← Ch.083 | Ch.085 → |
Cảm giác về thời gian của con người quả thực rất kỳ lạ. Có khi thời gian trôi qua rất nhanh, có khi chỉ trong nháy mắt có thể thấy thời gian rất dài.
Thịnh Như Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc dao găm vẽ một đường vòng cung trên không, tất cả tê liệt, cảm giác chết chóc đập vào mặt.
Còn có sự dữ tợn trong mắt Thẩm Tinh Ngữ, thật sự muốn giết nàng!
Tim co thắt lại, tóc dựng ngược lên, da đầu tê dại, huyết dịch đông cứng, chỉ còn hình ảnh mũi dao đang chồng lên nhau.
Từ vụ việc của phụ mẫu, Thẩm Tinh Ngữ học được một điều, muốn trị một người, phải nắm được thất thốn của họ, để họ cảm nhận được cái chết, lần sau nhìn thấy nàng là phải đi đường vòng!
Cõi đời này, giữa người với người chính là so xem ai có gan lớn hơn!
Ai so với ai có thể bung ra, ai giết được ai!
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, con dao dừng lại trên chiếc cổ tuyết trắng của Thịnh Như Nguyệt, dao cắt vào trong thịt, bàn tay cầm cán dao của nàng siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy tàn bạo.
Nàng giống như con sư tử giận giữ, giơ hàm răng sắc bén, một phát là xé Thịnh Như Nguyệt thành mảnh vụn.
"Ngươi bình tĩnh lại!"
Cảm xúc lạnh ngắt ở trên cổ, Thịnh Như Nguyệt cảm giác như mũi dao cắt vào da thịt nàng, lúc trước Kỳ Vận ở trong sân không biết bị người nào đập choáng váng mang đi, bây giờ mới tìm được, nhưng vừa được giao canh giữ ở bên ngoài vườn, không biết gì về tình hình ở đây.
Nàng hôm nay bị bày lưỡng đạo!
Bên người không có ai trợ lực, Thịnh Như Nguyệt ý thức rõ ràng, chớp nhoáng sinh tử này của nàng hoàn toàn nằm trong tay Thẩm Tinh Ngữ, khó trách nàng như vô tình hữu ý dẫn dắt để người canh giữ khu vườn.
Nàng trúng kế!
"Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được"
Khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào vằn đỏ, con dao trong tay lại đâm vào da, chọc vào tận thần kinh nàng.
Thịnh Như Nguyệt tái nhợt vì đau, trong mắt từng tầng sợ hãi, nàng cảm giác con dao đang xoáy sâu, nghiền nát da thịt nàng, gân xanh trên trán nổi lên, đáng sợ hơn cả là nàng cảm thấy sự dữ tợn trong mắt Thẩm Tinh Ngữ.
Nàng ta thật sự định cắt đứt cổ nàng sao?
Nàng là Thái tử phi phong quang vô hạn, còn chưa ngồi được lên ngôi hoàng hậu, sau này còn nhìn nhi tử của nàng leo lên ngôi vị hoàng đế, sao có thể chết lúc này được.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rỉ ra trên trán, nàng chật vật lên tiếng: "Ngươi bình tĩnh.
"Ta thật xin lỗi ngươi.
"Chúng ta có thể nói chuyện"
Nàng càng sợ, con dao trong tay Thẩm Tinh Ngữ càng ấn xuống: "Thịnh Như Nguyệt!
"Ngươi phải hiểu, ta bây giờ có thể giết ngươi"
Thịnh Như Nguyệt: "Ta biết"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ngươi có biết bơi qua mặt hồ đó tốn bao nhiêu sức lực không? Ta thiếu chút nữa thì chết ở đáy nước, ta chưa từng làm nửa điểm có lỗi với ngươi.
"Tại sao ngươi luôn đẩy ta vào chỗ chết?
"Ta tự biết mình lấy trứng chọi đá, không đem chuyện trên thuyền nói ra, ta chỉ muốn sống thật tốt, tại sao ngay cả tâm nguyện đơn giản này ngươi cũng không thể đáp ứng?
"Nếu như ngươi nhất định phải ép chết ta, vậy thì không giống nhau.
"Ta chỉ có thể liều mạng với ngươi!"
Thịnh Như Nguyệt: "Bổn ý của ta cũng là hy vọng ngươi không nói ra.
"Chỉ cần ngươi không nói, ta sẽ không làm thương tổn ngươi"
Thẩm Tinh Ngữ: "Khống chế cái lòng đa nghi của ngươi lại, ba năm ta đã vứt bỏ hết thảy, bây giờ càng không tham luyến cái vinh hoa phú quý này, nếu không ngươi mới là tự tìm đường chết!
"Ngươi tự nhận thông minh, ta cũng không phải ngu, ta đã dám xuất hiện thì phải có biện pháp tự vệ.
"Ngươi có tin hay không, nếu ta xảy ra chuyện, bên kia Cố Tu sẽ biết hết chân tướng của ngươi?
"Hôm nay ngươi là Thái tử phi, sau còn làm hoàng hậu, thái hậu, ngươi còn nhiều thứ như vậy.
"Tâm nguyện của ta là sống cho tốt, ngươi bỏ qua ta, ta bình an sống cuộc sống của mình, đây là chuyện tốt nhất cho cả hai chúng ta. Bỏ qua ta, chính là bỏ qua cho chính ngươi, giữ được ngươi, còn có nửa đời sau của nhi tử ngươi, nếu không..."
Thanh âm nàng nhẹ nhàng, nhưng đáng sợ như ma quỷ: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, không có giết người diệt khẩu, chỉ có cá chết lưới rách!
"Ta bất quá chỉ mất đi một cái mạng, còn ngươi, có thể mất đi ngôi vị hoàng hậu, thái hậu, ngươi thấy đáng không?"
Thẩm Tinh Ngữ hài lòng nhìn thấy con ngươi Thịnh Như Nguyệt co rút một cái.
"Ta sẽ tuân thủ ước định này.
"Ngươi thả ta ra được chưa?"
Thẩm Tinh Ngữ cười nhẹ: "Buồn cười, nói ước định sao"
Thịnh Như Nguyệt muốn khóc: "Ta sắp chết rồi!"
Thẩm Tinh Ngữ quát một tiếng: "Ta tưởng ngươi lá gan cũng bao lớn,
"Quả nhiên dao đâm vào người mới biết đau"
Con dao trên cổ được thu lại, Thịnh Như Nguyệt kêu một tiếng, tay sờ lên cổ, trơn nhẵn sạch sẽ, không có máu.
Nàng kinh ngạc nhìn sang, Thẩm Tinh Ngữ dùng sống dao đè trên lòng bàn tay, da lõm xuống.
Tuy nói vừa rồi dùng dao đâm nàng là giả, nhưng cảm xúc đó là thật, thần kinh cực kỳ căng thẳng khi sắp chết, Thịnh Như Nguyệt thở hổn hển, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi khom người nhặt vỏ dao lên, đóng lại, vuốt thẳng váy rồi ngồi xuống ghế đá.
Thịnh Như Nguyệt phải mất nửa phút mới lấy lại bình tĩnh, như cười như không: "Bây giờ lá gan ngươi cũng lớn.
"Thậm chí có thể làm loại chuyện này."
Thẩm Tinh Ngữ ngước mắt: "Đây là ngươi tự tìm.
"Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, coi như người trên, nếu như không thể khống chế được tính nghi ngờ của mình, không tôn trọng cơ bản mạng người, không vừa ý là chém giết, không có ta thì cũng sẽ có người khác muốn giết ngươi"
Thịnh Như Nguyệt vuốt hộ giáp trên tay, khinh thường nhìn nàng: "Cái loại trồng hoa như ngươi, đừng có dạy ta phải làm như thế nào.
"Chưa tới phiên ngươi cười nhạo ta"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ta không muốn cười nhạo ngươi,
"Ta mặc dù không thích ngươi làm Thái tử phi, cũng ghét ngươi, nhưng ngươi đã làm rồi, ta hy vọng ngươi đối với người dưới vẫn còn một chút thiện tâm, chứ không phải chỉ biết bóc lột người khác, như vậy mới ngồi lâu được"
"A", Thịnh Như Nguyệt xoa cổ, âm dương quái khí châm chọc: "Ngươi thật là thiện lành!"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ta cùng ngươi không giống nhau.
"Ta đã gặp nhiều chuyện không tốt, cũng chịu không ít khổ sở, có nhiều ký ức không vui vẻ, địa vị hôm nay cũng không thể so với ngươi, nhưng ta sẽ không để cho những chuyện không tốt này thay đổi ta. Ta vẫn hy vọng thế giới này tốt đẹp, nghĩ cách làm một ít chuyện có ý nghĩa, trở thành một người có ý nghĩa"
Nữ nhân ánh mắt trong trẻo, tâm tư sạch sẽ, khiến cho người ta nghĩ tới đỉnh núi tuyết quanh năm thanh khiết, không nhiễm tục trần, nụ cười trên khoé môi Thịnh Như Nguyệt cứng đờ.
Ngực nàng như bị đè nặng, mình giống như tiểu nhân miệng lưỡi tục tằn bén nhọn, vẫn là nàng lòng dạ hẹp hòi.
Cao thấp đã rõ.
Thịnh Như Nguyệt giờ phút này phát hiện, nàng vô cùng tin tưởng Thẩm Tinh Ngữ thật sự muốn bỏ qua cho nàng, không truy cứu chuyện kia nữa.
Sắc mặt từ xanh đến trắng, mím môi nửa ngày, ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì, cho đến khi tiếng kêu kinh ngạc của Tào thị đột ngột vang lên, nàng mới tỉnh táo lại.
"Ngươi thật sự còn sống?"
Tào thị vẻ mặt đầy khiếp sợ, sửng sốt nói: "Tu nhi đã tìm ngươi ba năm!"
Thẩm Tinh Ngữ nhàn nhạt nói: "Phu nhân nhầm rồi, ta là Bạch Trân Châu"
Trên mặt Tào thị đầy nước mắt, cả người ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn Thịnh Như Nguyệt cầu cứu.
Thịnh Như Nguyệt lắc đầu một cái: "Ta đã thử rồi, ngay cả biểu ca cũng không làm được, ta không có biện pháp"
Tào thị không tiếp thu được cái kết quả này.
Nhi tử của bà giữ thân ba năm, xích mích với tất cả bọn họ, quay đầu lại, hoá ra chỉ là vô ích.
"Ngươi sao có thể đối xử với Tu nhi như vậy?
"Hắn rốt cuộc có lỗi thế nào với ngươi, để ngươi đối xử với hắn như vậy?
"Hay trong lòng ngươi trách ta, để ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng giày vò hắn nữa được không?"
Thẩm Tinh Ngữ đứng dậy, không muốn dây dưa nhiều nữa, lãnh đạm hời hợt nói: "Ngài không cần phải nói như vậy, ta là chủ vườn hoa Nguyên Trân, không có quan hệ với phủ Trấn Quốc công"
Nàng nhàn nhạt gật đầu, xoay người rời đi, Tào thị túm lấy tay nàng, thần tình kích động:
"Ngươi sao có thể như vậy?
"Tu nhi đợi ngươi lâu như vậy!
"Phủ Trấn Quốc công ta có điểm nào có lỗi với ngươi, ngay cả thế tử phi tôn quý nhất ngươi cũng không làm, lại đi làm thương nhân trồng hoa thấp hèn?
"Phủ Trấn Quốc công kia không thiếu ngươi ba trái dưa hai trái táo, muốn loại hoa gì cũng có, sao lại làm cái việc của nam nhân kia, ngươi không ngại mất mặt sao?"
Thẩm Tinh Ngữ chậm chạp xoay người lại, đẩy tay bà ra:
"Ta có thể trồng ra loại hoa đẹp nhất, cũng có thể ươm được hạt giống tốt nhất, vườn hoa của ta một năm lời được mấy vạn lượng.
"Hèn mọn hay tôn quý, mỗi người có cách nhận định riêng của mình, so với trước đây sống như cái tượng gỗ, tất cả phải nghe theo người khác an bài, ta thích cuộc sống bây giờ của ta hơn"
"Thế nào liền..."
"Mẫu thân!"
Thẩm Tinh Ngữ quay đầu, Cố Tu chắp tay đứng ở trong vườn, sắc mặt u ám không rõ, không biết tới từ lúc nào, cắt ngang lời của Tào thị:
"Người nếu ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi đi"
Ánh mắt Tào thị hết nhìn Cố Tu lại nhìn Thẩm Tinh Ngữ, tức giận phập phồng cả ngực, Thịnh Như Nguyệt vỗ lưng trấn an, kéo bà đi.
Thẩm Tinh Ngữ không muốn ở một mình với hắn, nhấc chân bước ra khỏi vườn hoa, Cố Tu chuyển hướng, ngăn trước mặt nàng: "Cùng ta đi chỗ này"
Thẩm Tinh Ngữ lùi về sau một bước, cách xa ra một chút: "Không"
"Nàng có hai lựa chọn, một là đi cùng ta, hai là ta ôm nàng đi"
Thẩm Tinh Ngữ biết tính người này, cùng hắn vặn vẹo cuối cùng chỉ có nàng chịu thiệt, mím môi cố ý cách hắn một đoạn, đi theo đằng sau.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
Quân doanh hoàng thành, một đường toàn những lời thỉnh an Cố Tu. Cố Tu kề tai phân phó một tiếng, chỉ trong thời gian một nén nhang, năm ngàn đại nội hoàng cung đã tập trung tới, xếp hàng ngang dọc, khôi giáp sáng loáng. Đây là đội quân có võ công cao nhất, tinh nhuệ nhất của Đại Khánh, thân thủ cực cao, khí thế bức người, nhưng đều đồng loạt quỳ xuống. Cố Tu đứng trên bậc thềm, tiếp nhận quỳ lạy của bọn họ, thân dài ngọc lập, cao cao tại thượng, tựa như một vị thần.
Bốn chữ quyền cao chức trọng, có thể cụ thể bằng hình tượng này.
Một nam nhân đạt đến mức này, hai chữ "phong quang" cũng không mô tả được hết.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung - đời này đáng giá!
Cố Tu không ra mệnh lệnh, cấm quân vẫn quỳ trên mặt đất, Cố Tu kéo Thẩm Tinh Ngữ vào đại sảnh cấm quân.
Hắn hạ lệnh một tiếng, tất cả cung nga thái giám tròng mắt cắm trên mặt đất, lùi hết ra ngoài, Cố Tu ấn nàng ngồi trên ghế chuyên dụng của hắn.
Cửa sổ bốn phía đều mở, bên ngoài tất cả cấm quân quỳ trên mặt đất, đầu cong một độ giống nhau, chuẩn xác đến mức có thể dùng thước để đo.
Bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng Thẩm Tinh Ngữ có thể nhìn thấy sự đồng nhịp của họ.
"Ta.."
Cái ghế kia chính là biểu tượng chân thực của Cố Tu dưới một người trên vạn người, ngay cả cấm quân cũng do hắn thống lĩnh, đó chính là mùi vị của quyền lực. Thẩm Tinh Ngữ hốt hoảng muốn đứng dậy, Cố Tu hai tay ấn nàng xuống, người cũng quỳ xuống dưới, ánh mắt sắc bén nhìn nàng:
"Nàng nói tôn quý, nàng có biết thế nào là tôn quý chân chính không?
"Đây mới đúng là nó!
"Quay lại bên cạnh ta, sau này sẽ không còn người khinh thị nàng, sẽ không còn ai dám chọc nàng, nàng muốn tiếp tục trồng hoa hay làm ruộng đều có thể, sau này trong phủ chỉ có hai chúng ta, sẽ không có người nào khác để làm cho nàng mất hứng.
"Nàng biết mùi vị quyền lực không?"
Hắn tiện tay tháo xuống lệnh bài nhất đẳng Lộc đỉnh công, đặt trong tay nàng, thanh âm mê hoặc lòng người:
"Dựa vào lệnh bài này, năm ngàn cấm quân có thể tuỳ thời điều động, hoàng cung cũng nằm trong tay ta.
"Nàng nhìn, những người bên ngoài cũng quỳ với nàng.
"Đây chính là mùi vị đứng trên đỉnh núi.
"Nàng ghét Như Nguyệt?" hắn bao cả bàn tay và lênh bài trong tay nàng, môi áp vào tai nàng: "Ta giết nàng ta, được không?
"Đông cung ta cũng có thể thay người khác.
"Sau này ta quản triều đình, nàng quản ta, có được không..."
← Ch. 083 | Ch. 085 → |