← Ch.337 | Ch.339 → |
<images>Trên tàu, nhóm người Lạc Ninh đang ngồi trên boong uống rượu vang đỏ Lục Tuân mang đến. Tư Không Uý thấy điệu bộ thảnh thơi thoải mái của Lạc Ninh, nhịn không được mà nói: "Lạc Ninh, phía nhà họ Lạc chắc chắn sẽ không lùi bước chỉ vì chuyện lúc nãy đâu".
Theo như xếp hạng của các thế gia phong thủy cổ, nhà họ Lạc xếp hạng đầu tiên. Tuy những nhà khác có che giấu thực lực thật sự, bảng xếp hạng có lẽ không chính xác lắm, nhưng thực lực của nhà họ Lạc đúng là rất mạnh, nếu không cũng không thể nào đứng ở hạng nhất. So sánh về mặt nền tảng, nhà họ Lâu kém hơn nhà họ Lạc một bậc.
Lạc Ninh lắc ly rượu vang đỏ và khẽ cười, "Tôi biết là họ sẽ đến, không cần phải lo".
Vừa mới dứt lời, cô phóng tầm mắt nhìn về một hướng, khoé môi mấp máy, "Chẳng phải đã tới rồi sao".
Tư Không Uý và Lôi Khâu lần lượt nhìn theo hướng đó, chợt thấy một điểm nho nhỏ đang di chuyển về con tàu của họ, không có gì để nghi ngờ, đó là tàu của nhà họ Lạc. Bọn họ chưa từng nghĩ đến Lạc Ninh lại có thể to gan đến vậy.
Lục Tuân nắm tay Lạc Ninh, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn về phía xa, anh hỏi: "Có muốn thủ tiêu họ không?".
Nhà họ Lạc này cho rằng Lạc Ninh nhà anh rất dễ bắt nạt sao? Suy nghĩ nhiều rồi. Nếu đã đến đây để đón vợ mình thì làm sao anh có thể không chuẩn bị gì mà đến.
Tư Không Uý và Lôi Khâu không khỏi kinh ngạc mà nhìn Lục Tuân: "...".
Vị này mạnh tới vậy sao?
Hai người bọn họ càng thêm tò mò, Lục Tuân có chiêu thức gì, hoặc anh có gì mà có thể tự tin nói ra những lời khí phách đến vậy. Bởi lẽ ai cũng biết Lục Tuân không biết nhiều về phong thủy huyền thuật.
Lạc Ninh nhìn Lục Tuân, khẽ cười và hỏi: "Anh gọi người tới à?".
Hai người họ hiểu và yêu nhau trong rất nhiều kiếp, mức độ thấu hiểu dường như đã khắc sâu và tận xương tủy.
Lục Tuân gật đầu, "Ừm, lúc nãy anh đã mở định vị rồi, chỉ cần tàu của nhà họ Lạc xuất hiện là có thể bị oanh tạc thành bã trong vòng 30 giây".
Anh không biết nhiều về phong thủy huyền thuật, nhưng anh có thể áp dụng những vũ khí tiên tiến nhất. Đối mặt với thực lực tuyệt đối, cho dù phong thủy đại sư của nhà họ Lạc trên thuyền có ghê gớm cỡ nào cũng không có khả năng chống lại. Trừ khi trong số những người của nhà họ Lạc tới đây có người đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng hiển nhiên là không có ai.
Lạc Ninh biết Lão Lục nhà mình có tính bao che, thậm chí còn chuẩn bị cả những thứ thế này. Cô vui vẻ cười và nói: "Tạm thời không cần, để em gặp người nhà họ Lạc xem sao".
Lục Tuân nói với vẻ nuông chiều: "Em muốn sao cũng được".
Tư Không Uý và Lôi Khâu: "...". Trên đời trời đất mới từng thấy một người có thể chiều chuộng một cô gái tới mức độ này.
Lục Tuân dám điều động vũ khí tối tân tới để đối phó với các thế gia phong thủy cổ mà không lo lắng sẽ kéo theo thù hận, cuối cùng nhà họ Lạc quyết cá chết lưới rách. Nói như vậy thì cái giá phải trả có phải là quá đắt hay không? Có điều thằng nhóc này đúng là vừa khí phách vừa ngầu đét, đây không phải là chuyện mà bất kỳ ai có gia đình hậu thuẫn có thể làm được. Xem ra địa vị và sức ảnh hưởng của Lục Tuân ở Bắc Kinh còn ghê gớm hơn so với tưởng tượng của họ nhiều.
Trong thời gian hai người trao đổi, tàu của nhà họ Lạc cũng đang dần dần tiếp cận và dừng lại ở khoảng cách chừng 500 mét. Trên thuyền có một người đàn ông trung niên đang đứng, đằng sau ông ta là hơn mười người của nhà họ Lạc. Người đàn ông trung niên nhìn Lạc Ninh, dõng dạc nói thẳng:
"Lạc Ninh, gia chủ mời cô đến nhà họ Lạc chúng tôi làm khách".
Lạc Ninh hỏi ông ta: "Ông là ai vậy?".
Người này không có tham gia Đại hội giao lưu trước đó.
Người đàn ông trung niên trả lời: "Tôi là Cửu trưởng lão của nhà họ Lạc".
Xét theo vai vế thì Lạc Ninh nên gọi ông ta một tiếng "ông bác Cửu", nhưng ông ta rất thức thời khi không nói ra điều đó, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng lại. Ông ta đã từng nghe nói Lạc Ninh rất độc mồm độc miệng.
Lạc Ninh khẽ cười: "Thì ra là trưởng lão Lạc Cửu".
"Tôi không hứng thú với việc đến nhà họ Lạc chơi cho lắm, làm phiền các vị tránh sang một bên".
Trưởng lão nhà họ Lạc biết ngay Lạc Ninh không thể tự nguyện theo họ trở về Lạc gia, vì vậy ông ta lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị: "Chuyện này không phải do cô quyết định".
Ông ta nói tiếp: "Cho dù cô không nhìn nhận nhà họ Lạc, nhưng trong người cô đang chảy dòng máu của nhà họ Lạc, bắt buộc phải trở về nhà họ Lạc chúng tôi một chuyến".
Lạc Ninh bưng ly rượu đứng lên, lười biếng đứng ở boong tàu nhìn ông ta: "Nói vậy chắc là các vị đã nghe chuyện của nhà Lâu rồi đúng không?".
"Tôi cho bọn họ hai lựa chọn, bây giờ tôi cũng sẽ cho các vị hai lựa chọn đó". Trong mắt cô lóe lên một tia sắc bén, "Hoặc là cút đi, hoặc là bớt nói nhảm và đấu pháp với tôi".
Vua rắn trên cổ tay Lạc Ninh cũng đã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào những người nhà họ Lạc bằng ánh mắt lạnh lẽo, điệu bộ cứ như rất muốn xông lên.
Sắc mặt trưởng lão Lạc Cửu trần xuống: "Xem ra cô là thứ rượu mời không uống thích uống rượu phạt đây mà".
Nói xong ông ta lập tức phất tay, người đứng phía sau chạy vào trong ca-bin và khiêng một cái giá gỗ đặc chế ra boong. Đặt giá gỗ xuống đâu vào đây, nhóm người vội vàng tránh xa. Chính giữa giá gỗ là thanh đao Đại Đao* trông rất cũ kỹ. Trên Đại Đao tỏa ra sát khí đậm đặc, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên thứ ánh sáng lạnh băng.
(*Đại Đao, có khi được gọi là Quan Đao hay Yển Nguyệt Đao, là loại Đao có ngạnh trên sống Đao và được tra cán dài từ 1m trở lên để sử dụng bằng hai tay, chuyên dùng để đánh trên lưng ngựa. Được mệnh danh là "Bá Binh Chi Khí" (vua của các loại binh khí) vì là vũ khí ưa thích của các vị tướng soái xưa. ) - Editor: Autumnnolove
Hình ảnh minh họa Đại Đao được sử dụng là thanh Định Nam đao, binh khí gắn liền với sự nghiệp bình thiên hạ của vua Mạc Đăng Dung (1483 - 1541) người sáng lập nên triều đại nhà Mạc trong lịch sử Việt Nam.
Lạc Ninh nhướng mày, nói: "Nhà họ Lạc đúng là quá xem trọng tôi rồi, thanh đại đao này chắc cũng phải có tuổi đời vài ngàn năm lịch sử".
"Chẹp chẹp, nền tảng quả nhiên rất mạnh, thanh đao dữ tợn này e rằng là hàng độc nhất vô nhị trong giới thế gia phong thủy cổ".
Thanh đại đao mà nhà họ Lạc khiêng ra có niên đại sâu xa hơn con dao găm của cô rất nhiều, sát khí trên đao cũng nông đậm hơn không biết bao nhiêu lần. Người bình thường tới gần thứ này một lúc sẽ cảm thấy cả người không khỏe, kể cả thuật sư phong thủy cũng không nên tới gần nó quá lâu nếu không muốn bị âm sát ăn mòn. Đúng là một món hung khí âm sát tuyệt thế! Trên thân đao còn dán chín lá bùa, nếu xé bùa xuống và giải phong ấn thì uy lực của nó không cần nói cũng biết.
Trưởng lão Lạc Cứu không quá bất ngờ khi Lạc Ninh biết được giá trị của Đại Đao mang lại điềm dữ này, nó là truyền thừa ngàn năm của nhà họ Lạc của họ. Nhà họ Lạc có được Đại Đao khi nó đã là một hung khí nhuốm nhiều máu người rồi, sau đó tiếp tục được các đời tổ tiên uẩn dưỡng trong hố chôn hàng ngàn năm qua, thật sự có thể được xem là một thứ hung khí tuyệt thế, thậm chí trên đời cũng chỉ có duy nhất một thanh đại đao như nó.
"Nếu cô đã ý thức được uy lực của Đại Đao thì bây giờ chủ động theo chúng tôi trở về còn kịp, chúng tôi sẽ không dùng đến nó".
Trưởng lão Lạc Cửu nhìn Lạc Ninh và nói ra những lời chứa đầy ẩn ý: "Nhờ đâu làm cô bị thương thì cũng không biết trách ai".
Lạc Ninh cười khẩy: "Chẳng lẽ tôi còn phải cắn rơm cắn cỏ đội ơn các vị rũ lòng từ bi hỷ xả chắc?".
Cô thậm chí còn tuyên bố hết sức ngang ngược: "Tôi rất thích thanh Đại Đao này, nếu các vị đã mang nó tới đây thì tôi cũng không khách sáo làm gì".
Trận pháp mà cô bố trí trên núi có thể hấp thu khí tức, nhưng tốc độ rất chậm. Bây giờ có một hung khí tuyệt thế chứa đựng âm sát bất tận như nó trấn áp được đặt ở trung tâm trận pháp và tiến hành thay đổi các trận pháp nhỏ bên trong trận, biến Đại Đao thành pháp khí sinh cát, dẫn đến phong thủy ở dưới chân núi hoàn toàn biến chuyển trong khoảng thời gian ngắn, từ đó dần dần ảnh hưởng đến cả ngọn núi.
Nắng hạn thì gặp mưa rào, nhà họ Lạc đúng là người tốt!
Thấy Lạc Ninh chẳng những không sợ mà hai mắt còn sáng rực, nhìn chằm chằm vào Đại Đao, nhóm người trưởng lão Lạc Cửu không khỏi sửng sốt. Tư Không Úy và Lôi Khâu cũng muốn đỡ trán. Bọn họ hết sức kiêng kị những thứ thế này, đúng trúng nó là chạy càng xa càng tốt. Vì sao họ lại nhìn thấy sự quyết tâm giành lấy bằng được trong ánh mắt Lạc Ninh thế nhỉ?
Quả nhiên càng về sau càng đầu tư hơn. Tính ra giá trị của Đại Đao không hề thua kém Vua Rắn, lần này Lạc gia hạ cả giá vốn để bắt cho bằng được Lạc Ninh về. Đối chọi với thanh Đại Đao này đã rất khó khăn rồi, huống hồ chi là cướp nó đi. Lạc Ninh đang nghĩ gì trong đầu thế? Trông điệu bộ của cô mà xem, đúng là chí lớn.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |