← Ch.281 | Ch.283 → |
Những gì Lạc Ninh vừa nói khiến Lạc Trạch Thần phải trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin. Trước kia nhờ vào cuộc điện thoại kia, trong lòng anh ta vẫn rất tin tưởng vào bản lĩnh của Lạc Ninh, nhưng bây giờ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta rồi, chuyện này cũng quá nhiệm mầu.
Anh ta nói: "Cô Lạc nói không sai chi tiết nào cả".
"Lúc nãy cô nói tôi bị...", anh ta muốn nói ra hai chữ "bỏ bùa", nhưng lại không thể nói nên lời.
Lạc Ninh gật đầu, "Đúng vậy, anh bị người ta bỏ một loại bùa yêu, nhưng đạo hạnh của người này chưa đủ cao, cho nên sau khi anh cách xa cô ta một khoảng cách nhất định sẽ tỉnh táo lại".
Lạc Ninh nhìn Lạc Trạch Thần đầy ẩn ý và nói: "May mà anh còn chưa phát sinh quan hệ nam nữ với cô ta, nếu không cho dù cách xa một khoảng anh cũng chẳng có cách nào tỉnh táo được đâu, sẽ bị cô ta mê hoặc hoàn toàn".
Lạc Trạch Vũ lộ ra vẻ mặt vô cùng giận dữ, "Chết tiệt, hai người kia sao có thể nghĩ ra cách này để đối phó anh em".
Cậu ta nhắc tới hai người, mọi người ở đây đều biết cậu ta ám chỉ anh hai và chị dâu của cậu ta. Nếu nói chuyện này không có liên quan gì tới hai người kia thì hoàn toàn không có khả năng.
Lạc Trạch Thần cười khổ, "Tôi cũng không ngờ, chẳng qua là tôi không đồng ý sáp nhập công ty mà thôi, thế mà họ lại dùng cách này để hại tôi".
"Thảo nào không dựng nên tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì trước đó tôi đã lập di chúc rồi, nếu tôi chết bất đắc kỳ tử thì toàn bộ tài sản của tôi sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện".
Anh ta không dám lập di chúc cho em trai trở thành người thừa kế, đối với em trai thì chúng không phải là tài sản, mà chính là hoạ sát thân. Anh ta chỉ mua cho em trai một số bất động sản, ngoài ra mỗi tháng chuyển cho cậu ấy một khoản tiền tiêu xài. Chỉ cần không dính dáng tới công ty, hai người kia vẫn có thể nhịn.
Lần trước anh ta tránh được một kiếp nhờ có cuộc gọi từ Lạc Ninh, để cho những người đó thu tay, anh ta lập tức đi lập di chúc. Anh ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu họ thật sự muốn cái mạng này của anh ta, thế thì tài sản cứ quyên góp cả đi, không có ai được hưởng hết. Quả nhiên anh ta cũng không gặp phải bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào nữa, nhưng thật sự không nghĩ tới, họ lại dùng đến cách này. Nếu không phải tự mình đụng phải, anh ta không biết được loại bùa chú này vẫn còn tồn tại, kể cả khi có ai đó nói, có lẽ anh ta cũng sẽ không tin.
Lạc Ninh vừa nghe đã hiểu được suy nghĩ của anh ta, nhưng cô cũng có chút thưởng thức sự quả quyết của Lạc Trạch Thần. Nếu anh ta chết, chi bằng cá chết lưới rách, đối phương đừng hòng nghĩ đến một xu tài sản của anh ta. Đáng tiếc, đối phương lại chơi ác hơn là dùng mưu hèn kế bẩn. Họ không cần mạng của Lạc Trạch Thần mà cũng có thể khiến Lạc Trạch Thần ngoan ngoãn dâng hết tài sản lên, vừa thâm độc vừa hiệu quả.
Lạc Trạch Vũ đang rất choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới anh trai của cậu ta bị bỏ bùa mê thuốc lú gì đó. Cậu ta không khỏi sốt sắng mà hỏi lại: "Đại sư Lạc, có thể gỡ bỏ thứ này không?".
Lạc Trạch Thần cũng nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Lạc Ninh nói: "May mà anh trai của cậu còn chưa phát sinh quan hệ nam nữ với cô gái kia, nếu không thì sẽ rất phiền. Hiện tại vẫn còn đường cứu".
Lạc Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Đúng là may quá!".
Lạc Trạch Thần cũng thở hắt ra một hơi như trút được gánh nặng, không khỏi cảm thấy tạ ơn trời đất. Cô gái kia muốn dụ dỗ anh ta ăn cơm trước kẻng, nhưng kể cả khi anh ta đang bị mê hoặc thì trong lòng anh ta vẫn luôn bài xích. Anh ta cứ dựa theo bản năng mà chống đối, dỗ dành cô ta, nói rằng muốn cho cô ta một đám cưới long trọng rồi mới ở cùng. Có lẽ cô gái kia cảm thấy anh ta khá bảo thủ, cộng với biểu hiện say đắm bên ngoài của anh ta, cũng không tiếp tục cưỡng cầu.
Anh ta hỏi: "Đại sư Lạc, có yêu cầu tôi phải phối hợp như thế nào không?".
Lạc Ninh trả lời: "Tìm thời gian hẹn cô ta ra đi, tôi cần phải gặp cô ta một lần mới có thể gỡ được bùa yêu của anh".
"Hôm nay và ngày mai tôi có thời gian, cho nên tốt nhất là anh hẹn cô ta trong vòng hai ngày này", cô tiếp tục nói.
Lạc Trạch Thần tất nhiên vô cùng để ý chuyện này, "Được!".
Anh ta nhìn Lạc Ninh và dò hỏi ý tứ: "Hay là cùng nhau ăn tối được không? Tôi sẽ nói rằng muốn giới thiệu bạn thân cho cô ta biết".
Lạc Ninh cũng muốn giải quyết càng sớm càng tốt, "Không thành vấn đề".
Cô lại nhắc nhở: "Chuyện này tạm thời đừng nói với ai, rút dây động rừng sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối".
Hai anh em họ Lạc này đều là người thông minh, tất nhiên hiểu ra ý của Lạc Ninh chính là không được nói với mẹ họ chuyện này.
Lạc Trạch Vũ mím môi, hỏi Lạc Ninh: "Cô Lạc, cô có thể xem thử là mẹ em có nhúng tay vào chuyện này hay không?".
Mẹ của cậu ta hết sức tích cực trong chuyện này.
Lạc Ninh nhìn hai người họ, "Ít nhiều cũng biết là có vấn đề trong đó, trừ khi mẹ của hai cậu là kẻ ngốc. Đối tượng xem mắt mà chị dâu các cậu giới thiệu có thể tốt đẹp được chắc?".
Hai anh em họ cũng đã hiểu rõ vấn đề này ở trong lòng rồi, chẳng qua chưa nhận được đáp án cuối cùng thì chưa từ bỏ ý định thôi. Quả nhiên là vậy, vẻ mặt của hai anh em họ đều không quá bất ngờ, trái lại nhẹ nhàng giống như hạt bụi vừa rơi xuống đất. Phải chăng đang muốn vứt bỏ người mẹ kia?.
Lạc Ninh tò mò hỏi họ: "Mẹ của các cậu vô cùng yêu ba của các cậu à?".
Nếu không sao có thể giúp người ta làm chuyện dối gạt con trai ruột của mình. Hai anh em Lạc Trạch Vũ đã bị đối xử bất công từ nhỏ, nhà ngoại của họ không kém, còn giúp nhà chồng rất nhiều, ngay cả con cái cũng không bảo vệ được. Cô chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, hai anh em họ gặp phải người mẹ cuồng yêu*.
(*Những biểu hiện cuồng yêu: kiểm soát đối tượng một cách thái quá, tỏ thái độ sở hữu khi người ấy gặp gỡ, giao tiếp với người khác giới, luôn không có cảm giác an toàn khi người mình đem lòng yêu tiếp xúc với "ai đó", phóng đại tình cảm, luôn nghi ngờ, thậm chí hoang tưởng về lòng chung thủy của người yêu. Hầu hết kẻ cuồng yêu thường mất lý trí, mất khả năng tập trung, không thấy mình bất thường mà chỉ cho rằng tất cả là do... quá yêu. Những nhà chuyên môn gọi tình trạng này là "hội chứng Adele" hoặc cuồng yêu (đặt theo tên con gái út mắc chứng bệnh này của văn hào Victor Hugo). Cuồng yêu được xếp vào nhóm rối loạn nhân cách, theo Sổ tay thống kê và chẩn đoán các rối loạn tâm thần" của Hội Tâm thần học Hoa Kỳ (DSM-IV). )
Hai anh em họ ngồi ở đối diện cũng nghĩ vậy, họ đoán ra Lạc Ninh đang nghĩ gì. Lạc Trạch Vũ thở dài, "Mẹ em chính là một người cuồng yêu".
"Chỉ cần một lời nói của ba em thôi, bà ấy sẽ coi nó như thánh chỉ vậy".
"Ước gì có thể dính lấy ba của bọn em mỗi ngày", đôi lúc họ còn chẳng muốn nhìn thấy chuyện này.
"Vồn vã hỏi thăm là chuyện bình thường, ba của bọn em truyền bá tư tưởng gì đi chăng nữa, bà ấy đều có thể ghi nhớ toàn bộ trong lòng".
"Chẳng hạn như con cả Lạc gia là anh hai của em, bảo mẹ em hết lòng chăm sóc anh ta".
"Sau đó mẹ em thật sự chăm sóc anh ta không khác gì con trai ruột luôn".
"Bình thường thái độ của bà ấy đối với em và anh Trạch Thần đều không quá tệ, nhưng một khi có chuyện gì đó mâu thuẫn với ba của bọn em thì bà ấy luôn luôn đứng về phía khác".
Lần này Lạc Trạch Vũ đã hoàn toàn hết hy vọng đối với mẹ ruột, "Lần xem mắt này, ngoại trừ chị dâu sắp xếp, chắc chắn ba của bọn em cũng đồng ý để anh Trạch Thần cưới cô gái kia. Có lẽ đã tẩy não bà ấy rồi, cho nên bà ấy mới có thể tích cực lên kế hoạch như vậy".
"Thảo nào tháng trước ba em đột nhiên đưa mẹ em đi du lịch, còn bày đặt thêu dệt rằng muốn hưởng tuần trăng mật, dỗ dành bà ấy hết sức vui vẻ".
"Thì ra là đã lót đường sẵn cho chuyện này".
"Bà ấy thật sự hết thuốc chữa rồi, bà ấy cứ tiếp tục chờ đợi ở cái nhà đó đi, bọn em không chơi nữa!".
Nếu không phải bởi vì người mẹ cuồng yêu kia thì họ đã nghĩ cách và rời khỏi Lạc gia từ rất lâu rồi. Lúc trước còn lo lắng cho bà ấy, bây giờ Lạc Trạch Vũ cảm thấy sau này thật sự không cần như thế nữa. Bà ấy chỉ cần tình yêu là đủ rồi mà, còn sinh ra hai đứa con để làm chi nữa!
Trái tim của Lạc Trạch Thần lần này cũng đã hoàn toàn chết lặng, hai anh em họ một lòng muốn cứu mẹ mình thoát khỏi cái gia đình kia, nhưng người ta lại không cảm kích chút nào, còn ghét bỏ hai anh em họ nhiều chuyện. Anh ta thật sự không ngờ tới, lần này mẹ lại vì được ba đưa đi hưởng tuần trăng mật và dỗ dành vui vẻ mà không phân biệt được đún sai, sau đó giúp đỡ anh hai thúc giúc anh ta kết hôn, không nghĩ đến cảm giác của anh ta chút nào. Thôi cũng được, nếu đã như vậy thì hai anh em họ chẳng còn vướng bận chuyện gì.
--Editor: Autumnnolove-
Lạc Ninh rất đồng cảm với hai anh em họ, lại gặp phải người mẹ cuồng yêu thế này. Những người cuồng yêu sẽ chẳng nhìn thấy chuyện gì khác ngoại trừ người mà họ yêu. Giống như ở một thế giới cổ đại nọ, cô đã từng gặp một nữ phụ cuồng yêu. Người nhà nâng niu nàng ta như trứng hứng như hoa, nhưng nàng ta chống lại ý tứ của người nhà, một hai phải gả cho người đàn ông mà nàng ta thương yêu. Cuối cùng còn giúp hắn tính kế người nhà, làm gia tộc lụn bại, cha mẹ huynh đệ tỷ muội đều chết thảm hại, bản thân nàng ta cũng chẳng thể có được kết cục tốt đẹp gì. Thật sự phải nhắc tới một câu, người ta yêu chắc gì đã yêu ta, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
← Ch. 281 | Ch. 283 → |