| Ch.02 → | 
Chương 1
Cuối thu lá rụng, gió lạnh nổi lên.
Ở một góc của kinh thành có một con phố gọi là phố Loan Nhâm, nơi đủ mọi loại người tụ tập. Con phố vô danh và đổ nát đó được gọi là ngõ hỗn loạn. Sau này, kinh thành quá đông dân, đất đai khan hiếm, không có nơi nào để ở, nên nhà cửa, cửa hàng dần dần mọc lên trong hẻm, dần dần trở thành nơi được nhiều người ưa chuộng. Khi t.𝐫.❗.ề.⛎ đìп.♓ ghi chép lại, nơi này được gọi là ngõ Loan Nhâm.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa, sự ồn ào náo nhiệt đã trôi qua, để lại sự yên bình và tĩnh lặng.
Số lượng người đi bộ trên phố đã giảm, đặc biệt là ở góc phố Loan Nhâm.
Có một quán trà đã mở ở đây hơn hai mươi năm, nơi này rất hẻo lánh và ẩn dật, người dân xung quanh đây thích uống trà, và những thương gia giàu có cũng thích đến đây để bàn chuyện làm ăn. Gió lạnh từ ngoài phố vắng thổi vào tầng hai quán trà, xuyên qua cửa sổ 𝖍_é Ⓜ️_ở, mang theo hơi lạnh vào trong phòng.
Có hai người đang mặc cả trong quán. Người mua là quản sự của một thương gia, ông ta xòe năm ngón tay mập mạp ra và lắc đầu: "Ba lượng, không hơn."
Người môi giới cúi đầu khom lưng: "Không được, đứa nhỏ này đang tuổi ăn tuổi lớn, bây giờ trông gầy thôi, mang về ăn uống vào sẽ béo lên, làm được nhiều việc lắm. Ít nhất phải năm lượng, ngài xem sao ạ."
Họ tranh cãi không ngừng, nước bọt bắn tung tóe, thỉnh thoảng chỉ vào người thứ ba bên cửa sổ.
Đó là một đứa bé trông gầy gò nhỏ nhắn, tóc ngắn lộn xộn, quần áo mỏng manh. Mặt mũi bẩn thỉu như một tên ăn mày nhỏ tuổi.
Thanh Ngữ cố gắng cuộn tròn người lại, gió lạnh từ bốn phương tám hướng luồn vào cổ áo, ống tay áo. Vì đi dép cỏ, cái lạnh từ mặt đất truyền từ lòng bàn chân lên người, lạnh thấu tim gan.
Nàng không nhịn được mà rùng mình. Mái tóc ngắn rất bắt mắt, vừa ngắn vừa lởm chởm hơn cả đám con trai, chỗ ngắn chỉ dài một tấc, chỗ dài có thể đến vai.
Khi người môi giới nửa đêm bịt miệng trộm họ từ đống người tị nạn rồi hỏi han, nàng chỉ vào cổ họng ra hiệu không biết nói, những đứa trẻ bên cạnh đoán rằng có lẽ khi gia đình chạy nạn thì trên đầu nàng có rận nên người nhà đã cắt tóc cho nàng.
Thực tế là nàng tự cắt.
Khi nàng chạm vào 𝖒·á·⛎ dính trên mái tóc, đôi tay nàng 𝐫𝖚·п rẩ·ÿ dữ dội đến nỗi không thể dùng chút sức lực nào, và kết cục là trông như thế này.
Hai người vẫn đang lải nhải không ngừng, chút gió lạnh này chẳng hề gì với họ. Chỉ có nàng mặc quần áo đơn chiếc bẩn thỉu, gió cứ thổi nữa e là sẽ sinh bệnh.
Thanh Ngữ đi qua đóng cửa sổ.
Ánh mắt nàng vô tình liếc xuống đường phố bên dưới, nhìn thấy một cái xác đẫm má.ⓤ trên người mặc áo bổ phục của võ quan thất phẩm, có hình thêu tê giác. Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm nhỏ ⓜá_𝐮 xuống đất.
Ánh mắt màu đỏ tươi khiến hô hấp nàng dồn dập, muốn nhanh chóng đóng cửa sổ lại, nhưng tay lại không nghe theo cơ thể sai khiến, dùng sức ba bốn lần mới đóng chặt được cửa.
Không biết có phải ảo giác không.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người đàn ông trẻ tuổi cầm kiếm dường như nhìn về phía này một cái.
Thanh Ngữ hít sâu vài hơi nặng nhọc, tim vẫn còn đập nhanh. Muốn thúc giục hai người đang tranh cãi không ngừng kia nhanh chóng rời đi, nhưng vì sợ lộ tẩy nên nàng luôn giả câm, lúc này nàng không thể mở miệng.
Hơn nữa họ chưa thỏa thuận xong, nàng không biết là nên đi theo người môi giới chê giá thấp kia về, hay là đi theo quản sự của nhà kia kêu giá cao.
Giẫm dép cỏ đi đi lại lại, nàng sốt ruột nghĩ đối sách, nào ngờ đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng nam giới lạnh lùng vang lên bên ngoài: "Có thể vào được không."
Cửa mở ra.
Tuy kiếm không ở trong tay, nhưng chỉ cần liếc mắt là nàng có thể nhận ra hắn. Chỉ là so với tưởng tượng của nàng thì hắn trẻ hơn nhiều, độ tuổi mười bảy mười tám, dung mạo thanh tú, lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn là vẻ thờ ơ không cảm xúc. Cẩm y trên người hắn hoa quý sạch sẽ, đừng nói là giọt 𝖒·á·υ, ngay cả bụi bặm cũng không dính một chút.
Thanh Ngữ vô thức lùi lại hai bước, nàng muốn giấu kín thân hình. Nhưng trong phòng ngoài bàn ghế thì chỉ có ba người bọn họ, muốn trốn cũng không thể trốn được.
Thiếu niên thẳng thừng chỉ tay sang: "Ở ngoài cửa ta nghe thấy các ngươi muốn mua bán nó? Ta trả ba mươi lượng bạc. Ta, sẽ mua nó."
Phủ Thường Ninh Hầu.
Gió thu cuốn lá rụng, cảnh vật càng thêm tiêu điều.
Người hầu cầm chổi quét sân, thỉnh thoảng có ma ma đi ngang qua cùng bọn họ trò chuyện, thảo luận chuyện vặt vãnh đang xảy ra giữa ngoại viện và nội trạch.
Xuân Khê Viên là nơi ở của thế tử gia và thế tử phu nhân. Trong sân trồng hoa hải đường bốn mùa, chiếm một vị trí độc đáo và đẹp mắt giữa nền đất vàng.
Các nha hoàn hoặc bưng chậu nước hoặc cầm khăn tay từ phòng chính nối đuôi nhau đi ra. Thấy có ma ma đang xì xào bàn tán trong sân, bèn đi qua hỏi han vài câu.
Một lát sau, nha hoàn dẫn đầu nhét khăn tay cho những người khác, xoay người trở lại trong phòng, đem những chuyện mới nghe được kể tỉ mỉ cho chủ nhân.
Thế tử phu nhân, Phan thị, khoảng bốn mươi tuổi, bà mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm có thêu hoa thược dược bằng chỉ vàng, bà không làm gì cả, chỉ dựa vào ghế, nhàn nhã lật giở sổ sách.
Vừa nghe nói Tam gia dẫn một đứa nhóc bẩn thỉu về, bà ta lười để ý, chán chường ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết chuyện. Bà ta lười quản chuyện nhỏ của nhị phòng.
Đợi nha hoàn dẫn đầu nói đứa nhỏ kia sau khi rửa sạch lại là một cô bé rất xinh đẹp, Phan thị lập tức ngồi thẳng dậy, tùy ý ném sổ sách xuống, "Lời này là thật?"
Sau đó sai người gọi mấy bà vú đang buôn dưa lê trong sân đến.
Bà vú cúi đầu đáp: "Không thể đúng hơn ạ. Tam gia cưỡi ngựa đưa con bé về. Lúc đầu khi nhìn thấy con bé, nô tì đã nghĩ nó là con trai, nhưng hóa ra lại là một cô bé xinh đẹp. Con bé rất nhút nhát và không chịu để ai giúp đỡ. Con bé tự mình tắm rửa, thay quần áo của người hầu và đi ra ngoài. Bây giờ đang ở sân trước để trả lời câu hỏi của Tam gia."
Phan thị chậm rãi ngồi xuống bàn nhặt một hạt dưa, móng tay đỏ nhuộm khấu đan nhẹ nhàng véo vào, mạnh mẽ dùng sức.
Tam gia của nhị phòng có tính cách rất kỳ lạ, nhưng lại được hoàng đế tin tưởng. Hắn là bạn đồng hành của thái tử từ nhỏ, hiện tại là quan thân cận của hoàng đế và là một nhân vật được nhiều người yêu mến trong t.г.1.ề.⛎ đìп.𝐡. Hắn 𝖒-á-⛎ lạnh và tàn nhẫn, không bao giờ cho phép người khác giới đến gần mình. Chưa kể đến những nha hoàn xung quanh, ngay cả con muỗi trong nhà có lẽ cũng là con đực.
Sao hôm nay lại lén lút mang về một cô bé xinh xắn.
Quách ma ma quan sát sắc mặt của bà, sau đó cho lui hết những người hầu hạ xung quanh, chỉnh trang lại trang sức tóc tai cho Phan thị rồi nhỏ giọng nói: "Có lẽ là nghe nói phu nhân muốn sắp xếp xem mắt cho nhị gia, nên định chen vào?"
Những lời này chạm đến trái tim của Phan thị. Điều khiến bà lo lắng nhất bây giờ là cuộc hô_𝐧 nhân của con trai thứ. Con trai thứ nhà mình và lão tam của nhánh thứ luôn bất hòa với nhau, nên có khả năng lão tam cố ý giở trò vào thời điểm quan trọng.
Phan thị chậm rãi đứng dậy định đi xem, miệng lại nói: "Nó không đến mức lòng dạ đen tối như vậy chứ? Lão nhị tuy cách phòng với nó, nhưng dù sao cũng là anh trai nó."
Quách ma ma cười lạnh: "Tính khí của Tam gia, đừng nói là trên dưới phủ, e là ngay cả trong ngoài kinh thành, có ai mà không biết? Còn chưa thấy hắn mềm lòng lưu tình với ai bao giờ. Trước đây có người giới thiệu ♓ô.п sự cho Tam gia, nhị gia cố ý phá hoại nhưng không thành, nhất định sẽ bị hắn ghi hận trong lòng."
Phan thị gật đầu.
Bà ta biết rõ phẩm hạnh của lão tam là kẻ tệ hại nhất. Người này chưa đến tuổi nhược quán đã từng ở Đại Lý Tự và Đô sát viện, hiện còn kiêm chức chỉ huy Vân Huy Sứ của Hộ Loan Vệ. ℳ.á.⛎ người trên tay hắn còn nhiều hơn cả ⓜ_á_u gà dính trên tay đám đầu bếp. Nếu hắn muốn ra tay đối phó với đại phòng và lão nhị, người khác căn bản không thể đấu lại.
Bà ta liền ra hiệu cho Quách ma ma gọi hơn chục ma ma khỏe mạnh lực lưỡng cùng đi đến ngoại viện.
Ra khỏi Xuân Khê Viên, hương hoa hải đường dần nhạt đi, có hương mộc tê thoang thoảng ẩn hiện. Đợi đến khi các loại hương hoa gần như hoàn toàn biến mất chỉ còn sự thanh mát của cây cối lá rụng vây quanh, Dật Sưởng Đường của Tam gia liền hiện ra trước mắt.
Lúc này Việt Lăng Phi đã thay thường phục, hắn đang cầm lấy đống hồ sơ chất như núi nhanh chóng lật xem.
Trong phòng, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ. Có những giá sách ở hai bên phòng chứa đầy sách. Kệ thư viện cao bằng một người chỉ có vài chiếc lọ trống, còn lại chất đầy sách.
Tam gia không thích những loài hoa yểu điệu thục nữ, mà chỉ yêu thích sự cứng rắn của cây cối. Các loại bình hoa đặt trên bác cổ phần lớn thời gian chỉ dùng để trang trí, không bao giờ cắm hoa. Thỉnh thoảng vào dịp lễ tết mới cắm vài cành cây, ví dụ như ngải cứu vào tết Đoan Ngọ mới lấy ra bày lên.
"Vì thân phận là ngụy trang." Hắn lật xem hồ sơ, ngòi bút không ngừng viết, nhàn nhạt nói: "Chắc hẳn ngươi cũng không phải câm thật. Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, quê quán ở đâu, bao nhiêu tuổi, vì sao phải giả vờ như vậy."
Thanh Ngữ luống cuống 𝖘.❗ế.✞ ⓒ♓.ặ.✝️ một góc áo vải bông, tim đập thình thịch.
Sau khi trải qua những ngày trốn chạy như chạy trốn cái ⓒ.𝒽ế.✝️ trong gió lạnh ngày thu, đột nhiên được mặc quần áo ấm áp khiến nàng có một cảm giác không chân thực.
Câu hỏi của thiếu niên trước án không lớn tiếng, nhưng từng chữ lạnh lùng khiến nàng hoàn hồn.
Đã lâu không nói chuyện nên cổ họng khô khốc, Thanh Ngữ nuốt nước miếng rồi khẽ báo tên, lại nói đã mười bốn tuổi, vì dáng người gầy gò mặt mũi bẩn thỉu không nhìn rõ nên bị coi như cậu bé mười một mười hai tuổi.
Ngòi bút của Việt Lăng Phi khẽ khựng lại.
Quái lạ sao nàng phải giả câm. Giọng nói 𝐦ề●〽️ 𝐦ạ●𝖎 ngọt ngào như vậy, nghe một cái là biết không phải con trai. Chàng cầm bút tiếp tục truy hỏi: "Họ gì, người ở đâu."
Thanh Ngữ lắc đầu, "Không nhớ ạ."
Việt Lăng Phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Thanh Ngữ căng thẳng, người cứng đờ lùi lại ba bốn bước, muốn tùy tiện bịa ra một cái tên, sợ bị phát hiện là nói dối thì càng thêm phiền phức, chỉ có thể kiên trì để bản thân lắc đầu trái phải, cố gắng từ chối: "Ta, ta sẽ làm việc chăm chỉ, xin công tử ban cho họ."
Đúng lúc này, người hầu đến bẩm đại phu nhân đến rồi, đã vào đến sân.
Cái tên Dật Sưởng Đường do lão thái gia Thường Ninh Hầu đích thân viết, ý muốn kỳ vọng cháu trai thứ ba an nhàn thuận lợi.
Phan thị nhìn ba chữ này, nghĩ đến những chuyện trước kia của lão tam trong nhà, chỉ cảm thấy trào phúng. Vừa định bước vào sân, liền có gia đinh đến cản: "Tam gia đang ở thư phòng hỏi chuyện, lúc này không tiếp khách."
Quách ma ma giơ tay lên cao rồi mạnh mẽ hạ xuống đánh mạnh vào miệng hắn, "Khốn kiếp. Cả phủ trên dưới này, có chỗ nào sau này không phải của Thế tử gia và thế tử phu nhân? Ngươi lấy đâu ra cái gan chó dám cản phu nhân!"
Hơn chục ma ma xô đẩy, đánh cả hai gia đinh khác đang canh giữ ở cửa.
Tiểu tư bưng trà nước trong sân nhìn thấy, tay buông lỏng khiến trà nước rơi xuống đất, nhanh chóng quay người bay nhanh đến dưới hành lang để thông báo.
Quách ma ma chỉ tay từ xa quát lớn: "Đồ vô phép tắc, còn không mau hành lễ với thế tử phu nhân."
Tiểu tư làm như không nghe thấy, nhấc chân tiếp tục chạy như điên về phía nhà trong và hô lớn: "Tam gia, đại phu nhân đến rồi, đại phu nhân mang theo rất nhiều người đến."
Không biết người trong phòng nói gì, tiểu tư liều mạng gật đầu rồi toàn thân thả lỏng, tự mình nhặt những mảnh sứ vỡ rơi trên đất, làm như không thấy người đến mà vứt chúng đi, lại đi lấy giẻ lau từng chút từng chút dấu vết trên đất.
Phan thị bước chân chậm lại, thấy lão tam không ra đón, bà ta vẫy tay ra hiệu không cần tiếp tục đánh nữa, bỏ qua khuôn mặt sưng đỏ của mấy gia đinh mà dẫn người đi thẳng vào trong, vẻ giận dữ trên mặt dần lộ ra.
Đi vào trong hơn chục bước, bước chân bà ta bắt đầu do dự. Luôn cảm thấy nơi này rất kỳ quái, rõ ràng xung quanh không có mấy người, lại luôn cảm thấy có vô số đôi mắt ngấm ngầm theo dõi. Đợi bà ta nhìn kỹ xung quanh, rõ ràng chỉ có ba bốn người lẻ tẻ canh giữ trong sân.
Bỗng dưng sống lưng Phan thị lạnh toát.
Đợi đi đến cửa thư phòng, có tiểu tư ở dưới hành lang cố gắng ngăn cản. Một tiếng "Ra vậy" yếu ớt từ trong phòng phát ra, khiến đám tiểu tư dừng tay lại, tất cả đều cúi đầu chào đón thế tử phu nhân vào trong.
Trong phòng rộng rãi sáng sủa. Thư phòng này rộng rãi nhất trong cả Hầu phủ, ánh sáng cực tốt, gặp phải ngày mưa trong nhà vẫn không cần đốt nến cũng có thể đọc sách.
Một người ngồi trước án cặm cụi viết, dường như không thấy có người khí thế ⓗ●υn●🌀 h●ă●𝓃●𝖌 đang đến, không hề lay động, ngay cả liếc mắt cũng không có.
Người còn lại kia......
Ánh mắt Phan thị liếc qua liền dừng lại trên người nàng.
Cô bé này thực sự quá xinh đẹp, làn da căng bóng như nước, gần như trong suốt, mày mắt hài hoà, mặc dù tóc vừa gội còn ướt sũng nhưng vẫn không che giấu được dung mạo kinh người của nàng. Cho dù toàn bộ quý nữ ở Kinh thành cộng lại, cũng không ai có thể so sánh được với nàng.
Phan thị không biết lão tam đã đưa cô bé này ở đâu về, hơi do dự hỏi: "Nàng ta là——"
Việt Lăng Phi gấp quyển hồ sơ trong tay lại, lấy một quyển khác, tùy ý nói: "Vừa mới mua về." Dừng một chút lại thêm một câu: "Ngày thường giúp ta mài mực."
Cũng không biết bà ta nhìn thấy bao nhiêu, để ở ngay trước mắt cho yên tâm.
Thanh Ngữ nghe mà tim đập thình thịch, biết ý đồ của hắn, lập tức sợ hãi vô cùng, nhẹ nhàng nói: "Ta không biết chữ."
"Ừm." Việt Lăng Phi ngẩng mắt, "Vậy thì đã sao."
Thanh Ngữ không dám nói gì nữa.
Phan thị ngược lại hoàn toàn thả lỏng.
Tính khí lão tam rất kỳ quái, phàm là đồ của hắn thì tuyệt đối không có lý do gì mà cho không người khác. Vì cô bé này hắn muốn tự mình giữ lại, sao có thể tặng cho lão nhị.
Dù sao thì nô tì xinh đẹp này cũng không thể nhét cho con trai mình, những chuyện khác không cần quản nữa. Phan thị tùy tiện đối phó qua loa rồi muốn rời đi.
Không ngờ lại bị Việt Lăng Phi gọi lại.
Hắn đặt bút lông xuống, gấp hồ sơ lại rồi đứng dậy, "Đại bá mẫu huy động cả đám người đến chỗ ta một chuyến, ngang nhiên xông vào và đánh người của ta, không biết là vì chuyện gì."
Phan thị nghe giọng điệu không thiện cảm của hắn, đáp lại bằng một tiếng cười khẩy: "Ta nghe nói trong phủ có người mới đến, định đến xem có cần ta giúp đỡ dạy dỗ gì không." Bà ta nói, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn nha hoàn nhỏ, "Dù sao thì cả phủ này, hậu trạch đều do ta quản lý. Nó là một đứa con gái, ta đương nhiên có quyền hỏi."
"Thật sự là vì hậu trạch, chứ không phải là muốn dòm ngó bí mật tông thất của †r●❗ề●𝖚 đ●ì●ⓝ●♓?"
Phan thị nhất thời không kịp phản ứng.
Việt Lăng Phi thản nhiên cúi đầu chỉnh lại vạt áo vốn không hề xộc xệch, "Trong Dật Sưởng Đường của ta chứa vô số hồ sơ của Đô sát viện, người không phận sự không được phép vào, chuyện này đã nói với các người từ lâu. Đại phu nhân vẫn cứ xông vào, chẳng lẽ là coi thường uy thế của Đô sát viện, định dòm ngó cơ mật 𝖙ⓡ●ⓘề●⛎ đ●ì●𝓃●♓?"
Chỉ đến xem một nha hoàn nhỏ mà thôi, thân là Thế tử phu nhân nguyện hạ mình chạy một chuyến cũng coi như nể mặt hắn lại bị nhục mạ như vậy. Phan thị tức đến phát hoảng, "Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ta chỉ là đến xem ngươi, sợ ngươi ăn không no mặc không ấm. Huống hồ con nha đầu nhỏ kia còn được vào, ta đường đường là thế tử phu nhân vì sao lại không được?"
Việt Lăng Phi: "Nó còn nhỏ không biết chữ, vào thư phòng của ta không sao. Chẳng lẽ thế tử phu nhân cũng không biết chữ?"
Phan thị lần nào cũng bị chặn họng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, toàn thân 𝖗●u●ⓝ 𝐫●ẩ●🍸.
Quách ma ma thấy tình hình không ổn, vội kéo Phan thị rời đi.
Vừa đi đến hành lang thì nghe thấy Việt Lăng Phi quát lớn: "Người đâu. Lôi bọn gia đinh canh giữ sân ra, mỗi người đánh ba mươi trượng. Nếu còn không cản được người, thì mạng cũng không cần giữ."
Người trong sân được huấn luyện bài bản, chỉ trong chốc lát, mười bảy mười Tam gia đinh đã nghe lệnh đi đến, kê ba cái ghế dài áp người lên, tay cầm trượng dài ♓𝐮-𝐧-🌀 𝒽ăn-ⓖ đánh xuống Ⓜ️*ô*ռ*𝐠 và lưng bọn họ.
Gò má còn sưng đau, giờ lại tiếp tục chịu phạt. Bọn họ không chịu nổi, tiếng kêu than vang lên. Vài trượng đánh xuống, y phục nhuộm màu 〽️_á_𝖚 đỏ. Đến khi Phan thị và đoàn người vội vã chạy ra khỏi sân, đám gia đinh canh giữ sân chỉ còn thoi thóp, không biết còn sống hay đã ↪️♓ế-ⓣ.
Phan thị không kìm được quay đầu nhìn, sợ hãi đến nỗi gân xanh trên trán giật liên hồi.
Trước đây bà ta đã từng nghe nói Tam gia ở bên ngoài thủ đoạn tàn nhẫn, g-ℹ️ế-🌴 người không chớp mắt. Nhưng đó chỉ là nghe nói mà thôi, bây giờ mới thực sự tận mắt chứng kiến.
Phan thị dẫn người bước chân rời đi. Khoảng cách rõ ràng đã rất xa rồi, hương hoa hải đường dần thoảng đến, Xuân Khê Viên đã ở gần, nhưng những tiếng kêu thảm thiết kia dường như vẫn còn ở rất gần, vang vọng bên tai bà.
Bên trong thư phòng Dật Sưởng Đường.
Ánh mắt Việt Lăng Phi quét về phía thiếu nữ, vì thân hình nàng chưa phát triển hết, lại bẩm sinh nhỏ nhắn, trông vô cùng yếu đuối. Hắn đi đến bên cửa sổ mở toang để tiếng kêu thảm thiết bên ngoài càng thêm rõ ràng, sau đó mới tiến đến trước bàn, vén vạt áo ngồi xuống một cách tùy ý.
"Nói cho ta biết những gì ngươi có thể nói." Hắn nói: "Cho dù ngươi không nói ngươi xuất thân từ gia tộc nào, vì sao ngươi lại thành ra như vậy, ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích. Nếu không, kết cục của ngươi sẽ còn thảm hơn bọn họ."
Thanh Ngữ nghe tiếng kêu la hét bên ngoài, lập tức cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nàng hiểu rằng nếu không nói gì cả, có lẽ sẽ mất mạng thật. Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ được mua về với giá ba mươi lượng bạc, không thể so sánh với những gia đinh đã hầu hạ hắn lâu ngày.
Nhưng nàng không thể 𝖈𝖍.ế.ⓣ.
Cái mạng này nàng giữ lại quá khó khăn, nhất định phải sống.
"Ta cùng gia đình đi đường thì gặp phải sơn tặc. Trước khi c-𝐡-ế-🌴, mẫu thân đã đè ta xuống dưới thân mình, bọn cướp không phát hiện ra ta còn sống nên bỏ đi." Thanh Ngữ ⓢ❗ế.t c♓.ặ.🌴 mười đầu ngón tay vào nhau, càng lúc càng chặt hơn."Ta chờ trong bóng tối hai, ba canh giờ, thấy không ai tiếp tục lật tìm т-♓-ı t♓-ể nữa mới chui ra. Vì muốn sống, ta lột y phục của người hầu mặc vào. Nhìn trong rương bị lục tung thấy vẫn còn cây kéo chưa bị cướp lấy đi nên ta cắt bỏ mái tóc đã dính quá nhiều Ⓜ️á_⛎. Mẫu thân từng nói ta sinh ra xinh đẹp, ra ngoài phải cẩn thận."
Vừa hay lúc đó trời mưa nhỏ, đường xá lầy lội. Nàng dùng bùn đất bôi lên mặt, lăn vài vòng trên đất để che đi vết Ⓜ️á.𝖚 trên quần áo. Ở khu ngoại ô thành đó có rất nhiều người tị nạn, nàng giả câm lẫn vào trong đó. Ai ngờ sự đời khó lường, vừa cùng người tị nạn ăn được ba bốn ngày rễ cỏ và cháo cứu tế thì gặp phải bọn buôn người.
Bọn buôn người bắt đi hơn mười đứa trẻ, cả trai lẫn gái, chúng cho rằng đưa đến kinh thành có thể bán được giá cao nên đưa nàng đến đây.
Thanh Ngữ: "Hiện giờ cha mẹ và anh trai ta đều không còn nữa, cả nhà chỉ còn lại một mình ta."
Việt Lăng Phi khẽ sững người, đầu bút lâu ngày không động, rơi xuống một giọt mực, in lên cuộn văn thư làm nhòe chữ thành một mảng nhỏ hỗn độn. Hồi lâu sau hắn ném cuộn văn thư và bút sang một bên, nhẹ xoa mi tâm, "Bọn buôn người không nghi ngờ ngươi sao?"
"Một kẻ câm, chẳng ai để ý." Thanh Ngữ cúi đầu, "Ta gầy yếu, lại không có sức, việc gì cũng làm không xong. Hắn cho rằng bán ta sẽ không được giá tốt nên cũng chẳng bận tâm đến ta."
Vì vậy nàng là người cuối cùng tìm được người mua.
"Ngài tốn quá nhiều tiền rồi." Nàng nói, "Ta chỉ đáng giá bốn lượng." Đó là mức giá cuối cùng mà người mua và kẻ buôn người đã thỏa thuận. Còn chưa kịp chính thức giao dịch, hắn đã gõ cửa.
Việt Lăng Phi im lặng rất lâu, cuối cùng không nói gì thêm.
Hắn để nàng đứng ở đó, cho đến khi trời tối xử lý xong công việc, bèn sai người mang cơm nước lên, cho nàng một bát cơm và một đĩa thức ăn. Quả nhiên thấy nàng ăn cơm rất nhã nhặn, rõ ràng là một tiểu thư khuê các được giáo dục tốt, cử chỉ hành động đều rất biết lễ nghi.
Đợi đến khi tắm rửa xong thay y phục ngủ định đi ngủ, Việt Lăng Phi mới chỉ về phía hành lang bên ngoài phòng ngủ, "Ngươi canh đêm cho ta."
Nhìn kỹ, rõ ràng nàng vô cùng vui mừng. Chỉ là ăn no uống đủ thôi, còn chờ đợi là cả một đêm lạnh lẽo thấu xương, nhưng nàng lại vui mừng khôn xiết như thể nhận được một ân huệ lớn, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười nhẹ nhõm. Đôi mắt đen láy vốn tràn đầy địch ý và đề phòng, lúc này được thả lỏng, dịu dàng lung linh như một đầm nước.
Cũng không biết cô bé được mẫu thân chiều kia thời gian trước đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, mới cảm thấy canh đêm ngoài trời cũng là một chuyện tốt.
Việt Lăng Phi nằm trên giường trong phòng, mãi vẫn chưa ngủ.
Hắn đang suy nghĩ ngày mai sau khi tảo triều đi đến ngự thư phòng nên đối đáp với hoàng thượng như thế nào, thì nghe thấy cửa phòng ngoài có tiếng động rất nhỏ. Ngay sau đó là tiếng bước chân rón rén vào phòng, rồi dừng lại ở phòng ngoài là tiếng đóng cửa.
Ánh mắt Việt Lăng Phi đột nhiên lạnh lẽo, hắn lập tức cảnh giác, thầm trách mình vẫn sơ ý, lại đi đồng cảm với một người không rõ lai lịch. Vươn tay sờ con dao găm dưới gối, đang định nghênh đón cuộc á●Ⓜ️ 💲á●✞ bất ngờ thì lại nghe thấy tiếng khóc rất nhẹ, rất nhẹ.
Nàng khóc rất kìm nén, có lẽ là đã nhét nắm đấm hoặc vạt áo vào miệng mới khiến cho tiếng nấc nghẹn gần như không p_♓á_✝️ ⓡ_𝐚 â_𝐦 ✝️_♓🅰️_ⓝ_♓. Có lẽ sợ ở bên ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy, nên chỉ dám lén vào đây vụng trộm khóc.
Có lẽ là trong thời gian trốn chạy trước đây không thể giải tỏa cũng không có thời gian giải tỏa, dù đã nhắc đến cái c●𝐡●ế●ⓣ của người thân, nàng cũng không dám rơi lệ trước mặt người khác. Tiếng nức nở mang theo cảm xúc cố gắng đè nén, mãnh liệt mà tuyệt vọng.
Việt Lăng Phi nhắm mắt lại.
Thôi vậy.
Một đêm rất ngắn.
Coi như không nghe thấy là được.
| Ch. 02 → | 
