← Ch.279 | Ch.281 → |
Lâu Nhiễm Nhiễm biết ngay Lạc Ninh sẽ cảm thấy hứng thú, cô ấy chớp mắt và nói với Lạc Ninh: "Lần tới được nghỉ tôi dẫn cô về nhà họ Lâu chơi?".
Lạc Ninh lập tức hiểu được ý đồ của cô ấy, "Trông cô có vẻ rất bất mãn với nhà họ Lâu nhỉ?!".
Lâu Nhiễm Nhiễm đưa một người vừa mới chơi khăm Lạc gia và không được nhìn nhận như cô trở về, chẳng phải là đánh vào mặt Lạc gia một cách vang dội sao. Lạc gia không hài lòng, tất nhiên không chỉ giận chó đánh mèo lên Lâu Nhiễm Nhiễm, Lâu Nhiễm Nhiễm không đổ vỏ, vậy cuối cùng ai là người đổ vỏ, Lâu gia! Nếu các cô làm tốt, sẵn tiện còn có thể ly gián quan hệ giữa Lâu gia và Lạc gia.
Tình hình trước mắt, sau khi Lâu Nhiễm Nhiễm trưởng thành và vứt bỏ tư cách người thừa kế kia, còn yêu thích phụ nữ, có lẽ có chút ẩn tình trong đó. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô ấy, thậm chí là ký ức không mấy tốt đẹp của người ta, Lạc Ninh sẽ không hỏi tới.
Lâu Nhiễm Nhiễm nghe Lạc Ninh nhắc tới Lâu gia, ánh mắt lạnh đi, "Đúng là rất bất mãn".
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía xa xăm, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Những dòng dõi phong kiến đồi bại này không nên tồn tại nữa".
Nhắm mắt lại là nhịn không được nhớ lại mấy người anh trai ruột gài bẫy cho một đám đàn ông thay phiên cưỡng hiếp cô ấy chỉ vì muốn tranh giành vị trí người thừa kế. Ở những gia tộc phong kiến thế này, mất đi trinh tiết sẽ bị người ta xem thường, cho nên cô ấy cũng không còn tư cách đảm đương trọng trách người thừa kế nữa. Bắt đầu từ hôm đó, Lâu Nhiễm Nhiễm không còn là cô gái ngây ngô tốt bụng một lòng yêu thích tu luyện giống như trước kia nữa, người thân đã dạy cô ấy làm thế nào để trở nên tàn nhẫn và độc ác. Tuy sau này cô đã thủ tiêu hết những người đó, nhưng chủ mưu là người thân trong nhà, vẫn còn đang sống khỏe mạnh, tất nhiên không được rồi!
Vả lại từ sau chuyện đó, Lâu Nhiễm Nhiễm bắt đầu sợ hãi và ám ảnh đối với những chuyện nam nữ. Cô ấy đã từng muốn khắc phục chướng ngại tâm lý, cố nén khó chịu mà đi tìm bạn trai. Nhưng không thể được, chỉ cần bất kỳ một người đàn ông nào chạm vào cô ấy, cô ấy lập tức cảm thấy ghê tởm và buồn nôn, vô cùng khó chịu.
Sau này Lâu Nhiễm Nhiễm đã nghĩ thông suốt rồi, con người sống trên đời này cần gì phải ép buộc bản thân, sống tự do tự tại mới không lãng phí nửa quãng đời còn lại, dù sao thì cái mạng này của cô ấy bây giờ có khác gì nhặt lại được đâu. Vì vậy cô ấy thử tiếp xúc với phái nữ, rồi phát hiện bản thân có thể chậm rãi chấp nhận. Cuối cùng xu hướng tính dục đột nhiên thay đổi, hiện tại cô ấy thật sự thích bạn nữ.
Bỗng nhiên Lạc Ninh cảm giác được một luồng đau thương từ trên người Lâu Nhiễm Nhiễm, lại mang theo lạnh lẽo u ám giống như muốn hủy diệt tất cả. Chắc chắn cô ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng, nếu không cũng không thể như thế. Cô đưa tay lên và vỗ về bả vai của Lâu Nhiễm Nhiễm với mong muốn xoa dịu.
"Cô nói rất đúng, gia tộc phong kiến đồi bại này cũng nên nhường chỗ rồi".
Tuy Lạc Ninh không biết Lâu Nhiễm Nhiễm đã trải qua những gì ở Lâu gia, nhưng chắc chắn cũng từng bị dòng dõi phong kiến đồi bại này hại thảm. Trong mắt vốn dĩ toàn là mây mù, tâm tình Lâu Nhiễm Nhiễm bỗng chốc thay đổi, nở một nụ cười:
"Có nghĩa là đồng ý rồi sao?".
Lạc Ninh khẽ cười, nói: "Tất nhiên, tôi rất thích xem Lạc gia bị vả mặt, ông già Lạc gia và bà vợ của ông ta càng tức giận càng không thể làm gì được tôi".
Lúc trước cô đã sỉ nhục hai người cao tuổi kia, còn khiến họ phải cõng trên lưng cái tiếng "cưỡng chế loạn luân", nói không chừng bà lão kia sẽ bị tức đến xỉu ngang. Sau này có thời gian, thật sự muốn xem bà lão kia trình diễn một chút.
Thấy vẻ mặt và ánh mắt xấu xa không thèm che giấu của Lạc Ninh, tâm trạng của Lâu Nhiễm Nhiễm cũng tốt hơn, "Cô không sợ tức chết bà lão kia sao?".
Lạc Ninh nhún vai, "Tố chất tâm lý của hai người kia chắc chắn vượt qua thử thách, tức tới bất tử".
Cô nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm và nói với ngụ ý sâu xa: "Nhưng nếu cô dẫn tôi về, e rằng ba mẹ của cô cũng sẽ tức giận".
Lâu Nhiễm Nhiễm cười mỉa: "Tức chết mới tốt đó!".
Bên ngoài đều nói rằng ba mẹ của cô ấy cưng chiều cô ấy đến nhường nào, cô ấy "khác người" và nhục nhã như vậy mà còn không khai trừ khỏi tộc. Nhưng chỉ có Lâu Nhiễm Nhiễm mới biết, hai người họ chẳng qua chỉ đang bồi thường cho chuyện lần đó mà thôi. Trong mắt hai người họ, con gái chẳng thể so được với con trai.
Từ sau khi Lâu Nhiễm Nhiễm chào đời và dần dần bộc lộ tài năng, đã được ông nội chỉ định trở thành người thừa kế. Cô ấy không chỉ là cái đinh trong mắt những người anh trai của mình, mà còn là cái dằm trong thịt của cha mẹ mình. Trong quan niệm của hai người họ, con gái làm sao có thể kế thừa gia tộc, thế chẳng khác gì đem cho người ngoài. Cho nên hai người họ cũng mắt nhắm mắt mở trước những chuyện mấy người anh trai đã làm, sở dĩ Lâu Nhiễm Nhiễm đã từng ngây ngô như vậy, là do một tay mẹ của cô ấy cố tình nuôi dưỡng. Không có mưu mô thủ đoạn, sao có thể giữ được miếng mồi ngon là vị trí thừa kế này chứ. Vì vậy sau khi ông nội qua đời, cô ấy đã được những người thân thuộc máu mủ dạy dỗ làm sao để trưởng thành và biết cách làm người.
Thật ra Lâu Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không thèm khát gì vị trị thừa kế này, cô ấy để ý người nhà hơn. Bây giờ cũng tốt, trong lòng chẳng còn vướng bận, làm gì cũng chẳng cần kiêng dè ai. Cô nhìn thẳng Lạc Ninh và nói: "Người duy nhất ở Lâu gia mà tôi không muốn làm cho tức giận đã qua đời rồi, cho nên cô có thể tự do phát huy".
Mọi người đều là người thông minh, không cần nói ra cũng hiểu. Tất nhiên Lạc Ninh đều hiểu, xem ra những gì đồn đại bên ngoài không đúng. Lâu Nhiễm Nhiễm chẳng những không có tình cảm gì với ba mẹ cô ấy, mà còn căm thù. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Lạc Ninh cũng không có ấn tượng tốt về Lâu gia bởi vì bà quả phụ giả và Lạc Nguyệt Phượng, cô cười nói: "Không thành vấn đề, nếu cô thấy chướng mắt ai thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô trút giận".
Vốn dĩ Lâu Nhiễm Nhiễm muốn duỗi tay gác lên vai Lạc Ninh, nói rằng Lạc Ninh rất hợp khẩu vị cô ấy. Nhưng nghĩ lại xu hướng tính dục của mình, cô ấy lại thu tay về, không tạo nên hiểu lầm gì vẫn tốt hơn. Không làm người yêu được, làm bạn bè thân thiết thấu hiểu nhau cũng được.
Cô ấy nháy mắt với Lạc Ninh, "No problem! Đến lúc đó bên phía Lạc gia, cũng có phần của tôi".
Lạc Ninh chớp mắt, đã hiểu, "Ok!".
--Editor: Autumnnolove—
Sau khi hai người họ nói rõ ràng, tình bạn cũng đã nhen nhóm như vậy đó. Lâu Nhiễm Nhiễm mặt dày ở lại nơi này, nhưng cô ấy rất có chừng mực, không có ở lại trong nhà Lạc Ninh, mà đi tới một ngôi nhà gỗ nhỏ đằng trước. Lạc Ninh không cần mẹ và em trai tránh mặt Lâu Nhiễm Nhiễm nữa, nếu đã là bạn bè, cần phải đối đãi thật lòng. Cho nên Lâu Nhiễm Nhiễm đã cảm nhận được sự kiên nhẫn và ấm áp trong cách đối đãi của dì Khương, cô ấy càng không muốn rời khỏi.
Lâu Nhiễm Nhiễm ở nhà Lạc Ninh, tất nhiên tin tức này không giấu được, nhanh chóng truyền đến Lâu gia và Lạc gia. Hai vợ chồng tộc trưởng Lâu gia biết tin vừa tức vừa gấp, nóng lòng muốn tự mình xích đầu đứa con gái ngỗ ngược kia trở về. Đụng tới ai không đụng, một hai phải đụng tới đứa con gái duy nhất của Lạc Dực Thừa, đúng là làm cho cả đám tức chết mà!
Trưởng lão Lạc gia cũng hết sức tức giận. Lớn lên ở bên ngoài quả nhiên là con hoang, lại còn qua lại với nghiệp chướng Lâu gia, mất mặt! Những người ban đầu vẫn luôn đề nghị trưởng lão trong gia tộc cho người đến gần Lạc Ninh cũng tạm thời án binh bất động. Đại phòng Lạc gia đã nhận được tin tức này sớm nhất. Đại phu nhân đốt cháy tờ giấy truyền tin, trên mặt tươi cười trở về phòng viết kinh.
Hôm sau Lạc Ninh ra ngoài họp mặt với đám bạn Phàn Dã, lần này còn dẫn Lục Tuân đi cùng. Trong lòng đám người Phàn Dã cũng hiểu rõ, anh Ninh của họ thật sự đã bị Lục sói già tha đi mất rồi. Đáng tiếc không dám đắc tội Lục sói già, nếu không họ sẽ bị làm cho điêu đứng. Họ ăn trưa cùng nhau, vốn dĩ đã hẹn trước là đi chơi bóng, Lạc Ninh lại nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Lạc Trạch Vũ.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |