Truyện:Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần - Chương 35

Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần
Trọn bộ 39 chương
Chương 35
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Chương 35

Việt lão phu nhân liền sai người mời người nhà họ Phan vào, lại dặn đại thiếu phu nhân Phương thị dẫn theo Khôn nhi lui trước, dù sao đứa nhỏ còn bé, không cần thiết phải gặp khách ngoài rồi bị dọa sợ. Đồng thời phân phó người đem đám da quý mà tam nương vừa chia cho các phòng thu dọn hết.

Thế nhưng dù đám bà tử có nhanh tay đến đâu, vẫn không kịp với tốc độ hối hả đầy tức giận của người nhà họ Phan.

Cửa ra vào chỉ rộng chừng ấy, muốn dọn đi cũng phải lần lượt từng chuyến. Đống da thú từ các phòng vừa mới được mang ra, còn chưa kịp chuyển nốt mấy rương vải còn lại của Tam thiếu phu nhân sang phòng bên, thì người nhà họ Phan đã đi tới hành lang.

Đám người hầu đành phải tạm thời đặt mấy cái rương vào một góc trong phòng.

Ngay sau đó, rèm được vén lên, một hàng nữ quyến tươi cười bước vào trong.

Lần này nhà họ Phan đến có Đại phu nhân nhà họ Phan, đại thiếu phu nhân, một vị đường tẩu và một vị biểu tiểu thư. Vị biểu tiểu thư kia là cháu gái ruột của đại phu nhân nhà họ Phan - Thôi thị, tên là Thôi Nhược Hà, năm nay mười ba đang là độ tuổi như hoa, hoạt bát tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, ai nhìn thấy cũng sinh lòng yêu mến.

Dù Việt lão phu nhân vì Phan Tuyết Ngưng mà không còn quý mến nhà họ Phan như trước, nhưng khi trông thấy một đứa trẻ như Thôi Nhược Hà, cũng không khỏi sinh lòng yêu thích. Đợi nàng cúi người thỉnh an với nụ cười ngọt ngào trên môi, lão phu nhân liền tháo luôn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, tặng cho Nhược Hà làm quà gặp mặt ngay tại chỗ.

Phan thị nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng chỉ cúi đầu chỉnh lại tà áo, không nói một lời.

Nhị phu nhân Thiệu thị vội vàng hùa theo, cười nói: "Ôi chà, lão phu nhân đúng là thật sự thích tiểu thư nhà họ Thôi. Chiếc vòng này người vẫn luôn đeo, thiếp thân từng ngỏ ý xin mà còn không được đấy!"

Vốn dĩ trong phủ, bà là người rất ít mở miệng, dù sao chị em dâu không hòa thuận, còn mẹ chồng là lão phu nhân cũng chẳng mấy khi để ý đến mình.

Thế nhưng từ khi Tam thiếu phu nhân vào cửa, nàng thường xuyên kéo bà cùng chơi đùa, nói cười với mọi người, dần dần bà cũng thoải mái hơn, bắt đầu hay cùng cả nhà cười nói rôm rả.

Thôi Nhược Hà nghe vậy lại vui vẻ cúi người hành lễ thêm một lần nữa với lão phu nhân.

Tuổi càng lớn, lại càng thích nhìn lũ trẻ con tràn đầy sức sống. Việt lão phu nhân vô cùng vui vẻ, sai người dâng trái cây và điểm tâm ngon cho biểu tiểu thư nhà họ Thôi dùng.

Đúng lúc ấy, trong phòng chợt vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

Đại phu nhân nhà họ Phan - Thôi thị nét mặt đầy u sầu, chậm rãi nói: "Con gái bảo bối của ta vào kinh cũng đã lâu, vậy mà chẳng có lấy một bức thư hay tin tức nào truyền ra ngoài. Ta thân làm mẹ, trong lòng lo lắng khôn nguôi, hôm nay không nhịn được mới mạo muội tới quấy rầy, chỉ mong được biết tình hình của con bé dạo này thế nào."

Phan thị là đích trưởng nữ trong nhà.

Đại phu nhân nhà họ Phan - Thôi thị, chính là em dâu của bà, cũng là mẫu thân của Phan Tuyết Ngưng. Đại thiếu phu nhân là vợ con trai trưởng của bà, tức chị dâu của Phan Tuyết Ngưng. Còn vị đường tẩu đi cùng lần này thì có phu quân là một người anh em họ rất gần trong chi thứ, 𝐪ц@·𝐧 𝒽·ệ cũng vô cùng thân thiết.

Thôi thị đang định dẫn dắt câu chuyện, chuẩn bị mở miệng xin gọi Phan Tuyết Ngưng ra gặp mặt, thì ánh mắt chợt liếc tới một chiếc rương đặt sát tường, nắp rương chưa đậy kín, lộ ra một góc da thú óng ánh bóng loáng.

Bà ta liếc nhìn tấm da thú, lại liếc sang Phan thị, bị ánh sáng bóng mượt nơi mép da kia làm cho ngứa ngáy trong lòng, liền cười nói: "Cô tổ mẫu cũng thật có lòng. Biết chúng tôi sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn vải vóc từ trước rồi."

Bà ta nghĩ bụng Hầu phủ giàu có rộng rãi, chắc chắn sẽ không tiếc nổi một tấm da thú.

Huống chi bà là nhạc mẫu tương lai của Nhị thiếu gia, giờ đã mở lời, Hầu phủ sao có thể không nể mặt?

Nào ngờ, không một ai lên tiếng đáp lại.

Một lúc lâu sau, một người con gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp đứng dậy, trông có vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan thật sự đẹp cực kỳ khiến người ta vừa nhìn liền không thể rời mắt được.

Nàng sai người mở chiếc rương kia, lấy ra tấm da vừa rồi lộ ra nơi mép.

Thôi thị trong lòng thầm mừng rỡ.

Thanh Ngữ lại chẳng buồn để ý đến vị thân gia thái thái kia, chỉ mỉm cười tươi tắn, sai Điền ma ma dâng tấm da thú ấy lên cho Việt lão phu nhân: "Miếng này cũng là chuẩn bị cho tổ mẫu ạ. Người xem có ưng ý không?"

Sắc mặt Thôi thị lập tức lộ vẻ không vui.

Còn con dâu bà là Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan thì lúng túng thấy rõ, hai má đỏ bừng, ngoan ngoãn mà rụt rè ngồi một bên, không nói lời nào, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.

Đường tẩu nhà họ Phan vừa nhìn thấy ánh lấp lánh của tấm da thú liền không kìm được mà thốt lên kinh ngạc: "Ôi chao, thứ hàng tốt thế này đúng là chưa từng thấy qua. Không biết vị thiếu phu nhân đây từ đâu mà có được?"

Bởi vì Hầu phủ có địa vị tôn quý, còn bọn họ thân phận thấp hơn, cho nên sau khi Quách ma ma giới thiệu sơ qua thân phận từng người bên nhà họ Phan với người trong Hầu phủ, thì lại không hề giới thiệu ngược lại, rằng những nữ quyến đang ngồi đây của Hầu phủ là ai.

Theo lý thì đúng ra nên giới thiệu đầy đủ.

Nhưng Quách ma ma là người theo hồi môn của Phan thị, lại có tình cảm sâu đậm với chủ cũ. Bà vốn đã không thuận mắt với những việc mà biểu tiểu thư Phan Tuyết Ngưng từng làm, trong lòng mang nhiều bất mãn với nhà họ Phan, đương nhiên cũng không muốn nói nhiều, càng chẳng buồn giới thiệu kỹ càng.

Đường tẩu nhà họ Phan chỉ có thể dựa vào búi tóc của thiếu nữ kia, rõ ràng là kiểu tóc của người đã xuất giá và tuổi tác còn rất trẻ, mà dè dặt gọi một tiếng thiếu phu nhân.

Dĩ nhiên Thanh Ngữ không buồn đáp lời, chỉ nghiêng người lại gần Việt lão phu nhân, cười cười nói nói ⓣ-♓â-n 𝐦-ậ-𝐭.

Phan thị gượng gạo nhếch môi cười, nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt, hoàn toàn không buồn để tâm đến người cháu dâu xa bên nhà mẹ đẻ kia. Bao nhiêu năm không gặp, năm xưa cũng chỉ thấy mặt đúng lúc thành thân, ai mà thèm thân thiết làm gì.

Thiệu thị và Việt Triều Uyển mơ hồ biết trong phủ từng có chút chuyện không vui vì Phan Tuyết Ngưng, nên cũng giữ im lặng, không chen lời.

Còn Nhị thiếu phu nhân Lâm thị thì vì nóng lòng muốn thân thiết với nhà họ Phan, liền chủ động lên tiếng: "Vị này là Tam thiếu phu nhân của Hầu phủ." Ánh mắt liếc nhanh qua đống da quý, giọng nói không giấu được chút chua chát: "Phu quân của nàng là Tam thiếu gia của Hầu phủ."

Người nhà họ Phan sớm đã nghe danh, biết Việt tam thiếu gia là người xuất sắc nhất trong phủ Thường Ninh Hầu. Trước khi đến đây đã có ý muốn kết thân, nay tận mắt nhìn thấy phong thái bất phàm của Tam thiếu phu nhân, cả người toát lên vẻ cao quý, lại trang sức ngọc ngà lấp lánh, trong lòng lại càng quyết tâm phải bám lấy cái cây to này cho bằng được.

Thế là lời khen ngợi tuôn ra không ngớt từ miệng đám người nhà họ Phan, nào là Tam thiếu phu nhân xinh đẹp thế nào, trang sức quý giá ra sao, nói mãi không dứt.

Ngay cả Thôi Nhược Hà cũng thao thao bất tuyệt, không ngừng buông lời tán tụng.

Ánh mắt Việt lão phu nhân nhìn về phía Thôi Nhược Hà liền lạnh nhạt thấy rõ.

Lâm thị nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu, nghĩ đến việc mấy tấm da thú quý giá kia không có phần của mình, ánh mắt chợt lóe, bèn cất giọng: "Tam thiếu phu nhân à, nay trong nhà có khách, mấy món quý thế này cũng nên 'ai thấy thì cũng có phần' chứ nhỉ? Khách khứa đến nhà, hẳn cũng nên có phần. Dù sao cũng là thông gia với nhau, chẳng lẽ lại chỉ chia trong nhà, giấu giấu giếm giếm mà không tặng chút gì cho bên nhà thông gia sao?"

Người nhà họ Phan, kể cả Thôi Nhược Hà, ánh mắt đều sáng rực lên, đầy mong chờ mà nhìn về phía Tam thiếu phu nhân, rồi lại liếc sang Việt lão phu nhân.

Thanh Ngữ chỉ khẽ cúi mắt mỉm cười, không nói một lời.

Việt lão phu nhân thì chẳng buồn để ý tới lời Lâm thị hay ánh mắt của đám khách khứa, ngược lại, bà lạnh lùng xoay ánh nhìn về phía Phan thị.

Đây chính là người con dâu tốt mà đại phu nhân chọn đây sao! Với cái kiểu cư xử như Lâm thị thế này, làm sao mà lại được chọn gả vào Hầu phủ cơ chứ?

Phan thị trong lòng cũng đắng chát, lúc này lửa giận bốc lên, chẳng buồn để tâm đến cảm nghĩ của Phan Tuyết Ngưng hay nhà mẹ đẻ nữa, liền lập tức quay sang nói với Lâm thị: "Con lui xuống đi, về phòng nghỉ ngơi cho ta."

Nghĩ một chút, Phan thị lại thấy thay vì để bản thân ứng phó với cả đám người này, chi bằng để Lâm thị giúp đỡ một tay, bèn đổi giọng nói tiếp: "Thôi vậy, ngươi đưa Phan đại phu nhân đi gặp Tuyết Ngưng đi. Dù sao cũng là con ruột của đại phu nhân, gặp một lần cho phải phép."

Dù sao đám người bên nhà mẹ đẻ cứ đứng mãi trong phòng thế này, chỉ càng khiến người ta mất mặt thêm, chi bằng sớm làm xong việc nên làm, để lại chút yên tĩnh.

Bà nghĩ thông rồi.

Bên phía Tuyết Ngưng đã có chứng cứ nàng từng mua thuốc, chuyện đó còn lưu hồ sơ ngay tại Hộ Loan Vệ, cho dù nhà họ Phan có muốn gây chuyện cũng chẳng thể làm được gì.

Còn Lâm thị, sau khi nghe mấy câu của mẹ chồng, thì lập tức sững người.

Một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại nổi.

Phan Tuyết Ngưng... thông phòng Phan Tuyết Ngưng? Là con gái ruột của Phan đại phu nhân, tức là... cháu ruột bên nhà mẹ đẻ của đại phu nhân?

Sao có thể như thế được!

Đường đường cháu gái ruột của Thế tử phu nhân, lại còn là con gái dòng chính, vậy mà lại làm một thông phòng cho nhị thiếu gia, ngay cả thân phận thiếp thất chính thức cũng không có?

Trong lòng Lâm thị run lên từng đợt, thầm nghĩ không biết trước kia mình có từng lỡ lời gì trước mặt Phan Tuyết Ngưng hay không. Nhất thời không dám nhiều lời, im lặng hẳn đi. Nàng chậm rãi đứng dậy, hành lễ xong liền dẫn theo Phan đại phu nhân Thôi thị, bước ra khỏi phòng với dáng vẻ hốt hoảng, chân tay nhẹ bẫng như thể mất hồn.

Trong lòng đang mang nặng tâm sự, Lâm thị chẳng buồn mở miệng nói câu nào.

Ngược lại, Thôi thị lại có rất nhiều lời muốn hỏi cho rõ ràng.

Hết hỏi Phan Tuyết Ngưng giờ đang ở đâu, có còn ở tại Tây Nhĩ phòng của đại cô tỷ như trước kia không bởi mỗi lần Phan Tuyết Ngưng đến Hầu phủ, đều ở chỗ ấy.

Lại hỏi 🍳*⛎🔼*ⓝ ♓*ệ giữa Phan Tuyết Ngưng và Nhị thiếu gia hiện thế nào? Đại cô tỷ có định ⓗô.ⓝ cho hai người chưa? Nếu đã đính 𝖍ô●n rồi, cớ sao nhà họ Phan vẫn chưa nhận được tin tức gì về ngày thành thân?

Thôi thị hoàn toàn không biết, người phụ nữ trẻ đã thành thân trước mặt mình, dung mạo bình thường, khí chất cũng chẳng có gì nổi bật lại chính là Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Việt.

Lúc nãy Quách ma ma giới thiệu cũng chỉ nói qua loa về thân phận người nhà họ Phan, hoàn toàn không đề cập đến từng vị nữ quyến của nhà họ Việt là ai.

Lâm thị càng nghe, lửa giận càng cao. Dù là ai, nghe người khác nhắc tới chuyện ⓗ●ô●ռ sự giữa chồng mình và một nữ nhân khác, cũng chẳng thể nào vui nổi.

Nàng liền quay đầu, kín đáo liếc mắt ra hiệu về phía sau bên cạnh.

Tiểu nha hoàn bên cạnh Lâm thị liền bước lên, dịu dàng nói: "Dạ thưa thân gia đại phu nhân, vị thiếu phu nhân bên cạnh người đây chính là nhị thiếu phu nhân, thê tử của nhị thiếu gia ạ."

Thôi thị nghe vậy thì đầu óc như nghẽn lại, theo bản năng hỏi: "Nhị thiếu gia nào cơ?"

Tiểu nha hoàn kia cũng lanh lợi, vừa rồi đã nghe rõ mọi chuyện, hiểu được ý của nhị thiếu phu nhân, bèn đáp ngay: "Phủ ta chỉ có một vị nhị thiếu gia thôi ạ. Chính là công tử thứ hai của thế tử gia, vị nhị thiếu gia có nhũ danh là Việt Thần Sam ạ."

Thôi thị nghe xong thì loạng choạng suýt ngã, may mà ma ma theo hầu bên cạnh phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy, mới không đến mức ngã nhào trước mặt bao người, mất hết thể diện.

Bà ta thở không ra hơi, lồng пⓖự*𝖈 nghẹn lại, như có tảng đá đè lên.

Nếu người trước mắt chính là Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Việt, vậy nghĩa là Nhị thiếu gia đã thành thân, nhưng tân nương không phải Phan Tuyết Ngưng.

Vậy Phan Tuyết Ngưng thì sao? Phan Tuyết Ngưng bây giờ đang ở đâu? Thân phận thế nào? Vì sao cho đến giờ vẫn chưa báo tin gì về cho gia đình?

Thôi thị theo bản năng hỏi: "Tuyết Ngưng... con bé... vẫn ổn chứ?" Giọng bà đã bắt đầu 𝐫-υ-𝓃 𝖗ẩ-ÿ, như thể chỉ sợ nghe được tin dữ.

Lâm thị thì cười mà như không cười, chậm rãi đáp: "Ổn lắm chứ. Không thể ổn hơn được nữa. Nàng ta sống tốt hơn bất kỳ ai kia kìa."

Nghe vậy, Thôi thị mới nhẹ nhõm đôi phần, hơi thở dần ổn định lại, bước chân cũng trở nên vững vàng hơn.

Trong An Ninh Uyển.

Việt lão phu nhân thì cứ ung dung trò chuyện với con dâu thứ Thiệu thị, hỏi thăm tình hình gần đây bên nhà họ Thiệu, lại nhắc tới chuyện nhà họ Mạnh, từ đầu đến cuối không hề đá động một chữ đến nhà họ Phan hay nhà họ Thôi.

Đường tẩu nhà họ Phan cùng Thôi Nhược Hà thì không ngừng cất lời tán dương đủ điều trong Hầu phủ, từ cách bày biện đến phẩm hạnh con cháu, nói mãi không dứt.

Phan thị đứng bên, chỉ lặng lẽ quan sát tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng.

Còn Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan thì vẫn cúi đầu, im lìm không nói tiếng nào.

Việt Triều Uyển đối với vị Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan này cũng có đôi chút thiện cảm, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi han vài câu khách sáo, Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan khẽ khàng trả lời mấy câu.

Thôi Nhược Hà bất ngờ vươn tay kéo nhẹ tay áo của Tam thiếu phu nhân cách đó không xa, miệng cười rạng rỡ: "Y phục của Tam thiếu phu nhân đẹp thật đấy. Ngày mai muội muốn đi dạo một vòng trong kinh thành, không biết Tam thiếu phu nhân có rảnh để đi cùng muội không?"

Vừa nói vừa nháy mắt tinh nghịch, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, tưởng chừng không hề mang theo chút tâm tư nào.

Thanh Ngữ lập tức rút tay áo về, không chút khách khí, lạnh nhạt nói: "Ngày thường ta rất bận, còn phải lo sổ sách, quản bếp núc, không rảnh rỗi. Nếu muội muốn ra ngoài dạo chơi, bên ta có vài người hầu với ma ma rảnh việc, có thể đưa muội đi."

Trong mắt Thôi Nhược Hà lóe lên một tia oán giận.

Ý của Tam thiếu phu nhân rõ ràng là thân phận của nàng ta còn chưa đủ để được chính Tam thiếu phu nhân tháp tùng, chỉ xứng để đám người hầu với ma ma dẫn đi mà thôi.

Nàng khẽ vuốt chiếc vòng ngọc nơi cổ tay, mặt ngọc mát lạnh dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm khi Việt lão phu nhân từng đeo.

Thôi Nhược Hà liền nở nụ cười, làm bộ hờn dỗi, quay sang nũng nịu với lão phu nhân: "Tổ mẫu Việt gia, người xem kìa, Tam thiếu phu nhân không chịu đi cùng con."

Việt lão phu nhân khẽ bật cười, nhưng không hề để ý đến Thôi Nhược Hà, trái lại quay sang nói với đại thiếu phu nhân nhà họ Phan: "Đứa cháu dâu thứ ba này của ta thật sự là rất bận rộn. Không chỉ phải giúp con dâu cả của ta quản chuyện bếp núc trong phủ, còn phải phụ trách toàn bộ sổ sách chi tiêu bên phía lão Tam. Đừng nói là người khác trong phủ, ngay cả ta đây cũng không dám mở miệng bảo nó đi dạo chơi cùng đâu."

Đại thiếu phu nhân nhà họ Phan hoảng hốt đứng dậy, ấp úng nói: "Tam thiếu phu nhân cứ lo việc của mình trước ạ..." Nhưng lại chẳng biết nên nói gì thêm, đành ngượng ngập lui sang một bên.

Thôi Nhược Hà thì giận đến mức khuôn mặt trắng hồng đỏ bừng, oán hận liếc xéo Tam thiếu phu nhân một cái, ánh mắt như muốn thiêu người.

Việt Triều Uyển ở bên cạnh thấy vậy liền khẽ cười khẩy một tiếng, rồi chậm rãi nói: "Tam tẩu của ta là người có thân phận thế nào chứ? Hôm qua lúc các người tới đây, Tam tẩu còn theo tam ca vào cung, dự tiệc Trung Thu của hoàng thất. Mấy tấm da thú các người thấy đẹp đấy à? Đều là ban thưởng từ trong cung. Ngày thường bọn ta cũng chẳng có đâu, ấy là vì Tam tẩu được Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử và Thái tử phi cùng yêu thích nên mới được thưởng đó. Tỷ ấy chẳng giữ lại cho mình lấy nửa miếng, tất cả đều chia cho chúng ta. Hơn nữa, mấy thứ này chúng ta nhận từ tay tỷ ấy, trong cung đều biết rõ cả. Nào thể tùy tiện chuyển tay mà tặng cho người ngoài được chứ."

Những lời này, đương nhiên là nửa thật nửa giả.

Việt Triều Uyển hiểu rõ, Tam tẩu của nàng chắc chắn không thể không giữ lại cho mình chút gì, cũng hiểu rõ trong cung không thể nào biết việc Tam tẩu chia phần thưởng cho người trong phủ, nhưng nàng cứ cố ý nói như chỉ bởi vì nàng muốn thế.

Phan thị trong lòng cũng hiểu rõ đầu đuôi.

Chờ con gái nói xong, bà mới nhàn nhạt buông một câu: "Lắm lời."

Việt Triều Uyển nghe vậy thì chỉ nghiêng đầu cười với mẫu thân, vẻ mặt thản nhiên như không, không chút sợ hãi cũng chẳng tỏ ra áy náy.

Việt lão phu nhân thấy đường tẩu nhà họ Phan cứ trừng trừng nhìn chằm chằm vào cháu dâu thứ ba, còn tiểu thư nhà họ Thôi thì thỉnh thoảng lại len lén liếc mắt qua, ánh mắt đầy dè dặt, như sợ chọc giận Thanh Ngữ.

Dù biết đứa nhỏ này tính tình hiền hậu, bụng dạ cũng ngay thẳng thật thà, nhưng không thể không đề phòng bởi phu quân của nàng, Tam thiếu gia nhà họ Việt, lại là người tính khí nóng nảy, bản tính cứng rắn, thủ đoạn cũng không nhẹ.

Nếu Tam thiếu gia mà biết được thê tử mình phải chịu ấm ức trước mặt người nhà họ Phan, dù chỉ là một chút xíu thôi, thì nhà họ Phan sau này nhất định sẽ không yên thân.

Dù sao cũng là thông gia, Việt lão phu nhân cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi. Dù gì Phan thị vẫn là Thế tử phu nhân của Hầu phủ, nếu nhà họ Phan bị mất mặt quá mức, thì bản thân Phan thị cũng khó mà giữ được thể diện.

Việt lão phu nhân liền chỉ vào Dương ma ma, dặn dò: "Ngươi tiễn Tam thiếu phu nhân về nghỉ đi."

Dương ma ma lập tức đáp lời, đích thân đỡ Tam thiếu phu nhân đứng dậy, nhẹ nhàng dìu nàng ra khỏi phòng.

Ra khỏi An Ninh Uyển, Thanh Ngữ khẽ ra hiệu cho Dương ma ma không cần đỡ nữa. Thấy bà vẫn chưa có ý định quay về, hiển nhiên là có lời muốn nói, nàng cũng không vội lên xe, chỉ để cỗ xe nhỏ lặng lẽ đi trước chầm chậm, còn những người hầu hạ khác thì theo xa phía sau, giữ khoảng cách.

Nàng liền để Dương ma ma đi cùng, thong thả bước bộ về phía Dật Xưởng Đường.

Dương ma ma cũng không vòng vo, chỉ nhẹ giọng kể: "Nhà họ Phan vốn dĩ không đủ tư cách sánh vai với phủ Thường Ninh Hầu. Năm xưa Phan lão gia từng cứu lão Hầu gia một mạng, hai nhà mới định ra mối h-ô-ռ sự này. Sau đó, khi có Đại lão gia và Đại phu nhân, lão Hầu gia cũng chẳng nói gì đến chuyện phải chờ đợi, liền quyết định cưới đại phu nhân về cho Đại lão gia. Sau này đại lão gia được phong làm Thế tử, đại phu nhân tự nhiên cũng thành Thế tử phi. Năm đó, sau khi đại phu nhân được gả vào phủ, cũng phải theo hầu bên lão phu nhân mấy năm trời, mãi về sau lão phu nhân mới chịu để bà ấy quản việc trong phủ."

Hàm ý trong lời nói là, người nhà họ Phan cũng chỉ đến thế, trông có vẻ khá nhỏ nhen, tầm thường.

Phan thị cũng là sau khi gả vào đây, đi theo bên cạnh lão phu nhân học hỏi mấy năm, lại được dạy dỗ thêm mấy năm nữa, mới có được tác phong rộng rãi và cách xử sự như ngày hôm nay.

Lời nên nói đã nói xong, Dương ma ma liền hành lễ một cái, rồi quay người trở về An Ninh Uyển.

Thanh Ngữ thì lên chiếc xe nhỏ, quay về Dật Xưởng Đường.

Còn đại phu nhân nhà họ Phan - Thôi thị, thật ra cũng từng đến Hầu phủ không ít lần. Trước kia mỗi lần Phan Tuyết Ngưng đến phủ chơi, đều do bà đích thân đưa đi, chỉ có lần này là lần đầu tiên để con gái một mình tới đây.

Dọc đường đi, Thôi thị phát hiện Lâm thị không dẫn mình về hướng Xuân Khê Viên, nơi trước kia Phan Tuyết Ngưng vẫn thường ở, mà lại rẽ sang một viện khác. Nhìn kỹ thì thấy đây là một viện mới được tu sửa, nhất thời không nhớ nổi là chỗ nào, liền lên tiếng hỏi nơi này là nơi nào.

Khi nghe nói đây là tân viện của Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân mới cưới, Thôi thị lập tức sầm mặt, dừng chân lại, "Ta đến là để gặp Phan Tuyết Ngưng, ngươi dẫn ta đến viện của ngươi với nhị thiếu gia là có ý gì?!"

Là muốn thị uy sao?

Muốn khoe khoang rằng nàng ta đã gả được cho Nhị thiếu gia, còn Tuyết Ngưng thì không?

Lâm thị cũng chẳng buồn dừng lại, giọng lạnh nhạt đáp: "Muốn gặp con gái cưng của bà thì theo ta. Không muốn gặp thì thôi, dù sao ta chỉ dẫn đường một lần."

Trong lòng, Thôi thị âm thầm cảm thấy có điều chẳng lành, vừa nghi ngờ vừa thấp thỏm, bèn vội vàng theo sau.

Việc trùng tu lại Đông Mai Viên vốn là để chuẩn bị cho hô.𝓃 sự của nhị thiếu gia. Từ sau khi Nhị thiếu gia thành thân với Nhị thiếu phu nhân, những thông phòng theo hầu hắn cũng đều được dọn đến sống ở Đông Mai viện.

Tất cả thông phòng đều bị sắp xếp vào mấy gian phòng ở dãy phía tây.

Cũng may nhị thiếu gia không có nhiều thị thiếp, mỗi người được một phòng, coi như cũng tạm đủ.

Phan Tuyết Ngưng ở gian cuối cùng, phía nam.

Chẳng qua chỉ là một thị thiếp mà thôi, trong phủ có khách đến căn bản sẽ không thông báo với nàng. Bởi vậy hôm qua Phan Tuyết Ngưng chỉ nghe Nhị thiếu gia nhắc qua một câu rằng có người bên nhà mẹ đẻ đến, chứ hoàn toàn chưa gặp mặt ai bên trên.

Hôm nay nàng ta lại càng không hay biết người nhà họ Phan đã vào phủ, vẫn ung dung ngồi trong phòng, dùng tay trái thêu hoa như thường lệ.

Mãi đến khi cánh cửa phòng bị một tiểu nha đầu đẩy ra, luồng gió mát tràn vào, nàng vừa định trách mắng thì ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bóng dáng người mẹ mà chỉ trong mộng nàng mới dám mơ thấy.

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Phan Tuyết Ngưng đóng chặt cửa phòng, vừa khóc vừa kể khổ, tố cáo Ngũ thiếu gia hãm hại mình. Nàng biết chuyện gói thuốc kia sớm muộn gì cũng bại lộ, nên đành thú thật rằng bản thân hết cách, chỉ có thể dùng thuốc mê với Nhị thiếu gia, mong giữ lại cho mình một con đường tốt.

Nếu không, thật sự bị Ngũ thiếu gia tính kế thành công, nàng chỉ có thể bị ép gả cho hắn.

Mà tính tình không coi ai ra gì của hắn, người nhà họ Phan đều rõ cả.

Nhắc đến thuốc bột, trong lòng Phan Tuyết Ngưng vô cùng sợ hãi, chỉ lo mẫu thân sẽ trách tội nặng lời.

Nào ngờ mẫu thân chẳng những không trách mắng, ngược lại còn nắm chặt tay nàng, nước mắt lưng tròng mà khóc: "Con ơi... Nếu con sớm nói cho ta biết con có ý định này, cần gì phải tự mình ra tay? Ta đã thay con thu xếp thuốc thỏa đáng từ lâu rồi. Đâu đến nỗi để người nhà họ Việt nắm được nhược điểm? Nay chứng cứ còn rơi vào tay họ, lại là thứ đã qua mắt được Hộ Loan Vệ, cho dù ta có muốn bảo vệ con... cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi."

Phan Tuyết Ngưng vốn tưởng sẽ bị mẫu thân quở trách, thậm chí đánh mắng. Nào ngờ thứ nàng nhận được lại là sự xót xa và che chở từ mẫu thân.

Mọi tủi nhục, uất ức mấy ngày nay như triều cường dâng trào, phút chốc ào ạt tràn lên. Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, không sao ngăn nổi.

Phải rồi...

Những thủ đoạn và mưu tính nàng có, đều là từ nhỏ được mẫu thân dạy dỗ từng chút một. Chẳng qua kiếp trước sống quá lâu, đến cuối cùng lại quên mất bao lời răn dạy trong khuê phòng năm nào.

Nay ngẫm lại, nếu kiếp trước không quá cẩn trọng dè dặt, lúc nào cũng e sợ mà quên đi lời mẹ dạy, thì nàng cũng đâu đến nỗi sống chật vật, ngày ngày phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà mưu cầu từng chút an ổn.

Hai mẹ con lại ôm nhau khóc đến ⓡⓤ.𝖓 ⓡ.ẩ.𝓎 cả người.

Thôi thị hận Đại phu nhân Phan thị, giận dữ nói: "Con tiện nhân kia. Nói cho con gái ta sang đây, nhưng lại để con ta bị đứa con thứ của ả hãm hại."

Đại cô tỷ không giúp Tuyết Ngưng thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa.

Cho dù là Ngũ thiếu gia âm thầm hãm hại Tuyết Ngưng, thì Đại cô tỷ sao lại không thể giúp che giấu một chút, sắp xếp mọi chuyện thành do Nhị thiếu gia làm? Như vậy Tuyết Ngưng chẳng phải đã có thể danh chính ngôn thuận thành thân với Nhị thiếu gia rồi sao?

Thôi thị càng nghĩ càng căm giận, lửa hận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Bà lặng lẽ nhét vào tay Phan Tuyết Ngưng một gói thuốc nhỏ vẫn luôn mang theo bên người, khẽ giọng dặn dò: "Đây là thứ ta vất vả lắm mới xoay được, hoàn toàn không dính dáng gì đến người nhà họ Phan, con cứ yên tâm mà dùng."

"Đây là..." Phan Tuyết Ngưng khẽ kêu lên, phát hiện gói thuốc này khác hẳn loại thuốc mê mà nàng từng tự mình tìm được, nhất thời không thể phân biệt được công dụng cụ thể ra sao.

Thôi thị vừa cười vừa khẽ trách yêu, vỗ nhẹ tay Phan Tuyết Ngưng đang nắm chặt gói thuốc: "Chỉ là thuốc dùng trong chuyện phòng the thôi. Ta sợ con không giữ được Việt nhị thiếu gia, lại lo chậm chân thì hô-п sự này bị người khác cướp mất, nên mới cố ý chuẩn bị cho con. Dù sao bây giờ con cũng đã là người trong phòng của nó, về sau chỉ cần từng bước đi lên, lo gì không có tiền đồ? Nếu thứ này dùng tốt, có thể giữ chân nó thường xuyên qua đêm ở chỗ con, thì ta sẽ nghĩ cách gửi thêm cho con vài gói nữa. Con và nó sinh thêm vài đứa con nữa, đợi đến khi bọn nhỏ lớn khôn, thì những ngày tháng tốt đẹp của con cũng tới rồi."

Phan Tuyết Ngưng không ngờ đây là loại thuốc giúp thúc đẩy việc phòng the giữa phu thê.

Trong lòng nàng khẽ động, lập tức nghĩ ra dụng ý khác, thứ này chưa chắc phải vội dùng lên người Nhị thiếu gia, biết đâu còn có chỗ hữu dụng hơn. Nàng mỉm cười cảm tạ mẫu thân, rồi cẩn thận cất kỹ gói thuốc vào người.

Vừa qua rằm Trung Thu không bao lâu, kinh thành bỗng dưng chấn động vì một chuyện lớn xảy ra.

Đô sát viện dâng sớ lên т●ⓡ●𝐢●ề●⛎ đ●ìn●♓, trình báo một vụ án lớn, kèm theo hơn ba trăm hạng mục chứng cứ thu thập được. Tấu chương liệt kê rõ: từ Bắc Cương đến vùng Bắc Trực Lệ, có đến hai mươi lăm vị quan địa phương là những người cha mẹ của dân, cùng với bốn quan viên bộ Hộ trong kinh thành, đã ngụy tạo hộ tịch, tiếp tay cho bọn buôn người, thu nhận hối lộ, mưu cầu lợi ích riêng, vơ vét số tiền kếch xù.

Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, lệnh cho Thái tử đích thân giá-𝐦 💰-á-т vụ án, đồng thời phái Phó Đô thống Hộ Loan Vệ, Việt đại nhân làm Khâm sai đại thần trực tiếp điều tra xử lý. Toàn bộ những kẻ liên quan đến vụ án đều bị bắt giam chờ xét xử. Trong đó có mười một người phạm trọng tội, lập tức xử trảm ngay tại chỗ; những kẻ còn lại thì bị bãi quan cách chức, giao cho nha môn tạm thời giam giữ để tiếp tục điều tra.

Trong số những kẻ bị xử trảm, người có chức vị cao nhất là Thị lang bộ Hộ, đường đường là một đại thần chính nhị phẩm được liệt vào hàng trọng thần của †𝖗●𝖎●ề●ⓤ đ●ìп●♓.

Quan lại trong kinh thành ai nấy đều hoảng hốt bất an. Ra khỏi cửa là phải xem trước thiên tượng, sợ chỉ một chút sơ suất, vô tình phạm vào sát khí của thần tiên phương nào, rồi rước họa vào thân lúc nào chẳng hay.

Còn Tể tướng Thái Khiêm Hậu, lại đột nhiên trái hẳn với thường ngày, không còn siêng năng xử lý chính sự như trước, mà lại dâng sớ cáo bệnh ở nhà, không lên triều, khiến bách tính bàn tán xôn xao.

Có người nói ông ta tuổi tác đã cao, lại không chịu được cái lạnh của mùa đông, thêm việc lao lực quá độ mà ngã bệnh. Cũng có người nói, vì trong những người bị bắt lần này có một nửa là môn sinh cũ của ông ta, khiến ông ta vừa phẫn nộ vừa đau lòng, tức giận đến phát bệnh.

Đối với việc này, Phan thị lại có một cách nhìn hoàn toàn khác.

"Bệnh gì chứ? Ta thấy là mất mặt không dám ra ngoài thì có." Phan thị vừa nhẩn nha bóc hạt dưa, vừa nhỏ giọng nói với Quách ma ma: "Nghe nói Thái tướng từng quỳ trước mặt Hoàng hậu nương nương, xin bà ra tay cứu mấy người trong số đó. Chỉ tiếc rằng, tuy Hoàng hậu là con gái ruột của ông ta, nhưng thân là quốc mẫu, cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện này."

Quách ma ma vừa thu dọn vỏ hạt dưa, vừa giật mình kêu khẽ: "Vậy... chẳng phải phủ chúng ta đã kết thù với Thái tướng rồi sao?"

"Liên quan gì đến phủ chúng ta chứ." Phan thị tiện tay phủi sạch vỏ hạt dưa, giọng nhàn nhạt nói: "Đó là do Việt Tam làm, chẳng dính dáng gì đến chúng ta cả. Trong kinh thành ai mà chẳng biết nó với phủ ta chẳng thân thiết gì. Không sao đâu."

Quách ma ma nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm phần nào.

Mà lúc này, trong lòng Phan thị đang bận rối như tơ vò, căn bản không có tâm trí quan tâm mấy chuyện trên 𝖙●𝓇●𝖎●ề●ⓤ đ●ì●ռ●𝖍 giữa lão tam và Thái tướng.

Người em dâu Thôi thị kia của bà đã quyết định sẽ ở lại kinh thành một thời gian để bầu bạn với con gái, thế là liền dọn thẳng vào căn viện nhỏ mà Phan thị từng cho hai mẹ con họ ở tạm, cứ thế ở lì không chịu đi.

Phan thị lúc này hối hận đến xanh cả ruột.

Sớm biết vậy, chi bằng cứ để hai mẹ con họ ở thẳng trong Hầu phủ, như thế ở lâu ngày, lão Tam nhất định sẽ thấy phiền. Vì thể diện của Tam thiếu phu nhân, hắn tất sẽ đuổi người cho yên chuyện.

Còn bây giờ thì hay rồi, lại ở cái nơi xa vắng, khuất mắt quan trên, chẳng đ_ụ_n_𝐠 ⓒ𝖍_ạ_ⓜ đến ai, muốn gây chuyện cũng khó. Cuối cùng lại đến lượt bà phải vắt óc nghĩ cách đuổi họ đi.

Phan thị chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, phiền não rối bời, còn đâu tâm trí mà lo đến mấy chuyện khác nữa.

Lúc này, Thanh Ngữ cũng đang lo lắng về thái độ của Thái tướng, bèn nhẹ giọng nói với Việt tam thiếu gia: "Nếu vì chuyện này mà ông ta sinh lòng oán hận với Tam thiếu gia... thì phải làm sao bây giờ?"

Việt Lăng Phi không để ý, dù sao thì Thái Khiêm Hậu với hắn đã bất đồng quan điểm từ lâu, sợ vợ lo lắng, khẽ phẩy tay nói: "Ghi hận thì không đến mức ấy, dù sao thì đây là chuyện của Hộ Loan Vệ và Đô sát viện, ta chẳng qua chỉ là phụ trách ở cả hai nơi này mà thôi, vả lại phụng mệnh hoàng thượng mà làm việc, nên không sao đâu."

Sợ tiểu thê tử lại tiếp tục lo lắng vì mình, Việt Lăng Phi liền khẽ chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác: "Chồng tương lai của tứ muội sắp đến Hầu phủ ở rồi, Bố chính sử Huy Địa, Cát đại nhân, mấy hôm trước còn đặc biệt gửi thư cho ta, nhờ ta kèm cặp việc học hành của con trai ông ấy. Sau này nếu hắn có chuyện muốn gặp, mà ta lại không có ở nhà, thì nàng cứ tùy ý xử lý là được."

Đích trưởng tử của Cát đại nhân, Cát Vân Đình, chính là vị ♓·ô·ռ phu của tứ tiểu thư Việt Triều Uyển.

Sự xuất hiện của hắn không hề gây ra chút ℊợ·𝓃 şó·ⓝ·g nào ở Dật Xưởng Đường.

Trái lại, lại khiến tâm trạng u ám mấy ngày nay của những người khác trong Hầu phủ dần khởi sắc.

Phan thị cũng trở nên hăng hái, bắt đầu tất bật chuẩn bị chỗ ở cho vị cô gia tương lai.

Còn Phan Tuyết Ngưng ở trong Đông Mai Uyển thì vui vẻ, cảm thấy kế hoạch mới của mình đã có nơi để xuống tay rồi.

Hiện tại, nàng không thể đích thân thử thuốc được nữa, nhưng nàng hoàn toàn có thể khiến Phan thị và Việt Triều Uyển sống không yên. Việt Triều Uyển khó chịu, thì Phan thị đương nhiên cũng chẳng khá hơn.

Mà như thế, nàng ta mới thấy hả dạ!

Chương (1-39)