← Ch.059 | Ch.061 → |
"Thái tử điện hạ của chúng ta đối với Thái tử phi là nhất mực thâm tình"
Đây là câu nói Thẩm Tinh Ngữ nghe được nhiều nhất trong 3 ngày nàng ở Đông cung. Điều trớ trêu là trong 3 ngày này, ngày nào nàng cũng bày hoa tươi cho Thái tử phi, nhưng chưa từng nhìn thấy vị Thái tử được cả thiên hạ khen là nhất mực thâm tình này đến nhìn Thái tử phi lấy một cái.
Thẩm Tinh Ngữ làm như vô tình dò hỏi, Thái tử cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong Đông cung.
Thẩm Tinh Ngữ quan sát những cung nhân này trong vài ngày, từ từ phát hiện ra chân tướng, những cung nga, thái giám, quản sự, thậm chí cả những trắc phi, thị thiếp kia dường như bị bắt buộc mỗi ngày mỗi người phải nói câu đó từ 20 lần trở lên.
Hoá ra mỹ danh Thái tử thâm tình khắp thiên hạ là như vậy mà có.
Khi một người mỗi ngày nhắc đi nhắc lại một câu nói, tự nhiên sẽ tạo thành trí nhớ, mọi người cũng sẽ có thể ghi nhớ nó một cách dễ dàng.
Tin xấu hay tin tốt, phần lớn đều xuất phát từ cách người truyền tin, hạ nhân ở Đông cung bị giao nhiệm vụ phải khen hàng ngày, truyền đi những chuyện kia, ai cũng cho là vị Thái tử điện hạ này thực sự thâm tình với Thái tử phi.
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Tinh Ngữ, quản sự cũng cảm thấy đề nghị của nàng rất tốt, trong sân Đông cung xây một phòng lưu ly ấm áp.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Tinh Ngữ đang chỉ huy thợ thủ công làm việc, cuối cùng cũng nhìn thấy vị Thái tử điện hạ tôn quý này ra khỏi cửa, mặc khôi giáp cưỡi ngựa, có vẻ như muốn đi xa.
Ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ chuyển động, từ trong hà bao bên hông lấy ra một ít thịt bò khô đưa cho tiểu thái giám quản sự, giống như vô tình nói: "Hôm nay trời lạnh quá."
Trời lạnh, người ta thường thích ăn gì đó, thái giám nhận lấy thịt khô, bỏ vào miệng một miếng, vừa nhai vừa nói: "Không phải sao, phiền nhất là tuyết rơi, qua mấy ngày tuyết tan còn lạnh hơn"
"Điện hạ của chúng ta thật là chuyên cần", Thẩm Tinh Ngữ nói: "Lạnh như vậy còn đi ra ngoài"
"Hộ quốc công trở về", tiểu thái giám nói: "Đây chính là tổ phụ thân trọng của Thái tử phi, Thái tử đối với Thái tử phi nhất mực thâm tình, đương nhiên phải đi nghênh đón"
Thẩm Tinh Ngữ: "Hộ quốc công muốn tới dâng hương cho Thái tử phi?"
"Đương nhiên", thái giám nói: "Thái tử đây chính là đi đón Hộ quốc công tới Đông cung, Thái tử phi sắp hạ táng rồi"
"Vậy Thái tử gần đây sợ khó mà ngủ ngon", Thẩm Tinh Ngữ ồ lên một tiếng: "Ta nhớ ra rồi, trong vườn hoa của ta trồng không ít loại hoa giúp an thần, để ta đi nhắn tin, bảo bọn họ mang tới, có đến mấy loại"
"Hoa cũng có thể giúp ngủ ngon được à?" tổng quản thái giám Đông cung ngạc nhiên.
"Dĩ nhiên", Thẩm Tinh Ngữ nói: "Hoa không chỉ có tác dụng nhìn ngắm, còn có thể làm thành thức ăn, như hoa mộc lan, hoa mẫu đơn, hoa hoè là những nguyên liệu nấu ăn rất thường gặp. Còn có hoa dạ u lan chính là loại hoa giúp ngủ tốt nhất, trong y thư đều có ghi lại, đặt ở đầu giường, buổi tối Thái tử dùng một chút là biết tác dụng của nó, so với thuốc còn tốt hơn.
"Thuốc còn có ba phần độc, nếu không cần thiết thì đừng nên uống"
"Vậy đặt thử cái này đi, để buổi tối điện hạ thử xem", tổng quản thái giám nói: "Nếu điện hạ thích, tạp gia sẽ trọng thưởng ngươi"
Thẩm Tinh Ngữ ánh mắt cong cong cười một tiếng, ánh mắt quét qua khói hương đang cuộn lên dày đặc trong linh đường, dạ u lan đương nhiên tốt, nhưng nó có một khắc tinh, đó chính là huyền hương, mà huyền hương với Long diên hương được điều chế thành phần giống nhau.
Dạ u lan gặp huyền hương sẽ tạo ra một chất độc không màu không vị, từ từ ngấm vào thân thể, qua một thời gian sẽ tổn thương lục phủ ngũ tạng, vô phương cứu chữa.
- --
"Ngoại tổ phụ!"
Thái tử điện hạ tôn quý tự mình đi 50 dặm ra kinh đô nghênh đón Hộ quốc công, đúng dạng mười phần hiếu tử hiền tôn, nghẹn ngào, mắt đỏ bừng, hết sức bi thương.
Hộ quốc công Thượng Quan Vân tuy đã qua tuổi 80, canh giữ biên cương 50 năm, luyện võ hàng năm, người vẫn to lớn cường tráng, thanh âm nói chuyện vang vọng như chuông.
Đặt tay lên vai Thái tử an ủi: "Tiên Dung từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh, cũng do sức khoẻ nó không tốt, điện hạ cũng đừng quá bi thương"
Thái tử: "Ngoại tổ phụ, ngài cũng đừng quá đau lòng, tổn hại đến thân thể, Tiên Dung nằm dưới đất cũng không được yên lòng"
Hai người vừa đi vừa an ủi nhau một đường vào thành, Hộ quốc công có phẩm hàm, theo định chế phải vào cung diện thánh trước, nhưng đế vương hết sức quan tâm, phái tổng quản thái giám đứng ở cửa cung truyền chỉ, ân chuẩn Hộ quốc công trực tiếp đi Đông cung.
Thấy dung nhan của Thái tử phi được giữ gìn hoàn mỹ, từ dạ minh châu trong miệng cho đến chăn đệm, quần áo, đắp đủ loại trân bảo, khắp nơi đều thể hiện sự dụng tâm, Hộ quốc công hết sức cảm động với Thái tử, nước mắt nước mũi giàn giụa, kéo tay Thái tử nói:
"Tiên Dung gả cho ngươi, đó là phúc của nàng"
Thái tử phụng bồi Hộ quốc công bên linh cữu, trong một con hẻm hết sức bình thường không tên tuổi, trong một sân nhỏ trang nhã không có người qua lại, Cố Tu và Chử đại nhân ngồi đối diện nhau.
Mây đen cuồn cuộn góc trời, tuyết phủ lặng lẽ trên mặt đất, trong ngõ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ xa.
Trong sân chìm trong bóng tối yên tĩnh, hành lang không treo đèn lồng, trong nhà chỉ thắp một ngọn đèn dầu, chiếu ra ánh sáng mờ nhạt càng thêm u tối.
Khuôn mặt sắc bén của Cố Tu hiện rõ hơn trong bóng tối, môi mím lại, nhìn chằm chằm Chử đại nhân mà không nói một lời.
Trong lòng Chử đại nhân bất an, không kìm được tự vấn, gần đây không đắc tội gì với Cố Tu chứ?
Hắn không phải đang cố chấp đi tìm vợ sao? Đến tìm ông có việc gì, cuối cùng không kìm được mà hỏi ra:
"Nghe nói gần đây Cố đại nhân một mực tìm thê tử không rõ tung tích, không biết tìm lão phu có chuyện gì?"
Cố Tu: "Tam nương tử bây giờ được coi như Thái tử phi, nếu không nói quá lên thì tương lai Chử đại nhân chính là quốc trượng, còn chưa chúc mừng Chử đại nhân"
Đầu gối Chử đại nhân như nhũn ra, muốn quỳ xuống.
Quốc trượng dễ làm lắm sao?
Hoàng đế muốn phế Thái tử, đạp đổ Hộ quốc công, kết thúc lưỡng đại hoàng hậu, chấm dứt thời kỳ huy hoàng của Nhậm hoàng hậu, toàn triều đô đều đã biết, một ngày kia Thái tử rơi đài, cả nhà ông chẳng phải bị kéo theo sao.
Bây giờ ông ta như đang trên dầu sôi lửa bỏng!
Ông ta hoài nghi liệu có phải Cố Tu đang thay hoàng đế dò xét ông?
Trên trán Chử đại nhân nhất thời đầy mồ hôi, rút khăn trong tay áo ra, lau qua trán:
"Cố đại nhân cũng đừng cười ta, bên trong rốt cuộc là tình huống gì ngài còn không biết sao?"
Câu hỏi ngược, cũng là câu khẳng định.
"Ta bây giờ mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên"
Cố Tu nói: "Nghe nói Tam nương tử lúc trước có thay Thái tử chắn một mũi tên, nhắc tới cũng trùng hợp, lúc xảy ra vụ án này, ta ở cách đó không xa, lúc đi thẩm vấn mấy người ở hiện trường, thật là..." hắn cố ý dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp: "Mấy người ở hiện trường đều nhìn thấy rõ ràng, lúc mũi tên bắn ra, Tam nương tử đang đứng ngẩn người, căn bản không phản ứng kịp, là bị người ta kéo một cái"
Chử đại nhân sắc mặt trầm xuống.
Cố Tu lại nói: "Ban đầu Tam nương tử cùng nội tử phát sinh tranh chấp, ta đã nói qua, tử nữ nếu không dạy dỗ tốt sẽ mang đến đại hoạ, Chử đại nhân còn nhớ những lời này không?"
Chử đại nhân suy tư một chút, trả lời: "Aiz, ta cũng biết nữ nhi này không đỡ lo được, giờ lại càng không đỡ lo được hơn, bây giờ nó có chủ ý rất lớn, quản cũng không quản được, ta phải làm thế nào?"
Cố Tu: "Nghe ý của Chử đại nhân là cứ thuận theo à?"
Chử đại nhân đem những lời này lật đi lật lại trong lòng, xác định ý đồ của hắn là dò xét mình, cái mà ông ta kiêng kỵ là không biết lá bài trên tay Cố Tu là gì.
Thái tử cùng Cửu hoàng tử, Thái tử cùng hoàng đế, rốt cuộc bên nào sẽ thắng?
Hộ quốc công nắm trong tay mấy trăm quân binh là thật, có lưỡng đại hoàng hậu, thêm một Thái tử phi, gia tộc này vươn cành lá đan xen với toàn bộ thế gia của kinh đô, quyền thế đã lên đến đỉnh. Tâm tư phế Thái tử của đế vương đã lộ rõ, nếu Thượng Quan gia lùi một bước sẽ tan xương nát thịt, đương nhiên sẽ không để cho đế vương phế Thái tử, không chừng sẽ liều chết mà chiến đấu lại.
Hộ quốc công cũng không phải một mình quay về, ngay cả ông ta còn biết, Hộ quốc công để 100 ngàn trọng binh ở Tử châu, bên kia Đồng quan chính là Thượng kinh...
Trong đầu Chử đại nhân như đang có một đoàn quân chạy qua chạy lại hò hét, đang lúc hỗn loạn thì nghe "cạch" một tiếng.
Ông tỉnh táo lại, là Cố Tu đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Chử đại nhân!
"Dao động chính là đại kỵ trong quan trường, bệ hạ muốn bầy tôi thuần phục, không sợ sinh tử, dám đối nghịch mà lao lên"
Hắn vừa nói vừa đứng lên, dáng người cao ngất như cây tùng, cả người lộ ra khí phách sát phạt khiếp người, nhìn sang: "Nếu Chử đại nhân đã động tâm với thân phận quốc trượng, ta nói nữa lại thành vô tình, xin phép"
Xốc vạt áo, Cố Tu dứt khoát bước ra ngoài.
"Cố đại nhân chậm đã!"
Chử đại nhân hốt hoảng hướng về phía cửa sổ quỳ xuống: "Là lão thần hồ đồ!
"Xin Cố đại nhân nhất định phải chuyển lòng trung thành của lão thần tới hoàng thượng, thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, chết cũng không từ"
Cố Tu quay người lại, đứng chắp tay: "Có những lời này của Chử đại nhân, ta có thể bảo đảm toàn bộ Chử gia an toàn, chỉ cần...
"... Chử đại nhân nguyện ý đại nghĩa diệt thân"
Nữ nhi này, nhất định là không còn cách nào giữ được.
Chử phụ dừng một chút: "Được"
Cố Tu lấy trong tay áo ra một quyển mạch án đưa cho Chử đại nhân, Chử đại nhân cầm, nhìn một cái, tim thắt lại, sau đó mới thở ra một hơi.
Thật may, thật may vừa rồi mình không lựa chọn Thái tử.
Cố Tu đây là giúp Chử gia tránh được một nạn, ông ta vốn cho là Cố Tu phụng ý đế vương đến dò xét, lúc này mới biết, Cố Tu là muốn cho Chử gia một con đường sống.
"Cố đại nhân, ân đức của người, ta ghi nhớ.
"Chuyện lần trước là ta hồ đồ, lần này tất nhiên sẽ diệt nữ nhi bất hiếu"
Bên kia, Chử tam nương chưa biết, thế nào là chân chính bị phụ thân ruồng bỏ, bị gia tộc loại trừ.
Suốt những ngày tháng trị thương đó, Thái tử mỗi ngày đều lời ngon tiếng ngọt, nàng ta đã sớm quên mối hận bị chặn mũi tên. Hôm đó là tang lễ chính thức của Thái tử phi, trời cực lạnh mà phải dậy sớm đi tống táng, trong lòng nàng âm thầm chửi bới, rất oán giận, chỉ mong những nghi thức này sớm kết thúc.
Thái tử từ sáng sớm đã than vãn kêu khóc, khóc một cái là tê tâm liệt phế, ai nhìn thấy cũng động lòng. Chớp mắt đã đến giờ khởi quan, thái giám xướng lễ la to một tiếng: "Khởi quan", kiệu phu khom người chuẩn bị nâng quan tài lên, Thái tử lại nhào lên áo quan ngăn lại: "Đừng!
"Tiên Dung, đừng đi!"
Hai quan viên Lễ bộ phụ trách lễ tang đỡ Thái tử dậy, đứng sang một bên: "Điện hạ, ngài nén bi thương,
"Để Thái tử phi Tiên Dung giờ lành hạ táng, tốt đẹp đầu thai"
Bên này thái giám xướng lễ lại kêu một tiếng, bốn kiệu phu cúi xuống, nhưng không làm sao nhất được quan tài lên!
Bốn người luống cuống, thử một lần nữa, vẫn không nhấc lên được.
Đám người bắt đầu xì xào bàn tán: "Thật kỳ quái, Thái tử phi Tiên Dung nặng được bao nhiêu chứ, sao lại không nhấc được lên?"
"Đây không phải là trá thi đấy chứ?"
Tống Bảo, tâm phúc của Thái tử nói: "Điện hạ, chắc là Thái tử phi Tiên Dung luyến tiếc ngài.
"Thái tử phi Tiên Dung không muốn rời xa ngài"
Nước mắt Thái tử càng nhiều: "Tiên Dung!"
Tống Bảo chỉ thêm 4 tên thái giám: "Ngươi ngươi ngươi... các ngươi đều qua đi"
Lần này, cả 8 tên thái giám cũng không nhấc được quan tài lên, tăng thêm thành 16 tên cũng không nhúc nhích được.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Không lẽ là có oan tình? Ta nghe nói quan tài của người chết oan vô cùng nặng, không nhấc lên được"
"Chuyện này nhất định có quỷ, ngần này người có bao nhiêu sức nặng chứ, vậy mà vẫn không nhấc được lên"
Tống Bảo từ phía sau lén nhéo Thái tử đang sửng sốt, vừa khóc vừa kêu lớn: "Điện hạ!
"Thái tử phi Tiên Dung đúng là không nỡ xa ngài"
Thái tử hiểu ý, lao qua tay quan viên, lại nhào lên quan tài: "Tiên Dung!
"Nếu nàng thích thì ở lại Đông cung cả đời, cô bồi nàng cả đời!"
"Bệ hạ!"
Chợt có tiếng kêu lớn, vốn đang quỳ trong đám đông, Chử đại nhân một thân áo trắng bỗng nhiên đứng dậy, từ trong hàng đi ra, quỳ trước mặt hoàng đế, lưng thẳng tắp, hai tay dâng một quyển thư bìa xanh lam lên trên đầu:
"Thần có tội.
"Liên quan đến Thái tử phi Tiên Dung vô cớ bỗng nhiên qua đời, Chử gia muốn nhận tội!"
Chử tam nương đầu gối mềm nhũn, tay chống trên đất, cha nàng đang làm gì vậy?
Thái tử bỗng nhiên đứng bật dậy, trừng mắt quay lại nhìn, tựa như muốn lột da Chử đại nhân: "Càn rỡ!
"Hôm nay là ngày hạ táng Tiên Dung, cô bất kể là Chử đại nhân nhận lệnh ai, bị ai mua chuộc, cô đều không cho phép!
"Các ngươi muốn âm mưu, bày kế gì không cho phép xảy ra hôm nay, Tiên Dung thiện tâm nhất, không nhìn được những chuyện dơ bẩn này của các ngươi.
"Ngươi cút cho cô!"
Thái tử nói vài ba câu rồi muốn đoạt lấy vật trên tay Chử phụ, nhưng thị vệ đã chuẩn bị sẵn, ngăn Thái tử lại, mạch án trên tay Chử đại nhân vẫn giơ cao: "Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Hộ quốc công cắt ngang lời Chử đại nhân, nhìn về phía đế vương: "Thần là tổ phụ thân trọng của Tiên Dung, thần vì nước khổ thủ biên cương 60 năm, không có công lao cũng có khổ lao. Đứa nhỏ Tiên Dung này tâm lương thiện, yêu thương Thái tử điện hạ sâu đậm.
"Xin bệ hạ cho Tiên Dung ra đi thanh thản"
Chử đại nhân: "Quan quách không nâng lên nổi, đây là có oan tình, Thái tử phi có oan tình.
"Hộ quốc công, đây là tôn nữ yêu quý nhất của ngài, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để nàng chết không nhắm mắt sao?"
Đôi mắt già nua đục ngầu của Hộ quốc công trừng lên nhìn Chử đại nhân: "Chử đại nhân, chính vì nàng là tôn nữ yêu quý nhất của ta, ta hiểu hơn bất cứ ai, mời ngươi lựa ngày khác để dâng tấu, đừng quấy rầy sự an tĩnh của tôn nữ ta"
Chử đại nhân: "Thái tử phi Tiên Dung an tĩnh không được, nếu nàng không có oan ức, vì sao 16 người không nâng được quan quách của nàng lên?"
"Bệ hạ!"
Chử đại nhân đập đầu trên đất: "Cái chết của Thái tử phi Tiên Dung có bất thường, xin ngài cho thần được bẩm báo, minh oan cho Thái tử phi"
Đế vương nhìn hai bề tôi tranh chấp, đầu tiên trấn an Hộ quốc công: "Quốc công an tâm, đừng nóng vội, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là chuyện thương tâm, trẫm biết ngươi không muốn tôn nữ ra đi không yên lòng"
Rồi nhìn về phía đại thần nói: "Hôm nay đúng là chuyện này khó xử, nếu làm thì sợ tổn hại thể diện của Thái tử phi, không làm lại sợ Thái tử phi có oan tình, chúng khanh gia, các ngươi nghĩ như thế nào?"
"Thần cho là chuyện này có thể làm..."
"Thần cho là chuyện này không ổn..."
Các phe ủng hộ Thái tử, ủng hộ Cửu hoàng tử, ủng hộ hoàng đế đều nhảy ra, nhất thời, triều thần của một nước mà lại y như cái chợ.
Thẩm Tinh Ngữ quỳ ở chỗ xa nhất trong đám người làm, trong lòng càng chán ghét, Thái tử này ngay cả thê tử của mình cũng không buông tha!
Hắn rốt cuộc còn có chút nhân tính nào không?
Thái tử phi là người tốt như vậy.
Giữa đám ồn ào cãi vã, chợt một thanh âm như châu như ngọc vang lên, nàng khẽ nâng đầu lên nhìn, thấy Cố Tu một thân bạch y đang bước tới, mái tóc dài được quấn gọn trong ngọc triện trên đỉnh đầu, dải lụa trắng quấn quanh trán buộc sau đầu, hai đầu dải lụa bị gió thổi tung bay quanh ngực, vạt áo thêu ngân tuyến khẽ bay.
"Bệ hạ, không bằng để Thái tử phi Tiên Dung tự mình nói ra lựa chọn đi."
← Ch. 059 | Ch. 061 → |