Chương 64
← Ch.073 | Ch.075 → |
Editor: Yến + Beta: iên
“Vãi, Lệ Bắc Đình, cậu ác ghê, cho chị dâu ăn tôm, tôi thì chỉ xứng ăn vỏ thôi sao? Tinh Bảo nhà tớ còn chưa phải ăn vỏ tôm. ” Kiều Việt cầm bát đẩy ra xa, kêu người mang cái bát mới lên, ghét bỏ khỏi phải nói.
Này không đơn giản chỉ là vỏ tôm, còn là việc kẻ đã kết hôn Lệ Bắc Đình kì thị anh ta còn ế, quá đáng!
“Tinh Bảo là ai vậy?” Thư Lan còn tưởng là bạn gái của Kiều Việt, nhưng cảm thấy cách dùng từ này có chút không hợp.
“Là con mèo Ragdoll cậu ta nuôi, nuôi dưỡng cung phụng như tổ tông, ăn còn ngon hơn cậu ta. ” Lệ Bắc Đình lại lột một con tôm bỏ vào bát cho Thư Lan.
“Còn không phải sao, Tinh Bảo nhà tớ nghe lời hơn cậu. ”
“Mắc gì tôi phải nghe lời cậu, tôi có nghe thì cũng nghe lời Lan Lan, chó độc thân nuôi mèo, cũng mới lạ, không biết mèo và chó có đánh nhau không?”
Lệ Bắc Đình ung dung gỡ bao tay, một tay khoác lên vai Thư Lan, tạo nên dáng vẻ bao bọc, sự khinh thường trong ánh mắt kia, làm cho một bàn chó độc thân tức giận, hận không thể hắt rượu vào anh.
Thư Lan nghe được lời này, không tự chủ được cười: “Anh thật cay độc, không sợ bị người ta đánh chết à. ”
Trước kia cô không phát hiện miệng lưỡi người này lại độc như vậy, trình độ này trong vài phút là bị người ta đánh chết rồi.
“Đúng vậy, chị dâu nói rất đúng, chị dâu nên dạy dỗ cậu ta. Dạy, để đỡ sau này không bị người ta đánh chết. ” Kiều Việt giận dữ, cứ một lần lại một lần đâm vào vết thương của mọi người, lần sau ai cũng sợ ăn cơm với Lệ Bắc Đình.
Có vợ cái là giỏi quá ha!
“Em không quản được đâu. ” Thư Lan nửa tựa lên cánh tay Lệ Bắc Đình: “Nếu các anh ai nhịn không nổi, thì nhớ giữ lại chút hơi tàn của anh ấy để em tới đón về là được. ”
“Ha ha ha, lão Lệ, chị dâu cũng không nhìn nổi nữa kìa. ”
“Cười chết mất, anh Đình cũng có lúc bị ruồng bỏ. ”
Lệ Bắc Đình cũng cười, nhéo đầu mũi Thư Lan: “Không cho anh thể diện thế này, uổng công anh lột tôm cho em. ”
Thư Lãn liếc anh một cái, ánh mắt long lanh, nũng nịu nói: “Bây giờ em muốn ăn tôm thì làm sao đây?”
“Ha ha ha, lột liền, lão Lệ nhanh lên, không lột thì tôi làm giúp cho. ”
“Tôi cũng được nè, vì người đẹp phục vụ, cầu còn không được ấy chứ. ”
Vài người hóng chuyện, nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lệ Bắc Đình.
Đúng là kỳ lạ, ngày xưa không thấy dáng vẻ này của Lệ Bắc Đình, bây giờ có Thư Lan, tính tình tốt hơn so với trước, hơn nữa càng giống con người hơn.
Tình yêu này, thật mẹ nó thần kỳ.
“Được, anh lột, lệnh của vợ, nào dám không nghe. ” Lệ Bắc Đình thu cái tay đang khoác lên vai cô, đeo găng tay vào tiếp tục lột tôm, bộ dáng nuông chiều, lần này mọi người ăn đủ cơm chó.
Mọi người cười đùa, Tần Âm Âm ở bên cạnh mặt mày lúng túng, ngón tay dưới bàn siết chặt lòng bàn tay. Trước đây, mỗi lần tụ họp, cô ta luôn là cô gái nhỏ tuổi nhất, nên dù là nam hay nữ đều đặc biệt quan t@m đến cô ta.
Nhưng hôm nay, mọi người chỉ nhớ tới Thư Lan, không ai nhớ đến cô ta, tầm mắt mọi người đều xoay quanh Thư Lan.
Thư Lan không những xinh đẹp, bây giờ còn được Lệ Bắc Đình cưng chiều, trong giới này, từ trước đến giờ đều coi Lệ Bắc Đình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tất cả mọi người đều thích đi theo anh, một cách tự nhiên, Thư Lan cũng theo đó mà trở thành đối tượng được theo đuổi tâng bốc.
Tần Âm Âm đã có thể tượng tượng được, sau này trong giới thượng lưu ở Vân Thành, có bao nhiêu người sẽ nịnh bợ Thư Lan.
Dựa vào đâu, một đứa con gái không biết từ đâu chui ra, cướp đi tất cả những thứ vốn nên thuộc về cô ta.
Tần Âm Âm đè nén hơi thở, không được gấp.
Lúc này, Hạ Lăng ngồi bên cạnh Tần Âm Âm đặt vào bát cô con tôm đã được lột vỏ.
Tần Âm Âm nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn. Trước đây, sự đối xử như vậy là chuyện thường, nên cô không cảm thấy gì đặc biệt. Tôm của Hạ Lăng sao sánh được với tôm của Lệ Bắc Đình.
Cô ta không quan tâm, Thư Lan lại liếc thêm một cái.
Ánh mắt Thư Lan đảo qua, đối diện với Hạ Lăng, con ngươi của anh ta đen kịt, nhìn qua không thấy đáy, không biết đang suy nghĩ gì.
Thư Lan không dám nhìn nhiều, cứ cảm thấy nhìn nhiều sẽ thấy sợ.
Kiếp trước, anh ta giấu kỹ như vậy, là anh em tốt với Lệ Bắc Đình, vậy mà ở đằng sau lưng đâm anh một nhát, biết ẩn nhẫn dữ lắm.
Cô cứ nghĩ mãi mà không rõ, lẽ nào cấu kết với Lệ Nam Hi, thoải mái hơn so với làm bạn với Lệ Bắc Đình sao?
Bây giờ thấy Hạ Lăng quan tâm Tần Âm Âm, đồng hồ linh cảm reo lên. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhưng vừa chợt lóe lên, thoáng cái đã quên mất.
Thư Lan vò đầu, trí nhớ kém thế này, mới một giây đã quên rồi, cá còn nhớ lâu hơn cô.
Tần Âm Âm thấy Thư Lan nhìn chằm chằm vào cô ta, vừa cười vừa hất tóc, nâng ly rượu trên bàn lên: “Thư tiểu thư, tôi kính cô một ly. ”
“Không dám, ngưỡng mộ đại danh Tần tiểu thư đã lâu, tôi kính cô mới phải. ” Thư Lan nâng ly nước chanh trên bàn lên, muốn cạn ly với Tần Âm Âm.
Tần Âm Âm rút lại né ra: “Thư tiểu thư, tôi mời rượu, thế nào thì cô cũng phải uống rượu chứ, độ cồn của rượu vang đỏ không cao, mà cô cũng không dám uống, mọi người tới đây để chơi, không uống rượu thì thật mất hứng. ”
Thư Lan mấp máy môi: “Ngại quá, tôi không biết uống rượu. ”
“Ha ha, Thư tiểu thư thật sự không biết uống chút nào sao? Thật kỳ lạ, anh Bắc Đình đô cao như vậy, mà cô đến một chút rượu cũng không uống được. Vậy trong nhà, hai người chẳng phải là không thể rót ra một ly sao. ”
“Ây da, còn nhớ trước kia khi chúng tôi tụ họp, anh Bắc Đình còn cản rượu giúp tôi kìa, anh ấy tốt thật. ” Tần Âm Âm phụ họa cười thẹn thùng, người không biết còn tưởng hai người có quan hệ không thể miêu tả.
“Tôi không cho anh ấy uống rượu, không thấy anh ấy giờ đang uống trà sao?” Thư Lan nhướn mày, chợt cười lên, còn tưởng đẳng cấp cô ta thế nào, chẳng qua chỉ là muốn hồi tưởng quá khứ, cô mà hay ghen tuông, không còn phân rõ phải trái, sẽ cãi nhau với Lệ Bắc Đình.
“Lại nói, trong nhà không có việc thì uống rượu làm gì, chẳng lẽ không có chuyện vui vẻ hơn để làm sao? Tần tiểu thư, cô thấy tôi nói có đúng không?” Nói xong, Thư Lan cũng cố ý vén một ít tóc, hướng về phía Tần Âm Âm lộ ra dấu hôn trên cổ, Lệ Bắc Đình như chó con vậy, dấu hôn lúc đầu lẽ ra mất rồi, lại bị anh m út lần nữa.
Vốn dĩ cô ngại để lộ dấu hôn, nên dùng tóc che đi, bây giờ đụng phải loại người như Tần Âm Âm, cô thế nào cũng phải để lộ ra, cho cô ta tức chết.
Cho cô ta hiểu, Lệ Bắc Đình là người đàn ông của ai, lưu lại dấu trên người ai.
Mà cô ta, chỉ là ỷ lại vào việc quen Lệ Bắc Đình trước Thư Lan mà thôi.
Dấu hôn rõ rệt xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn, chói mắt không phải bàn, Tần Âm Âm lớn hơn Thư Lan một tuổi, sao mà không biết đó là dấu hôn.
Cho nên sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, đây là khoe khoang tr@n trụi, Tần Âm Âm nắm chặt bàn tay dưới bàn, đây là Thư Lan cố ý chọc giận cô ta mà.
Ngay lúc này, Kiều Việt ngồi đối diện nhìn qua: “Chị dâu, cô và Âm Âm đang thì thầm gì đấy, không nói ra cho bọn tôi nghe một chút. ”
Thư Lan hạ ly nước trái cây xuống, nhẹ nhướn mày, cười một tiếng: “Chuyện con gái, con trai không được nghe đâu, Tần tiểu thư đang nói trước kia Bắc Đình tốt bao nhiêu, em còn không biết, thì ra anh ấy tốt đến vậy. ”
“Sau này anh sẽ thể hiện từ từ, nhanh húp canh đi, sắp nguội rồi nè. ”
Hai người nói chuyện quá nhỏ, mấy người đàn ông Lệ Bắc Đình nói chuyện to tiếng, thật sự không nghe rõ.
Thư Lan gật đầu, bưng bát lên muốn húp canh.
Lúc này, Tần Âm Âm đột nhiên nói: “Anh Bắc Đình, em cũng muốn uống canh, anh lấy một bát giúp em với. ”
Phần canh xương nấm ở phía bên Tôn Kiệt, quả thực cách cô ta một khoảng lớn.
Thư Lan nắm chặt thìa trong tay, muốn xem Lệ Bắc Đình sẽ phản ứng thế nào.
Tần Âm Âm đã cầm bát lên rồi, ai mà biết được Lệ Bắc Đình không nhận lấy, thẳng thừng xoay bàn, tô canh liền dừng lại ổn định trước mặt Tần Âm Âm.
“Tự lấy đi. ”
“Ha ha ha, Âm Âm à, anh Bắc Đình của em còn bận chăm sóc chị dâu, làm gì có thời gian quan t@m đến em, cũng đừng làm phiền cậu ta. ” Tôn Kiệt cười trêu ghẹo, trước giờ Lệ Bắc Đình không hứng thú với cô gái nào. Bây giờ có vợ rồi, càng không có thời gian để ý người con gái khác nữa.
Mặt Tần Âm Âm đỏ bừng trong chớp mắt, cô ta cúi đầu múc canh, tóc tai rối tung, che đi gương mặt suýt nữa tức điên lên.
Lần đầu tiên cô ta mất mặt đến thế, cắn chặt răng, vô cùng tức giận.
Chẳng qua là múc chút canh, Lệ Bắc Đình lại không chịu, rõ ràng trước kia không như thế, đều tại người phụ nữ Thư Lan này, anh Bắc Đình thay đổi rồi.
Thư Lan giống như có thể cảm nhận được sự căm phẫn của Tần Âm Âm, tâm trạng cực tốt, xem ra Lệ Bắc Đình vẫn rất có tự giác của người đàn ông có vợ.
Kết hôn rồi, nên cách xa mấy “em gái” kia một chút, miễn cho vợ mình ấm ức.
“Canh này ngon quá. ” Thư Lan mỉm cười, tâm tình tốt, húp canh cũng ngon.
“Đầu bếp trong nhà cũng sẽ làm canh này, ngày mai kêu anh ta làm. ”
“Ừm, xem ra đầu bếp nhà mình biết làm nhiều món thật, anh tìm nhân tài đâu ra vậy, một người mà bằng chục người. ”
“Thuê với lương cao, em nói xem?” Lệ Bắc Đình nhướn mày, tài chính đầy đủ, muốn tìm người giỏi nào mà không được.
“Lại tiêu tiền, Lệ tổng thật sự không có tình người!”
“Em thích là được, nếm thử xem miếng măng này, hương vị cũng không tệ. ” Lệ Bắc Đình gắp thức ăn cho cô.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này nhanh chóng qua đi, sau đó Tần Âm Âm tham gia vào cuộc trò chuyện với Kiều Việt và những người khác, thỉnh thoảng nhắc đến vài câu chuyện cũ, vô cùng vui vẻ, như thể chưa từng trải qua sự lúng túng vừa nãy.
Ở đây, chỉ có Thư Lan không trải qua những “quá khứ” kia, Tần Âm Âm chính là cố ý muốn cô khó xử.
Nhưng Tần Âm Âm đã nghĩ nhiều rồi, Thư Lan không để bụng chút nào, ai mà không có quá khứ, lại nói chỉ là chuyện bạn bè trước kia, đâu phải bạn trai bạn gái gì.
Tần Âm Âm nói đủ thứ chuyện, Thư Lan thì phụ trách ăn, mấy món ăn nhà hàng này thật không tệ, chủ yếu mỗi món ăn đều hợp khẩu vị của cô.
Lệ Bắc Đình vừa nói chuyện phiếm vừa chăm sóc cô, gắp thức ăn cho cô, trong bát không bao giờ trống. Đúng là người chồng mười điểm.
Có lẽ Tần Âm Âm nhìn thấy Lệ Bắc Đình luôn chăm sóc Thư Lan, nhìn không được nữa, lại mở miệng nói: “Anh Bắc Đình ơi, em muốn mở buổi diễn tấu vĩ cầm ở Vân Thành vào tháng sau, anh nhất định phải tới đó. ”
Lệ Bắc Đình không đồng ý ngay, lại hỏi Thư Lan: “Em muốn đi không?”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Bắc Đình: Có vợ thật sự rất giỏi!
← Ch. 073 | Ch. 075 → |