| ← Ch.12 | Ch.14 → | 
Chương 13
Lão phu nhân ra hiệu bảo Phan Tuyết Ngưng mau đặt xuống, để Dương ma ma làm, "Con đến đây để làm khách, sao có thể làm công việc của nha hoàn."
Phan Tuyết Ngưng nghiêng người tránh bàn tay vươn tới của Dương ma ma, "Ngày nào con cũng được lão phu nhân yêu thương, chẳng làm được gì, trái lại còn thấy rảnh rỗi. Hầu hạ lão tổ tông vốn là bổn phận của chúng con, chỉ là tiện tay mà thôi."
Ánh mắt của Việt lão phu nhân hơi nghiêng xuống, nhìn bàn tay nàng đang nâng khay điểm tâm.
Coi như là đẹp, móng tay thoa nước cánh hoa phượng tiên có sắc hồng nhạt xinh xắn. Đáng tiếc là tô không khéo, mép móng bị lem ra ngoài, chi bằng không tô còn hơn.
Việt lão phu nhân thu lại ánh mắt, không nhìn điểm tâm thêm lần nào nữa.
Sắc mặt của Phan thị không mấy dễ coi. Nếu nói hầu hạ là bổn phận, vậy thì nàng cùng nhị phu nhân đang ngồi bên cạnh là gì đây? Nàng bèn nói: "Con cứ ngồi xuống đi."
Phan Tuyết Ngưng mỉm cười đoan trang, cũng nghe lời mà ngồi xuống, nhưng vẫn lần lượt dâng điểm tâm cho Phan thị và Triệu thị.
Việt lão phu nhân cũng không ăn điểm tâm mới bưng lên, dù rằng đó là do bà sai người làm, rồi chỉ trò chuyện với con dâu thứ hai.
Phan Tuyết Ngưng dâng mỗi vị chủ nhân một phần, cuối cùng đưa cho Tiểu Du một phần, tiện miệng hỏi: "Nghe nói Dật Xưởng Đường đang động thổ, dường như là tu sửa Đông Khoá Viện. Không biết có phải Tam gia có quý khách đến ở không?"
Phan thị nâng tay cầm chén trà, lúc vén nắp trà lên thuận thế liếc Phan Tuyết Ngưng một cái.
Thanh Ngữ cúi đầu đáp: "Tam gia nói rằng nay có nô tì giúp trông coi sổ sách, ngày thường qua lại giao tiếp với các quản sự, e rằng quấy rầy ngài ấy tra duyệt văn thư, cũng không muốn ta tới gần thư phòng, tránh bị nghi ngờ có ý dòm ngó cơ mật 𝐭𝓇-❗-ề-⛎ đì-𝓃-ⓗ, nên mới mở Đông Khoát Viện để nô tì xử lý công việc thường ngày."
Những lời này, khi trước Việt Lăng Phi cũng từng nói trước mặt đại phu nhân Phan thị.
Phan thị thấy lão Tam đối đãi nha hoàn này không tệ. Đằng nào giữ nha hoàn này lại là do hắn muốn sai khiến, sẽ không mưu đồ đến Đại phòng bên này, Phan thị vui vẻ làm một việc thuận nước đẩy thuyền giúp Tiểu Du một tay, nếu hiệu quả tốt, biết đâu còn có thể khiến lão tổ tông có ý kiến với lão Tam, liền nói: "Lời Tiểu Du nói con có thể làm chứng, lão Tam thật sự nghĩ như vậy. Mấy ngày trước con đã đến Dật Xưởng Đường một chuyến, lão Tam đã nói với con như vậy. Thư phòng của nó quý giá lắm, chúng ta là phụ nữ bình thường không thể đến gần được đâu."
Phan Tuyết Ngưng liền rất vui vẻ.
Hiển nhiên Tam gia chỉ coi Tiểu Du là một nha hoàn tính sổ, vật then chốt đều vẫn đề phòng nàng ta, vậy thì tốt.
Việt lão phu nhân ừ một tiếng, hỏi Phan Tuyết Ngưng: "Biểu tiểu thư làm sao biết được viện của Lão tam động thổ?"
"Người trong viện đều đang nghị luận, vô tình nghe được thôi ạ." Phan Tuyết Ngưng rũ mặt xuống, lộ ra gáy sau xinh xắn, biểu hiện ra sự dịu dàng hiền thục một cách thích hợp, "Lúc con chờ cô mẫu ở dưới hiên nhà có nha hoàn và ma ma đang nghị luận, bọn họ nói lớn tiếng quá, không cẩn thận nghe được."
Phan thị 𝖘*ⓘế*t 𝒸h*ặ*t ngón tay đang cầm chén trà, chậm rãi đặt nó trở lại bàn.
Nếu nàng không biết cháu gái có tâm tư với Lão tam, nghe những lời kia có lẽ sẽ đi gõ đầu những người hầu hạ bên cạnh, cảm thấy bọn họ làm việc không đủ chu toàn mà còn dám ở ngoài nhà lớn tiếng nghị luận chuyện của chủ tử.
Bây giờ nghe được chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là Phan Tuyết Ngưng nàng ta tự sai người đi dò hỏi, nhất định phải đổ lên đầu hạ nhân, tiện thể còn nhắc nhở một câu để chờ đợi ở dưới hiên nhà đã lâu, như thể chịu bao nhiêu ủy khuất vậy.
Phan thị vốn còn chưa muốn nâng đỡ Tiểu Du kia.
Hiện tại bị cháu gái nhà mình đ·â·ⓜ sau lưng một nhát, trong lòng không thoải mái, đặc biệt nói với Tiểu Du: "Con đến ngồi bên cạnh Uyển nhi đi. Bên đó có cái ghế đẩu, trời lạnh cứ đứng mãi mệt lắm."
Hôm nay bảo bối duy nhất con gái ruột của Phan thị, Tứ tiểu thư Việt Triều Uyển cũng có mặt. Nàng cử chỉ đoan trang hiền thục, ngồi tư thế ngay ngắn, rõ ràng vừa cập kê, lại rất có phong thái người lớn hành vi không một chút cẩu thả, cực kỳ có phong thái đích nữ.
Sang năm nàng sẽ xuất giá, phần lớn thời gian đều trốn trong phòng thêu áo cưới, người bình thường không gặp được.
Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, Việt Triều Uyển đứng dậy, cười nói với Tiểu Du: "Muội ngồi sát bên cạnh ta đi, chỗ này ấm áp lắm." Còn chủ động giúp kéo ghế cẩm bên cạnh lại gần một chút.
Nàng vóc dáng rất cao, so với Thanh Ngữ thực tế còn lớn hơn một tháng nhưng cao hơn hẳn một cái đầu.
Thanh Ngữ không ngờ Tứ tiểu thư lại khiêm nhường như vậy.
Nàng chỉ nghe đám người hầu của Dật Xưởng Đường nhắc đến, Ngũ gia của Đại phòng là con vợ lẽ làm việc cực kỳ không đâu vào đâu, chưa từng nghe nói về chuyện của Tứ tiểu thư.
Thấy vậy vội cúi người cảm tạ.
Việt Triều Uyển ôn hòa lắc đầu nói không cần khách khí, bảo người đặt một cái bàn nhỏ bên cạnh nàng, như vậy nàng có thể đặt đĩa điểm tâm vẫn luôn bưng xuống. Lại bảo người rót cho nàng một tách trà.
Phan Tuyết Ngưng thấy vậy tức đến đau gan.
Nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi lần gặp Tứ tiểu thư nàng đều cung kính lễ độ, vậy mà Tứ tiểu thư lại không hề thân cận với nàng, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, hoàn toàn không hòa nhã như kiếp trước.
Đối với nàng lạnh mặt thì cũng thôi đi, nàng không để tâm. Đằng này lại vừa coi thường nàng, vừa nâng đỡ một nha hoàn nhỏ, rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?
Phan Tuyết Ngưng lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh, tìm cơ hội muốn cùng Tiểu Du nói vài câu về chuyện của Dật Xưởng Đường.
Thiệu thị mơ hồ nhận ra không đúng, dứt khoát kéo Tiểu Du hỏi han ân cần, bóng gió hỏi Tam gia gần đây 𝐭𝐡â*ռ ⓣ♓*ể thế nào, có khỏe mạnh không. Khiến Phan Tuyết Ngưng một chữ cũng không chen vào được.
Việt lão phu nhân thấy vậy âm thầm thở dài, nói với Thiệu thị: "Con gả vào đây cũng được một thời gian rồi, mau sinh thêm cho chúng ta vài đứa trẻ cho vui cửa vui nhà. Trai hay gái đều tốt, ta đều thích cả."
Nếu có con ruột của mình, Thiệu thị cũng không cần phải lúng túng như vậy mà đi xử lý 𝐪*𝐮𝒶*𝐧 𝐡*ệ với Lão tam.
Thiệu thị biết ý tốt của bà mẫu, nghe vậy đáp một tiếng, cười có chút gượng gạo. Là nên nhanh chóng mang thai, nhưng chuyện này, chỉ một mình bà sốt ruột thì có ích gì.
Nhị lão gia và bà զ_υ_𝐚_п h_ệ rất nhạt nhòa, cho dù ngủ ở hậu trạch, cũng đa phần là đến phòng của di nương.
Nhị phòng tính ra hiện giờ chỉ có Tam gia là một đứa con, tuy Nhị lão gia có năm thiếp thất nhưng đều chưa từng mang thai. Nghe nói mỗi lần di nương hầu hạ xong đều có canh tránh thai.
Canh thuốc kia không phải do bà chuẩn bị, bà còn chưa đến mức khắc nghiệt đến mức Nhị phòng có đích tử rồi còn không cho di nương mang thai, hiển nhiên là Nhị lão gia chuẩn bị.
Nhưng Nhị lão gia đối đãi Tam gia vẫn luôn không thân thiết, cũng không biết ông ấy kiên trì như vậy là vì cái gì.
Lúc này, có người đến bẩm báo: "Thân gia nãi nãi đến rồi, đã đi qua cửa Thùy Hoa, chẳng mấy chốc sẽ đến An Ninh Uyển."
Người được nhắc đến chính là Mạnh thị, chị dâu bên ngoại của Thiệu thị.
Mạnh thị là người Thanh Châu, trước đây từng theo cha đến Tây Bắc nhậm chức. Đúng lúc đó, Thiệu tướng quân khi ấy còn là phó tướng, theo cấp trên trấn thủ Tây Bắc. Phụ mẫu của Triệu thị nhìn trúng tính cách sảng khoái, không câu nệ tiểu tiết của Mạnh thị, một thời gian sau liền chủ động kết thân.
Huynh trưởng của Thiệu thị có lông mày rậm, mắt to, vô cùng anh dũng, cũng được cha mẹ nhà gái yêu thích, thế là ♓ô·ռ sự được định đoạt.
Thiệu phó tướng khi còn trẻ từng bị thương, đến trung niên thì vết thương cũ tái phát, không thể tiếp tục ra trận. Hoàng thượng thương tình, phong ông làm tướng quân và sắp xếp một chức vụ trong kinh thành.
Hiện tại, huynh trưởng của Thiệu thị đang chinh chiến bên ngoài, thê tử Mạnh thị thì cùng những người còn lại trong gia đình an ổn sống tại kinh thành, một nhà hòa thuận êm ấm.
Chỉ có điều duy nhất không trọn vẹn là phu quân của Thiệu thị, bề ngoài trông có vẻ không tệ, nhưng thực chất lại là người lạnh lùng bạc bẽo. Dù Thiệu thị không nói ra, người nhà cũng mơ hồ nhận ra bảy tám phần bất hòa giữa hai vợ chồng.
Thiệu mẫu không ít lần trách cứ phu quân, nói rằng ông đã sắp đặt cho con gái một mối 𝐡ô_𝓃 sự như vậy, không chỉ là kế thất mà còn không được phu quân thương yêu.
Thiệu tướng quân có nỗi khổ nhưng chẳng thể giãi bày.
Ông vốn chỉ là một võ tướng không có căn cơ, có thể thăng tới chức tướng quân cũng nhờ hoàng thượng ưu ái. Việc có thể liên 𝐡ô_𝐧 với nhà công khanh chính là cách ông mở đường cho hậu bối, đây đã là nỗ lực lớn nhất mà ông có thể làm. Về sau có Hầu phủ giúp đỡ, tiền đồ của con trai và cháu chắt trong nhà cũng sẽ sáng sủa hơn.
Nhưng lời này, ông không thể nói ra.
Trong mắt thê tử, cuộc sống của con cái mới là điều quan trọng nhất. Tiền đồ gì đó đều là chuyện xa vời, không chắc chắn, chỉ có hiện tại sống tốt hay không mới là điều thực tế.
Vậy nên, mỗi lần bị trách móc, Thiệu tướng quân đều im lặng, mặc cho thê tử nói gì cũng không phản bác.
Là chị dâu, Mạnh thị gánh vác trách nhiệm, chủ động thường xuyên đến hầu phủ thăm nom em chồng, xem nàng sống có tốt không, rồi về kể lại cặn kẽ cho cha mẹ chồng nghe.
May mà mẹ chồng và chị em dâu của em chồng cũng không quá khó chung đụng, nên mỗi lần Mạnh thị đến đây cũng không cảm thấy quá áp lực.
Chỉ là trước đó không lâu, phủ Trung Nghị Bá vì chuyện của đích thứ tử trong nhà mà tìm đến nàng nhờ vả. Khi Mạnh thị đến tìm Thiệu thị, nàng đặc biệt nhắc đến việc này, nhưng Thiệu thị lại trả lời mơ hồ, thoái thác cho qua, khiến Mạnh thị không vui.
Dù nói là nhà mẹ đẻ của mình có զ_𝐮_ⓐ_𝖓 ♓_ệ thông gia với phủ Trung Nghị Bá, còn Thiệu gia thì không liên quan nhiều, nhưng người ta đã nhờ vả đến tận đây, sắp xếp để gặp Tam gia một lần cũng là chuyện nên làm. Vậy mà em chồng lại cứ thoái thác, không chịu đáp ứng.
Bước vào An Ninh Uyển, đợi tiểu nha hoàn vén rèm lên, Mạnh thị hít sâu một hơi, giữ nụ cười trên mặt rồi vào phòng, trước tiên hành lễ vấn an Việt lão phu nhân. Sau đó lại cùng đại phu nhân và nhị phu nhân trò chuyện xã giao một hồi.
Chờ đến khi an tọa, nghĩ bụng chuyện của Đào Lôi đã kết thúc, nói thêm cũng vô ích, Mạnh thị liền tránh nhắc đến khi trò chuyện với mọi người. Nhưng thấy em chồng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nàng dứt khoát thuận miệng nhắc đến chuyện gặp trên đường.
"Vừa rồi ta mới trông thấy nhà đó. Nói đến thì, nhà mẹ đẻ ta có một người thân xa dạo trước vừa mất đi một đích tử, nhưng so với họ vẫn còn may mắn hơn nhiều. Nhà kia mới thật là thảm, gần như cả tộc đều không còn một ai sống sót, thực sự là... Haiz."
Tuy không nói thẳng là nhà nào, nhưng mọi người trong phòng đều ngầm hiểu, chỉ gật đầu đồng tình.
Phan thị quan tâm hỏi: "Lâu rồi không thấy họ ra ngoài, giờ có thể đi lại một chút cũng tốt. Thân gia nãi nãi có thấy sắc mặt họ thế nào không?"
"Sao mà khá lên được chứ." Mạnh thị nhớ lại ánh mắt lén lút liếc nhìn mấy lần trên đường, chân mày nhíu lại, vẻ mặt đầy lo lắng."Trước đây từng nghe nói công tử nhà đó bị trọng bệnh một trận, việc ở Hàn Lâm Viện cũng chẳng màng, đã nhiều ngày không xin nghỉ. Giờ thì đúng là đã đi làm lại, nhưng suốt ngày thẫn thờ, phạm không ít sai sót. Mãi gần đây mới đỡ hơn một chút, không còn nghe nói mắc lỗi nữa. May mà bệ hạ và Thái Thượng thư đại nhân khoan dung, dù có một hai sai lầm gây hậu quả không nhỏ, cuối cùng cũng chỉ phạt bổng lộc vài tháng mà thôi."
Thiệu thị: "Hắn cũng là một người tình thâm nghĩa trọng rồi."
"Đúng vậy." Mạnh thị than thở, vẻ mặt tiếc nuối."Nghe nói gia đình bên ngoại của hắn gặp nạn, hắn lại hỏi thăm tin tức của biểu muội trước. Khi biết nàng cùng người nhà đã 𝖈*ⓗ*ế*† cả, †ⓗ·ℹ️ т·𝒽·ể bị chặt đứt tứ chi vương vãi khắp nơi, lại thêm dã thú rình mò khiến hài cốt chẳng còn nguyên vẹn, hắn liền ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, có người đến nhà bàn chuyện hô_ռ sự, hễ nghe thấy là hắn lập tức đuổi thẳng đi. Nếu ai ép quá, hắn còn tự mình cầm gậy đuổi người ta ra ngoài."
Phan thị gật đầu: "Lão nhị nhà ta cũng phải giữ đạo hiếu hơn nửa năm mới bắt đầu bàn chuyện 𝐡·ô·𝓃 nhân. Mấy người kia đúng là quá nóng vội."
"Không chỉ vậy đâu." Mạnh thị nói tiếp, "Cậu công tử đó là đích tử duy nhất trong nhà, trước đây còn sớm được ngự phê tấn phong thế tử. Thế mà giờ lại buông lời nói rằng cả đời này sẽ không lấy vợ nữa, về sau ai cũng không được nhắc đến chuyện ♓ô*п sự. Nếu ai dám đề cập, sẽ chịu chung số phận với kẻ bị đánh đuổi trước đó."
Phan thị đang sai nha hoàn dâng trái cây, nghe vậy, bàn tay vừa giơ lên liền khựng lại giữa không trung. Một lúc sau, bà mới thở dài: "Đúng là một kẻ si tình."
Triệu thị cũng kinh ngạc thốt lên: "Hắn chẳng phải là tân khoa thám hoa lang sao? Nghe nói vì dung mạo quá xuất sắc nên mới được điểm làm thám hoa, chứ nếu luận tài năng, lẽ ra phải là trạng nguyên mới đúng. Nếu thật sự như vậy thì..."
Lời sau nàng không nói hết.
Giữa căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng sứ vỡ tan tành trên nền đất.
Mạnh thị theo phản xạ nhìn về phía 𝓅ⓗá.т ⓡ.🔼 â.〽️ t♓.🔼.ⓝ.𝐡, chỉ thấy một tiểu nha hoàn đứng ở góc tường, dáng người Ⓜ️ả-𝓃-h 𝐤-♓-ả-ⓝ-♓, cúi thấp đầu nên không rõ nét mặt.
Phan thị cũng không biết từ khi nào Tiểu Du vừa rồi còn đoan trang ngồi đây lại chạy ra góc tường đứng đó.
Trong lòng bà thầm khen nha hoàn này biết điều, không cố chấp ngồi cạnh đích tiểu thư để tránh bị người ngoài chê cười. Bà mỉm cười nói: "Mới mua vào, còn chưa được dạy dỗ tử tế, để thân gia nãi nãi chê cười rồi." Nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Quách ma ma, khẽ quát về phía góc tường: "Làm vỡ chén trà thì trừ vào bạc tháng. Còn không mau lui xuống!"
Quách ma ma bước đến gọi Tiểu Du rời đi, nhưng thấy nàng bước đi loạng choạng, đôi vai khẽ ⓡu·𝖓 r·ẩ·𝐲.
Nghĩ đến việc nha hoàn này được coi trọng cả trước mặt Tam gia lẫn lão phu nhân, Quách ma ma thuận tay lấy áo choàng của mình khoác lên người nàng, nắm tay dìu nàng ra ngoài, nhẹ giọng an ủi: "Chỉ là làm vỡ một chén trà thôi, không có gì to tát. Lát nữa ta sẽ nói đỡ vài câu với phu nhân, chắc chắn sẽ không trách phạt đâu."
| ← Ch. 12 | Ch. 14 → | 
