Hồi Ức Bị Cha Ⓒ-ư-ỡ-ռ-𝐠 H𝐢ế-ⓟ Của Dư Nguyệt Nguyệt (1)
← Ch.21 | Ch.23 → |
"Cái đồ đê tiện nhà con! Không học tập tốt lại đi tìm đàn ông, thích 𝐝ươ-𝖓-ⓖ ѵậ-𝐭 đàn ông sao, ăn hết 𝖉.ư.ơп.🌀 ѵ.ậ.† của cha đi, chẳng lẽ ta không thể so với những gã đàn ông khác!"
"Ta muốn thao 𝒸♓ế.t con, cái đồ con gái 𝖉●â●ɱ đã●ⓝ●ⓖ! Cái đồ con gái đê tiện! Ⓓ●â●m đã●п●🌀 giống hệt mẹ hồi trẻ, không đúng! Còn ⓓ*â*ɱ đ*ã𝓃*🌀 hơn mẹ con! Mẹ con cũng thích dư_ơ_𝐧_𝖌 ѵậ_✞ đàn ông, nhưng mà bị ta thao một lần, lần sau cuối cùng chướng mắt đàn ông khác, con bị ta thao một lần, thế mà hôm nay còn có thể cùng người đàn ông khác 𝖑à·ⓜ ✞ì·ռ·𝐡!"
"Ta muốn thao con đến khi con chỉ nhận ◗ư*ơⓝ*ℊ ⓥậ*t của cha con, của những người khác con đều không nhận!"
"Không cần ô ô ô cha ~ ~ ưm ~ cha! A a a! Không cần!"
"Tiểu Ngọc...... Tiểu Ngọc...... Ta thao 𝖈*𝒽*ế*ⓣ con Tiểu Ngọc...... Con phải làm con gái ngoan! Không thể bị những tên đàn ông khốn khϊếp đó thao, con chỉ có thể bị ta thao!"
"Cha con sai rồi! Con sai rồi ô ô ô ~ ~ ưʍ.... . ưʍ... cha.... ."
"Cha có thể làm mẹ con không thể rời khỏi ta, cũng có thể làm cho con không thể rời khỏi ta! Tiểu Ngọc của ta.... Bị ◗*ư*ơn*🌀 𝐯*ậ*✝️ lớn của cha thao ⓒ♓*ế*t, thao mềm, thao đến điên đi!"
"Cha ơi! Cha! Ô ô ~ ~"
Mẹ của Tiểu Ngọc Dư Nguyệt Nguyệt vốn dĩ có kế hoạch tối nay tăng ca đến khuya, nhưng mà lúc chạng vạng, thầy giáo Tiểu Ngọc gọi điện thoại cho bà, nó buổi trưa Tiểu Ngọc trốn không đi học, vì thế khi bà làm việc không an tâm được, còn nhắn tin cho chồng mình, quyết định không tăng ca nữa, rời công ty vội vàng về nhà.
Mà khi bà về đến cửa nhà, liền cảm giác được điều không thích hợp, bà đứng từ cửa dường như nghe thấy âm thanh nam nữ 🦵à_ⓜ †ì𝓃_h.
Bà nghĩ thầm, hẳn là nhà hàng xóm đi, nhưng mà khi bà dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh ấy lại trở nên lớn hơn nữa.
Bà chạy nhanh vào nhà mình, theo âm thanh đi vào phòng khách thì thấy, người chồng yêu dấu đang nghiêng người thao lộng con gái của mình, quần áo con gái Tiểu Ngọc hỗn độn, cơ thể vặn vẹo miệng kêu rên ◗·â·𝐦 đ·ã·𝐧·𝐠, bộ 𝖓ⓖ●ự●ⓒ nhỏ màu hồng phập phồng trên dưới theo mỗi động khác, bên trên còn có dấu ♓_ô_𝓃 và dấu răng.
"Cha ơi! Cha! Ưm ~ ~ con muốn ra ~ ~ con lại muốn ra rồi ~ ~"
"Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc, cha cũng ra rồi! Cha đều bắn tất cả cho con!!"
Mà khi bà bị sốc đến nỗi bà sắp tiến lại gần hơn thì hai người đang làm vừa lúc tới cao trào, ông chồng Chu Thành của bà gầm rú bóp chặt eo con gái Tiểu Ngọc, một trận 𝓇·ц·n г·ẩ·𝓎 cả người, đặc biệt là 𝐦.ôn.ɢ, dùng sức 🎋ẹ_𝐩 ↪️𝖍_ặ_† rướn về phía trước, rõ ràng là bắn toàn bộ tinh trùng vào trong cơ thể con gái, mà con gái Tiểu Ngọc cũng hét lên một tiếng, hai chân banh thẳng, hạ thể triều xuy phun ra rất nhiều nước.
Dư Nguyệt Nguyệt sụp đổ kêu to: "Các ngươi, các ngươi đang làm gì!!"
Dư Nguyệt Nguyệt nhìn hai người đang cao trào, suy sụp ngồi dưới đất, che mặt khóc nức lên.
"Chu Thành! Đồ cầm thú nhà anh! Vì sao anh lại muốn thao Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc chính là con gái ruột của anh mà! Vì sao anh lại muốn 𝐜ư.ỡ.ⓝ.g hℹ️.ế.🅿️ con gái mình! Hu hu hu hu!"
← Ch. 21 | Ch. 23 → |