← Ch.077 | Ch.079 → |
"Châu Châu,
"Có chuyện gì?"
Nghe thấy tiếng phá cửa, Thư Nhàn từ phòng bên cạnh chạy ra.
"Phu nhân, thuộc hạ đắc tội", bên trong, Viên Tâm đứng đối diện Thẩm Tinh Ngữ, hán tử cao chín thước, sừng sững như một ngọn núi chắn hết ánh sáng, hắn nhét sợi dây vào trong tay áo, coi như là cho Thẩm Tinh Ngữ một chút mặt mũi: "Hy vọng ngài đừng lên tiếng, giữ thể diện mà theo ta ra ngoài, có ồn ào lên thì cũng chỉ khó nhìn cho ngài.
"Ta chỉ muốn ngài đi đến chỗ chúng ta, sẽ không làm tổn thương ngài, ta không đả thương nữ tử và trẻ em, quấy rầy người trong viện của ngài, để cho ai bị thương ngài cũng đều không muốn, phải vậy không?"
Viên Tâm có tướng mạo rất hung dữ, vai u thịt bắp, nhìn kiểu một bạt tai là đánh bay nữ nhân.
Thư Nhàn hiển nhiên bị làm cho giật mình, hai tay vẫn còn đang buộc đai của áo choàng đen trên vai, vừa bước chân vào trong nhà, nhìn thấy Viên Tâm, trên mặt lập tức ngưng trọng.
Hoặc là có thể cảm nhận được bầu không khí đối nghịch giữa hai người, nàng khẩn trương kéo Thẩm Tinh Ngữ ra sau lưng mình.
Đối mặt với Viên Tâm, trong lòng nàng vừa khẩn trương vừa sợ, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác đầu ngón tay của nàng cũng run lên, thế nhưng vẫn dũng cảm nghiêm giọng chất vấn đối phương: "Ngươi muốn làm cái gì?
"Nàng không phải loại da dày thịt béo như ta, nếu ngươi dám dùng thủ đoạn đối phó ta để đối phó nàng, hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi"
Nhìn bóng người gầy gò ngăn trước mặt mình, Thẩm Tinh Ngữ chớp mắt một cái, mái tóc dài tuột xuống vai: "Ta không sao"
Nàng đi vòng từ sau lưng ra trước mặt Thư Nhàn, đầu ngón tay thon thả vén tóc mai cho nàng, giọng ôn nhu dịu dàng: "Không cần lo lắng, ta đi cùng hắn nói cho rõ ràng,
"Chút nữa trở lại"
[Chuyện này đừng vội nói cho nàng ấy]
[Sau một thời gian, ta sẽ đích thân gặp nàng ấy]
Trong đêm tối, nam nhân chắp tay đứng trong sân, nhìn căn phòng có ánh nến yếu ớt, đôi mắt u ám nói với nàng.
[Ngươi có biết bây giờ nàng muốn làm gì không?]
Thư Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn thừa kế di chí của phụ mẫu, vườn hoa là giấc mộng của mẫu thân, nông vụ là của phụ thân, tìm đất trồng lúa là khá khó khăn"
[Chuyện này ta sẽ làm, nếu nàng có mong muốn gì, ngươi sai người nói cho ta một tiếng]
[Nàng là người yểu điệu tinh tế, bữa sáng bảy ngày bị trùng nhau là sẽ không dùng, ta sẽ phái một nữ đầu bếp tới, ngươi nhớ giấu đi]
[Không cần cho nàng biết]
Hắn rõ ràng có quyền thế, cũng có thể cường bạo bắt Thẩm Tinh Ngữ về, nhưng để cho nàng vui vẻ, hoàn thành lý tưởng của nàng, Cố Tu nguyện ý làm hết những việc sau lưng cho nàng. Chính tai mình nghe được nàng cự tuyệt, nhưng vẫn nguyện ý im lặng chiếu cố nàng, Thư Nhàn rất cảm động, vì thế mới đồng ý làm nội gián cho hắn.
Tuy chưa từng tận mắt thấy tranh chấp giữa hai người, nhưng trước mặt viên quan này, tự nhiên nàng cảm thấy sợ.
"Ta đi cùng ngươi"
Thẩm Tinh Ngữ cười nhu hoà: "Ta không có việc gì, ngươi cứ ở nhà chờ ta"
Thẩm Tinh Ngữ quá mức bình tĩnh, giọng lại u tịch lạnh lùng, dường như cái người vừa giằng co kia không phải là Thẩm Tinh Ngữ.
Thư Nhàn ngơ ngác: "Các ngươi mới vừa..."
"Vốn định không muốn đi, có tranh chấp mấy câu", Thẩm Tinh Ngữ mỉm cười: "Bây giờ thì rõ rồi.
"Tránh cho hắn lại mang những món đồ kỳ kỳ quái quái khác đến.
"Nói rõ cũng tốt cho mọi người.
"Được rồi, ngươi đi nghỉ đi, lát nữa ta về"
Thần thái Thẩm Tinh Ngữ quá mức ung dung, quả thực không giống như có chuyện gì, chẳng lẽ là mình hiểu nhầm?
Cố Tu yêu mến Thẩm Tinh Ngữ như vậy, chắc cũng không để cho người làm tổn thương nàng.
"Vậy cũng tốt", Thư Nhàn theo thói quen nói chờ nàng trở lại, lời đến khoé miệng lại nuốt vào, nhỡ hai người tốt đẹp lại với nhau, nàng trở thành Lộc đỉnh công tước gia phu nhân tôn quý, sẽ có bao nhiêu người vây quanh, chúng tinh phủng nguyệt, làm sao có thể ở cùng mình, quay đầu lại, nàng vẫn là ở một mình, trong lòng chua xót không thôi, cố đè nén khổ sở xuống, nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Hắn đối với ngươi cũng không tệ.
"Nếu là quay lại với nhau cũng rất tốt"
Thẩm Tinh Ngữ trong lòng biết, nàng cùng Cố Tu là không có khả năng, Thư Nhàn sợ là hiểu lầm, nhưng nghĩ tới dự định của mình, nàng lại im lặng, cặp mắt hoa đào nhìn chăm chú nàng từ trên xuống dưới, như muốn ghi vào trong lòng.
Quen biết một lần, đi cùng một đoạn đường, quả thật rất may mắn.
"Ta đi"
"Ta tiễn ngươi"
Thư Nhàn dắt tay nàng, mười ngón tay đan nhau đi xuống cầu thang gỗ, qua vườn hoa đi đến ngoài cửa.
"Thiếu phu nhân", tuy có lụa trắng che mặt nhưng Lục Kiều nhìn một cái nhận ngay ra nàng, chủ yếu vì cặp mắt của nàng quá đẹp: "Đúng là ngài vẫn còn sống"
Nói ra câu này, giọng lại có chút nức nở, tất cả vận mạng vô thường đều gói gọn trong thanh âm nghẹn ngào này.
Rõ ràng trong mắt nhau chỉ có đối phương, vì sao phải trải qua nhiều chuyện như vậy?
"Ngươi sai rồi, ta không phải là thiếu phu nhân của các ngươi", Thẩm Tinh Ngữ bình tĩnh trả lời.
Lục Kiều kinh ngạc, không biết phải làm thế nào, Viên Tâm thấy nàng chỉ có một mình, không có tâm phúc nào bên cạnh, liền tự làm chủ: "Ta mang phu nhân trở về, ngươi, những cái rương này, dọn dẹp mang vào trong phủ đi"
Mặc dù không biết vì sao Thẩm Tinh Ngữ phủ nhận thân phận, chỉ thấy nàng lên kiệu của Viên Tâm, thế tử gia nhà mình lợi hại như vậy, chẳng lẽ không giữ được nàng sao?
Lục Kiều cũng không chần chừ nữa, liền phân phó gã sai vặt mang đồ chất lên xe ngựa.
Hành lang treo hai ngọn đèn lồng lớn, Thư Nhàn dựa vào cửa, đắm chìm trong sắc đèn ấm áp, nhìn theo cỗ kiệu đi xa dần, giống như con chim mất phương hướng, không biết phải bay đi đâu, thở dài một tiếng.
Nàng rốt cuộc vẫn phải một mình sống trong cõi đời này.
Ba năm không quay về phủ Trấn Quốc công, Thẩm Tinh Ngữ thấy xa lạ, chẳng qua nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Viên Tâm lại lấy sợi dây thừng ra:
"Phu nhân, ty chức bắt buộc phải đắc tội một chút"
Thẩm Tinh Ngữ cảnh giác nhìn sợi dây trong tay hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Viên Tâm: "Phu nhân, ty chức gặp phải nữ tử quỷ kế đa đoan nhất, tránh cho ngài chạy trốn, phải trói tay chân ngài lại mới yên tâm"
Không biết Cố Tu đang ở chỗ nào.
Hay hắn đang ở trong bóng tối nhìn thấy tất cả mọi chuyện, để mặc cho thuộc hạ của hắn động thủ?
Hơn hai năm tự lập, Thẩm Tinh Ngữ học được không ít, nàng không làm trái lời Viên Tâm, nếu không chỉ có tự mình chịu khổ.
Trên chân nàng có cái muỗng, cởi trói không thành vấn đề.
"Ta sợ đau, ngươi trói nhẹ một chút được không?" giọng nàng mềm nhũn, ra vẻ rất sợ hãi.
Viên Tâm nghe thấy cũng xiêu lòng, nhưng nghĩ tới đại nhân nhà hắn, khoé miệng hắn giễu cợt: "Đành phải để thế tử phi chịu khổ một chút"
Sợi dây siết vào xương cổ tay, Thẩm Tinh Ngữ mới biết, nam nhân trưởng thành cũng biết gạt người!
Nàng kêu đau một tiếng, nước mắt cũng rơi ra.
Viên Tâm là người vô cùng cứng rắn, từng liếm máu trên lưỡi đao nên thản nhiên đem mười hai đạo hình cụ tra tấn để moi xương ra.
Trong lòng hắn nghĩ, hắn càng ác, nàng càng cảm kích Cố Tu, càng biết chỗ dựa của mình là ai.
Không phải lâu dần sẽ hoà hảo sao?
Thẩm Tinh Ngữ cho rằng mình đã bị đau như vậy thì hai chân sẽ thoát, không ngờ nam nhân này tâm địa sắt đá, trói cả chân nàng lại.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ thăm hỏi 18 đời tổ tông của Viên Tâm, nhưng Viên Tâm lại rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Con mẹ nó!
Rốt cuộc cũng không còn phải nhìn bộ dạng uất ức kia của đại nhân nhà hắn, bọn họ trong triều đình mưa máu gió tanh, không phải vì muốn cái gì có cái đó sao?
Dựa vào đâu mà nữ nhân yếu đuối này lại không chịu?
Nghe tiếng bước chân Viên Tâm xa dần, Thẩm Tinh Ngữ chắc chắn người này đã đi, lật người nằm xuống, cổ tay bị trói hướng đến cổ chân, váy tuột xuống, lộ ra chiếc muỗng gài trên bắp chân.
Nàng đưa tay tới định rút cái muỗng ra, nhưng sợi dây trói trên cổ tay rất chặt, cổ tay nàng động một cái là đau, càng động càng đau hơn.
Không biết lúc nào Cố Tu sẽ tới, nàng phải mau chóng cắt được sợi dây trước khi hắn xuất hiện, nàng đau đến chảy nước mắt, mất khá nhiều sức mới rút được cái muỗng ra.
Nắm cái cán muỗng giơ lên, há miệng, cắn cái muỗng rút ra, lộ ra cái dao nhỏ sắc bén, cán dao từ từ trượt xuống dưới, cắt vào sợi dây.
Chỉ vài động tác đơn giản, nàng đã đau đến đổ mồ hôi, nàng khẽ cắn răng, cổ tay nắm chặt để gân xanh nổi lên, như vậy mới có thể dùng chút sức cắt đứt sợi dây trong không gian nhỏ hẹp.
Rất đau!
Dùng sức cuối cùng cắt đứt sợi dây, hai bên thái dương nàng đã ướt đẫm mồ hôi, lớp da trên cổ tay đã bị trầy trụa một mảng, dính chút máu.
Nàng thở hổn hển kịch liệt, không dám trì hoãn, cắt tiếp sợi dây trên chân, lúc này có tiếng bước chân truyền tới.
"Gia,
"Ngài chậm một chút"
Là giọng Song Thuỵ, Cố Tu tới.
Cố đại nhân ngay cả say rượu cũng hết sức cao lãnh, bước chân tuy có chút lảo đảo, ánh mắt có chút phiêu tán, vẫn có thể khống chế bước chân ổn định đi vào trong sân, nhéo mi tâm, dồn khí vào đan điền: "Ta không sao"
Bóng đêm nồng đậm, mấy cây to trong sân phủ bóng tối om, trên bầu trời mênh mông treo nửa vầng trăng khuyết, loáng thoáng soi ra một chút hình dáng nóc nhà.
Chân mày hắn nhíu lại: "Trong sân sao không có người?
"Ngay cả một ánh nến cũng không có?"
Nàng vẫn hay la hét sợ tối, không biết là thật hay giả, thắp đèn cũng phải ghé sát vào tay hắn, thanh âm vừa mềm vừa thơm: "Ta sợ lạnh, trên người ngài thật ấm áp"
"Ngài quên rồi sao?" Song Thuỵ nói: "Thiếu phu nhân còn sống, ngài sai bọn họ tới phục vụ thiếu phu nhân"
Nàng còn sống.
Tất cả tâm cơ của nàng đều đổ vào hắn, khiến cho hắn ba năm qua làm rất nhiều chuyện phí công vô ích, bắt hụt rất nhiều lần, nghe người ta nói vô số lần: "Nàng là một nữ tử yếu đuối, căn bản không thể sống sót được"
Một bên sợ hãi phải thừa nhận nàng đã chết, một bên ôm hy vọng may mắn nàng còn sống.
Những sợ hãi và hy vọng lặp đi lặp lại xen kẽ nhau, giống như liên tục đưa tin về cái chết của một người.
Cảm giác tuyệt vọng đó!
Sống lưng của hắn sắp bị gãy vì tuyệt vọng!
Ba năm trước hắn là vô liêm sỉ, nhưng vẫn có ý định bảo vệ nàng.
Nhưng tại sao trái tim nàng lại có thể lạnh lùng và cứng rắn như vậy, dù nàng sống dưới mũi hắn, ngày ngày nhìn hắn đau khổ, tìm kiếm vất vả mà vẫn thờ ơ?
Hắn muốn chất vất nàng, vì sao chỉ có vài câu hồ đồ, nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Nàng thật sự coi chút tình nghĩa với hắn đã mất rồi sao?
Hắn hận, cũng oán, oán nàng tuyệt tình, hận nàng nhẫn tâm!
Nàng còn sống, đầu lưỡi Cố Tu lẩm nhẩm những lời này.
Nàng còn sống, hắn có thể oán có thể hận, cũng có thể tức giận nổi nóng, hắn hẳn phải cảm ơn trời xanh, nếu không cuộc đời còn lại của hắn sẽ tức giận với ai?
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên thư thái, vui mừng vì nàng còn sống.
Hắn quyết định tha thứ hết thảy, quên hết những khổ sở của ba năm kia.
Song Thuỵ đỡ người vào trong phòng, nói: "Gia đợi một chút, nô đi thắp đèn"
"Không cần", ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, rải trên mặt đất một vòng cung sương bạc nhỏ: "Ngươi có thể đi xuống."
Không có ánh sáng, hắn sẽ dễ ngủ hơn.
Cố Tu trong đêm tầm nhìn cũng rất tốt, hắn đi xuyên qua phòng khách, vòng qua vách ngăn bằng gỗ lê, sau bình phong, đi đến trước giường, say rượu khiến hắn mất đi sự tỉnh táo thường ngày, không ngửi thấy trong không khí có hương thơm đậm đà hơn bình thường, đốt ngón tay thon dài từ từ vén tấm màn lên, cùng lúc đó, sợi dây thừng trên cổ tay chân Thẩm Tinh Ngữ bị cắt đứt.
Một mũi dao nhỏ chĩa tới:
"Đừng tới đây..."
Con dao hình lưỡi liềm được làm bằng sắt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào lưỡi dao, hắt lên thứ ánh sáng lạnh kinh người.
Bàn tay cầm dao vô cùng đẹp, khớp xương nhỏ nhắn trắng nõn, hắn với đôi bàn tay này có xúc cảm vô cùng tinh tường, vô số lần đan xen vào các ngón tay nàng, mười ngón tay giao nhau áp bên má.
Lúc này nàng đang cầm chuôi dao, hướng mũi dao vào tim hắn.
Khuôn mặt nữ nhân được che lại bằng một tấm lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo đẹp đến lạnh lùng, trong đôi mắt đó là màu đen đậm đặc lẫn băng lạnh đến tận cùng.
"Nàng..." Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc dao găm, cổ họng nóng bỏng, khàn giọng giễu cợt nói: "Nàng muốn giết ta?"
Hắn nhướn mi, nhìn nàng với nỗi đau sâu thẳm, tan vỡ trong đôi mắt đen...
← Ch. 077 | Ch. 079 → |