← Ch.06 | Ch.08 → |
Kỷ Lưu Thành thực sự rất có vốn liếng.
Ở các phương diện.
Giống như giờ phút này Thích Âm 𝐡ô_ռ lên "người anh em" kia, mới phát hiện được việc ngậm cả cây vào miệng là chuyện rất khó khăn.
Thật là lớn.
Cơ thể cường tráng đã đành, ngay cả quy đầu cũng cường tráng đầy đặn như vậy.
Nhưng mà cô thích.
Thích Âm đưa tay đỡ lấy món đồ chơi lớn của Kỷ Lưu Thành, vươn đầu lưỡi ra thấm ướt mã mắt, sau đó chuyển đầu lưỡi tới đỉnh ⅼ𝐢ế.𝖒 láp, phác họa, miêu tả, ⓜ.ú.✞ vào.
Kỷ Lưu Thành nhất định không biết, vì ngày này cô từng dùng vô số đồ vật lạnh như băng lại vô hồn để luyện tập, kem, chuối, tới 𝐝ư●ơп●𝐠 ѵậ●✞ giả mua trên mạng, thậm chí là một cây kẹo que, cũng từng bị cô ảo tưởng thành côn thịt 𝓃_ón_🌀 𝖇ỏn_ⓖ.
Cô đã thử nghiệm qua lại trên những đồ vật vô hồn đó, chính là vì thời khắc này, vì bây giờ, để khiến cho 𝐝*ư*ơ*ռ*𝖌 ✅*ậ*𝐭 trong miệng cô có thể cứng lên.
Cũng may cô đã làm được.
Tinh lực của thiếu niên luôn tràn đầy dư thừa, cho dù ban ngày đã cứng nhiều lần nhưng vào lúc này dưới sự khiêu khích của Kỷ Lưu Thành thì vẫn tự nhiên cương lên.
Sau khi cứng còn to hơn, không chỉ mang theo nhiệt độ 𝐧óռ*ⓖ 🅱️*ỏ*𝖓*𝖌, còn rất thẳng.
Thật là khó ngậm.
Miệng đã căng ra rồi.
Ăn không vô nổi.
Nhưng cho dù về sinh lí bị 🎋*íc*♓ †♓í🌜*ⓗ gần như rơi nước mắt, Thích Âm vẫn có một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời.
Cô thật sự thỏa mãn.
Cây gậy thịt пó·п·ℊ 𝒷·ỏ·𝓃·🌀 này là của cô.
ԁụ-↪️ ☑️-ọ𝓃-g của Kỷ Lưu Thành bị anh khống chế.
Nhưng sau này, toàn bộ cơ thể anh sẽ bị cô chiếm lấy.
"Ưm..."
Kỷ Lưu Thành trong giấc ngủ dường như có chút cảm giác, khẽ di chuyển hông, Thích Âm liền bị côn thịt n-ó𝖓-🌀 𝐛ỏ-ռ-ɢ thọc tới cổ họng.
Nước mắt mãnh liệt chảy ra, Thích Âm gần như nôn ra.
Nhưng cô vẫn không có lùi bước, ngược lại như cũ vẫn cố gắng nuốt cây gậy, đồng thời nhìn Kỷ Lưu Thành trong lòng khẽ lên tiếng:
Thích cậu.
Tớ rất thích cậu.
Kỷ Lưu Thành còn chưa phát hiện ra Thích Âm đang tự khẩu giao cho anh.
Giờ phút này anh đang mộng xuân.
Trong giấc mơ vẫn là Thích Âm đang ở trong phòng tắm, tình cảnh vẫn là Thích Âm lột quần anh, cưỡi trên người anh, chỉ khác với thực tế chính là, lần này Thích Âm không chỉ nắm lấy côn thịt ⓒ*ọ ✖️á*✝️ ở bên ngoài, mà còn chân chính dùng tiểu huyệt bao lấy quái vật khổng lồ của anh.
Anh nghe thấy tiếng kêu kiều mị của Thích Âm.
Anh nhìn thấy Thích Âm lắc lư bộ 𝖓🌀.ự.🌜 trắng nõn, ở trên người anh vặn eo.
Anh cảm nhận được cảm giác ◗ư_ơ_𝐧_ɢ 𝖛_ậ_𝐭 của mình được nơi ấm áp kia κẹ·𝓅 𝒸𝖍ặ·𝐭.
Sau đó anh không khống chế được, xoay người đè Thích Âm dưới thân, 𝒽𝖚п.🌀 𝒽ă𝖓.ⓖ oanh tạc nơi 𝖒ề.𝖒 m.ạ.❗ kia.
"Ai bảo cậu phóng đãng như vậy!"
"Ai bảo cậu 🍳⛎𝓎ế·ռ r·ũ tớ!"
"Ai bảo cậu dùng em gái nhỏ ngồi lên côn thịt của tớ!"
"𝒮ư*ớп*🌀 không? Hửm? Dư_ơռ_ℊ 𝐯ậ_t của anh đây có đủ lớn không?"
Trong giấc mơ Kỷ Lưu Thành không chút thương tiếc Thích Âm, anh hoàn toàn không có thu lại lực đạo, cũng không giảm tốc độ, cứ như vậy ⓗ_ⓤ_ռ_ɢ 𝖍ăп_𝖌 đ-â-𝐦 và-𝑜 tiểu huyệt non mềm của thiếu nữ ⓠ⛎·ⓨế·𝓃 г·ũ.
Một chút một chút lại một chút, côn thịt đâ●ⓜ ✔️●à●o rồi tiến ra, huyệt khẩu của Thích Âm bị làm đến mức sưng đỏ, mà cố ý bên trong còn không chút liêm sỉ giữ lại côn thịt.
"Anh đừng 𝓇·ú·✝️ r·𝐚..."
"Anh mau làm em đi..."
Hút thật chặt.
Trong giấc mơ Thích Âm giống như một yêu tinh 𝖉â·Ⓜ️ đã·ⓝ·𝐠, ngoan ngoãn phục tùng anh, chỉ vì muốn hút khô tinh khí của anh.
"Đệt! Hôm nay phải làm 𝒸*𝒽*ế*𝐭 cậu!"
Kỷ Lưu Thành ôm trọn lấy cặp vú trước mặt, khẽ đẩy eo, bắn toàn bộ ✝️_𝖎𝐧_𝖍 ԁị↪️_ⓗ vào tiểu huyệt xinh đẹp.
Quá đã.
Cảm giác 𝐭𝒾*𝓃*𝖍 𝖉*ịⓒ*𝐡 phun trào này quá mức chân thật, làm cho người ta hoài nghi rốt cuộc có phải xảy ra ở hiện thực mà không phải một giấc mộng xuân hay không.
Vì vậy Kỷ Lưu Thành dường như có chút thanh tỉnh lại, vẫn hơi buồn ngủ mở mắt ra.
Sau đó cảnh tượng trước mắt làm cho anh nháy mắt tỉnh hẳn ngủ.
Không phải dáng vẻ Thích Âm đáng sợ mà ngược lại thời khắc này Thích Âm quá đẹp, quá dụ người.
Sau khi tẩy trang vẫn rất 𝐪.𝖚𝓎.ế.ⓝ 𝓇.ũ, đôi mắt câu hồn có chút bối rối, đuôi mắt còn có nước mắt vẫn chưa khô, mái tóc nâu dài hỗn độn ở bên vai, mà kinh người nhất, đôi môi anh đào của cô đang ngậm lấy dịch trắng, còn giữa hai chân mày có một chất lỏng sền sệt.
Là †-𝒾-ⓝ-♓ 𝒹-ị𝐜-𝒽.
Là t_ℹ️𝐧_h ◗_ị_𝐜_𝐡 của anh.
Kỷ Lưu Thành biết giờ phút này đáng ra anh nên để cho Thích Âm nhanh chóng phun đồ trong miệng ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh lại cảm thấy "cậu nhỏ" của anh vừa bắn xong lại bắt đầu cứng rồi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |