← Ch.44 | Ch.46 → |
"Chấn Đông, đây là….."
Mặc dù trong lòng đã bị ghen tỵ gặm nuốt đau đớn không dứt nhưng ngoài mặt Chu Á Thanh vẫn nỗ lực duy trì kiêu ngạo và sự ưu nhã của mình, hơn nữa dùng một giọng vô cùng thân thiết để mở lời giống như Hàn Dẫn Tố mới là người ngoài của cô và Phương Chấn Đông.
Sắc mặt Hàn Dẫn Tố hơi trắng bệch, theo bản năng đứng lên lại quên giày của mình đã bị Phương Chấn Đông cởi, chân không đứng trước mặt Chu Á Thanh ước chừng kém nửa cái đầu có vẻ không hề có khí thế.
Phương Chấn Đông lại cau mày liếc bàn chân không của cô, không nói lời nào đem cô bế lên. Anh muốn ôm cô thì sẽ ôm, dù sao thì còn cách một cửa chính, chỗ này cũng không có mấy người. Hàn Dẫn Tố thét kinh hãi một tiếng định giãy dụa thì Phương Chấn Đông đã cúi đầu nhỏ giọng cảnh cáo bên tai cô:
"Ngoan một chút cho anh, hửm?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố đỏ hồng hận không có kẽ nứt mà đâm đầu vào được, không cố ăn dấm chua với Chu Á Thanh nữa cái đầu nhỏ vùi sâu vào trong ngực anh làm đà điểu.
Phương Chấn Đông xoay người khách sáo gật đầu với Chu Á Thanh một cái:
"Á Thanh, đây là vợ anh Hàn Dẫn Tố, bọn anh có chút việc, hôm khác gặp lại. ”
Nói xong, mở ra trực tiếp sải bước đến cửa, Chu Á Thanh nhìn thân ảnh Phương Chấn Đông khuất sau cửa kính khách sạnh mới định thần lại lời Phương Chấn Đông nói.
"Hàn Dẫn Tố?"
Nhỏ giọng nỉ non, người phụ nữ trong ngực Phương Chấn Đông là vợ mà anh tái hôn sao? Tại sao cô không nghe nói gì? Không, cô không thể chấp nhận được điều này, cô coi là gì? Vợ trước sao? Cô không cam lòng, cô yêu người đàn ông này hơn hai mươi năm, tình yêu của anh vốn nên thuộc về cô.
Chu Á Thanh sửng sốt thật lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Phương Nam:
"Tiểu Nam, chị là chị dâu."
Nghe giọng nói của Chu Á Thanh, Phương Nam không khỏi bĩu môi. Chu Á Thanh đã ly hôn với anh trai mà vẫn còn tự xưng mình là chị dâu, thật chẳng có gì đáng để xem cả. Những thứ dối trá kia mà cứ tự cho mình thủ đoạn cao minh, quan sát lâu cô đã biết thừa rồi, không cần đoán Phương Nam cũng biết nhất định Chu Á Thanh đã biết chuyện anh trai sắp tái hôn nên ngồi không yên.
Phương Nam vẫn không hiểu Chu Á Thanh, nếu như yêu đến mức không thể buông ra thì sẽ dùng mọi hơi sức để khiến người đàn ông kia phải yêu mình chứ cần gì dùng đến những thủ đoạn chia tay?
Chu Á Thanh vốn không hiểu rõ đàn ông, đàn ông yêu mình mình giở thủ đoạn tâm cơ mới có tác dụng, không yêu những thủ đoạn đó chỉ là những điều ngu xuẩn. Hơn nữa Chu Á Thanh một chút cũng không phù hợp với anh trai cô, trước kia Phương Nam còn có chút hoài nghi nhưng giờ vô cùng chắc chắn về điều này.
Chuyện Hàn Dẫn Tố và anh trai cô căn bản là không thể giữ bí mật, hai người hiện tại rất hòa hợp hơn nữa lại đặc biệt vô cùng hài hòa, cô thấy chị dâu nhỏ này của cô quả là có tài năng.
Doanh trại là nơi nào Phương Nam hiểu rất rõ, đó là người phụ nữ phải tuyệt đối vì gia đình, nhất định phải yên ổn nơi tĩnh mịch này. Vợ quân nhân không phải ai cũng làm được, ít nhất Chu Á Thanh là người thất bại trước tiên.
Ban đầu Chu Á Thanh cũng không phải là không đi doanh trại nhưng chỉ có hai ngày là trở lại vì không quen được. Đối với cô gái được chiều chuộng như Chu Á Thanh mà nói doanh trại quá khô khan nhàm chán, cảm giác chờ một người đàn ông thật quá cô đơn.
Đối với lần này Phương Nam nhăn mũi coi thường, cô cảm thấy một người phụ nữ quả thật nếu đã yêu thật sự một người đàn ông thì có thể vì anh mà bỏ qua tất cả, sợ gì tĩnh mịch khô khan chỉ cần trong lòng nghĩ đến người mình yêu là được. Hơn nữa tình yêu phải cần thỏa hiệp, Chu Á Thanh cứ mơ mộng tình yêu theo ý mình thuần túy chỉ là người si trong mộng hơn nữa đối phương lại là anh trai cô Phương Chấn Đông.
Phương Nam không phải là Bà Phương, đối với Chu Á Thanh chưa bao giờ phải khách khí, buông văn kiện trong tay, Phương Nam lười nói lời vô dụng:
"Chị tìm tôi có chuyện gì? Nếu như hỏi chuyện anh trai tôi thì tôi cảm thấy không cần thiết, anh trai tôi sẽ nhanh chóng kết hôn. Hơn nữa….. Chu Á Thanh tôi nhắc chị luôn, chị đã ly hôn với anh trai tôi, sau này đừng dùng từ chị dâu để tự cho là mình nữa để tránh cho người ta hiểu nhầm. ”
Cho đến khi điện thoại ngắt đi Chu Á Thanh mới xác nhật đây đều là sự thật. Chu Á Thanh lặng một hồi thật lâu cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì bây giờ. Cô sống đến giờ cũng đã gần ba mươi, cho tới nay cũng chỉ yêu người đàn ông là Phương Chấn Đông. Nếu anh cưới người khác thậm chí là yêu người khác chẳng phải chuyện buồn cười nhất? Mà đáng buồn nhất người đàn ông này còn do chính cô tự mình buông tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố đỏ rực khi bị anh trực tiếp ôm về nhà. Phương Chấn Đông đem cô đặt trên Sofa ở phòng khách, lấy hòm thuốc ra cầm lọ cồn bắt đầu xử lý vết xước chỗ gót chân cô, vừa làm vừa quở trách cô:
"Giầy không hợp chân còn đi, lớn thế này đạo lý này còn không hiểu….. ”
Hàn Dẫn Tố mặc kệ anh, người đàn ông này có lúc miệng chặt như vỏ trai có lúc thì dông dài như mấy bà già. Nhưng nhớ tới người phụ nữ vừa nãy mắt cô lóe lên hai cái làm như vô tình mở miệng:
"À, Phương Chấn Đông, người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy là vợ trước của anh?”
Bàn tay anh dừng lại để đồ vào hòm thuốc, ngẩng đầu lên cười nhẹ nhìn cô:
"Sao? Ghen?"
"Ai, Ai ghen? Em mà ghen sao?”
Phương Chấn Đông chau chau mày cười trầm hai tiếng, dí tay vào trán cô rồi đứng lên:
"Nha đầu có mà nói không, chồng trước em đó anh cũng không nhỏ mọn như em đấy. ” "
Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ lên yếu ớt phản bác:
"Ai thèm! Ai để tâm chứ, em chỉ tò mò sao hai người lại ly hôn, em cảm thấy cô ấy bây giờ vẫn còn yêu anh. ”
Phương Chấn Đông chợt cúi người đem cả người cô ôm trọn vào ngực mình:
"Còn nói không ăn dấm?"
Nhưng lại đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần hơn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
"Chuyện trước kia anh không muốn nhắc lại, ai đúng ai sai đều là chuyện quá khứ, em càng không cần để ý tới, chỉ cần nhớ hiện tại và về sau trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có một người là em là được. ”
Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác được mình lại có chút lờ mờ phát giác bị Phương Chấn Đông bá đạo vây lây hình như mọi suy nghĩ đều khó khăn. Người đàn ông này luôn luôn như thế, chỉ cần là anh hành động thì mọi quyền chủ động sẽ do anh nắm giữ, bá đạo thật khiến cho người ta không biết phải làm sao nữa.
Mùi thơm dịu nhẹ từ trên người cô gái nhỏ chui vào mũi Phương Chấn Đông chui thẳng vào lòng anh, chia lìa hai tuần lễ mà anh cảm thấy so với hai năm còn dài hơn, mà tất cả nhớ nhung đã hóa thành dục vọng trực tiếp mà dâng cao.
Thật ra thì Phương Chấn Đông cảm thấy cô gái nhỏ của anh để ý những thứ này là thừa, đời này anh và Chu Á Thanh sẽ không còn bất kỳ mối qua hệ nào nữa. Hiện tại trong mắt anh, trong lòng anh thậm chí là nằm mơ anh cũng chỉ có thể có cô mà thôi. Anh cảm thấy mình đã trúng độc của cô, nếu không tại sao anh không thể rời bỏ được, anh hùng khí đoản nữ nhi tình trường, lúc nào đã xuất hiện qua trong đời anh? Chỉ có cô, Tố Tố của anh.
Hàn Dẫn Tố vẫn còn ở trong rối rắm suy nghĩ về sự bá đạo của anh thì phát hiện vòng tay anh đã được nới rộng nhưng vừa mới phục hồi lại tinh thần thì đã bị bàn tay to của anh giữ chặt lấy gáy, đầu cúi xuống, miệng trực tiếp cắn nuốt môi cô.
Cường hãn xâm nhập mang theo hơi thở tràn đầy nhớ nhung, anh có chút gấp gáp hôn cô. Người đàn ông này không biết dịu dàng là thế nào, mỗi lần hôn cô đều dùng sức như muốn cắn nuốt cô, có lúc gặm cắn môi cô đến xây xát da làm Hàn Dẫn Tố có thể chân thực cảm giác người đàn ông này lại muốn cô rồi. Lòng cô nghĩ thế mà thân thể cô cũng muốn, hình như cô cũng nhớ anh.
Phương Chấn Đông buông môi cô ra, chóng mặt cô mới phát hiện không biết từ lúc nào đã bị anh đặt lên giường, quần áo trên người cũng không cánh mà bay. Nhiệt độ trong phòng không cao, có chút se lạnh của mùa xuân xâm nhập đến da thịt cô khiến cô không tự chủ mà run rẩy cùng với ngọn lửa trong lòng cô nhanh chóng được dấy lên. Trong ngoài tiến công, một lạnh một nóng thật giống như hai tầng lửa và băng.
Phương Chấn Đông chỉ là một người đàn ông bình thường, phải nói với nghề nghiệp là quân nhân yêu cầu về phương diện này xa hơn so với người đàn ông bình thường còn cường liệt hơn. Hơn nữa vừa mới khai trai không bao lâu mỗi lần không đem cô gái nhỏ giày vò đến mức không còn một chút hơi sức nào thì coi như chưa thỏa mãn.
Huống chi lần này ước chừng mau nửa tháng không thấy, mắt anh như toát ra lửa hạn không thể đốt cô thành tro bụi. Cường thế tách hai chân cô ra thẳng tiến…..
Ấm áp, chặt chẽ cảm giác khiến anh không khỏi thoải mái mà rên lên một tiếng. Anh nhắm mắt lại, bàn tay giữ ở bờ eo mảnh khảnh mềm mại bắt đầu chuyển động, lực lớn, tiến nhanh mỗi lần hận không làm cho Hàn Dẫn Tố thở dốc đến trống rỗng. Thậm chí còn khiến cô muốn khóc nức nở.
Theo động tác kịch liệt của anh, cô như một con thuyền cô độc giữa dòng sông chảy xiết không biết đi về đâu. Cô mở ra ánh mắt động tình mê ly, tròng mắt như nhiễm một tầng nước trong suốt bay bổng thật động lòng người.
Hàn Dẫn Tố chỉ có thể cảm giác trước mắt không ngừng lắc lư nhảy nhót, mơ mơ màng màng rầm rì mấy tiếng, lại bị sóng triều khoái cảm xông tới hành hạ đến phiền não khó nhịn không biết là nên bảo Phương Chấn Đông dừng lại hay là để cho anh tiếp tục nữa. Không biết từ lúc nào cái miệng nhỏ của cô hung hăng cắn một phát lên bả vai anh…..
Lúc cô tỉnh lại thì bóng đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống, cánh tay trần trắng như tuyết của cô đặt trên hông anh tạo nên vẻ đối lập vô cùng hiệu quả. Cả người cô núp trong ngực anh, bị anh ôm như ôm một đứa bé chặt ở trong ngực.
Khuôn mặt nhỏ cô đỏ lên, hơi nhúc nhích bỗng nghe thấy lồng ngực anh chuyển động rồi thấy truyền đến tiếng cười khẽ thấp. Cô cô giãy giụa lại bị anh nắm vòng eo kéo nhẹ, cả người cô liền nằm trên ngực anh.
Mái tóc của cô tựa như tấm màn lụa rủ xuống đu dưa theo cái đầu nhỏ, lọn tóc quét qua lồng ngực anh ngưa ngứa khiến cho dục vọng anh vừa mới được thỏa mãn lại ngóc đầu dậy.
Hàn Dẫn Tố nhạy cảm phát hiện nơi nào đó phía dưới đang biến hóa, vội vàng mở miệng:
"Phương Chấn Đông, em đói bụng!"
Phương Chấn Đông khe khẽ thở dài, cô gái nhỏ này càng ngày càng biết rõ làm sao để cho anh có thể ngoan ngoãn ngồi im.
Ăn cơm xong, Hàn Dẫn Tố đến cạnh cửa sổ vẽ tranh, Phương Chấn Đông ngồi ở trên Sofa đọc báo, bên trong vô cùng yên tĩnh và hài hòa, đây là thói quen dần dần khi hai người sống với nhau. Nhưng Phương Chấn Đông lại tùy ý nói một câu:
"Tố Tố, ngày mai đi đại viện ăn cơm, thuận tiện thương lượng một chút hôn sự của chúng ta."
Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn, theo bản năng có chút hốt hoảng xoay người nhìn Phương Chấn Đông muốn nói lại thôi. Phương Chấn Đông đang đọc báo ngẩng đầu lên, nhíu đôi mày đen rậm, đứng dậy đến bên cạnh cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có anh đây em sợ gì?”
Lời nói của anh rất đơn giản nhưng không thể bỏ qua được giống như chùy nặng giáng vào đầu cô làm cô chấn động mà nhắm mắt lại.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |