← Ch.04 | Ch.06 → |
Dịch: Puh
Beta: Bé Nhi
Lúc mẹ gọi điện thoại tới, bà hỏi đông hỏi tây, rồi chuyển câu chuyện, ngập ngừng hỏi: "Thư Diệp à, mẹ muốn nói với con việc này..."
Sáng thứ bảy Phương Thư Diệp ra ngoài đi xem mắt, là con trai cấp trên của mẹ, ép bà bằng được, bà không thể từ chối được.
Hẹn gặp nhau lúc 11h, đối phương đã đến muộn 10', thành thật xin lỗi rồi giải thích lý do, Phương Thư Diệp chấp nhận lý do đó.
Đối tượng xem mắt tên là Tạ Yến, lớn hơn cô 4 tuổi. Lịch sự chu đáo, có ranh giới rõ ràng, khi dùng bữa được một lúc cô vẫn chưa nhìn ra điểm nào khiến cô không thích.
Tạ Yến để cho cô một ấn tượng rất tốt. Cô vốn sợ bị hỏi về chuyện riêng tư của mình, còn đặc biệt chuẩn bị lời từ chối, nhưng kết quả là đối phương không hỏi gì cả.
Vui vẻ ăn cơm khiến Phương Thư Diệp không chú ý tới ngẩng đầu lên thì đối diện với tầm mắt của Cao Dạng, nụ cười chợt đông cứng lại.
Người ngồi cùng cô cũng nhìn theo, Phương Thư Diệp bèn đổi chủ đề.
Cô không hiểu tại sao khi gặp anh lại thấy chột dạ, hoảng loạn, và muốn trốn chạy.
Những cảm xúc này khiến cô nổi giận với chính mình. Đọc Full Tại
Cô độc thân, hoàn toàn có thể thử tìm hiểu một mối quan hệ mới, đâu cần để ý tới cảm nhận của người yêu cũ.
Lý thuyết là thế, tâm trạng thì cần một lúc sau mới hồi phục được.
Khi Tạ Yến kết thúc một câu chuyện gì đó, Phương Thư Diệp đột nhiên nói: "Thực ra tôi không muốn có con."
Câu này của cô khi nói ra không hề báo trước, xuất hiện một cách lạ lùng.
Câu trước Tạ Yến đang bàn tới sở thích, câu sau Phương Thư Diệp đã bàn tới chủ đề con cái.
Chủ đề bị chuyển quá nhanh, Tạ Yến bị khựng lại một lúc.
Nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra rằng Phương Thư Diệp đang nói ý với anh, cuộc xem mắt này là cô bị ép tới, hai người họ sẽ chẳng có kết quả gì.
Anh ta vẫn giữ nụ cười ấm áp nói, "Anh hiểu mà, anh tôn trọng quyết định của em."
Phương Thư Diệp buồn bực, câu này vốn là là bài cuối để cô giải quyết đối tượng xem mắt, nhanh chóng kết thúc buổi gặp mặt này.
Cô hoàn toàn có thể kết bạn với Tạ Yến, cùng ăn hết bữa cơm, nhưng có sự xuất hiện của Cao Dạng khiến cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Trước khi rời đi, cô còn thêm số liên lạc của Tạ Yến. Tuy rằng đã xem mắt thất bại, nhưng cũng hy vọng có thể thêm một người bạn.
Phương Thư Diệp vừa đi vừa gọi xe, đột nhiên có người kéo cổ tay cô.
Còn chưa quay đầu, đầu cô đã nảy ra một cái tên.
Cao Dạng nhìn thấy biểu cảm của cô, lời muốn nói chợt khựng lại, rồi lại nói, "Thư Diệp, anh có thể mời em ăn cơm không?"
Phương Diệp Thư cau mày, nhìn anh với ánh mắt không kiên nhẫn. Đã bị anh ảnh hưởng tâm trạng rồi, còn nói mấy lời này có nghĩa là đang châm chọc việc cô đi ăn một mình với tên đàn ông khác sao?
Cao Dạng bổ sung thêm câu trước khi cô bùng lửa giận: "Khoảng thời gian này anh rất bận, vừa đi công tác về. Muốn mời em đến nhà anh ăn một bữa, anh xuống bếp."
Cách chuyện Hồ Phàm Duệ cũng đã nửa tháng rồi, kể từ đó thì đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cô hạ hỏa một nửa, bởi vì điều anh vừa nói khiến cô lung lay.
Cô ngồi xe của Cao Dạng, đi siêu thị mua đồ, rồi mới về nhà anh.
Thời tiết nóng bức, Phương Thư Diệp ra mồ hôi, cảm thấy cả người đều dính nhớp, tới nhà anh bèn nói: "Tôi muốn đi tắm."
Cao Dạng đang chuẩn bị đồ dưới bếp, Phương Thư Diệp ở trong nhà tắm gần một giờ mới ra.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của Cao Dạng, vừa tới đầu gối cô, ống tay thì vén lên nhiều lần mới tới bắp tay, phía trên thì hơi rộng, lộ cả xương quai xanh.
Cô buồn chán ngồi trong bếp. Cao Dạng vừa xử lý thức ăn, vừa bất chợt nhìn cô.
Tóc cô mới khô một nửa, nước nhỏ lên áo khiến nó dính sát vào da, làn da thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo, hình dáng đôi gò bồng và màu sắc hồng nhuận hiện lên dưới lớp áo, còn cô thì chẳng biết gì.
Cao Dạng cúi đầu rửa rau, cong môi cười.
Phương Thư Diệp thì hiếu kỳ mọi thứ, lật đồ nọ vật kia, chợt chẳng thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên cô "A" lên một tiếng.
Cao Dạng nghe thấy bèn qua đó nhìn, thấy cô đang dầm lọ tương cà trên tay, hết mất một nửa, áo sơ mi thì dính gần hết tương cà, còn một ít thì đang chảy dọc theo đùi cô.
Phương Thư Diệp bất lực nhìn anh, "Xin lỗi, không cẩn thận làm nó đổ ra, tôi đền áo cho anh."
Rồi cô quay người đi vào phòng tắm.
Cao Dạng kéo tay cô, cầm hộp giấy quỳ xuống trước mặt cô.
Anh lấy giấy lau phần sốt ở chân cô, lau qua bắp chân, đầu gối, Cao Dạng vén áo lên, lau phần đùi cho cô.
Lau từng phần lên trên, áo sơ mi bị vén lên không ngừng, dường như tương cà đang chảy từ phần đùi xuống.
Lau tới phần da sạch sẽ ở trên, đột nhiên tay Cao Dạng ngừng lại, tầm mắt cũng khựng lại.
Anh nhìn thấy một vết rạch, phần thịt mềm như dính chặt lấy nhau.
Phương Thư Diệp cúi đầu nhìn anh, vô thức cọ chân, "Hơi dính, tôi đi tắm lần nữa."
Rồi lại nghĩ tới điều gì đó, bèn bổ sung thêm câu, "Không cần thận làm ướt quần trong rồi, có thể cho tôi mượn một chiếc không?"
Mũi của Cao Dạng chợt nóng lên.
Anh đứng dậy, cười với Phương Thư Diệp, "Được, anh đi lấy cho em."
Anh cầm áo sơ mi và quần trong sạch ra, thì Phương Thư Diệp đã vào phòng tắm rồi.
Anh gõ cửa, Phương Thư Diệp chỉ lấy khăn tắm che tạm, mở cửa rộng.
Chỉ lấy tay che trước ngực, đôi gò bồng bị ép tới biến dạng, không che chắn gì phía sau, với chiều cao của Cao dạng thì có thể nhìn thấy xương cánh bướm của cô.
Cao Dạng nuốt nước bọt, đưa quần áo trong tay cho cô, "Không có quần trong mới hoàn toàn, cái này anh từng dùng, nhưng đã giặt sạch rồi."
Phương Diệp Thư tự nhiên nhận lấy, đưa tay đóng cửa.
Đột nhiên có một bàn tay giữ lấy tay cô, đẩy cô về sau.
Cao Dạng chen vào, đẩy cô lên tường, lột bỏ khăn tắm trên người cô, một tay thì nắm lấy đôi gò bồng, một tay thì thì giữ gáy hôn cô thật sâu.
Anh dùng sức lớn xoa bóp đôi gò bồng đó, đầu lưỡi cứng rắn chen vào lôi kéo đầu lưỡi cô, ép người cô, chen vào cô.
Anh vừa hôn vừa lột sạch đồ mình, đột nhiên chen vào phía ngoài chân cô, Phương Thư Diệp kêu lên một tiếng thất thanh, vô thức ôm chặt cổ anh.
Anh ôm Phương Thư Diệp đến dưới vòi hoa sen. Đọc Full Tại
Dòng nước men theo cơ thể hai người chảy xuống, Phương Thư Diệp cúi đầu hôn anh.
Anh dùng sức nắn bóp khối thịt mềm trên người Phương Diệp Thư, lật người cô lại, đẩy cô bám lên tường, cánh tay thì chặn trên đầu tránh để cô bị thương.
Một bàn tay khác thì mở rộng cánh mông cô, cố chen thứ đồ cứng nóng của mình vào khe hở đó, loanh quanh khu vực mềm mại ẩm ướt đó.
Phương Thư Diệp đập vào đùi anh, thở ngắt quãng nói: "Không mang bao, đừng tiến vào."
Anh cúi đầu nhẹ hôn đầu vai cô, giọng hơi khàn, "Anh biết mà."
Bàn tay tiện thể thăm dò vào sâu khu vực thầm kín đó, nhẹ miết hai cánh thịt mềm mại, ngón tay men theo đường nhỏ, đâm vào trong.
Phương Thư Diệp cúi đầu dựa vào tường, cả người vửa mềm vừa ngứa, vô thức nâng người theo động tác ngón tay Cao Dạng tiến vào.
Một ngón tay tiến vào, xoay tròn rồi tiến rồi lùi, Cao Dạng vỗ lên mông cô, hòa cùng tiếng rên rỉ của cô.
Cao Dạng lật người Phương Diệp Thư lại, để lưng cô dựa sát vào tường, nửa quỳ xuống, nhấc một chân cô lên vai, rồi đâm thẳng vào khu vực đó của cô.
Mặt anh chôn vào chân cô, hơi thở nóng rực, đầu lưỡi cuộn tròn theo viền ngoài, muốn chui vào sâu bên trong. Chóp mũi Cao Dạng chạm vào cánh cửa, trong hơi thở toàn là mùi của cô.
Cả người Phương Thư Diệp hỗn loạn vì bị anh liếm, nắm lấy tóc anh, sảng khoái tới nỗi chảy cả nước mắt sinh lý.
Khu ẩm ướt không ngừng ra nước, đều bị anh hút hết, anh còn giữ chặt không buông, khiến Phương Thư Diệp cứ trào ra từng đợt.
Bên trong đã đủ ẩm ướt, Cao Dạng ôm chặt Phương Thư Diệp trong lòng, cánh tay men theo bụng dưới xuôi xuống, nhẹ nhàng chen một ngón tay vào, vừa đâm chọc vừa đưa thêm một ngón nữa vào.
Hai ngón tay đều đã chen vào trong, khiến con đường trở nên bằng phẳng, tìm đúng chỗ mẫn cảm của Phương Thư Diệp nhẹ chọc một cái.
Người Phương Thư Diệp run dữ dội, Cao Dạng cúi đầu hôn gáy cô, không ngừng tay.
"Ưm...a... Cao Dạng, dừng...dừng lại...em muốn... đi tiểu..." Phương Thư Diệp nắm lấy tay anh nói.
Cao Dạng không rút tay lại, cô cũng chẳng có cách nào.
"Muốn thì tiểu đi, đâu phải cùng một chỗ đâu, đừng chậm trễ, anh không ghét bỏ đâu."
"Không được...aaa..."
Phương Thư Diệp đẩy anh ra cũng vô ích, Cao Dạng còn dồn thêm sức giữ chặt người cô lại.
Một dòng nước ấm nóng chảy dọc theo đùi, chảy xuống dưới sàn.
Phương Thư Diệp đứng không vững, được Cao Dạng ôm vào lòng.
Cô giơ tay đánh anh, nhưng nắm đấm chẳng có tác dụng gì, Cao Dạng hôn cô, "Em đáng yêu quá đi..."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |