← Ch.042 | Ch.044 → |
"Phu nhân thế nào rồi?" Cố Tu hỏi.
Viên Tâm chậm chạp một lúc mới dám trả lời: "Không tốt lắm..."
Cố Tu nhìn sắc bén, Viên Tâm bị ánh mắt làm cho chấn động, da đầu tê dại, hắn không biết mình làm cách nào vượt qua áp lực đó để nói ra: "Gặp phải hai tên tiều phu, may mà Duệ bối tử đến kịp"
Viên Tâm thấy trong mắt Cố Tu dâng lên một tầng sát ý.
Ngựa Cố Tu chạy nhanh như chim bồ câu đưa thư của Đại Lý tự.
"Có nhìn thấy phu nhân của ta không?"
Cửu hoàng tử mang theo viện binh chạy tới, Cố Tu siết ngựa hỏi.
"Duệ bối tử mang thế tử phi tới điền trang phía trước dưỡng thương", Cửu hoàng tử quét qua vết thương ở bụng hắn: "Ngươi bị thương, mau băng bó lại"
Mặt Cố Tu càng lạnh hơn: "Điền trang ở đâu?"
"Ta cũng mới biết chuyện, Cố đại nhân, nghe ta, thế tử phi bây giờ chưa chắc đã muốn gặp ngươi", Cửu hoàng tử nói: "Duệ bối tử sẽ không làm gì, nàng bây giờ an toàn, ngươi băng bó vết thương trước đã, chờ nàng bình tĩnh lại"
Cặp môi mỏng của Cố Tu chỉ phun ra hai chữ: "Dẫn đường!"
Cửa viện bị Cố Tu đạp tung!
Cánh cửa bên trái đau khổ kêu một tiếng rồi đổ ầm xuống đất.
"Phu nhân ta đâu?"
Duệ bối tử rút kiếm, chỉ vào Cố Tu: "Ngươi còn biết thế tử phi là phu nhân ngươi?
"Ngươi còn mặt mũi tới đây!
"Tại sao ngươi bỏ nàng lại, ngươi có biết thiếu chút nữa nàng..."
Cố Tu không hề tránh, mặc kệ mũi kiếm vẫn chĩa vào ngực, đi về phía trước: "Phu nhân ta đâu?'
Duệ bối tử hận không thể đâm xuyên qua người hắn: "Bây giờ ngươi mới biết sốt ruột à, ngươi không biết nàng tay không tấc sắt sao, đừng nói nơi hoang dã gặp phải kẻ xấu, chỉ cần rắn rết côn trùng cũng có thể lấy mạng nàng"
Cố Tu: "Ta hỏi ngươi, nàng đâu?"
Duệ bối tử: "Ngươi đi đi,
"Nàng bây giờ không muốn gặp ngươi!"
Kiếm Duệ bối tử vẫn siết chặt, ấn một cái, máu rỉ ra.
"Duệ bối tử, đừng làm thương chàng"
Thẩm Tinh Ngữ đẩy cửa chạy ra, nàng mới thay chiếc áo màu xanh biếc, bên ngoài có cổ rất cao, mái tóc ướt thả phía sau đang nhỏ từng giọt nước, bởi vì mới tắm xong nên gương mặt nàng đỏ ửng, vẫn còn hơi nước
Nửa mặt bên trái của nàng có một vết bàn tay rất to, khoé miệng rách một đoạn, là một loại vẻ đẹp tan nát thê thảm.
Nàng chạy nhanh tới, đoạt lấy kiếm trong tay Duệ bối tử.
Duệ bối tử: "Hắn bỏ rơi nàng, nàng còn bảo vệ hắn?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Chàng không phải cố ý, đây là cách duy nhất để cả ba chúng ta cùng sống sót"
Duệ bối tử: "Chỉ thiếu chút nữa là nàng xảy ra chuyện"
Thẩm Tinh Ngữ: "Đây là ngoài ý muốn, nằm ngoài tầm kiểm soát của chàng."
Cố Tu kéo tay nàng qua, để nàng nhìn mình: "Nàng không trách ta sao?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ta yêu chàng..." ta không biết phải làm thế nào để trách chàng.
"Như Nguyệt lớn lên từ nhỏ với chàng, giống như muội muội ruột thịt, mẫu thân cũng coi nàng như con gái, nếu chàng lựa chọn ta, bỏ nàng lại, sau này làm sao chàng đối mặt với nàng ấy, với mẫu thân, với Cửu hoàng tử?
"Phải mang sự áy náy trong lòng rất khó chịu, ta không muốn chàng có cảm giác này với Như Nguyệt, cho nên ta hiểu cái khó của chàng.
"Hiểu vì sao chàng chọn như thế.
"Hiểu chàng không còn cách nào khác"
Tay cầm kiếm của Duệ bối tử bỗng nhiên mềm nhũn, vô lực. Thôi, Thẩm Tinh Ngữ là người trong cuộc mà còn không trách, hắn có tư cách gì để đi chất vấn?
Khó trách nàng có thể đánh ra được tiếng đàn như vậy, nàng với mình là cùng một loại người.
Cho dù lòng mình tan nát vỡ vụn, vẫn nguyện ý bỏ ra tất cả vì đối phương.
Thẩm Tinh Ngữ hỏi hắn: "Duệ bối tử, cho ta một ít băng sạch và thuốc trị thương được không?"
Duệ bối tử: "Có, ta đi lấy cho nàng"
Lát sau, hắn đã mang băng gạc, thuốc, quần áo tới. Thẩm Tinh Ngữ cúi đầu, mái tóc ướt rũ xuống, đôi môi hồng như cánh hoa khẽ thổi lên vết thương, dùng khăn sạch lau từng vết máu, động tác nhẹ nhàng, trong mắt đều là đau lòng.
Duệ bối tử nhìn thật sâu một cái, đặt thuốc xuống, quay người rời đi.
Thẩm Tinh Ngữ rút nắp bình, rắc thuốc bột lên vết thương, dùng băng sạch bó lại, trên cánh tay, bụng, ngực đều có vết.
Bộ quần áo bên ngoài đã ướt đẫm máu, có cả máu của Cố Tu và của sát thủ, mùi máu tanh lan trong không khí.
Thẩm Tinh Ngữ cởi khuy áo, cởi ra từng món, vết thương nhìn càng rõ hơn.
Nước mắt nàng chảy như suối không ngừng, động tác tay vẫn liên tục bôi thuốc, quấn băng từng vòng quanh ngực, quanh hông hắn.
Cố Tu giơ tay sờ lên má nàng. Da nàng đặc biệt trắng, dấu năm ngón tay rất đỏ, hơi sưng, trắng đỏ đối lập nhau rất rõ nét, nhìn dấu bàn tay mà giật mình.
Đầu ngón tay hắn xoa lên vết đỏ, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ngón tay hắn run rẩy.
"Nàng không cảm thấy uỷ khuất sao?
"Bỏ qua các thân phận thế tử phi, tẩu tử, con dâu, chỉ bằng cảm nhận của nàng thôi.
"Không liên quan đến trách nhiệm, ta muốn nghe tiếng thật của lòng nàng"
Thẩm Tinh Ngữ hít mũi một cái: "Đã từng trách chàng.
"Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tỉnh táo lại, ta hỏi ngược lại mình, nếu như chàng không lợi hại như vậy thì sẽ thế nào?
"Người bình thường gặp sát thủ, bảo vệ tính mạng mình đã không dễ, nếu như không phải chàng, lúc sát thủ bắt tên ta đã chết rồi, chàng đã rất lợi hại, còn hết sức bảo vệ ta, muốn ta sống.
"Nhưng có lợi hại hơn đi nữa, thì vẫn là người, không phải thần.
"Ta không thể vì chàng không bảo vệ ta chu đáo, có một chút thiếu sót liền oán giận chàng. Nghĩ thông được cái này, sau đó liền không nghĩ gì đến giây phút chàng bỏ lại ta, mà nghĩ đến lúc chàng ôm chặt ta vào ngực, dùng một tay cầm kiếm đánh nhau với sát thủ, nghĩ tới lần đối mặt với tên dâm tặc, chàng dùng tay không tiếp đao để cứu ta, nghĩ như vậy, ta không thấy khó chịu, cũng không oán giận chàng nữa"
Đầu ngón tay Cố Tu đi xuống, kéo cổ áo nàng, Thẩm Tinh Ngữ tránh đi: "Đừng nhìn"
Cố Tu đương nhiên không nghe, túm nàng lại, ngón tay kéo mạnh một cái, trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết là ba dấu răng.
Tất nhiên không phải dấu răng của hắn.
Toàn bộ vùng cổ đỏ rực, còn có dấu móng tay cào đến xước da.
Có thể thấy vừa rồi nàng đã dùng nhiều sức chà xát nơi này khi tắm như thế nào.
"Ta cho là nàng muốn đi cùng Duệ bối tử, không muốn gặp ta", hắn nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ nàng.
"Ta chỉ không muốn chàng nhìn thấy", cả khuôn mặt Thẩm Tinh Ngữ cũng đỏ lên, là cảm giác xấu hổ cùng tự chán ghét bản thân mình: "Ta chỉ sợ chàng nhìn thấy chịu không nổi, nên mới đi cùng Duệ bối tử"
Nàng từ nhỏ đến lớn tiếp nhận cách dạy dỗ của nữ tử chốn khuê phòng, coi trinh tiết nặng hơn tính mạng.
"Thật xin lỗi... ta không đủ sạch sẽ, có tỳ vết", nàng thấp giọng: "Ta biết, ta nên dùng cái chết để bảo vệ trinh tiết, ta chỉ nghĩ... Là ta nghĩ tới lúc chàng trở lại, nhìn thấy thi thể của ta, có lẽ sẽ áy náy cả đời, nên ta đã không chết.
"Nếu như chàng để ý, ta có thể..."
Cố Tu hôn lên dấu răng trên cổ nàng: "Không có gì là không sạch sẽ..."
Thanh âm hắn đầy từ tính, giống như dây đàn kích thích, như phun châu nhả ngọc: "Đầu lưỡi ta sẽ hôn lên những dấu vết này, sẽ chỉ còn lại dấu vết của ta, nàng lại là người sạch sẽ, toàn vẹn"
"Chỉ là của riêng ta"
Hắn vươn đầu tới, dán vào cổ nàng, liếm mút từng tấc, che đi dấu răng, chỉ lưu lại khí tức và hơi thở của riêng hắn.
Tay nàng nắm chặt vạt áo hắn, từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng.
- --
Cố Tu và Cửu hoàng tử cùng bị ám sát, triều đình khiếp sợ, Cố Tu cùng phó tướng Viên Tâm trực tiếp vào cung diện thánh, trình bày lại vụ việc.
"Đã chết hết rồi?
"Không tra được một chút tin tức nào?"
Đế vương trên ngai vàng hơi biến sắc.
Cố Tu: "Sát thủ giấu chất độc trong răng, đều là tử sĩ được đào tạo từ nhỏ, không có tình cảm bình thường của con người, chỉ là những cỗ máy giết chóc. Bọn chúng không có mong muốn sống sót của người thường."
Một tử sĩ như vậy phải đào tạo hơn hai mươi năm mới xuất môn được.
Cần 20 người mới tạo được đội kỵ binh ưu tú, vừa có tư chất và thân thủ như vậy, ít nhất phải chọn từ 40 - 50 người mới được 1 người, lần ám sát này, có chừng trăm tên cao thủ.
Như vậy có thể thấy chủ nhân đứng sau bọn sát thủ này có bối cảnh sâu đến bao nhiêu, sắc mặt hoàng đế càng ngưng trọng.
Cố Tu tiếp tục nói: "Từ võ công, trang phục đến chiêu thức, dáng người, vũ khí, thần đều truy xét từng cái, không có bằng chứng nào chỉ ra có liên quan đến những thế lực trong triều đình.
"Là thần tra án bất lợi, xin bệ hạ trách phạt"
Hoàng đế: "Bọn chúng đã dám ám sát, đương nhiên sẽ không lưu lại bằng chứng cho ngươi, cái này không trách ngươi được.
"Bỏ qua chuyện chứng cớ, nơi này chỉ có ba người quân thần chúng ta, ngươi nói bất kỳ điều gì ta cũng chỉ nghe rồi bỏ qua, nên yên tâm mạnh dạn nói, ngươi cho rằng đây là bàn tay của ai?
Đế vương dùng chữ "ta" mà không phải là "trẫm"
Ánh sáng của những viên gạch vàng soi bóng hình người, bên trong bình xông hương mạ vàng, khói long diên hương xoáy tròn, bay lên trời.
Góc tường được chạm khắc hoa sen, từng giọt nước tí tách chảy, âm thanh rất rõ nét.
Cố Tu: "Lúc thần dọn dẹp mọi việc sau hội săn, vô tình phát hiện một cái hố nằm ở phía tây Lạc Dương cốc, cách khoảng 6 dặm, bên trong hố là rất nhiều động vật bị ngược đãi đến chết... Thần chưa đi xác minh"
Yên lặng hồi lâu, thanh âm hoàng đế như vô lực: "Ngươi đi xuống đi"
Viên Tâm cũng quỳ lạy rồi lùi ra ngoài kim điện, trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn: "Đại nhân, chuyện này rõ ràng là từ Đông cung, có thể là Thái tử điện hạ muốn giết ngài và Cửu hoàng tử, tại sao ngài không nói dấu vết ra?"
Cố Tu: "Bệ hạ đối với chuyện này có góc độ nhìn khác chúng ta. Đầu tiên ngài nhìn động cơ tranh giành của trữ quân, trong lòng có 3 suy luận: Thái tử ra tay, Cửu hoàng tử tự biên tự diễn hoặc phe thứ ba gài bẫy, bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau, ở trong triều cũng chỉ có ba thế lực này.
"Cho dù là Cửu hoàng tử hay Thái tử, Viên Tâm, ngươi phải hiểu điều này, bệ hạ muốn là một thuần thần, một mực trung thành"
Viên Tâm biết, đế vương vừa mới nói cái gì mà thật lòng thật tâm, chỉ là một kiểu dò xét, thăm dò xem Cố Tu có phải đem ân oán cá nhân vào trong việc này hay không.
Mà Cố Tu vừa trả lời cho thấy, hắn không thiên vị, người hắn trung thành vẫn là hoàng đế.
Viên Tâm là tâm phúc đắc lực nhất của Cố Tu, đương nhiên không giấu những suy nghĩ thật của mình: "Thái tử rõ ràng có bộ dạng đạo mạo nghiêm trang, nhưng tâm tư âm hiểm, nếu sau này hắn lên ngôi, chúng ta chưa biết sẽ như thế nào"
Việc chuyển giao quyền lực giữa tân đế và cựu hoàng đương nhiên sẽ kéo theo sự đổ máu. Loại chuyện trung quân này, dù ngoài miệng có nói thế nào, mỗi người trong lòng đều có sự cân nhắc, không ai muốn làm quỷ dưới lưỡi đao cả.
Điều Cố Tu muốn cho tới tận bây giờ vẫn là quyền thế.
Quyền thế thật dài thật lâu.
Hắn bày mưu tính kế, dĩ nhiên là phải có chỗ tốt cho mình khi hoàng đế lên ngôi, cong môi: "Ngươi biết vì sao ta phải nói không tra ra được dấu vết?
"Một bên cầm 3 vạn binh quyền, có lẽ chỉ là kiêng kỵ Hộ quốc công trấn giữ biên ải, nhưng lực lượng thế lực sau lưng hắn cường đại đến mức không thể phát hiện ra chân tướng, khiến người ta không thể ngủ ngon.
"Thư báo của Hộ quốc công cũng chuẩn bị được đưa lên, nếu tin tức của Hộ quốc công luôn nhạy bén, phát hiện Thánh thượng có ý phế Thái tử, ngươi cho là hắn sẽ làm gì?"
Viên Tâm như được xua tan mây mù, hiểu ra, hoàng đế vẫn luôn không hài lòng với vị Thái tử này, điều ông ta kiêng kỵ chính là 3 vạn binh quyền nằm trong tay ngoại tổ Hộ quốc công của Thái tử. Chỉ khi hoàng đế cảm thấy bị Hộ quôc công uy hiếp, ông ta mới có thể quyết định bằng mọi giá phải diệt trừ Thái tử cùng Hộ quốc công.
Viên Tâm: "Vậy để thuộc hạ đi làm"
Qua bảy ngày, Hộ quốc công trấn thủ biên cương gửi thư báo, cuối thư có một câu gửi hoàng đế: "Gần đây Thái tử có khoẻ không? Thần hết sức nhớ nhung"
Đế vương tức giận, ném bay thư báo, đập lên bàn ngự án rồi rơi xuống đất.
Sau khoảng thời gian một chung trà, tổng quản thái giám tự mình ra khỏi cung, đến gặp thế tử Trấn Quốc công Cố Tu.
Cố Tu nhận được lệnh, tra xét vụ ngược đãi giết hại động vật trong hố tại hội săn. Đêm đó, Thái tử bị khiển trách, phạt quỳ ở bậc ngọc trong hai giờ.
- --
"Nhuận Ca nhi của chúng ta đáng yêu quá"
Nhuận Ca là hài tử Lục Thanh Chi mới sinh, mới được hơn một tháng, ngón tay Thẩm Tinh Ngữ chọc nhẹ nhẹ vào cái má phúng phính của nó, thoả mãn cười.
Đứa trẻ mới sinh thật mềm mại, cũng thật nhỏ, chỉ bằng cánh tay nàng, nhắm mắt ngủ cũng khiến lòng người tan chảy.
Lục Thanh Chi quấn khăn trên đầu, tựa lưng vào gối ở đầu giường, cười nói: "Tẩu tử thích hài tử như thế, mau sinh cho đại ca một đứa"
Thẩm Tinh Ngữ thật sự rất thích trẻ con: "Giá mà sinh được dễ dàng như ngươi"
Lục Thanh Chi có thể nhìn thấy khát vọng trong mắt Thẩm Tinh Ngữ, vừa tan hội săn đã vội mang quà đến, mấy ngày nay gần như ngày nào cũng ghé qua, liền cười an ủi:
"Tẩu tử yên tâm, hài tử có thể mang đến vận khí", nàng nói: "Người chưa nghe sao, có cặp phu phụ không sinh được hài tử, đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, sau đó rất nhanh đã có bầu. Giờ ta sinh được Nhuân Ca rồi, tẩu tử thường xuyên đến đây dính phúc khí, nhất định sẽ sớm mang thai"
Thẩm Tinh Ngữ hai mắt lấp lánh: "Thật sao?"
Nếu nàng sinh cho Cố Tu một đứa trẻ khả ái như thế, hắn sẽ thật cao hứng chứ?
"Dĩ nhiên", Lục Thanh Chi hỏi: "Ta đưa phương thuốc hỗ trợ mang thai, tẩu có thực hiện theo không?"
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: "Trước đã uống một đợt, sau đó hết tang kỳ, gia có đưa thuốc của phiên bang tiến cống cho ta dùng, ta cũng đang uống"
Lục Thanh Chi: "Tình cảm tốt như vậy thì sẽ rất nhanh có bầu thôi"
Thẩm Tinh Ngữ tán gẫu với Lục Thanh Chi một hồi mới về Triêu Huy viện, đi một vòng: "A Điều còn chưa về sao?"
"Hẳn là phải về rồi chứ?" Lục Kiều suy đoán theo lẽ thường, nhưng không nhìn thấy A Điều nên cũng không dám chắc chắn: "Tỳ tử vừa đi kiểm tra kho phòng cùng rương hòm, tất cả đều đúng, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, tỳ tử giữ cửa chắc không lười biếng làm sai điều gì"
Thẩm Tinh Ngữ cởi giày đi đến ghế dài: "Tìm A Điều tới đây"
Một hồi lâu, Lục Kiều vòng trở lại: "Kỳ lạ, có phải hôm nay biểu cô nương có việc gì giữ người lại không? Hoặc là nhờ A Điều làm giúp việc gì? Thế nào mà bây giờ vẫn chưa thấy quay về?"
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhiên có cảm giác bất an: "Ngươi nói A Điều chưa quay về?"
A Điều không thể nói, chỉ biết nấu ăn, huống chi gần đây ở trên thảo nguyên, Thịnh Như Nguyệt đi theo A Điều học được không ít, hôm nay A Điều chỉ cần hướng dẫn thêm một chút là có thể về.
Nhưng bây giờ đã tới giờ Thân rồi, sao A Điều vẫn chưa quay lại?
Nàng bật dậy từ trên tháp thượng, đi giày vào: "Ngươi đi cùng ta qua bên biểu cô nương xem một chút"
"Đã về từ trưa?" Cây quạt trong tay Thẩm Tinh Ngữ rơi xuống, tim cũng như rớt theo, trong lòng hoảng loạn.
Thịnh Như Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy"
Nàng phân phó Kỳ Vận: "Gọi tiểu nha hoàn ở phòng bếp lên đây, cả bà tử giữ cửa nữa"
"Biểu cô nương hôm nay chỉ học một món điểm tâm, A Điều cô nương hướng dẫn vài cái rồi về", nhà bếp nói.
Người châm lửa cũng nói: "Đúng vậy, hôm nay A Điều cô nương mặc áo khoác màu hoa sen, đeo khuyên tai đinh hương, nắng thu nóng, cô nương còn cho nàng uống một chung trà, sai Kỳ Vận cô nương đưa một cây dù rồi mới đi"
Bà tử giữ cửa: "Đã đi từ sớm, từ buổi trưa, A Điều cô nương còn cho ta một miếng bánh ngọt trước khi đi"
Thịnh Như Nguyệt: "Liệu A Điều có đi dạo chơi trong vườn không? Ham chơi nên quên?"
"Không phải", trong lòng Thẩm Tinh Ngữ càng hoảng hốt, cho dù ở trong phủ, A Điều cũng không bao giờ chạy loạn, trừ khi nàng mang ra ngoài chơi: "Ta đi bảo quản gia cho người tìm"
Thịnh Như Nguyệt: "Tẩu tử cũng đừng cuống, bên này ta sẽ bảo các bà tử tỳ tử cùng đi tìm"
Thẩm Tinh Ngữ không nghe được nàng nói gì, máy móc gật đầu, bắt tất cả mọi người cùng đi tìm, bản thân mình cũng chạy khắp nơi, nhưng mà... đều không thấy.
"Không có"
"Không có"
Bà tử Triêu Huy viện nói: "Quả thật chưa thấy A Điều cô nương trở lại"
Thẩm Tinh Ngữ ngã ngồi ở bậc thềm, chân như nhũn ra, rồi lại lập tức đứng lên: "Đi, chuẩn bị xe, đi Đại Lý tự, tìm gia".
- --
"Gia..."
Thẩm Tinh Ngữ như té nhào vào trong ngực Cố Tu: "A Điều mất rồi, trong phủ không có, chàng mau giúp ta tìm.. tìm.."
Cố Tu chưa từng thấy Thẩm Tinh Ngữ như vậy bao giờ, không phải là kiểu gặp chuyện thì khóc nháo, mà là kiểu mất hết hồn vía, trong mắt là sự hoảng sợ, đỡ nàng dậy: "Ta sẽ giúp nàng tìm, trước hết hãy kể cặn kẽ mọi chuyện"
Thẩm Tinh Ngữ cố gắng bình tĩnh lại: "Như Nguyệt đi theo A Điều học nấu nướng được một thời gian, hôm nay giờ Tỵ..."
Cố Tu lập tức triệu tập tất cả nha dịch của Đại Lý tự, lật tung tất cả Trấn Quốc công phủ lên vẫn không tìm được gì, cuối cùng Cố Tu đành phải ra lệnh tìm dưới ao: "... Nàng phải chuẩn bị tinh thần"
"Sẽ không đâu"
Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu: "A Điều không biết bơi, nàng sẽ không đến gần ao, không thể có trong đó được"
"Nàng tỉnh táo lại một chút", cả người Thẩm Tinh Ngữ run rẩy, Cố Tu đi sát sau lưng nàng: "Cũng không khẳng định là nàng ta ở trong ao, tra án thì phải tìm tất cả mọi chỗ"
Thẩm Tinh Ngữ không hề nghe được câu chữ nào, tay bấu đến phát đau: "Nàng sẽ không đi ra ao"
Cố Tu theo sát đằng sau: "Có lẽ nàng nói đúng"
Hồi lâu, người mò trong ao đến báo cáo: "Đại nhân, trong hồ không có ai"
Thẩm Tinh Ngữ dường như bị hút hết sức lực, ngã xuống đống bùn, may mà Cố Tu nhanh tay đỡ được: "Không sao, có lẽ không việc gì"
Mặt Thẩm Tinh Ngữ vẫn ảm đạm như cũ, trong lòng tràn ngập sự bất an, A Điều kia rốt cuộc ở đâu?
"Tẩu tử"
Thịnh Như Nguyệt xách váy chạy tới, thấp giọng: "Tìm được, tìm được A Điều rồi"
Thẩm Tinh Ngữ nhảy dựng lên: "Nàng ta đâu?
"Nàng ta không sao đúng không?"
Thịnh Như Nguyệt khó xử nhìn Cố Tu: "Tẩu tử, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý"
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ thắt lại.
"Làm phản hết rồi!" Tào thị nhìn một nam một nữ đang quỳ trước mặt, trong mắt đều là chán ghét: "Đường đường phủ Trấn Quốc công ta mà giữa ban ngày ban mặt, lại xuất hiện cái chuyện bẩn thỉu này.
"Ngươi cũng đúng là làm cho chủ tử ngươi khuấy động nghiêng trời lệch đất cả lên!"
Thẩm Tinh Ngữ cả người cứng đờ, đầu óc ong ong, bọn họ nói cái gì, A Điều biến mất là vì cùng người khác làm chuyện cẩu thả sao?
Cùng cái... tên sai vặt này?
Thịnh Như Nguyệt nói ra phán đoán của mình: "Tẩu tử, ta phỏng đoán, A Điều có thể có hảo cảm với Dẫn Cát, hôm nay cùng đi hẹn hò, cô nam quả nữ nhất thời không nhịn được, ai biết được người sợ nàng xảy ra chuyện nên lật tung cả phủ đệ lên, nàng ta biết mình gây hoạ nên không dám đi ra, kéo dài cho tới tận bây giờ.
"Chuyện này cũng bởi ta không chú ý, Dẫn Cát thường xuyên giúp ta làm việc, vì chuyện đó mà A Điều tiếp xúc khá nhiều, là..."
"Nàng sẽ không!"
Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhiên quát lên: "A Điều không phải là người không biết liêm sỉ!"
Đây là lần đầu tiên nàng trợn mắt nhìn Thịnh Như Nguyệt, khuất tất quỳ xuống bên cạnh A Điều, nâng mặt nàng ta lên: "A Điều, nhìn ta.
"Ngươi nhìn ta"
A Điều né tránh, không muốn nhìn nàng, Thẩm Tinh Ngữ lớn tiếng: "Nhìn ta!"
Nàng ôm mặt tỳ nữ, dùng giọng nói nhẹ nhàng như cũ: "A Điều,
"A Điều ngoan, ta biết, ngươi nhất định phải lên tiếng, có phải tên súc sinh này cưỡng bức ngươi không?
"Ngươi gật đầu, chỉ cần gật đầu một cái, ta sẽ phanh thây hắn thành trăm mảnh"
A Điều khóc, mím miệng khóc, khóc rất thê thảm, liên tục lắc đầu.
Tào thị đập bàn một cái: "Ngươi nhìn lại mình xem,
"Tỳ nữ bên cạnh ngươi là cái thể loại gì!
"Loại tỳ nữ này mà cũng vẫn còn ôm được, không ngại bẩn!'
Cố Tu nhìn Thẩm Tinh Ngữ chớp mắt một cái: "Được rồi, vừa rồi là hiểu lầm, vậy coi như xử lý hiểu lầm đi, gả hai người cho nhau"
Tào thị: "Nếu để hạ nhân học theo..."
"Mẫu thân!", Cố Tu không nặng không nhẹ nhìn sang.
"Không thể,
"Ta không tin!"
Thẩm Tinh Ngữ phản đối đầy khí phách: "Ngươi cùng ta vào đây"
Nàng lôi A Điều vào nội thất, đóng cửa lại, kéo ra sau bình phong, cởi bỏ xiêm áo của A Điều. A Điều kịch liệt né tránh, túm chặt cổ áo, vừa khóc vừa ra dấu: "Biểu cô nương nói là sự thật, ta cùng Dẫn Cát lưỡng tình lương duyệt, người đừng hỏi nữa"
"Ta không tin!"
Thẩm Tinh Ngữ kiên định đi từng bước tới gần nàng: "Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, trừ khi chính mắt ta nhìn thấy, một chữ ta cũng không tin!
"A Điều, phủ Túc thánh công không còn, ta chỉ còn ngươi là người thân duy nhất, vô luận là ai đã hại ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi, vinh hoa phú quý, thế tử phi phu nhân, ta đều có thể không cần, chỉ cần lấy lại công đạo cho ngươi, ta không cần gì hết.
"Ta sẽ không để ngươi bị oan khuất.
"Ngươi phải tin tưởng ta"
A Điều vẫn kịch liệt trốn tránh, Thẩm Tinh Ngữ cắn muốn nát răng, hạ quyết tâm xé quần áo nàng ta, thấy những dấu vết trên người nàng, con ngươi co rút lại.
"Đây là cái mà ngươi gọi là lưỡng tình lương duyệt?"
Thẩm Tinh Ngữ xé thêm một mảnh áo, sau đó xé váy, đầy những vết răng cắn trên da thịt, còn có hơn chục vết roi, đây là bạo ngược!
"Là ai?
"Rốt cục là ai?"
Thẩm Tinh Ngữ muốn điên rồi!
A Điều ngược lại lại bình tĩnh: "Là do ta bị Dẫn Cát lừa, ta nghĩ hắn tốt, không biết hắn lại như vậy"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ngươi nói thật sao? Ta có thể làm chủ cho ngươi, tin ta"
A Điều kiên quyết: "Sự thật đúng là như vậy"
Thẩm Tinh Ngữ đẩy bật cửa, nhảy tới trước mặt Thịnh Như Nguyệt: "Đây chính là cái gian tình mà ngươi đoán à? Tự ngươi nhìn xem, trên người A Điều còn chỗ nào lành lặn?"
"Ngươi nổi nóng gì với Như Nguyệt?" Tào thị tức giận kéo Thịnh Như Nguyệt ra phía sau: "Ngươi lớn tiếng như thế, sợ mọi người điếc hết rồi sao, ngươi nói rằng tỳ nữ của ngươi bị bạo ngược, nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, tỳ nữ của ngươi có đoan chính hay không?
"Chuyện đã rất rõ ràng, tỳ nữ của ngươi cùng Dẫn Cát tư thông, Dẫn Cát uống rượu bộc lộ bản tính, tỳ nữ ngươi cũng không vô tội!
"Nếu nó biết lễ nghĩa liêm sỉ, tại sao tránh tất cả mọi người, không ai nhìn thấy nó đi đến chỗ Dẫn Cát, nếu nó không đi, liệu có chuyện này xảy ra không? Là chính nó thấy chột dạ mất mặt, cùng lắm là Như Nguyệt phán đoán sai, nàng hết lần này đến lần khác nhượng bộ ngươi, chính tỳ nữ của ngươi nhân cách kém, ngươi trách nàng cái gì?
"Hay là ngươi hoài nghi nàng? Nàng hại tỳ nữ của ngươi để làm cái gì?"
"Đủ rồi!"
Cố Tu lên tiếng: "Chuyện này chấm dứt ở đây.
"Người đâu, kéo Dẫn Cát ra ngoài đánh chết!
"Đưa A Điều đi điền trang, chuyện này không ai được nhắc lại"
"Không được!", Thẩm Tinh Ngữ la lên: "Chuyện chưa được tra rõ, Dẫn Cát là người trong cuộc, không thể chết được, A Điều không thể đi điền trang, nàng sẽ chết"
Thịnh Như Nguyệt: "Chuyện như vậy đã rõ ràng, tẩu tử ngăn lại là có ý gì?
"A Điều là ta mượn tới, Dẫn Cát là người trong viện của ta, ta là chủ nhân Thanh Ngọc các, tẩu tử muốn nói chuyện này do ta đứng sau xúi giục? Ta sắp đặt người ngược đãi A Điều?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ta không nói ngươi, ta chỉ cảm thấy chuyện này nhất định có ẩn tình"
Thịnh Như Nguyệt: "Cái gì là ẩn tình? Thanh Ngọc các chỉ có một chủ nhân là ta, không bằng tẩu tử nói rõ ràng ra hết đi, ngươi hoài nghi rốt cuộc là ai, cái gì mới có thể là ẩn tình, để cho tỳ nữ tâm phúc của thiếu phu nhân cũng không dám nói, muốn bao che người đã hại mình?"
"Đủ rồi!", Tào thị trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Ngữ: "Thẩm Tinh Ngữ, Như Nguyệt là một tay ta nuôi lớn, tính cách nàng ta rõ ràng nhất, hôn sự của nàng cùng Cửu hoàng tử sắp tới, ngươi rốt cuộc muốn gì? Hay ngươi không muốn nàng được gả đến chỗ tốt hơn ngươi?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Ta không có, ta chẳng qua chỉ nghĩ..."
"Đủ rồi!" Cố Tu lên tiếng: "Chuyện này đến đây chấm dứt, không ai được nói thêm một câu nào nữa"
"Các ngươi chết hết rồi sao?" Cố Tu lạnh giọng ra lệnh: "Kéo Dẫn Cát ra ngoài, lập tức hành hình.
"Đưa A Điều đi ngay, kêu phủ y trị thương, không cho phép bất cứ ai hà khắc với nó, ăn uống bổng lộc vẫn theo đãi ngộ nhất đẳng tỳ nữ của thiếu phu nhân, không cho phép bất cứ ai cắt xén, Song Thuỵ, ngươi tự mình đi làm"
Cố Tu buông những lời này, nhìn Thẩm Tinh Ngữ thật sâu, xách quần đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Ngữ phản ứng chậm nửa nhịp, vén váy chạy theo.
Nàng lôi vạt áo Cố Tu, quỳ trước mặt hắn: "Không phải như vậy, gia, thành thân đã lâu như vậy, ta chưa từng cầu xin chàng.
"Lần này ta cầu chàng, chuyện này nhất định có ẩn tình, Dẫn Cát không thể chết được, cần phải điều tra"
Cố Tu rũ mắt: "Chúng ta tra án, tìm ra hung thủ đứng sau, xác định nghi phạm, phải có động cơ mới xác định được nghi phạm, nàng cho ta một động cơ, hoặc một đối tượng nghi ngờ, ta liền cho người tra"
Thẩm Tinh Ngữ hai tay ôm đầu, trong đầu nàng ong ong, chỉ toàn là những dấu vết A Điều bị bạo hành.
Nàng có một trực giác mãnh liệt, nhất định có ẩn tình.
Nàng bỏ quên cái gì?
Rốt cuộc nàng đã bỏ quên cái gì?
"Bây giờ đầu óc ta rất loạn, ta không nghĩ được, không có bất cứ chứng cớ nào, cũng không có suy luận hợp lý nào, ta chỉ hỏi chàng một câu,
"Chàng có thể giống như ta toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng, hãy tin ta một lần không?
"Một lần này thôi"
Chỉ cần một lần này, ta sẽ cảm tạ chàng cả đời.
"Có được hay không?"
← Ch. 042 | Ch. 044 → |