← Ch.02 | Ch.04 → |
Thu Thiền nói: "Ngũ cô nương, mời! Dù sao ngài cũng là một cô nương chưa xuất giá, nô tỳ cả gan nói một câu, ngài thường xuyên xuất đầu lộ diện như vậy không thích hợp."
6
Sắc mặt Trần Giai Giai có chút khó coi, trước kia, những lúc như này, nương ta đều sẽ nói giúp Trần Giai Giai, hiện tại nương ta lại im lặng.
Trần Giai Giai nhẹ giọng, tủi thân nói: "Ta chỉ sống một mình ở Trần quận, rất cô đơn, tỷ tỷ tới nên muội muốn thân thiết chút thôi."
Trên mặt Thu Thiền tỏ vẻ khinh bỉ không chút che giấu.
Thấy nương ta không nói gì, Trần Giai Giai đi một bước lại quay đầu ba mới chịu rời đi.
Ánh mắt cha ta nhìn theo bà ta một lát.
Chuyện cha ta và Trần Giai Giai gian díu với nhau, là sau khi nương ta mang thai lần nữa.
Không bao lâu sau, cha ta cũng ngồi không yên, cũng rời đi.
Nương ta nháy mắt với Thu Thiền, Thu Thiền lĩnh mệnh rời đi.
Ta ôm nương ta nói: "Nương, con chán ghét nữ nhân kia, đừng để bà ta tới nhà nữa!"
"Muội muội, sao vậy? Di mẫu ức h. i. ế. p muội sao?" Ca ca, tỷ tỷ trăm miệng một lời hỏi.
7
Tôi sốt ruột nói với bọn họ: "Con nhìn thấy di nương nhào vào trong lòng cha, còn nghe thấy bà ta lẩm bẩm nói muốn hại c. h. ế. t nương, muốn làm kế mẫu của chúng con, muốn chiều hư ca ca, c. h. ặ. t t. a. y ca ca, để ca ca làm thái giám, muốn bán tỷ tỷ vào thanh lâu, muốn cắt lưỡi của con, chặt tứ chi làm tên ăn mày."
Tôi khóc đến thương tâm muốn chết: "Nương ơi! Nương đừng có mang thai, con còn mơ một cơn ác mộng, trong mơ, tên xấu xa kia chính là thừa dịp nương sinh con, mua chuộc bà mụ hại nương!"
Ca ca, tỷ tỷ khiếp sợ nhìn ta.
Trên mặt là sợ hãi và hoảng sợ.
Nương đau lòng nhìn ta, sờ trán của ta, dịu dàng hỏi: "Con hôn mê ba ngày ba đêm, một mực kêu khóc, cũng là bởi vì nằm mơ thấy điều này?"
Ta gật gật đầu, sợ nương ta không tin, vội nói: "Nương, là thật đó. Di mẫu là muốn câu dẫn cha! Sau khi nương chết, cha cũng mặc kệ chúng con, tùy ý để ba người chúng con bị kế mẫu hại chết!"
Lúc này, Thu Thiền trở về, nói với nương ta: "Tiểu thư, tiện nhân kia quả nhiên khóc ở đình, chờ thiếu chủ đi qua, thiếu chủ an ủi hai câu, tiện nhân kia liền thừa cơ dựa vào người thiếu chủ..."
Nương ta lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng nói với ta: "Nương đã biết rồi, nương cũng có giấc mộng giống như Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi không cần lo lắng, lần này nương nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt ba huynh muội các con, còn cả Thu Thiền cô cô của con nữa, được không nào?"
8
"Nương, người cũng biết chuyện của Thu Thiền cô cô sao?"
Nương gật gật đầu.
Bà giang hai tay ra, nói với Thu Thiền cô cô: "Thu Thiền, muội muội của ta, tới đây."
"Tiểu thư!" Thu Thiền ôm lấy bà.
Nương ta cam đoan với ta, lần này nhất định sẽ bảo vệ tốt chúng ta, còn nói Trần Giai Giai là người xấu, bảo chúng ta sau này đừng tiếp cận bà ta nữa, nhưng bây giờ không thể biểu hiện ra ngoài, tránh đánh rắn động cỏ.
Ta thả lỏng một chút.
Sau mấy ngày, thân thể của ta đã khỏe lại.
Trần Giai Giai tới gặp nương ta, nương ta luôn báo người ta từ chối.
Ta nghĩ là, tốt nhất vẫn là trực tiếp g. i. ế. c Trần Giai Giai cho bớt việc, tránh bị bà ta hại, nhưng nương ta nghiêm túc nói với ta: "Nguyệt Nhi, con bây giờ chỉ là một đứa nhỏ, chuyện của người lớn giao cho nương xử lý, nương chỉ hy vọng con có một tuổi thơ hạnh phúc, vui vẻ."
Nếu nương cũng mơ giấc mơ kinh khủng đó, ta liền tin tưởng bà.
Ca ca, tỷ tỷ đang nghe phu tử giảng bài, ta ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Đời này, ta cũng không thể để ca ca, tỷ tỷ học hư.
Đến buổi trưa, bọn họ rốt cuộc cũng học xong.
Ta hỏi ca ca: "Ca ca, hôm nay có nghiêm túc nghe giảng không?"
Ca ca nhíu mày liếc ta một cái: "Tạ Tân Nguyệt, muội đừng như người lớn hỏi ta về việc học, ta là ca ca muội."
9
Ta nghiêm túc nói: "Ca ca, muội là muội muội của ca, người một nhà chúng ta như thể tay chân, ca không được học hư, ca phải nghiêm túc đọc sách, không được nhiễm thói quen xấu, nếu không là ca coi như là hạng bỏ đi đấy. Nương, còn có ta và tỷ tỷ, cũng coi như bỏ đi rồi, ca không thể không hiểu chuyện."
Ca ca bịt tai, không chịu nổi bỏ chạy.
Tôi nhìn bóng lưng của huynh ấy, bĩu môi, nhìn tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ, điều quan trọng nhất của nữ tử là phải tự yêu mình, tuyệt đối không thể..."
Ta còn chưa nói xong, tỷ tỷ cũng bịt tai chạy đi.
"Ha ha ha..." Tiếng cười hào sảng của phu tử truyền đến, nói với ta: "Tiểu cô nương, tuổi còn nhỏ, hiểu rất nhiều đạo lý."
Ta được bế lên, ta quay đầu lại, là cha ta, ông cười nói: "Tiên sinh chê cười rồi, con trai ta học hành thế nào?"
Phu tử nói: "Yến Thanh tư chất thông minh, có tài chỉ cần từng nhìn qua là không quên được, chỉ cần dụng tâm mài giũa, sau này nhất định sẽ thành tài."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |