Vay nóng Tima

Truyện:Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi - Chương 041

Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi
Trọn bộ 104 chương
Chương 041
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Shopee


Ánh trăng chiếu lên quân trướng màu xanh đậm, những thanh trúc được kết thành bè bằng dây mây, tiếng củi khô từ chỗ đốt lửa theo kẽ hở truyền vào.

Ngọn đèn được tạo hình nụ hoa làm bằng giấy dâu, khi ánh nến chiếu vào sẽ chuyển thành màu cam ấm áp, Cố Tu nhướn mi.

Ngón tay lạnh như ngọc giống như xương chiếc quạt, nâng cằm nàng lên, khiến nàng phải ngước lên nhìn hắn.

Bàn tay đầy đặn đang ôm khuôn mặt nàng dưới ánh đèn, giống như đang nhìn một mỹ ngọc không tỳ vết.

Hắn muốn đem nàng giấu đi, chỉ một mình độc hưởng.

"Sau này không cho phép nàng đánh đàn trước mặt người khác", hắn ra lệnh.

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng vui mừng: "Ta biết rồi"

Nhớ những ánh mắt khát khao của nam nhân trong tiệc rượu đêm qua, trong lòng hắn rất không thoải mái, cắn dái tai nàng:

"Chỉ cho phép đàn cho mình ta nghe"

"Ừ..." lỗ tai là điểm yếu chết người của nàng, nàng khẽ rên một tiếng.

"Gia, nơi này không có thuốc ngừa thai, sẽ có bầu đó, ngài cố nhịn mấy ngày"

Tang kỳ của tôn tử là nửa năm, sau đợt xuất hành này là kết thúc kỳ chịu tang.

"Không sao", hắn thành thục hôn lên cổ nàng, tay rút đai lưng của nàng ra.

"Sao chàng biết sẽ không bị?", nàng hỏi.

Tay hắn chậm lại một chút rồi nói: "Ta nói là có thuốc ngừa thai"

"Không thể lưu dấu vết ở chỗ này, sẽ bị nhìn thấy"

"Nàng sợ ai thấy?"

"Thập nhất công chúa, Như Nguyệt, các vị nương nương nữa, ta sẽ không đi ra ngoài được"

Ánh tà dương chiếu xuống đồng cỏ tươi đẹp, mùi cỏ xanh thơm mát, mùi hoa hạt dẻ từ từ lan ra trong lều.

Tiếng tù và xé tan sương sớm, sương trên cỏ phản chiếu ánh nắng vàng, bình minh đã đến.

Chăn bông lộn xộn được nâng lên, Thẩm Tinh Ngữ đang rất buồn ngủ bị đánh thức, mơ màng hé mắt, thế nào mà trời đã sáng rồi?

Người này giống như một con sói, vĩnh viễn không bao giờ thoả mãn.

Đan Quế bưng nước vào, Thẩm Tinh Ngữ nằm yên, dùng chăn che mặt.

Cố Tu cầm chiếc khăn nóng lên, một tay giữ bàn chân mịn màng của nàng, lôi ra khỏi chăn, dưới ánh mắt trời, bắp chân trắng nõn mềm mại như củ sen.

Nàng đạp vào tay hắn, chật vật chui lại vào chăn.

"Sợ cái gì", đầu ngón tay hắn búng vào lòng bàn chân nàng: "Chỗ nào của nàng ta chẳng nhìn qua rồi, có gì mà mắc cỡ"

Dĩ nhiên là mắc cỡ rồi.

Khăn ấm nóng áp vào, mũi chân nàng duỗi ra, tay nắm chặt ga giường, mặt càng đỏ hơn.

Chiếc khăn lại được ném vào chậu, nước bắn ra tung toé.

Nàng len lén từ trong chăn nhìn ra, dưới ánh nắng ban mai, đường cong trên bắp thịt của hắn uốn lượn, sống lưng mạnh mẽ như dã thú, từng khối cơ bụng cuồn cuộn, nhìn rất có lực.

Bên trong là áo lót, rồi đến trường bào, thắt lưng ngọc, Cố Tu đi giày ống xong, bỗng nhiên quay lại: "Nàng có đứng lên được không?"

Thẩm Tinh Ngữ: "..."

Cũng không cần phải đứng lên, nàng cứ nằm ở đây cũng được.

Nàng nói vết hôn rõ quá, không đi ra ngoài được, hắn liền để nàng ở trong lều trại!

Nàng lại im lặng kéo chăn lên che mặt, cuộn thành một khối.

Hồi lâu, nghe thấy tiếng động bên ngoài đã hết, Thẩm Tinh Ngữ ló đầu ra, bên trong lều không có ai, màn cửa khẽ lay động.

Nàng chống tay lên giường thử ngồi dậy, aida, cả người đều đau nhức, giống như bị nghiền nát.

Hay là lại ngủ đi...

- --

Say rượu tỉnh lại, đầu óc Duệ bối tử trống rỗng một lúc, hình ảnh lộn xộn tối qua thoáng hiện lên trong đầu.

"Tam nương tử, là ta nghĩ sai rồi, chúng ta từ hôn..."

Duệ bối tử bóp bóp mi tâm, mặc quần áo đứng dậy.

Đông Tử vén rèm, bê vào một chén canh giải rượu: "Gia, đây là canh giải rượu, ngài uống đi cho nóng"

Duệ bối tử đau đầu muốn chết, cổ họng khô khốc, cần một thứ gì đó để giải khát, vừa giơ tay cầm lên uống thì Đông Tử nói: "Đây là dùng bào ngư Tứ xuyên cùng sơn tra, cam thảo nấu trong một giờ, từ giờ Mẹo, Tam nương tử đã bắt đầu nấu rồi..."

Canh giải rượu màu nâu bị phun hết ra ngoài, Duệ bối tử trợn tròn mắt: "Ngươi nói ai?"

Đông Tử nói: "Canh giải rượu là Tam nương tử nấu, không chỉ có thế, Tam nương tử còn làm đồ ăn sáng cho ngài, có bánh bảy màu mà ngài yêu thích, ngài uống canh nhanh lên còn ăn sáng"

Dù là quân trướng nhưng bên trong cũng có rèm để ngăn cách phòng ngủ, Duệ bối tử đi ra, quả nhiên thấy Tam nương tử đang bày đồ ăn sáng trên bàn, ngoài bánh bảy màu còn có cá chiên vàng, dưa leo muối, bánh nướng mỏng giòn rụm.

Nghe tiếng bước chân, Chử tam nương đứng lên, mỉm cười mềm mại: "Bối tử đói bụng không? Mau tới ăn sáng, có món bánh chàng thích"

Giống như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Duệ bối tử liếc nhìn hai cung nga cùng Đông Tử, phất tay: "Các ngươi lui ra"

Hạ nhân lui hết ra ngoài, Duệ bối tử nói: "Tam nương tử, hôn sự là do ta nghĩ sai rồi, ta sẽ cầu xin Thánh thượng từ hôn"

Tam nương tử: "Canh thiếp đã trao đổi, thiệp mời đã gửi, đồ cưới, giá y, phượng quan, tất cả đều đã chuẩn bị xong, còn có 23 ngày chúng ta sẽ thành hôn.

"Chúng ta hãy sống thật tốt từng ngày đi"

Nàng cầm lấy tay hắn.

Duệ bối tử lui về sau một bước, tránh tay nàng: "Xin lỗi, là ta nghĩ sai rồi, ta không thể thành hôn với nàng"

Tam nương tử: "Vì sao lại không thể thành hôn? Không phải chỉ là một khúc nhạc thôi sao, có cái gì ghê gớm? Chúng ta cứ như trước, chàng thổi sáo, ta làm bánh, chúng ta cứ sống như vậy được không"

"Với ta, âm luật quan trọng hơn tất thảy"

Nếu hắn có thể tiếp nhận một người có âm luật khác với mình, hắn đã không phải chờ đến bây giờ vẫn chưa lấy vợ sinh con, Duệ bối tử xoay người đi ra ngoài, phía sau có tiếng nói của Chử tam nương: "Thánh chỉ đã ban, không thể tính toán gì đến đạo lý nữa, Duệ bối tử, hôn sự này chàng không lui được"

Duệ bối tử xoay người lại, ánh nắng chiếu vào gò má hắn, tóc mai có chút bù xù: "Ta có thể"

Sáng sớm hôm nay, từ một người bên người luôn gắn liền với cây sáo, luôn thong dong tự tại, Duệ bối tử bỗng nhiên cưỡi chiến mã, cầm cung tên, chĩa vào mặt trời mới mọc, truy đuổi con mồi.

"Đó là Duệ bối tử?"

"Ta không nhìn lầm chứ?"

"Hình như là hắn"

"Ồ, Duệ bối tử sao tự nhiên lại đi săn?"

"Cố đại nhân, ngươi có biết là vì sao không?"

Đầu lưỡi Cố Tu chọc chọc vào răng, ánh mắt sâu như giếng cổ: "... Ăn nhiều"

Đồng liêu: "..."

Hắn phóng người lên ngựa, rút từ đằng sau ra một mũi tên đồng, dựng cung, kéo dây, mũi tên xé không khí lao tới, bắn trúng chân con thỏ của Duệ bối tử.

Duệ bối tử xoay người lại nhìn, Cố Tu ung dung vuốt dây cung, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai mắt đối nhau, sấm chớp rền vang, giương cung bạt kiếm.

Đồng liêu: "..."

"Duệ bối tử cùng Cố đại nhân là có chuyện gì?"

"Duệ bối tử nhung nhớ thê tử của thế tử đại nhân, các ngươi không thấy à, tối hôm qua ánh mắt của Duệ bối tử như bị đóng đinh vậy"

"Ánh mắt ngươi có đàng hoàng không?"

Nam nhân làm gì có ai không đam mê cái đẹp. Thế tử phi Trấn Quốc công không chỉ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, thanh âm còn kiều mị, mềm mại như nước, không chỉ có tiếng đàn bay xa, nghe nói dáng múa kia cũng kinh hồn táng đởm, bay lượn như rồng, còn vừa múa vừa vẽ tranh, chỉ đáng tiếc là không được xem!

Khó trách thế tử Trấn Quốc công không hứng thú với vũ cơ phiên bang tiến cống!

Lấy vợ phải lấy vợ hiền, nạp thê phải nạp sắc, vận mạng của thế tử Trấn Quốc công kiểu gì mà thê tử vừa tài sắc hiền huệ, lại còn rất mực ái mộ hắn!

Còn chấp nhận quỳ đến nát đầu gối, kinh động thánh giá chỉ để đưa đèn cho phu quân, trong mắt chỉ là ái mộ, nào có như lão bà nhà mình, mở miệng ra là than phiền.

Diễm phúc này của Cố đại nhân ai chẳng hâm mộ! Một đám bạn đồng liêu đều nghiến muốn gãy răng.

"Quá xa quá xa"

"Ngươi nói bọn họ có đánh nhau hay không?"

"Tông thất hoàng tôn với nhị phẩm trung thần đánh nhau, liệu có kéo đuôi sam của nhau không?"

"Cũng không thể động đao chứ?"

"Các ngươi đoán thử, bệ hạ sẽ che chở tông thất hay là Cố đại nhân?"

Hoàng hôn buông xuống, các quan viên triều thần lục tục mang con mồi trở về, Cửu hoàng tử vẫn nhiều hơn Thái tử 5 con, sắc mặt Thái tử rất khó chịu.

Duệ bối tử đột phá, cũng săn được 6 con thỏ, 2 con chim.

Số lượng con thú không nhiều, nhưng lại là do Duệ bối tử săn được nên mọi người đều ngạc nhiên. Xưa nay hắn vốn không thích săn bắn, lúc nào cũng có cây sáo bên người không rời, nhàn vân dã hạc, tự do tự tại.

"Hiếm thấy ngươi lại có hứng thú săn như thế này", hoàng đế sờ râu: "Nói đi, muốn thưởng cái gì?"

Duệ bối tử hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm một điểm phía trước, yên lặng một chút rồi xốc vạt áo, quỳ xuống đất, đập đầu làm một đại lễ.

Hoàng đế cười: "Trịnh trọng như vậy, nói đi, muốn cái gì?"

Phu tử Duệ bối tử trước giờ luôn biết giữ bổn phận, biết tiến biết lùi, sẽ không vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, cho nên cũng nhận được mấy phần sủng ái.

"Bệ hạ, thần nguyện ý dùng ban thưởng này đổi lấy thu hồi hôn ước với Tam nương tử"

Ngón cái Cố Tu chuyển động, bấm vào chiếc nhẫn.

Tất cả quan viên đều im bặt, không dám cả thở, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

"Càn rỡ!"

Hoàng đế đập nát chén trà trên tay: "Quân không nói đùa, ngươi cho rằng trẫm ban thánh chỉ là trò đùa sao?"

Duệ bối tử: "Không phải, là thần ngu độn, hôm nay mới biết người sắp gả không phải là người mình thích, cầu bệ hạ tác thành"

Hoàng đế lạnh mặt: "Thánh chỉ đã ban, không có lý gì thu hồi, ngươi đừng mơ tưởng đi!"

Đúng lúc Chiêu viện đỡ cánh tay hoàng đế, dịu dàng nói: "Bệ hạ, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, điện hạ cùng các vị hoàng tử đều có một ngày mệt nhọc, đã có thể bắt đầu được chưa?"

Duệ bối tử cũng thức thời, biết không thể cứng rắn: "Đều là thần sai, một ngày ba bữa là gốc rễ của sức khoẻ, bệ hạ không thể vì thần mà hư hại long thể"

Hoàng đế hận không thể rèn sắt thành thép: "Ngươi cũng biết là mình sai?

"Chư vị ái khanh, vào tiệc thôi"

Hoàng đế bước xuống, không nhìn Duệ bối tử, vòng qua hắn đi ra bên ngoài lều, mọi người cũng lần lượt bước ra, chớp mắt trong lều đã trống rỗng, chỉ còn Duệ bối tử đang quỳ tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, Chử tam nương đi tới, ngồi xổm bên người hắn: "Làm như vậy có đáng không?"

Duệ bối tử đứng dậy lui về sau một bước, tránh đứng gần Tam nương tử: "Ta cho là đáng giá thì đáng giá"

Hắn đi ra ngoài, vào tiệc rượu.

Ánh mắt hoàng đế quét từ trên xuống dưới: "Cố đại nhân sao chỉ có một mình, thế tử phi đâu?"

Cố Tu đặt đũa: "Nội tử không khoẻ, còn đang nghỉ ngơi"

Thập nhất công chúa biết điều này, đứng lên làm chứng: "Phụ hoàng, thế tử phi bị bệnh thật, buổi trưa con đi xem nàng, nàng nằm trên giường ngủ bất tỉnh nhân sự, con còn để lại phương thuốc trị phong hàn của Viện phán đại nhân cho tỳ nữ của nàng"

Đúng là thiếu nữ ngây thơ khờ khạo!

Một đám quan viên yên lặng quan sát Cố Tu, Cố đại nhân lưng thẳng, vành mắt nhàn nhạt thâm đen, rõ ràng là mệt mỏi quá độ!

Nhìn là hiểu, thế tử phi không thể bước xuống giường.

Cũng chỉ có thể lừa gạt được Thập nhất công chúa ngốc nghếch này thôi.

Thế tử đại nhân tư chất tâm lý cực cao, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, ngón tay xoa chiếc nhẫn, ánh mắt xuyên qua khoảng không, nhìn về phía Duệ bối tử.

Duệ bối tử mím môi thành một đường thẳng, không biết đang suy nghĩ cái gì, đầu rũ xuống.

Cố Tu gõ đốt ngón tay lên chiếc nhẫn, Chiêu viện nghiêng đầu, nhẹ giọng phân phó cho đại tổng quản.

Chốc lát, tiếng chuông vang lên, vũ cơ mặc lụa mỏng nối đuôi nhau đi vào, thiếu như xinh đẹp linh hoạt, dáng múa nhẹ nhàng càng làm cho tiệc rượu mỹ lệ thanh sắc.

- --

"Tỉnh rồi à?"

Cố Tu buông sách, nghiêng người qua, Thẩm Tinh Ngữ mờ mịt xoa xoa mắt, một lúc sau mới nhìn rõ.

"Trời tối rồi?" Nàng kinh ngạc, mình vậy mà ngủ nguyên một ngày?

Nàng ngủ đến rối loạn cả đầu óc, không còn một tí sức lực nào, Cố Tu đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc quần áo, đi ra ngoài lều, làn gió mát mẻ mềm mại thổi vào mặt, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Tu dắt nàng đến bên đống lửa, Đan Quế đã chuẩn bị một ít món ăn phong phú, Thẩm Tinh Ngữ nhẹ nhàng ăn một ít.

Bụng đã no, lại ngủ nguyên một ngày, tinh thần của Thẩm Tinh Ngữ rất tốt.

"Lên ngựa, ta mang nàng đến sơn cốc chơi", Cố Tu nói.

Thẩm Tinh Ngữ: "Được"

Cố Tu nhẹ nhàng kéo một cái, Thẩm Tinh Ngữ rơi vào trong ngực hắn, hai người cùng cưỡi một con ngựa, Cố Tu đưa nàng đến một sơn cốc không xa lắm, thuộc hạ đi theo giữ khoảng cách. Chỗ này hoa dại mọc khắp nơi, đom đóm dày đặc như sao trời, hai tay úp lại một cái, bên trong đầy những đốm lửa nhỏ, mở ra, lại bay hết ra ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ không ngừng úp, chụp đom đóm: "Nàng cứ chơi thoải mái"

Tiếng cười của thiếu nữ như chuông gió lảnh lót, Cố Tu ngồi xếp bằng: "Đánh đàn cho ta nghe"

Hắn huýt sáo, thuộc hạ ôm đàn chạy tới, rồi thức thời quay đi, không làm mất hứng của chủ tử.

Thẩm Tinh Ngữ cũng ngồi xếp bằng hỏi: "Chàng muốn nghe gì?"

Cố Tu: "Phượng cầu hoàng đi"

Đây là khúc ca bày tỏ tình ái, vô cùng nổi tiếng, hầu như người học âm luật nào đều học qua bài này đầu tiên. Thẩm Tinh Ngữ đàn bài này rất nhuần nhuyễn.

Nàng vốn yêu Cố Tu sâu đậm, cho dù không dùng kỹ xảo gì, từng nốt nhạc rơi xuống cũng đều động đến lòng người.

Nơi này cách doanh trướng không xa, Duệ bối tử lại rất mẫn cảm với âm nhạc, cho dù tiếng đàn như có như không, mỗi âm tiết đều đánh trực tiếp vào trái tim hắn.

Không chút nghi ngờ, hắn xách đèn lồng đi theo tiếng nhạc đến sơn cốc.

"Duệ bối tử, ngài không thể đi qua, đại nhân chúng ta cùng thế tử phi đang ở đây"

Thuộc hạ mặc khôi giáp đứng thành một hàng, giống như ngọn núi ngăn trở, Duệ bối tử đưa mắt nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy bóng người trong sơn cốc.

Ngọn gió mang theo âm tiết cuối cùng rơi xuống, bóng người bỗng nhiên rơi xuống, một tiếng kêu vang lên, đó không phải là tiếng kêu hoảng sợ mà là bị người ta cố ý làm hành động thân mật.

Các thuộc hạ dùng cờ xí che kín lại, thật ra là không nhìn, không nghe thấy gì, chỉ uổng công vô ích.

Thuộc hạ chính là làm những chuyện uổng công vô ích như vậy!

Duệ bối tử quay người chạy trốn.

Liên tiếp ba ngày, Duệ bối tử như bị ma nhập, mỗi ngày đều đi săn mồi, quỳ trước trướng ngọc của hoàng đế cầu xin giải trừ hôn ước.

Mà Thẩm Tinh Ngữ ba ngày đó cũng bị đảo lộn sinh hoạt, ban ngày thì ngủ, buổi tối mới có tinh thần, nên không hề biết những chuyện này.

Ngày thứ tư, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được mặt trời!

"Ngươi tránh gió lạnh sẽ tốt hơn", Thập nhất công chúa mang theo một ít thuốc bổ tới: "Ngươi phải chăm sóc thân thể thật tốt, một chút gió cũng có thể khiến ngươi ba ngày không rời khỏi giường."

Thẩm Tinh Ngữ thẹn đỏ mặt: "Đa tạ công chúa, ta đã biết"

Thập nhất công chúa: "Thân thể ngươi như vậy, hôm nay đừng đi săn thú, chúng ta cùng chơi xích đu đi"

Thẩm Tinh Ngữ cả người bủn rủn, vốn là không có sức lực gì để săn bắn, chỉ mong có thế, chơi xích đu một lúc, A Điều hái rất nhiều hoa dại tới, Thẩm Tinh Ngữ bèn bện vòng hoa chơi.

"Sao ta thấy tỳ nữ của ngươi giống ngươi vậy?" Thập nhất công chúa tò mò nhìn bọn họ.

Thẩm Tinh Ngữ chống cằm: "Có thể từ nhỏ ta đã xinh đẹp, nàng ghen tị, sau đó liền dựa theo dáng dấp của ta"

A Điều: "..."

Thập nhất công chúa: "..."

Thẩm Tinh Ngữ bị chọc lét một trận, đang lúc cười đùa, Chử tam nương đội nắng đi tới: "Thế tử phi"

Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc: "Có chuyện gì?"

Chử tam nương: "Ta có chuyện muốn cầu ngươi"

Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc muốn chết, bối cảnh của Chử tam nương mà còn có chuyện phải cầu xin nàng?

Do dự một chút, đi theo nàng ta cùng nói chuyện.

Chử tam nương vài câu đem hết chuyện của Duệ bối tử ra nói rõ ràng: "Chúng ta sắp sửa thành hôn, ngươi cũng biết, bây giờ từ hôn ta sẽ không thể chịu nổi, vốn ta đã không có gia đình tốt đẹp, giờ lại lui hôn sự..."

Thẩm Tinh Ngữ: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Chử tam nương: "Ta muốn ngươi nói rõ với Duệ bối tử, để cho hắn không còn một chút ý niệm nào, ta thiếu ngươi một nợ ân tình"

Thẩm Tinh Ngữ thật là không biết phải nói thế nào, Duệ bối tử đầu óc hỏng hết rồi à?

Bởi vì một khúc đàn mà xin cưới người ta.

"Ta sẽ nói với hắn, nhưng có thể làm cho hắn tuyệt vọng hay không thì ta không dám đảm bảo, còn nữa, chúng ta làm người xa lạ thì tốt hơn, ngươi không cần phải cảm thấy thiếu ta"

Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút, quyết định sáng hôm sau sẽ gặp Duệ bối tử. Dù sao, bây giờ họ có quan hệ khá lúng túng, để cho người khác nhìn thấy cũng không tốt, nàng chọn gặp ở nơi rộng rãi trong doanh trại, như vậy người khác có nhìn thấy cũng giống như vô tình gặp nói vài câu, sẽ không nảy ra tâm tư khác lạ gì.

"Duệ bối tử, ta là phụ nhân đã có chồng, hơn nữa, ta yêu trượng phu sâu đậm, ngươi làm như vậy sẽ mang lại cho ta nhiều rắc rối"

Duệ bối tử sao lại không biết được chứ, ban đầu thế tử phi Trấn Quốc công đố kỵ, bò ba ngàn bậc đá cầu bồ tát, chuyện này bao nhiêu người chê cười.

Đây mới là người có thể đánh ra những tiếng đàn như vậy, sao hắn không sớm nghĩ tới chứ?

Những tiếng đàn của nàng là tình cảm, có điều, tình đó không dành cho hắn.

"Ta biết", Duệ bối tử nói.

Thẩm Tinh Ngữ: "Ta muốn cùng phu quân cả đời, ngươi không cần phải như vậy, hôn ước của ngươi và Tam nương tử đã định xong, đợi thành hôn, vợ đẹp con khôn, cuộc sống tốt đẹp đang chờ ngươi"

Duệ bối tử: "Thế tử phi, ta tuy ngưỡng mộ nàng, ngưỡng mộ tiếng đàn của nàng, muốn từ hôn với nàng ấy không phải chỉ vì những điều này.

"Ta không nghĩ tới việc sẽ quấy nhiễu cuộc sống của nàng, chuyện ta ngưỡng mộ nàng là việc riêng của ta.

"Ta sẽ không cưới một người mà ta không thương"

Đầu gối Thẩm Tinh Ngữ hơi run một chút, cái người này!

Nhưng những gì nên nói, nàng cũng đã nói rồi, hắn nghĩ như thế nào, nàng không thể quản: "... Tuỳ ngươi thôi!"

Đến buổi tối, Duệ bối tử được người ta khiêng về.

Trên ngực có một mũi tên!

Hoàng đế mặt lạnh như băng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Bệ hạ, Duệ bối tử cùng Thái tử điện hạ cùng nhìn thấy một con cọp, trong quá trình truy lùng con mồi, Duệ bối tử chạy loanh quanh, vô tình trúng mũi tên của điện hạ bắn con cọp..."

"Hỗn trướng!"

Hoàng đế nạt nộ Thái tử: "Nó là đường đệ của ngươi"

"Đều là nhi thần sai"

Thái tử mấy ngày qua vốn đã thua Cửu hoàng tử, hôm nay lại phạm sai lầm lớn như vậy, bị hoàng đế khiển trách tại chỗ, cúi đầu quỳ xuống nhận sai, nhưng trong lòng mắng chửi Duệ bối tử thậm tệ!

Ngươi sao lại không có mắt như vậy!

Con cọp vốn to lớn như thế, lại hung mãnh, nếu có thể bắn chết một con, đương nhiên sẽ rửa được mối nhục thua cuộc, người bình thường vốn không dám cướp với hắn, Duệ bối tử ăn gan hùm mật gấu mới dám nhảy vào!

Hắn dùng tên bắn, vốn chỉ định hù doạ tên kia, không nghĩ là bắn mấy mũi tên, Duệ bối tử không những không rời đi, còn đánh cuộc mình không dám bắn vào hắn, không thèm để ý, giương cung về phía con cọp nhằm cướp công!

Hắn nổi giận, lập tức nhắm vào bả vai tên kia, vốn chỉ định dạy dỗ, không ngờ đúng lúc hắn giơ cung, con ngựa lại hất đầu lùi lại hai bước, mũi tên từ bả vai biến thành ngực.

Đen đủi hơn cả, Cửu hoàng tử lại trông thấy hết chuyện này.

Hắn muốn tìm con tốt thí mạng cũng không kịp.

"Bệ hạ, mũi tên trên người Duệ bối tử cần phải được rút ra", Thái tử nói.

"Vậy còn chờ gì nữa, rút ra đi!" Hoàng đế hét: "Đôn thân vương chỉ có một nhi tử này"

Duệ bối tử chật vật ngồi dậy, kéo tay áo hoàng đế: "Đại bá".

Chử tam nương đi tới, vừa lúc nhìn thấy máu từ miệng Duệ bối tử trào ra, hơi thở đứt đoạn, từng câu từng chữ chật vật nói ra: "Từ hôn.

"Ngài ân chuẩn cho rút hôn sự của ta và Tam nương tử"

Hoàng đế tức muốn chết: "Lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến cái này"

Duệ bối tử lại phun ra một búng máu, mặt tái nhợt: "Nếu muốn ta phải cưới nàng, ta tình nguyện chết ở đây"

Chử tam nương nhắm mắt.

Hồi lâu, xoay người, bỏ lại tất cả phía sau, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến gãy cả móng, máu rỉ ra, nàng không cảm thấy đau, từng giọt máu chảy xuống nhuộm đỏ ống tay áo, rơi xuống đất, bắn tung những đoá hoa đỏ....

Cố Tu nhìn chằm chằm mũi tên trên ngực Duệ bối tử.

Hoàng đế than: "Hoàng thất ta lại có một kẻ đa tình như ngươi.

"Cũng được, Thập thất đệ chỉ có một hài tử, bá phụ thành toàn cho ngươi"

- --

Trong doanh trướng,

Cố Tu nhéo cằm Thẩm Tinh Ngữ: "Cảm động sao?"

Thẩm Tinh Ngữ nhận ra sự nguy hiểm, lắc đầu: "... Không có, trong lòng ta chỉ có ngài"

Cái này cũng không làm khó được hắn, hắn có nhiều nhất chính là thủ đoạn.

Nàng chưa từng thử qua thủ đoạn bịp bợm của hắn.

Sợi tóc mơn man trên đùi, đầu ngón tay nàng siết chặt ga giường, mũi chân duỗi thẳng, không chịu nổi khóc thành tiếng, tên này vẫn như sắt như đá, chọc ghẹo nàng thật lợi hại.

Nàng khóc đến thảm.

Không tự chủ được.

Giống như một con mèo bị chặn lại, khát nước muốn điên.

Vừa giống như người bị hút qua chất độc.

Đầu ngón tay bám chặt vào cổ hắn, vừa hận chết hắn, vừa yêu hắn.

"Cầu ta"

Hắn hài lòng thưởng thức vẻ mất khống chế, vừa chỉ đường cho nàng.

"Ta cầu chàng", hàm răng cắn chặt vào môi đến trắng bạch.

"Chỉ nói miệng?" hắn nói

Nàng làm theo, còn nói: "... Cầu chàng" giọng run rẩy

Nam nhân lúc này mới hài lòng: "Không cho phép cảm động"

"Ta không cảm động"

"Trong lòng nàng có ai?"

"Chỉ có một mình chàng"

"Nói lại"

"Chỉ có một mình chàng..." Nàng bị buộc nói suốt một đêm, giọng khàn đi, nói không ra hơi, hắn mới hài lòng sờ mặt nàng một cái.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-104)