| ← Ch.01 | Ch.03 → | 
Chương 2
Thanh Ngữ tỉnh giấc khi trời đã sáng tỏ. Ánh sáng ban mai trong trẻo chiếu qua khe cửa rọi vào mắt, nàng mơ màng ngáp một cái rồi chậm rãi tỉnh lại.
Trong lúc mơ màng, nàng nhìn thấy cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, cổ kính và nặng nề, nàng ngỡ như đang ở nhà. Cảm giác toàn thân tê dại bỗng khiến nàng giật mình, Thanh Ngữ mới ý thức được những chuyện đã xảy ra gần đây, và mình đang ở đâu.
Nàng ngồi cứng đờ bên cửa suốt đêm, trên má bị những hoa văn chạm khắc trên cửa in hằn những vết sâu, vừa đau vừa ngứa. Nàng khẽ nhúc nhích т♓â-п 𝐭-𝖍-ể, toàn thân xương cốt đều kêu gào khó chịu. Vịn vào khung cửa đứng dậy, chiếc áo trượt khỏi lưng nàng. Nàng nhặt lên xem, là áo choàng gấm tối màu có họa tiết con sếu màu vàng, rộng đến mức có thể trùm kín nàng từ đầu đến chân.
Thanh Ngữ hoảng hốt nhìn xuống vạt áo, chất liệu vải mỏng manh quả nhiên bị nàng đè cho nhăn nhúm, may mắn là nơi này siêng năng quét dọn nên mặt đất sạch sẽ, không dính nhiều bụi bẩn.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc rồi ngủ thiếp đi, may mắn là chủ nhà không trách tội việc nàng tự ý đi vào phòng.
Nàng muốn cảm ơn Tam gia, nhưng khi đẩy cửa ra mới phát hiện mọi người đã bận rộn từ lâu, cả viện yên ắng mà nhộn nhịp hẳn lên. Tìm một người hầu để hỏi thăm, nàng mới biết Tam gia đã vào cung sớm từ trước khi trời sáng, sớm nhất cũng phải đến chiều mới về.
Nghe cách xưng hô của người hầu, Thanh Ngữ mới biết Việt Lăng Phi nói với người của Dật Sưởng Đường rằng nàng họ Du, ngày thường cứ gọi nàng là Tiểu Du là được.
Người ở đây kín miệng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, rất tự nhiên làm theo lời dặn của Tam gia, nửa chữ cũng không dò hỏi.
Thanh Ngữ có được sự bình yên và an ổn hiếm hoi.
Dật Sưởng Đường trước nay đối đãi với người ở dưới rất tốt, phần ăn của nàng giống như của các người hầu khác, bữa sáng là một bát cháo, một đĩa rau nhỏ, thêm tám cái bánh bao, bốn mặn bốn chay.
Thời gian còn sớm, các quản sự bận rộn công việc riêng nên chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho nàng, không ai biết nên để phần cơm của nàng ở đâu. Người hầu bưng hộp cơm cho nàng để ở phòng trà không xa thư phòng của Tam gia, trên cửa treo tấm rèm vải dày, ăn cơm không bị gió lùa, rất ấm áp.
Thanh Ngữ nhớ lúc còn ở nhà, từ sáng sớm tinh mơ nha hoàn đã phải bắt đầu làm việc, nàng không ăn cơm ngay mà đi tìm Lục tổng quản, người phụ trách chung của Dật Sưởng Đường để hỏi nàng cần làm những gì.
Lục tổng quản khẽ ho một tiếng còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy năm sáu cái đầu thò ra ở cửa. Đám đàn ông, con trai ngó nghiêng liên tục vẫy tay ra hiệu với ông, ý nói công việc trong viện bọn họ đã chia xong rồi, không cần làm khó một cô nương nhỏ.
Cả viện toàn là đàn ông, ngày nào cũng như pháo, đụng một cái là nổ, không có việc gì làm thì lại đánh nhau vài trận. Bỗng gặp một cô nương nhỏ mới đến, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai cũng quý mến vô cùng. Mọi người cái gì cũng không để nàng làm, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay dỗ dành, chỉ cần nàng cười là được.
"Không phải Tam gia bảo cô canh đêm sao? Cô cứ lo canh đêm thôi, những việc khác không cần để ý." Lục tổng quản vừa nói vừa trừng mắt nhìn về phía cửa khiến những cái đầu kia sợ hãi rụt cả về.
Lục tổng quản liền cười. Dáng người ông hơi mập, khi cười mắt híp lại không thấy cả khe mắt, "Canh đêm là việc vô cùng quan trọng, ban ngày cô phải bảo dưỡng tinh thần cho tốt, buổi tối phải tỉnh táo một chút."
Thanh Ngữ lặng lẽ ghi nhớ từng chữ của ông, nghiêm túc đáp lời.
Cố Trác thấy không ổn, đợi cô nương nhỏ đi ăn sáng rồi mới nhắc nhở Lục tổng quản: "Ngày nào cũng không ngủ, cứ phải thức canh đêm chẳng phải càng mệt hơn sao?"
"Tam gia đã an bài như vậy, tự có lý của ngài ấy." Lục tổng quản xoa xoa bụng tròn trịa của mình, "Dù là thử lòng hay chắc chắn thì cũng phải đợi Tam gia về rồi nói."
Cố Trác thầm nghĩ Lục tổng quản ở trong phủ quá lâu, thị lực cũng trở nên chậm chạp, không còn cảnh giác như lúc còn là mật vệ nữa. Nhìn thấy Tam gia có thể khoác áo choàng cho tiểu nha đầu, hiển nhiên vẫn có sự khác biệt.
Nhưng thân là hộ vệ, hắn không có quyền quyết định việc điều động nhân sự của Dật Sưởng Đường, chỉ đành lắc đầu thở dài rồi rời đi.
Hôm nay Cố Trác trực ca sau khi Tam gia bãi triều.
Sáng nay Tam gia ngồi kiệu vào cung, sau đó phải đến Đô sát viện. Phu kiệu đã khiêng kiệu về rồi, hắn thấy thời gian sắp đến liền dẫn theo vài hộ vệ đánh xe vào cung đón Tam gia.
Việt Lăng Phi thân là Chưởng Ty Ấn đứng đầu đám chỉ huy Vân Huy Sứ, xe ngựa được hoàng mệnh có thể trực tiếp vào cửa cung.
Cố Trác đợi gần nửa canh giờ mới thấy có người trong cung khiêng một chiếc kiệu nhỏ tám người màu xanh lá cây từ tiền điện đến gần. Đợi đến khi dừng lại, Triệu công công bên cạnh hoàng thượng đích thân vén rèm kiệu, liền thấy Tam gia chậm rãi bước ra.
Việt Lăng Phi mày mắt lạnh lùng, mang theo hơi lạnh bước lên xe ngựa, vừa rút giấy bút từ hộp nhỏ trong xe ra, bỗng nghe thấy tiếng gõ vào vách xe.
Hắn vén rèm xe, thấy Triệu Phúc cười hì hì đứng bên ngoài xe, khẽ mỉm cười coi như chào hỏi.
Triệu Phúc hỏi: "Nếu bệ hạ nhắc đến chuyện người kia mất mạng, nô tài nên ứng đối thế nào? Dù sao cũng là một võ quan thất phẩm, vẫn phải có lời giải thích. Sáng nay chưa hỏi, không có nghĩa lát nữa sẽ không nhớ ra. Không biết hắn bị thương bởi loại v-ũ ⓚ♓-í nào?"
Việt Lăng Phi đáp: "Kiếm của ta. Ban đầu mũi kiếm chỉ kề vào cổ họng, vốn định giữ lại mạng hắn để hỏi chuyện, nhưng hắn là tử sĩ."
Triệu Phúc cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Tam gia đuổi kịp hắn ở Loan Nhâm Hạng. Có lẽ Tam gia cũng không ngờ hắn thay đổi lộ tuyến, lúc đuổi theo hơi gấp một chút, khiến hắn kinh hãi đến mất cả lý trí, giật lấy kiếm của ngài, tự dí vào cổ họng để uy h**p. Nào ngờ thanh kiếm trong tay ngài không phải bội kiếm trang trí thông thường, mà là thần binh sắc bén có thể chém sắt như bùn. Hắn sơ suất một chút, liền tự lấy kiếm cứa cổ, mất mạng ngay tại chỗ."
Việt Lăng Phi khẽ cười: "Nghe nói hôm qua Hoàng thượng vừa luyện được một lô đan dược có phẩm tướng không tệ? Phiền công công thay ta chúc mừng bệ hạ."
Hôm nay quần thần đến diện kiến thánh thượng, chi bằng nói là cùng thái tử bàn bạc quốc sự. Kim thượng bận luyện đan dược nên không lộ diện, toàn quyền giao cho thái tử thay mặt.
Triệu Phúc đáp lời rồi cung kính tiễn Việt Tam gia.
Chiếc xe ngựa lao nhanh. Việt Lăng Phi vẽ vài nét bút phác họa chân dung một người đàn ông, rồi viết một bức thư, đặt cả hai vào phong thư và giao cho Cố Trác: "Ngươi sắp xếp người đưa thư này đến Đại Lý Tự giao cho Hữu Thiếu khanh. Người này là kẻ buôn người, chuyên bắt cóc trẻ em để buôn bán, tội ác chồng chất. Lập tức bắt giữ đưa ra xét xử. Hắn không phải kẻ có ý chí kiên định, nếu không chịu nhận tội, dùng cực hình †r·@ 🎋𝖍·ả·ⓞ tất sẽ khai."
Hắn bất giác nghĩ đến tiếng khóc nghẹn ngào kia, hàng mi rủ xuống: "Nhân tiện điều tra xem gần đây có nơi nào gặp nạn, khiến dân chạy loạn tụ tập ở ngoại thành. Ngoài ra, thu thập tất cả vụ án lớn trong ba tháng gần đây tại những nơi có nạn dân, chỉ cần xem các vụ huyết án có người thiệt mạng, những vụ án nhỏ không cần quan tâm."
Cố Trác đáp lời.
Hắn vốn là Hộ Loan Vệ nhị đẳng thị vệ, được Hoàng thượng chọn đi theo bảo vệ Tam gia, mang chức quan Lục phẩm, có thể tự do ra vào nha môn.
Cố Trác chợt nhớ đến lời của Triệu công công: "Hôm qua vì sao Tam gia lại đột ngột đổi tuyến đường? Thái tử điện hạ có trách tội gì không?" Nếu không, sao Triệu công công lại bất ngờ hỏi chuyện người chế·ⓣ?"
"Ám cọc của Đào Lôi định lén rời khỏi thành, có mấy con đường cũng chỉ quanh quẩn bấy nhiêu, một nơi chặn không được thì đổi nơi khác, không có gì quan trọng." Việt Lăng Phi quét mắt nhìn tờ giấy trong tay: "Cháu gái nhà họ Phan có hành vi không đứng đắn, biết ta rời phủ liền kiếm cớ muốn chặn ta lại trong thành. Lục Nguyên phát hiện, lập tức báo tin cho ta, ta mới cố tình đổi đường để tránh mặt nàng ta. Điện hạ nói kẻ đó trong thời gian ở nha môn không có văn thư mà tự ý rời kinh, bên chỗ ngài ấy đã có sắp xếp, ta không cần bận tâm."
Cố Trác bừng tỉnh đại ngộ.
Chả trách hôm qua sau khi Tam gia trở về liền đích thân chỉ định mấy gia đinh canh giữ trước cổng viện. Chẳng lẽ ngài ấy đã sớm biết sẽ có người đến Dật Sưởng Đường gây chuyện, cố ý cho bọn chúng cơ hội phạm lỗi để tiện bề xử lý? Kẻ bị tiểu thư nhà họ Phan mua chuộc, tám phần là một trong số họ, còn hai người kia không biết đã phạm lỗi gì mà cũng bị phạt theo.
Cố Trác nói: "Rốt cuộc vì sao hắn lại mặc quan phục rồi vội vã rời đi như thế? Quá mức gây chú ý."
"Đào Lôi tưởng rằng vụ án kia đã qua, ung dung rời kinh làm chút việc. Ta đột nhiên khơi lại vụ án này, người hắn cài lại tất nhiên sẽ tìm cách báo tin cho hắn, mà thay y phục thì mất thời gian." Việt Lăng Phi điềm tĩnh nói, lấy một chiếc chậu đồng từ giá trong xe, châm lửa đốt tờ giấy trong tay. Đợi giấy cháy thành tro, hắn mới đặt lại chậu vào giá.
"Đến phủ Lỗ quốc công, kẻ còn lại chạy trốn đã bị nhà họ Hạ chặn lại." Hắn nói, "Còn chuyện vừa giao phó, đợi ta đến phủ Lỗ quốc công, ngươi tự đi xử lý."
Cố Trác lập tức cất cao giọng ra lệnh cho hộ vệ đánh xe quay đầu, đồng thời lọc lại cuộc đối thoại vừa rồi với Tam gia trong đầu, chậc chậc cảm thán: "Không ngờ tiểu thư nhà họ Phan lại là loại người như vậy, quả nhiên lời đồn không thể tin hết được."
Người ta đều nói rằng cháu gái của Đại phu nhân là người đoan trang, dịu dàng, vì thế Đại phu nhân mới có ý định gả Phan tiểu thư cho Nhị gia. Thế nhưng, nàng ta vừa đến được mấy ngày đã cả gan dò hỏi hành trình của Tam gia rồi tìm cách chặn đường.
Nên nói nàng ta có dũng khí, hay là không biết trời cao đất rộng, cũng chẳng tự cân nhắc thân phận của mình đây?
Không ngờ Tam gia lại nói: "Đôi khi xảy ra chút bất ngờ có lẽ cũng là chuyện tốt."
Cố Trác nghe vậy liền sững sờ, vô thức nghĩ đến nha hoàn Tiểu Du, rồi lại cảm thấy bản thân quá đa nghi.
Dù Tam gia có đối xử với Tiểu Du khác biệt thế nào, cũng đâu thể vì một tiểu cô nương mà cho rằng chuyện này là điều tốt đẹp được.
Phủ Thường Ninh Hầu, bên trong Xuân Khê Viên.
Phan Tuyết Ngưng thấy thời tiết hôm nay khá đẹp liền sai người bẻ mấy cành hải đường trong vườn, tươi cười mang đến tặng cho cô mẫu.
Trong phòng, gian giữa treo bức tranh hoa điểu, trên giá bác cổ bày đủ loại cây xanh. Bệ cửa sổ cắm mấy bình hoa, đều là hoa tươi vừa hái sáng nay, hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu vô cùng.
Phan Tuyết Ngưng vừa định mở miệng thì bất giác hắt hơi một cái, vội vàng dùng khăn gấm che nửa môi. Thấy nha hoàn chọn bình hoa không hợp, nàng liền tự tay lấy một chiếc bình sứ men lam "Hỷ Thượng Mi Tiêu" từ trên giá, cẩn thận cắm hoa vào rồi bảo người đặt ở bên cửa sổ. Nhìn trái nhìn phải, xác nhận bình hoa của mình đẹp hơn hẳn những cái khác, lúc này nàng mới mỉm cười bước tới, khẽ phúc thân: "Cô mẫu an khang."
Rồi như vô tình làm nũng hỏi: "Cô mẫu, tiểu nha đầu kia thực sự xinh đẹp đến vậy sao? Đây là lần đầu tiên con nghe người nói có người có nhan sắc hơn con đấy, con không phục đâu."
Phan thị mỉm cười vẫy nàng lại ngồi bên cạnh, dịu dàng nói: "Ngoan nào, con để ý đến dung mạo của nó làm gì? Cũng chỉ là một đứa trẻ chưa nảy nở hết, hơn nữa lại chỉ là một nha hoàn, dù có xinh đẹp hơn thì cũng có ích gì? Nếu so đo với nó, chẳng phải lại hạ thấp thân phận của con hay sao?"
Phan Tuyết Ngưng vừa mới đến tuổi cập kê, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ đoan trang, khi cúi đầu mỉm cười lại mang theo vài phần e thẹn, đúng là độ tuổi tươi đẹp nhất của người con gái.
Phan thị nắm tay nàng, càng nhìn càng thấy yêu thích.
Không khỏi cảm thấy tiếc nuối, hồi bé, khi các con còn nhỏ, em dâu có ý định muốn kết thông gia thêm một lần nữa, nhưng sao lúc đó bà lại thấy cháu gái còn quá nhỏ, nhỏ hơn thằng hai tận năm tuổi, thế là từ chối rồi chọn một cô bé lớn tuổi hơn để làm mai.
Kết quả là, sau này việc kết duyên mà bà đã vất vả lo liệu cho thằng hai lại chẳng thành. Lúc ấy, cô gái mà bà chọn rất hợp, nhưng không ngờ rằng, năm kia, sau khi nàng ta mắc cảm lạnh, bất ngờ bệnh nặng rồi qua đời vào năm ngoái.
Bà vốn định chọn mối 𝒽ô.𝓃 sự khác, dưới sự khuyên can của lão phu nhân, để danh tiếng của gia đình không quá khó coi, cứng rắn bắt thằng hai thủ tang hơn nửa năm.
Cứ như vậy qua lại, tuổi tác lớn dần, giờ đã đến tuổi nhược quán (hai mươi tuổi).
Tuy thằng hai tài hoa hơn người, tướng mạo đường đường, dựa vào danh vọng của Hầu phủ có thể chọn một mối ♓-ô-𝓃 sự không tệ, nhưng cũng không bằng cháu gái ruột của mình.
May mắn em dâu chọn đông chọn tây mãi mà vẫn chưa định được mối 𝐡*ô*𝐧 sự cho Tuyết Ngưng, kéo dài đến tận giờ vẫn chưa có nhà chồng. Điều này lại khiến bà ta được lợi lớn, có một cô con dâu chu đáo như vậy.
Em dâu nói đúng, thân càng thêm thân mới là lẽ phải.
Phan thị bảo người mang lọ hoa mà Phan Tuyết Nghiêng mới cắm xong đến đưa cho Nhị gia, bà có ý định trò chuyện thêm với cháu gái về chuyện của Nhị gia, đang nói đến chuyện con trai gần đây chăm chỉ học hành, học tập tiến bộ như thế nào. Đột nhiên, bà lại nghe cháu gái hỏi về Tam gia: "Không biết hôm qua Tam gia ra khỏi phủ đi theo con đường nào? Lạ thật, lại mua về một người."
Phan thị không thích Việt Lăng Phi.
Đứa trẻ đó vừa sinh ra đã mất mẹ, từ nhỏ không thân thiết với người nhà, đừng nói là lão phu nhân, ngay cả cha ruột cũng vô cùng chán ghét hắn.
Bà ta làm bác gái, chịu nói với hắn mấy câu đã là nhân từ hết mức. Muốn quan tâm hắn đã làm gì, đi con đường nào, là chuyện tuyệt đối không thể. Không cần lãng phí thời gian vào hắn. Bèn tùy ý nói: "Loại người không biết trời cao đất dày ấy, con quản hắn làm gì."
Giọng nói chứa đầy khinh thường và xem nhẹ đối với Tam gia, khiến Phan Tuyết Ngưng giật mình hoảng hốt.
Kiếp trước, trước khi cⓗế.ⓣ, trong phủ lão thái gia đã qua đời, thế tử gia đã kế tục tước vị.
Nhưng, Việt Tam quyền thế ngút trời, nhậm chức Hộ quốc Đại tướng quân, được phong Hộ quốc công, chưa đến ba mươi đã thăng chức Thượng thư bộ Hộ, bước vào Nội các, văn võ song toàn, bá quan 🌴г1ề*u đ*ì*n*𝒽 gặp hắn đều phải nhún nhường ba phần.
Dù đã phân phủ, nhưng hai phủ chung quy vẫn là ɱá-ⓤ mủ ruột rà. Hầu phủ đã suy tàn, thế tử không đủ năng lực, Nhị gia cả đời không thi đỗ tú tài. Toàn bộ phủ trên dưới đều phải trông vào Việt Tam gia, nhìn sắc mặt hắn mà sống qua ngày.
Khi đó, thế tử phu nhân là Phan thị nay đã trở thành Hầu phu nhân, nhìn thấy Tam gia còn phải nép sát vào tường hành lễ vấn an, nào dám lên mặt sai bảo như thế này.
Phan Tuyết Ngưng đời này vừa mới tỉnh lại chưa bao lâu, đến phủ Thường Ninh Hầu mới ba bốn ngày, có chút không quen với thái độ của cô mẫu đối với Tam gia.
Kiếp trước, nàng chẳng hiểu chuyện gì, lần này đến đây liền nghe theo sự sắp đặt của gia đình và cô mẫu mà gả cho anh họ.
Lão nhị nhà họ Việt tuy không công trạng nhưng cũng không lỗi lầm, cứ thế sống một đời tầm thường.
Một nam nhân tầm thường như vậy, nàng không thèm để mắt đến.
Chỉ có Việt Tam gia mới xứng đáng là lương duyên tốt nhất.
Nàng ta cũng là sau khi thành thân mới biết, người thực sự nắm quyền và giàu có trong gia tộc này chính là Tam gia Việt Lăng Phi, người mà nàng ta từng cho rằng không được coi trọng. Cũng nhờ có hắn, vinh quang của Hầu phủ mới được duy trì, thậm chí còn thêm phần rực rỡ.
Ban đầu, nàng ta chú ý đến hắn chỉ vì dung mạo tuyệt thế và khí chất thanh quý. Về sau, là bởi quyền thế ngập trời và phú quý vô song.
Nàng ta nhìn hắn, thân là quyền thần, nắm giữ triều cục, chống ngoại địch, không gì là không thể. Nhìn hắn thanh bạch tự giữ, cả đời không cưới vợ, không con cái, thậm chí không có bất kỳ thiếp thất hay thông phòng nào.
Phan Tuyết Ngưng thường lén nhìn bóng lưng cô độc, kiêu ngạo của hắn.
Nàng ta từng thử đưa cơm áo, quan tâm hỏi han, nhưng đều bị hắn lạnh lùng xua đuổi. Dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Một người quyền cao chức trọng như hắn, tâm tính tất nhiên cứng rắn như sắt thép, đâu dễ lay động chỉ vì chút lợi nhỏ.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng nàng, cho nàng một cơ hội sống lại. Lần này, dù có phải liều mạng, nàng cũng phải có được người đàn ông này. Như vậy, nàng sẽ hưởng vinh hoa phú quý cả đời, độc chiếm sự sủng ái của hắn.
Hiện giờ hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, chắc chắn chưa có sự kiên định như kiếp trước. Nàng vẫn còn cơ hội để giành lấy hắn!
Nhưng nha hoàn nhỏ kia là thế nào?
Kiếp trước bên cạnh hắn làm gì có người này.
Để đảm bảo mọi việc diễn ra thuận lợi, từ bước chân đầu tiên vào phủ Thường Ninh Hầu nàng ta đã bắt đầu bày mưu tính kế. Mãi mới mua chuộc được một gia đinh làm việc vặt vừa mới vào Dật Sưởng Đường, nàng cho hắn ta tiền để hắn ta mời những người khác trong viện ăn rượu, loanh quanh biết được thời gian Tam gia sắp xếp ngựa xe xuất hành. Đợi đến khi Tam gia ra khỏi cửa, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏi người kia hướng mà Tam gia rẽ sau khi ra ngoài, lại mỏi mắt mong chờ trên đường phố rất lâu, cũng không thấy bóng dáng hắn.
Vừa chán nản vừa bực bội, nàng ta đã tiêu nhiều tiền như vậy, luôn phải hỏi cho rõ ràng. Bất đắc dĩ mới đến không có người của mình, gia đinh trước đó mua chuộc đã bị đánh tàn phế đuổi ra khỏi phủ, hiện giờ cái viện kia như tường đồng vách sắt, nàng ta chỉ đành từ chỗ cô mẫu dò la tin tức.
Phan Tuyết Ngưng dỗ dành Phan thị thật tốt, nhẹ nhàng lay cánh tay Phan thị: "Cô mẫu nói vậy là sao, vì sao hắn lạnh mặt thì chúng ta lại không quản hắn nữa? Chính vì hắn có thái độ như vậy, chúng ta mới phải quan tâm đến hắn nhiều hơn, để tránh sau này hắn có động tác gì chúng ta lại không biết."
"Cho dù hắn ta có động tác gì, cũng không gây trở ngại cho chúng ta. Ta là Thế tử phu nhân, hắn ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mất mẹ, mặc hắn ta giở trò gì ra cũng chỉ có thể sau này nhìn sắc mặt ta mà sống qua ngày."
Phan thị không mấy để ý mà nói, sai người lấy ra một bộ trang sức mới cho Phan Tuyết Ngưng, thuận miệng nói: "Hắn đi đường nào thì ta không biết. Nhưng mà tính tình của lão Tam, chắc cũng không giữ được nha hoàn kia lâu đâu. Cái chỗ của hắn..."
Nghĩ đến tình cảnh đẫm ⓜ.á.⛎ thảm khốc ngày hôm qua và sự lạnh nhạt của lão Tam, Phan thị bực bội không muốn nói nhiều, ném trang sức xuống rồi hậm hực tức giận.
Bị cháu gái dỗ dành van xin bà kể thêm, bà mới nói: "Lão Tam không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc. Cháu bảo vì sao trong viện hắn không có nha hoàn hầu hạ? Ta tốt bụng sắp xếp cho hắn, hắn mới sáu bảy tuổi đã cầm đao cầm kiếm dọa người ta chạy hết, đến cửa viện còn chưa vào. Ai dám ở chỗ hắn? Mới đến cũng làm không lâu."
Phan Tuyết Ngưng nghe xong mừng rỡ khôn xiết.
Thầm nghĩ, đáng lẽ phải như vậy, đường đường Tam gia nhà họ Việt đâu phải người ham mê sắc đẹp, nếu không kiếp trước có biết bao nhiêu tông thất thế gia khuê nữ tài mạo song tuyệt, sao đều không thể lay động được hắn?
Hiện giờ sao có thể bị một nha hoàn nhỏ giữ chân.
Phải rồi, kiếp trước nhất định là trước khi nàng ta chú ý đến Tam gia, nha hoàn nhỏ kia đã xuất hiện rồi bị đuổi đi, vì vậy nàng ta không biết sự tồn tại của người này. Nghĩ bụng lần này chắc qua một thời gian nữa sẽ nghe được tin người bị ném ra khỏi phủ.
Phan Tuyết Ngưng nghĩ như vậy, cố gắng bỏ qua tin tức "Bên cạnh hắn chưa từng có nha hoàn hầu hạ" mà kiếp trước từng nghe, thầm nghĩ chắc chắn là người khác nhớ sót một người này.
Buổi trưa ngày thu xuyên thấu chút hơi ấm.
Phan thị và Phan Tuyết Ngưng hai cô cháu mỗi người một tâm tư, vui vẻ hòa thuận tiếp tục hàn huyên chuyện nhà.
Buổi chiều, trên bầu trời nổi lên những đám mây nhạt, che khuất ánh mặt trời gay gắt, ánh nắng dần yếu đi.
Việt Lăng Phi từ phủ Lỗ quốc công đi ra, đã là giờ Thân một khắc.
Thế tử phủ Lỗ quốc công, Hạ An Ngạn đích thân tiễn chàng ra khỏi phủ. Chậm rãi bước ra, Hạ An Ngạn từ xa thấy nha dịch của Đô sát viện, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi định mang người đến Đô sát viện?"
Không đợi trả lời, tầm mắt Hạ An Ngạn nhìn thấy là thị vệ đứng canh bên xe ngựa, bên hông đeo trường đao, bên ngoài mặc áo giáp mỏng bên trong mặc bổ phục tê giác màu xanh lam, từng người thân hình vạm vỡ ánh mắt lộ ra hàn quang.
Nụ cười của Hạ An Ngạn khựng lại.
Hộ Loan Vệ là cận vệ của hoàng gia, khi Thái Tổ dựng nước chỉ phụ trách nghi trượng và an toàn khi hoàng thượng xuất hành, sau trải qua các triều đại cải chế, hiện chia thành hai nhánh văn võ.
Hộ Loan Vệ nhánh văn vẫn thực hiện các công việc nghi trượng có từ khi kiến quốc. Mà nhánh võ thì trở thành thân tín của hoàng thượng, phụ trách tình báo và á_ⓜ sá_🌴, là ngự tiền lợi nhận có thủ đoạn tàn nhẫn và lạnh lùng nhất.
Hạ An Ngạn không ngờ Việt Tam lại mang cả Hộ Loan Vệ đến, khuỷu tay huých vào cánh tay chàng nhỏ giọng hỏi: "Người mà ngươi bảo ta chặn lại rốt cuộc là người như thế nào."
Hôm qua hắn nhàn rỗi ở biệt viện vùng ngoại ô, bỗng nhiên nhận được tin của Việt Tam bảo giúp chặn một người. Hắn ta có rất nhiều thị vệ dưới trướng, đang không có việc gì làm, vừa thấy liền phấn chấn tinh thần, lập tức công khai và bí mật đi ngăn chặn.
Kết quả lại chặn được cái thứ hỗn trướng này.
"Ta thấy hắn ta là một con bạc mang theo xúc xắc, còn tưởng ngươi muốn trừng trị hạng người Tam giáo cửu lưu." Hạ An Ngạn sờ cằm, mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm Hộ Loan Vệ, "Bây giờ nhìn không giống chuyện đó."
Việt Lăng Phi ra hiệu cho thủ hạ áp giải người đi, nói: "†-ⓡ-ℹ️-ề-𝐮 đ-ìⓝ-h ⓠu*ỷ quyệt đa biến, những chi tiết cụ thể ta sẽ không nói rõ với ngươi, tránh ngươi liên lụy quá nhiều, một chiêu bất cẩn, sợ ảnh hưởng đến cơ nghiệp trăm năm của phủ Quốc Công. Nếu không phải ngươi thường than dạo gần đây quá rảnh rỗi, ta cũng sẽ không tiện tay tìm chút việc cho ngươi làm."
Hạ An Ngạn á khẩu, vẫn không cam tâm: "Nghe nói vụ án của Đào Lôi được xét xử lại? Có liên quan đến chuyện này sao?"
Việt Lăng Phi trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu không dễ nhận thấy.
Hạ An Ngạn ngây người, ngón trỏ 𝖗u·п 𝖗·ẩ·ⓨ chỉ vào con bạc kia, "Hắn ta-"
Lại là người của Phó Đô thống Hộ Loan Vệ Đào Lôi.
Hạ An Ngạn thầm nghĩ người không thể xem tướng mạo, mắt đảo quanh trên người người kia. Liếc thấy Việt Tam sắp đi, vội vàng khoác tay lên vai chàng, bắt đầu nháy mắt ra hiệu, bóp giọng nói: "Tam gia đừng vội đi mà. Nghe nói ngài thu một nha hoàn nhỏ xinh đẹp ở bên cạnh? Quốc sắc thiên hương, ta thấy mà thương! Hôm nào mang cho ta gặp mặt?"
Việt Lăng Phi không trả lời, chỉ dùng ánh mắt như dao quét về phía Cố Trác.
Cố Trác trong lòng kêu khổ không thôi, ngũ quan nhăn nhúm lại với nhau: "Gia, không liên quan đến ta, vừa nãy ta theo phân phó của ngài phóng ngựa đi làm việc, chân trước vừa về."
Hạ An Ngạn thấy vẻ mặt Việt Tam gia càng thêm trầm xuống, vội thu tay lại nghiêm trang, giúp hắn biện giải: "Thật sự không liên quan đến hắn. Là Thái tử điện hạ nghe nói hôm qua ngươi cưỡi ngựa mang một thằng nhóc về phủ, sợ xảy ra chuyện nên đặc biệt phái người đi dò la. Kết quả người trong viện của Thế tử phu nhân nhà ngài ầm ĩ lên, nói Tam gia mang về một nha đầu nhỏ xinh đẹp, lúc này Thái tử và ta mới biết."
Nhắc đến đây, hắn ta cười hì hì nhướn mày: "Thế nào? Cuối cùng cũng khai thông đầu óc sắt đá, biết thương hoa tiếc ngọc rồi? Sao không mang theo bên cạnh hầu hạ? Tiếc không nỡ để nàng ấy mệt?"
Việt Lăng Phi biết tên này nói không dứt, dứt khoát không để ý đến hắn mà lên xe rời đi.
Hạ An Ngạn bị bỏ rơi ngây người hồi lâu, lấy lại tinh thần lẩm bẩm, "Cái này sao lại còn nói không được." Giận dữ trừng mắt người quản sự bên cạnh: "Đều tại ngươi! Xem người làm Việt đại nhân tức giận bỏ đi rồi kìa? Bảo ngươi lắm chuyện! Đáng!"
Người quản sự sớm đã quen, khoanh tay gật đầu lia lịa, "Đúng, là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhất định sửa. Còn mong Thế tử gia khai ân."
Hạ An Ngạn hài lòng ừ một tiếng, nói tạm tha cho ngươi lần này, lắc lư ✝️♓â.п ⓣ.♓.ể dương dương đắc ý bước trở về.
Trên đường đến phủ Thường Ninh Hầu.
Cố Trác sai một thị vệ khác lái xe, hắn ta cũng chui vào trong xe, đợi đến khi xe bắt đầu chạy mới bưng một số văn thư vừa thu thập được đưa cho Tam gia, nói: "Từ mùa hè đến nay có tổng cộng mười bảy nơi gặp đại nạn. Trong đó sáu nơi xuất hiện dân tị nạn ly tán, phía bắc đa phần là sâu bệnh, phía nam đa phần là lũ lụt. Sáu nơi này trong vòng ba tháng có hơn hai mươi vụ án đổ ⓜ_á_ц, ít thì ↪️.hế.т một người, nhiều thì mấy chục người. Ngài cũng biết đấy, những nơi dân tị nạn tụ tập bẩn thỉu lộn xộn, bình thường thiếu ăn thiếu uống, tâm trạng căng thẳng kích động khó tránh khỏi va chạm, từ đó gây ra náo động."
Việt Lăng Phi cẩn thận lật xem, đợi đến một chỗ thì dừng lại.
Đó là vụ án về nhà họ Giản.
Giản đại nhân là Thám Hoa năm An Hưng thứ mười ba, nổi danh khắp kinh thành. Sau vì đắc tội cấp trên mà bị tìm lỗi giáng chức đến vùng biên cương khổ hàn.
Một thư sinh lại phải cai trị biên cương, mọi người đều cảm thấy ông làm việc quá sắc bén không đủ khéo léo, vì ông mà tiếc hận, nhưng không ai dám ra mặt giúp đỡ.
Vợ ông là đích nữ của phủ Bá, vốn có thể ở lại kinh thành, lại quyết nhiên theo ông đến nhậm chức. Bà phò tá phu quân, mọi việc đều đặt người dân địa phương lên hàng đầu, rất được người dân địa phương yêu mến.
Hai người có một con trai và một con gái. Trưởng tử văn võ song toàn, tài hoa không kém gì cha, hơn nữa tướng mạo tuấn tú, rất có thể gia đình sau vài năm nữa lại có thêm một vị Thám Hoa.
Con gái ngọc tuyết đáng yêu thông minh khác thường, vì tuổi còn nhỏ và ít khi lộ diện trước mặt người khác, trong văn thư không có ghi chép gì nhiều.
Chính là một gia đình như vậy, vào hơn một tháng trước trên đường hồi kinh gặp phải cướp, cả nhà đều mất mạng. Chủ tớ trong nhà hơn bốn mươi người, tay chân đứt lìa xác 𝒸●ⓗế●🌴 nằm la liệt, 𝐜h·ế·✞ thảm khốc.
Việt Lăng Phi nhớ đến khi sáng sớm tỉnh dậy, nàng vẫn còn đang ngủ. Giống như thú nhỏ bị kinh hãi, dù ngủ cũng đoan chính dựa vào bên cửa, nửa điểm cũng không dám thả lỏng.
Đêm thu trời lạnh, hắn hiếm khi nổi lòng tốt khoác cho nàng một chiếc áo, ngoài ý muốn thấy được bàn tay của nàng.
Mu bàn tay vốn nên trắng mịn lại phủ đầy những vết thương nhỏ lốm đốm, cổ tay có nhiều vết trầy xước. Hắn cẩn thận xắn tay áo nàng lên một chút liền thấy được những vết roi đã lên sẹo.
Tiểu thư nhà nào lại có bộ dạng như vậy?
Nhất định là do lái buôn người đánh mà thành. Mà nàng lại giả làm con trai và là người câm, không dám kêu đau cũng không thể đường hoàng nghĩ cách bôi thuốc, cho nên vết roi chỉ có thể cắn răng chịu đựng đợi nó lành lại đóng vảy.
Cũng may là trên đường từ vùng bắc lạnh giá về kinh, thời tiết trên đường đi không quá nóng. Hơn một tháng trước đâu có lạnh như bây giờ, hễ trời nóng hơn chút thì vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Đang suy ngẫm, tốc độ xe ngựa chậm lại, cổng Hầu phủ đã ở ngay trước mắt.
Việt Lăng Phi trở về Dật Sưởng Đường. Vừa vào viện, từ xa đã thấy Thanh Ngữ đang quanh quẩn bên cạnh Lục Nguyên, nói: "Tổng quản tốt bụng, ngài phân cho ta chút việc làm đi. Ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng đi làm việc may vá? Tuy tay nghề may vá của ta chỉ ở mức bình thường, nhưng có thể giúp cắt may vẽ hoa văn. Nếu không được, xỏ kim luồn chỉ cũng được mà."
Lục Nguyên sờ bụng tròn trịa kiên định lập trường, "Tam gia còn chưa trở về, không biết có an bài gì cho cô. Ta không thể vượt quyền, mọi việc đợi Tam gia trở về rồi nói."
"Nhưng ta không biết nên làm gì."
"Uống trà ngắm hoa. Trà trong phòng trà cô tự lấy, chọn loại nào cũng được, đừng để Tam gia biết là được. Về phần hoa, trong viện chúng ta không có, cô có thể đến hoa viên của Hầu phủ mà hái, hái bao nhiêu cũng được. Có người hỏi cô, thì nói là Tam gia cần, đảm bảo lấy bao nhiêu cũng được."
Thanh Ngữ ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Việt Lăng Phi khẽ ho một tiếng.
Lục Nguyên đến đầu cũng không dám ngoảnh lại, trực tiếp ba chân bốn cẳng chạy biến vào trong, †𝖍·â·ⓝ t·♓·ể tròn trịa chạy lên lại nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Thanh Ngữ sợ hãi ngây người. Cũng muốn chuồn, nhưng không dám. Chỉ có thể cúi đầu lề mề đi tới, vất vả lắm mới tốn một đống thời gian lết được đến trước mặt Tam gia, ngượng ngùng nói: "Chào Tam gia ạ."
Việt Lăng Phi trầm giọng hỏi: "Muốn trộm trà của ta uống? Muốn mượn danh ta đi hái hoa?"
Thanh Ngữ cẩn thận quay đầu nhìn hướng Lục tổng quản rời đi, ra sức lắc đầu, "Không, không muốn. Chỉ nghe thôi, không định thật sự đi."
Khi nàng lắc đầu, cái đầu nhỏ lắc lư lắc lư, những sợi tóc rất ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, cùng nhau lay động, Ⓜ️-ề-Ⓜ️ Ⓜ️-ạ-ℹ️ 𝐫υ●n гẩ●y giống như những đóa hoa sắp nở, nhìn rất thú vị.
Việt Lăng Phi giơ tay, nhẹ nhàng ấn lên những sợi tóc cứng đầu dựng lên đó.
Cảm giác vô cùng 𝖒ề_𝖒 𝐦ạ_𝒾. Cũng giống như con người nàng, ɱề●𝐦 𝖒●ạ●ï, tỉ mỉ, hoàn toàn không có tính công kích, vô cùng ôn hòa, nhưng cũng bướng bỉnh.
Việt Lăng Phi khẽ nói: "Ngươi muốn thì cũng có thể. Tam gia cho phép, những loại trà kia ngươi cứ tùy ý uống, bao nhiêu cũng được. Về phần hoa, cứ đi hái là được."
Thanh Ngữ nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác ngẩng đầu, đầu đụng phải bàn tay còn chưa thu hồi của chàng, "A?"
"Sau này ngươi ở đây, có thể thả lỏng một chút không cần quá câu nệ." Việt Lăng Phi vừa nói, giọng nói càng thêm chậm lại một chút, lại hạ thấp xuống một chút, "Giản Thanh Ngữ, ngươi là con gái của Giản Hành, vốn không cần phải cẩn thận như vậy."
——-
Chú thích:
1. Đô sát viện (都察院) là một cơ quan chính phủ trong thời kỳ Minh và Thanh, phát triển từ cơ quan Giá-m 𝐬á-t ty của các triều đại trước, chịu trách nhiệm giá*𝐦 ⓢ*á*𝖙, tố cáo và đề xuất. Cùng với Hình bộ và Đại lý tự, nó được gọi là Tam Pháp Ty, khi có vụ án quan trọng, ba cơ quan này sẽ hội thẩm, còn được gọi là "Tam Ty hội thẩm".
2. Vân Huy Sứ (云麾使) là một chức vụ quân sự cấp chính tứ phẩm ở thủ đô vào đầu thời kỳ nhà Thanh, thuộc cấp dưới của Luân Nghi Vệ, phụ trách các nhiệm vụ liên quan đến năm sở của Luân Nghi Vệ, bao gồm Tả, Hữu, Trung, Tiền, Hậu, và Sở Thuần Tượng, giữ vai trò thứ hai trong các sở này.
3. Đại Lý Tự (大理寺) là tên của một cơ quan chính quyền, tương đương với Tòa án Tối cao ngày nay, chuyên phụ trách việc xét xử các vụ án hình sự. Quan đứng đầu cơ quan này được gọi là Đại Lý Tự Khanh, thuộc hàng Cửu Khanh.
Thời Tần - Hán, chức quan này có tên là Đình Úy. Đến thời Bắc Tề, cơ quan này được đổi tên thành Đại Lý Tự, và các triều đại sau đó đều tiếp tục sử dụng danh xưng này. Dưới thời nhà Đường, đây là một trong Cửu Tự (chín cơ quan quản lý quan trọng).
Đến thời Minh - Thanh, Đại Lý Tự cùng với Hình Bộ và Đô Sát Viện được gọi chung là Tam Pháp Ty, tức ba cơ quan tư pháp quan trọng nhất.
Vào cuối thời nhà Thanh, trong cuộc cải cách Tân Chính, cơ quan này được đổi tên thành Đại Lý Viện. Trong thời kỳ đầu của chính quyền quân phiệt Bắc Dương thời Dân Quốc, tên gọi này vẫn được giữ nguyên và tiếp tục đóng vai trò là cơ quan xét xử cao nhất thời bấy giờ.
| ← Ch. 01 | Ch. 03 → | 
