Thích
← Ch.04 | Ch.06 → |
<images>Kỷ Lưu Thành bị sốc một lúc lâu không thể lấy lại tinh thần bởi câu nói kia của Thích Âm.
Thèm côn ŧɦịŧ của anh?
Cái gì gọi là thèm côn ŧɦịŧ của anh?
Nhưng Thích Âm không cho anh có cơ hộ phản ứng, sau khi quăng ra những lời này thì đẩy cửa phòng đóng lại.
Kỷ Lưu Thành vẫn ngơ ngác.
Anh mang theo tâm tư hoang mang dọn dẹp phòng tắm cách vách giúp Thích Âm, sau khi xuống lầu thấy túi trứng cuộn cơm mà mình mang tới, lập tức gửi tin nhắn cho Thích Âm: [Có muốn xuống ăn cơm không?]
Thích Âm không trả lời.
Kỷ Lưu Thành lại nhắn thêm một cái: [Làm trứng cuộn cơm mà cậu thích ăn, có muốn xuống nếm thử một chút không?]
Thích Âm vẫn không đáp lại.
Kỷ Lưu Thành liền ôn tồn gửi tin nhắn giọng nói: "Nhịn đói không tốt cho dạ dày, Âm Âm, cho dù cậu giận tớ như thế nào cũng không thể để mình đói bụng, đúng không?"
Thích Âm vẫn không trả lời, dường như không có ý định để ý đến anh.
Trong lòng Kỷ Lưu Thành cũng rất phiền muộn, trong đầu anh tất cả đều là câu nói vừa nãy của Thích Âm, nhưng lại không nghĩ ra được lí do tại sao Thích Âm lại nói vậy, một người quả thực không thể tìm được đường ra, Kỷ Lưu Thành lập tức nhắn tin cho bạn tốt.
Một phút sau, Hà Mãn gọi điện tới, trong giọng nói của cậu mang theo mười phần hưng phấn, không giấu được ý tứ nhiều chuyện: "Ai thèm côn ŧɦịŧ của mày? Ai thèm côn ŧɦịŧ của mày? Rốt cuộc là cô gái nào nói với mày câu đó?"
Kỷ Lưu Thành cau mày: "Mày đừng có xía vào chuyện ai nói với tao câu đó, tao muốn hỏi mày cô ấy nói như vậy là có ý gì?"
Hà Mãn: "Còn có thể có ý gì? Cô gái này muốn ngủ cùng mày, muốn lên giường với mày!"
Kỷ Lưu Thành muốn nói không thể nào, nhưng hình ảnh Thích Âm nói muốn anh làm cô trước đó hiện ra, Kỷ Lưu Thành bỗng nhiên không thấy chắc chắn như trước nữa.
Hà Mãn vẫn còn ở bên đầu dây bên kia truy hỏi: "Mau nói đi, lão Kỷ, cô gái đó rốt cuộc là ai? Mặc dù người theo đuổi mày không ít, nhưng khùng như vậy thì ngược lại tao mới thấy lần đầu, mày mau nói đi, rốt cuộc là ai?"
"Cô ấy mấy ngày trước mới đổi bạn trai." Kỷ Lưu Thành không đầu không đuôi nói ra những lời này.
Hà Mãn: "Hả?"
Kỷ Lưu Thành cũng không để ý Hà Mãn có nghe hiểu hay không, cứ tiếp tục tự nhiên nói: "Cậu con trai kia ở trường Tam Trung cách vách, tao đã thấy mấy lần, nhìn khá tử tế, điều tra một chút cũng không có tiểu sử gì xấu, nên tao không ngăn cô ấy."
Hà Mãn: "Hả?"
Kỷ Lưu Thành: "Mày nói xem có phải cô ấy bị tên kia làm cho tức giận nên mới chọc giận tao không?"
Hà Mãn ở đầu dây bên kia trầm mặc ba giây.
Ba giấy sau, Hà Mãn thử hỏi dò: "Anh bạn, mày nói cô gái kia, không phải Thích Âm chứ?"
Kỷ Lưu Thành giấu đầu hở đuôi mà phản bác: "Không phải, dĩ nhiên không phải, sao có thể là Âm Âm?"
Hà Mãn nuốt nước miếng một cái, không sợ chết mà chọc kháy anh: "Nhưng mà, anh Kỷ, trừ Thích Âm ra, dường như mày chưa từng điều tra bạn trai của các nữ sinh khác..."
Lần này đến phiên Kỷ Lưu Thành trầm mặc.
"Khụ khụ, " Hà Mãn hắng giọng một cái, lại kêu Kỷ Lưu Thành một lần nữa: "Lão Kỷ?"
Mắt thấy không gạt được, Kỷ Lưu Thành cũng không nói dối nữa, chỉ dùng giọng uy hiếp đe dọa cậu: "Chuyện này không được nói cho người khác biết, bằng không chân mày sẽ bị chặt đứt."
"Biết biết biết, " Hà Mãn vội vàng bảo đảm, "Chuyện này tao chắc chắn sẽ không nói ra bên ngoài, mày cứ yên tâm, nhưng mà anh bạn này, có câu này tao phải nói với mày."
Kỷ Lưu Thành: "Nói đi."
Hà Mãn: "Thật ra thì, tao sớm cảm thấy tình cảm của Thích Âm đối với mày không bình thường, chỉ là lúc đó mày đang qua lại với Hoắc Dung, lời này tao cũng không tiện nói..."
Kỷ Lưu Thành khẽ nhíu mày, theo bản năng cảm thấy không dám tin: "Điều này sao có thể?"
Hà Mãn: "Sao lại không thể? Hồi lớp mười Thích Âm dính lấy mày nhiều như thế nào, đối với mày tốt ra sao, khi khát thì mua nước cho mày, giờ thể dục nhìn mày đá bóng, biết mày chuẩn bị thi đấu thì lập tức lập đội cổ vũ, kết quả ngược lại mày thì tốt rồi, quay đầu liền nói yêu đương với Hoắc Dung..."
Kỷ Lưu Thành chau mày: "Nhưng tao nhớ khi đó cô ấy rõ ràng nói với tao cô ấy đang vừa ý hotboy cách vách, còn nhờ tao tham mưu mà."
Hà Mãn: "Cô gái nhỏ dò xét mà mày nghe không hiểu sao?"
Kỷ Lưu Thành: "Nhưng sau đó cô ấy quả thật nói chuyện yêu đương với hotboy kia mà?"
Hà Mãn: "Quả thật là như vậy, nhưng mà lúc đó là sau khi mày và Hoắc Dung làm tới rồi."
Trong giọng nói của Kỷ Lưu Thành có chút tức giận: "Tao và Hoắc Dung không có làm tới!"
Hà Mãn: "Dạ, bây giờ tao biết chuyện giữa mày và Hoắc Dung có ẩn tình, nhưng lúc đó tao không biết, Thích Âm cũng không biết, lúc ấy bọn tao còn cho rằng mày có tình cảm sâu nặng với Hoắc Dung, không phải cậu ấy thì không cưới đâu."
Hà Mãn lại nói: "Hơn nữa cho tới bây giờ mày vẫn chưa giải thích với Thích Âm chuyện với Hoắc Dung là chuyện gì sao?"
Kỷ Lưu Thành không đáp lại, coi như là thầm chấp nhận.
Hà Mãn bên đầu dây bên kia thở dài một cái, lại nói: "Mày nói cái đó Thích Âm thích hotboy cách vách, tao biết, tên là Tề Hoa chứ gì?"
"Mấy ngày trước tao thấy trong tiệm thịt nướng, Tề Hoa, còn có một tên bạn trai khác của Thích Âm, tao quên tên rồi, hai người uống một chút rượu, đều có chút say, liền ôm nhau khóc ở đó, nói bọn họ khi yêu Thích Âm, cô ấy không cho hôn, không cho ôm, khó khăn lắm bọn họ cũng lấy dũng khí muốn táy máy tay chân, đổi lại bị Thích Âm đánh một trận, như vậy thì ai mà chịu nổi, vì vậy mà chia tay."
"Mày nói xem nếu như Thích Âm thích tên Tề Hoa đó, muốn yêu đương với cậu ta, sao có thể nói như vậy, hơn phân nửa vẫn là tức mày, dù sao tao cũng cảm thấy như vậy."
"Anh bạn, sao lại không có động tĩnh gì, mày vẫn còn nghe không?"
"Tao đang nghe." Nửa phút sau Kỷ Lưu Thành mới đáp lại, giống như là mới tiêu hóa xong lời Hà Mãn nói.
Hà Mãn: "Vậy..."
Kỷ Lưu Thành thấp giọng, giống như là mang ý khổ: "Mày nói xem, Âm Âm thích tao thật sao?"
Hà Mãn gãi đầu: "Vốn tao không chắc chắn, nhưng nếu như cô ấy thật sự nói thèm côn ŧɦịŧ của mày thì tao cảm thấy 100% là cô ấy thích mày."
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng "Ầm", không biết là Kỷ Lưu Thành ném thứ gì hay đạp đổ cái gì, ngay sau đó giọng nói giận cá chém thớt của Kỷ Lưu Thành liền truyền tới: "Mẹ nó, sao mày không nói cho tao sớm một chút?"
Hà Mãn thật là oan uổng: "Này, này, sao lại trách tao?"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |