← Ch.091 | Ch.093 → |
Thẩm Tinh Ngữ trở lại, Duệ bối tử vừa cho người thu dọn sơ lược lại sân vườn.
Không giống lần ám sát trước, lần này mấy cánh cửa đều hư hỏng, không còn cái nào hoàn chỉnh, mặc dù sân việt đã dùng nước rửa qua nhưng trong không khí vẫn nổi lên mùi máu tươi.
Thẩm Tinh Ngữ đạp trên mặt đất đầy nước đi vào, sân vườn bị phá huỷ, hoa rụng đầy đất, cánh hoa vùi lẫn trong bùn, xích đu cũng bị chém gẫy, chỉ còn trơ trọi cái cột giữa sân.
"Nơi này không thích hợp để ở nữa, qua bên sân nhà Thư Nhàn đi, nàng ta cùng A Điều đang chờ bên đó"
Nơi này đã chết rất nhiều người, Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không có lá gan ở lại, chỉ là nghĩ cái sân hoa này tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc của nàng, có chút tiếc.
"Ta không kìm được, thấy muộn thế này còn có người nên xuống xem một chút", Thẩm Tinh Ngữ nói: "Không nghĩ sau lưng nàng ta còn có ám vệ lợi hại như vậy, nàng ta cũng liều mạng để bắt ta"
Lần trước thấy Thịnh Như Nguyệt sai người tới giết mình, dường như không phải là đối thủ của Duệ bối tử, nàng cho là lần này mình có thể bình an, kêu Tào thị tới chỉ là muốn để cho bà tận mắt nhìn thấy mặt ác độc của Thịnh Như Nguyệt.
Lần này người của Duệ bối tử không chống đỡ nổi, khi đó nàng mới ý thức được là sợ không thể thoát, vội vàng kéo Tào thị vào thay y phục của A Điều, tìm một đường sống, không ngờ lại khiến bệnh cũ của bà tái phát.
"Bối tử, có phải lần này ngươi cũng đã dốc hết tiền của rồi đúng không?" Thẩm Tinh Ngữ trong mắt đều là áy náy: "Ngươi giúp ta nhiều như vậy, đời này ta không báo đáp được"
Loại cao thủ đó, không phải có tiền là mời được, không biết phủ thân vương phải tốn bao nhiêu mới huấn luyện được một đội ngũ như vậy.
Duệ bối tử không được tự nhiên, tránh ánh mắt nàng, thấp giọng: "Thật ra những gì ta có thể làm không nhiều"
"Đã rất nhiều rồi", Thẩm Tinh Ngữ nói: "Những thị vệ kia của ngươi an táng ở đâu? Ngày mai ta muốn tới tế bái bọn họ, mặc dù ta vẫn bị bắt đi, nhưng bọn họ cũng đã tận lực, ngươi đừng trách họ"
Nghĩ đến những người đó vì bảo hộ nàng mà không ai sống sót, người cuối cùng ngã xuống, trên người bị đâm như con nhím, vẫn cố sức ngăn trước mặt nàng, gắt gao túm chặt tay nàng, không để những ám vệ kia mang nàng đi.
Cuối cùng cánh tay đó đã bị chém đứt.
Duệ bối tử nói: "Ngày mai ta mang nàng đi tế bái"
Nghĩ đến những người trong nhà này chết vì bảo vệ nàng, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy bóng đen trùng trùng đó không còn đáng sợ nữa, đi vòng vòng một hồi trong nhà rồi quay ra: "An bài cho người nhà bọn họ, để ta bỏ tiền"
Duệ bối tử đương nhiên không phản đối, Thẩm Tinh Ngữ tạm biệt hắn.
Thẩm Tinh Ngữ bước vào sân, Thư Nhàn cùng A Điều đang ngây ngẩn dựa vào nhau, chợt khóc oà lên.
Thẩm Tinh Ngữ giang hai tay ra, ôm lấy bọn họ cười: "Không sao không sao, chuyện đã qua rồi.
"Cừu địch đã chết rồi, sau này chúng ta không cần phải lo lắng sợ hãi nữa"
Thư Nhàn hung hăng đánh vào mông nàng: "Cùng nữ nhân như ngươi sống qua ngày cũng quá doạ người đi!
"Cuộc sống quý tộc chó má gì của các ngươi chứ! Cuộc sống chó má đó còn không an ổn bằng thanh lâu của chúng ta..."
Thẩm Tinh Ngữ sờ mũi một cái, quả thật như vậy, thân phận của mình mới bại lộ mấy ngày, đã suýt chết mấy lần.
Vinh hoa phú quý, rốt cuộc thì giàu sang ở đâu?
"Nói cho các ngươi biết, dưới chân Nguyệt Ảnh lâu có một cung thất dưới mặt đất, lần ám sát này là do đội ám vệ dưới đó, thế lực của phế Thái tử trước kia"
Thư Nhàn giống như bị sét đánh: "Không thể nào!"
Thẩm Tinh Ngữ nói: "Thật, Nguyệt Ảnh lâu giờ đã bị đóng cửa, Hoa nương đều bị đưa đến Đại Lý tự điều tra, phỏng đoán lão bản nhất định là một trong các đầu mục của bọn họ, đại khái là sợ cá lọt lưới, tối nay tất cả các khách nhân cũng bị bắt đi thẩm vấn"
Thư Nhàn nhớ lại những chi tiết trong quá khứ ở thanh lâu, cao quan đặc biệt nhiều, lần đó nàng bị phế Thái tử lăng ngược, nhưng hắn ta dường như không hề lo lắng chuyện đó bị tiết lộ, hoá ra đó là địa bàn của hắn.
Nàng trước kia cho rằng Hoa nương bịt miệng nàng là vì sinh tồn, hoá ra phế Thái tử là chủ tử của nàng, bây giờ nghĩ lại, Nguyệt Ảnh lâu có rất nhiều cô nương, hoặc là cầm kỳ thi hoạ, hoặc là thi thư văn chương, hoặc là thông minh cơ trí, cũng có người thuần khiết không rành thế sự, rất nhiều đều là vì sở thích của các đại nhân quyền cao chức trọng, cho nên số lượng đạt quan quý nhân ra vào Nguyệt Ảnh lâu vô cùng nhiều, cao quan của Thượng kinh, có lẽ đến một nửa là khách quen của Nguyệt Ảnh lâu.
Hoá ra Hoa nương cũng không phải là vì tiền, mà vì tin tức trong tay những đại thần này.
Nàng ôm ngực có chút sợ: "May từ nhỏ ta không ôm chí lớn, không muốn trở thành cô nương đầu bảng, nếu không sợ rằng bây giờ ta cũng đang ở trong ngục"
Nàng sợ nhất là đau! Dụng hình cái gì đó rất doạ người!
Hoa lâu sẽ bồi dưỡng những hạt giống tiềm năng từ khi còn nhỏ, dĩ nhiên ăn mặc đãi ngộ đều là tốt nhất, hầu hạ cũng là những người thật sự có thân phận, Thư Nhàn từ nhỏ không ôm chí lớn, không hề giống mọi người hâm mộ vị trí cô nương đầu bảng, chỉ một mực ứng phó cho xong việc, cho nên vẫn bị xếp vào loại cô nương bình thường.
Nàng nói: "Người có phúc phận, thật đúng là không nói trước được"
Nàng xách váy chạy lên lầu như một làn khói, ôm hai bình rượu bằng đất đỏ xuống, nhét một cái vào ngực Thẩm Tinh Ngữ: "Đại nạn không chết, nhất thiết phải chúc mừng"
A Điều so sánh: "Tại sao ta không có?"
Thư Nhàn: "Ngươi đi làm ly nước nho uống đi"
A Điều không còn cách nào khác đành đi phòng bếp lấy mấy cái ly cùng một ít đồ ăn nhẹ quay lại, Thư Nhàn đã trải một tấm khăn trên hành lang, cắm mấy lọ hoa, cầu thang bằng gỗ kêu kẽo kẹt, trên dưới treo không ít đèn lồng, ánh sáng hắt qua tấm giấy dâu tạo thành những vầng sáng, lay động theo chiều gió.
Viên đá lớn Thịnh Như Nguyệt đã bị loại trừ, Thẩm Tinh Ngữ cũng ung dung thoải mái, trăng thanh gió mát, ca múa trợ hứng, cười nháo đến quá nửa đêm, ba cô nương đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngã xuống, bầu trời đang chuyển dần sang màu trắng, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông trầm bổng trong không khí.
Thẩm Tinh Ngữ từ dưới đất ngồi dậy, nhìn theo hướng tiếng chuông.
Thư Nhàn mơ mơ màng màng dụi mắt: "Chuyện gì vậy?
"Đây là tiếng chuông của quan phủ. Không phải lại phát sinh chuyện gì đấy chứ?" Thật đáng thương, nàng mới có được một đêm yên bình thôi!
Những quý nhân bề trên này đừng nháo loạn nữa được không, nàng như con kiến hôi bé tí, chỉ muốn sống yên ổn thôi!
Thẩm Tinh Ngữ đếm tiếng chuông, tựa hồ còn có tiếng roi, sau tiếng chuông đó, sau lưng cũng vang lên tiếng chuông, Thẩm Tinh Ngữ vòng qua nhìn hướng tiếng chuông phía sau, đó là chuông của hộ quốc Vân Yên tự: "Trong cung 27 tiếng, chuông chùa tiếp ứng, đây là... chuông báo tử của đế vương"
Xốc chăn nệm, đứng ở bên lan can, nhón chân nhìn về phía xa, ánh mắt xuyên qua các nóc nhà, trên đường quân binh xếp hàng ngang dọc giới nghiêm khắp nơi.
"Ngươi làm cái gì?" Thư Nhàn thấy Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhiên lục tìm trong tủ quần áo.
Thẩm Tinh Ngữ tìm cái áo trắng ném lên giường: "Ta muốn đi ra ngoài, tế bái hạ nhân, ngàn vạn lần đừng sai lầm"
- --
Trong đêm, Nguyệt Ảnh lâu, nội quan thúc giục ba lần: "Điện hạ, bệ hạ vẫn đang chờ ngài, đi trễ là sợ Tam hoàng tử bên kia sẽ có động thái... bất lợi cho ngài"
Cửu hoàng tử mím môi, cuối cùng cũng trở lại hoàng cung.
"Điện hạ, Tam hoàng tử đã tới nửa giờ trước", trên bậc thềm, nội quan thấp giọng nhắc nhở Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử nhắm mắt, dừng lại trên bậc thềm một lúc, sau đó vén quần áo bước vào.
Lão hoàng đế nửa đời bị Hộ quốc công áp chế, hận đến tận xương tuỷ, Huyền vũ vệ vô hình vô ảnh là tâm bệnh của hắn, không ngờ đội ngũ này lại ở ngay dưới mi mắt của hắn, trong tay Thái tử phi Thịnh Như Nguyệt, một nữ nhân hậu cung nhu nhu nhược nhược.
Dáng người già nua bệnh tật, dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, Cửu hoàng tử từ bên ngoài thò đầu vào, mí mắt giống như cành cây khô mở ra.
Miễn cho Cửu hoàng tử thỉnh an, lúc này mới nói: "Chuyện tiến triển như thế nào?"
Cửu hoàng tử trình lên lệnh bài của Huyền vũ vệ: "Ám vệ đã sa lưới, hoa lầu đó chính là mạng lưới tình báo mà Hộ quốc công thiết lập..."
Khúc mắc đời này của lão hoàng đế cuối cùng cũng được tháo gỡ, khoé mắt nhăn nheo nở nụ cười, ông ngồi dậy, Cửu hoàng tử đưa tay đỡ, nghe lão hoàng đế thân mật nói chuyện việc nhà: "Nơi này không có người ngoài, ngươi với ta cũng không phải vua tôi, chỉ là phụ tử.
"Theo ý của ngươi, chuyện này Cố Tu có tham gia hay không? Thịnh thị chỉ là một nữ nhân, thật sự có bản lãnh lặng yên không tiếng động, thu được Huyền vũ vệ vào trong bàn tay?"
Cửu hoàng tử nói: "Chuyện này vốn là hắn tra được, nếu hắn có lòng ém đi Huyền vũ vệ, tại sao còn lôi ra, Thịnh thị nàng...
"Quả thật có mấy phần bản lãnh!"
Lão hoàng đế quay đầu, ánh mắt hoà ái: "Ngươi đối với Cố Tu một chút cũng không có nghi ngờ?"
"Cố đại nhân vẫn là tâm phúc của phụ hoàng, nhi thần thấy hắn trong lòng mang thiên hạ, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra cũng là người nặng tình, cũng có chỗ mềm yếu, đến giờ ngay cả tử tức cũng không có một ai", Cửu hoàng tử mỉm cười nói: "Phụ hoàng có cái nhìn cực tốt, nhi thần cũng cảm thấy Cố đại nhân khả dụng"
Lão hoàng đế được đỡ đi về phía lộ đài: "Ngươi đánh giá hắn khá cao"
Cửu hoàng tử nói: "Nhi thần thủa nhỏ được phụ hoàng dạy dỗ, rất nhiều chuyện có cùng ý tưởng với phụ hoàng"
"Ở chuyện này quả đúng là như vậy", lão hoàng đế nhìn bóng đêm trong hoàng cung, ôn hoà nói: "Sớm đem lung lạc lòng người, một đạo kết minh, mưu đoạt giang sơn"
Gió xuân ôn hoà biến thành băng vụn trong nháy mắt, bao phủ lên sự hiền hoà hoà ái.
Cửu hoàng tử vén áo bào, quỳ xuống: "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không biết ngài nghe lời này từ đâu.
"Vị trí Thái tử này của nhi thần là do phụ hoàng ban cho, con chưa bao giờ hai lòng"
Lão hoàng đế nói: "Ngươi cũng không cần vội vã phủ nhận, ta chỉ hỏi ngươi, chuyện này ngươi định xử lý như thế nào? Giao phó cái gì cho triều thần?"
Cửu hoàng tử nói: "Bên ngoài tuyên bố là tàn dư của phế Thái tử làm loạn, tuy nói là Thịnh thị xuất thân từ phủ Trấn Quốc công, nhưng có thể thu được Huyền vũ vệ, vốn là công lao của Cố đại nhân, công bù tội, không truy cứu.
"Thịnh thị cùng Tông nhi, bên ngoài tuyên bố mắc trọng bệnh qua đời"
Lão hoàng đế: "Thịnh thị không an phận, mắc phải tội lớn, đủ để tru di cửu tộc, ngươi không phế vị trí Thái tử phi của nàng, chẳng lẽ trăm năm sau ngươi vẫn muốn cùng mộ với nàng? Động tĩnh lớn như vậy, sợ là toàn bộ triều thần đều đã biết, ngươi nói bậy như vậy có thể lừa gạt ai?"
"Cửu hoàng tử: "Người chết hết nợ, nhi thần không muốn so đo với người đã chết"
Lão hoàng đế hít sâu một hơi: "Nàng ta đội cho ngươi cái nón xanh lớn như vậy, là nữ nhân không trinh không khiết, sao có thể cho vào hoàng lăng, làm ô nhiễm tổ tiên?"
Cửu hoàng tử nói: "Dù sao cũng từng là phu thê, cho nàng thể diện cũng chính là thể diện của con, chẳng qua cũng chỉ là một khối lăng tẩm, cho nàng cũng được"
Lão hoàng đế nhìn Cửu hoàng tử hồi lâu, rõ ràng là hận rèn sắt không thành thép: "Ta cuối cùng cũng biết, vì sao Cố Tu chọn ngươi làm thừa kế giang sơn" nhân tuyển này, sao hắn có thể định?
Rõ ràng là Cố Tu thăm dò hắn!
Lão hoàng đế hít sâu một hơi: "Bởi vì ngươi lòng dạ khoan hậu, có đủ phụ nhân chi nhân*, dễ gây khó dễ"
(*phụ nhân chi nhân: lòng nhân ái của phụ nữ)
Cửu hoàng tử: "Phụ hoàng..."
Lão hoàng đế giơ tay cắt ngang lời hắn: "Sáng sớm ngày mai, đem thánh chỉ lục các ban xuống, phế Thịnh thị, thi cốt sau khi rong khắp thành, phơi bảy ngày rồi thiêu sống, tro cốt rải xuống sông, dã chủng kia cũng gạch tên trong gia phả"
Cửu hoàng tử: "Phụ hoàng..."
"Ngươi không cần nói nữa, trẫm đã quyết định", lão hoàng đế nói: "Là quân vương, không thể phụ nhân chi nhân, nên có đủ ngờ vực.
"Cố Tu này là người sâu không lường được, vi phụ đời này không nhìn thấu hắn, ngươi suy nghĩ một chút, nếu hắn là thần tử thuần phục, vì sao đã sớm tìm ngươi làm đường lui cho mình.
"Hắn có quá nhiều uy vọng, lại không mắc sai lầm, đây là cơ hội để thu hồi quyền lực Lộc đỉnh công của hắn"
Lão hoàng đế cúi người, đặt tay lên vai hắn, bóp mạnh: "Ngươi coi như trữ quân, phải học lộng quyền, cân bằng triều đình, vững vàng khống chế cục diện ở trong tay mình, mà không phải dựa vào bất cứ người nào, chuyện này không cần nói nữa.
"Ngươi trở về đi thôi"
Cửu hoàng tử ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của lão hoàng đế: "Đa tạ phụ hoàng dạy bảo.
"Giờ đã muộn, phụ hoàng không nên quá sức vất vả, ngày mai hãy kêu khởi cư lang soạn ý chỉ"
Lão hoàng đế trong mắt loé lên thần sắc miễn cưỡng hài lòng, Cửu hoàng tử hỏi thêm mấy câu về sức khoẻ, đỡ ông vào nội viện, lúc này mới cáo lui xoay người bước ra khỏi tẩm thất.
Quan nội thị đang bưng thuốc cho hoàng đế uống trước khi ngủ, thấy Cửu hoàng tử, khom người quỳ hành lễ.
Cửu hoàng tử bước thêm một bước, đi tới trước chén thuốc, mở nắp ra, làn khói trắng bốc lên, mùi thuốc đập vào mặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia: "Thuốc này có đồ bẩn rơi vào rồi, đi trù phòng làm chén khác"
Quan nội thị vâng mệnh lui đi, lão hoàng đế không biết, hôm nay trước khi ngủ phải uống thuốc, đây là thuốc có chứa thành phần mấu chốt để kéo dài tính mạng, quá nửa đêm, bỗng nhiên đờm dãi kéo đến che lấp đường thở, hô hấp tắc nghẽn, đột ngột qua đời.
Trong phủ Trấn Quốc công, khi chuông báo tử vang lên, Cố Tu cũng viết xong, hơ khô vết mực, hắn cuốn cuộn giấy lại, từ từ đỡ tay vịn đứng dậy.
Thẩm Tinh Ngữ có lệnh bài hoàng thương của phủ Nội vụ, dù trên đường có giới nghiêm nhưng vẫn thuận lợi đi ra, đế vương quốc tang, các phủ bắt đầu lập lều tế lễ bên đường, hạ nhân phủ Trấn Quốc công cũng làm lều tế, nhưng không mang dáng dấp của chủ tử quỳ lạy, quy củ so với phủ đệ khác thì kém hơn rất nhiều.
Xe ngựa dừng trước phủ Trấn Quốc công, vừa lúc Cố Tu mặc áo trắng quốc tang bước ra, tay phải nắm một cuộn giấy, sắc mặt so với tang phục mặc trên người còn trắng hơn, quần áo có vẻ rộng, khiến cho người ta có cảm giác gầy gò yếu ớt.
Bàn tay kia khẽ nắm lại đặt lên môi, cố gắng áp chế tiếng ho khan.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ, chân hắn cứng đờ, ánh mắt dừng lại rồi quay lưng, ho kịch liệt.
Thẩm Tinh Ngữ vén rèm, mặc tang phục bước xuống, đợi một lúc Cố Tu mới ngừng ho.
"Là muốn vào cung sao?" nàng hỏi
Cố Tu xoay người lại: "Quốc tang phải tham dự"
"Thân thể ngươi nhìn không tốt lắm", tang sự bình thường vốn đã tiêu hao thể lực con người rất nhiều, quốc tang chỉ sợ quy củ càng nghiêm khắc, Thẩm Tinh Ngữ nhìn hắn nói: "Có độc trong người sao không chịu nghỉ ngơi, đừng cứng rắn chống đỡ"
Cố Tu kinh ngạc nhìn nàng: "Nàng... vì sao lại tới?"
"Cố phu nhân ở dưới địa cung là do ta", Thẩm Tinh Ngữ cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân: "Ta không thể buông tay, mặc kệ không quan tâm được"
Từ góc của Cố Tu chỉ nhìn thấy được phần đỉnh tóc mềm mại và bồng bềnh của nàng, suy nghĩ một lúc mới nhận ra, Cố phu nhân là nói mẫu thân hắn, Tào thị.
Hoá ra là vì điều này nên nàng mới tới.
Ngón tay Thẩm Tinh Ngữ bám vào mép váy: "Ta muốn mỗi ngày đến thăm bà một chút, có được hay không?"
Cố Tu đem từng động tác nhỏ của nàng thu vào trong mắt: "Được"
Yên lặng quỷ dị một lúc, cuối cùng Cố Tu mở miệng trước: "Lều tế ta không để ý được, nàng thuận đường thì chú ý qua một chút"
"Được rồi", Thẩm Tinh Ngữ thấy hắn đồng ý, ngẩng đầu lên: "Ngươi yên tâm vào cung đi"
Lúc nàng ngẩng đầu lên, Cố Tu xoay người phân phó Song Thuỵ: "Ngươi đi truyền lệnh của ta, tất cả mọi chuyện trong phủ tạm thời do... Bạch nương tử an bài"
Hắn ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn xuống đất: "Ta đi đây"
"Aiz, ta đi xem Cố phu nhân", Thẩm Tinh Ngữ đi trước hắn một bước, xách váy chạy vào phủ.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |