← Ch.034 | Ch.036 → |
Hơi thở nóng ẩm phả vào mặt.
"Không phải muốn dạy ta sao?" Thẩm Tinh Ngữ bất mãn hừ một tiếng, phản kháng, kiên quyết không để cho mình tuỳ tiện rơi vào hố của hắn.
Nam nhân này hiểu cơ thể nàng hơn cả chính nàng, dễ dàng khiến cho nàng trở thành mềm mại như mưa xuân tháng ba.
"Ta vẫn nhớ"
Tuy không nói đến thời gian, nhưng trong lúc mờ mịt, Thẩm Tinh Ngữ vẫn chộp được một chút phương hướng, chỉ có điều nàng không ý thức được, nàng vô cùng dễ dàng thoả mãn.
Giống như một đứa trẻ chỉ vì một viên kẹo mà thấy cả thế giới đều tươi đẹp.
Dù đã trải qua mấy lần, trên xe ngựa, trong phòng giam, hôm nay nàng vẫn cảm thấy xấu hổ nhưng so với trước, cũng đã chấp nhận được hơn.
Vì từ nhỏ đã học múa, đôi chân nàng rất linh hoạt, dễ dàng làm động tác tách đôi.
Cố Tu không thích tắt nến, hắn muốn vui vẻ thưởng thức, ánh sáng vàng cam như dòng nước chảy trên làn da ngọc bích, bóng đèn lồng lay động, để cho nàng tận mắt quan sát quá trình bị nhuộm thành màu phấn hồng.
Thưởng thức sự ngượng ngùng của nàng, hàm răng cắn vào môi khẽ run, ánh mắt đẫm nước, mắt đỏ bừng cầu xin sự thương xót.
Thẩm Tinh Ngữ sai rồi, nàng cho là trên tay hắn có vết thương thì sẽ không quá đáng, nhưng nam nhân này vẫn xấu như thế, như lang như sói trêu chọc nàng đến mức nàng run rẩy như chiếc lá bị gió cuốn đi.
"Thật đáng thương"
Ngón tay trượng phu sờ lên khoé mắt ướt rượt của nàng, đôi môi mỏng kề sát tai nàng, lưu luyến than nhẹ một tiếng.
Vừa thương tiếc, nhưng đột nhiên lực đạo lại tăng lên, Thẩm Tinh Ngữ hét lên một tiếng chói tai, bám lấy cổ hắn, ôm thật chặt, giống như người đang chết chìm vớ được khúc gỗ.
"Gia, chàng có thích ta không?"
Nàng sờ mặt hắn hỏi.
Nam nhân không nói gì, cúi đầu hôn lên môi nàng, mười ngón tay đan xen nhau thật chặt.
Nàng thích nụ hôn của hắn, trong nụ hôn đó, tìm thấy bằng chứng của tình yêu.
Nếu như đây là phương thức biểu đạt tình yêu của hắn, nàng sẵn sàng chết vì điều đó.
Nàng khóc kêu lên: "Ta thật thích chàng"
Những cánh hoa bị nước mưa làm ướt đẫm rơi rải rác trên mặt đất, ngay cả khí lực để nhấc một ngón tay lên cũng không có.
Cố Tu âu yếm vuốt mặt nàng, hắn rất hài lòng, trên đời này không có nữ nhân nào diễm lệ hơn nàng.
- --
Cầm lương bổng chức giáo tập mà thực chất không phải làm gì, Thẩm Tinh Ngữ có chút chột dạ. Thập nhất công chúa thật không có hứng thú với cầm kỳ thi hoạ nên nàng không giống như giáo tập, mà giống như bạn cùng chơi với công chúa thì đúng hơn.
Tỷ như giờ phút này đang cùng công chúa thả diều.
Nhưng Chiêu viện nương nương cứ để Thập nhất công chúa sống tự do tự tại vui vẻ như vậy, không câu nệ.
"Thế tử phi"
Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy tiếng nam tử gọi mình bèn quay người lại, Duệ bối tử bên hông cài một cây sáo, tay cầm quạt đi tới.
"Duệ bối tử"
Thẩm Tinh Ngữ quy củ cúi chào.
"Thế tử phi thật là bản lĩnh, ngay cả công chúa cũng có thể dễ dàng dỗ cho xoay vòng vòng", hắn xếp quạt, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, cầm một miếng nãi long tô trên bàn đá: "Công chúa đối với thế tử phi thật tốt, nãi long tô này được làm từ trái cây phiên bang tiến cống, một đĩa như vậy tốn chừng hai mươi lượng bạc.
"Thế tử phi làm bạn của công chúa trong cung, hưởng đồ ngon vật lạ, đáng thương cho Tam nương tử, bị Chử đại nhân đưa đi đạo quan, hàng ngày làm bạn với chân đèn tượng phật áo cà sa"
Thẩm Tinh Ngữ: "Nghe nói bối tử cầu xin thánh chỉ, Tam nương tử bây giờ đã là hôn thê của bối tử, bối tử đối với nàng thâm tình, thương tiếc như vậy, sao không bằng cùng đi vào miếu gõ mõ đi, phu thê cùng chung trai giới, như vậy mới gọi là đồng tâm"
Duệ bối tử: "Cái miệng quả là lợi hại"
Thẩm Tinh Ngữ cầm một miếng nãi long tô bỏ vào miệng: "Điểm tâm này rất ngon, công chúa thật tốt, ta phải bồi nàng đi thả diều đây"
Duệ bối tử thấy Thẩm Tinh Ngữ đi ra ngoài lương đình, bước một bước chặn trước mặt Thẩm Tinh Ngữ: "Thế tử phi, ngươi hại Tam nương tử thành bộ dạng này, ngươi chưa từng áy náy sao?"
Thẩm Tinh Ngữ chỉ vào ba vết sẹo trên má: "Buồn cười, người bị huỷ dung là ta, nếu Duệ bối tử không mù, hôm đó đã nhìn thấy hết mọi chuyện, vì sao ta phải áy náy?
"Người nên áy náy phải là Tam nương tử mới đúng"
"Ta tin tưởng nhân phẩm cao cả của Tam nương tử, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy", Duệ bối tử nói: "Chỉ có ngươi, miệng lưỡi bén nhọn, tâm địa ác độc, chết cũng không hối cải"
Lời cuối chưa kịp nói xong, mũi chân Duệ bối tử bỗng đau nhức, gót giày nhọn của Thẩm Tinh Ngữ đã đạp lên chân hắn, hung hăng dẫm hai cái.
Duệ bối tử đau đến nhảy dựng lên, khó tin: "Ngươi dám đạp ta?"
"Không thể tự nhiên gánh tiếng xấu được, ngươi nói ta lòng dạ độc ác, vậy ta cho ngươi thấy dáng vẻ của lòng dạ độc ác là gì"
Thẩm Tinh Ngữ dịu dàng cười, là nụ cười rất vui vẻ.
"Bối tử còn không đi?"
Tay nàng giơ lên, nắm lấy cây trâm hồ điệp trên tóc: "Bối tử mà không đi, thế tử phi ta bị rút mất trâm cài tóc, sẽ hét lên nói ngươi vô lễ"
Duệ bối tử nhìn quanh lương đình, cô nam quả nữ, nếu nàng thật sự hét lên thì đúng không giải thích được.
Duệ bối tử thẹn đỏ mặt, nữ nhân này, nàng ta là nữ nhân sao!
Làm gì có người nào không thèm để ý đến danh tiết như vậy!
Bèn lùi từng bước ra khỏi lương đình: "... ngươi hèn hạ!"
"Con người ta ghét nhất là bị người khác chỉ trích", Thẩm Tinh Ngữ cong môi: "Duệ bối tử, sau này phiền ngươi cách xa người hèn hạ ta đây mười trượng, nếu không lần sau sợ ngay cả danh tiếng của ngươi cũng không giữ được"
Duệ bối tử: "!"
Hắn chưa bao giờ thấy một phụ nhân điêu ngoa như vậy!
Mặt đỏ bừng, hắn quay người bỏ chạy.
Thẩm Tinh Ngữ nhún vai, chạy đến trước mặt Thập nhất công chúa, giúp nàng kéo dây diều: "Công chúa, người có quen với Quận chúa Ngọc Hoa không?"
Thập nhất công chúa: "Cũng gọi là quen, nàng là nữ nhi Túc vương, hiền lành, đối với ai cũng rất tốt"
Thẩm Tinh Ngữ nói: "Hôm đó nàng giúp ta làm chứng, ta muốn gửi một ít lễ vật cho nàng, nhưng không biết nàng thích cái gì"
Thập nhất công chúa nói: "Vậy thì sợ ngươi không đưa được rồi, Quận chúa Ngọc Hoa đã về nhà ngoại ở Giang Nam, một thời gian nữa cũng chưa quay lại.
"Cũng có thể ở lại đó thành hôn, có thể không quay về nữa"
"Nhưng sắp hết năm rồi", Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc: "Quận chúa Ngọc Hoa lại chịu xa cách với người nhà, chịu đến nhà ngoại ở xa vậy sao?"
Thập nhất công chúa: "Ngươi không biết, Quận chúa Ngọc Hoa có chút đặc biệt"
Thẩm Tinh Ngữ: "Đặc biệt chỗ nào?" Chẳng lẽ phủ Túc vương có tiểu thiếp được sủng ái?
Thập nhất công chúa ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Ngươi hiểu chưa?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Tên thị vệ này thật là đáng băm thành trăm mảnh"
"Chứ còn gì nữa", Thập nhất công chúa nói: "Còn có tên dâm tặc đó, hại biết bao đời nữ nhi nhà người ta, may mà Cố đại nhân bắt được"
Thẩm Tinh Ngữ nhớ đến ngón tay của tên Chu Đạt kia, chán ghét chà xát khuôn mặt mình, thật may, nàng có Cố Tu.
"Thập nhất, người bên cạnh ngươi là ai?"
Trong vườn, ba nữ tử y phục hoa lệ đi tới, có hai người mặc cung trang công chúa, người vừa lên tiếng mặc cung trang màu thuỷ lam, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng suy đoán, mấy người này hẳn cũng là công chúa.
Quả nhiên, Thập nhất công chúa hướng mấy người đó thỉnh an: "Dung phi nương nương, Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ.
"Vị này là phu nhân của Cố thế tử, thế tử phi"
Thẩm Tinh Ngữ cũng hành lễ với ba người: "Dung phi nương nương, Tam công chúa, Tứ công chúa"
Dung phi nương nương cầm khăn tay, nhìn Thẩm Tinh Ngữ từ trên xuống dưới, không hề kêu nàng đứng dậy: "Ngươi chính là tân phu nhân của Cố đại nhân?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Là thần phụ"
Dung phi thu hồi ánh mắt, giống như là quên mất Thẩm Tinh Ngữ, tán gẫu chuyện nhà: "Tam công chúa, hoa quế trên móng tay mới làm xong, mùa đông có ít hoa, màu sắc cũng không được rực rỡ"
Tam công chúa trả lời: "Chẳng phải là đã nói rồi sao.
"Dung phi nương nương, thế tử phi vẫn còn đang hành lễ"
Dung phi nương nương như sực nhớ ra: "Xem bổn cung này, già rồi, thế mà quên mất thái tử phi.
"Thế tử phi, mau dậy đi"
Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới đứng dậy, Tam công chúa dùng khăn che mặt nói: "Thế tử phi, trời lạnh thế này, hoa trong phòng bổn công chúa không nở, Túc thánh công yêu thích trồng trọt, chắc hoa với ruộng đồng cũng không khác gì nhau, không biết thế tử phi có kế thừa được bản lãnh của Túc thánh công không, cứu hoa trong phòng bổn công chúa?"
Dung phi cùng Tứ công chúa che mặt cười phụ hoạ, tiếng cười đặc biệt chói tai, nắm tay Thẩm Tinh Ngữ trong ống tay áo siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
"Thánh chỉ đến!"
Một tiếng xướng lễ phá vỡ tiếng cười khinh miệt, Thẩm Tinh Ngữ ngẩng đầu lên, Cố Tu cả người mặc quan phục màu đen đi tới, dáng người cao ráo, thắt lưng ánh vàng, đi từng bước, hai tay bưng một quyển trục thếp vàng.
Thẩm Tinh Ngữ tim đập thình thịch, đây là thánh chỉ ban cho phụ thân nàng nhập thái miếu sao?
"Nữ nhi độc nhất phủ Túc thánh công Thẩm Tinh Ngữ tiếp chỉ!"
Thẩm Tinh Ngữ quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, Dung phi cùng mấy vị công chúa cũng quỳ theo.
Cố Tu mở thánh chỉ, từng tiếng như phun châu nhả ngọc, mỗi âm mỗi chữ như tiếng trống dội từng hồi vào lòng nàng, cha nàng thật sự đã được nhập thái miếu!
Không chỉ có vậy, hoàng đế vẫn phong cho nàng làm Huyền chủ tam phẩm.
Đọc xong thánh chỉ, Cố Tu đi từng bước đến trước mặt nàng: "Ngốc rồi à?"
Thẩm Tinh Ngữ sợ run, ngẩn người một chút, nhận lấy thánh chỉ, mở ra, nhìn kỹ từng con chữ, ở dưới góc phải là long ấn đỏ rực.
Ngón tay Cố Tu chạm vào giọt lệ ở khoé mắt nàng: "Sao lại khóc?"
Thẩm Tinh Ngữ hít mũi một cái, quyến luyến cảm thụ nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn: "Hài lòng"
Cố Tu kéo tay nàng, Thẩm Tinh Ngữ đi theo một lúc mới nhớ ra: "Gia mang ta đi đâu?"
Cố Tu: "Đến nơi sẽ biết"
Nàng nghiêng đầu nhìn gò má của hắn, không hỏi nữa.
Chỉ cần cùng hắn, đi đâu cũng được.
Dung phi nương nương nhìn đôi bàn tay giao nhau của tiểu phu thê: "Không phải nói Cố thế tử không thích thế tử phi sao? Cái này không giống đi"
Thập nhất công chúa: "Ai nói vây, đó chỉ là tin đồn nhảm, hôm đó ở Đông cung, thế tử cũng che chở cho thế tử phi như vậy"
Bọn họ quá là xứng đôi!
Ngón tay Dung phi cuốn cuốn chiếc khăn, âm thầm quyết định, lần sau chớ đắc tội vị thế tử phi này, chọc giân Cố Tu không có gì tốt đẹp hết.
- --
"Đeo cái này vào"
Cố Tu cầm một cái mũ che mạng tới, trực tiếp đội lên đầu Thẩm Tinh Ngữ.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ vô cùng tò mò, rốt cuộc là đi đâu, còn phải che mạng kín mặt nữa?
Không lẽ phu quân nàng đột nhiên khai mở tâm trí, biết thế nào là vui vẻ khuê phòng?
Cố Tu xốc rèm bước xuống xe ngựa trước, Thẩm Tinh Ngữ bước theo xuống sau, lúc này mới phát hiện, hoá ra là quân doanh! Có điều nàng cũng không biết vào quân doanh làm gì.
"Thế tử phi"
"Thế tử phi"
"Thế tử phi"
Quân binh đều là những nam nhân cường tráng, lúc này Thẩm Tinh Ngữ mới thấy Cố Tu đeo mạng cho mình là may mắn, vì mặt nàng sắp cháy vì ngượng rồi.
Đi qua thao trường huấn luyện, Cố Tu dẫn nàng vào một trại ngựa rộng lớn, nhưng lúc này không có một người nào, chỉ có một con ngựa thất hồng đang được buộc vào một gốc cây.
Cố Tu vén mạng che của nàng ra: "Đây là thao trường huấn luyện kỵ binh, nàng thử con ngựa này đi"
Thẩm Tinh Ngữ: "..." Nàng có nói là muốn cưỡi ngựa khi nào?
"Ta có thể không học được không?"
Cố Tu: "Nàng không muốn học cách khống chế à?"
Thẩm Tinh Ngữ: "..." Kỳ thật nàng cũng không có hứng thú khống chế thuộc hạ của mình, nàng chủ yếu muốn cứu ba người A Điều bọn họ khỏi bị trừng phạt.
Nàng nhìn chăm chú vào con ngựa đỏ thẫm, nó thật là to lớn!
"Có con nào nhỏ hơn không?"
Cố Tu: "Ngựa nhỏ là thế nào?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Nhỏ một chút sẽ đáng yêu hơn!"
Đôi môi mỏng của Cố Tu phun ra hai chữ: "Ngồi lên"
Thẩm Tinh Ngữ xoay người lại, lẩm bẩm nói: "Rốt cục chàng có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?
"Một cô nương yểu điệu như ta trông có giống nữ tử thô kệch cường bạo thích cưỡi ngựa không?
"Dạy thê tử của mình cưỡi ngựa, cái yêu thích của chàng sao khác người thế!"
Vừa lầm bầm nói vừa đặt chân lên yên, tay bám vào lưng ngựa leo lên.
!
Làm thế nào cũng không trèo lên được!
Cố Tu lắc đầu một cái, đi tới đỡ mông nàng, xốc lên một cái, Thẩm Tinh Ngữ kinh hoàng "A!" lên một tiếng.
Cố Tu cũng phóng người lên ngựa, ôm siết nàng, quất roi vào bụng ngựa, con ngựa lao như mũi tên thoát ra khỏi dây, Thẩm Tinh Ngữ ôm mặt, hét lên kinh hoàng.
"Đừng nháo.
"Mở mắt, nhìn phía trước"
Mệnh lệnh vô tình của nam nhân vang lên, Thẩm Tinh Ngữ xoè mấy ngón tay, nhìn hé qua kẽ hở.
Đập vào mắt là cánh đồng trắng tinh khiết vô tận, tuyết tung bay dưới vó ngựa, người như có cánh, bay như chim.
Phía trước có những cọc của trường ngựa, khoảng 10 cái nối liền nhau, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác ngựa đang tăng tốc, Cố Tu có vẻ muốn vượt qua chướng ngại vật.
Thân hình to lớn của Cố Tu che chắn nàng, Thẩm Tinh Ngữ hốt hoảng lùi sát ngực hắn: "Ta sợ"
Cưỡi ngựa mà thôi, tại sao lại phải làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Cố Tu một tay cầm dây cương, một tay túm chặt eo nàng: "Ngồi yên"
Tiếng nói rơi xuống, Thẩm Tinh Ngữ nhắm mắt lại, hai chân trước của con ngựa nhấc lên cao, thân hình thon dài bay lên không trung, vượt qua chướng ngại, vững vàng hạ xuống mặt đất. Thẩm Tinh Ngữ cảm giác mình rơi xuống, mở mắt ra, lần này nàng nhìn thấy rõ ràng quá trình con ngựa lao lên không trung và vượt qua chướng ngại vật, nhịp tim và huyết dịch như sôi trào, cảm giác rơi vào nguy hiểm tạo ra hưng phấn kích thích cao độ.
Sau khi vượt qua chướng ngại vật, Cố Tu đánh ngựa chạy trên sườn đồi, đến chỗ cao nhất lại tung người lên, vượt qua một sườn đồi khác.
Cuộc sống của nữ tử khuê các luôn là một vũng nước tĩnh lặng, thêu thùa, ăn uống, quanh năm luôn là một nhịp điệu chậm rãi như vậy, Thẩm Tinh Ngữ chưa bao giờ thử nghiệm qua loại kích thích này.
Khi ngựa dừng lại, da đầu nàng vẫn còn tê buốt!
Cố Tu tung người xuống ngựa, đưa roi da cho nàng: "Nàng tự cưỡi thử xem!"
Thẩm Tinh Ngữ cầm roi, cũng hướng về phía trước làm động tác quay roi mấy lần nhưng không được, cũng không vụt xuống được, cuối cùng đập tay vào lưng ngựa: "Đi!
"Đi a!"
Cái vỗ mềm xèo, Cố Tu nhíu mi, nếu trên lưng ngựa có con rệp, cái vỗ đó cũng không vỗ chết được con rệp.
Thẩm Tinh Ngữ lại kêu mấy tiếng, con ngựa dứt khoát đứng tại chỗ đào tuyết tìm cỏ.
Thẩm Tinh Ngữ: "..." mím môi nhìn Cố Tu đầy xấu hổ.
Nàng từ trước đến giờ học thứ gì cũng nhanh, trừ cưỡi ngựa.
Cố Tu vỗ vỗ lưng ngựa: "Nàng có nghe nói thuần phục ngựa chưa?"
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: "Có nghe qua nhưng chưa nhìn thấy"
Cố Tu vuốt cái bờm đỏ rực của con ngựa: "Đây là Tuyết Ưng, là một trong những ngựa hoang mà ta thuần phục được.
"Đừng coi ngựa là đám súc sinh, nó có thể cảm nhận được chủ nhân, nếu chủ nhân là kẻ hèn nhát, nó sẽ hất rơi xuống đất, chỉ có chủ nhân đủ anh dũng nó mới nguyện ý thuần phục. Chỉ khi nào ngựa và người một lòng mới có thể đi xa được.
"Ngựa như vậy, tâm phúc cũng như vậy"
Thẩm Tinh Ngữ: "A Điều với ta rất trung thành"
"Còn Đan Quế với Lục Kiều?" Cố Tu hỏi.
Điểm này quả thật Thẩm Tinh Ngữ không biết. Đan Quế với Lục Kiều đương nhiên không so sánh được với A Điều, điều này cũng không trách họ được, vì họ không giống như A Điều cùng nàng lớn lên.
Với Đan Quế và Lục Kiều, nàng chỉ biết đó là nô bộc của phủ Trấn Quốc công.
Nhưng cái này với cưỡi ngựa thì có liên quan gì nhau? Các nàng cũng không phải là ngựa.
"Cái đó cũng không thể trách họ được"
Cố Tu: "Nàng nói thử xem, vì sao cứ nhất định phải xin tha cho hai người đó?"
Thẩm Tinh Ngữ: "Vốn là ta liên luỵ đến họ, mấy người đó không nên bị trừng phạt, cho nên đương nhiên là ta phải cầu xin cho bọn họ"
Cố Tu: "Vậy nàng cho là Đan Quế cùng Lục Kiều cũng nghĩ như vậy?"
Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút: "Có lẽ là vậy"
Cố Tu: "Nàng là chủ tử suy nghĩ như vậy, hạ nhân tự nhiên cũng sẽ nghĩ theo như thế.
"Nhưng nàng đừng quên, nàng là chủ tử, bọn chúng là nô bộc, chúng ta dùng nô bộc, phải dùng những kẻ coi chủ tử là trung tâm.
"Trung thành là gì? Trung thành chính là đặt nhu cầu của chủ tử ở vị trí đầu tiên, vì chủ tử, tính mạng cũng không tiếc.
"Nàng có ý nghĩ đó, có thể gọi là người tốt, nhưng lại đem vị trí chủ tớ đảo lộn điên đảo.
"Nhưng là một chủ tử, làm việc gì cũng lo đến chuyện liên luỵ hạ nhân, rốt cuộc nàng là chủ tử hay mấy người đó là chủ tử?"
Thẩm Tinh Ngữ đã hiểu ra, nhưng việc hiểu đạo lý là một chuyện, nếu thật phải đem mạng tỳ nữ của nàng ra đánh đổi, nàng cảm thấy không thể nhẫn tâm:
"Gia, ta biết ý của ngài, nhưng nếu ta nói vẫn muốn xin ngài thả ba người bọn họ ra, ngài có cảm thấy ta vô dụng không?"
Cố Tu nhìn nàng thật sâu: "Người như nàng mà làm tướng quân ra trận, sợ rằng còn chết trước cả binh lính"
Những gì hắn làm chính là cách triều đình đánh vào lòng người.
Còn nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử khuê các bình thường.
Thẩm Tinh Ngữ ngượng ngùng cúi đầu, đạo lý này là sự thật, nàng vốn không khinh thường sinh tử của người khác, cũng không thể làm trái ý muốn trong lòng được.
Cố Tu: "Là chủ tử, nên chọn những kẻ sẵn sàng bán mạng vì chúng ta để làm tâm phúc, trên đời này, mọi thứ đều có giá của nó, quân, thần, tướng quân, binh lính, đều theo quy tắc này, chủ tớ càng không ngoại lệ".
Nàng chỉ muốn cầu xin tha thứ cho ba người kia, nói những điều đó có phải xa xôi quá không, nàng không phải là tướng quân, ba người A Điều bọn họ cũng không phải là binh lính: "Gia, cuối cùng thì ngài muốn ta làm thế nào?"
Cố Tu: "Không cần làm gì cả, cứ để như vậy, nàng vẫn có thể tiếp tục cầu xin, nhưng ta không bỏ lệnh trừng phạt này, cho đến khi bọn họ tự hiểu được, từ việc bị nàng liên luỵ chuyển thành thừa nhận nàng, hiểu nàng, tín nhiệm nàng, coi nàng là chủ tử duy nhất, cho dù nàng ở trong lúc nguy hiểm nhất sẽ không chút do dự mà chết thay nàng"
Thẩm Tinh Ngữ: "!" Thế nào mà lại liên quan đến cả cái chết?
"Có phải chuyện bé xé ra to quá không? Ta chỉ ở nhà thêu thùa, thỉnh thoảng tham dự yến tiệc, làm gì đến mức cần có người bán mạng vì ta?"
Cố Tu lạnh mặt nhìn nàng: "Ta thấy, nàng mới là người cần phải dạy"
Thẩm Tinh Ngữ: "..."
Nàng chợt nhớ tới ngày đầu tiên thành hôn, vì A Điều mua thuốc của bọn thầy lang vớ vẩn khiến nàng bị ngất xỉu, Cố Tu đã phạt A Điều đến điền trang.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã hiểu rằng nếu để nàng ra tay, chắc hẳn nàng cũng sẽ không phạt A Điều, vẫn sẽ tín nhiệm nhất đẳng tỳ nữ của mình như trước, cho cai quản Triêu Huy viện.
Mà hắn thì không coi trọng A Điều.
Liệu có phải ngay từ đầu hắn thật sự không muốn phạt A Điều đi điền trang, mục đích chính là gây khó dễ nàng?
Thẩm Tinh Ngữ là người không biết phải trái, Cố Tu làm vậy là tốt cho nàng, chẳng qua nàng có cách xử sự của mình, không làm được mấy việc nhẫn tâm với các tỳ nữ, huống chi nàng với A Điều đã không tính toán từ lâu rồi.
Chẳng qua nói điều này với người đứng đầu về tâm cơ quân - thần, hắn sẽ cảm thấy nàng rất khờ khạo.
"Gia, ta sai rồi, ta đều nghe ngài"
Vô luận thế nào, nhận sai thì sẽ thành không sai.
Chẳng qua phu quân của nàng tính khí rất lớn, mặc cho nàng mềm mại dịu dàng, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt xử lý việc công, không hề thay đổi.
Hắn từ trước đến giờ luôn một lòng vì công vụ, Thẩm Tinh Ngữ nhất thời không phân biệt được hắn thật sự là có việc công hay là chê nàng không biết phải trái.
Thẩm Tinh Ngữ quay lại xe ngựa, lấy thánh chỉ từ trong hộp ngự ban ra.
Không biết Cố Tu đã tốn bao nhiêu công sức, sau Tết, triều đình sẽ chuẩn bị cho việc phụ thân nàng nhập thái miếu.
Nghĩ kỹ lại, nói về việc dỗ dành trượng phu, Thẩm Tinh Ngữ dường như tới bây giờ đều không để cho Cố Tu tuỳ tiện chỉnh lý mình, không biết lần này hắn sẽ có tính khí thế nào.
Sẽ không kéo đến Tết đấy chứ?
Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút, kêu phu xe đi đến Trân mãn đường chuyên bán trang sức, hai ngày sau là giao thừa rồi, nàng định chọn một món đồ gì đó bằng ngọc cho Cố Tu, hy vọng hắn có thể hết giận.
Năm nay là Tết đầu tiên của gia đình nhỏ bọn họ, nàng không muốn giận lây sang cả năm mới.
Thẩm Tinh Ngữ cùng Thịnh Như Nguyệt đã đến cửa hàng trang sức này một lần, ông chủ vẫn nhận ra nàng, mang ra rất nhiều đồ tốt.
Thẩm Tinh Ngữ vốn đã chọn được quà năm mới cho Tào thị, Cố Tân Ninh, Thịnh Như Nguyệt cùng mấy vị trưởng bối, đều đã để ở trong kho, lần này nàng chỉ chọn đồ cho Cố Tu, có điều hắn không thích những món xa hoa, nên nàng chỉ chọn một cái đai lưng bằng ngọc và một khối mặc ngọc cho hắn.
"Thế tử phi, hôm qua Thịnh cô nương muốn đặt một hộp trân châu hồng, hàng vừa mới về, ngài lấy luôn không?"
Thẩm Tinh Ngữ nhận lấy mở ra, đầy một hộp toàn trân châu, Thịnh Như Nguyệt muốn khảm hết vào giày sao?
Nhưng có phải quá nhiều không? Khảm giày cần nhiều đến như vậy à?
Chắc cũng chỉ có khả năng này, trân châu muốn gắn lên trâm cài phải có kỹ xảo của thợ thủ công, tự mình không làm được.
Thẩm Tinh Ngữ không thắc mắc gì, về đến phủ, nàng bê hộp trân châu sang sân của Thịnh Như Nguyệt, hỏi bà tử giữ cửa mới biết, hôm nay Thịnh Như Nguyệt lại ra ngoài.
Nghĩ đến nàng hôm qua còn sốt nóng, hôm nay đã đi ra ngoài, quả là không thương xót bản thân chút nào, Thẩm Tinh Ngữ đặt trân châu xuống, thật muốn mắng cho tiểu nha đầu này một trận.
Thẩm Tinh Ngữ ôm mấy lễ vật cho Cố Tu đi vào thư phòng, đến giờ ăn cơm cũng không thấy hắn quay lại, không còn cách nào khác đành buồn buồn ăn cơm một mình.
Ăn cơm xong, đi tắm, thấy dấu vết của lần trước vẫn chưa tan hết đã bị chồng thêm dấu vết của ngày hôm qua, Thẩm Tinh Ngữ bóp bóp trán, tựa hồ hắn chỉ thích mỗi việc này.
Thẩm Tinh Ngữ tắm xong, xức cao dưỡng thể, nằm trên giường hắn, chuẩn bị tối nay lấy lòng hắn, tranh thủ cho hắn hết giận trước khi qua năm mới.
Đến lúc mơ màng ngủ mất vẫn không thấy người quay về, hôm sau tỉnh lại hỏi ra mới biết, hôm qua Cố Tu không về phủ.
Thẩm Tinh Ngữ khó tránh được việc suy nghĩ liệu có phải vì mình cố chấp chạy đến thư phòng đã vượt qua giới hạn của hắn?
Suy nghĩ một hồi, nàng ra lệnh cho tỳ nữ mang đồ của mình về Triêu Huy viện, buồn rầu khó chịu một hồi, không yên lòng đi thỉnh an Tào thị, thấy Thịnh Như Nguyệt cũng ở đó, đang bàn về dạ tiệc tối mai.
"Ngươi khỏi bệnh rồi à?" Thẩm Tinh Ngữ hỏi Thịnh Như Nguyệt.
Mặt mũi Thịnh Như Nguyệt vẫn hơi tái: "Tốt hơn nhiều rồi, cũng không có gì nghiêm trọng"
Thẩm Tinh Ngữ có chút hâm mộ Thịnh Như Nguyệt, nàng điều chỉnh bản thân rất nhanh.
"Ngươi nhận được trân châu chưa?"
Thịnh Như Nguyệt trả lời: "Lấy được rồi, hôm qua ta đi ngang qua Trân mãn đường để lấy mới biết tẩu tử đã mang về rồi, mấy hôm trước ta đột nhiên có ý tưởng, định làm cho ngươi bất ngờ, chờ đến mùng một sẽ biết"
Thẩm Tinh Ngữ: "Số trân châu đó là chuẩn bị cho ta sao? Là cái gì vậy?"
Thịnh Như Nguyệt: "Bây giờ không cho ngươi biết, đến lúc đó mới thú vị"
Thẩm Tinh Ngữ nghiêng đầu, nhìn về phía Tào thị: "Mẫu thân, người xem, nha đầu Như Nguyệt này thật là xấu"
Tào thị cười ra tiếng: "Chắc là học theo con đó"
Thẩm Tinh Ngữ: "... Mẫu thân, người thiên vị"
Tào thị cười: "Được rồi, nó là tiểu linh quỷ, con là đại linh quỷ"
Ba người cười đùa, hương trà bay thoang thoảng, một tia nắng chiếu vào, không rơi vào Thịnh Như Nguyệt nhưng cũng đọng lại một tia ấm áp.
Ngày 30 tháng chạp, trước đêm giao thừa, Thẩm Tinh Ngữ dọn về Triêu Huy viện, nhưng vẫn không đợi được Cố Tu về phủ, Thẩm Tinh Ngữ không muốn ngày cuối năm một mình buồn bã, mọi người đều đang rất bận rộn, Tào thị cùng Thịnh Như Nguyệt bận bịu cho gia yến đoàn viên, Lục Thanh Chi cùng Cố Trạm ở trong sân nhà mình, Thẩm Tinh Ngữ liền chạy đến chỗ Cố lão thái thái trò chuyện.
Chắc cũng bị lây không khí của năm mới, tinh thần của lão thái thái cũng tốt hơn.
Đồ mama đang cắt hoa giấy ở cửa sổ, Thẩm Tinh Ngữ thấy bà cắt hình người rất sống động nên hỏi đó là ai.
"Là lão thái thái lúc còn trẻ, không nhận ra sao?"
Thẩm Tinh Ngữ cầm tiểu lão thái thái lên so sánh: "Giống, tổ mẫu lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân"
Cố lão thái thái bị trêu, cười không dứt, dường như muốn nhớ lại những chuyện hồi còn trẻ: "Già rồi, nhiều chuyện không còn nhớ nữa"
Thẩm Tinh Ngữ nảy ra ý tưởng, cũng cầm kéo lên, cắt một hình phụ thân nàng.
"Lão thái thái nhận ra không?"
Cố lão thái thái nhìn hình người có đôi lông mày rậm, mắt to: "Đây là cha ngươi, Thẩm Kỳ, cắt thật giống"
Có người cũng nhớ đến cha mẹ giống mình, Thẩm Tinh Ngữ rất thích cảm giác này bèn cắt hình mẫu thân: "Còn cái này?"
Cố lão thái thái híp mắt, nhìn hồi lâu: "Đây là ai?"
Thẩm Tinh Ngữ cười: "Đây là mẫu thân con, người không nhớ à?"
"Không phải", Cố lão thái thái cố gắng nhớ lại: "Đây không phải mẹ ngươi..."
← Ch. 034 | Ch. 036 → |