Vay nóng Homecredit

Truyện:Sau Khi Nữ Vương Thất Tình - Chương 04

Sau Khi Nữ Vương Thất Tình
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Xin trao đổi sinh viên đều không phải nói đi là có thể đi, còn phải chờ phúc khảo, vừa chờ xin, chờ hạch chuẩn, cần vài có thời gian vài tháng để chuẩn bị, Hạ Tiểu Dư xác thực tư liệu sau, tâm đều lạnh.

Mỗi ngày ở nhà đối mặt Tiểu Tiệp, cô trừ bỏ miễn cưỡng cười vui, còn phải cùng nàng tán gẫu việc của Tiêu Kì, nghe nàng nói về Tiêu Kì.

Mỗi ngày ở trường học đối mặt Tiêu Kì, cô liều mạng kiềm nén cảm xúc của chính mình, kết quả hỉ nộ ái ố trên mặt không chút thay đổi, đưa tới sự quan tâm của mọi người, nhất là Tiêu Kì.

Không biết mọi người quan tâm, nhất là Tiêu Kì, mỗi một chử mỗi một câu đều sắc bén như dao, vì lòng của cô sớm đã vỡ nát, miệng vết thương vẩn còn rỉ máu.

Mỗi ngày cô đều cảm thấy rất đau khổ.

Mỗi ngày đều có loại cảm giác hít thở không thông mà muốn chết lại không được.

cô cũng sắp chịu đựng không nổi rồi!

Con gái thống khổ làm mẹ như thế nào không biết? Cho nên, cho dù luyến tiếc, bà vẫn là đi vào phòng cô con gái nhỏ của mình, vuốt khuôn mặt đang ngày càng gầy yếu của cô, ôn nhu đối cô nói:" Đừng tính chuyện trao đổi sinh viên nửa, đi Australia du học đi. Mẹ đã hỏi qua bạn bè ở tại Australia, tư liệu quá hai ngày sẽ đến, con có thể tới đó."

Hạ Tiểu Dư giật mình, không tiếng động rơi lệ. Cô gật đầu, đem mặt vùi vào trong lòng mẹ người duy nhất biết cô có bao nhiêu khổ sở nói" Hảo...... Thực xin lỗi, mẹ."

Hết thảy đều là bí mật tiến hành, cô tạm nghỉ học, xin bằng cấp chứng minh, phiếu điểm, thành tích tiếng Anh, cô không có nói cho một người cả, bao gồm Tiểu Tiệp cùng với Tiêu Kì.

Nhưng kì thực giấy không thể gói được lửa.

" Hạ Tiểu Dư, ngươi đi ra cho ta!"

Nghỉ trưa qua đi, Tiêu Kì đột nhiên nổi giận đùng đùng vọt vào phòng học, một tay kéo cô từ chỗ ngồi kéo đến, thô lỗ đem cô kéo ra bên ngoài.

Bởi vì sự việc diễn ra đột ngột, các học sinh chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo hai người rời đi, mà đương sự Hạ Tiểu Dư khi bị hắn lôi ra phòng học mới có phản ứng.

" Ngươi thần kinh phát tác sao? Buông!" cô nhíu mi yêu cầu, nói xong tưởng bỏ ra tay hắn, sao biết tay hắn lại nhanh như vậy, Tiêu kì vả vờ như không nghe thấy, có tai như điếc tiếp tục kéo dài cô đi, không biết muốn đi đâu.

" Uy, Tiêu Kì!"

cô gọi hắn, hắn vẫn đang không có phản ứng.

" Uy, buông! Ngươi rốt cuộc bị thần kinh sao, tại sao kéo ta đi vậy là sao? Tiêu Kì!" Nàng lại quát, hắn lại từ đầu đến cuối đều sao có lên tiếng trả lời, chính là thô lỗ lôi kéo nàng hướng dưới lầu đi đến.

Tên hỗn đản này kéo nàng đau quá, nếu không phải bởi vì bị hắn kéo đi, hai chân vội vàng theo hắn, để tránh bị ngã thì nàng khẳng định nâng chân lên hung hăng đạp hắn một cước. Thật là, không có việc gì lại kéo người khác đi thế này đúng là thần kinh!

Từ lầu ba phòng học bị kéo tới lầu một rồi đi đến rừng cây hạ kế bên không người qua lại, Tiêu Kì rốt cục hung hăng buông tay của cô ra.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Tiểu Dư là chà xát chổ cổ tay bị hắn nắm kéo đi, phản ứng thứ hai là trực tiếp nhấc chân hướng hắn đá tới, đồng thời giận không thể chửi ầm lên-

" Ngươi bị thần kinh à? Rất đau nha!"

Hắn bị hỏi như thế nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một chút, chính là nhìn nàng không chuyển mắt, trong mắt lưu chuyển nổi uấn giận.

" Đó là thật vậy chăng?" Hắn trầm giọng hỏi.

" Cái gì thiệt hay giả?" cô trừng hắn liếc mắt một cái, tiếp tục bắt tay vào làm dịu chổ đau trên cánh tay oán giận nói:" quả nhiên rốt cuộc là bị thần kinh? Cho dù là cùng tỷ tỷ của ta cãi nhau, cũng không nên lấy ta trút giận đi? Rất đau ngươi có biết hay không?"

" Chuyện tạm nghỉ học để chuẩn bị đi du học."

Thình lình một câu làm cho Hạ Tiểu Dư cả người cứng đờ, làm động tác đang chà xát trên cánh tay nháy mắt ngừng lại.

" Đó là thật vậy chăng?" Hắn lại lần nữa đặt câu hỏi.

Cô lặng im một chút mới trả lời, " Là..."

" Vì sao?" Hắn tức giận chất vấn.

" Kế hoạch cho cuộc sống tương lai." cô bình tĩnh nói.

" Ngươi là người luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, chưa bao giờ tính toán cho ngày mai, càng miễn bàn tương lai. Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi sẽ tính toán cho cuộc sống tương lai ư?" Tiêu Kì giận dữ nhìn chằm chằm vào cô nói.

" Chính là bởi vì trước kia không có làm, cho nên hiện tại làm." Tiểu Dư mặt không chút thay đổi nói.

" Ta không tin! Không cần gạt ta, nói cho ta biết vì sao?"

" Ngươi không tin ta cũng không có biện pháp, bởi vì đây chính là đáp án của ta." cô vẩn như trước bình tĩnh nói.

" Ngươi......" Tiêu Kì muốn nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt uất giận của hắn làm cho Hạ Tiểu Dư nhìn có chút kinh hãi. Hắn nên sẽ không phát hiện cái gì đi?

" Nếu không có việc gì, ta muốn trở về đi học." Không dám cùng hắn đối diện, sợ chính mình không cẩn thận tiết lộ cái gì, hoặc thực làm cho hắn nhìn thấu cái gì, nàng xoay người bỏ chạy lấy người.

Tay đột nhiên bị hắn ở phía sau kéo lại, Tim của nàng nhất thời đập loạn, lòng bàn tay hình như có điện lưu thông qua.

Nói ra có lẽ người khác sẽ không tin, hai người bọn họ tuy rằng thường kề vai sát cánh, nhưng chưa bao giờ như vậy nắm qua tay.

Tay hắn rất lớn, rất lực, cũng thực ấm áp, nhưng, cũng không thuộc loại của nàng.

Quay đầu lại, Hạ Tiểu Dư không dấu vết đưa tay lấy bàn tay hắn ra, giả bộ không kiên nhẫn hỏi hắn" Làm gì? Còn có chuyện gì?"

Lòng bàn tay trống rổng, làm cho Tiêu Kì không tự chủ được chậm rãi nắm chặt quyền, nhưng cảm giác trống rổng này không bởi vậy mà tiêu tán, ngược lại càng cảm thấy mất mát.

" Cái gì kế hoạch cho cuộc sống tương lai lại nhất định phải lập tức tạm nghỉ học đi du học? Tốt nghiệp đại học sau lại đi không được sao?" Hắn nhìn không chuyển mắt nhìn thẳng nàng hỏi.

" Làm gì phải lãng phí thời gian như thế?" cô cố ý bỏ qua một bên ánh mắt của hắn.

" Ngay cả như vậy, cũng không cần nóng lòng nhất thời, có thể chờ học kỳ sau chấm dứt mới đi." Hắn nói thật đúng lý hợp tình.

" Ta cần thích ứng thời gian."

" Kia căn bản chính là lấy cớ!" Hắn không khỏi thốt ra nói.

Hạ Tiểu Dư cả người cứng đờ, thong thả quay đầu nhìn hắn, lạnh lẽo hỏi:" Cái gì lấy cớ?"

" Ta hỏi ngươi cái gì lấy cớ?" cô trừng mắt hắn lại lạnh lùng hỏi lại.

Hắn không có khả năng sẽ biết, nếu hắn thật sự biết, còn tại lúc này đem nó vạch trần, cô đời này cũng không tha thứ hắn, vĩnh viễn sẽ không!

Trong mắt cô lạnh như băng cùng vẻ kiên quyết, làm Tiêu Kì không tự chủ được chậm rãi tránh mặt.

Hắn chính là cảm thấy kỳ quái, chính là tại hoài nghi, chính là hỏi thử, chính là tưởng chính mình hỗn loạn nỗi lòng nan giải mà thôi, không nghĩ tới lại......

Là thật sao? cô tạm nghỉ học cùng rời đi cũng không đơn thuần là nguyên nhân như thế kia...... thái độ thay đổi như thế có liên quan đến hắn hay sao? Đáp án tựa hồ miêu tả thực sinh động.

Hắn cùng tỷ tỷ của cô kết giao sau đó cô bắt đầu thay đổi, hắn sớm nên phát hiện mới đúng.

Tuy rằng cô nói thế, nhưng bọn họ không thể như thế cãi nhau ầm ĩ, nhưng việc cô trốn anh cũng rất rõ ràng, giống như giờ phút này đây hai người một mình ở cùng một chỗ, căn bản chính là không có khả năng phát sinh chuyện.

Cô phủ nhận tất cả, phòng ngừa những lời đồn đãi, nhưng rốt cuộc vẩn là như vậy. Hắn cũng không phải là tỷ phu chân chính của cô, chính là cùng tỷ tỷ của cô kết giao mà thôi, hai người thậm chí tay còn chưa có từng nắm qua.

không phải hắn cùng cô vốn chính là bạn học, là bạn bè tốt không phải sao?

Cô càng nói càng thật cao hứng, cô nói cô chúc phúc cho bọn họ, cô nói một đống thứ, lại đều là ở trước mặt hắn cùng tỷ tỷ mà nói, trên mặt mang theo tươi cười, ngữ khí hoạt bát, lại thiếu điểm tự nhiên.

Hắn không nên chỉ chú ý tới chính mình, sớm nên phát hiện, chú ý tới khác thường của cô, sự khác thường đó làm cho hắn có không thích ứng nổi.

Không, không chỉ thích ứng không được mà thôi, tâm tình cũng chịu ảnh hưởng, bởi vì gần đây có rất nhiều người đều hỏi qua hắn một câu như vậy. -

" Ngươi gần đây làm sao vậy?"

Hắn gần đây làm sao vậy? Ước mơ có được Tiểu Tiệp làm bạn gái đã thành tâm tình không phải phải tốt lắm hay sao, gặp người liền cười sao? Vì sao hắn ngược lại không tự giác mày khó chịu, làm cho người quen gặp hắn đều vì hắn lo lắng, hỏi hắn "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn chính là cảm thấy buồn bực rầu rĩ, không chỉ mất mát cái gì mà thôi.

Ngươi làm sao vậy?

Hắn cũng nói không thể nói nên lời, chỉ biết là Hạ Tiểu Tiệp tốt lắm, tựa như trong tưởng tượng của hắn như vậy, nhưng là...... Nhưng là cái gì đâu?

Đáp án giống như bị che bởi một tấm màn màu đen, cảm giác gần ngay trước mắt, lại nhìn không thấu. Mấy lần tưởng tiến lên vạch trần tấm màn đen, lại không biết vì sao lùi bước do dự. Hắn ở sợ hãi đều gì chứ?

Tựa như chiếc hộp Pandora, bên trong đến tột cùng là cái gì, ở mở ra đến phía trước không ai biết sẽ là cái gì.

Đáp án là tai nạn, hy vọng, vui vẻ hoặc tuyệt vọng? Là tốt hay xấu? Đã muốn có nhiều năm chưa từng như thế do dự, lo lắng, khiếp đảm.

Di, hắn thế nhưng cảm giác được sợ hãi, nhưng lại không biết chính mình ở sợ hãi cái gì thật là buồn cười, nhưng mà hắn hiện tại lại một chút cũng cười không được.

Tiểu Dư thế nhưng lại xuất ngoại, phải rời khỏi nơi này, chạy đến một nơi hắn không biết, củng không thể tùy thời điểm gặp mặt hay nghe giọng nói của cô!

Cô nói đó là kế hoạch cho cuộc sống tương lai.

Tiểu Dư nói cô cần thời gian thích ứng. Cô thật sự nghĩ đến hắn sẽ tin tưởng cái cớ đó ư?

Chiếc hộp Pandora, kỳ thật hắn biết rỏ trong đó có chứa những gì, chính là hắn sợ hãi đem nó mở ra, sợ hậu quả khi mở chiếc hộp ra mà thôi.

Hắn sợ hãi hoàn toàn mất đi cô, bởi vì trong chiếc hộp Pandora tất cả đều là sự thật. Hắn thích là cô mà không phải tỷ tỷ của cô đó củng là chuyện thật, khả năng cô thích hắn củng là thật, còn có cô rất yêu tỷ tỷ của mình, nên hắn hiện tại mới lựa chọn tỷ tỷ của cô, hắn sợ khi mình nói thích cô sẽ dẫn đến hậu quả là hắn thật sự mất đi cô.

Cho nên hắn mới không dám nói, cũng không thể nói.

Nhưng là, thế nhưng cô ngay cả một câu cũng không nói, đã nghĩ lén lút rời đi nơi này, rời xa hắn?

Đột nhiên hắn có điểm hận cô, còn có...

" tỷ tỷ của ngươi cũng biết ngươi tạm nghỉ học chuẩn bị xuất ngoại đúng không?" Hắn hỏi nàng.

" tỷ ấy không biết."

" Ở cùng một chỗ sớm chiều ở chung, cô ấy thật sự không biết sao?" Tiêu Kì có chút nghi hoặc cũng có chút khinh ngạc.

Hạ Tiểu Dư đột nhiên có điểm sửng sốt, nàng không nghĩ tới vấn đề này. Tiểu Tiệp biết không? Nhưng là cô chưa từng hỏi qua tỷ ấy, cũng không có lộ điểm gì, Tiểu Tiệp thật sự không biết sao? Hoàn hoàn không có nhận thấy được sao?

" tỷ ấy...... tỷ ấy gần nhất vội vàng cùng ngươi yêu đương, luyến ái nên sẽ không chú ý đến chuyện của người khác." Đây là do cô bịa ra lý do.

" Đối với cô ấy mà nói, ngươi là người khác sao?"

Hạ Tiểu Dư đột nhiên có chút tức giận." Dù sao Tiểu Tiệp không biết, cũng không cần ngươi cùng tỷ ấy nói chuyện này, ngươi có nghe thấy không!"

" Cho nên, ngươi tính khi nào thì nói cho cô ấy biết? Vào ngày đi sao?"

" Chuyện này không cần ngươi quản, đến thời điểm ta tự nhiên sẽ nói với tỷ ấy."

" Như vậy còn ta?" Tiêu Kì không chuyển mắt nhìn nàng, chua sót hỏi." Nếu ta hôm nay không phải ngẫu nhiên nghe giáo sư nhắc tới, ngươi tính khi nào thì nói cho ta biết ngươi muốn tạm nghỉ học, chuẩn bị xuất ngoại du học?"

Cô bỏng trầm mặc không nói.

" Ngươi căn bản là không tính nói cho ta biết đúng hay không?" Hắn nhìn chằm chằm vào cô cười lạnh." Hạ Tiểu Dư, ngươi thật sự đủ tiêu sái cũng đủ tuyệt tình, khó trách có thể đem người mình thích, cái gì cũng không làm liền chắp tay cho người ta."

cô khó có thể tin nhìn về phía hắn, sắc mặt nháy mắt trắng bạch thành một mảnh.

" Ngươi...... Đang nói cái gì? Ta...... Căn bản là nghe không hiểu." Cô chuyển ánh mắt.

" Nghe không hiểu sao?" Tiêu Kì đột nhiên một bước tiến lên, cô hiểu được hắn muốn làm cái gì, tay hắn đột nhiên chế trụ sau gáy của nàng, liều lĩnh nặng nề mà hôn nàng.

Đó là của nàng nụ hôn đầu tiên của cô, cũng là nàng lần đầu tiên cô và hắn thân mật như vậy.

Nguyên lai đánh người chính mình cũng sẽ rất đau, nàng khi đó mới biết được.

Sau ngày đó nàng liền giả bộ sinh bệnh không đi học, qua hai ngày, bên phía Australia có hồi đáp, nàng lập tức hướng ba mẹ nói lời từ biệt, một mình đáp máy bay bay đi Australia.

Hai tháng, thời gian qua thực mau.

Nguyên bản cô nghĩ đến rời đi sẽ quên được mọi chuyện. Cô sống ở một nơi xa lạ, ngôn ngữ lại có ngăn cách, cô sẽ tốn một khoảng thời gian để thích ứng, không nghĩ tới thời gian ngược lại trong nháy mắt liền qua, học tập cùng cuộc sống đều đã thích ứng.

Ba mẹ khỏe không? Tiểu Tiệp thế nào? Thiếu cô này quăng này quăng nọ cô hẳn cảm thấy thoải mái không ít đi? Cùng hắn kết giao, cũng có thể ổn định đi?

Cái kia hôn...... Tiêu Kì tên kia hẳn là sẽ không nói ra mới đúng, về phần mình cô sẽ đem bí mật đó cho tới xuống mộ.

Tỷ phu......

Lần tới gặp lại, khả năng thật sự sẽ gọi hắn tỷ phu.

" Sara, ngươi ở phát ngốc cái gì thế?" một đồng học đột nhiên vỗ vỗ bả vai của cô hỏi.

" Không có việc gì." Hạ Tiểu Dư hoàn hồn, mỉm cười lắc đầu.

" Bên ngoài có người tìm ngươi nha." Đồng học nói.

" Tìm ta?" Nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, tưởng tượng không ra như thế nào lại có người tìm mình, lại vẫn là theo chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên ngoài phòng học để gặp người tìm cô.

Trên hành lang nhưng lại thấy một người cô không ngờ đến.

" Tiểu Tiệp?" Dĩ nhiên là tỷ ấy? Như thế nào sẽ là Tiểu Tiệp? cô nhanh chóng chạy tiến lên, có chút kích động giọt gắt gao cầm tay tỷ tỷ hỏi:" Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ba mẹ đâu? Bọn họ cũng cùng nhau đến đây sao?"

Nàng đem ánh mắt chuyển hướng chung quanh, tìm kiếm này thân ảnh quen thuộc, lại không phát hiện, lại đem ánh mắt trở lại trên mặt của tỷ tỷ.

Hạ Tiểu Tiệp thấy ánh mắt của muội muội trở lại trên mặt mình mới thong thả mở miệng, ôn nhu hỏi nói:" Ngươi sống có được không?"

Nàng nhanh chóng gật đầu, như cũ là không hiểu tỷ tỷ như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này? Nơi này là Australia không phải ở quốc nội, đi vài cái giờ là tới, đi rất lâu mới tới được đây nha! Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

" Tiểu Tiệp, ngươi cùng ai đến đây? Ngươi vì sao lại chạy đến Australia? Trường học không phải còn đang đi học, còn không có nghỉ sao ngươi lại đến đây?" cô đem tỷ tỷ kéo đến một băng ghế gần đó ngồi xuống hỏi.

" Ta tạm nghỉ học."

" Cái gì?" Hạ Tiểu Dư cứng họng, cho dù tiếp theo có quả bóng đá đột nhiên từ trên trời giáng xuống trúng người cô, cũng sẽ không so với bốn chữ này làm cho cô kinh ngạc.

Tạm nghỉ học? cô có hay không nghe lầm?

" Tiểu Tiệp, ngươi là đang nói giỡn đúng hay không?" cô thật cẩn thận nhìn tỷ tỷ.

Hạ Tiểu Tiệp thong thả lắc đầu.

Cô nói không ra lời. Cho nên là thật? Tiểu Tiệp cũng tạm nghỉ học cùng nàng giống nhau chạy đến Australia sao? Nhưng là-

" Vì sao? Vì sao lại tạm nghỉ học theo ta giống nhau chạy đến nơi xa như vậy chứ? Nếu ngươi cũng đến đây, như vậy ba mẹ đâu? Tiêu Kì đâu? Ngươi cùng hắn không phải đang ở kết giao?" cô truy vấn hỏi.

" Chúng ta đã chia tay."

Liên tiếp ngoài dự đoá làm cho Hạ Tiểu Dư chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm cơ hồ muốn nói không ra tiếng.

Chia tay? Như thế nào lại như thế? Hai người bọn họ không phải thích lần nhau sao? Hơn nữa Tiểu Tiệp dịu dàng cá tính, không phải một người làm người khác bất mãn, còn về phần Tiêu Kì, hắn tuy rằng được người khác phái hoan nghênh, cũng một chắc không làm ra việc có lỗi với bạn gái, bắt cá hai tay, điểm này cô lấy tính mệnh của mình bảo đảm. Cho nên, bọn họ như thế nào lại chia tay?

" Vì sao? Vì sao lại chia tay?" Nàng ngăn chặn không được chính mình, không thể không hỏi.

" Không thích hợp." Hạ Tiểu Tiệp hồi nhẹ nhàng bâng quơ.

" Không thích hợp?" Nàng giống nghe không hiểu lặp lại này ba chữ.

"Đúng."

Nhìn tỷ tỷ bình thản ngắn gọn, làm cho Hạ Tiểu Dư không tự chủ được bốc hỏa lên đến đỉnh đầu.

" Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao lại không thích hợp? Các ngươi bề ngoài tương xứng, tuổi thích hợp, lại thích đối phương, rốt cuộc là làm sao không thích hợp?" Cô kích động hỏi, cảm thấy chính mình thực oan ức.

Cô là vì hai người bọn họ, mới một mình rời xa nơi chôn nhau cắt rốn chạy đến dị quốc du học, mà bọn họ bây giời lại nói không thích hợp? vậy sự thống khổ lúc trước, cùng hai tháng ở nơi này, là vô ích sau?

" Ta không nghĩ đến chuyện này."

" Không nghĩ đến cũng phải nghĩ. Rốt cuộc là vì sao?" Không có cho cô một lời giải thích hợp lý, cô quyết không bỏ qua!

Xem vẻ mặt cùng bộ dáng kiên trì của muội muội, Hạ Tiểu Tiệp do dự một chút, mới từ từ mở miệng nói:" sau khi kết giao, ta mới biết được kỳ thật ta không thích hắn, mà hắn cũng không thích ta."

Như vậy cô cũng không cần đến Australia a! Hạ Tiểu Dư đợi lại chờ, lại đợi không được nàng mở lại miệng giải thích. Cô chủ động truy vấn:" Sau đó thì sau?"

"sara, vào tiết rồi."

Đồng học hảo tâm nhắc nhở cô, nhưng hiện tại cô nào có tâm tình đi học? liền lên tiếng cám ơn, sau đó quay lại đem lực chú ý trở lại trên mặt tỷ tỷ, chờ nàng thuyết minh ngọn nguồn.

" Ngươi không đi học sao?" Hạ Tiểu Tiệp hỏi cô.

" Ngươi như vậy nói ngươi cùng Tiêu Kì chia tay, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có tâm tình đi học sao?" Nàng hỏi lại nàng." Đem mọi chuyện nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

" Nói rỏ chuyện gì?"

" Chuyện ngươi cùng Tiêu Kì chia tay!" Nàng nhịn không được quát.

" Ngươi có vẻ đặc biệt để ý chuyện của ta cùng Tiêu Kì."

" Bởi vì ngươi là tỷ tỷ của ta, mà hắn là bạn tốt của ta."

" Chính là...... bạn tốt thôi sao?"

Hạ Tiểu Dư trố mắt trừng tỷ tỷ." Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì?"

" Không có việc gì."

" Không có việc gì mới là lạ!" cô tức giận phun nói, rồi đột nhiên cảm thấy chính mình hi sinh như thế thực không đáng giá.

" Đem mọi chuyện nói rõ ràng, ngươi vừa rồi câu nói kia là ý tứ gì? Chính là bạn bè mà thôi sao? Ngươi rốt cuộc hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ ngươi cùng hắn chia tay nguyên nhân chính là bởi vì hoài nghi hắn cùng ta có cái gì sao?"

" Chẳng lẽ thật sự không có gì sao?" Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên cũng nóng giận, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô hỏi.

Bỗng nhiên đứng lên, nàng giận không thể hướng nàng quát:" Hạ Tiểu Tiệp!"

" Ngươi dám nói ngươi đối hắn chính là đơn thuần hữu nghị, không có ý gì khác sao? Ngươi dám nói ngươi đối với hắn không có một chút cảm giác hay động lòng hay sau, chỉ đơn thuần xem hắn là bạn bè, làm đồng học, mà không phải là bạn trai sao? Ngươi dám nói ngươi đột nhiên quyết định xuất ngoại du học, cùng hắn không có một chút quan hệ sao?" cô không chuyển mắt nhìn muội muội, trầm giọng nói:" Ngươi dám nói không sao?"

Hạ Tiểu Dư bị tỷ tỷ liên tiếp nói thế khí huyết sôi trào, tim đập liên hồi, trong lòng cảm thấy đau xót.

" Cho dù ta thích hắn, ta vì hắn động tâm thì như thế nào? người trong lòng của hắn là ngươi, từ đầu tới đuôi đều là ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng?" Nàng tức giận hỏi.

" Từ đầu tới đuôi đều là ta? Ngươi xác định sao?" Hạ Tiểu Tiệp lộ ra đau khổ tươi cười.

" Chẳng lẽ không đúng sao? Mỗi người đều nói ngươi bộ dạng xinh đẹp, nói ngươi rất có khí chất, đem ngươi trở thành đối tượng ái mộ, lại chỉ biết đem ta xem là bạn bè, làm muội muội, hoặc là dùng để tiếp cận ngươi. Ngươi có biết loại cảm giác này không, lại còn phải ngoan ngoãn bị lợi dụng? Ngươi căn bản là không biết!" Nàng nói ra bất bình trong lòng.

" Như vậy còn ngươi?" Hạ Tiểu Tiệp ngăn chặn không được hồi rống to, " Ngươi lại nào biết chỉ biết nói bọn họ thích ta, lợi dụng ngươi tiếp cận ta, kết quả là lại phát hiện bọn họ thích ngươi, sau đó lại hướng ta giải thích, ngươi nghĩ cảm giác ta lúc ấy ra sao? Kết quả là, bọn họ thích tất cả đều là ngươi, không phải ta! Bao gồm cả Tiêu Kì!"

Trên hành lang đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh.

" Đồng học, các ngươi nói chuyện thanh âm quá lớn đó." Có một giáo sư từ phòng học nhô đầu ra, đối với các nàng nhíu mi hé miệng lắc đầu cảnh cáo.

" Ta thật xin lỗi." Hạ Tiểu Dư quay đầu nói với giáo sư, lập tức lôi kéo tỷ tỷ đi ra phía bên ngoài.

Dọc theo đường đi cô không có mở miệng, tâm tình hỗn loạn không biết nên nói cái gì.

Tiểu Tiệp nói là thật chăng? Kết quả là những người thích Tiểu Tiệp tất cả đều biến thành thích cô đi, bao gồm cả Tiêu Kì?

Không! Điều đó không có khả năng là thật, bởi vì căn bản không có người nói qua với cô nha! Mỗi một người xuất hiện ở bên người cô đều thích Tiểu Tiệp, sau đó khi thất bại cô lại hảo hảo mà giúp bọn họ bớt đi thương tâm- dùng ôn nhu của chính mình mà giúp đở.

Đương nhiên, kết quả không bao lâu bọn họ liền lại khôi phục bình thường bộ dáng cợt nhả.

Theo sơ trung, trung học đến đại học, như vậy tình hình nhìn mãi quen mắt, nhưng không có một người quay đầu cùng nàng thổ lộ qua a! Mà Tiêu Kì......

Nàng không tự chủ được nghĩ đến cái hôn kia, nghĩ đến hắn khi biết được nàng tạm nghỉ học liền phẫn nộ, nghĩ đến ngay cả như vậy, hắn cũng không có mở miệng nói với cô là người trong lòng hắn kỳ thật là cô, mà không phải Tiểu Tiệp.

" Ẹo-"

Một thanh âm buồn nôn bỗng nhiên từ sau vang lên, nàng nghi hoặc quay đầu xem, chỉ thấy tỷ tỷ một tay che miệng lại, vẻ mặt mặt không có chút máu, cực không thoải mái.

" Tiểu Tiệp?" Nàng lập tức chuyển qua bên người tỷ tỷ hỏi" Ngươi làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?"

Hạ Tiểu Tiệp không có trả lời cô, một tay che miệng, một tay đem cô đẩy ra, thẳng chạy đến góc tường nôn mửa đứng lên.

" ẹo- ẹo-"

Hạ Tiểu Dư bị bất thình lình bị dọa đến không biết làm sao, cô đến nơi đây mới hai tháng mà thôi, còn chưa có đi qua bệnh viện, cũng không biết bệnh viện ở nơi nào? Người ngoại quốc xem bệnh cần mang cái gì cô củng không biết a?

Làm sao bây giờ? Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Tiểu Tiệp khó chịu như vậy ......

" Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, Tiểu Tiệp, ta đi tìm giáo sư giúp đở, nhờ bọn họ lái xe đưa chúng ta đi bệnh viện, ngươi chờ ta, chờ ta." cô kích động xoay người, lại bị tỷ tỷ bắt lấy.

" Không cần." Hạ Tiểu Tiệp cự tuyệt.

" Hiện tại không phải tỏa ra không có gì, ngươi nôn đến như vậy, bệnh thành như vậy, nhất định phải đến bệnh viện mới được." cô vừa nói vừa lấy tay tỷ tỷ ra.

" Ta không có sinh bệnh." Tiểu Tiệp nói thẳng nói.

" Không có sinh bệnh sẽ không nôn thành như vậy, ngươi nhanh chút buông tay, ta đi tìm người giúp đở."

" Ta không có sinh bệnh, ta chỉ là mang thai."

" Cái gì, cái gì?" Hạ Tiểu Dư nghe thấy thế liền bị dọa ngây người.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)