← Ch.246 | Ch.248 → |
Ngay khi Lạc Xuân Nhi nói ra những lời này, sắc mặt Tổ Tiêu lập tức trở nên khó coi. Ông còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Nguyệt Phương ở bên cạnh đã trước một bước, nhìn Lạc Xuân Nhi và nói: "Nếu chủ tịch Tổ đã mời người ta tới đây, tất nhiên là có lí do, con đừng nhiều chuyện". Con bé ngu ngốc này, thật sự không biết giữ mồm giữ miệng gì cả. Đây mà xem là có lòng tốt nhắc nhở sao, chỉ khiến cho Tổ Tiêu càng không vui thôi. Dù sao thì người cũng là do ông ấy đích thân đi mời, hoàn toàn không cần phải nghi ngờ cô gái Lạc Ninh này ở trước mặt mọi người làm cho Tổ Tiêu mất mặt, chẳng khác gì đắc tội ông ấy. Nếu Lạc Ninh là kẻ lừa đảo, lát nữa bà trực tiếp dùng thực lực vạch trần cô ta là được, Lạc Xuân Nhi cần gì phải làm chuyện thừa thải. Cũng không phải Lạc Nguyệt Phương nể nang gì Tổ Tiêu, nhưng bà vừa mới rời khỏi đảo, nhiệm vụ rèn luyện của gia tộc giao cho bà chính là dựa vào thực lực xây dựng thế lực ở Hương Cảng và trở thành thượng khách của những nhà quyền quý bậc nhất ở đây. Tổ Tiêu là nhà đầu tiên bà tới cửa làm việc, tất nhiên không thể đắc tội với người ta, điều quan trọng nhất bây giờ chính là gây dựng danh tiếng tốt đẹp.
Ánh mắt Lạc Xuân Nhi thay đổi, trong lòng vô cùng ấm ức và không cam tâm. Cô không ngờ Lạc Nguyệt Phương lại làm cho cô ta mất mặt ở trước mặt mọi người. Cô vạch trần thân phận của con hát này thì sao chứ? Nhưng cô cũng không dám đắc tội với Lạc Nguyệt Phương, vì vậy chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu, "Dạ!".
Lạc Doanh thấy vậy thì bĩu môi khinh thường, lì lợm la liếm tới mất cả tôn nghiêm, cũng khó trách địa vị của Lạc Xuân Nhi này ở dòng thứ không thể nâng lên được. Bản thân cô ta đã tự đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất, ai thèm để mắt đến cô ta. Nhưng cô rất ghét loại "chó cậy chủ" và không coi người khác ra gì như Lạc Xuân Nhi, bị chủ nhân dạy dỗ cũng thật xứng đáng. Đặc biệt cô ta còn mắng chửi anh Ninh nhà cô, càng làm cho cô cảm thấy đáng ghét.
Tổ Tiêu nhìn thấy thái độ của Lạc Nguyệt Phương như vậy, sắc mặt không khỏi trở lại bình thường. Ông nhìn Lạc Nguyệt Phương và Lạc Ninh rồi chắp hai tay lại, "Sức khỏe của em trai tôi đều trông cậy vào hai đại sư!".
Đây cũng được xem như là hành động thay đổi đề tài, bỏ qua những gì Lạc Xuân Nhi mới vừa nói, đồng thời nhấn mạnh rằng Lạc Ninh chính là đại sư được ông mời đến.
Lạc Nguyệt Phương vẫn mang điệu bộ lãnh nhạt, "Về phía tôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức!".
Lạc Ninh mỉm cười: "Cứ xem tình hình em trai của chú như thế nào trước đã!".
Cô nhận ra chỉ số thông minh và mưu mô thủ đoạn của Lạc Nguyệt Phương đều có đủ, tất cả đều cao hơn Lạc Xuân Nhi kia nhiều lần. Lạc Xuân Nhi bởi vì quá xem trọng Lạc gia, sau khi ra ngoài thường xuyên cảm thấy nổi bật và cao hơn người khác, nói chuyện hay hành động đều vô cùng ngu ngốc. Lạc Nguyệt Phương cũng mang đến một cảm giác ưu tú, nhưng lại cho người ta ấn tượng bà ta giống như một tiểu thư nhà quyền quý.
Tổ Tiêu gật đầu: "Vậy tôi lập tức gọi em trai xuống đây".
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Tổ Tiêu dặn dò quản gia một tiếng. Không lâu sau đó, quản gia và một chàng trai khoảng 18 - 19 tuổi đi tới. Cả ngoại hình và khí chất của chàng trai đều cho người ta cảm giác vô cùng nam tính, nhưng đáy mắt xanh xao, trạng thái tinh thần không quá phấn chấn.
Cậu ấy nghe quản gia nói rằng anh hai và chị dâu đã mời hai đại sư phong thủy đến xem bệnh giúp cậu ấy. Quản gia cũng nói cho cậu ấy biết rõ ràng tỉ mỉ là ai với ai. Cho nên khi cậu ấy nhìn thấy Lạc Ninh và Lạc Nguyệt Phương ngồi ở phòng khách, mặc dù cảm thán trong lòng vì sao hai đại sư này lại trẻ tuổi như thế, còn đều là phụ nữ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười và lễ phép chào hỏi hai người họ.
"Xin chào hai đại sư!", cậu ấy khá là thông minh, không chào hỏi lần lượt mà chào hỏi cả hai người họ cùng lúc. Nếu như chào hỏi một người trước, sợ là sẽ có một người không vui.
Lạc Nguyệt Phương ngước mắt và hỏi Lạc Ninh: "Cô xem trước hay là tôi xem trước?".
Lạc Ninh cũng không muốn giành nổi bật với bà ta, đưa tay ra làm động tác mời, "Đến trước xếp trước, cô trước đi!".
Họ cũng đã đến nhà họ Tổ trước cô. Cô còn nhìn ra được, người phụ nữ này muốn ra trận trước, vậy thì cô sẽ giúp đối phương được toại nguyện. Đúng lúc cô muốn xem thử rốt cuộc "con gái nuôi của Lạc gia" với thân phận không đơn giản này có bản lĩnh đến đâu.
Lạc Nguyệt Phương gật đầu, "Được rồi, vậy tôi sẽ xem cho cậu Tổ trước".
Bà chỉ vào vị trí không có ai ngồi bên cạnh, nói với Tổ Dục: "Cậu lại đây, ngồi xuống chỗ này".
Tổ Dục đi qua và ngồi xuống, "Làm phiền đại sư Lạc!".
Lạc Nguyệt Phương bắt mạch cho Tổ Dục trước, "Dương hỏa bên trong cơ thể của cậu quá cao, xem ra là do thể chất thuần dương tạo thành".
Bà ta cẩn thận xem xét tướng mạo và tướng tay của Tổ Dục, "Thể chất thuần dương bẩm sinh, nhưng thể chất và sức khỏe lại không cân xứng, cho nên mới dẫn đến dương hỏa không ngừng tăng lên, bây giờ đã trở nên vô cùng nghiêm trọng".
"Từ tướng mạo và tướng tay của cậu có thể nhìn ra được năm mười lăm tuổi cậu đã gặp phải một đại nạn, suýt nữa thì mất mạng vì tai nạn lần đó. Mặc dù sau đó đã được cứu trở về, nhưng cũng khiến cho hội chứng thể chất của cậu hoàn toàn phác tác, tình hình sức khỏe càng trở nên nghiêm trọng".
Tổ Dục liên tục gật đầu, "Đúng vậy, tình trạng của tôi đúng như những già đại sư Lạc nói". Trong lòng không khỏi xem trọng Lạc Nguyệt Phương thêm mấy phần.
Vào năm mười lăm tuổi xảy ra chuyện kia, ngoài trừ cậu ấy và anh trai, những người khác đều không biết. Hơn nữa cũng bắt đầu từ lần đó, tình hình sức khỏe của cậu ấy mới càng ngày càng bất ổn.
Tổ Tiêu âm thầm cảm thán, không hổ danh là đại sư xuất thân từ Lạc gia, quả nhiên ưu tú. Ông nóng lòng hỏi: "Đại sư Lạc, tình huống thể chất của em trai tôi có thể trị được không?".
Vẻ mặt Lạc Nguyệt Phương khó xử, lắc đầu, "Muốn trị tận gốc hoàn toàn thì hết sức khó khăn, nhưng thật ra có thể tìm cách cố gắng kiềm chế nó".
Lời này khiến cho anh em Tổ gia cảm thấy vô cùng thất vọng. Tổ Tiêu suy nghĩ một lúc, hỏi: "Đại sư nói hết sức khó khăn, nhưng cũng không có nghĩa là không thể trị tận gốc phải không?".
Lạc Nguyệt Phương nghĩ thầm, quả nhiên là thương nhân lớn trong truyền thuyết, vừa mới nghe đã có thể tìm ra được ẩn ý trong lời nói của bà.
"Muốn trị tận gốc thể chất của cậu Tổ, trừ khi chú út của tôi ra tay thì còn có hy vọng, nếu không những người khác đều không có cách nào".
Ánh mắt Tổ Tiêu sáng lên, "Thế đại sư Lạc có thể giúp tôi mời chú út của đại sư ra tay trị tận gốc thể chất của em trai tôi không?".
Lạc Nguyệt Phương mỉm cười đầy vẻ áy náy, "Hai năm trước chú út của tôi đã bắt đầu bế quan tu luyện, bây giờ còn chưa ra ngoài. Cho nên tôi cũng không liên hệ được với chú ấy, không thể giúp các vị". Lại bổ sung một câu, "Nhưng ta có thể áp chế thể chất của cậu Tổ trước, sau này chờ chú út của tôi xuất quan, tôi lại đi hỏi thăm thử xem có thể mời chú ấy giúp đỡ không".
Mặc dù Tổ Tiêu hơi thất vọng, nhưng có hy vọng vẫn tốt hơn là không có hy vọng. Chú út của Lạc Nguyệt Phương không thể nào mãi bế quan mà không ra ngoài.
"Vậy thì thật sự cảm ơn đại sư Lạc", ông lại hỏi: "Đại sư xem thử thể chất của em trai tôi phải áp chế bằng cách nào?".
Lạc Nguyệt Phương nói: "Chuyện này thì không cần gấp gáp!". Ánh mắt của bà ta dừng lại trên người Lạc Ninh, nói lời ẩn ý: "Nếu đã cùng đến xem bệnh cho cậu Tổ, tôi đã xem xong rồi, xin mời cô đại sư Lạc này cũng lên xem bệnh cho cậu Tổ đi".
Không hiểu tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ninh bà đã có cảm giác không ổn, như thể cô ta sẽ trở thành kẻ thù của bà vậy. Tóm lại, ấn tượng đầu tiên của bà đối với Lạc Ninh chính là không thích, thậm chí còn muốn chèn ép cô ta từ sâu trong nội tâm của bà.
Tổ Tiêu cũng không bởi vì Lạc Nguyệt Phương nói có thể áp chế thể chất của em trai và sau này có thể giúp đỡ mời chút út của bà ta ra tay mà xem nhẹ Lạc Ninh. Ông có thể đi đến vị trí hôm nay, chưa bao giờ xem thường bất kỳ ai cả. Đối với bản lĩnh của Lạc Ninh, tuy ông không có tận mắt chứng kiến, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng sự khôi phục của Y Lăng Phong. Vì vậy ông cũng tươi cười: "Tôi cũng muốn mời đại sư Lạc xem thử".
"Đại sư Lạc, làm phiền cô!", ông lại nhìn Lạc Ninh và nói.
Vợ của Tổ Tiêu lộ ra ánh mắt không kiên nhẫn. Nếu người do bà ta mới đến đã có thể trị bệnh, còn phải mời người khác xem làm gì nữa. Trong mắt Lạc Xuân Nhi hiện rõ sự khinh thường và vui mừng khi người khác gặp họa, hôm nay mất mặt hai lần đều có liên quan đến Lạc Ninh này. Tất nhiên cô ta cũng thù hận Lạc Ninh, cô ta đang chờ xem con hát này xấu hổ, sau đó bị Tổ gia đá ra cửa.
← Ch. 246 | Ch. 248 → |