Truyện:Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã - Chương 09

Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã
Trọn bộ 79 chương
Chương 09
Ꮮ.ⓘ.ế.𝐦 Huyệt Cho Cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Kỳ thật Kỷ Lưu Thành có chút tức giận.

Cô nhóc mà anh luôn bảo vệ, nhìn cô lớn lên, từ khi nào đã trở nên 🅓â*𝐦 đã*ⓝ*𝖌 như vậy?

Cưỡi ԁư●ơп●🌀 ѵậ●✝️ của anh 𝖈-ọ 𝖝-á-𝐭 không đủ còn nửa đêm đến 👢.ï.ế.Ⓜ️ côn thịt của anh, 👢.𝐢ế.Ⓜ️ côn thịt của anh còn chưa đủ, còn phải vén váy lên để anh ⓛ-𝒾ế-m tiểu huyệt.

Là do những cậu bạn trai cũ của cô làm hư sao?

Trong đầu Kỷ Lưu Thành lục soát những cái tên kia, quả thực không nghĩ ra ai có khả năng này.

Ở những phương diện khác, anh luôn dung túng cho Thích Âm, ví dụ như hút thuốc, đánh nhau, trốn học, uống rượu, những chuyện này lúc đầu anh cũng cản qua, cũng dạy dỗ qua, nhưng Thích Âm kiên quyết không thay đổi, anh cũng chỉ có thể tùy theo ý cô.

Nhưng liên quan đến chuyện bạn trai, Kỷ Lưu Thành cảm thấy mình vẫn đủ nghiêm khắc với Thích Âm.

Những kẻ chơi bời không đứng đắn khẳng định không được, không được lớn tuổi, không được quá xấu, từng có lịch sử lừa dối con gái lại càng không được, mỗi một người bạn trai của Thích Âm đều phải trải qua bài kiểm tra của anh, cảm thấy có vấn đề thì anh luôn giải quyết trước tiên, còn lại cho kết giao cùng Thích Âm, họ đều thành thật lương thiện, ít nhất về biểu hiện cũng không có vấn đề gì.

Có thể là ai chứ?

Kỷ Lưu Thành muốn tìm cho ra kẻ đã làm hư cô gái nhỏ nhà mình, nhưng rất nhanh anh phát hiện ra căn bản mình không có năng lực suy tính được những thứ này.

Nếu nói ngay từ đầu cắn lên tiểu huyệt của Thích Âm còn mang ý trừng phạt, nhưng sau khi nếm được mật dịch tanh ngọt, cảm nhận được sự 〽️·ề·𝐦 ⓜ·ạ·ⓘ của tiểu huyệt non mềm, phản ứng phía sau hoàn toàn là tự phát không kiểm soát được.

Kỷ Lưu Thành cơ hồ không cần thầy dạy cũng hiểu giơ tay đẩy quần lót ướt đẫm của Thích Âm qua một bên, lại chuẩn xác không lầm vươn lưỡi để ở khe hở đang rỉ nước.

Thích Âm kiều mị t.♓.ở 🌀.ấ.𝖕 thành tiếng.

Cô không khống chế được.

Quá sung sướn●ℊ.

Thật sự quá sung ⓢ-ướ-п-𝖌.

Vào khoảnh khắc Kỷ Lưu Thành lột quần lót cô ra, dùng đầu lưỡi tiếp xúc nơi riêng tư của cô, cô gần như đã đạt cao trào.

"A ~"

Nhưng chuyện này mới chỉ mới bắt đầu, ngay sau đó Kỷ Lưu Thành di chuyển lên trên, đầu lưỡi anh quét qua huyệt khẩu non mềm, đầu tiên ở nơi phụ cận qua lại ⅼ❗ế.ɱ láp, sau đó dùng hai tay nắm lấy cặp 〽️●ôn●𝖌 no đủ của Thích Âm, ấn toàn bộ tiểu huyệt về phía mình, ra sức hút nước.

"A ~ a ~"

Thích Âm đứng không vững, cô thoải mái bắp chân phát run, chỉ thiếu chút nữa thì ngã xuống.

"Kỷ Lưu Thành, cậu dừng lại, trước tiên dừng lại đã..."

Kỷ Lưu Thành vén váy cô, ngước mắt lên, miệng vừa mới buông tha hoa huyệt của cô, lại dùng ngón tay mang theo vết chai mỏng tùy ý thăm dò, "Cậu kêu tớ là gì?"

Thích Âm biết anh muốn nghe cái gì, nhưng ở thời điểm này, rất khó để mở miệng.

Thích Âm muốn tiếp tục kêu Kỷ Lưu Thành, nhưng ngay lúc đó, ngón cái của Kỷ Lưu Thành liền đè lên âm đế của cô.

"Ừ ~ a..." Sóng triều trong cơ thể nháy mắt phun trào, rốt cuộc Thích Âm cũng bị khống chế hô lên, "Anh ~ anh!"

"Bốp!"


Cặp ⓜ·ô·ⓝ·ɢ bị đánh một cái không mạnh không nhẹ, cặp mô·𝖓·🌀 no đủ lập tức dao động.

"Đồ 𝖉*â*𝖒 đ*ã*𝐧*🌀!"

Kỷ Lưu Thành bị 🎋íc_ⓗ t_♓_í_ⓒ_♓ mất lí trí, mù quáng, kéo quần lót của Thích Âm xuống lại muốn 👢ı.ế.𝐦 láp tiểu huyệt.

Thích Âm lại dùng hai chân 𝖐·ẹ·p 𝒸·♓·ặ·ⓣ đỉnh đầu anh.

Kỷ Lưu Thành kéo chân cô ra nói: "Huyệt nhỏ này không cần anh 𝐥ⓘ·ế·Ⓜ️ cho sao?"

Thích Âm †♓●ở hổ●ռ ⓗể●ռ đáp lại: "Muốn 🦵-𝖎ế-𝖒, về phòng trước, làm trên giường."

Giống như bởi vì vô tình kêu anh, nên muốn cùng Kỷ Lưu Thành thi đấu với nhau, cô lại cố ý thêm một câu: "Như vậy còn chưa đủ thoải mái."

Vừa dứt lời Kỷ Lưu Thành liền bế cô lên, thiếu niên thường xuyên rèn luyện ✞.𝒽.â.ռ ✞.ⓗ.ể, lực tay rất kinh người, ôm cô đồng thời không chỉ có thể ✔️υ●ố●† ⓥ●𝐞 ⓜ-ô𝖓-g cô, mà có thể buông một tay, ở trên Ⓜ️*ô*ռ*ℊ cô tạo ra âm thanh thâm thúy.

"Bốp!"

Kỷ Lưu Thành không dám dùng sức đánh cô, cho dù có trầm luân trong tình dục đi chăng nữa.

Cho nên cái đánh này cũng không mạnh, lực đạo vừa đủ làm cho Thích Âm chỉ thấy 💲ư●ớ●ռ●🌀, cô 𝓇-ê-n г-ỉ ⓠ𝖚·ÿ·ế·ⓝ ⓡ·ũ.

Hô hấp Kỷ Lưu Thành lại nặng thêm mấy phần, anh ôm Thích Âm đi lên lầu, mở miệng cắn, như thể đang tức giận, anh hỏi Thích Âm: "Kêu thành như vậy, em có 𝖉-â-𝖒 đ-ã-ռ-ɢ hay không?"

Thích Âm cười khẽ nhấc chân lên quấn lấy vòng eo vững chắc của anh, trong giọng nói mang theo khiêu khích: "Em có dâ●ⓜ đ●ã●n●ℊ hay không, đợi chút nữa ⅼê·𝓃 🌀·ℹ️·ườ·ⓝ·ℊ chẳng phải anh sẽ biết hay sao?"

Chương (1-79)