Truyện:Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần - Chương 18

Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần
Trọn bộ 39 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Chương 18 Lúc dùng bữa sáng thì tuyết bắt đầu rơi, tuyết rơi lả tả trộn lẫn với lớp tuyết hôm trước chưa tan, quấn thành một mảng bạc ngập tràn trong tầm mắt. Việt Lăng Phi thấy trời lạnh đường trơn, tốt nhất đừng ra ngoài, định lúc ăn sáng sẽ khuyên nàng, nhưng vừa mở miệng nàng đã mỉm cười từ chối. Thanh Ngữ lại cho rằng, trời tuyết thế này ít người qua lại, ngược lại càng thuận tiện cho hành tung của nàng không bị lộ. Nàng kiên quyết, hắn đành bất lực. Việt Lăng Phi đứng trước cửa chần chừ hồi lâu, nhìn tuyết không giống như sẽ rơi nhiều hơn, bèn gật đầu đồng ý cho nàng ra ngoài. Việt Lăng Phi phải vào cung một chuyến, lo lắng cho nàng, đích thân đến Đông Khoái Viện chọn cho nàng một chiếc áo choàng, lại dặn người chuẩn bị thêm lò sưởi tay để trên xe, còn đích thân giá_〽️ ⓢá_т hạ nhân đặt chăn dày trong xe tiện cho nàng sưởi ấm, thêm cả rèm nỉ dày chắn gió, vẫn cảm thấy chưa đủ, còn để thêm bảy tám chiếc gối dựa, nếu nàng lạnh thì có thể dựa vào hoặc ôm trong lòng cũng được. Cuối cùng, chính Thanh Ngữ cảm thấy chiếc xe chật chội hẳn, sợ hắn chậm trễ việc vào cung, vội thúc hắn mau rời đi, Việt Lăng Phi lúc này mới lưu luyến ngoái đầu ba lần mà lên ngựa. Chiếc xe ngựa của Thanh Ngữ đi về một hướng khác. Lần này nàng ra ngoài, so với quy cách thường ngày của Việt Lăng Phi, có thể xem là nhẹ nhàng đơn giản, dù chỉ có hai cỗ xe ngựa và hơn mười thị vệ đi cùng, thêm hai ma ma và hai tiểu đồng theo xe, nhưng với Thanh Ngữ, vậy đã là trận thế lớn lắm rồi. Trước đây, khi nàng ra ngoài cũng chưa từng mang theo nhiều thị vệ như thế. Dọc đường, nàng muốn vén rèm xe lên ngó ra ngoài, thầm nghĩ sự yên ổn này thật không dễ có được, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tuyết không rơi lớn lắm, nhưng vì trời lạnh đường trơn, người đi đường thưa thớt, phố Chu Tước vốn náo nhiệt nay chỉ còn lác đác vài người. Có điều đến trưa, khi trời ấm hơn, dù tuyết lớn thì trên đường cũng sẽ đông đúc trở lại. Tết đến, nhà nào nhà nấy đều bận rộn sắm sửa, tất nhiên không thể không ra phố mua sắm. Cuối phố,   Tú Nhã Các vừa mới mở cửa không lâu. Trong tiệm chưa có khách, chưởng quầy Trình Bảo và vợ cung kính nghênh đón tân đông gia, thấy một cô nương xinh đẹp, nhưng cũng không dám lơ là, ngược lại càng thêm khiêm nhường kính cẩn. Vợ chồng hai người chừng hơn ba mươi tuổi, Trình Bảo cao gầy, để râu, trong mắt ánh lên tia khôn khéo. Vợ ông mặt tròn, mắt cười, trông rất hòa nhã. Hai người hỏi gì đáp nấy, lại còn phối hợp bù trừ, nói năng chu toàn. Thanh Ngữ không cho gọi các tiểu nhị ra gặp mặt, chỉ trò chuyện sơ lược với hai vợ chồng một lúc, sau đó nhờ họ dẫn đi xem từng ngóc ngách cửa hàng và kho hàng, lướt qua hết toàn bộ vải vóc trong tiệm. Nàng tự mình chạm vào từng loại vải, cẩn thận hỏi hai người điểm khác biệt của từng loại vải trong số đó. Vợ của Trình Bảo ngó chằm chằm vào trang phục trên người nàng, ngập ngừng mãi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Bộ y phục của cô nương là của Cẩm Tú Phường sao?" Trình Bảo quay đầu trừng mắt với vợ một cái, vội vàng cười bồi với tân đông gia: "Bà ấy quen nhiều lời, nhất thời không kịp ngậm miệng, mong cô nương thứ lỗi." "Có gì mà không thể hỏi." Thanh Ngữ khẽ mỉm cười với vợ của Trình Bảo, "Bộ này là của Cẩm Tú Phường thì sao? Không phải thì thế nào?" Trình Bảo gia thấy tân đông gia là người hiền hòa, bèn nói thẳng: "Cẩm Tú Phường có nhiều loại vải đẹp và đa dạng hơn. Nếu cô nương muốn chọn vải tự may y phục, chỗ chúng tôi nếu không có loại thích hợp thì có thể đến Cẩm Tú Phường." Trình Bảo liền vỗ vợ một cái, "Lắm lời." Rồi lại cười cười quay sang tân đông gia, "Nhưng bà ấy nói cũng không sai, ở Cẩm Tú Phường chủng loại phong phú, đầy đủ hơn. Tuy nhiên, tiệm chúng tôi cũng không ít hàng, chỉ là những loại cao cấp, quý giá nhất thì thua Cẩm Tú Phường. Còn hàng từ thượng phẩm trở xuống, chỗ chúng tôi vẫn khá đầy đủ." Thanh Ngữ cụp mắt trầm ngâm chốc lát, nàng cũng rất muốn đi, nhưng nghĩ lại, nơi đó buôn bán sầm uất, tạm thời không nên. Dù sao, Tam gia đã để nàng đến Tú Nhã Các, tất nhiên là vì nơi này an toàn, các nơi khác chưa chắc đã vậy. Vì thế, nàng khẽ cười: "Ta không đi. Chỉ mong hai người cố gắng nhập thêm những loại vải tốt, hiếm gặp, mà các tiệm khác không có, chăm chút làm ăn tốt hơn chút, vậy là đủ rồi." Trình Bảo thấy tân đông gia dễ gần, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội kéo vợ đồng thanh đáp ứng. Thanh Ngữ thấy tuyết đã nhỏ dần, lo sợ tuyết tan, đường phố lại đông đúc, liền lên xe rời đi. Đi được nửa đường, người đi đường đã đông lên, tiếng cười nói ngoài phố truyền vào trong xe, cả tiếng trẻ con nô đùa ríu rít trên nền tuyết, không khí ngập tràn sắc xuân và niềm vui đón Tết. Dựa vào đệm gối, Thanh Ngữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe từ phía không xa vọng đến tiếng mấy cô nương đang trò chuyện. "Ôi chao, đó chẳng phải là Thế tử gia phủ Thành Ý Bá sao?" "Đúng thế, là thám hoa lang do chính ngự điểm. Nghe nói vị tiểu công tử ấy trẻ tuổi tài cao, lại còn tuấn tú, nên mới được điểm làm thám hoa." Một người khác cất tiếng chen vào: "Đâu? Đâu? Để ta ngó thử xem." "Ngay đằng kia, người đang cưỡi ngựa bị đám đông chặn lại đó." Thanh Ngữ đột nhiên mở bừng mắt. Rõ ràng nàng biết lúc này mình không nên để ý, nhưng quá khứ như từng thước phim hiện ra trước mắt, bóng dáng kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến nàng không kìm được mà muốn nhìn xem cho rõ. Nhưng... nàng không nên nhìn. ... Hay là, lén nhìn một chút thôi? Chỉ một lần? Nàng khẽ vén rèm xe, chỉ mở ra một khe nhỏ, len lén nhìn ra ngoài qua khe hẹp ấy. Cũng thật khéo, chỉ một tầm nhìn nhỏ bé như thế, lại vừa vặn nhìn thấy người cưỡi ngựa phía trước là một nam tử trẻ tuổi, khoác trên mình áo bào gấm trắng thêu chỉ bạc hình cành lá quấn quanh, tuấn mỹ như ngọc, phong hoa vô song. Quả nhiên là biểu ca. Vị tân khoa thám hoa lang năm xưa từng có hô.п ước với nàng, từng nói đợi sau khi khoa cử xong, chờ nàng cập kê sẽ cưới nàng. Mà nay, chuyện cũ đã qua, hắn có tiền đồ rộng mở, tự nhiên sẽ có tương lai mới. Còn nàng, ôm lấy bí mật của gia tộc, không biết kiếp này còn có thể trở lại thân phận tiểu thư nhà Giản gia hay không. Biểu ca vốn là người cố chấp, đã nhận định điều gì nhất định sẽ tranh đấu đến cùng. Năm đó vì một bài sách luận, hắn và phụ thân cãi nhau kịch liệt, vị thám hoa lang năm ấy và thám hoa lang ngày sau, suýt chút nữa liền tuyệt giao. Khi đó, nàng chỉ đứng một bên bên xem náo nhiệt. Giờ nhớ lại, lòng chỉ ngập tràn bi thương. Mọi thứ... đã không thể quay lại được nữa. Thanh Ngữ dứt khoát buông rèm xuống, tầm nhìn hẹp lập tức bị thay thế bằng hoa văn tinh xảo trên tấm rèm. Giữa phố, đoàn kỵ binh đang chậm rãi tiến lên, người đi đầu bỗng khựng lại. Những người phía sau cũng dừng theo. Vệ Giang Lâm cảm thấy tim nhói lên, cảnh sắc nhộn nhịp rộn ràng của con phố trong chớp mắt dường như trở nên hư ảo, trong đầu như bị rút cạn suy nghĩ. Hắn như có cảm giác, liền ghì cương ngựa, ngẩng đầu nhìn quanh, song chẳng phát hiện điều gì bất thường, chỉ có một cỗ xe ngựa sơn đen viền vàng kín đáo, hoa lệ, đang lặng lẽ lướt qua trong đám đông. Rèm xe theo gió khẽ lay động. "Thế tử? Thế tử gia?" Đám thị vệ phía sau thấp giọng hỏi. Vệ Giang Lâm lắc lắc đầu, xua đi cảm giác khác lạ trong lòng, trầm giọng nói: "Không có gì. Đi thôi." Ngày hôm nay, tuyết đến nhanh mà cũng tan nhanh. Việt Lăng Phi từ trong cung trở ra, thúc ngựa đến vệ sở một chuyến, lúc rời đi tuyết cũng không còn rơi dày như lúc sáng sớm nữa. Mấy ngày trước, Thái tướng đã từ bỏ ý định chủ hòa, đề xuất phái đại tướng ra biên ải tăng viện. Các tướng lĩnh được nhận lệnh vì có cơ hội lập công, tuy không thể ở nhà đón Tết nhưng trong lòng vẫn vui mừng. Điều này khiến Thái tử điện hạ rất hài lòng, còn nói chuyện với hắn, lại nhắc đến việc Hoàng hậu nương nương đang chuẩn bị tìm phò mã cho công chúa, lần nữa hỏi ý kiến của hắn. Tất nhiên hắn kiên quyết từ chối, thậm chí không buồn dùng những lời khéo léo từ chối nữa. Từ vệ sở đi ra, Việt Lăng Phi đang suy nghĩ từ nay về sau phải tận lực tránh mặt công chúa, tốt nhất là đến cả tình cờ gặp cũng không có. Vừa lúc ấy, liền thấy Mã Địch cùng đám Hộ Loan Vệ cười cười nói nói từ bên kia đi tới. Thấy phó Đô thống, các Hộ loan vệ vội bước lên ôm quyền hành lễ. Gần Tết, Mã Địch cũng trút bỏ bớt áp lực, cười hớn hở hỏi: "Chúng ta định lát nữa sẽ đến Như Ý Lâu uống rượu. Phó Đô thống cùng đi chứ?" Quay đầu nháy mắt với đám thị vệ, "Tìm được một vị kim chủ rồi." Việt tam gia giàu có, khắp kinh thành ai mà không biết. Đám thị vệ đều quen với việc phó Đô thống lúc làm việc thì nghiêm khắc, nhưng thường ngày lại rất dễ gần, bèn đồng loạt phụ họa, ồn ào nói hôm nay phải ăn uống thỏa thích, nhất định phải vét sạch túi tiền của phó Đô thống. Việt Lăng Phi nghĩ năm nay cũng chẳng còn mấy ngày, cùng họ vui một bữa cũng tốt, liền đồng ý. Sau đó phái người quay về hầu phủ nhắn lại, nói hôm nay ăn tối xong mới về, tránh cho tổ phụ và Thanh Ngữ lo lắng không biết tung tích mình. Không lâu sau, tin này đã truyền đến hầu phủ. Lúc này, tuyết đã dần ngớt. Phan Tuyết Ngưng đang thêu thùa trong Xuân Khê Viên, nghe tin Tam gia tối nay không về, nàng ngẩn người, nhìn chằm chằm vào mũi kim hồi lâu, rồi bỗng cười lớn. Rất tốt, rất tốt. Giờ khắc này, người không nên có thì không có, còn người cần thiết lại chẳng thiếu ai. Mưu tính đã lâu, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ cơ hội tốt như thế này thôi. "Nhanh, gọi Khiết Châu tới." Phan Tuyết Ngưng từ từ đứng dậy, khẽ vuốt phẳng nếp váy, quay sang Khiết Ngọc, mỉm cười đầy tự tin: "Ta có việc muốn dặn các ngươi." Khiết Ngọc nhìn mà sống lưng lạnh toát. Thế tử phu nhân hiện không có trong phủ, nếu xảy ra chuyện gì, e là chẳng ai có thể che chở, bèn vội nói: "Tiểu thư, trời lạnh lắm, hay là..." "Ta bảo ngươi đi thì đi." Phan Tuyết Ngưng sợ lỡ mất thời cơ, ngẩng đầu nhìn tuyết trên trời đã dần ngớt, biết rằng chẳng bao lâu nữa những người khác sẽ lần lượt quay về phủ, liền thúc giục: "Nhanh lên, làm cho gấp rút. Nếu chậm trễ, các ngươi cứ đợi mà xem!" Khoảnh khắc đó, đôi mắt đẹp của nàng ta trừng lớn, ánh nhìn giận dữ như đôi mắt thú rình mồi trong đêm tối. Khiết Ngọc trong lòng chột dạ, vội vàng vâng dạ rồi chạy đi tìm Khiết Châu. Cùng lúc ấy. Như Ý Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tọa lạc ngay giữa phố Chu Tước phồn hoa, diện tích vô cùng rộng rãi. Lần đầu bước vào, chỉ thấy nơi đây như một tòa lầu ba tầng dùng để mở tiệc đãi khách, nhưng khi đi sâu vào bên trong mới phát hiện ra chốn này khác hẳn, còn có hai tòa tiểu lâu riêng biệt, chuyên phục vụ nghỉ ngơi và vui chơi. Trong viện cây cối sum suê, dù đang là mùa đông phủ tuyết, khắp nơi vẫn ngập tràn bóng xanh, thoang thoảng hương hoa. Cố Trác sải bước đi qua viện, tiến vào một tòa tiểu lâu chuyên phục vụ cờ bạc, giải trí, kéo lấy một tiểu nhị trong quán hỏi thăm vị trí nhóm Hộ loan vệ đang ở đâu. Ban đầu tiểu nhị còn không chịu nói, may mà đúng lúc chưởng quỹ đi ngang qua, nhận ra hắn là thân vệ bên người Tam gia, vội quát mắng tiểu nhị, bảo mau nói. Tiểu nhị lập tức nở nụ cười, nhanh miệng chỉ ra một gian phòng. Cố Trác liền bước thẳng đến, dừng lại trước cửa hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa ra. Tiếng cười nói ồn ào trong phòng lập tức truyền ra, hơn hai mươi hán tử đang uống rượu, đấu ngón trong đó. Bình thường, những vị công tử kim tôn ngọc quý này, vào vệ sở rồi đều trở thành hán tử lạnh lùng, nhưng hôm nay thả lỏng vui đùa, lại giống như đám thiếu niên vô ưu vô lo năm xưa, khoác áo gấm, cưỡi ngựa hí vang. Thấy Cố Trác bước vào, Mã Địch cùng mấy người gọi hắn lại chơi cùng, những người khác thì mải mê đoán quyền không rảnh để ý. Cố Trác cười, từ chối khéo, rồi bước đến góc phòng bên cửa sổ, nơi hiếm hoi yên tĩnh, khom lưng hành lễ: "Tam gia." Gió lạnh sau trận tuyết từ khung cửa sổ 𝐡·é m·ở thổi vào, khiến vạt áo bào gấm của nam tử trẻ tuổi khẽ lay động. Việt Lăng Phi không hề tham gia vào trò vui, chỉ lặng lẽ tự rót rượu bên cửa sổ. Nghe vậy, hắn khẽ cụp mắt liếc nhìn một cái. Hôm nay hắn đã để Cố Trác theo bảo hộ Thanh Ngữ, giờ Cố Trác quay lại tất nhiên là để báo tin. "Cô nương đã bình an về phủ, dọc đường không xảy ra điều gì bất thường." Cố Trác cẩn thận bẩm báo, thuận miệng thêm một câu: "Trên đường, cô nương không mở cửa xe, rèm cửa sổ cũng không vén lên, chỉ có một lần khẽ nhấc lên hé ra một khe nhỏ, chỉ nhìn ra ngoài một chút." Cố Trác vốn tưởng chỉ cần bẩm báo tường tận như vậy là xong. Không ngờ Tam gia lại đột nhiên hỏi: "Lúc nàng vén rèm hé ra khe hở ấy, ngoài đường có chuyện gì? Hoặc là, khi ấy có ai đi qua?" Cố Trác ngẩn người, "Chỉ là một khe nhỏ thôi, chỉ vừa đủ để lờ mờ thấy tình hình bên ngoài." Hoàn toàn không đến mức khiến người ngoài có thể nhìn thấy rõ mặt cô nương. Việt Lăng Phi đột nhiên nặng nề đặt chén rượu xuống bàn, rượu bắn tung tóe mấy giọt ra ngoài, "Nói." Nàng là người thận trọng và cẩn thận như vậy, sao có thể vô cớ liều lĩnh mà nhìn ra ngoài? Chắc chắn là có điều gì đó cực kỳ thu hút nàng mới khiến nàng làm thế. Cố Trác lúc đó quả thực không để ý, giờ ngẫm lại cẩn thận mới đáp: "Cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ là thế tử gia của phủ Thành Ý Bá đi ngang qua, mấy phụ nhân ham vui bên đường thì thào khen tân thám hoa lang tuấn tú. Có lẽ vì vậy mà làm cô nương động lòng hiếu kỳ, cho nên..." "Lập tức hồi phủ." "...A?" Cố Trác còn chưa kịp phản ứng, Việt Lăng Phi đã sải bước đi ra ngoài. Hắn chỉ tiện miệng dặn Mã Địch: "Bữa nay tính sổ cho ta." rồi liền đẩy cửa bước nhanh ra khỏi lầu.

Chương (1-39)