| ← Ch.05 | Ch.07 → | 
Chương 6
Sáng sớm hôm sau, khi Việt Lăng Phi rời nhà thì Thanh Ngữ vẫn còn đang ngủ.
Hắn dặn dò người trong sân làm việc nhẹ nhàng, đừng đánh thức nàng. Mặc xong quan phục rồi ngồi kiệu đến nha môn.
Hôm nay Tam Pháp Ty sẽ hội thẩm, các quan chính phó của Hình Bộ, Đô sát viện và Đại Lý Tự đều phải có mặt.
Việc này liên quan đến Phó Đô thống Hộ Loan Vệ, mà Hộ Loan Vệ lại là cận vệ của hoàng thượng, do chỉ huy Vân Huy Sứ Việt đại nhân phát khởi việc tái thẩm vụ án này, đương nhiên Hộ Loan Vệ cũng phải cử người đến giá*Ⓜ️ 💲á*t.
Trong đó, Chánh Trưởng quan Đô Thống Thôi Bác Miễn vừa hay tối qua bị cảm lạnh, hôm nay cáo bệnh. Phó Đô Thống Đào Lôi lại là người bị thẩm vấn trong vụ án. Người chủ trì vụ việc theo thứ tự xuống dưới chính là Việt Lăng Phi.
Khi hắn xuất hiện ở nha môn, tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, dù là các đại thần nhất nhị phẩm trong triều cũng có vẻ mặt căng thẳng, nụ cười trở nên gượng gạo.
Ai mà không biết danh tiếng của vị sát tinh này.
Đường đường là Phó Đô Thống chánh tam phẩm, cấp trên của hắn, hắn cũng dám tự mình điều tra vụ án, tự mình tìm chứng cứ tái thẩm.
Còn có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Cánh cửa nặng nề mở ra rồi đóng lại, Việt Lăng Phi mang theo thân hình lạnh lẽo bước vào, khách khí chào hỏi mọi người, sau một hồi khiêm nhường nhường nhịn, hắn chủ động ngồi ở vị trí thấp hơn.
Vụ án này nói đơn giản thì thực ra rất đơn giản.
Ở kinh thành có một dân thường tên là Lưu Cương, trên đường gặp một người phụ nữ kêu cứu. Trên người phụ nữ có vết dao, toàn thân là 〽️á●𝐮, Lưu Cương kinh hãi, đưa nàng đến hiệu thuốc chữa trị. Cuối cùng, người phụ nữ vì vết thương quá nặng mà ↪️*𝖍ế*т.
Phu quân của người phụ nữ đã ⓒ𝖍ế-𝖙 tên là Tôn Hoa, Tôn Hoa lại tố cáo Lưu Cương ⓖℹ️ế-✝️ vợ hắn.
Lang trung và người làm việc ở hiệu thuốc làm chứng cho Lưu Cương, nói rằng trước khi c𝐡ế*✞, người phụ nữ đã kéo tay bọn họ nói nhiều lần, nàng bị chồng làm bị thương, Lưu Cương thực sự là người tốt đưa nàng đến khám bệnh.
Không biết Tôn Hoa đã nhờ vả 🍳●𝖚ⓐ●n h●ệ gì, lại được phán vô tội, còn Lưu Cương thì bị tống vào ngục.
Mẹ của Tôn Hoa không chấp nhận hành vi của con trai, đích thân đến nha môn tố cáo con trai 🌀.❗ế.✞ vợ, đích thân chứng minh con trai mới là hung thủ, từng lời đều thấm đẫm nước mắt.
Cũng thật trùng hợp, Tôn Hoa lại là người thân của một người hầu trong nhà Đào Lôi. Mà người phán hắn vô tội lại là một thuộc hạ của Đào Lôi. Thuộc hạ nghe nói Tôn Hoa có 𝐪u🅰️●𝓃 h●ệ với Phó Đô Thống, liền vung bút định tội cho Lưu Cương.
Khi mẹ của Tôn Hoa kiện lên, người tiếp nhận là Kinh Triệu Phủ.
Kinh Triệu Phủ nghe nói việc này liên quan đến Hộ Loan Vệ, không điều tra kỹ càng, liền chuyển tay trình vụ án lên trên.
Vốn dĩ vụ án phải đến tay Tư Vụ của Vân Huy Sứ.
Tư Vụ của Vân Huy Sứ là quan văn, bình thường những việc liên quan đến tình báo và ám trạm không đến tay hắn, những vụ án lặt vặt của dân thường thế này cũng không đến tay một quan tứ phẩm.
Hắn đang nghi hoặc chuyện gì xảy ra, thì Đào Lôi đã phái người đến lấy hồ sơ vụ án.
Cấp trên đích thân đến lấy, hắn đương nhiên phải dâng lên.
Phó Đô thống Đào Lôi không muốn thừa nhận thuộc hạ phán sai vụ án, hơn nữa người hầu trong nhà quỳ lạy cầu xin đến trước mặt hắn, để thể hiện uy thế của mình, hắn kiên quyết phán Tôn Hoa vô tội, trực tiếp xử trảm Lưu Cương ngay lập tức.
Lưu Cương cứ như vậy mà mất mạng.
Mẹ của Tôn Hoa cảm thấy mình nợ Lưu Cương, nợ con dâu, đ.â.𝖒 đầu vào bức tường trên đường phố bên ngoài nha môn xét xử mà 𝖈.hế.𝖙. Lang trung và người làm việc ở hiệu thuốc vì làm chứng giả mà bị giam giữ, lão lang trung không chịu nổi †.г.a т.ấ.ռ mà 𝐜𝐡*ế*𝖙, hai người làm còn lại thì một 𝖈hế*ⓣ một bị thương, người sống sót cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Tôn Hoa đắc ý vênh váo, thậm chí còn không chôn cất mẹ mình cho tử tế.
Hàng xóm láng giềng biết hắn vốn dĩ keo kiệt hống hách, ngày thường chỉ thích ăn 🌜●♓ơ●i ⓖ●á●𝐢 gú, ngày nào cũng cầm gậy đánh vợ, dân chúng đều nói đây là án  sai. Bất đắc dĩ nha môn không chịu làm việc đàng hoàng, bọn họ dù muốn giúp Lưu Cương kêu oan cũng không có chỗ nào để tố cáo.
Vụ án vốn dĩ đến đây là kết thúc.
Mấy ngày trước Đào Lôi rời kinh.
Đồng thời, Chưởng Tư Ấn chỉ huy Vân Huy Sứ Việt Lăng Phi đột nhiên ra tay, đem vụ án này ra tái thẩm. Liệt kê chi tiết mười mấy tội danh của Đào Lôi, lập tức bắt giữ Tôn Hoa, lại phái thuộc hạ nhanh chóng thu thập chứng cứ tội ác của Tôn Hoa trong khu phố, lật tung con dao hắn 🌀❗ế.✝️ vợ dưới gốc cây lớn. 𝐓♓●ℹ️ ⓣ𝒽●ể vợ của Tôn Hoa được khai quật, để cho pháp y khám nghiệm lại.
Hàng xóm láng giềng không ai không vỗ tay hoan hô, nhiệt tình tham gia làm chứng.
Có thân tín của Đào Lôi muốn rời kinh báo tin, từng người một đều không thể  đi ra khỏi phạm vi ngoại ô kinh thành đã không thấy bóng dáng.
Hiện tại người chứng vật chứng đều đầy đủ, chỉ cần Tam Pháp Ty hội thẩm định án, thì Đào Lôi không còn khả năng thoát thân.
Nhưng ai làm quan chủ thẩm, đây là một vấn đề.
Hộ Loan Vệ là cận vệ của thiên tử, những người có thể vào trong đó đều là con cháu quan lại thế gia.
Đào Lôi là đích thứ tử của Trung Nghị Bá, mẹ hắn xuất thân từ phủ Ngụy Quốc công, đúng là con cháu công khanh, quan lại 𝖙𝐫𝐢.ề.⛎ đ.ì𝐧.♓. Ai ra mặt làm quan chủ thẩm đều sẽ đồng thời đắc tội cả hai bên, thực sự không phải là một công việc tốt.
Bất luận là ngường đứng đầu Hình Bộ, Đô sát viện hay Đại Lý Tự, đều không muốn nhận cái củ khoai lang bỏng tay là quan chủ thẩm này.
Trong đó, Thượng thư bộ Hình và Đô Ngự sử của Đô sát viện có phẩm hàm cao nhất, họ nhìn nhau, cuối cùng Thượng thư bộ Hình chủ động đứng dậy, cười với thiếu niên trẻ tuổi nhất trong phòng đang ngồi ở vị trí thấp hơn chắp tay.
Việt Lăng Phi đứng dậy đáp lễ. Thấy bọn họ đều không muốn, lễ phép khiêm nhường một hồi rồi ngồi lên vị trí chủ thẩm quan.
Hắn hành sự lôi lệ phong hành, trước tiên phán lại vụ án Tôn Hoa 🌀❗·ế·𝐭 vợ, chỉ trong vòng hơn nửa canh giờ đã đem vật chứng từng cái trình lên, hơn nữa hỏi han tất cả người làm chứng một lượt. Cuối cùng định án.
Tiếp theo, hắn đem tội chứng "coi thường nhân mạng, làm trái pháp luật, biết rõ cố phạm tội tăng thêm một bậc" thực sự thêm vào vô số tội chứng của Đào Lôi. Lại thẩm xét những tội án khác của Đào Lôi như "áp bức dân chúng, tham ô hối lộ, lạm dụng chức quyền", đặc biệt liệt kê những vụ án liên quan đến hơn một trăm mạng người, nhanh chóng xem qua người chứng vật chứng có liên quan.
Sau hơn hai canh giờ.
Việt Lăng Phi cùng các quan viên của Tam Pháp Ty làm chứng ký tên đóng dấu xong xuôi, lập tức phái Hộ Loan Vệ đích thân trình hồ sơ lên thánh thượng.
Không đợi thánh ý ban ra, Việt Lăng Phi đã nhanh chóng phái người bắt hết những thân tín của Đào Lôi trong Hộ Loan Vệ.
Những người trong Hộ Loan Vệ này biết chuyện Việt đại nhân tái thẩm vụ án Tôn Hoa, vốn không để tâm lắm, lại không ngờ Việt đại nhân lại dám lần theo dấu vết mà thẩm tra cả Đào Phó Đô Thống, vẫn là thẩm tra trong tình huống Đào Phó Đô Thống không có mặt.
Đây là kiểu thẩm án gì vậy?
Sao có chuyện thẩm án khi người bị cáo không có mặt?
Vì vậy bọn họ không coi trọng, chỉ cho rằng đó là một thủ tục đơn giản, lát nữa phán Phó Đô Thống vô tội là xong.
Cho đến khi bị bắt, bọn họ mới hoảng hốt nhận ra - Đào Phó Đô Thống e là xong rồi.
Không lâu sau, thánh thượng phê duyệt hạ lệnh bắt giữ Đào Lôi.
Có người nói thánh phê không phải do hoàng thượng đích thân viết mà là do Thái tử điện hạ thay mặt, cũng có người nói hoàng thượng thánh minh, hành động này chắc chắn là hoàng thượng muốn т𝐡ⓐ●n●♓ ✞𝓇ừռ●🌀 т●г●ï●ề●⛎ đì𝓃●♓, chỉnh đốn lại phong khí.
Dù thế nào, thánh chỉ đã ban xuống, Đào Lôi không còn khả năng trốn thoát.
Trong thánh chỉ nói rõ do Đại Lý Tự và Đô sát viện mỗi bên phái hai trăm người đi bắt giữ tội phạm, lập tức xuất phát. Hai bên trưởng quan không dám chậm trễ, mỗi người đều nhanh chóng sắp xếp rồi đi.
Việt Lăng Phi nhấc chân muốn rời đi. Vốn định đi theo phía sau các vị cao quan từ từ rời đi, ai ngờ hắn vừa động bước, mọi người liền dừng lại, khách khí để hắn đi trước.
Ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt của mọi người, mỉm cười dừng bước. Người của Đô sát viện và Đại Lý Tự không chờ được, chỉ có thể đi trước, sau đó Hình Bộ cũng đi theo. Đợi đến khi tiếng người dần xa, hắn mới xoay người đi về phía vệ sở của Hộ Loan Vệ.
Vốn định trực tiếp về nhà, nhưng cả người sát khí và mùi Ⓜ️_á_⛎ này, thực sự không thích hợp. Đợi đến khi tắm rửa xong toàn thân sảng khoái, hắn thay một bộ cẩm bào màu lam ngọc mới cưỡi ngựa lên đường về.
Vội vàng chạy nhanh, khi về đến nhà trời đã tối hẳn.
Việt Lăng Phi ném dây cương và roi dài cho gia đinh, nhanh chóng đi về phía Dật Xưởng Đường, thấy Phụng Thư nghênh đón, không khỏi nhíu mày, "Sao không đi theo nàng?"
Phụng Thư nói: "Tiểu Du thấy Tam gia lâu không về, đặc biệt bảo thần đến xem tình hình."
Việt Lăng Phi ừ một tiếng, lông mày giãn ra, "Hôm nay nàng đã làm gì, đám người ở hậu trạch có gây khó dễ gì không?"
Bình thường hắn không ở nhà, không tiện giữ nàng trong cái sân nhỏ Dật Xưởng Đường, cuộc sống như vậy quá gò bó. Liền cho phép nàng khi không có việc gì có thể đến hậu trạch đi lại, chú ý lời ăn tiếng nói, không tiết lộ thân phận thật là được.
Chắc hẳn sau sự kiện biểu tiểu thư, những phụ nữ ở nội trạch kia cũng không dám dễ dàng gây khó dễ cho nàng.
Bước chân Việt Lăng Phi càng lúc càng lớn, đi càng lúc càng nhanh.
Phụng Thư chạy chậm theo sau, "Bẩm Tam gia, Tiểu Du cô nương vẫn luôn ở Dật Xưởng Đường, khi không có việc gì thì ở sương phòng đọc sách, giữa chừng ngó sang Tây Khoá Viện vài lần, không hề đến hậu trạch."
Lúc này, Phụng Kiếm đang canh giữ trên đường thấy bọn họ, liền ba chân bốn cẳng chạy đi, la hét ầm ĩ "Tam gia về rồi", xong chạy thẳng về một hướng nào đó.
Việt Lăng Phi vốn muốn quát mắng hắn không có quy củ, phát hiện hắn chạy về phía sương phòng của nha đầu kia, liền không lên tiếng.
Thanh Ngữ vẫn luôn để ý động tĩnh bên ngoài.
Trời tối, trong viện thắp đèn, ánh nến chiếu sáng con đường trong viện, bóng đèn lay động khiến lòng nàng rối bời.
Nghe thấy người hầu từ xa hô Tam gia về rồi, nàng bỏ quyển sách đã lâu không xem xuống, chạy chậm ra ngoài. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia, buột miệng thốt ra: "Sao về muộn thế?"
Vừa dứt lời nàng đã hối hận, dừng bước lại.
Thực sự là vượt quá giới hạn.
Đang định biện giải vài câu, liền nghe thấy tiếng cười rất khẽ từ đằng xa truyền đến. Việt Lăng Phi đi nhanh vài bước đến trước mặt nàng, chọc chọc vào mái tóc ngắn đang dựng đứng của nàng, "Hôm nay thẩm án, bận rộn một chút."
Thanh Ngữ không ngờ hắn không để ý đến sự nhiều lời của nàng, có chút vui vẻ, ngẩng đầu cười.
"Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, đang hâm nóng trên bếp." Nàng thúc giục, "Mau về phòng nghỉ ngơi đi, sắp xong rồi."
Việt Lăng Phi nhìn nàng đứng trong sân dặn dò gia đinh bày biện bữa ăn, nhìn nàng dặn dò đủ loại chi tiết. Mà gia đinh cung kính đáp lời, nhanh chóng lĩnh mệnh từng việc làm theo. Bỗng nhiên cảm thấy, nếu mình bận rộn ở bên ngoài, có nàng ở đây, nhất định có thể giúp hắn thu xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ.
Thanh Ngữ cùng mọi người lần lượt mang thức ăn lên, chợt phát hiện Tam gia lại không vào nhà mà đứng chờ ở bên cạnh, vội vàng nhanh chóng cùng hắn vào trong.
Đồ ăn nóng hổi tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Thanh Ngữ do dự một chút rồi lại đứng lên.
"Tam gia nếm thử cái này đi." Nàng dùng đũa công gắp thức ăn cho hắn, gắp một ít món này xong, đổi món khác lại gắp một ít, "Lục tổng quản đưa danh sách thực đơn hỏi ta thích gì, ta muốn làm theo khẩu vị của Tam gia, Lục tổng quản nói Tam gia không hề kén ăn. Ta liền liệt kê ra thực đơn mấy ngày kết hợp dinh dưỡng. Bữa tối hôm nay bắt đầu chuẩn bị từ cuối giờ vị thời rồi, không biết Tam gia sẽ về muộn, thời gian chuẩn bị thức ăn hơi lâu một chút, không biết khẩu vị có còn ngon không."
Việt Lăng Phi nếm một ngụm canh, rất ngon. Dứt khoát một hơi uống cạn. Lại ăn vài món rau và thịt, đều rất vừa miệng.
Hắn vốn dĩ luôn coi trọng việc ăn không nói, ngủ không chuyện. Nhưng hôm nay nhìn nha đầu kia vui vẻ nói chuyện với hắn như vậy, nghe nàng kể hôm nay đã làm gì, lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Trước đây ăn nhanh mà không so đo, thực sự là vì ăn chậm cũng không có gì thú vị. Hôm nay ăn chậm rãi như vậy, cẩn thận nghe từng chữ nàng nói, lại rất thú vị.
Việt Lăng Phi không nỡ để nàng luôn bận rộn vì hắn, vươn tay kéo nàng ngồi xuống, "Nàng ăn chưa." Thấy nàng không nói, lập tức hiểu ra, có chút tức giận, giọng nói không khỏi cao hơn mang theo vài phần uy thế, "Hoang đường. Thoảng thời gian trước cơ thể nàng suy nhược, mới được mấy ngày còn chưa bảo dưỡng tốt, đã không ăn cơm đúng giờ rồi?"
"Nhưng Tam gia chưa về mà." Thanh Ngữ nói nhỏ, cúi đầu nắm lấy vạt áo, "Ta muốn đợi Tam gia cùng ăn. Hơn nữa, hơn nữa ta vừa ăn rất nhiều điểm tâm rồi, không đói."
Việt Lăng Phi trầm mặc.
Chưa từng có ai chờ đợi hắn với tất cả sự mong đợi như vậy.
Dù là tổ phụ yêu thương hắn, thân là trưởng bối cũng không thể chỉ chờ đợi một mình hắn là cháu.
Nàng lại luôn luôn chờ đợi, chỉ vì hắn bình an trở về mà vô cùng vui mừng hớn hở. Thậm chí đói bụng chỉ dùng điểm tâm lót dạ cũng phải đợi hắn.
"Ngồi đi." Việt Lăng Phi đứng dậy, ấn vai nàng để nàng ngồi xuống: "Lần sau không cần đợi ta."
Thanh Ngữ dùng đầu đũa chọc vào hạt cơm, "... Ồ."
Việt Lăng Phi nhịn không được cười.
Để nàng ăn trước, nàng còn tủi thân.
"Nàng muốn đợi thì cứ đợi đi." Hắn nghĩ sau này về sớm một chút là được, "Nhưng khi có việc quan trọng, ta có thể rất bận không thể tách mình ra để về ăn cơm, thậm chí sẽ thức trắng đêm không về. Đến lúc đó bảo người chuyển lời, nàng phải tự mình ăn trước."
Thanh Ngữ: "Dạ!" Vui vẻ cầm bát lên bắt đầu ăn.
Việt Lăng Phi cảm thấy nha đầu kia thực sự dễ dỗ.
Vài câu nói là có thể vui vẻ thành như vậy.
Sau bữa tối, Thanh Ngữ tắm xong chuẩn bị bôi thuốc. Việt Lăng Phi thấy nàng vươn tay s* s**ng vị trí phía sau cánh tay thực sự không dễ làm, hơn nữa động tác kéo căng làm ảnh hưởng đến chỗ chưa lành trên cánh tay, khiến nàng nhíu chặt mày.
Hắn liền đoạt lấy lọ thuốc bôi cẩn thận bôi lên chỗ chưa lành cho nàng. Lại lấy Ngọc Cơ Cao bôi lên vết sẹo.
Ngọc Cơ Cao tối qua đã dùng rồi, không biết là thực sự hiệu quả hay là ảo giác, nhìn vết sẹo hình như đã nhạt đi một chút, mép của lớp vảy dày cũng hơi lỏng ra. Dù sao cũng là bí chế trong cung, kiên trì dùng tiếp thì làn da non mịn của nàng nhất định có thể khôi phục như ban đầu.
Việt Lăng Phi cẩn thận xem xét vết thương của nàng, sợ rằng sẽ làm lớp vảy dày bong ra như vậy thì sẽ càng đau càng khó lành, chỉ có thể rất nhẹ nhàng thoa Ngọc Cơ Cao lên, nặng hơn một chút cũng không được. Liền nghe Thanh Ngữ hỏi: "Tây Khoá Viện đang động thổ sao?"
Vốn dĩ nàng muốn hỏi lúc ăn cơm, sau đó nói cái gì mà đợi hay không đợi, bị đánh ngang nàng quên mất. Bây giờ nhớ lại, vội vàng hỏi một tiếng.
Việt Lăng Phi liền kể lại chuyện định làm một vườn hoa, lại nói: "Nếu nàng có loại hoa cỏ yêu thích nào, có thể nói với Lục Nguyên, bảo hắn đi chuẩn bị." Sợ nàng ngại ngùng không dám mở lời, thêm một câu: "Ta không hiểu những chuyện này, nếu nàng có thể cho ý kiến gì thì coi như giúp ta."
"Thật sao?" Thanh Ngữ cười tít mắt, "Vậy ta phải cùng Lục tổng quản thảo luận kỹ lưỡng mới được."
Việt Lăng Phi vốn cho rằng nàng chỉ thuận miệng nói thôi, dù sao chưa nghe nói nhà khuê tú nào lại thực sự chạy đi quản chuyện hoa cỏ.
Ai ngờ ngày hôm sau khi dùng bữa sáng, nghe nói bên Tây Khoá Viện bắt đầu rộn ràng bận rộn, Thanh Ngữ tùy tiện gắp hai miếng cơm rồi đặt bát đũa xuống, "Ta no rồi."
Việt Lăng Phi vô cùng bất lực.
Trước đây sao không phát hiện nha đầu này là một người nóng tính hấp tấp như vậy chứ. Cũng là ở nhà mẫu thân quá chiều nàng rồi, cơm cũng không ăn cho đàng hoàng.
Chỉ có thể mặt mày nghiêm nghị làm người xấu, quát: "Quay lại. Không ăn cơm đàng hoàng, không cho phép nàng bước chân vào Tây Khoá Viện một bước." Sợ nàng không để vào tai, lại thêm một câu: "Và nhốt nàng trong thư phòng, không cho nàng ra khỏi cửa thư phòng."
| ← Ch. 05 | Ch. 07 → | 
