Sự tra tấn ngọt ngào
← Ch.015 | Ch.017 → |
Editor: Bông Gòn + Beta: Mia
“Anh nhớ tối qua em nói mình sẽ trở thành ngôi sao thiết kế của EK, sao hôm nay đã bị một ly cà phê hòa tan đả kích tới vậy rồi? Đây là Thư Lan sao? Xem ra cũng chỉ có vậy. ”
Giọng điệu của Lệ Bắc Đình mang theo một chút trêu chọc, tâm tư của phụ nữ thật khó đoán, ngày hôm qua còn ý chí chiến đấu sục sôi, hôm nay lại tự ti.
“Anh nói bậy!” Thư Lan tỏ vẻ không phục: “Em không có, em thật sự có việc gấp, là do cà phê ở công ty anh khó uống, em chưa từng uống qua loại cà phê đó bao giờ. ”
“Lần này là do cấp dưới thất trách, làm chậm trễ ngôi sao thiết kế tương lai của EK, anh tự làm tự chịu, chấp nhận bồi thường, anh có thể đáp ứng một yêu cầu với em. ” Lệ Bắc Đình nhìn cô một cái nhẹ nhàng thở ra, chuyện này hẳn là qua đi.
“Thật? Yêu cầu gì cũng được à?” Thư Lan trợn tròn mắt, vốn dĩ cô cũng không có gán chuyện này lên người Lệ Bắc Đình, anh cũng không có khả năng dùng một ly cà phê để đả kích cô.
“Tất nhiên. ” Lệ Bắc Đình gật đầu.
“Khi nào em nghĩ ra sẽ nói cho anh, xem như anh có thành ý, em miễn cưỡng tha thứ cho anh. ” Thư Lan khẽ nâng cằm lên, làm ra dáng vẻ kiêu ngạo, chọc cười Lệ Bắc Đình.
“Được, cảm ơn em đã tha thứ cho anh. ”
Thư Lan thấy Lệ Bắc Đình cười, cô cũng cong khóe môi, chuyện này cứ vậy cho qua.
Về đến nhà, lúc xuống xe Thư Lan từ trong cốp lấy ra mấy cái túi, Lệ Bắc Đình đưa tay ra cầm lấy hai cái.
Sau khi dùng cơm tối, chị Lâm cũng đi nghỉ ngơi, hai người cùng đi lên tầng.
Lệ Bắc Đình đưa túi mua sắm cho Thư Lan: “Em nghỉ ngơi sớm một chút. ”
Thư Lan đẩy trở về: “Đây là mua cho anh đó. ”
“Cho anh?” Lệ Bắc Đình kinh ngạc, không nghĩ tới anh cũng có phần.
“Đúng vậy, mua quần áo cho anh, em không nhìn thấy thương hiệu anh hay mặc nên đã mua ở hai thương hiệu mà em biết. ”
Lệ Bắc Đình thường xuyên tổ chức các cuộc họp và tiếp đón đối tác, nên anh luôn cần những bộ đồ sang trọng, mấy cái áo sơ-mi mà cô mua cho anh đắt hơn váy cô nhiều.
“Cảm ơn em. ” Lệ Bắc Đình cho rằng cô tức giận, vậy mà đi dạo phố còn nghĩ đến mua quần áo cho anh, đây đúng là lần đầu tiên trong đời.
“Đừng khách sáo, anh nhớ thường xuyên mặc, đừng lãng phí tiền của em, rất quý giá đó. ” Thư Lan chớp chớp mắt, giảo hoạt cười.
Lệ Bắc Đình gật đầu: “Được. ”
“Vậy em về phòng đây, ngủ ngon. ” Thư Lan cầm mấy cái túi đi.
“Ngủ ngon. ”
Lệ Bắc Đình trở lại phòng ngủ, lấy quần áo ra, nhìn màu sắc mấy cái áo sơ mi, rơi vào trầm tư.
Cô thật sự không cố ý sao?
Lệ Bắc Đình kéo tủ quần áo ra, thậm chí không biết nên để những chiếc áo sơ-mi này ở đâu, bên trong toàn những chiếc sơ-mi đen hoặc trắng, mấy cái áo màu xanh lá cây và xanh da trời này làm Lệ Bắc Đình khó xử.
Hôm sau lúc chọn áo sơ-mi, Lệ Bắc Đình nghĩ đến hôm nay có đại hội cổ đông thì vẫn như cũ chọn áo sơ mi màu trắng, vì thế lúc xuống tầng liền bị chất vấn.
“Sao anh không mặc áo sơ-mi em mua?” Thư Lan dậy sớm chính là vì muốn xem anh mặc quần áo cô mua trông như thế nào.
“Còn chưa giặt, ngày mai anh sẽ mặc. ” Lệ Bắc Đình lấy cớ trả lời cho qua.
“Em đã giặt ở tiệm rồi. ” Quần áo mới mua đúng là cần giặt qua, cô không muốn phiền toái nên trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng giặt giúp mình.
“Như vậy đi, ngày mai anh sẽ mặc, hôm nay đã mặc xong quần áo rồi, anh lười đổi lắm. ” Ngày mai không có hội nghị gì, Lệ Bắc Đình còn có thể thay đổi một chút.
Đột nhiên bảo Lệ Bắc Đình thay đổi phong cách, anh có chút không quen.
“Không được, phải thay quần áo vào hôm nay, anh không thích quần áo em mua cho anh sao?” Thư Lan cau mày, ấm ức nhìn Lệ Bắc Đình, như muốn nói Lệ Bắc Đình ghét bỏ cô.
“Không có, anh sẽ đi thay quần áo ngay. ” Lệ Bắc Đình thở dài, thôi quên đi, anh không muốn bỏ qua tâm ý của cô.
“Vâng, em sẽ chọn giúp anh, em cảm thấy anh mặc màu xanh lá sẫm màu sẽ rất đẹp. ” Thư Lan kéo Lệ Bắc Đình lên lầu.
Lệ Bắc Đình rũ mắt nhìn xuống cổ tay bị cô nắm, hiện tại cô ngày càng chủ động thân mật với anh hơn.
Nếu chỉ cần thay quần áo và đổi phong cách ăn mặc mà được như vậy, anh rất sẵn lòng.
Thư Lan tìm áo sơ mi xanh lá sẫm màu: “Anh mau thay đi. ”
Lệ Bắc Đình cầm lấy áo sơ-mi đi vào phòng tắm.
Thư Lan ngồi ở mép giường, cô nhìn dáng người rất chuẩn, số đo chắc sẽ vừa vặn.
Một lát sau, Lệ Bắc Đình đi ra, trên người anh mặc chiếc áo màu xanh đậm, cúc áo được cài cẩn thận từ trên xuống dưới, cho dù có mặc quần áo tươi sáng một chút, toàn thân Lệ Bắc Đình vẫn tràn ngập cảm giác cấm dục, người sống chớ lại gần.
“Anh lại đây, hai cái nút áo này không cài sẽ đẹp hơn. ” Thư Lan duỗi tay cởi bớt cúc áo, lại vô ý chạm vào hàm dưới của anh.
Đầu lưỡi Lệ Bắc Đình chạm vào răng, m ơn trớn hàm dưới, anh theo bản năng nuốt nước bọt, môi mỏng hơi mím lại, sóng tình cuộn trào, đôi tay rũ xuống hơi nắm lại, anh đang cố kìm nén.
Nhưng Thư Lan, cái cô ngốc này lại nửa điểm không có ý thức được, cởi bỏ hai nút áo xong còn ngại không đủ, lại cởi bỏ nút thứ ba, nhưng nhìn lại cảm thấy để lộ xương quai xanh quá gợi cảm.
Vốn dĩ Lệ Bắc Đình đã bị nhiều người mơ ước, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ cấm dục thì dáng vẻ người sống chớ đến gần là tốt nhất, người khác tính toán mơ ước anh cũng nên cân nhắc.
Vì thế Thư Lan lại cài hết mấy cái nút áo vào.
Lăn lộn một hồi lại quay về bộ dạng ban đầu.
Lệ Bắc Đình rũ mắt, nhìn xuống mấy cái nút áo kia, Thư Lan không phát hiện ra ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, phảng phất như giây tiếp theo sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống vậy.
Lệ Bắc Đình cuối cùng cũng đã hiểu, cái gì gọi là sự tra tấn ngọt ngào.
“Rồi đó, sau khi suy nghĩ thì em cảm thấy cài hết nút áo nhìn vẫn đẹp mắt hơn. ” Thư Lan vừa lòng vỗ vỗ tay: “Ánh mắt của em rất chuẩn đó, nhìn qua một lần là biết anh mặc áo sơ-mi size mấy. ”
“Vậy khi nào em mua quần cho anh?” Lệ Bắc Đình híp đôi mắt lại, mang theo vẻ quyến rũ.
“Anh thiếu quần à? Anh mặc quần số đo bao nhiêu?” Cái này cô lại không biết.
“Tự em nhìn xem. ” Nói xong Lệ Bắc Đình duỗi tay để cởi quần.
“A, anh lưu manh!” Thư Lan bị dọa sợ, vội vàng xoay người che mắt, từ khi nào Lệ Bắc Đình đã học được cách phản đòn vậy?
Lệ Bắc Đình: “… Em nghĩ gì thế? Anh nói em đi xem tủ quần áo, anh chỉ định bỏ áo vào trong quần thôi. ”
Tuy anh quả thật có suy nghĩ để cô nhìn thấy, nhưng mà cái suy nghĩ này không thể nói ra miệng.
“À, khụ khụ, vậy à, để em đi xem. ” Lỗ tai Thư Lan đỏ lên, cô… cô còn tưởng Lệ Bắc Đình muốn c ởi quần ra.
Chết tiệt, tại sao người mất mặt luôn là cô vậy…
Thư Lan nhìn thoáng qua, cô thật sự ngượng muốn chui xuống đất cho rồi.
“Từ từ. ” Lệ Bắc Đình theo sau, đưa một tấm thẻ tín dụng cho cô: “Về sau đừng tiêu tiền của ba em nữa, ba lớn tuổi rồi, để tiền lại cho ông ấy dưỡng lão đi. ”
Đôi mắt Thư Lan trừng lớn, nhìn tấm thẻ đen trước mắt: “Đây là thẻ đen có thể quẹt vô hạn trong truyền thuyết sao?”
“Em muốn mua tên lửa hay bom nguyên tử đây?” Lệ Bắc Đình nới lỏng cổ áo: “Với sự tiêu xài của em, xem ra anh vẫn phải nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn. ”
“Haha, anh yên tâm, em không mua tên lửa, cũng không mua bom nguyên tử. Cảm ơn anh nhé, cảm giác có tiền trong tay thật tốt. ” Thư Lan vội vàng nhận lấy tấm thẻ đen, cô không nhận chẳng lẽ chờ Lệ Bắc Đình đưa cho người phụ nữ khác sao.
Thư Lan tiêu tiền cũng không phung phí, tiền lương của cô không nhiều, quả thật là bị nghi ngờ toàn tiêu tiền của ba cô.
Tiêu tiền của chồng lại không thấy tội lỗi.
“Xuống nhà ăn sáng thôi. ”
Lệ Bắc Đình còn sợ Thư Lan không nhận, nhớ khi mới kết hôn, anh đã đưa cho cô một tấm thẻ, khi đó Thư Lan phản ứng rất mạnh, cảm thấy anh đang dùng tiền mua chuộc cô, không chỉ không lấy, cô còn tức giận, không ăn cơm tối, dẫn tới về sau Lệ Bắc Đình không dám đề cập lại nữa.
Chẳng qua, tối hôm qua nhìn mấy cái áo sơ-mi giá cả xa xỉ kia, Thư Lan mấy năm nay vì kết hôn nên không đi làm, tiền lương không nhiều, ba vợ tuy đưa tiền, nhưng dùng tiền của ba vợ để mua quần áo cho anh, cũng không tốt lắm.
“Tháng sau là đại thọ 70 tuổi của Văn lão gia, họ có mời chúng ta, em đi được không?”
“Đi chứ, cụ thể khi nào muốn em làm những gì?” Trước kia cô luôn từ chối, hiện tại lại đồng ý theo bản năng.
“Đợi lát nữa Kỷ Niên sẽ gửi thiệp mời qua email, em chỉ cần đứng bên cạnh anh, làm Lệ phu nhân thôi. ” Cuối cùng Lệ Bắc Đình cũng đã có bạn nữ đi cùng.
“Ok. ” Thư Lan cong ngón tay, cười cùng cũng đến phiên cô lên sân khấu.
Ăn cơm xong Lệ Bắc Đình đi làm, Thư Lan lên tầng.
Tâm trạng Thư Lan rất tốt, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, có đôi khi thì rất mẫn cảm, có đôi khi lại vô tâm vô phế* kỳ thật quan trọng là phải vượt qua nó, học cách tự điều hòa cảm xúc của chính mình.
(*𝑉𝑜̂ 𝑡𝑎̂𝑚 𝑣𝑜̂ 𝑝ℎ𝑒̂́: 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑜̂̉𝑖 – 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑎̂𝑚 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 đ𝑒̂́𝑛 𝑚𝑜̣𝑖 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑥𝑢𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎𝑛ℎ)
Cô dựa vào ban công, dưới ánh mặt trời chói chang, hồ nước cách đó không xa lấp lánh như hồ tiên nữ.
Bác Vương làm việc rất nhanh, mới có một ngày đã làm xong hàng rào bên hồ, hàng rào gỗ nhìn cũng không tệ, làm cho trang viên thêm sắc thái cổ xưa.
Một đời này thật tốt, người ba yêu thương cô vẫn còn, người chị em tốt A La vẫn còn, Lệ Bắc Đình vì yêu cô mà cho cô thêm một cơ hội.
Thư Lan ngẩng đầu lên tắm nắng, nếu có thể vĩnh viễn tốt đẹp như vậy thì thật là tuyệt.
Nhưng luôn có người làm cô mất hứng, tiếng chuông điện thkaij vang lên ngắt ngang tâm trạng tốt đẹp của cô.
Thư Lan về phòng tìm điện thoại, là Liễu Thiến, cô nghe máy, lại không trả lời.
“Lan Lan, cậu dậy chưa? Tớ không đánh thức cậu chứ. ” Giọng điệu Liễu Thiến vẫn dịu dàng, lại mang theo một chút vội vàng.
“Có việc gì sao?” Thư Lan không muốn tiếp xúc với cô ta lắm.
“Không, không có, tớ nhớ cậu, cùng đi dạo phố không?”
“Không đi, tôi mệt, hôm qua đã đi với A La rồi. ” Thư Lan ngồi trên giường nghịch móng tay, nếu muốn tham gia tiệc tối, cô cũng nên đi làm một bộ nail đẹp.
“Vậy à. ” Liễu Thiến muốn nói lại thôi.
“Cô không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây. ” Tâm trạng đang tốt lại bị phá hỏng.
“Đừng, Lan Lan, tớ có chuyện cần cậu giúp, người đại diện nói ba cậu không muốn gia hạn hợp đồng với tớ, Lan Lan, cậu có thể giúp tớ được không? Tớ thật sự rất cần đại ngôn này, tớ đang tiếp nhận một kịch bản tốt, nếu không có đại ngôn, kịch bản đó sẽ không đến tay của tớ được. ”
Giọng điệu của Liễu Thiến như sắp khóc, nhưng truyền vào tai Thư Lan lại khiến cô cảm thấy chói tai.
Kiếp trước cô trả giá nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
← Ch. 015 | Ch. 017 → |