, ta sẽ giết ngươi"
Cố Tu từ nhỏ đã lạnh lùng giống như một khối băng, nhà người ta ca ca chiếu cố đệ đệ, cái đó không tồn tại trong nhà bọn họ. Cố Trạm từ nhỏ đã sợ hắn, chưa từng thấy hắn để ý đến người nào, cho dù là phụ thân, hắn cũng nói không là không.
Đối diện ánh mắt sắc bén đó, tim hắn chợt thắt lại, quên cả cử động, da đầu tê dại, cảm giác lạnh buốt từ trong xương lan ra.
Tẩu tử của hắn làm thế nào để sống chung được với một kẻ như vậy?
Cố Tu hất hắn ra, xoay người ra khỏi xe, xe vẫn đang chạy, hắn trực tiếp nhảy ra, đoạt lấy ngựa của thị vệ, biến mất trong bóng đêm.
Cố Trạm khẽ cắn răng, hắn không thể bỏ mặc ca ca ruột thịt của mình, quay xe.
Cấp trên hiếm khi đi du hồ, Viên Tâm cũng hiếm khi không phải thức khuya dậy sớm, đang cùng các thuộc hạ uống rượu trong tửu lâu thì thấy pháo hiệu của Đại Lý tự nổ bung trên bầu trời.
Từng quả nối tiếp nhau, đây là tín hiệu nhiệm vụ trọng yếu nhất, hắn sợ đến tỉnh rượu, lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp nhân thủ.
Đèn đuốc được thắp sáng suốt đêm, hai đội quân được huy động tìm kiếm nguyên đêm, ánh nắng ban mai vượt qua đường chân trời chiếu lên mặt hồ, cả thế giới bừng sáng nhưng không chạm được vào mắt Cố Tu, đôi mắt đỏ quạch của hắn phản chiếu trên mặt hồ.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi, Viên Tâm thở dài: "Đại nhân, đã tìm kiếm toàn bộ vùng nước xung quanh, xác nhận không có, dựa theo tốc độ của nước chảy, không thể nào trôi đi quá xa được, ngài nên xác định.
"Ngài hay là..."
"Ngươi nhìn cái này đi", đôi chân dài của Cố Tu bỗng chuyển động, quỳ xuống bên bờ sông, ngón tay chỉ lên phía trên, mơ hồ có dấu vết: "Ngươi nhìn cái này, có giống dấu giày của nữ nhân không?"
Đất cát ở bờ sông ẩm ướt, có dấu chân là chuyện bình thường, lưu lúc nào, của ai, ngư dân cũng thường đi qua đây, huống chi nửa phía trên bùn đất đã khô cứng, không có thêm dấu vết gì, Viên Tâm nhìn một cái rồi nói: "Dấu vết nhỏ này cũng không chứng minh được điều gì"
Trong mắt Cố Tu ánh lên tia hy vọng: "Dựa theo lời khai của thuỷ phỉ, nếu nàng thực sự xảy ra chuyện dưới nước, giờ này phải tìm thấy rồi.
"Nếu không tìm được, tức là nàng không sao, nếu đã không sao, tất nhiên phải đi tá túc trong thôn.
"Đây có thể là dấu vết của nàng, tụ tập đội ngũ, lục soát tất cả thôn trang lân cận quanh đây"
Viên Tâm: "Không phải nói nàng không biết bơi sao..." Hồ lớn như vậy, đến cả một nam nhi như hắn cũng khó bơi được đến bờ, huống hồ là một nữ tử yếu đuối, hắn cảm thấy là Cố Tu đang tự lừa mình gạt người.
Cố Tu: "Nàng bình thường hay lừa gạt, có thể lần này cũng là lừa gạt ta, đừng nói nhảm"
Lập tức có thuộc hạ cầm bản đồ khu vực lân cận tới, Cố Tu đảo qua, ở trên bản đồ vẽ một vòng: "Khu vực này, chúng ta dẫn người đi khu vực này, Ngô Kiệt, ngươi tìm chỗ này..."
Viên Tâm trợn tròn, một nữ tử yếu đuối, lục soát thôn trang trong phạm vi năm dặm đã là xa rồi, bây giờ lục soát trong phạm vi một trăm dặm không phải tốn công vô ích sao!
Hắn thức thời không dám nói, sắc mặt đại nhân nhà hắn có thể ăn thịt người.
Vì đại nhân nhà hắn, tốn công vô ích thì cũng phải làm!
Thôn dân cũng mới thức dậy, có nhà đang làm điểm tâm thì thấy một đội quân mặc khôi giáp, cầm trường mâu đập cửa lục soát từng nhà, dĩ nhiên là không có, dân chúng bị tập trung vào một chỗ, nhìn thấy một đại quan uy nghi hiển hách, khí thế rất hung bạo.
"Tối hôm qua các ngươi có ai thấy một nữ tử yếu đuối bơi từ trong hồ ra không?"
"Không có"
"Thật không có"
Trăm người cùng lắc đầu.
"Các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận cho ta, tối hôm qua có điều gì bất thường không?" Cố Tu nói: "Ta phát hiện ra ai nói láo, kết quả sẽ giống như tên thuỷ phỉ này"
Hắn vừa nói xong, cánh tay dài rút thanh kiếm bên người thuộc hạ, trăm người chỉ thấy kiếm quang loé lên, một cái đầu người rơi xuống, máu bắn ra hai thước.
Đôi môi mỏng của Cố đại nhân khẽ mở: "Đem lột da hắn làm thành đèn lồng, treo lên cổng thành"
Có ba tên thuỷ phỉ còn sống, hai tên còn lại bị kinh sợ đến hết hồn vía, lại nghe Cố Tu nói: "Nếu ta không tìm được người, toàn bộ các ngươi sẽ chết như vậy"
Hai tên thuỷ phỉ lập tức cầu xin: "Đại nhân, chúng ta thật sự không biết"
"Đại nhân, nàng rơi xuống nước sau khi chúng ta đã ở trên thuyền, thật sự không biết"
Thôn dân cũng sợ quỳ xuống, liên tục kêu đêm qua không có gì bất thường.
"Nếu có gì bất thường, thì là cây thạch lựu nhà ta mất đi mấy trái, nhưng không có ai gọi cửa. Hoặc là, phía sau núi có Niệm an đường, liệu có tìm đến am ni cô để xin ngủ trọ không?" thư sinh nói: "Nơi đó toàn là nữ tử, sẽ dễ dàng xin nghỉ trọ hơn"
Một thôn dân nhớ lại: "Đêm qua chó nhà ta có sủa, nhưng không có ai ném đồ, cũng không có ai gõ cửa xin ngủ nhờ"
Viên Tâm: "Đại nhân, những thôn dân này không cần phải mạo hiểm tính mạng để che dấu, vậy hẳn là nàng không có tìm chỗ nghỉ qua ở đây"
- --
Các ni cô sống khắc khổ, bắt đầu làm việc khi mặt trời mọc, Thẩm Tinh Ngữ sớm bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc.
Xa xa nhìn thấy đội ngũ dưới chân núi, dù nhỏ như con kiến nhưng trong lòng nàng có dự cảm xấu.
Khu vực này cách không xa hồ nước, có thể Cố Tu sẽ đến đây tìm, với tính khí của hắn, nếu như mình bị bắt trở về... nàng thật không dám nghĩ.
A Điều trực tiếp bị giết chết là có thể.
Cũng may nàng tới vào nửa đêm, không có ai nhìn thấy, nàng tìm lý do, nói với Bính Trần sư thái: "Sư thái, dưới núi sợ là những người đang đi bắt ta, người không cần tiết lộ chuyện đêm qua ta tới đây, người kia cậy mạnh, không nói phải trái, nếu để hắn biết người thu nhận ta, am sẽ gặp nhiều phiền toái. Ngài chỉ coi như chưa từng thấy ta, ta sẽ rời đi ngay"
Đức Phật nhìn thế gian với khuôn mặt tươi cười, không vui không giận.
Bính Trần lần tràng hạt: "Người trong phật môn không hỏi chuyện hồng trần, thí chủ tự cầu nhiều phúc đi"
Đây tức là sẽ không nói, Thẩm Tinh Ngữ cũng không trì hoãn nữa, nàng luôn có tâm tư chu đáo, ngay cả nửa phần quần áo ướt dơ bẩn cũng không lưu lại.
- --
Nửa miếng vỏ thạch lựu còn mới, những hạt lựu tươi nằm lẳng lặng trên còn đường mòn trong hẻm.
Cố Tu không ngại, khom người nhặt một hạt lựu lên, nhìn nó như muốn đục thủng thành lỗ: "Mau, dẫn người lên núi tìm"
Quan binh chia làm hai đội bao vây Niệm an đường, Cố Tu từ giữa đi tới, đôi môi mỏng phun ra hai chữ: "Lục soát!"
Viên Tâm lập tức dẫn người đi tìm kiếm cả trong lẫn ngoài, Tĩnh Vân sư thái cầm phật châu đi ra, phía sau là chúng nữ đệ tử:
"A di đà phật, vị đại nhân này, đây là nơi phật môn thanh tịnh, không biết đây là cớ gì?"
Cố Tu: "Tìm người, đêm qua có nữ khách nào vào xin nghỉ không?"
Tĩnh Vân lắc đầu: "Chưa từng"
Cố Tu: "Phòng khách ở đâu?"
Tĩnh Vân chỉ phương hướng, Cố Tu tự mình đi kiểm tra từng gian, lật ba thước đất của Niệm an đường lên, không có dấu vết nào của Thẩm Tinh Ngữ.
Vừa có một chút đầu mối đã gãy!
Cả người Cố Tu như bao phủ trong băng lạnh, con ngươi sâu thẳm như giếng cổ nhìn chằm chằm vào bông sen tàn còn sót lại trong ao.
Viên Tâm cảm thấy trong lòng khó chịu: "Đại nhân, một ít vỏ thạch lựu không nói lên cái gì, cũng chưa có ai nhìn thấy, có thể có người khác đã bỏ lại"
Cố Tu nheo mắt, nhìn về phía xa hơn: "Còn một phần hy vọng cũng phải tìm"
Viên Tâm: "Giả sử những thạch lựu kia là của phu nhân bỏ lại, nàng thoát khỏi nguy hiểm cũng không đi tìm ngài, tức là có lòng muốn chạy trốn khỏi ngài, ngài... còn muốn tìm nữa sao?"
Cố Tu: "Tìm!
"Vậy càng phải tìm"
Viên Tâm: "Nếu thiếu phu nhân thật sự muốn bỏ ngài đi, tìm về còn có ý nghĩa gì? Sẽ còn tiếp tục... "chạy đi.
Nàng thật sự vì tỳ tử đó mà bỏ mình đi sao?
Thẩm Tinh Ngữ, bản lãnh cũng khá đấy!
Cố Tu: "Không vấn đề, ta có thể chặt đứt chân nàng, để nàng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!"
Viên Tâm: "..."
"Đi, đào tiếp ba thước đất khu vực bên cạnh!"
Cố Tu xoay người rời đi, hồi lâu xác nhận không có động tĩnh, sát bên bờ ao sen tàn khẽ lay động, một cái đầu bỗng thò ra, Thẩm Tinh Ngữ phun ống cây ngậm để hít thở ra, thở hổn hển.
Cố Tu, ngươi thật ác độc, muốn đánh gãy chân ta!
"Sư thái"
Bính Trần đang dọn dẹp ngăn tủ bị lục soát làm loạn lên, quay đầu lại, Thẩm Tinh Ngữ cả người ướt đẫm, mái tóc dài ướt nhẹp dán vào lưng, đứng giữa vũng nước: "Xin lỗi, ta có thể ở đây thêm một ngày được không?"
← Ch. 045 | Ch. 047 → |