← Ch.328 | Ch.330 → |
Tới tận buổi chiều mới kết thúc đại hội giao lưu, Lạc Ninh đã đổi được khá nhiều món đồ. Ngoại trừ những người Lạc gia không có mặt mũi đứng ra, người của những gia tộc khác để bày tỏ thái độ thân thiện dành cho Lạc Ninh. Đành phải thế thôi, họ rất có hứng thú với đan dược và pháp khí cao cấp trong tay Lạc Ninh. Mà cả đan dược hay pháp khí cao cấp đều do Lạc Ninh chế tác và điều chế ra được, cho nên cô có giá trị rất lớn. Nếu đã như vậy, chắc chắn mọi người đều muốn mượn sức Lạc Ninh.
Lạc Ninh tương đối khách khí với những gia tộc khác, nhưng lại khá lạnh nhạt với người Lâu gia. Cô hoàn toàn không trao đổi những thứ trong tay mình với người nhà họ Lâu. Lạc gia thấy vậy không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì đã không tham gia, nếu không sẽ còn tiếp tục mất mặt.
Bây giờ xem như Lạc gia đã có cái nhìn toàn diện về tính cách của Lạc Ninh, con nhóc chết tiệt này không phải là loại kiêu căng ngạo mạn tầm thường. Trong tình huống không có gì đảm bảo có thể đánh bại được mồm mép của Lạc Ninh và Vua rắn, họ cảm thấy tốt hơn là không nên trêu chọc Lạc Ninh, cuối cùng chỉ có thể rước lấy một thân hôi tanh mùi bùn.
Tất nhiên người nhà họ Lâu cũng đã nhận ra thái độ của Lạc Ninh đối với họ rất khác, họ hết sức bực mình. Nhất là gia chủ Lâu gia, ông ta muốn dùng một gốc dược liệu lâu năm đổi đan dược với Lạc Ninh, nhưng bị cô từ chối. Đối với Lạc Ninh, đan dược làm sao quan trọng bằng bạn thân. Đám người này đối xử không tốt với Lâu Nhiễm Nhiễm thì cũng đừng hòng có được đan dược của cô.
Thế nên lúc đại hội giao lưu sắp sửa kết thúc, gia chủ Lâu gia nhìn vào Lạc Ninh và nói một câu bâng quơ: "Tài nghệ huyền thuật của cô Lạc cao siêu, có thể dễ dàng phá bí thuật và ngụy trang trên mặt người khác, tôi không thể không nể trọng".
Lời này thực chất đang kéo thêm kẻ thù cho Lạc Ninh. Suy cho cùng, chỉ cần có được pháp khí hoặc bí thuật có thể che khuất tướng mạo, họ đều sẽ cố gắng che đậy và không muốn cho người khác nhìn thấu tướng số của mình. Nhưng Lạc Ninh lại dễ dàng phá được bí thuật và pháp khí che khuất tương tự, làm cho người khác không thể không cảnh giác và kiêng kỵ.
Quả nhiên, vừa nói dứt lời, ánh mắt của một số người khi nhìn Lạc Ninh bỗng nhiên khác thường. Sao Lạc Ninh không nhận ra ý đồ của gia chủ Lâu gia, cô cười hì hì và nói: "Cảm ơn gia chủ Lâu gia khích lệ, nhưng mà hôm nay có thể phá được bí thuật che khuất của bà quả phụ giả ít nhiều cũng có công của gia chủ Lâu gia trong đó".
Gia chủ Lâu gia mỉm cười nhưng lòng không vui, nói: "Cô Lạc đừng ăn nói linh tinh, tôi không có bản lĩnh phá giải bí thuật như cô đâu à".
Lạc Ninh tươi cười đáp lại: "Ý của tôi không phải là đang khen gia chủ Lâu gia có bản lĩnh đâu, mà là muốn cảm ơn gia chủ Lâu gia đã tặng cho tôi hộp chu sa siêu phẩm".
"Nếu không có hộp chu sa này thì tôi cũng không vẽ ra được lá bùa cực phẩm, sau đó phá giải được bí thuật che đậy trên mặt bà quả phụ giả".
Cô lấy hộp chu sa ra và mở nắp, bên trong chỉ còn một lớp chu sa mỏng tanh, chắc chỉ đủ để vẽ thêm một lá bùa nữa là cùng. Mọi người thấy thế mới chợt nhớ ra hồi nãy Lạc Ninh đúng là dùng hộp chu sa siêu phẩm này để vẽ bùa.
Lạc Ninh nhìn gia chủ Lâu gia với vẻ mặt tiếc nuối rồi tiếp tục nói: "Tiếc quá, chu sa ngài tặng chẳng còn bao nhiêu".
"Không biết trong tay gia chủ Lâu còn hộp nào không ha?".
Sau đó, cô dùng ánh mắt sáng rỡ mà nhìn gia chủ Lâu gia, giống như chó sói nhìn thấy một con dê béo vậy.
"Hay là sau khi kết thúc đại hội giao lưu, tôi lại tới Lâu gia chơi nhỉ?".
Sắc mặt gia chủ Lâu gia lập tức tối sầm, con ranh chết tiệt này còn dám nói nữa. Ông ta gượng cười: "Nghe nói cô Lạc còn đang đóng phim bên ngoài, Lâu gia chúng tôi cứ quấy rầy công việc của cô Lạc hoài không được, sau này vẫn còn cơ hội tới chơi mà".
"Thôi, chúng tôi còn bận chút chuyện nên xin phép về trước".
Ông ta sợ Lạc Ninh lại để mắt đến Lâu gia, để mắt đến chu sa siêu phẩm trong tay ông ta, vì vậy vội vội vàng vàng dẫn người nhà họ Lâu rời khỏi. Trong lòng không quên mắng mỏ Lạc Ninh vô liêm sỉ, được nước lấn tới, lừa ông ta một hộp chu sa rồi còn muốn tiếp tục lừa, không có cửa đâu!
Thất gia chủ Lâu gia và người nhà chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Lạc Ninh cũng không bất ngờ cho lắm. Cô biết trước đó lừa được một lần chính là may mắn, không thể tiếp tục chơi khăm được nữa. Nhưng cô phải nói như vậy là để né tránh cái bẫy gia chủ Lâu gia mới vừa đào sẵn cho cô, sẵn tiện khiến ông ta khó chịu một chút. Đồng thời, nói cho mọi người biết rằng tuy cô có năng lực nhìn thấu bí thuật che khuất tướng số, nhưng phải có công cụ mới được. Chu sa cực phẩm đều nằm trong tay các gia tộc phong thủy cổ, cho nên không cần dè chừng cô làm gì.
Lạc Ninh nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của gia chủ Lâu gia, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Đi đâu mà vội mà vàng chứ!".
Người của những gia tộc khác trộm nghĩ, không nhanh chân chạy đi chẳng lẽ còn chờ cô làm đồ tể mần thịt dê béo chắc?
Càng khiến họ không thể ngờ tới chính là Lạc Ninh tiếp tục nở nụ cười xán lạn với họ, "Không biết trong tay các vị có chu sa siêu phẩm không? Tôi muốn đổi vài hộp".
Cô lắc lắc cái hộp trong tay, "Hộp trong tay tôi sắp hết rồi".
Mọi người đồng loạt lắc đầu, cười nói: "Thứ này quý lắm, chúng tôi còn chẳng có nữa là".
Còn có người chơi xấu, "Hay là cô tới tìm gia chủ Lâu gia hỏi lại coi sao".
"Chúng tôi cũng có việc, đi trước đây".
Người của các nhà không muốn đổi chu sa với Lạc Ninh, chỉ cần không có chu sa, Lạc Ninh cũng không thể vẽ được bùa cực phẩm. Sau chuyện này, mọi người cũng bớt dè chừng Lạc Ninh hơn. Nhưng họ vẫn không khỏi xuýt xoa, bởi vì đột nhiên nhận ra Lạc Ninh có thể vẽ ra lá bùa cực phẩm. Đây là "yêu nghiệt" phương nào, không hề kém cạnh người cha Lạc Dực Thừa của mình chút nào.
Nhiều người ở đâu nhịn không được mà nhìn về phía gia chủ Lạc gia. Không biết gia chủ Lạc gia và nhóm người đứng đầu bây giờ có cảm thấy hối hận vì đã để vuột mất một thiên tài yêu nghiệt không ai sánh bằng hay không. Nếu như là bọ, chắc chắn họ sẽ hối hận.
Lúc này chẳng những gia chủ Lạc gia hối hận, mà còn muốn nôn ra máu. Ông ta nào ngờ đứa trẻ được sinh ra bên ngoài của con trai mình có tài năng thiên phú, thậm chí phát triển đến toàn diện rồi, thực lực của nó không hề thua kém thế hệ trước. Hồi đó ông ta không nên để mặc chị em Lạc Ninh trưởng thành bên ngoài, lúc biết được sự tồn tại của Lạc Ninh, ông ta nên đón nó về để bồi dưỡng. Phải chi làm vậy, Lạc Ninh đã không căm thù ông nội của mình, cũng không đối địch với Lạc gia làm gì.
Nhóm trưởng lão Lạc gia cũng rất hối hận!
Lúc trước họ thật sự bị món lợi nhỏ làm cho mờ mắt, sao lại bỏ lỡ huyết mạch Lạc gia có thiên phú yêu nghiệt như vậy chỉ vì "một chiếc giày rách" lảm cả gia tộc mất hết thể diện. Bây giờ Lạc Ninh căm thù Lạc gia, hoàn toàn không có khả năng sẽ trở về gia tộc. Trong lòng họ không khỏi nảy sinh vài phần oán giận đối với hai vợ chồng gia chủ, sao lại có thể làm ra những chuyện lú lẫn kia. Tất nhiên, người họ oán hận nhất vẫn là Lâu Anh Hoa. Nếu không phải con đàn bà đó giở trò, cũng sẽ không có chuyện một nam thừa tự hai phòng, Lạc Ninh càng không có lý do gì thù hận Lạc gia. Tất cả là lỗi của con đàn bà đó, hôm nay làm cho Lạc gia mất mặt, trở về cần phải trừng trị nghiêm khắc.
Còn chuyện giữa gia chủ và Lâu Anh Hoa trước đó, họ rất tin tưởng là không có gì. Suy cho cùng, gia chủ thương yêu phu nhân cỡ nào, phu nhân quản nghiêm cỡ nào, mọi người đều thấy.
Người Lạc gia đồng thời nhớ lại những lời hồi nãy của Lôi Lệ Phi, và bắt đầu nghi ngờ động cơ của Lâu Anh Hoa khi muốn sinh con với Lạc Dực Thừa. Càng nghĩ càng thấy đúng, con đàn bà kia muốn cấu kết với người ngoài để vấy bẩn huyết mạch Lạc gia, mưu toan đoạt đi vị trí gia chủ Lạc gia. Nhưng không biết được "gian phu" của Lâu Anh Hoa là ai, cần phải bắt được người đó mới được.
← Ch. 328 | Ch. 330 → |