Anh dám nói em ấy độc ác?!
← Ch.033 | Ch.035 → |
Không biết quá bao lâu, trong viện thanh âm dần dần biến mất. Bầu trời cũng ngả dần về phía tây.
Gió lạnh khẽ lùa vào phòng.
"Thiếp thân có việc phải ra ngoài trước." Khương Ấu An nhẹ giọng nói. Mặc Phù Bạch không có xem cô, chậm rãi nói: "Mềm lòng?"
Khương Ấu An sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng, "Ngài đoán sai rồi..."
Cô mang chăn mỏng ở ngoài phòng, giũ ra sau đó đắp lên đùi Mặc Phù Bạch, khóe miệng cô cười nhạt nhòa, "Thiếp sẽ không giẫm lên vết xe đổ."
Mặc Phù Bạch ngước mắt, nhìn chăm chú khóe miệng vợ mình.
Khương Ấu An rời khỏi phòng ở viện Tử Lâm.
Còn chưa tới nơi, liền nghe được tiếng thét thương tâm của Hà thị lẫn tiếng kêu thảm của Khương Diệu Diệu.
Từ xa nhìn lại, thấy hai gã sai vặt vương phủ, mỗi người cầm gậy bản to, lần lượt nện gậy lên người Khương Diệu Diệu.
Hà thị và đám người Khương Tu Trạch bị thị vệ cản trở không thể tiến lên giúp Khương Diệu Diệu.
"Khương Ấu An!!", Khương Tu Trạch trong mắt bốc hỏa.
Hà thị vừa nghe đến tên con gái, liền đứng thẳng người, thất tha thất thểu tới Khương Ấu An, "Ấu An, con đi cầu xin mẹ chồng con và phu giúp con, quỳ xuống dập đầu cũng được, nhất định phải cầu xin tha tội cho em gái con tránh phạt gậy nặng thế này đi?"
Hà thị nắm lấy tay con gái, nước mắt đầy mặt nhìn mặt mũi thờ ơ của Khương Ấu An.
Cô nghe được tiếng kêu khóc của cô em gái ngày càng nhỏ dần.
"Ấu An... hay là vầy đi... Con chủ động yêu cầu Thế tử viết thư bỏ vợ, con rời khỏi vương phủ, bọn họ sẽ hiểu có ý tứ gì... Con đi nói đi? Được không? Cứu lấy em gái con đi!"
Không phải vương phủ trước giờ chướng mắt xuất thân của Ấu An sao? Cho rằng gả con gái bà qua đó là bị ép buộc, vậy chỉ cần chủ động muốn tờ hòa ly kia...
Hà thị bất chấp tất cả, bà chỉ không muốn con gái cưng của bà chịu khổ... Nhiều gậy đánh vào người Diệu Diệu như thế, không chết cũng mất nửa cái mạng!
Khương Ấu An nhìn thẳng vào Hà thị."Phu nhân đề xuất muốn tôi chủ động đi cầu đơn hòa ly?"
Hà thị sụt sùi nói: "Còn không phải do con không muốn gả vào vương phủ sao? Mẹ dẫn con trở về, chỉ cần cha mẹ còn sống, áo cơm không lo, nửa đời sau này không phải làm lụng vất vả..."
Khương Ấu An nắm lấy Hà thị tay.
Hà thị còn tưởng rằng con bé đồng ý, định thúc giục kêu nó chạy nhanh đi tìm mẹ chồng nó, Khương Ấu An lại cúi người sát bên tai bà khẽ nói, "Khương phu nhân, bà có còn lương tâm sao?"
Hà thị sửng sốt.
"50 đại bản, một chút không được thiếu." Khương Ấu An bình tĩnh buông lời tuyệt tình tàn nhẫn nhất.
"Con ——"
Hà thị toan giơ lên tay, tát mặt Khương Ấu An. Chớp mắt bị Khương Ấu An tóm lấy.
"Tiểu nghiệt chướng mi còn dám hỏi người mẹ này có lương tâm không hả? Ấu An, câu đó là dành cho con mới đúng! Con muốn trơ mắt nhìn em gái chết trước mặt con mới can tâm sao?" Hà thị cả giận nói.
Khương Ấu An không tiếng động cười lạnh, buông tay Hà thị ra, "Khương phu nhân, nơi này là vương phủ, không phải Khương gia của các người, tôi hiện tại là Thế tử phi, phu nhân nhớ cho kỹ sau đó động thủ hay không..."
Hà thị tay cứng đờ ở giữa không trung.
"Ấu An, vì sao con biến thành cái bộ dạng như này?"
"Khương Đại công tử cũng từng hỏi tôi câu này, vì cái gì? Tôi cũng muốn biết."
Nói xong, Khương Ấu An không hề nhìn Hà thị mà tiến lại gần trước mặt Khương Diệu Diệu.
Khương Diệu Diệu nằm sấp đã hôn mê bất tỉnh.
Nửa người dưới của cô ta, đã bị máu thịt bê bết nhuộm đỏ.
Khương Tu Trạch còn nhìn chằm chằm nàng.
Khương Uẩn Trần xem ánh mắt của nàng, tràn ngập bi thương.
Khương Cẩm Nam rũ đầu, không nhìn bất luận kẻ nào.
Đúng lúc này, Hà thị thân mình mềm nhũn, cả người hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ!" Khương Tu Trạch vội vàng xông lên trước.
"Mẹ, mau tìm đại phu... Khụ khụ......" Khương Uẩn Trần ho khan kịch liệt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng dường như thọc một cái liền rách.
\\ sao má tác giả ví dụ mà tui tưởng tượng anh như màng tr*inh dễ chọc thủng =))))) mà không phải hình ảnh giấy mỏng manh yếu đuối aww ~ \\
Hai gã sai vặt thi hành phạt trượng chợt không biết có nên đánh tiếp không. Khương Ấu An liếc nhìn Hà thị một cái, phất tay áo lạnh lùng nói: "Còn ngây người làm gì? Tiếp tục đánh!"
"Vâng..."
Lúc này đây, ánh mắt Khương Uẩn Trần đang dõi theo cô cũng thay đổi.
Xen kẽ bi thương là cảm xúc khó có thể lý giải.
Còn có tức giận.
Chờ gậy cuối cùng nện xuống, Khương Ấu An lạnh lùng nói: "Đuổi hết đám người này ra khỏi phủ!"
Căn dặn xong cô liền rời đi.
Xuân Đào cũng không biết từ chỗ nào vụt ra tới, bộ dạng muốn nói mà lại ngập ngừng.
Khương Ấu An hơi mỉm cười, "Xuân Đào, có phải em thấy con người ta không có tình người? Rất ác độc?"
Xuân Đào khóe mắt đỏ ửng lên, sụt sùi vài cái, lắc đầu nói, "Thưa Thế tử phi, nô tỳ không cho rằng là như vậy, chỉ là... chỉ là nô tỳ cảm thấy quá ủy khuất cho người, nô tỳ muốn khóc..."
"Tiểu Đào ngốc." Khương Ấu An sờ sờ Xuân Đào đầu.
Khương gia.
Khương Tu Trạch đang cõng Khương Diệu Diệu hôn mê bất tỉnh tiến vào nhà.
Hà thị ở phía sau khóc sướt mướt.
"Sao lại thế này?"
"Thất nha đầu!!!"
Nghe được ồn ào bên ngoài, lão thái thái đi ra bắt gặp cả người dưới của cháu gái bị máu nhuộm cho đỏ thẫm liền khóc hô toáng lên.
"Mẹ, người đừng đụng Diệu Diệu, đại phu đâu! Mau đi tìm đại phu!"
Toàn bộ Khương gia đều rối loạn.
Không bao lâu.
Năm sáu cái đại phu đều tới rồi Khương trạch. Do vị trí vết thương đặc thù nên đám người Khương Tu Trạch bị mời ra ngoài sảnh.
Tiếng đồ sứ vỡ toang trên đất.
Khương Tu Trạch hất ngã toàn bộ bình trà cả ly ngã xuống đất.
"Điên rồi! Khương Ấu An điên rồi! Nó dám làm thế với Tiểu Thất! Không phải tại nó thì sao Tiểu Thất sẽ đi tới vương phủ?"
"Ông đây muốn đi vương phủ tìm nó tính sổ!!!" Khương Nhan mặt đầy phẫn nộ, nghiến răng nắm chặt tay dường như muốn đánh người.
Anh ta mới trở về thì nghe được tin em gái nhỏ bị đánh 50 gậy ở vương phủ. Không phải 05 gậy mà là 50 gậy, Tiểu Thất bị đau biết bao nhiêu!
Khương Nhan vừa xoay người định rời đi, bỗng người ngồi ở ghế dựa là Khương Khải quát: "Không được đi!"
"Đại ca, vì cái gì em không được đi? Khương Ấu An kia tàn nhẫn làm ra chuyện này, sao em có thể..."
"Anh nói không cho chính là không cho đi!"
Khương Nhan cắn chặt răng, một chân đá mạnh vào cái ghế gần đó, "Ngày thường ở nhà chúng ta, một đầu ngón tay của Tiểu Thất cũng không dám chạm, giờ thì hay rồi, Khương Ấu An thì trơ mắt nhìn em ấy ăn gậy! Sao nó độc ác như vậy chứ?"
Vẫn luôn ở một góc không lên tiếng, bỗng Khương Cẩm Nam giương mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nhan.
"Anh nói em ấy ác độc?"
Khương Nhan vốn dĩ nghẹn một trận lửa giận không chỗ phát tiết, nghe được ý tứ che chở của Khương Cẩm Nam, anh ta lập tức túm chặt vạt áo kéo lên, "Mày ở đây muốn thay Khương Ấu An phát biểu?"
Khương Cẩm Nam mở to hai mắt nhìn, đáy mắt tơ máu hằn lên, hung hăng hất tay của Khương Nhan, trầm giọng trách mắng những người ở đây: "Các người còn không biết chuyện Tiểu Lục đập nát ngọc bội sao?!"
Khương Cẩm Nam xếp thứ năm trong nhà, là con trai nhỏ nhất trong các anh em, từ khi hiểu chuyện đến giờ chính là ham chơi bất cần đời, mặc dù làm chuyện xấu bị đè xuống dạy dỗ cũng giữ tâm thái cợt nhả tích cực nhận sai, vĩnh viễn không thay đổi.
Em trai phản ứng lớn cũng lần đầu tiên Khương Uẩn Trần nhìn thấy.
"Nó đập nát ngọc bội thì không còn là người nhà họ Khương nữa sao?" Khương Nhan sửng sốt, sau đó rống vào mặt Khương Cẩm Nam một câu.
Khương Cẩm Nam hốc mắt đỏ bừng, "Dường như tôi đã hiểu tại sao Tiểu Lục quyết tuyệt như vậy, nguyên nhân chính là do các người hết!!!"
← Ch. 033 | Ch. 035 → |