← Ch.249 | Ch.251 → |
Cảm giác của Lạc Ninh đối với người tốt người xấu vô cùng nhạy bén. Mặc dù bà Tổ có vẻ nhiệt tình, ngoài mặt thì khen ngợi cô giỏi giang, nhưng lời nói lại không thật lòng. Nhưng từ tướng mạo của anh em Tổ Tiêu và bà Tổ, Lạc Ninh cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Hiện giờ cô xem tướng mạo khác với những đại sư phong thủy khác, lúc này cô đã tiếp cận ngưỡng cửa "thiên nhân hợp nhất", cho nên có thể từ xem tướng mà suy tính ra những chuyện đã từng xảy ra và một số chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Vì vậy cô mới có thể suy đoán được những chuyện đã xảy ra trên người Tổ Dục. Thái độ của Lạc Ninh đối với bà Tổ không thân thiện, thậm chí có một chút lạnh nhạt. Bà Tổ rõ ràng cũng cảm nhận được, trong lòng không vui và khinh thường Lạc Ninh. Còn không phải chỉ là một con hát thôi sao, thật sự cho rằng bản thân biết một chút phong thủy thì ghê gớm lắm sao, lại không có xuất thân quyền quý như Lạc gia, tự cho mình tài giỏi tới đâu. Nghĩ như vậy, sắc mặt bà Tổ không khỏi ngưng trọng.
Tổ Tiêu thấy vậy bèn lên tiếng: "Không phải em có hẹn bạn đi mua sắm sao? Em đi trước đi!".
Đối với sự nhỏ nhen này của vợ, ông cũng không biết nên nói gì cho phải. Quan trọng là trước đây ông cũng đã từng nói qua, nhưng bản tính trời sinh, hoàn toàn không thể sửa được, ông cũng chán chường không thèm quan tâm nữa. Cho nên bình thường ông cũng không đưa vợ đi ra ngoài xã giao, chỉ cho bà ta nhiều tiền để bà ta tiêu xài và vui vẻ. Cũng không phải ông xem thường vợ, đưa ra ngoài bị người ta coi thường là chuyện nhỏ. Sợ nhất chính là tính cách "bợ trên đạp dưới" bộc lộ một cách vô thức, đắc tội người không nên đắc tội, mất nhiều hơn được.
Công ty gia đình đã từng bị họ hàng chiếm đoạt, sau khi Tổ Tiêu bị đuổi ra đường, để nuôi sống bản thân và em trai, ông đã trải qua rất nhiều chuyện. Ông bò lên từ tầng đáy, từng bước rèn luyện năng lực và đầu óc, đến cuối cùng đoạt lại công ty Tổ gia và tiến về phía trước, những ngày khó khăn đó cũng chỉ có một mình ông biết. Rõ ràng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, không cần khinh thường hay hạ thấp bất kỳ ai, "sông có khúc, người có lúc", ai có thể nói trước được điều gì. Giống như ông đã từng là người nghèo túng bị đuổi khỏi Tổ gia, lúc trước có ai nghĩ tới sẽ có một ngày ông có thể xoay người. Nhưng kẻ đã từng chèn ép ức hiếp ông, sau khi ông trở về đã trả thù tất cả. Cảm giác bị người ta khinh thương và bắt nạt lúc nghèo khó, mới mẻ như mới vừa xảy ra hôm qua. Suy bụng ta ra bụng người, người khác cũng có thể giống ông. Cho nên nếu như người khác gặp nạn, nếu quan hệ không tệ lắm, ông sẽ giúp đỡ một tay. Nếu quan hệ không tốt, ông cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng. Vì vậy ở trong giới ông nổi tiếng là có quan hệ hòa thuận với tất cả mọi người, đây đều là yếu tố cần thiết trong kinh doanh. Tất nhiên, bởi vì trải qua những năm tháng khổ cực đó, ông làm những chuyện này đa phần cũng là phát ra từ tận đáy lòng.
--Editor: Autumnnolove--
Bà Tổ nghe được lời này, trong lòng không quá vui, bà rất muốn biết Lạc Ninh này sẽ trị liệu cho Tổ Dục như thế nào. Nhưng lại không dám làm trái lời chồng, dù sao tất cả những gì của bà và nhà mẹ bà hiện tại đều do một tay Tổ Tiêu giúp đỡ. Tổ Tiêu rất xem trọng Tổ Dục, không ai có thể thay thế hoặc nhúng tay vào chuyện của Tổ Dục, đây cũng chính là điểm làm cho bà khó chịu nhất.
Cho nên bà Tổ đành phải mỉm cười, làm bộ giơ tay nhìn đồng hồ, "Đúng là đã gần đến giờ hẹn rồi, vậy mọi người cứ thảo luận với nhau trước, tôi ra ngoài ngay đây". Sau đó đứng dậy đi lên lầu thay quần áo và lấy túi xách.
Tổ Dục thấy chị dâu đã đi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ luôn cảm thấy chị dâu không có ý tốt với cậu, thậm chí là có thái độ thù địch. Nhưng chuyện này lại không tiện nói với anh hai, nếu không chính là châm ngòi lý gián mối quan hệ giữa vợ chồng người ta. Vì vậy đối với chuyện chữa bệnh của cậu, chị dâu đừng tham gia vào là hợp lý nhất, ai biết đến cuối cùng sẽ biến thành dạng gì.
Tổ Tiêu rót thêm trà cho Lạc Ninh và Lục Tuân, cười hỏi: "Đại sư Lạc, cô xem thử chứng bệnh này của em trai tôi cần phải chữa trị thế nào?".
Lạc Ninh trả lời: "Tôi sẽ vẽ cho cậu ấy một lá bùa ức chế thể chất trước, sau khi đeo trên người, từ nay trở đi buổi tối sẽ không bị dương hỏa tăng cao nữa, càng không cần áp dụng phương pháp phát hỏa của mọi người lúc trước".
Tổ Dục còn trẻ, nghe Lạc Ninh nói thế thì lại đỏ mặt tía tai.
"Dạ, em nghe đại sư Lạc". Bây giờ cậu không chỉ cảm thấy bài xích "chuyện đó", thật ra cũng có chút buồn nôn và sợ hãi.
Tổ Tiêu cũng không muốn em trai dùng phương pháp này, trước đó thực sự không còn cách nào khác nên mới đành phải như vậy.
"Cảm ơn đại sư Lạc, làm phiền cô vẽ cho tôi một lá bùa đi".
Ngoại trừ tìm hiểu Lạc Ninh thông qua Y Lăng Phong, ông còn đặc biệt tra xét năng lực của Lạc Ninh ở phương diện phong thủy, biết được cô đúng là biết vẽ bùa.
Lạc Ninh lấy lá bùa, mực chu sa và bút vẽ bùa từ trong túi xách ra, bắt đầu vẽ bùa ở ngay trước mặt họ. Khi Lạc Ninh vẽ bùa có một loại khí chất thần bí nói không nên lời, tư thế nước chảy mây trôi, khiến cho anh em Tổ Tiêu càng thêm bái phục.
Sau khi bà Tổ xuống lầu, cũng nhìn thấy Lạc Ninh đang vẽ bùa. Từ xa xa nhìn thấy trên người cô gái này mang đến cho người ta một loại cảm giác cao nhân ẩn dật, chẳng lẽ thật sự có thể chữa trị tận gốc thể chất cho Tổ Dục? Bà không khỏi nhíu mày, khi Tổ Tiêu nhìn qua, bà Tổ đã nhanh chóng thu lại thần sắc. Vốn dĩ bà muốn đến gần xem thử, nhưng bị Tổ Tiêu mời bà đi trước, lúc này bà mới không cam lòng rời đi.
Lạc Ninh có thể làm hai ba chuyện cùng một lúc, tất nhiên đã nhận ra tình huống của bà Tổ bên này. Cô mất nửa tiếng mới vẽ xong một lá bùa, sau đó dùng dây tơ hồng xỏ xuyên và đưa cho Tổ Dục. Cô nhấn mạnh: "Cậu đeo lá bùa trên cổ, ngoài trừ lúc tắm rửa hoặc bơi lội, tuyệt đối đừng bao giờ tháo xuống".
"Dạ, cảm ơn đại sư Lạc".
Tổ Dục nhận lấy lá bùa, đeo lên cổ ở trước mặt Lạc Ninh, sau đó nhét lá bùa vào bên trong áo thun. Tổ Tiêu còn chưa kịp tiếp tục hỏi, Lạc Ninh đã trước một bước nói ra phương án trị liệu.
"Tình trạng của cậu ấy như vậy còn cần phải kết hợp với uống thuốc, qua một thời gian nữa tôi sẽ bố trí một trận pháp mang lại nhiều lợi ích đối với cơ thể ở nông trường ở thủ đô trong nước".
"Nếu bên này chú thấy tiện thì có thể cho cậu Tổ qua đó ở một khoảng thời gian, có thể giúp đỡ áp chế dương hỏa và tẩm bổ thân thể".
Cô nhìn ra được anh em Tổ Tiêu đều không phải là người xấu, trái lại còn rất biết đối nhân xử thế. Thể chất của Tổ Dục là thuần dương, thể chất của Lạc Hi là thuần âm. Tuổi tác của hai cậu bé chỉ hơn kém nhau một tuổi, nếu có thể trở thành bạn bè, thường xuyên tiếp xúc cũng có thể lây nhiễm hơi thở trên người đối phương, triệt tiêu một phần âm khí và dương khí của nhau, hiệu quả tốt hơn so với đeo lá bùa. Bởi vậy Lạc Ninh mới có thể mời họ, nếu không cô cũng sẽ không tùy ý để người ta đi vào và sử dụng trận pháp kia. Đương nhiên, một lý do khác là cô nhận thấy tính cách Tổ Dục khá tốt, thậm chí còn mang theo vài phần đơn thuần và sáng sủa. Nếu tính cách cậu ấy u ám, cô cũng không dám để cậu ấy kết bạn cùng em trai.
Ánh mắt Tổ Dục sáng lên, "Được đó, em sẵn sàng qua đó ở một khoảng thời gian".
Từ sau khi thể chất hoàn toàn phát tác, cậu cũng không có cách nào đến trường đi học, thậm chí còn không được ra ngoài nhiều. Cũng chẳng còn cách nào, nhiều lúc ngồi hoặc đi lại, cảm giác toàn thân đau nhức và mạch máu vỡ ra khiến cho cậu muốn ngất xỉu tại chỗ, đi ra ngoài có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Tuổi mười tám, càng không thể ra cửa, càng có khát vọng lao ra bên ngoài. Bây giờ có cơ hội như vậy, cậu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Tổ Tiêu cũng hết sức cưng chiều em trai, thấy thái độ của Tổ Dục đã như vậy, vả lại hiện tại ông cũng tin tưởng Lạc Ninh, vì vậy gật đầu: "Chuyện này dĩ nhiên là được rồi, chỉ sợ làm phiền đại sư Lạc thôi".
Sau đó Lạc Ninh lại viết một phương thuốc cho Tổ Tiêu, để ông ấy thu thập dược liệu và làm thành thuốc viên. Làm xong tất cả, Lạc Ninh ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định nhắc nhở: "Chú Tổ, đại sư phong thủy đã đề nghị em trai của chú áp dụng phương pháp này để áp chế thể chất là ai giới thiệu cho chú, tôi đề nghị chú điều tra lại một chút".
"Trước kia áp dụng phương pháp này, đối với em trai chú không khác gì liều thuốc mạnh mà cơ thể không chống chịu được, nếu gã đại sư phong thủy kia có thể nhìn ra được vấn đề thể chất của em trai chú, không có khả năng không biết hậu quả". Cho nên chắc chắn đã có người sai khiến sau lưng.
← Ch. 249 | Ch. 251 → |